← Ch.1122 | Ch.1124 → |
- Nửa năm sau, Đế Minh Thiên Đế sẽ nhất quyết sinh tử với Mục Tiên Thiên?
Tin tức này rất nhanh truyền ra Thiên Đình, không chỉ Chung Nhạc đạt được tin tức này, các lộ quần hùng khác cũng nhận được tin tức này. Trong lúc nhất thời, các tộc Đế tinh liền một mảnh xôn xao.
Tin tức này thật sự quá rung động rồi. Hai Đế quyết đấu, một người là đương kim Thiên Đế, một người là Tiên Thiên Thần Ma thành Đế. Song phương khai chiến cho tới bây giờ, sớm đã tới tình trạng thủy hỏa bất dung rồi.
Hiện tại Đế Minh Thiên Đế đã bị buộc lên tuyệt lộ, không thể không nhất quyết sinh tử với Mục Tiên Thiên, cũng có thể nhìn ra được Đế Minh Thiên Đế quả thật không còn bao nhiêu đòn sát thủ có thể dùng rồi.
- Nửa năm sau, Đế Minh Thiên Đế sẽ có thể mở ra Bí cảnh thứ bảy sao?
Ngoài Nam Thiên Môn, trong Phá Thiên Quan, Chung Nhạc lộ ra thần sắc kinh ngạc. Đế Minh Thiên Đế bị hắn phá mất cơ hội mượn áp lực của Mục Tiên Thiên mở ra Bí cảnh thứ bảy. Cơ hội này bị phá, không phải là mấy chục năm sẽ có thể bù đắp được. Nhất là Đế Minh Thiên Đế cũng không phải là một người muốn mở ra Bí cảnh thứ bảy, mà là hai người, còn phải cộng thêm một vị Đế Hậu nương nương nữa.
Đế Minh và Đế Hậu thật sự nắm chắc trong vòng nửa năm có thể mở ra Bí cảnh thứ bảy sao?
- Tử Quang sư huynh, Bệ hạ đang ở đâu?
Chung Nhạc dò hỏi:
- Có nhận được tin tức chưa?
Tử Quang Quân Vương gật đầu, nói:
- Bệ hạ đã nhận được tin tức! Ngươi yên tâm! Hắn cũng mong đợi trận chiến này rất lâu rồi. Nếu Đế Minh Thiên Đế đã ước chiến, vậy hắn nhất định sẽ không bỏ qua. Chỉ là ta vẫn có chút lo lắng. Đế Minh Thiên Đế trước giờ luôn ẩn nhẫn, sao lần này lại hào khí như vậy, tại thời điểm này lại đưa ra lời quyết chiến với Bệ hạ!
Chung Nhạc trầm ngâm, thử dò xét hỏi:
- Thân Tiên Thiên Đế Quân của Bệ hạ đã xuất quan chưa? Nếu Đế Minh và Đế Hậu liên thủ, không có chân thân Thần đạo, sợ rằng hắn khó có thể ứng phó được!
Tử Quang Quân Vương cũng khẽ nhíu mày. Chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên thành Đế, chân thân Thần đạo bị chân thân Ma đạo giam cầm, không tu thành Đế cảnh không thể xuất quan. Bất quá, đại quyết chiến bậc này, sao có thể khiến cho chân thân Thần đạo tiếp tục tu luyện được?
- Mặc Ẩn đã tới rồi!
Chung Nhạc tế khởi Thiên Dực Cổ Thuyền, mỉm cười nói:
- Tử Quang sư huynh có dám cùng ta đi xem trận thế Mặc Ẩn một chút không?
Tử Quang Quân Vương leo lên Cổ thuyền, cười hắc hắc, nói:
- Ngươi thân là Thống soái tam quân, cũng dám can đảm thân lâm mạo hiểm, ta có gì lại không dám?
Chung Nhạc thoáng nhìn về phía Đế Tu La không nói một lời đứng sau lưng hắn, không khỏi có chút đau đầu, lập tức thôi động Cổ thuyền, từ từ lái ra Phá Thiên Quan.
Chỉ thấy cách Phá Thiên Quan ước chừng năm Tinh địa, đại quân của Mặc Ẩn bày bố trận thế, sau đó xây dựng đại doanh, mặc dù không nhanh chóng như doanh địa Phá Thiên Quan vậy, nhưng tốc độ cũng cực nhanh.
- Mặc Ẩn trận pháp sâm nghiêm, không có bất kỳ cơ hội nào có thể thừa dịp!
Tử Quang Quân Vương tán thán một tiếng, truyền âm cho Đế Tu La, nói:
- Vừa rồi có phải Dịch Quân Vương đã động sát tâm với ta không?
