← Ch.0965 | Ch.0967 → |
Phong Chấn dốc sức giãy dụa, phong ấn bốn phía càng lúc càng trầm trọng, khiến cho thực lực của hắn khó có thể phát huy. Thực lực của Phục Thương ở nơi này cũng bị trấn áp, so với hắn cũng không khá hơn chút nào.
Nơi này đều là phong ấn do Chư Đế Thượng Cổ lưu lại. Nhớ năm đó, Phong Thường Dương từ Thượng Cổ xuyên qua tới hiện đại, nỗ lực tiến vào Thế Ngoại Chi Địa, nhưng lại bị phong ấn của Chư Đế vờn quanh Thế Ngoại Chi Địa ngăn cản, cuối cùng không thể không quay trở về Thượng Cổ.
Thực lực của Phong Chấn không bằng Phong Thường Dương, lúc này bị phong ấn trấn áp, lại bị Phục Thương giống như tên điên này liều mạng ẩu đả, trong lòng vừa giận vừa gấp.
Ở trong phong ấn này chính là nửa bước khó đi, hắn muốn trở về Thế Ngoại Chi Địa, dĩ nhiên là đã không kịp rồi.
- Trước chơi chết cái tên điên này!
Hắn càng lúc càng hung bạo, tế khởi Phù Tang Thần Thụ thống hạ sát thủ với Phục Thương:
- Chơi chết hắn, sau đó nhất cổ tác khí vọt ra ngoại giới, sẽ có thể bảo mệnh!
Hai con mắt của hắn lại sinh trưởng ra, cánh tay gãy mất cũng tự mọc ra. Chút thương thế trên người này đối với hắn cũng không có trở ngại gì lớn.
Hai vị tồn tại Đế cấp mạnh mẽ xuất thủ, mặc dù có tầng tầng phong ấn làm suy yếu công kích của bọn họ, nhưng Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ trên thuyền dài vẫn cảm thấy cuồng phong sóng lớn không ngừng đánh tới, bất cứ lúc nào cũng có khả năng thuyền hủy người vong.
Cũng may chiếc thuyền này là độ thuyền, thuyền độ phong ấn, có thể ở nơi này xuyên toa như thường, có thể để cho bọn họ điều khiển thuyền ung dung tránh né.
Mà trong Thế Ngoại Chi Địa, toàn bộ Phục Hy Thần Tộc đều đã bị kinh động, ngơ ngác nhìn ra phong ấn bên ngoài. Chỉ thấy nơi đó phảng phất như có hai con Cự thú to lớn khôn cùng đang chém giết, thậm chí ngay cả phong ấn của Chư Đế cũng bị chấn cho tán loạn không ít.
Đó là trùng kích vô cùng đáng sợ, sâu bên trong phong ấn sấm chớp rền vang, mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều phong ấn của Chư Đế đã bị chấn nát. Mà trận chiến đấu khủng bố trong phong ấn của Thế Ngoại Chi Địa kia lại đang không ngừng bành trướng, không ngừng tiếp cận Thế Ngoại Chi Địa. Đám phong ấn thỉnh thoảng lại nhô lên một cái lại một cái bao lớn.
Đám bao lớn nhô lên kia là dị tượng công kích do hai tồn tại khủng bố đang kịch đấu kia đánh ra, rơi xuống trên phong ấn của Chư Đế, chấn động phong ấn hình thành.
Ở ngoại vi của đám bao lớn nhô lên kia, thậm chí có thể nhìn thấy từng đạo từng đạo phong ấn Đế cấp bị nghiền ép tới cực hạn, xuất hiện thanh âm nổ vang ầm ầm đùng đùng, hoa văn Đồ đằng cũng đã xuất hiện đứt đoạn.
- Trời ạ!
Phục Bảo Thụy ngơ ngác nhìn một màn này, lẩm bẩm:
- Phong Chấn Lão tổ đang giao thủ với tồn tại gì? Là Hiếu Vô Kỵ sao? Không có khả năng! Đây rõ ràng là một vị tồn tại Đế cấp...
Hắn biết rõ Phong Chấn Lão tổ là đuổi bắt Hiếu Vô Kỵ. Nghe ý tứ của Phong Chấn Lão tổ, tên Hiếu Vô Kỵ này cũng không phải là Hiếu Vô Kỵ chân chính, mà là có người giả mạo, ý đồ trà trộn vào Thế Ngoại Chi Địa, giải khai phong ấn huyết mạch Phục Hy. Mà cảnh tượng hiện tại này, lại rõ ràng là hai vị tồn tại Đế cấp đang mạnh mẽ xuất thủ bên trong phong ấn.
- Phong Chấn Lão tổ chính là cường giả vô địch, bất luận là kẻ nào đang giao thủ với hắn, cũng đều không phải là đối thủ của Phong Chấn Lão tổ!
