Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0887

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0887: Theo mùi hương mà tới
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Mùi của Bách Thế Liên Hoa lan tỏa quá rộng, đã tới các thánh địa xung quanh rồi. Những thần ma đang lao tới này đều là thần ma còn lại ở những thánh địa đó.

Thánh địa quanh đây đã bị Chung Nhạc đập tan, nhưng dù sao vẫn còn những con cá lọt lưới, thần ma còn lại chắc chắn không phải ít.

Những thần ma đó vốn dĩ không dám tới Trấn Thiên Quan, nhưng giờ mùi hương của Bách Thế Liên Hoa xuyên qua không gian, lan tỏa tới chỗ họ, hấp dẫn họ tới đây.

Mùi hương của loại thánh dược này thật sự đáng sợ, ngay cả Trác Long cũng bị mùi hương đó làm loạn đạo tâm phải bỏ đi, huống hồ là những thần ma này?

Chung Nhạc cũng không lo lắm về những thần ma này, các thánh địa kia không còn nhiều cường giả, lại càng ít kẻ có thể vượt qua tinh hà.

Nhưng hàng vạn thần ma lao tới tinh hà, bị tinh hạ nuốt chửng, cảnh tượng này thật khiến người ta rùng mình.

- Quay lại!

Mấy vị Tạo Vật Chủ của Phì Di thần tộc thấy tộc nhân của mình cũng có trong số các thần ma kia, hét lớn:

- Mau quay lại! Không được qua đó! Nguy hiểm!

Các Tạo Vật Chủ khác bị bắt cũng thấy tộc nhân thậm chí là thân nhân của mình thì lạnh gáy, cũng hét lớn:

- Mau quay về! Các ngươi bị mùi hương làm rối đạo tâm, không biết mình đang làm gì đâu!

- Dịch quân, Dịch quân!

Một vị Tạo Vật Chủ đột nhiên quay lại hướng về Quân Vương Điện dập đầu như giã tỏi:

- Khẩn cầu Dịch quân để lại nòi giống cho thần tộc của ta!

- Dịch tiên sinh!

Lại một vị Tạo Vật Chủ khác dập đầu về hướng đó, nước mắt giàn giụa:

- Thần tộc ta chỉ còn một chút thần ma, nếu chết trong Thiên Hà thì truyền thừa sẽ đứt, khẩn cầu tiên sinh hãy giữ lại chút giống cho thần tộc ta!

- Khẩn xin tiên sinh ra tay!

Các vị Tạo Vật Chủ bị bắt đều quỳ xuống đồng thanh nói.

Chung Nhạc tâm linh rung động, nói với Âm Phiền Huyên:

- Ngươi dùng ngọc tiêu thức tỉnh họ đi. Ta nghĩ cách xóa bỏ mùi hương này.

Âm Phiền Huyên chần chừ:

- Dù sao chúng cũng là chủng tộc đối địch, nếu nhân cơ hội này tóm gọn mấy chục thánh địa xung quanh thì Trấn Thiên Quan ta không phải lo lắng chúng sẽ đánh lén nữa...

- Họ không phải chủng tộc đối địch, chỉ là họ tới tấn công Trấn Thiên Phủ, ta xử lý họ.

Chung Nhạc lắc đầu:

- Không thể vì chút chuyện nhỏ này diệt truyền thừa của họ. Những thần ma này nếu chết hết ở tinh hà thì truyền thừa của những thần tộc này sẽ đứt.

Âm Phiền Huyên bị hắn thuyết phục, lập tức bay lên, mang theo ngọc tiêu vào Tinh Môn, sau đó xuất hiện ở Thanh Long Môn. Tiếng tiêu vang lên, Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú vang vọng.

Nàng bước đi không ngừng, vào Tinh Môn, chuyển tới Huyền Vũ Môn, rồi từ đó tới Bạch Hổ Môn, rồi tới Chu Tước Môn cứ tuần hoàn như vậy để Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú vang vọng trong khắp Trấn Thiên Quan.

