Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 0937

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 0937: Thiên Đình nhiều tai lắm nạn
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Trí tuệ của chính mình không đủ, mượn trí tuệ của Chư Đế và Chư Thần tới dùng. Tinh thần của Chư Đế và Chư Thần thấm vào trong kiện Thần khí Thiên đạo Thiên Bàn này, phát huy ra năng lực thôi diễn vô cùng đáng sợ của kiện Thần khí Thiên đạo này một cách vô cùng nhuần nhuyễn.

Năng lực diễn toán khủng bố của kiện Thần khí Thiên đạo này tương đương với tập trung trí tuệ của Chư Đế và Chư Thần lại, cho Chung Nhạc mượn trí tuệ. Nhưng Thiên Bàn cụ thể diễn toán những gì, đám người Tiên Thiên Đế Quân, Kim Ô Thần Đế lại không biết.

Thời điểm tinh thần của Chung Nhạc tương liên với Thiên Bàn, hắn liền cảm giác được chính mình phảng phất như nắm giữ trí tuệ vô biên. Hắn có thể cảm giác được tinh thần của Chư Đế Chư Thần bát ngát khôn cùng, so với cái gọi là biển rộng mênh mông còn mênh mông hơn, so với cái gọi là tinh không Tinh hà còn thâm thúy hơn. Tinh thần của chính mình ở trước mặt cỗ hồng lưu tinh thần này quả thật nhỏ bé không đáng kể, không đáng nhắc tới.

Mà hiện tại, hắn lại có thể tùy tiện điều động tinh thần của Chư Đế Chư Thần, để cho Thiên Bàn tiến hành những thôi diễn vô cùng thâm ảo vô cùng phức tạp, khiến cho tinh thần của Chư Đế Chư Thần biến thành động lực của Thiên Bàn, biến thành một bộ phận trí tuệ của hắn.

Mà mặc dù tinh thần của Chư Đế Chư Thần xâm nhập vào trong Thiên Bàn, nhưng bọn họ có thể nhìn thấy cũng không phải là công pháp mà hắn đang thôi diễn, mà là các loại đại đạo vận hành biến hóa trên Thiên Bàn, các loại phù văn Đạo văn phức tạp tới cực điểm đang biến hóa, không thể nhìn thấy hắn rốt cuộc đang thôi diễn cái gì, tu luyện cái gì.

Đây mới là chỗ quan trọng nhất, trong hệ thống công pháp của hắn có đại bộ phận khá lớn bao gồm các công pháp của Phục Hy thị, trong đó mấu chốt nhất chính là Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh và Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh. Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh đã bị chảy ra ngoài, bị ngoại tộc biết được, lưu truyền ra ngoài, nhưng Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh thì vẫn chưa bị lưu truyền ra ngoài.

Nếu Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh bị bại lộ, người khác tất nhiên sẽ hoài nghi thân phận của hắn. Môn tâm kinh này, tuyệt đối không có khả năng rơi vào trong tay các chủng tộc bên ngoài Phục Hy thị. Dựa vào môn công pháp này, sẽ có thể xác nhận thân phận của hắn. Mà hiện tại có Thiên Bàn yểm hộ, công pháp của hắn sẽ không bị bại lộ.

Thần Ma Thái Cực Đồ, Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh cộng thêm Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, nghĩ muốn dung hợp bốn môn công pháp Đế cấp này thành một thể, dùng trí tuệ trước mắt của hắn căn bản không thể nào làm được. Mà hiện tại đã có tinh thần của Chư Đế Chư Thần cung cấp động lực cho Thiên Bàn, rốt cuộc đã khiến cho hắn có khả năng này.

