Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0587

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0587: Mời lên núi!
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chư Cửu Mục lâm vào trầm mặc, ở trong lôi đình và huyết vũ chậm rãi bay lên, đảo mắt nhìn ra bốn phương tám hướng, chỉ thấy hắc ám vô biên vô tận. Vô số lôi đình không ngừng răng rắc răng rắc thắp sáng hắc ám, chiếu rọi từng tòa từng tòa Thần Miếu đắm chìm trong huyết vũ. Huyết thủy tẩy rửa thiên địa, thương thiên khóc ròng.

Khắp nơi trong tầm mắt đều là huyết vũ, bao phủ thiên địa, bầu trời âm u không nhìn thấy điểm cuối. Toàn thể Tổ Tinh có thêm một cỗ lực lượng áp bách. Cỗ lực lượng này rốt cuộc có tác dụng gì, bản thân hắn cũng không biết, nhưng nguồn gốc của cỗ lực lượng này, chính là tới từ Hắc Sơn Đông Hoang!

Thiên cũng bi ca cho Thần Tộc, tiếng sấm là tiếng ca, một khúc bi ca tiễn đưa một nền Văn minh cổ lão ngàn vạn năm.

- Ta sẽ xuất thủ!

Khuôn mặt già nua của Chư Cửu Mục trở nên vô cùng cương nghị, thân thể hắn bay lên càng lúc càng cao, càng lúc càng vĩ ngạn. Huyết thủy từ trên đầu hắn không ngừng chảy xuống, chảy qua khuôn mặt. Hắn trầm giọng nói:

- Mặc dù ta và Chung Sơn thị là tình bạn cố tri, nhưng đối mặt với đại nghĩa chủng tộc, quan hệ cá nhân tính là cái gì? Ta đi với các ngươi!

Phong Vô Kỵ lộ ra thần sắc vui vẻ, nói:

- Ta đã thông tri Hoàng Xà Tôn Thần, hắn ở trong Côn Lôn Cảnh rộng rãi kết giao các hào kiệt Côn Lôn, chuẩn bị đăng lâm Tổ Tinh ta, cùng nhau diệt trừ Chung Ma Vương. Các ngươi đi trước một bước, ta đi nghênh đón Hoàng Xà Tôn Thần, sau đó sẽ tới ngay!

- Đi!

Côn Hầu, Ma Hầu, Chư Cửu Mục, Đồ Tư Ba và Văn Thường Công lập tức chạy tới Đông Hoang, giết về phía Hắc Sơn.

Lúc này, trên Tế đàn trung tâm tại Hắc Sơn, cây đèn đồng phiêu phù giữa không trung, vô số Thần Linh từ bên trong cuồn cuộn không ngừng bay ra, không ngừng bị tế diệt, biến thành năng lượng tinh thuần dung nhập vào trong tràng đại tế này. Uy năng của Đại tế Phong Thiện càng lúc càng mạnh mẽ, khiến cho tốc độ luyện hóa những Thần Linh này cũng càng lúc càng nhanh hơn.

Chung Nhạc vẫn luôn cẩn thận khống chế số lượng Thần Linh trong cây đèn đồng bay ra, chính là vì đề phòng tồn tại như Uy Huyết Thần bậc này thoát ra. Mà tồn tại đáng sợ nhất cũng không phải là Uy Huyết Thần, mà là cái đầu của Phong Vô Kỵ.

Hắn cũng không biết trong khoảng thời gian này, Linh của Hiếu Mang Lão tổ trong cái đầu của Phong Vô Kỵ đã bị luyện hóa hay chưa. Nếu vẫn chưa bị luyện hóa, trong nháy mắt cái đầu của Phong Vô Kỵ bị tế diệt, sợ rằng Linh của Hiếu Mang Lão tổ cũng sẽ nhân cơ hội đó thoát khốn, chạy thoát khỏi Tế đàn Phong Thiện. Hiếu Mang Lão tổ dù sao cũng là một tôn Thần Hầu, nói không chừng hắn còn có thực lực này.

Tế tự vẫn như cũ tiếp tục. Lúc này, con ngươi Sư Bất Dịch đột nhiên co rút, ngẩng đầu nhìn về phía Tây, sắc mặt trở nên ngưng trọng, cao giọng nói:

- Lão gia, tựa hồ có mấy tôn Thần Minh đang tới!