Phục Bảo Thụy tự an ủi chính mình.
Đột nhiên, sâu bên trong Thế Ngoại Chi Địa, một vị tồn tại Đế cấp khác bị kinh động, Đế uy phóng thẳng lên cao. Phục Mi Lão tổ gào thét bay tới, đáp xuống bên bờ, ngưng mắt nhìn về phía sâu bên trong phong ấn.
Bất quá, hắn không có luyện thành Tam Mục Thiên Đồng, không thể nhìn thấy cảnh tượng bên trong phong ấn, căn bản không thể nhìn ra tồn tại đang giao thủ với Phong Chấn là ai.
- Chiến lực bậc này... Là một tôn Đế đang giao phong với Phong Chấn!
Phục Mi Lão tổ hừ lạnh một tiếng, cất bước leo lên một chiếc bảo thuyền, tâm niệm vừa động, chiếc bảo thuyền liền lái thẳng vào trong phong ấn:
- Dám tới mạo phạm Thế Ngoại Chi Địa ta? Ha hả... thế hệ thanh niên hiện tại thật to gan a! Xem ra, lão phu bảy vạn năm này tu thân dưỡng tính, bọn họ đã không nhớ rõ sự lợi hại của lão phu rồi...
Đúng lúc này, đột nhiên hàng trăm con Bạch Long gào thét, từ trong phong ấn xông ra. Phục Mi Lão tổ vội vàng dừng bước lại, nhìn về phía đám Bạch Long kia, sắc mặt âm tình bất định. Chỉ thấy đám Bạch Long kia dài tới mấy chục vạn dặm, ở giữa không trung rống giận, giãy dụa thân thể, sau đó héo rũ, thiêu đốt, biến thành tro tàn. Đó chính là lông mi của Phong Chấn Lão tổ!
Hắn và Phong Chấn Lão tổ đã có giao tình hơn mười vạn năm, đối với Phong Chấn hiểu rõ vô cùng. Phong Chấn Lão tổ chính là tồn tại Đế cấp, thấm nhuần Đế cảnh đã không biết bao lâu. Tu vi của hắn đã rất khó có thể tinh tiến, cho nên đã thay đổi phương hướng, chuyển sang tu luyện nhục thân và Nguyên thần chính mình.
Lông mi của Phong Chấn cũng đã được luyện thành đại đạo, ngày thường nhìn như bạch mi thật dài, nhưng trên thực tế có thể biến thành Bạch Long. Một sợi lông mi có thể chém Đế Quân, có thể chém xuống ngôi sao trên trời, có thể xưng là bảo vật cấp Đế Quân.
Mà hiện tại bạch mi của Phong Chấn bị kéo xuống, ngay sau đó biến thành tro bụi, nói rõ gã đối thủ này thật sự quá mạnh, trực tiếp bứt đứt bạch mi của hắn, xóa đi hoa văn đại đạo trong đó.
- Gã đối thủ này, có chút mạnh mẽ tới mức đáng sợ a!
Phục Mi Lão tổ một lần nữa thôi động bảo thuyền, trong lòng thầm nghĩ:
- Bất quá, đối thủ càng đáng sợ hơn chúng ta cũng từng gặp qua. Ta liên thủ với hắn, tất nhiên có thể chém chết tôn Đế này...
Hô!
Lúc này, lại là vô số Bạch Long Bạch Xà bay ra, dài tới mấy chục vạn dặm, bay múa đầy trời, không ngừng gào thét. Vô số Bạch Xà phần đuôi thậm chí còn kéo theo một mảnh da đầu máu chảy đầm đìa. Phía sau mảnh da đầu còn mang theo một mảnh xương vỡ nữa. Bạch Xà là sợi tóc của Phong Chấn biến thành, Bạch Long là sợi râu của hắn biến thành, lúc này vậy mà cũng bị gã đối thủ đáng sợ này bứt đứt xuống.
Trong lòng Phục Mi Lão tổ giật mình. Đã thấy lại có ba khỏa tròng mắt máu chảy đầm đìa từ trong phong ấn trầm trọng bay ra. Ba khỏa tròng mắt này chính là tròng mắt của Phong Chấn Lão tổ, bị gã đối thủ này tươi sống móc ra.
Phục Mi Lão tổ rùng mình một cái. Tiếp theo lại có ba khỏa tròng mắt nữa bay ra, sau đó lại là ba khỏa. Chỉ ngắn ngủi trong chốc lát, đã có trên một trăm khỏa tròng mắt bị ném ra khỏi phong ấn. Hiển nhiên, sau khi tròng mắt của Phong Chấn Lão tổ bị móc ra, tròng mắt một lần nữa mọc ra, ngay sau đó lại bị đối thủ của hắn móc ra, một lần lại một lần móc ra tròng mắt của hắn.