Bước đầu tiên, hắn bắt đầu mượn dùng Thiên Bàn để giải khai những bộ phận tối tăm khó hiểu trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, khiến cho chính mình có thể lý giải, tìm hiểu. Nội dung chất chứa trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh thật sự quá thâm thúy, quá phức tạp, quá bác đại tinh thâm. Với trí tuệ của hắn, cho dù là kiến giải liên quan tới Lục Đạo Luân Hồi trong đó cũng cần thời gian mấy vạn năm đi tìm hiểu. Mà kiến giải đối với các loại đại đạo, lĩnh ngộ và khai thác đối với mỗi cảnh giới trong đó càng cần phải hao phí vô số thời gian.

Chung Nhạc vốn cũng không thông minh. Trên thực tế, từ vừa mới bắt đầu, hắn chỉ là một nhân loại bình thường tư chất trung thượng đẳng. Nhưng hắn có ưu điểm mà những người khác không thể sánh bằng. Hắn vô cùng cứng cỏi, hơn nữa giỏi về khai thác tư duy. Hắn biết rõ chính mình cũng không thông minh, cho nên khai sáng ra pháp môn thôi diễn quẻ Âm quẻ Dương khiến cho chính mình có thể trở nên càng thông minh hơn. Chỉ là trí tuệ cạn kiệt vẫn đã hạn chế tốc độ thôi diễn của hắn.

Mà hiện tại đã có tinh thần của Chư Đế Chư Thần và kiện Thần khí Thiên đạo Thiên Bàn này, khiến cho hắn đạt được trí tuệ vô biên. Những thứ mà phải mấy vạn năm, thậm chí hơn mười vạn năm mới có thể tìm hiểu thấu triệt, khoảng khắc này, dưới sự tính toán của Thiên Bàn, hết thảy đều có thể giải quyết dễ dàng, biến thành những tin tức vô cùng phức tạp tiến vào bộ não của hắn.

Đồng thời, Thiên Bàn còn phân loại những tin tức này, biến thành một cái lại một cái đại hệ, mỗi một đại hệ chia ra làm một số nhánh bất đồng, các nhánh lại chia ra làm các chi nhánh bất đồng, giống như một bộ rễ vậy, không ngừng phân chia, lan tỏa xuống. Những kiến thức này phảng phất như từng cây từng cây Thần thụ, ẩn chứa hệ thống đại đạo vô cùng vô tận, kiến giải trật tự rõ ràng liên quan tới các phương diện khác nhau.

Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh tương đương với một công cụ truyền đạo, truyền thì đã truyền rồi, nhưng có thể lĩnh ngộ hay không, lại dựa vào sự nỗ lực của mỗi cá nhân. Phục Mân Đạo Tôn truyền cho hắn một bộ phận của môn công pháp này, Đế tử Phục Thương cũng truyền thụ cho hắn toàn bộ môn công pháp này cùng với những lĩnh ngộ của chính mình, nhưng những cái này đều không hoàn chỉnh.

Phục Mân Đạo Tôn truyền là một bộ phận, Phục Thương truyền là những lĩnh ngộ của chính mình. Mà hiện tại Chung Nhạc đang làm chính là mượn uy năng của Thần khí Thiên đạo, một lần nữa thấu hiểu lý giải, biến thành đồ đạc của chính mình.

Thiên Bàn không ngừng ầm vang, từng đạo từng đạo tinh thần giống như Tinh hà cắt vào Thiên Bàn. Vô số hoa văn đại đạo dùng tốc độ điên cuồng diễn biến. Chư Đế Chư Thần ngẩng đầu nhìn lên, trong lòng vừa kính nể lại vừa hoảng sợ, thậm chí còn có chút kính sợ.

Ương Thủy Vân nhịn không được, lẩm bẩm:

- Kiện bảo vật này rốt cuộc có lai lịch gì? Thật sự là Dịch tiên sinh luyện thành sao?

