Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0706

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0706: Trụy lạc
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


- Hắn đánh ta thật ác!

Trước bàn trang điểm, Thạch Âm Cơ nhìn mình trong gương, khẽ chạm lên vết sưng trên mặt mình, đột nhiên mặt đỏ lên, cười khẽ:

- Lần đầu tiên ta bị cưỡi lên mà đánh như vậy, cái cảm giác này... đúng là sảng khoái.

- Lão gia, nữ tử tên Thạch Âm Cơ đó lại tới.

Hồ Tam Ông tới báo, sắc mặt kỳ quái nói:

- Nàng ta nói lần này đến để tìm ngài.

Chung Nhạc giật mình, liều mình đi đón:

- Ngươi đi mời Uyển Quân tới đây.

Thạch Âm Cơ tươi cười đi vào Nhạc Hầu phủ, tuyệt nhiên không nhắc tới chuyện tối qua, Chung Nhạc cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Quân Vô Đạo tới, nhưng hai người không đi cùng nhau, Thạch Âm Cơ lại ở bên cạnh Chung Nhạc, Quân Vô Đạo cũng rất ngạc nhiên

Không lâu sau Vi Nhan nha đầu cũng chạy tới, ba nữ tử vây quanh Chung Nhạc.

- Rất muốn ngươi đánh tay như hôm qua...

Thạch Âm Cơ ánh mắt chứa tình ý, đột nhiên ghé sát tai Chung Nhạc nói nhỏ.

Chung Nhạc giật mình, vội nhìn nhưng nàng ta lại làm như không có chuyện gì vẫn cười nói với Quân Vô Đạo và Vi Nhan, cũng không biết nàng ta có ý gì.

Ngày hôm sau, Vi Nhan và Thạch Âm Cơ lại chạy tới, Chung Nhạc có mỹ nhân hai bên cũng rất vui vẻ. Chỉ là ngày xuất phát đã tới gần, sắp phải tới Ba La Lục Đạo Giới rồi.

Hôm nay tiếng trống vang vọng, vô số chiếc thuyền lầu tạo thành đội, trên thuyền là các vị Kim Giáp Thần Nhân, toàn bộ vũ trang đầy đủ, hoành tráng tiến về Thiên Đình.

Mấy người Chung Nhạc, Cư Ẩn đứng trên thuyền, Chung Nhạc nhìn Quân Vô Đạo, Vi Nhan và Lịch Thiên Hành vẫy tay tạm biệt. Đoàn thuyền Thiên Đình đi vào truyền tống trận khổng lồ trong trung tâm Thiên Đình. Ánh sáng bùng phát, đoàn thuyền bị cuốn vào trong vũ trụ bao la.

- Giới Đế không đi cùng chúng ta, hắn là người thế nào chứ, lẽ nào lại ở cùng chúng ta? Lúc này chắc Giới Đế đã tới Ba La Lục Đạo Giới, gặp Đạo Minh Giới Đế uống rượu hàn huyên rồi ấy chứ.

Dư Bá Xuyên thăm dò xung quanh, nói với Chung Nhạc:

- Thạch Cơ nương nương phải ở lại trấn thủ Lục Đạo Giới để phòng tránh hỗn loạn trong thời gian này, cũng không đi theo. Lần này người dẫn đầu đoàn là Thượng Thiên Vương, hắn sẽ đưa chúng ta tới Ba La Lục Đạo Giới.

Mấy người Chung Nhạc đều ở trên một con thuyền, các thuyền khác đều là hộ vệ, Kim Giáp Thần Nhân trên thuyền cũng là để bảo vệ họ để tránh việc bị đánh lén trên đường.

Con thuyền này kiên cố hơn các thuyền khác, có lẽ là bảo vật do thần hoàng luyện chế, rất sa hoa. Mấy người Chung Nhạc đều có phòng riêng, bố trí rất hoa lệ.

Hỏa lực của thuyền thì càng kinh người, trên sàn tàu có không biết bao nhiêu khẩu pháo, sát khí đằng đằng.

