Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1162

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1162: Đội hình xa hoa
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Lúc này, trong Ma Tượng Đế Cung, sắc mặt Tượng Tôn Ma Đế kịch biến, nhìn về phía một gã nam tử tướng mạo thanh kỳ cổ lão trước mặt chính mình, khóe mắt của bốn cái đầu còn lại không ngừng nhảy loạn, lạnh lùng nói:

- Trường Sinh, không ngờ ngươi lại dám can đảm tới chỗ của ta! Thật to gan a! Ta chính là đệ tử thân truyền của Ma Đế, lẽ nào ngươi không sợ Ma Đế sẽ tru diệt ngươi sao?

Bộ dạng Trường Sinh Đế nhàn nhã, chậm rãi đi lại tản bộ trong cung, quan sát những bố trí tráng lệ nơi này, mỉm cười nói:

- Đừng cấp thêm can đảm cho chính mình nữa! Ngươi dù sao cũng là một vị Đại Đế, không ngờ vẫn còn nhát gan như vậy, ngay cả ta cũng cảm thấy xấu hổ thay cho ngươi a. Ngươi dùng Ma Đế để hù ta sao? Thật là buồn cười! Thứ đó của ngươi đâu rồi? Mau lấy ra đi! Ngươi hẳn là biết được mục đích của ta a!

Đám thịt mỡ trên mặt Tượng Tôn Ma Đế không ngừng run rẩy, vẫn như cũ đứng yên bất động, không nói lời nào.

- Đừng hòng giãy dụa phản kháng! Ngươi đã bị chặt đứt năm cái đầu, toàn bộ năm cái đầu đều đã bị ma diệt, Lục Đạo Luân Hồi trong cơ thể đã rách nát tả tơi, trước mắt căn bản không phải là đối thủ của ta!

Trường Sinh Đế lạnh nhạt nói:

- Bản lĩnh của ta, ngươi cũng biết rồi đó! Cho dù ngươi còn ở thời kỳ toàn thịnh cũng không phải là đối thủ của ta, càng huống chi hiện tại tu vi thực lực ngươi chỉ còn lại có ba thành. Mau giao đồ vật đó ra đây, ta tha cho ngươi một mạng!

Tượng Tôn Ma Đế trầm mặc trong chốc lát, lấy ra một cây Thánh dược, vung tay vứt cho hắn.

Trường Sinh Đế nhận lấy cây Thánh dược, trên mặt lộ ra thần sắc mừng rỡ như điên. Cây Thánh dược kia cũng đang không ngừng run rẩy. Cây Thánh dược này vốn dĩ hoa đỏ lá xanh, sinh cơ bừng bừng, nhưng sau một khắc lại không ngừng héo rũ, dược lực nhanh chóng trôi qua.

Rất nhanh, cây Thánh dược này đã triệt để chết héo, biến thành một đống tro bụi.

Mà khí tức của Trường Sinh Đế ngược lại càng lúc càng cường đại, cặp mắt nhắm lại, tựa hồ như đang hồi tưởng lại mùi vị của cây Thánh dược vừa rồi kia, hoàn toàn một bộ dáng vừa lòng thỏa ý. Một hồi lâu sau, hắn mở mắt ra, ngữ khí có chút chờ mong nói:

- Còn lại hai ngàn sáu trăm bốn mươi sáu cây nữa...

- Trường Sinh, nếu ngươi đã nhận được đồ vật mong muốn, còn không mau ly khai?

Tượng Tôn Ma Đế lớn tiếng quát lên.

Trường Sinh Đế gật đầu một cái, xoay người rời đi.

Tượng Tôn Ma Đế thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, thấp giọng nói:

- Cái tên này là muốn trở thành Linh căn thiên địa sao? Ha hả... hắn trở thành Linh căn thiên địa, còn không phải sẽ trở thành Linh dược của Thần Vương Thái Cổ sao...

Bá!