Tiên Thiên Đế Quân khẽ nhíu mày. Hắn cũng không nhìn ra huyền cơ của Thiên Bàn, khiến cho trong lòng hắn không khỏi sinh ra cảnh giác. Ảo diệu của Thiên Bàn quá thâm ảo rồi, đã vượt qua kiến giải của hắn. Mà kiện bảo vật này lại là do Chung Nhạc luyện thành, hắn sao có thể không có chút cảnh giác? Nếu tiềm lực của thần tử đã siêu việt Chủ công, chuyện này đối với Chủ công tuyệt đối không phải là một chuyện tốt.

Trước đây, hắn là minh chủ, là bởi vì hắn vừa là Tiên Thiên Thần vừa là Tiên Thiên Ma Thần, Thần Ma một thể, tự nghĩ cho dù Chung Nhạc có cường đại tới đâu, năng lực cao tới đâu đi nữa, cũng không thể sánh ngang được với chính mình. Năng lực của Chung Nhạc càng mạnh, tiềm lực càng cao, chính mình ngược lại càng là bớt lo, càng có thể trọng dụng hắn. Bởi vì chính mình có thể chưởng khống hắn, hết thảy tài năng của hắn đều có thể để cho chính mình sở dụng. Mà hiện tại, hắn lại cảm thấy chính mình có khả năng không chưởng khống được Chung Nhạc.

Kim Ô Thần Đế cũng lộ ra dị sắc, trong lòng thầm nghĩ:

- Khó trách Hỗn Độn thị lại sẽ vì hắn mà đi ra Hỗn Độn. Kiện bảo vật này, ngay cả ta cũng nhìn không thấu. Ta và hắn buộc chung một chỗ, nói không chừng tương lai thật sự có thể chạy thoát được tử kiếp...

Mà Dương Hầu Ma Đế thì âm thầm đã có chút hối hận. Hắn và Chung Nhạc cũng không có bao nhiêu quan hệ, Chung Nhạc tới mời hắn, chỉ nói là có muốn báo thù một chút cho đệ tử của chính mình hay không, sau đó hắn liền tới. Bây giờ nhìn thấy kiện bảo vật Thiên Bàn này, hắn cảm thấy chính mình có thể đã tự tay chế tạo ra cho chính mình và Dương Quan Viễn một đại cường địch trong tương lai.

- Tiểu tử Lê Dương Thần Quân này thật sự có phần năng lực này, chế tạo ra loại Thần vật mà ngay cả ta cũng nhìn không thấu bậc này sao? Ừm! Gia hỏa này dù sao cũng là một tôn Tiên Thiên Thần, kiếp trước hắn khẳng định có chút cơ duyên kỳ ngộ...

Thời gian chậm rãi trôi qua, Thiên Bàn càng lúc giải khai càng nhiều ảo diệu chất chứa trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, nhưng rất nhanh đã gặp phải địa phương không thể giải khai.

Trong Thiên Bàn, Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Thiên Bàn là bảo vật Thiên đạo mượn đại đạo thiên địa để tiến hành diễn toán. Kiện bảo vật này có chút tương tự với bộ não Thiên ý, nhưng cũng không hoàn toàn đồng dạng.

*****

Năng lực của bộ não Thiên ý càng mạnh hơn, có thể bắt được hướng đi của toàn bộ đại đạo trong thiên địa, từ đó thôi diễn ra hướng đi của toàn bộ sinh linh trên thế gian, vững vàng chưởng khống sinh linh trong thiên hạ. Bộ não Thiên Ý càng giống một kiện bảo vật chưởng khống hơn, chưởng khống vận mệnh của sinh linh trong thiên địa, đối với các loại sự tình như thôi diễn công pháp... cũng không nằm trong phạm trù chưởng khống của bộ não Thiên ý.

Mà năng lực của Thiên Bàn thì kém hơn một chút. Năng lực của Thiên Bàn chủ yếu chính là thôi diễn. Chỉ là hắn vẫn chưa triệt để luyện thành kiện bảo vật này. Thần lô và Thần chuy của Huyền Kỳ Nhị Lão không đủ để luyện thành kiện bảo vật này. Ngoan thiết của hai lão cũng không đủ để thừa nhận lực lượng của Thiên đạo và đại đạo thiên địa, dẫn tới năng lực của kiện bảo vật này cũng không hoàn chỉnh, không thể giải khai hết thảy mọi huyền bí trong Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh.