Ánh mắt Chung Nhạc xuyên qua huyết vũ hắc ám, nhìn về phía Tây. Chỉ thấy một cây Ma thụ, một con đại ngư, một tôn Thần Nhân đầu gà thân người, một tôn Thần Nhân thân báo đầu trâu, một tôn Thần Nhân A Tu La đang chạy như bay tới, không ngừng tiếp cận nơi này.

- Ma Hầu, Côn Hầu, Văn Thường Công, Chư Cửu Mục và Đồ Tư Ba! Hết thảy những Thần Ma còn lại trên Tổ Tinh đều đã tới!

Chung Nhạc hít mạnh một hơi, trong mắt chớp động tinh quang. Hắn đang tại thời kỳ tế tự mấu chốt, cần phải khống chế năng lượng tế tự khổng lồ. Hiện tại cường địch đột kích, chỉ cần hơi chút lơ là, sẽ liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ.

Mà ngay cả Chư Cửu Mục cũng tới, hơn nữa bộ dạng còn đằng đằng sát khí, khiến cho hắn có chút không lường trước.

Có thể thấy được, hành vi tế thiên Phong Thiện của hắn đã khiến cho tất cả Chư Thần còn lại cảnh giác. Lần này bọn họ tới đây không phải là dò xét căn nguyên, mà là muốn giết chết hắn, đoạn tuyệt hậu hoạn.

- Muộn rồi!

Chung Nhạc thấp giọng lẩm bẩm.

Bên ngoài Hắc Sơn, đám Thần Minh Chư Cửu Mục, Văn Thường Công đang nhanh chóng tiếp cận. Tốc độ của hai tôn Thần Hầu Chi Linh Côn Hầu, Ma Hầu này là nhanh nhất, trước một bước tiếp cận Hắc Sơn.

Mỗi con mắt của Côn Hầu đều có kích thước hơn mười dặm, trong bóng đêm giống như hai tấm gương sáng ngời, chiếu rọi màn đêm.

Bá!

Hai đạo ánh mắt thô to hơn mười dặm chiếu rọi tới, rơi xuống trên Hắc Sơn. Côn Hầu nhìn thấy rõ ràng bộ dạng của Hắc Sơn hiện tại, trong lòng không khỏi giật mình. Chỉ thấy một tôn Thần Nhân mặt người thân rắn đang quấn quanh sơn thể Hắc Sơn, cao tới hơn ngàn dặm. Hai con mắt mở lớn, thái dương ẩn chứa trong mắt phải, minh nguyệt ẩn chứa trong mắt trái. Thời điểm tôn Thần Nhân này hô hấp, cuồng phong thổi quét cuồn cuộn.

- Chung Sơn thị!

Ánh mắt Côn Hầu nhất thời lạnh lẽo, cùng với Ma Hầu dừng bước lại, đồng thời quan sát tòa Tế đàn Hắc Sơn này. Toàn bộ Tế đàn Hắc Sơn đã biến thành một mảnh cấm địa cấm khu, bị vô số văn lộ Đồ đằng thâm ảo khó hiểu vờn quanh, muốn đi vào cũng tuyệt đối không dễ dàng.

Những văn lộ Đồ đằng này là do Sư Bất Dịch đích thân thiết lập. Sư Bất Dịch đã là một tôn Yêu Thần, thực lực vô cùng cường đại, muốn phá hủy văn lộ Đồ đằng do hắn thiết lập cũng vô cùng khó khăn.

Mà hiện tại lại trải qua sự tế tự của Chung Nhạc, tế tự chết mấy trăm tôn Thần Linh và Thần thi, biến thành năng lượng tinh thuần dung nhập vào trong tràng đại tế này, càng khiến cho những văn lộ Đồ đằng này trở thành vững chắc không gì phá nổi.

Phía sau, Chư Cửu Mục, Văn Thường Công và Đồ Tư Ba lục tục chạy tới. Ba tôn Thần Minh đều dừng lại, đứng ở bên ngoài Hắc Sơn. Đồ Tư Ba là Ma Thần của A Tu La Thánh Tộc. Hắn đột nhiên quát lớn một tiếng, oanh kích một quyền về phía Hắc Sơn.