- Nghe nói thỉnh thoảng cũng có xảy ra việc ám sát đệ tử từ các Lục Đạo Giới khác, từng có một nhóm Lục Đạo Giới suýt nữa đã bị tiêu diệt toàn quân.

Cư Ẩn lo lắng.

Chung Nhạc cười:

- Uy Thần Lục Đạo Giới chúng ta năm xưa đứng hạng chót trong ba nghìn Lục Đạo Giới, có lẽ cũng chẳng ai lại đi đánh lén chúng ta đâu.

Uy Thần Lục Đạo Giới cách Ba La Lục Đạo Giới khác xa, phải mất nửa năm, truyền qua mấy tòa truyền tống trận mới tới được Ba La Lục Đạo Giới. Mọi người trở về phòng mình tu luyện, bế quan không ra ngoài. Dù sao tới Ba La Lục Đạo Giới sẽ là một trận ác chiến, giờ tăng tu vi được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Chung Nhạc yên tâm tu luyện, không lâu thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. Mở cửa thì một trận ác phong ập tới, Chung Nhạc giật mình vội đưa tay lên đỡ. Hai bàn tay chạm nhau, hắn lùi về sau nhìn kỹ người vừa tới.

Thấy Thạch Âm Cơ lao tới như gió, chân khẽ đá cửa đóng lại, bàn tay thiên biến vạn hóa tấn công Chung Nhạc.

- Ngươi làm gì vậy?

Chung Nhạc đại nộ, vận pháp lực toàn thân, lợi ích luyện hóa Tiên Thiên thần huyết nửa năm nay lập tức thể hiện, thần cốt kêu rắc rắc, năng lượng lan tỏa toàn bộ nhục thân nguyên thần, liên kết tất cả sức mạnh làm một, năng lượng của lục đại nguyên thần bí cảnh được thống nhất, biến thành năng lượng thuần túy.

Lục Đại Luân Hồi đại đạo của hắn chui vào xương cốt, cận chiến vô địch. Chỉ nghe binh một tiếng rất nhanh, Thạch Âm Cơ hự một tiếng bị chấn động tới mức chảy máu khóe miệng.

Thân thuyền vô cùng kiên cố, là hoàng cấp hồn binh, cho dù hai người họ có đánh hết sức cũng không để lại bất cứ dấu vết gì, thậm chí ngay cả những đồ trang trí như đèn, hoa trong phòng cũng không bị vỡ.

Hơn nữa, hai người chiến đấu ác liệt như vậy, đánh cận chiến, tốc độ, tiếng thần thông va chạm vang trời, nhưng không hề truyền ra ngoài phòng. Kim Giáp Thần Nhân bên ngoài vẫn không phát giác ra.

Chung Nhạc quát lớn như sấm rền, công thế mạnh mẽ, Thạch Âm Cơ toàn lực phòng thủ, nhưng về sức mạnh không bằng Chung Nhạc, chỉ là thần thông tinh diệu hơn, dù sao cũng là thần thông mà Thạch Cơ nương nương và Vân Sơn Giới Đế truyền thụ, vô cùng lợi hại, nhưng cận chiến thì thần thông của nàng ta lại không tiện, không lâu sau đã bị Chung Nhạc đánh cho máu rỉ ra từ khóe miệng.

Đột nhiên, nữ tử này lao vào trong lòng Chung Nhạc, hai chân quắp lấy hông hắn, nửa người trên đối diện Chung Nhạc, tung quyền như mưa vào mặt hắn.

Chung Nhạc không kịp trở tay, mặt trúng hai quyền, dưới sườn mọc ra sáu cánh tay giữ chặt tay Thạch Âm Cơ. Dưới sườn nàng ta cũng mọc ta cũng bị kìm chặt. Chung Nhạc di chuyển lao thẳng vào thành thuyền.

Uỳnh uỳnh!

Thạch Âm Cơ bị đập tới choáng váng, Chung Nhạc buông tay tung đấm vào nàng. Nắm đấm tới trước mặt, Thạch Âm Cơ đột nhiên cười:

- Đúng rồi, ta thích ngươi đánh ta như vậy đấy, rất hung hăng...

Chung Nhạc thu tay về, lạnh lùng nói:

- Nữ nhân điên!