Chung Nhạc lập tức từ bỏ tiếp tục thôi diễn Phục Mân Đạo Tôn Tâm Kinh, chuyển sang thôi diễn Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh. Trong Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh bao gồm đại đạo Không Gian và đại đạo Trụ Quang, một cái đại biểu cho không gian, một cái đại biểu cho thời gian, trải qua Phong Thường Dương hoàn thiện, đã dung hợp Lục Đạo Luân Hồi, chỉ là vẫn chưa đạt tới trình độ có thể dung nạp Lục Đạo Luân Hồi hoàn chỉnh.

Lý giải của Chung Nhạc đối với môn công pháp này mặc dù không thể nói đạt tới trình độ tiền vô cổ nhân hậu vô lai giả, nhưng cũng là lĩnh ngộ Đế cấp, so với Phong Thường Dương còn vượt qua mấy phần. Chỉ là, hắn còn chưa làm được trình độ Thời Không Lục Đạo Luân Hồi, chỉ có thể miễn cưỡng làm được Không Gian Đại Lục Đạo Luân Hồi mà thôi.

Thiên Bàn tiến hành thôi diễn môn công pháp này, lập tức giải khai càng nhiều huyền diệu hơn của Thời Không Lục Đạo Luân Hồi. Bất quá, rất nhanh Thiên Bàn lại gặp phải địa phương không thể giải. Cho dù là mượn trí tuệ của Chư Đế Chư Thần cũng không thể càng tiến thêm một bước, Thời Không Lục Đạo Đại Luân Hồi lại gặp phải bình chướng.

Chung Nhạc cũng không cưỡng cầu tiếp tục, lập tức chuyển sang thôi diễn Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh. Công pháp Đế cấp của Thời đại Hỏa Kỷ tương đối thô thiển, so ra còn kém xa công pháp hiện tại. Nhưng thô thiển cũng ý nghĩa có không gian phát triển càng lớn hơn chưa được sáng tạo ra.

Dựa vào năng lực thôi diễn gần như biến thái của Thiên Bàn, Chung Nhạc tiến hành hoàn thiện càng nhiều những địa phương chưa được hoàn thiện của môn công pháp này, lại kết hợp với kiến giải Lục Đạo Luân Hồi, khiến cho môn công pháp Đế cấp của Thời đại Hỏa Kỷ này không ngừng đạt được hoàn thiện.

- Nếu Thiên Bàn là Thần khí Thiên đạo hoàn chỉnh thì dễ làm hơn rất nhiều rồi!

Thôi diễn Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh tới chỗ cao thâm, hắn lại một lần nữa gặp phải bình chướng, không thể không chuyển sang hoàn thiện Thần Ma Thái Cực Đồ do chính mình khai sáng. So ra, Thần Ma Thái Cực Đồ là công pháp yếu nhất trong bốn môn công pháp Đế cấp, là do chính bản thân hắn mở ra, công pháp thích hợp nhất đối với hắn.

Thần Ma Thái Cực Đồ có nhiều chỗ thiếu hụt nhất, cần hắn phải dùng nhãn giới cùng kiến giải càng cao hơn để hoàn thiện. Thiên Bàn đã tiết kiệm cho hắn vô số thời gian, nâng nhãn giới kiến thức của hắn lên tới đẳng cấp Thiên đạo. Chỉ là Thiên Bàn vốn dĩ thiếu khuyết, khiến cho hắn không thể đề thăng môn công pháp này tới trạng thái hoàn mỹ. Rốt cuộc, Thiên Bàn thôi diễn Thần Ma Thái Cực Đồ cũng đã đạt tới cực hạn.

