Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1198

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1198: Mai hoa ngạo tuyết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

- Chư quân của lục viện không phải đối thủ của hắn!

Thiên Tơ nương nương nhìn chiến trường, cảm thấy Nhân Quả Tuyến của mình hết sợi này đến sợi khác bị cắt đứt, đó là vì các cường giả lục viện đang chết dần, vội nói:

- Mặc sư huynh, mau bảo chư quân lục viện rút lui!

Mặc Ẩn trong lòng chấn động, vội dùng đồ đằng trụ liên hệ với chư vị Đế Quân lục viện, hạ lệnh rút lui.

Chư quân lục viện nhận lệnh đều thở phào, vội vàng rút lùi, bay về bốn phương tám hướng nhưng vẫn bị bàn tay khổng lồ từ trong tranh tóm mất mấy người, trong bức tranh liền có thêm vài bông hoa máu tươi rói.

Trong nháy mắt, quanh con thuyền cổ nghìn cánh không còn ai khác, chỉ còn lại một bức tranh bay trên phía trên thuyền. Đột nhiên Chung Nhạc bước ra khỏi bức tranh, khẽ giơ tay, bức tranh rơi vào tay hắn.

Bức tranh này có hình có chữ, vẽ những bông hoa mai đỏ rực. Hoa mai đại diện cho các vị tính mạng các vị Đế Quân, còn chữ thì viết văn chương ca tụng Thiên Đình Đế Hậu.

- Đế Hậu đáng chết, lập đế mới, loại văn chương này mà cũng xứng để lưu truyền?

Chung Nhạc cười ha hả, thi triển pháp lực, văn tự trong tranh liên tục thay đổi, trong chớp mắt trở thành một bài văn khác, kể hoa mai hương từ khổ hàn tới, hàn phong đóng băng trăm hoa, chỉ có mùi hương kỳ diệu thoát ra từ băng tuyết.

Dưới cây hoa mai chôn hai mươi ba cỗ thi cốt, trên cây là hai mươi ba bông hoa mai đỏ rực.

- Mai Hoa Ngạo Tuyết, bức họa này có tên Mai Hoa Ngạo Tuyết Đồ.

Chung Nhạc cuộn Mai Hoa Ngạo Tuyết Đồ lại, đưa tay chỉ một cái, Mai Hoa Ngạo Tuyết Đồ bay ra, rơi vào trong tay Xích Tùng đang ở trong Bát Trận Đồ.

Dùng tính mạng của hai mươi ba vị Đế Quân luyện thần binh, uy lực đương nhiên sẽ không tầm thường, nhưng với hắn thì không có tác dụng mấy, còn với Xích Tùng thì đó lại là một trọng bảo.

- Gia tài Thiên Đình đúng là ko tồi, dù sao cũng là thiên địa chính thống, Đế Quân lục viện đều là người học nhiều hiểu rộng, tuy biết rõ Đế Hậu không phải loại thánh thiện gì, dựa vào mưu sát chồng mà đăng cơ nhưng cũng buộc phải cống hiến. Nếu ta có được thiên địa chính thống, tập trung các vị có tri thức trong thiên hạ, chưa biết chừng có thể lật cả trời.

Chung Nhạc đứng trên mũi thuyền, xông thẳng vào chiến trường, thấy đế linh của ngũ đại Thiên Đế của Bàn Kê thị đang lao ngang lao dọc, đế linh khổng lồ ba đầu gầm thét, phá tan đế trận của Trung Ương thị.

Đế linh của ngũ đế Trung Ương thị cũng giáng lâm, đế linh và đế linh tương tranh, mười vị Thiên Đế của thời đại Địa Kỷ chưa từng gặp mặt lại quyết chiến sống còn tại đây, quả thực là bi ai.

Nhưng Trung Ương thị dựa vào chúng sinh tế tự để đế linh ngũ đại Thiên Đế hạ giới, thực lực của đế linh thua kém đế linh Bàn Kê thị một chút, giờ đang gặp nguy hiểm, tiếp tục chiến đấu thì sợ là sẽ bị ép trở lại Hư Không Giới tu dưỡng.