Nàng vẫn là Thiên Thần Cảnh, thực lực còn chưa thâm hậu, tiếng tiêu không thể vọng qua tinh hà, vẫn còn vô số thần ma lao tới, rơi tùm tùm xuống tinh hà, chết mất xác.

- Thả cầu treo!

Chung Nhạc chau mày, đột nhiên nói lớn:

- Thả cầu treo xuống!

Tạo Vật Chủ bốn cổng thành lập tức thả cầu treo, những thần ma bên ngoài tràn lên cầu chạy vào trong thành.

Mục Tô Ca, Phù Lê mấy người nhìn thấy thế sắc mặt đại biến, vội chạy tới hét:

- Đóng cổng thành, mau đóng cổng thành lại! Tiên sinh, thả cầu treo xuống đã đành, nhưng cổng thành nhất định phải đóng lại, nếu họ mà xông vào thành...

Chung Nhạc lắc đầu:

- Những người xông vào đều là thần dân của ta, các ngươi không cần phải lo lắng quá.

Phù Lê tức quá hóa giận:

- Nhân thủ của chúng ta không đủ, không thể trấn áp được nhiều thần ma như vậy!

Thần ma các tộc từ bên ngoài tràn vào, tất cả cầu treo chật cứng hàng trăm vạn thần ma, có những thần ma thậm chí còn bị đẩy rơi khỏi cầu, bị tinh hà nuốt chửng.

Thần ma phía trước nghe thấy tiếng tiêu, thần trí tỉnh táo trở lại, không hiểu tại sao mình lại xuất hiện tại đây, đều dừng lại. Nhưng thần ma phía sau vẫn tràn tới, phía sau đẩy phía trước, không biết có bao nhiêu thần ma bị đẩy rơi xuống tinh hà.

Chung Nhạc hét lớn:

- Mở cổng thành, cho họ vào!

Mục Tô Ca và Phù lê chau mày, Chung Nhạc nói lớn:

- Nanh Hàm, Ba Sở, các tộc Tạo Vật Chủ mau ràng buộc tộc nhân của các ngươi, nghe hiệu lệnh của ta, không được hoảng loạn, nếu không sẽ rơi xuống theo dây chuyền, các ngươi sẽ chết không chỗ chôn!

Các Tạo Vật Chủ nghe thế, không dám chậm trễ, đều lên tiếng ràng buộc các thần ma tràn tới, mỗi khắc đều có hàng mấy vạn thần ma tràn tới, có người thì vào trong thành, có người thì bò hẳn lên người các Tạo Vật Chủ.

Cảnh tượng khá hỗn loạn, nhưng có sự ràng buộc của Tạo Vật Chủ các tộc, cũng không quá mức hỗn loạn.

- Nếu thu phục những thần ma này về dưới trướng thì cũng là một thế lực lớn, nhưng thế lực quá lớn thì cũng sẽ khiến các Tiên Thiên Đế Quân dè chừng.

*****

Chung Nhạc nhíu mày, nhìn Âm Phiền Huyên, thấy Âm Phiền Huyên vẫn đang chạy qua lại giữa các cổng thành, trán túa mồ hôi, rõ ràng đang rất mệt.

Nàng không kiên trì được lâu nữa.

Chung Nhạc chau mày, quay lại thuyền cổ, lấy Thiên Nguyên Luân Hồi Kính ra, cất viên minh châu trấn áp Phục Thương vào trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính.

Trong Thiên Nguyên Luân Hồi Kính có mấy chục vạn thần ma, còn có Lục Đạo Lão Nhân, Sư Bất Dịch bọn họ đang tu luyện, ngửi thấy mùi hương lập tức phát điên, lao về phía viên minh châu.

Mùi hương của Bách Thế Liên Hoa có sức hấp dẫn mạnh hơn đối với các thần dược như Lục Đạo Lão Nhân, Hồ Tam Ông, khiến thần dược thành tinh càng thêm điên cuồng, chỉ hận không thể lôi Bách Thế Thánh Liên ra cắn!