Đúng lúc này, từng sợi từng sợi rễ cây thô to đột nhiên đâm thủng Ma Tượng Đế Cung, giống như vô số con Giao long Đại mãng gắt gao quấn lấy Tượng Tôn Ma Đế. Không biết bao nhiêu sợi rễ cây nhỏ bé thông qua lỗ chân lông và khiếu huyệt toàn thân Tượng Tôn Ma Đế chui vào trong cơ thể hắn, chui vào trong Bí cảnh Nguyên thần của hắn, điên cuồng hấp thu khí huyết, tinh thần của hắn, thôn phệ đại đạo của hắn.

Ma Tượng Đế Cung ầm ầm vỡ nát, vô số sợi rễ cây tung bay, nâng Trường Sinh Đế phiêu phù giữa không trung.

- Bắt được ngươi rồi! Ta bắt được ngươi rồi!

Trường Sinh Đế cười ha hả, nói:

- Hiếm thấy mới gặp được ngươi tại thời điểm suy yếu như vậy, nếu không ăn tươi ngươi, chẳng phải là phung phí của trời rồi sao?

Tượng Tôn Ma Đế vừa sợ vừa giận, phẫn nộ nói:

- Ngươi!

Từng sợi từng sợi rễ cây thô to không ngừng chui vào trong miệng hắn. Trường Sinh Đế cười ha hả, nói lớn:

- Ta làm sao? Ta không giữ lời hứa sao? Ta vốn dĩ chưa từng nói qua là ta sẽ giữ lời hứa a! Chỉ là bản thân ngươi tin tưởng ta mà thôi? Tên ngốc! Ngươi hẳn là phải buộc ta ký kết Khế ước Hỗn Độn với ngươi trước, sau đó mới hãy giao Thánh dược cho ta, như vậy ta mới sẽ không hạ thủ với ngươi! Ha ha ha... các ngươi cảm thấy Thánh dược là chất dinh dưỡng của các ngươi, là thức ăn của các ngươi. Nhưng ở trong mắt của ta, các ngươi mới là thức ăn, mới là chất dinh dưỡng! Ta cần các ngươi, cần càng nhiều thức ăn hơn nữa!

o0o

Mấy tháng sau, Thiên Dực Cổ Thuyền đã chạy tới Thần Thành thứ chín, thả Hình Thiên và Sư Đà Đại Tôn xuống nơi này, ngay sau đó xuất phát tiến về phía Luân Hồi Táng Khu. Sau khi Cổ thuyền chạy đi được mười ngày, Chung Nhạc phân ra một cỗ phân thân, để chỗ phân thân này lưu lại trên một khỏa Tinh cầu, sau đó tiếp tục lên đường.

Lại qua thêm mười ngày, Chung Nhạc một lần nữa thả xuống một cỗ phân thân. Lại qua thêm mười ngày, lại thả xuống một cỗ phân thân. Đám phân thân này nối liền thành một đường thẳng, nhắm thẳng về phía phương vị của Luân Hồi Táng Khu. Chỉ cần đi theo đường thẳng này đi, sẽ có thể đi tới Luân Hồi Táng Khu.

Trong lúc bất tri bất giác, tại địa phương mà Thiên Dực Cổ Thuyền chạy tới, những ngôi sao dần dần trở nên thưa thớt hơn rất nhiều. Thời gian mấy tháng qua đi, khi Thiên Dực Cổ Thuyền vừa bay qua một khỏa ngôi sao vô cùng cổ lão, Chung Nhạc lại phóng xuất một cỗ phân thân lưu lại trên khỏa Tinh cầu này, sau đó ngưng mắt quan sát bốn phía. Chỉ thấy bốn phía một mảnh hoang liêu trống trải, không một bóng người. Phía trước thậm chí ngay cả một khỏa ngôi sao cũng không nhìn thấy, chỉ có bóng tối vô tận.

Bọn họ đã đi tới Hư Vô Chi Địa!

Ngay tại lúc này, hắn đột nhiên cảm ứng được một cỗ phân thân chính mình lưu lại trong Vũ trụ Cổ lão đã biến mất không còn.

Cũng không lâu lắm, hắn cũng đã không thể cảm ứng được cỗ phân thân thứ hai nữa.

- Có tồn tại nào đó đã giết chết những phân thân của ta!