- Năm vị bệ hạ, ta lại gặp nhau rồi!

Chung Nhạc điều khiển con thuyền cổ vào trong chiến trường, ngẩng lên nhìn một đế linh Bàn Kê, nói lớn:

- Còn nhớ vãn bối không?

Đế linh của Bàn Kê thị đánh tan đế linh Trung Ương thị, đế linh Trung Ương thị ngưng tụ, trở về Hư Không Giới, không thể hạ giới tái chiến nữa.

Đối phó đế linh Bàn Kê thị, ngay cả Kiều Trùng Đế Quân cũng không thể. Vỗn dĩ Kiều Trùng Đế Quân có Côn Thần chuyên thôn phệ linh hồn, có thể đối phó đế linh, nhưng Bàn Kê đế linh lại là Thiên Đế, vô địch một thời đại, đạo pháp thần thông cao tuyệt, Côn Thần căn bản chưa vào cơ thể họ thì đã bị luyện thành tro bụi rồi.

- Thì ra là ngươi!

Bàn Kê đế linh cúi đầu, nhìn Chung Nhạc trên con thuyền cổ, cái đầu khổng lồ thò tới bên cạnh thuyền:

- Tiểu đạo hữu, ngươi và ta thuộc trận doanh khác nhau, trận chiến hôm nay mọi người đều dùng toàn lực, không hỏi thị phi.

Chung Nhạc cười:

- Bệ hạ, đương kiêm Đế Hậu là loại dâm phụ, ngươi hà tất phải theo? Sao không trở về Hư Không Giới an dưỡng, ngồi nhìn trận tranh đấu này?

Một cái đầu khác của Bàn Kê đế linh cười hà hà:

- Ngươi nói đúng là có lý, nhưng bọn ta dựa vào huyết tế hạ giới, Bàn Kê thị huyết tế bọn ta, bọn ta không thể không chiến đấu vì họ. Ta trước nay đều kính ngưỡng Phục Hy thị. Ngươi là Tạo Vật Chủ, ta không muốn ức hiếp ngươi, nếu ngươi rút lui thì còn có thể bảo toàn tính mạng! Nhưng nếu ngươi cứ cố tình làm theo ý mình, ta cũng buộc phải ra tay hết sức.

- Bệ hạ.

Nhục thân Chung Nhạc đột nhiên phình to, khí tức trở nên vô cùng khủng bố, Đại Lục Đạo Luân Hồi mở ra, sáu dòng tinh hà hình thành không gian vô lượng, thu Bàn Kê đế linh vào trong Đại Lục Đạo Luân Hồi của hắn.

Chung Nhạc cười:

- Như vậy có thể khiến bệ hạ biết khó mà lui chưa?

Bàn Kê đế linh cười:

- Ngươi lại thi triển thủ đoạn này, tưởng rằng dựa vào thực lực Quỷ Đế là có thể chống lại ta sao? Thực sự coi thường bản lĩnh của Địa Hoàng quá đấy. Ủa?

Đột nhiên thân thể hắn chấn động, sững sờ nhìn Chung Nhạc trong Đại Lục Đạo Luân Hồi, ngẩng lên nhìn thì thấy bên ngoài còn có một Chung Nhạc khác. Chung Nhạc đó là một vị Quỷ Đế, còn Chung Nhạc trong Đại Lục Đạo Luân Hồi thì là một Tiên Thiên thần ma, hơn nữa còn là Tiên Thiên Phục Hy trong Tiên Thiên thần ma, tọa trấn trong Tiên Thiên Bát Quái thánh địa!

- Bệ hạ có thể biết khó mà lui chưa?

Chung Nhạc lại hỏi.