Công kích của hắn bá đạo tới mức nào? Thậm chí có thể oanh phá không gian. Nhưng một quyền này của hắn rơi xuống trên đám văn lộ Đồ đằng đang không ngừng chuyển động biến hóa bên ngoài Tế đàn Hắc Sơn kia, lại không khiến cho tòa Tế đàn này dao động chút nào, thậm chí ngay cả một đạo văn lộ Đồ đằng cũng không hề bị oanh phá.

- Tràng đại tế này có thể ngăn cách Thần đao của ta, khiến cho ta không thể cảm ứng được Thần Dực Đao!

Sắc mặt Côn Hầu ngưng trọng, trầm giọng nói:

- Ta bị Long Hầu đánh bị thương, không ở trạng thái toàn thịnh. Nhất định phải giết vào Hắc Sơn, mới có thể để cho ta cảm ứng được Thần Dực Đao, tế đao giết hắn! Ma Hầu, Đồ Tư Ba, các ngươi thôi động Ma thụ, oanh kích Hắc Sơn, nhất định phải xé mở Trận văn Đồ đằng mới được. Cửu Mục, Thường Công, ta không có nhục thân, các ngươi bảo vệ ta giết vào Hắc Sơn!

Ma Hầu gật đầu. Ngược lại Chư Cửu Mục đột nhiên nói:

- Các vị chậm đã! Để ta nói mấy câu với Chung Sơn thị trước đã, biết đâu sẽ khiến cho hắn niệm một chút tình xưa!

Văn Thường Công tay cầm chiến kích, cười lạnh nói:

- Còn cái gì để nói nữa chứ? Hắn đã làm rất tuyệt rồi, chúng ta đơn giản nhất tề lao tới, loạn đao chém chết hắn cho xong chuyện!

Côn Hầu nói:

- Ngươi nói nhảm với hắn, chỉ là giúp hắn kéo dài thời gian mà thôi. Nếu để cho đại tế hoàn thành, sợ rằng tất cả các Thần Tộc chúng ta đều sẽ chết sạch hết!

- Các vị yên tâm, ta tự có chừng mực, sẽ không để cho hắn kéo dài bao nhiêu thời gian đâu!

Chư Cửu Mục lắc lắc đầu, cao giọng nói:

*****

- Chung tiểu hữu, có thể nghe ta một lời không?

Trên Hắc Sơn, tôn Thần Nhân mặt người đuôi rắn kia quay đầu lại, ba khỏa Thần Nhãn nhất tề nhìn về phía Chư Cửu Mục, nhàn nhạt nói:

- Cửu Mục tiền bối, ngươi có nhớ ta đã từng đăng môn bái phỏng, cầu kiến ngươi hay không?

Chư Cửu Mục thoáng ngẩn ra, gật đầu nói:

- Ta nhớ!

Chung Nhạc bình thản nói:

- Lúc đó ta định nói cho ngươi biết hành động hôm nay của ta, để ngươi đái lĩnh tộc nhân các ngươi rời khỏi Tổ Tinh, đi tới Côn Lôn Cảnh. Ta sẽ giúp các ngươi an bài địa phương an cư lạc nghiệp tại Côn Lôn. Đáng tiếc! Ta hai lần cầu kiến, ngươi đều từ chối không chịu gặp ta. Ta sẽ không cầu kiến ngươi lần thứ ba, cho nên mới mang theo một nhà Chư Cự Sơn đi tới Côn Lôn, giúp Chư Càn Thần Tộc các ngươi lưu lại một tia huyết mạch!

Trong đầu Chư Cửu Mục ầm ầm oanh động, sau một lúc lâu, sắc mặt hắn mới trở nên nghiêm nghị, nói:

- Hôm nay ngươi dự định tiêu diệt tất cả Thần Tộc trong thiên hạ sao?

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Ta diệt không được tất cả Thần Tộc trong thiên hạ, chỉ có thể phong ấn tất cả Thần huyết trong thiên hạ! Có ngoại lực đã giáng xuống Tổ Tinh, đoạn tuyệt đạo pháp thần thông. Ta vì Nhân Tộc, cho nên mới muốn phong ấn tất cả Thần huyết trong thiên hạ!