Chung Nhạc vừa sợ vừa giận, lập tức cảm ứng những phân thân khác, mượn nhãn mâu của đám phân thân kia không ngừng quan sát bốn phía. Trải qua mười mấy ngày, hắn nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ từ xa bay tới. Trên chiếc thuyền nhỏ này có hơn mười gã Thần Ma đang đứng cùng một chỗ. Một người trong số đó giơ tay lên, một đạo quang mang bay ra, đánh chết cỗ phân thân này của hắn.

- Phong Vô Kỵ!

Chung Nhạc nhất thời giận dữ:

- Gã tiện nhân này muốn chết!

o0o

*****

Trên Thanh Hà Chu, Phong Vô Kỵ vươn tay ra, cầm lấy thi thể một cỗ phân thân của Chung Nhạc, giao cho một lão giả lưng rùa. Tâm niệm lão giả lưng rùa kia khẽ động, tế khởi vỏ rùa trên lưng. Chỉ thấy thi thể cỗ phân thân kia của Chung Nhạc chợt biến thành một giọt tinh huyết, nhỏ xuống trên lưng rùa, từ từ tan ra, hoàn toàn biến mất trong lưng rùa.

- Hiện tại Vô Kỵ tiên sinh có thể yên tâm rồi! Đã có một giọt tinh huyết của Dịch Quân Vương, bất luận hắn đi tới nơi nào, cũng không thể tránh được truy tung thôi diễn của Nhung Ngoan thị ta rồi!

Pháp lực lão giả lưng rùa kia tiến nhập vào lưng rùa, giọt tinh huyết đã tan ra kia đang từ từ biến hóa, biến thành những đạo hoa văn huyền diệu. Lão giả lưng rùa cười ha hả, nói:

- Nhung Ngoan thị ta giỏi về bói toán, giỏi về thôi diễn, mặc dù không cách nào bói ra được hướng đi tương lai của Dịch Quân Vương, nhưng tính toán ra được phương vị hiện tại của hắn cũng không chút khó khăn!

Phong Vô Kỵ không ngừng tán thán. Vị lão giả Nhung Ngoan thị này chính là một tôn Đế Quân hắn mời tới từ Ma Đế tộc Nhung Ngoan thị, gọi là Ngoan Hao.

Mục đích chủ yếu chuyến đi này của Phong Vô Kỵ chính là để đối phó Chung Nhạc. Suốt khoảng thời gian qua, hắn không ngừng chạy tới sáu Ma Đế tộc của Ma Tộc, mời tới cao thủ trong cao thủ của các Ma Đế tộc, lại chạy tới Tà Đế Cung, Ma Đế Cung và Thần Đế Cung, mời tới cao thủ trong ba cung, cùng nhau đi đối phó Chung Nhạc. Cộng thêm các cường giả hắn mang tới từ Tử Vi, trên Thanh Hà Chu có thể nói là cường giả như mây, tất cả đều là tồn tại không thua kém Vũ Đô Lang chút nào.

Một cỗ thế lực cường đại như vậy, chỉ vì diệt trừ một mình Chung Nhạc, có thể nói Phong Vô Kỵ đã xem trọng Chung Nhạc tới trình độ trước giờ chưa từng có.

- Mục đích chuyến đi này của Dịch Quân Vương, tựa hồ là...

Sắc mặt lão giả lưng rùa Nhung Ngoan thị Ngoan Hao kia ngưng trọng, lẩm bẩm:

- Tựa hồ là Hư Vô Chi Địa... Kỳ quái! Nơi đó rõ ràng là không có gì cả, vì sao hắn lại muốn đi tới đó chứ?

- Ngoan Hao huynh sai rồi! Trong Hư Vô Chi Địa cũng không phải là hư vô thật sự, bên trong quả thật là có vài thứ!

Đột nhiên, Lăng Tử Thủ của Đế Lăng thị ở bên cạnh chợt trầm giọng nói:

- Đế Lăng thị ta chính là tới từ Hư Vô Chi Địa! Xem ra, Dịch Quân Vương đã nhận được sự chỉ điểm của tồn tại cổ lão, nghĩ muốn đi tới Luân Hồi Táng Khu, địa phương xuất thân của Đế Lăng thị ta! Chẳng lẽ hắn biết được khởi nguyên của Đế Lăng thị ta, nghĩ muốn đi tới Luân Hồi Táng Khu, tìm biện pháp đối phó Đế Lăng thị ta sao?

