Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0931

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0931: Thiên đao sát, vạn đao quả
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Shopee


- Phượng Dẫn sư tỷ, ta và ngươi tạm thời chia tay, ta liền hạ xuống nơi này rồi!

Tinh vực Tử Vi, trong Tinh hà mênh mông, hai đạo lưu quang bay vút qua, bay tới trên không trung một ngọn Thánh sơn. Một đạo lưu quang trong đó đột nhiên dừng lại, biến thành một tôn Tiên Thiên Ma Long Thần, khom người nói:

- Chúng ta hiện tại từ biệt, tương lai gặp lại, nói không chừng thuộc về thế lực bất đồng, kính xin sư tỷ thủ hạ lưu tình!

- Ma Long đạo hữu cẩn thận, chúng ta ngày sau gặp lại!

Trong một đạo lưu quang còn lại truyền ra thanh âm nữ tử thanh thúy, sau đó đạo lưu quang nhanh chóng bay đi xa.

Tiên Thiên Ma Long nhanh chóng đáp xuống, chỉ thấy ngọn Thánh sơn nàt vô cùng thanh tĩnh. Tu luyện trên núi đều là những Yêu quái, Yêu tinh lớn lớn nhỏ nhỏ, còn có vài đứa đồng tử, và một đầu Sư Đà Ma Tộc, giống như là Linh từ trên Hư Không Giới xuống vậy. Bên cạnh Sư Đà còn có một gã thiếu niên đầu to, một tay cầm cự thuẫn, một tay cầm đại phủ, đang lúc đối chiến với Sư Đà.

Ma Long khẽ di một tiếng, mở miệng tán thưởng:

- Gã thiếu niên này cũng thật bất phàm!

Hắn nhìn về phía tòa cung điện trên Thánh sơn kia, chỉ thấy trên tấm biển viết ba chữ Linh Ngọc Cung, bút như long xà, vô cùng thần thánh thoát tục.

- Một tòa Thánh địa thật tốt! Không biết chủ nhân của nơi này là ai?

Tiên Thiên Ma Long lại nhìn thấy bên cạnh ngạch bảng kia không biết có kẻ nào nghịch ngợm, dùng bút lông viết lên ba chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, không khỏi bật cười:

- Đại Hắc Cung? Đám đồng tử này thật sự nghịch ngợm! Đoán chừng Cung chủ Linh Ngọc Cung cũng bị bọn chúng chọc cho tức chết đi được a...

Đột nhiên, từ trong Linh Ngọc Cung chợt đi ra một gã nam tử áo trắng, phong thần sâu sắc, mang theo phong độ của người trí thức, vừa nhìn chính là hạng người uyên bác, khiến cho Tiên Thiên Ma Long nhịn không được sinh ra lòng hảo cảm. Chỉ là khí tức của gã nam tử trung niên áo trắng này cực kỳ cổ quái, không nhìn ra là chủng tộc gì, tựa hồ là nửa Thần nửa Ma, nửa Tiên Thiên nửa Hậu Thiên.

Gã nam tử áo trắng kia nhìn thấy hắn ngẩn người nhìn mình, khẽ chắp tay thi lễ, vô cùng khách khí nói:

- Vị sư huynh này từ đâu tới, sao lại đứng trước cửa Linh Ngọc Cung ta?

Tiên Thiên Ma Long cười ha hả, cất cao giọng nói:

- Ta chính là Tiên Thiên Thần của Ma Long Thần Tộc, trải qua trăm vạn năm tế tự sinh ra, trời sinh bất lão bất tử bất diệt. Nay ta nhập thế xuất sơn, muốn làm ra một phen sự nghiệp. Vị tiểu huynh đệ này, ngươi hãy nghe ta nói một câu. Chính gọi là trong sách có thơ: Thân này đã tu luyện trong thiên địa, bất lão bất tử bất...

Soạt! Soạt! Soạt!