Bàn Kê đế linh trầm ngâm, một lúc sau thở dài:

- Phục Hy thị vận khí vẫn chưa hết, lại có tuyệt đại nhân vật xuất hiện duy trì khí vận. Thiếu niên, thực lực của ngưoi đã đạt tới tầng thứ có thể uy hiếp tới tính mạng linh hồn của ta. Ngươi vẫn là Tạo Vật Chủ mà đã có thành tựu vậy. Mục Tiên Thiên cũng không trấn áp được ngươi, không dung nạp được ngươi, sau này ngươi chắc chắn tạo phản, mưu sát Mục Tiên Thiên đoạt vị! Ngươi là họa căn của thời đại Thần Kỷ, tạo phản là việc sớm muộn, chắc chắn sẽ gây nên trận động loạn khác.

- Nhưng nếu ngơi bảo đạm Bàn Kê thị của ta không bị thanh tẩy, năm vị Địa Hoàng bọn ta sẽ không tham chiến nữa. Nếu ngươi không đảm bảo thì năm người chết bọn ta buộc phải tử chiến vì chủng tộc.

Chung Nhạc gật đầu, bỏ đi Đại Lục Đạo Luân Hồi, cúi người:

- Mời bệ hạ về trời!

Bàn Kê đế linh nhìn hắn hồi lâu, ba cái đầu phát ra tiếng hú dài, bốn vị Địa Hoàng còn lại nghe tiếng, cùng bay lên trời.

Hư Không Giới tách ra một đường, năm vị đế linh trở về Hư Không Giới, biến mất.

- Xảy ra chuyện gì vậy?

Mặc Ẩn phát điên, trong ba vị trí giả nhân tộc, hắn là mưu cao kế sâu, thủ đoạn tàn độc nhất, huyết tế chúng sinh, huyết tế tù binh, huyết tế thần ma đối với hắn mà nói thì căn bản chẳng thành vấn đề. Lần này mời được năm vị đế linh Địa Hoàng hạ giới, chúng sinh và thần ma bị giết vô số, không ngờ năm vị lại trở về Hư Không Giới!

Tế nhiều sinh linh như vậy đương nhiên được bị Vân Quyển Thư và Thiên Tơ nương nương dùng lưỡng đại thiên thư chuyển ách vận sang cả Thiên Đình, không phải một mình Mặc Ẩn gánh chịu, nếu không, với thực lực của hắn thì chết từ lâu rồi.

- Dịch tiên sinh dùng thủ đoạn gì mà khiến năm vị Địa Hoàng đế linh trở về Hư Không Giới? Thực lực của hắn đã tới tầng thứ đó rồi, ngay cao thủ lục viện cũng không làm gì được.

Hắn vẫn đang suy tính, trong chiến trường, Chung Nhạc điều khiển con thuyền cổ, thích sát tướng lĩnh các quân khiến hắn không thể không tập trung điều động các quân, ứng phó khá mệt mỏi.

Về thích sát, Chung Nhạc có thuyền cổ nghìn cánh và không gian đại đạo sẽ tinh thông hơn, cho dù Mặc Ẩn có liên tục thay đổi động hướng của tướng lĩnh các quân nhưng vẫn liên tiếp có các vị tướng lĩnh Thiên Đình bị Chung Nhạc giết chết.

Chung Nhạc không thích sát thủ lĩnh các quân, thủ lĩnh các quân thuộc cấp Đế Quân, thống soái còn là Đế Quân đại viên mãn, trong thời gian ngắn Chung Nhạc không thể thắng họ được, cho dù thắng cũng khó lòng kích sát đối phương, vì thế hắn lựa chọn đồ sát các tướng lĩnh tầm trung.

Số lượng các vị tướng lĩnh tầm trung không nhiều, chỉ có vài nghìn người, nhưng là trung khu truyền đạt mệnh lệnh, nếu họ chết thì các quân Thiên Đình sẽ không thể điều động được, chiến cục sẽ hỗn loạn.

- Cửu ngũ chí tôn đi rồi!

Đột nhiên Vân Quyển Thư kêu lên thất thanh.

Mặc Ẩn chấn động, hắn đang định điều động cửu ngũ chí tôn tới bao vây Chung Nhạc. Chỉ có cửu ngũ chí tôn mới kháng cự trực diện với Chung Nhạc, hoành tảo mọi thứ. Không ngờ chín mươi lăm vị Tiên Thiên thần ma này lại không nói không rằng mà bỏ đi rồi!