- Vậy thì sao?

Thạch Âm Cơ quấn lấy người hắn, ánh mắt long lanh, cười nói:

- Ta là con gái Giới Đế, mẫu thân ta là Thạch Cơ nương nương, ai dám lỗ mãng với ta? Ta vẫn chưa biết thì ra bị đánh cũng thoải mái như vậy. Ngươi đánh tiếp đi, đánh mạnh hơn chút!

Chung Nhạc giơ nắm đấm lên rồi lại bỏ xuống, lắc đầu nói:

- Ngươi ra ngoài đi, ta không đùa với nữ tử điên như ngươi.

Thạch Âm Cơ sắc mặt lạnh tanh:

- Đánh ta đi!

Chung Nhạc thoát khỏi sự kìm kẹp của nàng ta, quay người bỏ ra ngoài.

Thạch Âm Cơ đột nhiên cười khảy:

- Nhân tộc đều là tiện tộc, thiên sinh tiện mệnh!

Chung Nhạc quay lại tung quyền đánh nàng ta bay dính vào tường. Thạch Âm Cơ rơi xuống, cười khanh khách:

- Đúng, chính là như vậy, chính là hung hăng như thế. Ta thích ngươi đối với ta như vậy nhất đấy!

Chung Nhạc liên tục tung quyền, Thạch Âm Cơ dường như không cảm thấy bất cứ đau đớn gì, ngược lại còn thấy vui vẻ.

- Nữ tử này chắc chắn là điên rồi, nhìn giống như nữ tử bình thường mà sao lại có sở thích như vậy?

Chung Nhạc có cảm giác rợn người, muốn ra khỏi phòng, nhưng Thạch Âm Cơ lại quấn hai chân quanh hông hắn, lạnh lùng nói:

*****

- Nếu ngươi rời khỏi đây ta sẽ nói với họ ngươi cưỡng bức ta, ta không phục tùng, ngươi đánh ta thành thế này!

Chung Nhạc bùng nổ sát cơ, Thạch Âm Cơ đột nhiên cởi áo, cười:

- Ngươi cũng có thể hung hăng hơn một chút. Nhưng khi đi vào thì ta muốn ngươi đánh ta thật mạnh...

Không khí trong phòng đột nhiên trở nên quỷ dị.

Một lúc sau Chung Nhạc đứng dậy, tâm niệm khẽ động, chiếc áo Quân Vô Đạo làm cho hắn hiện ra, bao phủ quanh người. Thiếu niên Chung Sơn thị nhìn nữ tử đang ngủ như con mèo nhỏ, nhíu mày.

- Như vậy không đúng, tuyệt đối không đúng!

Chung Nhạc trán toát mồ hôi lạnh, nghĩ bụng:

- Không đúng, không thể có liên quan gì tới nữ tử này. Mẫu thân nàng ta là Thạch Cơ nương nương, phụ thân là Hách Liên Vân Sơn Giới Đế, có huyết hải thâm thù với Canh Vương Gia và Thiên Vân Thập Bát Hoàng, lẽ nào ta lại ngủ với nàng ta được? Huống hồ...

Hắn cười không được khóc cũng không xong:

- Nàng ta là đồ điên! Nhưng đã ngủ rồi thì phải làm sao? Chẳng trách Tân Hỏa lại nói ta không quản được thắt lưng, quả nhiên như vậy...

- Làm tốt lắm!

Đột nhiên tiếng của ngọn lửa nhỏ vọng ra, nham nhở nói:

- Làm tốt lắm, thiếu niên Phục Hy thị, trâu giống của Chung Sơn thị, cuối cùng ngươi cũng hiểu trọng trách trên vai mình rồi, sản sinh Phục Hy thần tộc, trọng trách lớn lao của thần tộc cuối cùng cũng có thể giao cho ngươi.

Chung Nhạc rùng mình:

- Tân Hỏa, ngươi vẫn ở đây?

- Đương nhiên.

Tân Hỏa đắc ý nói.

- Ngươi thấy hết rồi?

Chung Nhạc lạnh người:

- Sao ngươi không lên tiếng nhắc nhở ta?