Thân hình gã nam tử áo trắng kia nhanh như quỷ mị chớp động. Sau một khắc, toàn thân Tiên Thiên Ma Long cắm đầy vô số cây Thần châm, xuyên suốt nhục thân, xuyên thấu Nguyên thần. Toàn bộ các Bí cảnh trong cơ thể hắn đều bị cắm đầy Thần châm, phong kín hết thảy một thân biến hóa và thần thông của Tiên Thiên Ma Long.

Tiên Thiên Ma Long vừa sợ vừa giận, cảm thấy nhục thân và Nguyên thần cũng không thể động đậy. Hắn nghĩ muốn mở miệng rống lớn, dùng Ma âm đánh chết cái tên này, nhưng ngay cả thanh âm cũng không thể phát ra được.

Gã nam tử trung niên áo trắng như tuyết kia vươn tay nắm lấy cái đuôi rồng của hắn, lôi hắn sền sệt vào trong Linh Ngọc Cung, vừa đi vừa lẩm bẩm:

- Thật sự may mắn a! Trác Long tiền bối bị ta nghiên cứu suốt mười năm, hiện tại phủi mông một cái đi rồi, còn nói là vĩnh viễn cũng sẽ không gặp lại ta nữa. Ta cảm thấy hắn không giống như đang nói đùa... Không ngờ lúc này lại có một tôn Tiên Thiên Ma Thần tự đưa mình tới cửa, đáng tiếc lại là một con Ma Long, chủng loại không tinh khiết. Bất quá, cũng đủ cho ta nghiên cứu một đoạn thời gian rồi...

Phần gáy của Tiên Thiên Ma Long không ngừng ma sát với mặt đất, va chạm với mặt đất rầm rầm vang dội. Chỉ là hắn đã bị định trụ hết thảy mọi biến hóa, ngay cả hai con mắt cũng không thể động đậy. Ánh mắt của hắn một lần nữa rơi xuống trên ba chữ Đại Hắc Cung bên cạnh ngạch bảng kia, trong lòng hối hận nói không nên lời:

- Ba chữ Linh Ngọc Cung này là giả, Đại Hắc Cung mới là sự thật! Cái tên này rốt cuộc là tồn tại gì? Vì sao lại ám toán ta? Còn nữa, nghiên cứu mà hắn nói kia rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Lúc này, đầu Sư Đà kia cõng gã thiếu niên đầu to trên lưng chạy tới, hỏi:

- Lão gia, đầu Ma Long này là chuyện gì xảy ra?

Gã nam tử áo trắng kia dừng bước lại, bộ dáng cũng có chút mơ hồ, nói:

- Ta cũng không biết là chuyện gì xảy ra. Hắn vừa mới mở miệng liền đã niệm thơ, ta mới nhân cơ hội xuất thủ bắt lấy hắn!

Đầu Sư Đà kia bật cười, nói:

- Ở trước mặt lão gia niệm thơ, chẳng phải là đi tìm chết sao?

Gã thiếu niên đầu to kia dùng đại phủ gõ cự thuẫn một cái, cũng mỉm cười, nói:

- Còn có chuyện tốt bậc này? Gia hỏa này đủ để lão gia chơi đùa một đoạn thời gian rồi à? Sau khi chơi xong, còn có thể biến thành tọa kỵ, khẳng định sẽ uy phong bát diện!

Đầu Sư Đà kia cười khặc khặc, nói:

- Dùng Tiên Thiên Ma Thần làm tọa kỵ, lão gia tuyệt đối là uy phong a!

Tiên Thiên Ma Long vừa thẹn vừa giận, bị nam tử trung niên áo trắng kia kéo vào trong Đại Hắc Cung, trong lòng thầm nghĩ:

- Toàn gia nhà này cũng đều không phải là người tốt, đều là loại người quen giết người cướp của. Đừng để cho ta thoát thân a! Bằng không, ta nhất định sẽ diệt tuyệt toàn thể già trẻ nhà hắn!

o0o

Trong Thiên Đình, vô số gã Thần tướng thần sắc ngây ngốc, ánh mắt mê man, ngơ ngác nhìn một nàng Thần Nữ đi ngang qua bên cạnh bọn họ. Một tầng quang mang sáng rọi lan tỏa ra từ trong cơ thể nàng Thần Nữ kia. Trong quang mang như có mùi hương thơm ngát say lòng người, khiến cho người ta mê say.

