← Ch.1205 | Ch.1207 → |
Cây thánh dược đó tỏa ra ánh sáng tĩnh mịch, không có đạo âm như các cây thánh dược khác, nhưng lại thần thánh bất phàm, giữa những kẽ lá là các loại dị tượng, rồng bay phượng múa.
Tử Quang Quân Vương vội xua tay, nói:
- Đa tạ bệ hạ ưu ái! Chỉ là, thần hạ đã tham ngộ qua bí quyết mở bí cảnh thứ bảy, không lâu nữa là có thể mở Trí Tuệ Luân rồi, không cần tới thánh dược nữa.
Mục Tiên Thiên sắc mặt hơi tối lại, không vui:
- Quân ban cho, không được từ chối!
Tử Quang Quân Vương bất lực, đành nhận lấy.
- Y Lão!
Khương Y Lão trở về đại quân nhân tộc, chuẩn bị chỉnh đốn quân thì đằng sau có tiếng của Tử Quang Quân Vương, vội dừng bước. Tử Quang Quân Vương bước nhanh tới, lấy cây thánh dược kia ra, cười:
- Cây thánh dược này với ta không có tác dụng gì, nếu không phải mấy ngày nay phải tính toán chiến cục, tiêu hao tâm thần của ta thì ta đã mở bí cảnh thứ bảy rồi. Giờ ngươi đã là Đế Quân, vẫn chưa mở bí cảnh thứ bảy, cây thánh dược này ngươi dùng đi!
Khương Y Lão đại kinh, vội lắc đầu:
- Như vậy sao được? Thánh dược bệ hạ ban cho huynh, lẽ nào ta dám dùng?
Tử Quang Quân Vương cười ha hả:
- Ta với huynh thì phân biệt gì chứ? Nếu không phải hồi nhỏ huynh bảo vệ ta thì ta đã chết lâu rồi. Bảo huynh nhận thì huynh cứ nhận đi. Hơn nữa ta đã có thể mở Trí Tuệ Bí Cảnh rồi, không cần tới thánh dược.
Khương Y Lão cười:
- Huynh còn có thê thiếp tử nữ, hơn nữa còn có đệ tử, để cho họ dùng là được.
Tử Quang Quân Vương lắc đầu:
- Họ là ta sinh ta nuôi, thê thiếp không còn có thể lấy mới, con cái không còn có thể sinh tiếp, đệ tử không còn cũng có thể thu nhận thêm. Còn huynh là bằng hữu tốt nhất của ta, hảo hữu duy nhất, sau này nếu huynh thành đế thì bồi thường cho họ là được.
Khương Y Lão đành nhận lấy, cười:
- Ta tư chất ngu độn, tuy tham gia đại hội chư dế tương lai nhưng không thu hoạch được nhiều. Có thánh dược thì có thể sớm mở ra bí cảnh thứ bảy. Chỉ là, dùng thánhd ược còn cần một vị đế cấp làm hộ pháp.
- Dịch Quân Vương có thể làm hộ pháp cho huynh, có thể bảo vệ huynh không lo lắng gì.
Tử Quang Quân Vương cười:
- Nhưng ta không yên tâm lắm về hắn. Chi bằng thế này, ta mời Ương Tôn Đế tới giúp. Ương Tôn Đế chắc sẽ nể mặt ta.
- Trường Sinh sư huynh xin dừng bước.
Trường Sinh Đế đang định vào Trường Sinh Điện, phía sau vọng lại tiếng Chung Nhạc, hắn vội dừng bước, quay lại nhìn. Chung Nhạc tiến tới đứng kề vai với vị thần đế này.
- Là sư huynh ngấm ngầm ra tay đoạt đi thánh dược của ta đúng không?
Chung Nhạc sắc mặt bình tĩnh nói.
Trường Sinh Đế khựng người, cười:
- Sao sư đệ lại nói vậy?