*****
Những khỏa tròng mắt này cũng giống như những sợi râu sợi tóc kia vậy, vừa mới bay ra khỏi phong ấn liền biến thành tro bụi, hiển nhiên là đã bị lau đi hết thảy những Đồ đằng đại đạo.
Đột nhiên, lại có một khối thịt màu đỏ tươi từ trong phong ấn bay ra. Khóe mắt Phục Mi Lão tổ nhảy loạn. Đó là một cái đầu lưỡi, là của đầu lưỡi Phong Chấn, đã bị gã đối thủ kia từ trong miệng hắn kéo ra ngoài. Cùng với đầu lưỡi bay ra chính là mấy cái răng vỡ nát.
Tiếp theo, từng mảnh từng mảnh lân phiến thật lớn bay ra. Đó là Tiên Thiên Long Lân trên người Phong Chấn. Long lân của hắn lại bị đối thủ từng mảnh từng mảnh rút ra. Vô số mảnh Long lân kể cả phần chân thịt cũng cùng một chỗ bị kéo xuống, ném ra ngoài.
Lại có một con Cốt Long thật lớn bay ra, lắc đầu vẫy đuôi, đầu rồng thân rồng đuôi rắn, chiều dài mấy ngàn vạn dặm, tiếp theo đổ sụp, biến thành tro tàn. Đó là xương cột sống của Phong Chấn. Xương cột sống của hắn hiển nhiên cũng bị gã đối thủ kia từ trong cơ thể mạnh mẽ rút ra.
Phục Mi Lão tổ liên tục rùng mình mấy cái, sắc mặt tái nhợt, không dám lại tiến vào trong phong ấn. Ngược lại cũng không phải là đối thủ quá cường đại. Những tồn tại càng mạnh hơn hắn cũng đã từng gặp qua. Nhưng tồn tại hung tàn hung ác tàn nhẫn như vậy, hắn lại là chưa từng thấy qua. Đây quả thật chính là một con dã thú!
Hắn có thể tưởng tượng, gã đối thủ này của Phong Chấn tất nhiên là giống như một con dã thú vậy, đang cắn xé hắn, xé rách hắn, không chút sợ chết, không có bất kỳ ý đồ gì, chỉ mong muốn xé rách Phong Chấn, giết chết Phong Chấn.
Giao thủ với tồn tại Đế cấp điên cuồng bậc này, tuyệt đối không phải là một sự tình dễ chịu. Huống hồ, tên gia hỏa này còn mạnh mẽ hơn Phong Chấn rất nhiều. Chiến đấu tới hiện tại, văng ra đều là tay gãy chân cụt của Phong Chấn. Chỉ trong chốc lát ngắn ngủi, lại có lỗ tai, sống mũi, ngón bị cắn xuống, ruột bị rút ra, trái tim bị cắn mấy chỗ... bay ra khỏi phong ấn trầm trọng.
Sau đó, Phục Mi Lão tổ lại nhìn thấy một tấm da. Chính là lớp da của Phong Chấn Lão tổ, đã bị đối thủ mạnh mẽ lột xuống, ném ra khỏi phong ấn.
Là thâm cừu đại hận gì, lại khiến cho một vị tồn tại Đế cấp đối đãi với một vị Đế tuổi già điên cuồng như vậy?
- Phục Mi Lão tổ!
Phục Bảo Thụy run giọng nói:
- Phong Chấn Lão tổ đang bị thua thiệt, Lão tổ không đi tương trợ sao?
Sắc mặt Phục Mi Lão tổ âm tình bất định, khuôn mặt đột nhiên giãn ra, mỉm cười nói:
- Phong Chấn Lão tổ có thể ứng phó được! Ta biết rõ thủ đoạn thần thông của hắn. Năm xưa hắn thế nhưng chính là danh hiệu Lột Da Đại Đế, dũng mãnh vô cùng!
Mà hiện tại, Lột Da Đại Đế năm xưa đang bị người ta lột da, tình huống hiển nhiên vô cùng không xong.
Phục Bảo Thụy cũng không dám nói nhiều, hủy đi mặt mũi của Phục Mi Lão tổ, chính là sẽ chết người.
Lột Da Đại Đế đang bị lột da, hơn nữa đối phương tựa hồ còn có yêu thích rút xương. Phục Bảo Thụy nhìn thấy từng cây từng cây xương sườn của Phong Chấn Lão tổ lần lượt bị vứt ra. Yết hầu bị lột xuống, cánh tay bị chém đứt, tim gan phèo phổi thận đều bị ném ra. Ngay cả đám sợi gân cũng bị kéo ra, ném văng khắp đầy trời. Ngay cả đầu lưỡi bị rút ra cũng có hơn mười cái.