Chư Cửu Mục nhất thời minh bạch ý tứ của hắn, sắc mặt trở nên nghiêm nghị, đột nhiên quỳ hai gối xuống đất, dập đầu ba cái về phía Chung Nhạc trên Hắc Sơn.

Trong lòng Văn Thường Công, Đồ Tư Ba nhất thời cả kinh. Trong mắt Ma Hầu và Côn Hầu cũng đều lóe lên sát cơ mãnh liệt, đang muốn hạ thủ với hắn, giết chết hắn.

Nào ngờ, Chư Cửu Mục đã đứng dậy, thanh âm già nua mà rung động nhân tâm:

- Ta dập đầu ba cái với ngươi, chính là thay Chư Càn Thần Tộc ta cám ơn ngươi. Ngươi đã mang đi một nhà Cự Sơn, giúp Chư Càn Thần Tộc ta lưu lại một tia huyết mạch, cũng không tới mức diệt tuyệt, cho nên ta dập đầu cám ơn ngươi. Ngươi có thể đảm đương được cái đại lễ này!

Chung Nhạc gật đầu.

Sát khí trên người Chư Cửu Mục lại càng nồng đậm hơn, năm đạo quang luân sau đầu chuyển động, từ trong quang luân chậm rãi bay ra một thanh đại cung. Chư Cửu Mục chắp cung trong tay, toàn thân đằng đằng sát khí, giương cung lắp tên, mũi tên chỉ về phía Chung Nhạc, điềm nhiên nói:

- Ta cám ơn ngươi, nhưng ta cũng sẽ giết ngươi! Ngươi phong ấn Thần huyết của Chư Càn Thần Tộc ta, biến Thần Tộc ta thành phàm huyết. Đây không phải là ân oán cá nhân, mà là đánh một trận vì chủng tộc. Ngươi có hiểu không?

Chung Nhạc đưa một nhà Chư Cự Sơn tới Côn Lôn Cảnh, giúp Chư Càn Thần Tộc lưu lại một tia huyết mạch, sẽ không bị diệt tộc, cho nên hắn mới quỳ tạ ơn. Mà Chung Nhạc muốn phong ấn tất cả Thần huyết trong thiên hạ, Chư Càn Thần Tộc trên Tổ Tinh cũng sẽ biến thành phàm huyết, có nguy cơ bị diệt tộc, cho nên hắn nhất định phải giết Chung Nhạc. Đây là trái phải rõ ràng, hắn phân biệt vô cùng rõ ràng.

Sở dĩ hắn không khuyên Chung Nhạc đình chỉ tế tự, đó là vì bản thân hắn cũng biết, Chung Nhạc cũng là vì chủng tộc của mình, vì để Nhân Tộc có thể an cư lạc nghiệp, cho nên có khuyên cũng là vô dụng. Thay vì phí lời vô ích, không bằng trực tiếp xuất thủ, dùng sinh hoặc tử để phân ra thắng bại.

Chung Nhạc gật đầu, nghiêm nghị nói:

- Lão đạo hữu, mời lên núi!

Ánh mắt hắn đảo qua đám người Côn Hầu, Ma Hầu và Văn Thường Công, thanh âm nổ vang trong huyết vũ thiên khóc:

- Các vị, mời lên núi!

Răng rắc! Răng rắc!

Từng đạo từng đạo lôi đình ầm ầm rơi xuống, lôi điện rọi sáng màn đêm hắc ám. Sau đó lôi đình dập tắt, trong khoảnh khắc lúc sáng lúc tối, cũng mơ hồ chiếu sáng thân ảnh từng tôn từng tôn Thần Ma này.

- Ma Hầu!

Côn Hầu quát lớn một tiếng, tiếng quát còn chưa dứt, Ma Hầu và Đồ Tư Ba đột nhiên nhất tề tế khởi Ma thụ. Cây Ma thụ này chính là bảo vật cấp bậc Thần Hầu của Ma Hầu. Một cây có ngàn nhánh, ngàn nhánh ngàn Ma Thần binh, một ngàn kiện Ma Thần binh chất chứa đủ các loại uy năng khủng bố.