- Huynh yên tâm, huynh là thánh dược của Phục Mân Đạo Tôn, mà ta là truyền nhân của Phục Mân Đạo Tôn, chúng ta sư huynh đệ, đương nhiên ta sẽ không vạch trần huynh.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Nhưng Tử Quang là nhân vật tinh anh thế nào chứ? Chắc chắn hắn đã đoán ra chính huynh lấy thánh dược của hắn. Mục Tiên Thiên cũng không phải kể ngốc, cũng có thể đoán ra là huynh làm. Sư huynh, tại sao huynh lại cố chấp với thánh dược như vậy, làm loạn chừng mực của bản thân?
Trường Sinh Đế bật cười:
- Sư đệ, ta chính là thánh dược, lấy cây thánh dược đó thì có ích gì? Ngươi nghĩ nhiều rồi. Mười ngày nữa là đại chiến, sư để vẫn nân chỉnh đốn các quân chuẩn bị cho trận ác chiến đi. Trước ta bị thương cũng cần thời gian điều dưỡng. Mười ngày nữa có lẽ là đế chiến, thậm chí ngay cả Nguyên Nha Thần Vương cũng có thể xuất hiện, nếu tới chiến trường trong tình trạng bị thương thì khó giữ mạng.
Hắn đi vào Trường Sinh Điện, phía sau vang lên tiếng Chung Nhạc:
- Sư huynh, Đế Lâm Lão Mẫu có an toàn không?
Trường Sinh Đế dừng bước, quay lại cười:
- Ngươi yên tâm, nàng ấy tuyệt đối an toàn!
Chung Nhạc nhìn hắn đi vào Trường Sinh Điện, đột nhiên nhíu mày quay người rời đi
- Tân Hỏa, ngươi nói không sai, Trường Sinh Đế đúng là khả nghi! Giờ ta chri muốn biết rốt cuộc Đế Lâm Lão Mẫu bị hắn giấu ở đâu! Đế Lâm Lão Mẫu đi theo hắn e là cũng không an toàn!
Chung Nhạc trở về Quân Vương Điện, tế Họa Bích Ba Hoa lên, trầm giọng nói:
- Họa Bích, cho ta biết Đế Lâm Lão Mẫu giờ đang ở đâu?
Cánh hoa trên Họa Bích Ba Hoa từ từ mở ra, giống như bức họa đang dần mở rộng, trên bức họa bích dần hiện lên một cảnh tượng. Là Đế Lâm Lão Mẫu và Trường Sinh Đế cùng đi trong một vùng tinh không. Ô lâu sau, Trường Sinh Đế lấy ra một tòa chư thiên, hái những ngôi sao xuống, luyện lại quỹ đạo của các vì sao, búng tay một cái đưa tòa chư thiên đó vào quỹ đạo hắn luyện chế.
Chư thiên càng ngày càng nhỏ, trong chư thiên tách dần ra một đạo tinh hà, biến thành những điểm lưu quang trong dải sao đó.
Trường Sinh Đế lại đưa tay vặn, mở ra một không gian bí cảnh, trốn trong một điểm sáng nhỏ bé, trong bí cảnh sinh ra đại lục sơn duyên biển cả, vô cùng thần thánh.
Rồi thân hình Trường Sinh Đế biến mất, Đế Lâm Lão Mẫu thì đi vào bí cảnh của điểm sáng đó.
Chung Nhạc khựng người.
- Đế Lâm Lão Mẫu trốn kỹ như vậy, nếu là ta, nếu không có Họa Bích Ba Hoa thì ta cũng không tìm được. Lẽ nào ta trách nhầm Trường Sinh Đế?
Trường Sinh Đế hành tung khả nghi, trong mắt trí giả như hắn, có rất nhiều điểm đáng nghi, thế những hắn vẫn theo lời Chung Nhạc nói, giấu Đế Lâm Lão Mẫu đi.
Cho dù là Nguyên Nha Thần Vương muốn tìm Đế Lâm Lão Mẫu thì cũng không dễ dàng gì. Ngay cả khi lật cả Tử Vi Tinh Vực lên cũng không tìm được!
- Nhưng hắn không hề cho ngươi biết vị trí của Đế Lâm Lão Mẫu đúng không?
Tân Hỏa đột nhiên nói:
- Chỉ hắn mới biết vị trí của Đế Lâm Lão Mẫu, nói cách khác thì Trường Sinh Đế có thể bán Đế Lâm Lão Mẫu với giá hời bất cứ lúc nào. Chung Sơn thị, theo ta thì tốt nhất ngươi đừng hy vọng vào hắn mà hãy mời Đế Lâm Lão Mẫu ra trốn bên cạnh mình.