Leng keng!

Thần binh trong tay một gã Thần tướng chợt rơi xuống đất, mà gã Thần tướng kia cũng không nhận ra, vẫn mãi ngơ ngác nhìn dung mạo của nàng Thần Nữ kia, ánh mắt si mê.

Leng keng! Leng keng!

Từng kiện từng kiện Thần binh từ trong tay rất nhiều Thần tướng rơi xuống đất. Vô số gã Thần tướng nhìn chằm chằm nàng Thần Nữ này, Thần binh trong tay rơi xuống đất cũng không chú ý tới, trong lòng một mảnh yên tĩnh, sắc mặt vui vẻ, không có bất kỳ chiến ý nào, chỉ có vô số hồi ức mỹ hảo dâng trào trong lòng.

- Xảy ra chuyện gì? Đều hồi phục tinh thần lại cho ta, tiếp tục thao luyện!

Một gã Thần Hoàng thân khoác khải giáp, uy phong lẫm lẫm đi tới. Hắn nhìn thấy cảnh tượng này, cặp mày nhíu chặt, cao giọng quát lớn:

- Đại thọ của Bệ hạ sắp tới, gấp rút thao luyện, thủ hộ Thiên Đình bình an! Thọ yến kết thúc, ta thỉnh cho các ngươi một cái đại công, bằng không...

*****

Gã Thần Hoàng này đột nhiên nhìn thấy nàng Thần Nữ kia, ánh mắt nhất thời mê say, cũng đã bị nàng mê hoặc. Đột nhiên, tôn Thần Hoàng này lắc mình một cái, hiện ra chân thân. Không ngờ lại là một con Khổng Tước dị chủng tu luyện thành Thần. Con Khổng Tước này mở ra cặp cánh, cái đuôi xinh đẹp sau lưng mở ra, khổng tước linh khẽ run rẩy, tựa hồ muốn cạnh tranh một chút vẻ xinh đẹp với nàng Thần Nữ này.

Tôn Khổng Tước Thần Hoàng này vừa mới mở lớn cái đuôi xinh đẹp, muốn so sánh một chút vẻ đẹp với nàng Thần Nữ, đột nhiên nghĩ tới chính mình sau khi mở đuôi sẽ liền lộ ra cái mông, vội vàng thu hồi bộ đuôi lại, sắc mặt đỏ bừng, quơ cánh che mặt chạy đi, trốn tới địa phương u ám không dám thò đầu ra. Nàng Thần Nữ này quá đẹp, khiến cho hắn tự ti mặc cảm, chỉ có thể tránh né.

Nàng Thần Nữ kia một đường bình thản đi tới, tiến vào Bắc Thiên Cung. Những nơi nàng đi qua, Nam Thần rơi Thần binh, Nữ Thần che mặt, khắp Thiên nhai một mảnh yên tĩnh.

Thần Nữ xinh đẹp trong trẻo như minh nguyệt, giống như tiên nữ trong mộng cảnh vậy, tiến vào Thiên Đình, đi tới địa phương Âm Khang thị cư trú tại Bắc Thiên Cung, tiến thẳng vào trong cung.

Nàng vừa mới tiến vào trong cung, Gia chủ Âm Khang thị Âm Phó Khang đối mặt với nàng một cái, thoáng ngẩn người. Đột nhiên, sắc mặt hắn lập tức đỏ bừng, vội vàng phóng người biến thành một đạo hồng quang bay đi, rất nhanh đáp xuống bên cạnh Thiên Hà, dùng Tinh thủy của Thiên Hà rửa mặt. Sau khi rửa mặt chải đầu chỉnh tề, hắn lại thay đổi y phục, ăn mặc giống như một gã thiếu niên, lúc này mới gấp gáp trở về, trong lòng thầm nghĩ:

- Tiểu nương tử nhà ai xinh đẹp tới mức này? Nếu ta cưới nàng về nhà, lão thái bà trong nhà có thể sẽ liều mạng với ta không? Ừm! Nếu vậy thì thôi lão thái bà, cưới tiểu nương tử này về làm chính thất...