- Vô Kỵ tiên sinh cũng dẫn theo La Lão và Anh Như đi rồi!

Thiên Tơ nương nương hét lên.

Mặc Ẩn tâm thần hoảng loạn, Phong Vô Kỵ đã đành, đi thì đi thôi, nhưng La Lão và Anh Như là hai chiến lực dỉnh phong mà cũng đi mất, ít nhiều cũng khiến hắn bất ngờ.

- Lại có thêm ba mươi sáu vị Tiên Thiên thần ma đi rồi!

Vân Quyển Thư sắc mặt nặng nề, quan sát chiến trường, nói:

- Họ cùng cửu ngũ chí tôn trở về Bích Lạc Cung!

- Đế Hậu nương nương ngấm ngầm cướp đi Sinh Mệnh Cổ Thụ, đắc tội Bích Lạc tiên sinh, chắc chắn là Bích Lạc tiên sinh đã triệu hồi cửu ngũ chí tôn và La Lão bọn họ!

Mặc Ẩn định thần lại, nghĩ bụng:

- Cho dù không có Tiên Thiên thần ma của Bích Lạc Cung thì trận chiến này cũng khó phân thắng bại, nhưng Dịch Quân Vương đồ sát tướng lĩnh tầm trung lại có khả năng khiến ta thua cả ván cờ, phải ngăn chặn hắn!

Đế Quân của lục viện đã thua, không phải đối thủ của Chung Nhạc, phái những Đế Quân này ra chiến trường là tự chui vào chỗ chết. Chỉ có mời mấy vị Đế Quân đại viên mãn liên thủ thì mới đẩy lùi Chung Nhạc mà không hại tới tính mạng hắn.

Mặc Ẩn đang tính cách điều động các vị Đế Quân đại viên mãn, đột nhiên tiếng của Đế Hậu nương nương truyền tới:

- Mặc ái khanh không cần phải lo lắng về Dịch Quân Vương, ngươi chỉ cần đối phó đại quân của Mục Tiên Thiên là được rồi, còn Dịch Quân Vương thì cứ giao cho bọn ta.

Mặc Ẩn chấn động, Vân Quyển Thư và Thiên Tơ nương nương tim cũng đập loạn, ngẩng lên nhìn thì thấy Đế Hậu, Thanh Hà và Kim Thiên Đế mặt không biểu cảm đang quan sát chiến trường, mắt vẫn luôn không rời khỏi Chung Nhạc, chuyển động theo từng chuyển động của Chung Nhạc. Rõ ràng ba vị đế này đã động sát tâm với Chung Nhạc.

- Trẫm nhận được tin, Mục Tiên Thiên rời đi, tới Hắc Đế Cung, nhất thời không quay lại được, cũng có nghĩa là trong đại quân có hai vị đế là Trường Sinh Đế và Ương Tôn Đế.

Đế Hậu nương nương khẽ nói:

- Mục Tiên Thiên đúng là muốn chết, lúc này mà còn dám rời đi. Cũng được, đến lượt bọn ta ra tay rồi. Vị sư huynh nào đi giết Dịch Quân Vương?

Thanh Hà Đế cười ha ha:

- Để lão hủ đi. Việc này khá đơn giản, sau khi lão hủ ra tay, Ương Tôn và Trường Sinh bắt buộc cũng phải xuất động, giết ta, lúc này thì phiền tới bệ hạ và Kim Thiên sư huynh.

Kim Thiên Đế gật đầu, cười:

- Ta chưa chắc là đối thủ của Ương Tôn Đế nhưng chặn hắn thì không quá khó. Bệ hạ Trường Sinh Đế giao cho người.

Đế Hậu nương nương cười khẽ:

- Thanh Hà sư huynh, mời!