Phong Vô Kỵ nhấp nháy mắt, trong lòng thầm nghĩ:

- Chung Sơn thị mới sẽ không buồn chán như vậy, chuyên môn đi tới Luân Hồi Táng Khu xa xôi này chỉ để tìm biện pháp đối phó Đế Lăng thị. Đế Lăng thị ở trong mắt hắn vẫn không trọng yếu như vậy. Chuyến đi này của hắn nhất định là có mục đích khác. Bất quá, Luân Hồi Táng Khu rốt cuộc là địa phương nào, vì sao ta chưa từng nghe nói qua bao giờ?

- Lăng Tử Thủ sư huynh, Luân Hồi Táng Khu này rốt cuộc là địa phương gì vậy?

Kha Mẫn Nguyệt của Tam Kha thị đột nhiên cười duyên hỏi.

Lăng Tử Thủ thoáng chần chừ một chút, nói:

- Nơi đó là địa phương mai táng Luân Hồi!

Quanh người hắn tràn ngập một tầng tử khí nặng nề, phảng phất như là thi thể bị mai táng không biết bao nhiêu năm thành tinh, mang tới cho người khác một loại cảm giác vô cùng không thoải mái. Trên người hắn còn bốc ra mùi hôi thối mãnh liệt, vô cùng khó ngửi. Mặc dù ở trên Thanh Hà Chu toàn bộ đều là cao thủ, chiếc thuyền nhỏ cũng không lớn, nhưng tất cả mọi người cũng đều kéo dài khoảng cách với hắn, không muốn đứng cách hắn quá gần.

Lăng Tử Thủ không chút để ý tới sự xa cách của mọi người, lạnh nhạt nói:

- Nơi đó là địa phương các linh hồn sau khi chết quy tụ. Trong thiên hạ, bất luận là Tử Vi hay là Vũ trụ Cổ lão, hay hoặc là ba ngàn Lục Đạo Giới, Hư Không Giới, thậm chí là vô số Chư Thiên to to nhỏ nhỏ, phàm là có linh hồn tử vong, cũng đều sẽ rơi vào trong Luân Hồi Táng Khu này. Đối với người sống, Luân Hồi Táng Khu vô cùng thần bí, khó có thể đi vào, nhưng đối với người chết, Luân Hồi Táng Khu chính là nơi quy tụ cuối cùng của bọn họ.

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ chấn động, vội vàng nói:

- Ta từng nghe nói, ngoài giới có giới, ngoài trời có trời! Ở bên ngoài Lục Đạo Luân Hồi còn có một giới nữa, liên tiếp toàn bộ không gian vũ trụ, chẳng lẽ chính là Luân Hồi Táng Khu này sao?

- Kiến thức của Vô Kỵ tiên sinh quả thật vô cùng uyên bác, không hỗ là xuất thân từ danh môn!

Lăng Tử Thủ tán thán một câu, nói:

- Bất quá, địa phương mà ngươi nói kia cũng nằm trong Luân Hồi, được gọi là khu Luân Hồi thứ bảy. Địa phương này cực kỳ thần bí, là do Phục Mân Đạo Tôn xây dựng nên, vẫn còn có chỗ bất đồng so với Luân Hồi Táng Khu này!

- Khu Luân Hồi thứ bảy?

Tất cả mọi người nhất thời giật mình, không hiểu ý hắn. Lăng Tử Thủ giải thích:

- Khu Luân Hồi thứ bảy nằm ở bên ngoài Lục Đạo Luân Hồi. Nếu các ngươi đi tới ba ngàn Lục Đạo Giới, sẽ có thể nhìn thấy Lục Đạo Luân Hồi Giới bao gồm Thiên Giới, Địa Giới, Thần Giới, Vạn Tượng Giới, Ngũ Hành Giới và Ngục Giới này. Nhưng ở bên ngoài Lục Đạo Luân Hồi Giới này, còn có một cái Địa Ngục Luân Hồi Giới nữa!