Lúc này, Âm Phần Huyên cũng chạy ra tiếp đón, cảm thấy nàng Thần Nữ này xinh đẹp tới mức không giống như Thần, không tìm được nửa điểm khuyết điểm. Nàng vội vàng thôi động Tuyên Cổ Bất Động Ấn, lúc này mới có thể ổn định lại đạo tâm của mình, tránh cho lòng sinh đố kỵ.

- Cô nương, ngươi tới tìm ai?

Âm Phần Huyên mỉm cười, hỏi.

- Ta tới đưa hạt châu!

Nàng Thần Nữ kia mở miệng, thanh âm như châu rơi ngọc bàn, thanh thúy như Thần khúc. Âm Phần Huyên cảm thấy chính mình có chút mê muội. Thanh âm này quá dễ nghe, là Đạo âm tự nhiên không có một tia tạp âm, so với thanh âm của chính mình còn êm tai hơn gấp ngàn lần. Nàng vội vàng một lần nữa thôi động Tuyên Cổ Bất Động Ấn, mỉm cười nói:

- Là hạt châu gì?

Nàng Thần Nữ kia lấy ra một hạt châu, nâng ở trong tay, nhẹ giọng nói:

- Chung Sơn thị, ngươi có thể đi ra rồi!

Âm Phần Huyên định thần nhìn lại, chỉ thấy hạt châu này chính là Lục Đạo Giới Châu, trong lòng càng thêm kinh ngạc. Chỉ thấy từ trong Lục Đạo Giới Châu có một người nho nhỏ đi ra, càng lúc càng lớn, cuối cùng biến thành phu quân của chính mình. Âm Phần Huyên ghen tuông đại phát, lại một lần nữa thôi động Tuyên Cổ Bất Động Ấn, cuối cùng mới miễn cưỡng trấn trụ đạo tâm.

Thân hình Chung Nhạc hiện ra, hạ xuống đất, mỉm cười nói:

- Đa tạ Nguyệt Thần tương trợ!

Nàng Thần Nữ kia gật đầu, mang tới cho người khác một loại cảm giác băng lãnh tránh người ngoài ngàn dặm, ôn nhu nói:

- Ta vốn cũng không biết gã Phục Hy kia chính là ngươi. Thời điểm gặp được ngươi, ta cũng có chút kinh ngạc. Ngươi không cần cảm ơn! Ta vốn dĩ chính là thiếu ngươi. Năm xưa, ta còn nói qua với ngươi, ta thiếu ngươi một hài tử!

Bên cạnh Chung Nhạc, Âm Phần Huyên liên tục kết xuất Tuyên Cổ Bất Động Ấn, cảm thấy đạo tâm của chính mình dần dần nhịn không được, mỉm cười nói:

- Phu quân, vị cô nương này là...

Chung Nhạc vội vàng mỉm cười, nói:

- Vị này chính là Tiên Thiên Thần trong mặt trăng. Năm xưa ta và nàng từng có duyên gặp mặt một lần!

Khuôn mặt Âm Phần Huyên tươi cười, hai hàm răng thì nghiến lại tới mức trèo trẹo vang dội, cười tủm tỉm, hỏi:

- Người ta nói thiếu phu quân một hài tử là chuyện gì xảy ra?

Sắc mặt Chung Nhạc nhất thời đỏ bừng, lúng ta lúng túng không nói.

- Cái tên gia hỏa thiên đao sát vạn đao quả này, ở trước mặt ta từ trước tới giờ chưa từng đỏ mặt qua!