Thanh Hà Đế di chuyển, lập tức một con sông lớn chảy tới, từ Lăng Tiêu Bảo Điện đổ thắng tới bên ngoài Nam Thiên Môn. Dực Thiên Quân biến thành thần nhân đầu chim thân người đang quyết chiến, bị dòng sông này đập thẳng vào ngực hộc máu, bắn ngược ra sau, suýt chút nữa đã nguy hiểm tính mạng!

Thanh Hà đi trên dòng sông lớn, cùng lúc đó Ương Tôn Đế hiện thân, cười một tràng dài:

- Thanh Hà sư huynh, ngươi dưới trướng ả tiện phụ đó, đúng là có gầy gò hơn nhiều đấy! Bị lấy dương bổ âm rồi đúng không?

*****

Thanh Hà Đế không đáp lời, nhưng bên cạnh hắn có thiên hỏa lan tỏa, Kim Thiên Đế lao tới từ bên cạnh, cười:

- Ương Tôn Đế cũng ngày càng gầy gò, lẽ nào là bị Mục Tiên Thiên lấy dương bổ âm rồi?

Trong thiên hỏa hắn tế lên một nhành cây ngô đồng, lao tới Ương Tôn Đế. Nhành ngô đồng này là cành trên cây ngô đồng ở Thiên Hỏa Hoang Vực, tuy không phải thiên địa linh căn nhưng cũng không phải dạng tầm thường.

Nhành ngô đông quét qua, thiên hỏa càng thêm khủng khiếp, tạo nên một vùng tiểu Thiên Hà Hoang Vực, Thiên Hỏa Hoang Vực di chuyển, chặn đường Ương Tôn Đế.

- Kim Thiên sư huynh, ta thấy xấu hổ thay huynh, Thanh Hà sư huynh tốt xấu cũng bị Đế Hậu nương nương ngủ rồi, xưng thần dưới háng Đế Hậu, còn huynh thì sao?

Ương Tôn Đế cười ha ha, khí tức cuồng dã, có một loại bá khí riêng có của thượng cổ Địa Hoàng, xông vào Thiên Hỏa Hoang Vực, quyền cước tung ra thiên hỏa, phát huy phong phạm của thượng cổ hoàng tộc, cười chế nhạo:

- Còn huynh thì bị Đế Hậu đánh trọng thương, buộc phải xưng thần. Đế Hậu ngay cả việc ngủ mà lấy dương bổ âm cũng không thèm làm với huynh. Đúng là đáng thương! Nếu huynh đã có thù với Đế Hậu thì sao lại theo ả làm gì? Chi bằng đi theo ta, mọi người cùng tôn kính Mục Tiên Thiên, làm Ngự Đế, vẫn tốt hơn bị chửi như huynh.

Kim Thiên Đế mặt đỏ lên rồi lập tức trở lại bình thường. Thực lực của hắn không bằng Ương Tôn Đế, lúc này cũng không nghĩ nhiều, chỉ cố thi triển thủ đoạn giữ chân Ương Tôn Đế.

Thanh Hà Đế cũng bị Ương Tôn Đế nói mà mặt đỏ gay, miệng lưỡi Ương Tôn Đế đúng là sắc bén, nói hắn xưng thần dưới háng Đế Hậu, đúng là đại sỉ nhục.

Nhưng Ương Tôn Đế cũng không nói sai, đúng là hắn đã bị Đế Hậu ngủ rồi, nhưng đó là quan hệ hợp tác, hai bên cùng có lợi, ngủ cùng cũng là để tăng cường tình cảm và mối quan hệ, rất bình thường, nhưng lại bị Ương Tôn Đế nói thành việc hạ lưu.

Hắn tiếp tục đánh về hướng chiến trường để đi giết Chung Nhạc, đột nhiên Trường Sinh Đế xuất hiện, trên đình đầu cắm đầy cành tua tủa, rất gầy gò, lao tới phía hắn, cười:

- Thanh Hà huynh, Đế Hậu nương nương phong huynh là phi tử, còn muốn phong huynh là hậu? Huynh và Kim Thiên đạo hữu phục vụ Đế Hậu tại giường mỗi tối, huynh là phục vụ đơn hay đôi? Chắc các huynh cũng phải có lịch chứ nhỉ?