Phong Hiếu Trung vốn dĩ định muốn đào trộm Ma Hầu Mộ, ngoại trừ muốn mượn lực lượng của Ma Hầu để áp chế Sư Đà Đại Tôn ra, còn có một dự định khác, chính là đoạt lấy cây Ma thụ này, chỉ là về sau không có thành công mà thôi.

Cây Ma thụ này chính là một kiện bảo vật không thua kém gì Thần Dực Đao, Bàn Long Kiếm hay Bát Long Trấn Thiên Phủ, chỉ có tu vi Ma Đạo mới có thể thôi động. Ma Hầu và Đồ Tư Ba đều là cường giả Ma Tộc, cùng nhau thôi động cây Ma thụ này, nhất thời khiến cho uy năng của Ma thụ đại phóng, ngàn kiện Ma Thần binh nhất tề quét thẳng về phía Hắc Sơn.

Ngoài mặt Hắc Sơn, đám văn lộ Đồ đằng của Đại tế Phong Thiện không ngừng chấn động kịch liệt, ngàn kiện Ma Thần binh của Ma thụ cắt vào đám văn lộ Đồ đằng này, vậy mà lại có thể định trụ vô số văn lộ Đồ đằng Đại tế Phong Thiện trong một cái nháy mắt.

Sắc mặt Chung Nhạc nghiêm nghị, đột nhiên hai ba trăm tôn Thần Linh còn lại trong cây đèn đồng một phát tuôn trào ra, lập tức bị Đại tế Phong Thiện luyện hóa. Uy năng của Đại tế Phong Thiện nhất thời tăng vọt. Từng kiện từng kiện Ma Thần binh do cành lá Ma thụ biến thành phát ra thanh âm răng rắc răng rắc vang dội, khó có thể định trụ tòa Tế đàn này.

Ma Hầu và Đồ Tư Ba không ngừng quát lớn, pháp lực toàn thân tuôn ra, toàn lực thôi động Ma thụ, chống lại Tế đàn.

Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Từ trong cây đèn đồng đột nhiên bay ra từng cỗ từng cỗ Thần thi, chính là thi thể của hai tôn Côn Thần, kể cả Nguyên thần tàn phá của bọn họ, toàn bộ cũng đều bị tế tự hủy diệt.

Ma Hầu rống giận một tiếng, vỗ trán một cái, một cỗ quan tài màu đen đột nhiên bay ra, đánh thẳng về phía Tế đàn Hắc Sơn.

Cỗ quan tài màu đen này trở nên to lớn khôn cùng, chiều dài tới trăm dặm. Nó đụng mạnh lên cây Ma thụ ngàn trượng kia, đụng vỡ đám văn lộ Đồ đằng của Tế đàn ra một khe hở. Chỉ thấy phần nắp quan tài đột nhiên trợt về phía trước, một đầu gác ở trên quan tài, một đầu còn lại ầm một tiếng gác lên trên đỉnh núi, cách Chung Nhạc một quãng không xa.

Cỗ quan tài này là quan tài chôn thân của Ma Hầu. Toàn thân quan tài dài tới trăm dặm, cộng thêm phần nắp quan tài, chính là có độ dài hai trăm dặm, giống như một cây cầu màu đen liên thông trong ngoài Hắc Sơn vậy.

- Còn không mau tiến vào?

Thân thể Ma Hầu run rẩy, quát lớn một tiếng:

- Ta không kiên trì được bao lâu đâu!

Côn Hầu lập tức nhìn về phía Chư Cửu Mục và Văn Thường Công, quát lớn:

- Cửu Mục!

Chư Cửu Mục bước tới phía trước một bước, leo lên Ma thụ. Thân thể Côn Hầu khẽ biến, hóa thành Thần Nhân đầu chim thân người cánh đại bàng, đi theo sau lưng hắn, Văn Thường Công đuổi theo sát phía sau, bảo hộ Côn Hầu ở trung tâm.

Ba người leo lên Ma thụ, nhanh chóng tiến lên. Bọn họ vừa mới leo lên quan tài, đột nhiên chỉ thấy trong cây đèn đồng tuôn ra một mảnh huyết hải. Chung Nhạc phóng xuất Uy Huyết Thần ra, bắt đầu huyết tế tôn Thần Minh này.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-1489)