- Ta vốn định lên tiếng chỉ điểm cho ngươi, nhưng lại sợ dọa ngươi sợ chết nên không nói gì.

Ngọn lửa nhỏ cười hề hề:

- Nhưng ngươi vậy là đủ rồi, không cần ta chỉ điểm cũng rất thành thục.

Chung Nhạc sững người, cảm thấy nửa đời sau danh dự đã mất cả rồi. Tân Hỏa hưng phấn nói:

- Chỉ có Thạch nữ thôi chưa đủ, còn cả Y Uyển Quân, Vi Nhan, ngươi phải nỗ lực nhiều vào, phấn đấu vì tương lai của Phục Hy thị!

...

- Nữ tử này là kẻ điên, tuyệt đối không được có lần thứ hai!

Chung Nhạc thầm hạ quyết tâm khi nào Thạch Âm Cơ tỉnh sẽ đuổi nàng ta đi ngay. Hắn nghĩ bụng:

- Bất luận nàng ta giở trò gì thì ta đều phải giữ chặt cái thắt lưng của mình.

Mấy tháng sau đó, Thạch Âm Cơ lạnh lùng như băng với Chung Nhạc, thỉnh thoảng lại nói kháy chọc ngoáy, châm biếm xuất thân của hắn, Chung Nhạc nộ hỏa bùng cháy, nửa đêm gõ cửa, thiếu niên phẫn nộ kéo nàng ta vào phòng một trận đánh đập, xong lại một trận mây mưa.

Thiếu niên Chung Sơn thị thầm ảo não:

- Lần này ta nhất định sẽ quản tốt cái thắt lưng...

- Lần này chắc chắn là được, nàng ta nói gì ta cũng kệ!

- Lần này ta tuyệt đối không động vào nàng ta!

...

Nửa năm đã gần tới, đội thuyền ngày một gần với Ba La Lục Đạo Giới. Mọi người trên thuyền lần lượt xuất quan, đứng trên tàu nhìn ra xa. Chung Nhạc yên tâm, mấy hôm nay Thạch Âm Cơ không tới tìm hắn, rõ ràng đang sẵn sàng cho trận đại chiến sắp tới, hơn nữa trên mặt nàng ta còn bị thương, nếu gặp Vân Sơn Giới Đế chắc chắn sẽ bị hỏi, nàng ta cũng cần thời gian dưỡng thương.

Chung Nhạc hiếm có thời gian được yên bình vậy, đứng trên thuyền nhìn ra xa thì thấy quầng sáng quanh Ba La Lục Đạo Giới. Bàn Cổ Thần Nhân ngồi trong quầng sáng nhắm mắt điều khiển sự vận hành của Lục Đạo Giới.

Đột nhiên thuyền rung lắc dữ dội, dường như gặp phải sức mạnh vô hình, thuyền bị ném ra khỏi quầng sáng, truyền tống bị gián đoạn.

- Không phải lo lắng, đây là Thượng Cổ Chiến Trường, chúng ta bị sóng dao động của nó làm gián đoạn truyền tống.

Thượng Thiên Vương truyền âm tới. Hắn hiện thân trên mũi thuyền, dặn dò người cầm cờ, tung kỳ ngữ liên hệ các thuyền khác, cười nói:

- Ta đã từng tới đây nhiều lần, không có nguy hiểm mấy, đảm bảo có thể đưa các ngươi bình an tới Ba La Lục Đạo Giới.

Hắn nhìn Chung Nhạc, nửa cười nửa không nói:

- Nhạc Hầu mấy ngày nay vất vả rồi...

Chung Nhạc giật mình:

- Lẽ nào lão hồ ly này nhìn ra điều gì?

Thượng Thiên Vương nói:

- Thượng Cổ Chiến Trường nghe nói là chiến trường từ mười vạn năm trước, Giới Đế từng nhắc với ta, đây chắc là nơi giao đấu của các cường giả đế cấp, vô cùng ác liệt!

- Đế cấp?

Hoa Chấn Xuyên hỏi:

- Là Giới Đế sao?

- Là Thiên Đế.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)