Thanh Hà Đế không kìm nén được nộ khí, bị hai vị đế trêu gheo tới nộ hỏa bùng nổ, chỉ muốn đại chiến ba trăm hiệp.

Trường Sinh Đế cũng giống Ương Tôn Đế, cũng hay nói những lời không nên nói. Đường đường là đế cấp, tốt xấu gì cũng phải có tí thể diện, nhưng giờ hai người họ lại không giữ chút thể idện nào cho hắn, vạch trần hết điều đáng xấu hổ nhất của hắn!

- Thanh Hà huynh, ngươi tiếp tục đi giết Dịch Quân Vương, Trường Sinh Đế có trẫm ứng phó!

Tiếng của Đế Hậu nương nương vognj tới, Thanh Hà Đế kìm nộ hỏa xuống, tiếp tục hướng tới Nam Thiên Môn. Phía sau, Đế Hậu nương nương tiến tới chỗ Trường Sinh Đế, thản nhiên nói:

- Trường Sinh, ngươi cũng là thượng cổ đế, theo lý còn là tiền bối của ta, nếu ngươi chịu quy thuận, trẫm sẽ cho ngươi vị trí tây cung, hưởng thiên hạ cùng trẫm, như vậy không phải hơn nhiều với theo Mục Tiên Thiên hay sao?

Trường Sinh Đế cười ha hả, lắc đầu nói:

- Đế Hậu, Mục Tiên Thiên tuy cũng là nữ tử nhưng phẩm hạnh hơn ngươi rất nhiều, làm Ngự Đế bên cạnh nàng ta, cho dù không được cả thiên hạ nhưng cũng tốt hơn làm tình nhân bao nuôi của Đế Hậu. Cũng chỉ có loại vô sỉ như Thanh Hà huynh mới khúm núm dưới váy ngươi.

Thanh Hà Đế loạng choạng, bị hắn đánh một trận, mặt nổi đầy gân xanh.

Đế Hậu nương nương tế Sinh Mệnh Cổ Thụ, cười:

- Trường Sinh, ngươi tuy là thượng cổ đến nhưng không phải đối thủ của trẫm. Ngươi cố chấp muốn chết thì trẫm cũng đành phải đánh ngươi về nguyên hình rồi ăn ngươi!

Trường Sinh Đế sắc mặt khẽ biến, Đế Hậu nương nương nói ra như vậy rõ ràng là biết lai lịch của hắn.

Hắn là thánh dược thành đế, không nhiều người biết được điều này!

Nếu bị người khác biết lai lịch thì hắn sẽ nguy hiểm!

Hai vị đế cấp mở bí cảnh sau đầu, tu vi thực lực tăng vọt, Trường Sinh Đế trước nay không phải ngươi khoe khoang nhưng đối mặt với Đế Hậu cũng không dám ẩn giấu thực lực. Lên là thi triển Thất Đạo Luân Hồi, bí cảnh thứ bảy hiện ra vạn hoa hình thái, ánh sáng chói lòa, vô cùng hấp dẫn.

Đế Hậu nương nương cũng mở bí cảnh thứ bảy, thành tựu của nàng ta về bí cảnh thứ bảy không bằng được thượng cổ đế như Trường Sinh Đế nhưng có Sinh Mệnh Cổ Thụ nên chiến lực cũng tăng cao!

Uỳnh uỳnh!

Sinh Mệnh Cổ Thụ trở lại, vô cùng nặng nề, không cần bất cứ thần thông đạo pháp nào cũng có thể phá mọi thứ. Quầng sáng sau đầu Trường Sinh Đế phóng ra vô số sợi xúc tu như rồng như rắn, quấn lấy Sinh Mệnh Cổ Thụ, muốn chống lại công kích đó, nhưng vừa chạm vào cây thì bị chấn động tán loạn, rơi xuống lả tả.

Đế Hậu nương nương cười khảy, bất cứ thần thông đạo pháp nào đánh tới đều bị cây cổ thụ này đánh bật vỡ vụn.