Đế Tu La khẽ gật đầu một cái. Tử Quang Quân Vương ngoài mặt mỉm cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Quả nhiên đã động sát cơ với ta! Nếu một mình ta đi ra với hắn, nhất định sẽ bị hắn ném cho Mặc Ẩn, để cho ta chết trong tay Mặc Ẩn!
Chung Nhạc đi tới địa phương bốn Tinh địa, tiếp tục tiến lên, dự định tinh tế kiểm tra trận thế của Mặc Ẩn. Đột nhiên, phía đối diện, từng tôn từng tôn Tiên Thiên Thần Ma từ từ dâng lên, nhục thân càng lúc càng khổng lồ, khí tức cũng càng lúc càng khủng bố.
Đám khí tức kia giống như hàng rào, ngăn cản Thiên Dực Cổ Thuyền lại. Thiên Dực Cổ Thuyền giống như đụng lên vách tường vô hình vậy, phát ra một tiếng ầm vang thật lớn.
- Thực lực hùng hồn bậc này... Cửu Ngũ Chí Tôn không tầm thường a!
Chung Nhạc không khỏi tán thán, thôi động Cổ thuyền, vậy mà cắt ra vách tường khí tức của Cửu Ngũ Chí Tôn, tiếp tục tiến lên. Sắc mặt Cửu Ngũ Chí Tôn tựa hồ không hề bận tâm, đang định động thủ, đột nhiên nhìn thấy Đế Tu La trên đầu thuyền, đều thoáng ngẩn người, nhao nhao khom người thi lễ, cũng không lại ngăn cản Thiên Dực Cổ Thuyền nữa.
- Không nhìn ra lai lịch của Đế Tu La sư huynh thật không nhỏ a!
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Ngay cả Cửu Ngũ Chí Tôn cũng phải thi lễ với ngươi!
Sắc mặt Đế Tu La vẫn như cũ không chút biểu tình, cũng không nói một lời. Tử Quang Quân Vương cười ha hả, nói:
- Hắn chính là loại tính tình này, Dịch Quân đừng trách hắn!
Đúng lúc này, Mặc Ẩn dẫn người cưỡi một chiếc lâu thuyền từ trong trận doanh từ từ chạy ra, đứng ở phía đối diện nhìn lại. Chung Nhạc dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, khom người thi lễ, nói:
- Mặc tiên sinh!
- Dịch tiên sinh!
Mặc Ẩn chắp tay hoàn lễ, mỉm cười nói:
- Dịch tiên sinh xem trận thế của ta như thế nào?
Chung Nhạc tán thưởng:
- Ngang dọc thiên mạch, như la như lưới, tầng tầng lớp lớp, sâu như đại vực, bạo như núi lửa, tĩnh lặng như nhạc, động như Ma Thần ngàn tay, một sợi tóc động mà toàn thân động, khí tượng phi phàm! Chỉ là khí vận Thiên Đình đã hết, cho dù là ngươi cũng không thể vãn hồi, không thể làm gì. Tương lai những trận này, những pháp này của ngươi đều sẽ tan thành mây khói dưới gót sắt của đại quân ta, không còn tồn tại!
Chư tướng dưới trướng Mặc Ẩn giận dữ, nhao nhao muốn giết tới. Mặc Ẩn giơ tay lên ngăn bọn họ lại, mỉm cười nói:
- Năm tôn Đế linh cũng không lưu được Dịch Quân Vương, các ngươi có nổi giận tới đâu cũng không thể làm gì được hắn. Dịch Quân Vương, ngươi tới xem trận thế của ta, ta để cho ngươi xem là được! Bất quá, nửa năm sau Mục Tiên Thiên bỏ mình, ngươi sẽ biết ai mới là kẻ thắng cuối cùng. Ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi một cái bảo tọa, nếu ngươi tới hàng ta, sẽ có thể ngồi dưới trướng ta!
Chung Nhạc cười ha hả, nói:
- Mặc tiên sinh có một tấm bia đá đã dựng lên mấy lần rồi, không biết nửa năm sau còn có thể nhìn thấy tấm bia đá kia nữa không?
Mặc Ẩn cũng cười ha hả, sai người dựng tấm bia đá lên, nói:
- Nếu ngươi không hàng, dưới tấm bia đá này chính là nơi đầu ngươi lìa khỏi cổ!
Hai người đối nhãn một hồi, Chung Nhạc cười khẽ một tiếng, điều khiển Cổ thuyền trở về Phá Thiên Quan.
*****
Mặc Ẩn liên tục cười lạnh, đột nhiên hạ lệnh, quát lớn:
- Dời trại về phía trước, lại tiến tới một Tinh địa!