- Địa Ngục Luân Hồi Giới này chính là một bộ phận của khu Luân Hồi thứ bảy. Quỷ Thần Tộc, Ngưu Đầu Ma Tộc, Mã Diện Thần Tộc cũng đều có thể tiến vào trong đó. Nhưng khu Luân Hồi thứ bảy chân chính, nghe nói chỉ có tồn tại tu thành Đại Lục Đạo Luân Hồi mới có thể tiến vào. Mà Đại Lục Đạo Luân Hồi sớm đã thất truyền từ lâu rồi. Năm xưa nó vốn dĩ là do Phục Hy thị nắm giữ trong tay, sau khi Phục Hy thị bị diệt tuyệt, loại tuyệt học này cũng đã bị chặt đứt truyền thừa rồi!

Trong lòng Phong Vô Kỵ khẽ động, nhìn về phía đám Tiên Thiên Thần Ma tới từ Bích Lạc Cung bọn La lão, hỏi:

- Ta nghe nói Bích Lạc Cung đã từng có một kiện trọng khí bị mất trộm, gọi là Lục Đạo Thiên Luân. Tử Thủ huynh có biết Lục Đạo Thiên Luân có liên quan gì với khu Luân Hồi thứ bảy này hay không?

- Lục Đạo Thiên Luân?

Trong lòng Lăng Tử Thủ đại chấn, thất thanh nói:

- Đó là chí bảo chưởng khống Luân Hồi của khu Luân Hồi thứ bảy! Ta vốn dĩ cũng từng nghe nói qua kiện chí bảo này đã rơi vào trong tay Bích Lạc Cung, chỉ là kẻ nào cũng không thể thôi động. Kiện chí bảo này sao lại bị đánh cắp rồi? Nếu kiện chí bảo này rơi vào trong tay tồn tại tà ác, để cho hắn chưởng khống khu Luân Hồi thứ bảy, vậy thì cực kỳ nguy hiểm rồi, sẽ uy hiếp tới căn cơ thống trị của các tộc Thần Ma ta!

Sắc mặt Phong Vô Kỵ đại biến, nhìn về phía Tà Phong của Tà Đế Cung, cực kỳ khách khí hỏi:

- Tà Phong sư huynh, ngươi có biết bí ẩn gì của khu Luân Hồi thứ bảy này hay không?

Tà Phong gật đầu một cái, nói:

- Ta từng nghe sư tôn ta nói qua, khu Luân Hồi thứ bảy này chính là do Phục Mân Đạo Tôn mở ra. Bất quá, hắn cũng chưa hoàn toàn mở ra. Thế gian này vẫn có rất nhiều địa phương mà Lục Đạo Thiên Luân và khu Luân Hồi thứ bảy không thể dọ thám được. Những địa phương này, chính là địa phương các Thần Vương Thái Cổ chưởng quản!

Bên cạnh hắn, Ma Nguyên Lộ của Ma Đế Cung cũng nói:

- Liên quan tới khu Luân Hồi thứ bảy và Luân Hồi Táng Khu, ta cũng từng nghe sư tôn ta nói qua. Nghe nói trong Luân Hồi Táng Khu có một tôn Thần Vương Thái Cổ gọi là Táng Địa Thần Vương, chưởng khống một kiện chí bảo, có thể tương liên Luân Hồi Táng Khu với khu Luân Hồi thứ bảy. Phục Mân Đạo Tôn dự định sáng tạo ra khu Luân Hồi thứ bảy, trở thành giới thứ sáu kế tiếp ba ngàn Lục Đạo Giới, Vũ trụ Cổ lão, Tử Vi, Hư Không Giới và Đạo Giới, tiến hành đại nhất thống Luân Hồi, nghĩ muốn mượn kiện chí bảo kia của Táng Địa Thần Vương. Nhưng Táng Địa Thần Vương không cho mượn, vì vậy đã bị Phục Mân Đạo Tôn cùng hung cực ác giết chết, mà kiện chí bảo kia cũng đã không biết tung tích!

Chương (1-1489)