Trường Sinh Đế giơ tay chống đỡ, rồi bay người lên giống như một phiến lá, rồi bay lên cây cổ thụ. Trường Sinh Đế đứng trên thân cây khổng lồ, định cắm rễ vào thân cây nhưng lại bí đánh hự một tiếng.

- Không hổ là thiên địa linh căn, tuy chỉ là tử vật nhưng vẫn rất hoàn chỉnh, ta không hấp thụ được chút năng lượng nào của nó.

Trường Sinh Đế mới nghĩ tới dây thì thấy Đế Hậu kéo cung bắn vút vút vô số mũi tên về phía hắn. Rồi cây cổ thủ lật lại đánh mạnh lên người hắn.

Trường Sinh Đế thổ huyết, bị đánh bay ra sau.

Cùng lúc đó không gian sau lưng Đế Hậu nương nương đột nhiên vỡ ra một cái lỗ lớn, vô số sợi rễ chui ra, cắm phập phập vào người nàng ta, cắm vào trong nguyên thần bí cảnh, quấn lấy nguyên thần của nàng ta.

Những sợi rễ này vô cùng to lớn, nháy mắt đã phủ đầy bầu trời của thất đại nguyên thần bí cảnh của nàng ta. Dưới mặt đất cũng xuất hiện đầy rẫy những sợi rễ to bằng cả dãy núi.

- Trường Sinh Đế lợi hại như vậy sao? Hình như hơn trước kia rất nhiều!

Đế Hậu nương nương kinh hãi, thực lực của nàng ta đúng la fko bằng thượng cổ chư đế, cho dù đã mở bí cảnh thứ bảy, nhưng hiểu biết về Thất Đạo Luân Hồi cũng chưa sâu, nàng ta dựa vào uy năng của Sinh Mệnh Cổ Thụ.

Nếu không có Sinh Mệnh Cổ Thụ thì nàng ta không phải đối thủ của Trường Sinh Đế.

Nhưng bản lĩnh của Trường Sinh Đế dường như cũng tăng vọt so với trước kia, điều này thì kỳ lạ. Đế cấp tiến bộ rất khó, phía trước chỉ còn cảnh giới Đạo Thần, mà cảnh giới này thì mơ hồ, đầy hỗn độn và những điều chưa biết.

Không có tiền bối tiên hiền chỉ dẫn, chỉ có thể tự mình mò mẫm, vì thế đại bộ phận đế cấp từ xưa tới nay đều bị ghìm chân ở đế cảnh, không thể tiến thêm.

Nhưng Trường Sinh Đế trong mấy chục năm ngắn ngủi lại có tăng tiến, không thể không khiến nàng ta nghi ngờ, có phải Trường Sinh Đế gặp được cơ ngộ gì không.

Đế Hậu triệu hổi Sinh Mệnh Cổ Thụ, cổ thụ quét ngang, lập tức rễ của Trường Sinh Đế bị cắt đứt, hai người đều bị thương, sắc mặt nặng nề.

Thương thế của Trường Sinh Đế khá nặng, Sinh Mệnh Cổ Thụ có tác dụng khác chế, áp chế rất lớn đối với hắn, khiến bất cứ đạo pháp thần thông nào của hắn cũng vô dụng. Đế Hậu cũng rất cảnh giác với vô vàn thủ đoạn của hắn.

Lúc này, Thanh Hà Đế đã tới bên ngoài Nam Thiên Môn, thấy tấm bảng trên Nam Thiên Môn sáng chói, bay qua bay lại trên chiến trường. Đại đế ý cảnh chứa trong ba chữ Nam Thiên Môn biến thành thần thông tấn công thần ma Thanh Hà thị, khiến tử tôn của hắn tử thương vô số!

- Địa Hoàng của thời đại Địa Kỷ, cũng muốn ra oai sao?

Thanh Hà Đế cười khảy, dòng sông dưới chân trào dâng chảy thẳng tới, đánh bay tấm bảng về phía Tiên Thiên Cấm Quân!