Chung Nhạc cất minh châu trong mê cung, phong ấn mê cung lại, nhưng thấy hàng mấy chục vạn thần ma điên cuồng tấn công mê cung muốn phá giải phong ấn của hắn, Lục Đạo Lão Nhân còn dẫn cả đông đảo thần dược tới tấn công.

Cũng may Chung Nhạc là chúa tể của Thiên Nguyên Luân Hồi Kính, điều động năng lượng và uy năng của nó, mặc cho mấy chục vạn thần ma có tấn công thế nào cũng không phá được phong ấn của hắn.

- Hộ đạo nhân thật quá khó làm đi!

Chung Nhạc thở dài, lấy chỗ ở của Tân Hỏa, chiếc đèn đồng rách nát ra, tâm niệm khẽ động, cất Thiên Nguyên Luân Hồi Kính vào trong đèn, nghĩ bụng:

- Sư Bất Dịch bọn họ điên một thời gian chắc cũng không có gì đáng ngại, chỉ là đạo tâm bị tổn thương một chút. Giờ không biết đèn đồng và Luân Hồi Kính kiên trì được bao lâu...

Mùi hương tiêu tan, Âm Phiền Huyên thở phào và dừng lại. Nàng đã mệt tới thở hồng hộc. Mấy ngày vừa qua nàng mệt chết, nhưng cũng may nhờ có Đại Thiên Ma Trấn Tâm Chú của nàng thì mới không đại loạn.

- Tại sao phu quân vẫn còn lo lắng?

Âm Phiền Huyên nghỉ một lúc, hồi phục chút sức lực, thấy Chung Nhạc vẫn cau mày, vội hỏi:

- Có phải sợ rằng không đủ lương thảo?

Lúc này trong thành có thêm hơn hai nghìn vạn thần ma, có không ít thần ma định rời đi, Chung Nhạc cũng không ngăn cản, để họ đi tìm chỗ nương tựa ở dưới trướng Tạo Vật Chủ các tộc.

Hơn hai nghìn vạn thần ma thêm này cũng là rắc rối. Giờ binh lực của Trấn Thiên Quan đã có bốn nghìn vạn, cộng thêm hai nghìn vạn này là sáu nghìn vạn người.

Chưa nói về sức mạnh trực thuộc Chung Nhạc khó có thể điều khiển được các thần ma này. Cho dù có thu phục được hết thì linh khí linh dịch tiêu hao mỗi ngày cũng là con số trên trời. Chỉ khi có vài chục tòa thánh địa mới có thể nuôi được nhiều thần ma như vậy, Trấn Thiên Quan nuôi không nổi!

Nhưng Chung Nhạc không lo về điều đó, hắn lắc đầu nói:

- Mùi của Bách Thế Liên Hoa đã tỏa đi không biết bao xa rồi. Giờ ta lo sẽ có nhiều cường giả ngửi thấy, chắc chắn sẽ tìm được nguồn gốc của mùi hưng này. Thần ma phổ thông thì còn đỡ, nhưng nhỡ là Đế Quân tới thì hộ đạo nhân như ta liệu có bảo vệ được Bệ Ngạn không?

- Ý ngươi là...

Âm Phiền Huyên rùng mình:

- Sẽ có Đế Quân tới đây?

Chung Nhạc gật đầu:

- Không biết kẻ đầu tiên tới đây sẽ là ai... Thực sự là hộ đạo nhân này khó làm quá! Chư quân nghe lệnh, toàn thành cảnh giới, phòng thủ nghiêm ngặt, không được cho bất cứ ai vào trong! Phù Kỳ Chi, Phù Viêm Sơn, nếu có Đế Quân tới, hai ngươi chặn đường!

Hơn một tháng sau, Phù Kỳ Chi đột nhiên sắc mặt căng thẳng:

- Chúa công, có Đế Quân tới rồi!