Đây là hận ý thâm sâu tới mức nào, mới có thể làm ra loại chuyện tình này?
Phong Chấn Lão tổ ba lần bốn lượt muốn chạy trốn, nhưng phong ấn quá dầy quá nặng, khiến cho hắn muốn chạy trốn cũng đều trốn không thoát.
Thương thế bậc này còn không tới mức lấy tính mạng của hắn. Da hắn bị lột ra, vẫn còn có thể khôi phục lại, hàm răng bị đánh rơi cũng sẽ có thể tái sinh. Nhưng thương thế của hắn lại càng lúc càng nặng. Với tốc độ này kéo dài xuống, Bất Tử Chi Thân rất nhanh sẽ đạt tới cực hạn. Khi đó, Phong Chấn Lão tổ tất nhiên sẽ bị đối phương đánh chết.
Đột nhiên, trong phong ấn chợt bình tĩnh lại, đã không còn thanh âm giao đấu khủng bố, phảng phất như cuộc chiến giữa hai con Cự thú đã chấm dứt.
Sắc mặt đám con cháu Phục Hy Thần Tộc bên bờ hoảng sợ nhìn về phía phong ấn trầm trọng. Bên trong phong ấn cũng không có bất cứ động tĩnh gì.
- Chiến đấu đã kết thúc rồi?
Một gã Thần Ma trẻ tuổi của Phục Hy Thần Tộc run giọng nói:
- Rốt cuộc là kẻ nào thắng?
Trong lòng Phục Mi Lão tổ khẽ động, đang định thôi động bảo thuyền lái vào trong phong ấn. Đột nhiên, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ từ trong phong ấn chui ra. Đám phong ấn kia nhất thời dâng trào địa thủy phong hỏa, khí Hỗn Độn cuộn trào. Lúc này, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ chính là lộ ra bên ngoài phong ấn.
Lúc này, ba con mắt của hắn chỉ còn lại có hốc mắt, tròng mắt đã bị móc ra, trong hốc mắt bị đối thủ điên cuồng nhét đầy phong ấn của Chư Đế.
Một màn này khiến cho người ta không rét mà run. Hiển nhiên, đối thủ của hắn tại thời điểm chiến đấu với hắn, đã bắt lấy phong ấn của Chư Đế, điên cuồng nhét vào trong hốc mắt của hắn, phá hủy Bất Tử Chi Thân của hắn.
Đầu lưỡi của Phong Chấn Lão tổ cũng bị rút ra, trong miệng cũng nhét đầy phong ấn của Chư Đế. Hắn giống như đang quỳ gối trong phong ấn, chỉ có cái đầu lộ ra bên ngoài.
Một chiếc thuyền dài từ trong phong ấn lái ra, vẫn lưu lại sát biên giới phong ấn. Chung Nhạc biến thành bộ dạng của Phong Vô Kỵ, đứng ở trên thuyền, thật cao vung lên Tiên Thiên Thần Đao.
Một đạo đao quang kinh diễm dọc theo phong ấn chém xuống. Trong thanh âm kinh ngạc của toàn bộ Phục Hy Thần Tộc trong Thế Ngoại Chi Địa, cần cổ của Phong Chấn Lão tổ bị chém ra một đạo huyết mang.
Đao quang kinh diễm một lần nữa rơi xuống, vết máu lại càng sâu thêm.
Sau đó là đao thứ ba, đao thứ tư, đao thứ năm, đao thứ sáu...
Chung Nhạc một đao lại một đao chặt xuốn, hai cánh tay cầm đao vô cùng trầm ổn, đao quang trước sau như một vô cùng kinh diễm. Vết đao chém vào càng lúc càng sâu.
Sau không biết bao nhiêu đao chém xuống, theo một đạo quang mang rơi xuống, cái đầu của Phong Chấn Lão tổ cũng theo đao quang rơi xuống.
Trong lồng ngực không đầu của Phong Chấn Lão tổ một trận huyết nhục nhúc nhích, lại có một cái đầu khác sinh trưởng ra. Tiếp theo lại là đao quang kinh diễm rơi xuống, Chung Nhạc tiếp tục chặt xuống một cách máy móc, một đao tiếp theo một đao.
Phục Mi Lão tổ nhíu mày, ánh mắt nhìn về phía sau chiếc thuyền dài. Nơi đó cất giấu một con quái vật, một con quái vật tràn ngập lệ khí. Con quái vật đó đang cưỡi trên người Phong Chấn Lão tổ, trấn áp Nguyên thần của hắn, khiến cho Phong Chấn Lão tổ quỳ ở nơi đó, mặc cho tên Hiếu Vô Kỵ này chém đầu.
← Ch. 0965 | Ch. 0967 → |