Đám người Lâu Chính Sư, Đình Đạo Cực bị dọa cho sợ hết hồn, thất thanh nói:
- Dịch Quân Vương đang ở phía trước, nếu lại tiến tới một Tinh địa, cách Phá Thiên Quan chỉ còn có bốn Tinh địa rồi! Nếu Dịch Quân Vương tới công...
- Hắn xây Phá Thiên Quan bên ngoài Nam Thiên Môn còn không sợ, ta sợ hắn cái gì?
Mặc Ẩn quát lớn:
- Ta chính là tiến gần một chút!
Đám người Lâu Chính Sư chỉ đành hạ lệnh xuống, để cho đại quân dời doanh địa về phía trước.
Trôi qua mười mấy ngày, doanh địa đã xây xong, lúc này các lộ đại quân mới chạy tới, nhập trú trong đại doanh. Mặc Ẩn lại hạ lệnh:
- Lại tiến tới một Tinh địa nữa, hạ trại!
Sắc mặt đám người Lâu Chính Sư như đất, vội vàng tới gặp Mặc Ẩn tra hỏi. Mặc Ẩn mỉm cười, nói:
- Đây là kế phòng thủ nghiêm ngặt! Ta từng bước một bức tới, khiến cho hắn không có cơ hội ngồi yên!
Đại quân chỉ đành một lần nữa dời trại, càng tiếp cận Phá Thiên Quan. Ngay sau đó, Mặc Ẩn lại một lần nữa hạ lệnh, lại dời trại một lần nữa, cách Phá Thiên Quan chỉ có hai Tinh địa. Sau khi xây dựng đại doanh xong, Mặc Ẩn lại hạ lệnh, lại tiến tới một Tinh địa nữa.
Sau khi đại doanh hạ xong, đã là thời gian một tháng trôi qua. Mặc Ẩn lại muốn hạ lệnh dời trại, đám người Lâu Chính Sư vội vàng khuyên can, nói:
- Lại tiến tới nửa Tinh địa nữa, nếu Dịch Quân Vương tới công, chúng ta cũng không có cơ hội chuẩn bị, lưu lại một Tinh địa cũng tiện có thời gian phản ứng!
Mặc Ẩn mỉm cười, nói:
- Ta muốn bức hắn không thể không dọn Phá Thiên Quan đi, cho nên mới muốn cách hắn chỉ nửa Tinh địa mà thôi. Phía sau có đại quân của ta, phía trước có đại quân Thiên Đình, từng bước uy áp, khiến cho hắn không thể không dọn đi. Bất quá, nếu các ngươi đã khiếp đảm, vậy thì thôi vậy!
Đại quân Thiên Đình chỉ cách Phá Thiên Quan có một Tinh địa, đám người Lâu Chính Sư đều luôn hãi hùng khiếp vía, ngày đêm giám sát phía đối diện. Mặc Ẩn thì lại hoàn toàn không chút lo lắng, ở trong quân đội tìm một đám Thần Nữ, ngày đêm ca múa, vô cùng khoái hoạt.
Trong lúc bất tri bất giác, kỳ hạn nửa năm đã sắp tới. Một ngày này, Mặc Ẩn lại uống say, ôm mấy nàng Thần Nữ ngủ thật say. Đám người Lâu Chính Sư đều âm thầm lắc đầu:
- Mặc tiên sinh cũng không khỏi quá thiếu trách nhiệm rồi a! Quyết chiến sắp tới, sao lại có thể ăn chơi sa đọa như vậy?
Đợi tới lúc mấy nàng Thần Nữ kia tỉnh lại, chỉ thấy Mặc Ẩn đã không còn nằm bên cạnh, hơn nữa có một nàng Thần Nữ đã mất một bộ xiêm y, không khỏi bắt đầu oán thán.
Đây chỉ là việc nhỏ, không ai đặt trong lòng, nhưng cuối cùng cũng không thể tìm được Mặc Ẩn.
Đám người Lâu Chính Sư tận lực tìm kiếm Mặc Ẩn, nhưng thủy chung cũng không tìm được, lúc này mới trở nên hoảng loạn, lật ngược từng tòa từng tòa đại doanh lên một lần cũng không thể tìm được Mặc Ẩn, sau gáy tất cả mọi người toàn là mồ hôi lạnh.
Đại tướng trấn thủ lối vào đại doanh bẩm báo, nói:
- Khởi bẩm Lâu Thống soái! Cách đây không lâu có một nàng Thần Nữ bảo là muốn đi Thiên Đình thăm hỏi thân hữu, đã rời đi hơn một ngày rồi!
Mọi người nhất thời tỉnh ngộ:
- Nàng Thần Nữ này tất nhiên là Mặc tiên sinh! Hắn đánh cắp xiêm y của Thần Nữ, giả trang thành Thần Nữ bỏ chạy rồi!