Chung Nhạc căng thẳng, một tiếng động kinh thiên động địa từ bên ngoài sông vọng tới:

- Ha ha, có bằng hữu từ xa tới, Dịch quân có hoan nghênh không?

Chung Nhạc nhìn theo hướng tiếng nói, thấy một vị thần nhân che giấu gương mặt trong thần quang từ xa bước tới, đột nhiên dừng lại ở bên Thiên Hà.

- Nếu là bằng hữu thì đương nhiên hoan nghênh.

Chung Nhạc hừ lạnh, ra hiệu cho Xích Tùng khởi động Bát Trận Đồ, nói lớn:

- Chỉ e huynh đài giấu đầu hở đuôi, không dám lộ gương mặt thật, không phải bằng hữu!

Bát Trận Đồ đã được luyện thành Tạo Vật chi bảo, bên trong chứa không gian, uy năng cường hãn hơn trước.

Tiên Thiên Cấm Quân trước kia có trăm vạn thần ma, nhưng sau chiến dịch càn quét thánh địa phụ cận chỉ còn lại hơn tám mươi vạn. Nhưng Chung Nhạc bắt được rất nhiều tù binh, tuyển chọn tinh nhuệ, bù đắp vào cấm quân, giờ Tiên Thiên Cấm Quân đã có tám trăm vạn người, mỗi người đều có một con thần ma tọa kỵ.

Thần ma càng nhiều, uy năng của Bát Trận Đồ càng phát huy được mạnh hơn!

Bát quân tế Bát Trận Đồ, uy năng ngập trời, giống như tám vị Tạo Vật Chủ, rồi tám quyển trận đồ nối liền, hợp tám thành một, uy năng tăng vọt!

Vị thần nhân bên ngoài kia biến sắc, đột nhiên thần quang quanh người biến mất, cười ha hả:

- Dịch quân không cần phải như vậy. Chúng ta từng gặp mặt, chỉ là khi đó ngươi chưa thấy dung mạo thật của ta, giờ ta gặp ngươi với dung mạo thật.

Thần quang biến mất, sáu quầng sáng xoay chuyển phía sau đầu, khí độ ung dung phi phàm, chín đầu chín đuôi, giữa mi tâm có thiên nhãn, hai mươi bảy con mắt, tướng mạo bất phàm.

Chín đầu có nam có nữ, vô cùng quái dị.

Một cái đầu nữ nhàn nhã nói:

- Ta là bằng hữu của Tiên Thiên Đế Quân, năm xưa từng kề vai chiến đấu với Đế Quân, có tất cả bảy huynh đệ, kết làm đạo hữu dị tính dị tộc, cùng giúp đỡ nhau.

Một cái đầu nam tiếp lời, cười nói:

- Ta tự danh Lung Điệt, là thần tộc sinh sau thời đại Địa Kỷ, vì thế dùng tên ta đặt cho chủng tộc, tên Lung Điệt thần tộc.

- Dịch quân, ngươi giống như gặp đại địch, Trấn Thiên Quan cũng được ngươi tạo dựng quyền uy vững chãi, nhưng ngươi sẽ không ngăn được ta.

Lại một cái đầu khác cười:

- Ta là Đế Quân Cảnh viên mãn, các Đế Quân phổ thông căn bản không phải đối thủ của ta, Tạo Vật Chủ thì ta có thể búng tay là tiêu diệt được. Nhưng ngươi là thần tử giỏi của Tiên Thiên Đế Quân, ta không muốn làm hỏng hòa khí giữa chúng ta.

Lại một giọng nữ tử vang lên:

- Ta chỉ là ngửi thấy mùi hương lạ, đột nhiên tâm thần chấn động, tự cảm thấy nếu có được nó thì có lẽ sẽ thành Đế. Dịch quân, chúng ta là bạn không phải địch. Ngươi có dị bảo như vậy, tại sao không chia sẻ cùng ta? Nếu ta thành Đế lẽ nào lại không cho ngươi lợi ích?


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)