Chung Nhạc ổn định lại tâm thần, đột nhiên giơ tay lên, lạc ấn những lĩnh ngộ của chính mình đối với bốn môn công pháp Đế cấp vào bốn phía Thiên Bàn.

- Chỗ khó khăn nhất, bắt đầu!

Dưới Thiên Bàn, trong lòng đám người Kim Ô Thần Đế, Tiên Thiên Đế Quân, Trác Long, Dương Hầu Ma Đế đột nhiên khẽ động, cảm thấy tinh thần của chính mình không thể tự khống chế, điên cuồng tiến nhập vào trong Thiên Bàn.

Đám người lập tức cảm giác được tinh thần của chính mình ào ào tuôn trào ra, giống như một cái đập nước đã vỡ ra một lỗ hổng lớn, hồng thủy điên cuồng trút vào trong Thiên Bàn. Đạo văn Thiên Bàn trong phút chốc đã biến hóa tới mức tận cùng. Vô số Đạo văn như điện quang không ngừng biến hóa. Kiện Thiên Bàn này nhất thời đại phóng quang minh, giống như một vầng Thái Dương vậy.

Thiên Bàn càng lúc càng sáng hơn, trở nên vô cùng nóng bỏng. Trong phút chốc, độ sáng đã đạt tới gấp trăm lần một khỏa Thái Dương, hơn nữa còn đang không ngừng tăng lên.

Lúc này, Nguyệt Thần đột nhiên rên khẽ một tiếng, tinh thần lực hao hết, đầu óc nhất thời ảm đạm, vội vàng lui ra. Tiếp theo, sắc mặt Phù Lê tái nhợt, tinh thần lực cũng bị rút sạch, không thể không lui ra.

Những tồn tại cấp Đế Quân còn lại cũng trở nên kinh hãi, cảm thấy tinh thần lực của chính mình cũng đang nhanh chóng tiêu hao, đoán chừng cũng không chống đỡ được thêm bao lâu nữa sẽ bị hút cạn.

Bất quá, độ sáng của Thiên Bàn đã đạt tới độ sáng của trăm vạn khỏa Thái Dương. Ngoài mặt Thiên Bàn thậm chí xuất hiện tình huống ngoan thiết tan chảy, thiết tương không ngừng chảy xuống. Sợ rằng không đợi tới lúc tinh thần lực của bọn họ bị rút sạch, bản thân kiện bảo vật này đã không chịu nổi rồi.

- Có thể sẽ bạo tạc không?

Tiên Thiên Đế Quân đột nhiên nhớ tới trận bộ não Thiên ý đại bạo tạc trong Bích Lạc Cung mấy ngày trước kia, thất thanh nói:

- Kiện bảo vật này sắp sửa không chịu...

Câu nói của hắn còn chưa kịp hoàn thành, toàn bộ Thiên Bàn đột nhiên bình tĩnh trở lại, toàn bộ quang mang thu ngược trở lại về phía trung ương. Chư Đế Chư Thần thầm nghĩ một tiếng không ổn, nhao nhao bay thẳng ra ngoài. Bọn họ vừa mới bay ra khỏi tòa Lục Ngự Cung này, đột nhiên chỉ thấy vô cùng vô tận quang mang từ trong Lục Ngự Cung ầm ầm bộc phát ra.

Trong một đạo thanh âm nổ vang kinh thiên động địa, Lục Ngự Cung chia năm xẻ bảy. Một khỏa quang cầu thật lớn kịch liệt mở rộng. Những nơi quang cầu đi qua, từng tòa từng tòa cung điện không ngừng biến thành bột mịn.

Ngữ khí Dương Hầu Ma Đế có chút hả hê, nói:

- Thiên Đình thật sự nhiều tai lắm nạn a! Lại nổ thêm một lần nữa... Tựa hồ gần đây đã nổ tới ba lần rồi!


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-1489)