Lâu Chính Sư định thần trở lại, nói:
- Trước không nên kinh hoảng! Vợ con của Mặc tiên sinh đều đang ở trong Thiên Đình, hắn kiên quyết sẽ không từ bỏ vợ con của chính mình. Mau đi Thiên Đình, canh chừng vợ con già trẻ của hắn!
Cũng không lâu lắm, trong Thiên Đình có tin tức truyền ra, cung điện nơi vợ con già trẻ của Mặc Ẩn đang ở đã trống rỗng. Hôm qua có một gã Thần tướng tới tiếp bọn họ đi, nói là trong Thiên Đình không quá yên ổn, đã đón vào trong Đế cung rồi.
Tay chân đám người nhất thời lạnh lẽo. Đám người Lâu Chính Sư, Bàn Kê ngơ ngác nhìn Phá Thiên Quan gần trong gang tấc, đều ngây người như tượng, không biết phải làm sao. Mấy ngày nay, các đại Quân Bộ Thiên Đình thường xuyên điều động, bị điều phối tới Tứ Đại Thiên Môn đi kềm chế các lộ quân đội cần vương, đã sơ xuất việc giám thị vợ con già trẻ Mặc Ẩn, đã bị hắn chui cái chỗ trống.
- Hiện tại đại quân của chúng ta tiến không được, lui không xong! Có muốn đuổi theo truy sát Mặc tặc cũng không thể nữa rồi!
Lâu Chính Sư lẩm bẩm.
Nếu tiến tới, chính là trực tiếp va chạm với đại quân của Chung Nhạc. Nếu lui lại, Chung Nhạc khẳng định sẽ thừa cơ tấn công, dùng thế bẻ gãy nghiền nát đánh bại bọn họ. Năng lực lâm trận điều binh, bọn họ kẻ nào cũng không bằng được Mặc Ẩn. Mặc Ẩn bởi vì chính mình chạy thoát một mạng, đã cắm bọn họ lại chỗ này.
o0o
- Phụ thân, chúng ta hiện tại đi Đế tinh sao?
Một chiếc thuyền nhỏ yên lặng tĩnh mịch lái ra khỏi Thiên Đình, bay về phía Đế tinh. Trong chiếc thuyền này có ẩn chứa không gian, vợ con già trẻ một nhà Mặc Ẩn chính là ẩn nấp trong đó. Đám người có chút lo lắng sợ hãi. Đứa con nhỏ của hắn ngẩng đầu lên, hỏi:
- Trong Đế tinh có chỗ cho Nhân Tộc ta sinh tồn sao?
Mặc Ẩn nhẹ nhàng vuốt ve cái đầu nhỏ của hắn, mỉm cười nói:
- Trong Đế tinh tạm thời vẫn chưa có chỗ cho Nhân Tộc chúng ta sinh tồn, cho nên ta muốn đi tranh thủ một địa phương an cư lập nghiệp. Các ngươi có thể bình an, ta mới có thể an tâm, mới có thể đi tranh thủ cho Nhân Tộc chúng ta một địa phương có thể sinh tồn!
Ánh mắt tiểu hài tử kia sáng lấp lánh:
- Đám Thần Tộc kia sẽ không ăn chúng ta chứ? Ta nghe mẫu thân nói, Thần Tộc bên ngoài rất thích ăn người. Cha đã nhìn thấy Thần Tộc ăn thịt người, lúc này mới quyết định xuất sơn! Cha nhất định là đại anh hùng!
Mặc Ẩn lắc đầu, mỉm cười nói:
- Anh hùng, cẩu hùng, ai có thể phân rõ? Lần này ta đã làm cẩu hùng một lần rồi!
Lão mẫu của hắn run run rẩy rẩy nói:
- Ẩn nhi, con mắt của ta đã mù rồi, bất quá thần thức vẫn còn! Ta cảm ứng được phía trước có một vị Thần Ma đang ngăn cản con đường của chúng ta!
Trong lòng Mặc Ẩn giật mình, vội vàng đi ra chiếc thuyền, nhìn về phía trước. Chỉ thấy một chiếc Thiên Dực Cổ Thuyền lẳng lặng phiêu phù ở nơi đó, trên Cổ thuyền có một người bày một bàn rượu, một mình độc ẩm.
- Vị Thần Ma này thật mạnh!
Lão mẫu mắt mù của hắn hãi hùng khiếp vía, nắm lấy tay của hắn, nói:
- Là do Thiên Đình phái tới truy sát chúng ta sao? Đợi một lát ngươi chạy trước đi! Ta già rồi, còn sống cũng vô dụng, cũng không sống thêm mấy năm nữa, để ta liều mạng ngăn cản hắn!
← Ch. 1122 | Ch. 1124 → |