Tấm bảng dùng thế trấn áp lao tới, khi Tiên Thiên Cấm Quân sắp bị đè nát thì đột nhiên một con thuyền cổ xuất hiện phía trước, một bàn tay to lớn thò ra tóm chặt tấm bảng dựng nó trên mũi thuyền.

Thân thể Chung Nhạc chấn động, trong cơ thể vọng ra tiếng uỳnh uỳnh, ba mươi ba tầng trùng thiên không ngừng chấn động, triệt tiêu năng lượng từ tấm bảng kia. Ba mươi ba tầng động thiên của hắn mỗi khi chấn động một lần là triệt tiêu được một phần năng lượng của tấm bảng, liên tiếp vài lần, cuối cùng năng lượng của Thanh Hà Đế cũng tiêu biến.

- Dịch Quân Vương, ngươi rất giỏi!

Thanh Hà Đế vỗ tay tán thưởng:

- Vừa rồi là ngươi điều khiển tấm bảng đó đồ sát đệ tử của Thanh Hà thị ta? Ngươi có thể vừa đại sát tứ phương trong loạn quân vừa điểu khiến bảng Nam Thiên Môn ra tay với thần ma Thanh Hà thị, lại có thể bao quát toàn cục, đối kháng với bọn Mặc tiên sinh. Ngươi làm ba việc một lúc, trí tuệ, sức mạnh, khống chế, ngươi đều làm được một cách hoàn hảo!

Hắn không kìm được khen ngợi, phân thân của Chung Nhạc cùng Âm Phiền Huyên điều động toàn quân chống lại Mặc Ẩn, Vân Quyển Thư và Thiên Tơ nương nương, bên khác thì điều khiển con thuyền cổ đồ sát tướng lĩnh tầm trung của Thiên Đình các quân, hơn nữa hắn còn điều khiển bảng Nam Thiên Môn đối kháng đại quân Thanh Hà thị.

Bản lĩnh này thực khiến người ta phải kinh thán.

Đáng sợ nhất là khi hắn sát phạt cùng các Đế Quân lục viện, hai việc còn lại vẫn thực hiện có trình tự, không hề hỗn loạn. Chỉ riêng về trí tuệ hắn đã có thể trấn áp bọn Mặc Ẩn rồi!

- Bản lĩnh của ngươi thật sự rất cao, rất giỏi!

Thanh Hà Đế bật ngón tay cái, đột nhiên ngón tay cái đề xuống Chung Nhạc, đầu ngón tay bỗng biến thành khổng lồ, vân tay trên đó giống như những dãy núi hùng vĩ, tạo thành hình xoáy xoay chuyển trấn áp Chung Nhạc!

Vân tay của ngón tay cái đó giống như một cái động khẩu với vô vàn răng nanh của sói, không ngừng xoay tròn cắt xé, năng lượng khủng bố truyền tới, dường như muốn hút mọi thứ vào trong và nghiền nát.

- Nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Thanh Hà Đế mỉm cười.

Chung Nhạc cười ha hả, nhấc tấm bảng lên đẩy về phía ngón tay Thanh Hà Đế, cười:

- Thanh Hà đạo huynh, khi Đế Hậu cùng huynh thì huynh ở trên hay ở dưới?

Thanh Hà Đế đại nộ, Ương Tôn Đế và Trường Sinh Đế chọc ghẹo hắn đã đành, chỉ một Tạo Vật Chủ nhỏ bé mà cũng dám, thật không thể nhẫn nhịn!

Ngón tay của hắn đập mạnh xuống tấm bảng Nam Thiên Môn, nhưng không hề chiếm được chút ưu thế nào. Thanh Hà Đế kinh hãi, bốn ngón tay còn lại lại búng lên tấm bảng đó, đánh bay tấm bảng.

Tấm bảng bay đi, dòng sông dưới chân hắn tràn tới Chung Nhạc, sông lớn nổi sóng, nước nhấn chìm mọi thứ, Tiên Thiên Khảm Thủy đại đạo hắn đã tu luyện tới cực hạn!

Chương (1-1489)