Âm Phần Huyên một bụng lửa giận đằng đằng, bàn tay nắm lấy chút thịt mềm dưới nách Chung Nhạc, xoắn lại một vòng lại một vòng, trên mặt vẫn như cũ mang theo nụ cười rạng rỡ, thua trận chiến chứ quyết không thua trận hình. Sắc mặt Chung Nhạc cũng không chút thay đổi, miệng cười lòng không cười, xởi lởi nói:

- Phu nhân nhất định là hiểu lầm, nghe lầm rồi!

Nàng Thần Nữ sinh ra trong trăng kia quan sát hắn, nói:

- Hiện tại cường độ nhục thân của ngươi cũng đã có thể rồi!

- Phu quân, có thể cái gì?

Bàn tay Âm Phần Huyên lại xoắn thêm mấy vòng nữa, mỉm cười hỏi. Sắc mặt Chung Nhạc vẫn như cũ không thay đổi, mỉm cười nói:

- Phu nhân, chuyện tình Bích Lạc Cung là do ta làm! Chính nhờ có Nguyệt Thần cứu giúp, giấu lại Lục Đạo Giới Châu, ta mới có thể sống sót trở về đây!

Âm Phần Huyên nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn, không tự chủ được buông tay ra, vội vàng tra hỏi là chuyện gì xảy ra. Chung Nhạc âm thầm nhe răng, phần da thịt dưới nách đã sưng tấy một mảnh.

- Ta tự biết khó có thể chạy thoát. Lúc đó, ta bị uy năng bạo tạc ép tới mức dán sát trên hàng rào Thánh địa kia, may mắn Nguyệt Thần chính là ở bên cạnh, vì vậy ta mới kim thiền thoát xác, lưu lại nhục thân, Nguyên thần trốn ra, tái tạo lại nhục thân, trốn vào trong Lục Đạo Giới Châu!

Chung Nhạc nói lại một phen tiền căn hậu quả. Những chỗ nguy hiểm trong đó, ngay cả hắn cũng kinh hãi không thôi. Thực lực của hắn dù sao cũng còn yếu, sóng xung kích do bạo tạc nhấc lên kia suýt chút nữa đã khiến cho hắn mất mạng.

Lần này thi triển kim thiền thoát xác, dùng nhục thân của chính mình chịu chết thay chính mình, nhưng cũng không thể chạy ra khỏi Bích Lạc Cung. Lần này bộ não Thiên ý đại bạo tạc, đã hấp dẫn ánh mắt của hết thảy cường giả Thiên Đình tụ tập về phía Bích Lạc Cung, khiến cho hắn không có cơ hội chạy thoát một mạng.

Sóng xung kích bạo tạc qua đi, Nguyệt Thần thu Lục Đạo Giới Châu vào trong Bí cảnh Nguyên thần của chính mình, giấu đi. Bích Lạc tiên sinh để cho đám Tiên Thiên Thần Ma nhập thế, Nguyệt Thần cũng nhân cơ hội này rơi vào trong Thiên Đình, chính là nghe theo Chung Nhạc truyền âm, tới đây tìm Âm Phần Huyên.

Âm Phần Huyên nhất thời yên lòng, lại nghĩ tới chuyện tình sinh hài tử, đang còn muốn vặn hỏi, đột nhiên bên ngoài truyền tới thanh âm của phụ thân mình, cười ha hả, nói:

- Tiểu nương tử, tại hạ Gia chủ Âm Khang thị, Âm Phó Khang, tuổi trẻ tài cao, còn trẻ nhiều tiền, còn chưa có hôn phối...

Âm Phó Khang từ ngoài cung lao vào. Âm Phần Huyên thoáng ngẩn người, nói:

- Phụ thân, ngươi làm gì vậy? Râu mép trên mặt ngươi đi đâu hết rồi? Còn đám nếp nhăn trên mặt nữa, đã chạy đi đâu mất rồi?

Âm Phó Khang xấu hổ không thôi, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, trong lòng thầm nghĩ:

- Lần này bêu xấu trước mặt nữ nhi và cô gia rồi... Không đúng! Cô gia sao lại cũng ở đó? Lần này nữ nhi của ta có thể gặp tình địch nặng ký rồi a!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)