Chung Nhạc hít sâu một hơi, không chỉ Nguyên Nha Thần Vương đang tìm Đế Lâm Lão Mẫu mà ngay Đại Tư Mệnh cũng đang tìm.
Đế Lâm Lão Mẫu vô cùng quan trọng, buộc phải mời nàng ta trở lại!
- Mười ngày có lẽ không kịp tới mảnh tinh vực đó và trở về!
Chung Nhạc trầm mặc, tính toán một lúc, mười ngày sau là đại quyết chiến, hắn không thể rời khỏi đây, vì thế phải phái người đi, người này phải là người đáng tin cậy.
- Chỉ có để Đế Quân của Âm Khang thị đi, mang theo thư tay của ta thì mới khiến Đế Lâm Lão Mẫu tin tưởng được. Hơn nữa phải dùng tới con thuyền cổ nghìn cánh thì mới tới được nơi đó trong mười ngày!
Hắn lập tức mời Đế Quân của Âm Khang thị Âm Thiếu Khang tới. Âm Thiếu Khang vừa tới thì thấy Chung Nhạc ngẩn ngơ đứng trước một bức họa bích với vẻ bi ai.
- Cô gia tìm ta có chuyện gì?
Âm Thiếu Khang vội hỏi.
Chung Nhạc lắc đầu, trong lòng một mảnh thương cảm, chậm rãi nói:
- Không có chuyện gì rồi...
Âm Thiếu Khang khó hiểu nhìn bức họa bích thì thấy trên đó là một vùng tinh vực kỳ dị. Trong tinh vực có một vị thần nhân mặt lông, gầy nhưng cao lớn đang đi về hướng một vùng tinh không.
Dải tinh không đó bay lên, đó là vô số điểm sáng do những ngôi sao hóa thành.
- Không sao rồi, không sao rồi...
Chung Nhạc nhắm mắt lại, hai hàng lên chảy xuống gò má:
- Không còn việc gì nữa, ngươi quay về đi...
Vùng tinh vực mà Đế Lâm Lão Mẫu ẩn cư, vị thần nhân kia bước về không gian bí mật mà Trường Sinh Đế để lại, bước đi rất từ tốn nhưng mỗi bước đều vượt qua không gian không biết bao xa, chỉ vài bước là vàoo bí cảnh của Trường Sinh Đế để lại.
- Ừm, có kẻ nào đó đang nhìn lén ta?
Thần nhân mặt lông đó đột nhiên có cảm giác, vung tay lên, cảnh tượng trên họa bích lập tức biến mất.
Trước mặt Chung Nhạc, Họa Bích Ba Hoa thu cánh hoa lại lặng lẽ trước mặt Chung Nhạc.
Chung Nhạc sắc mặt ảm đạm, lặng lẽ cất Họa Bích Ba Hoa đi.
- Trường Sinh Đế, thì ra chúng ta không cùng đường..
Trong lòng hắn đầy bi ai, Đế Lâm Lão Mẫu đã không giữ được nưuã rồi. Lão phụ nhân đã tặng hắn Bàn Đào thần dược chủ định phải trở về Sinh Mệnh Cổ Thụ để cây cổ thụ đâm chồi nảy lộc, hồi phục sức sống.
Thần nhân mặt lông kia vào bí cảnh của Trường Sinh Đế, nhục thân cường đại chen vào bí cảnh khiến nó vỡ tan, đại lục chấn động, núi sập biển trào, vô cùng kinh người!
Đế Lâm Lão Mẫu vội bay lên xem, khi thấy thần nhân kia thì sững lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:
- Thì ra là ngươi!
Thần nhân kia gật đầu:
- Là ta đây.
- Diên Hành Thần Vương, cuối cùng ngươi cũng thoát được sự trấn áp của kẻ tà ác đó rồi!
Đế Lâm Lão Mẫu vô cùng mừng rỡ, vội bay tới bên cạnh Diên Hành Thần Vương. Vị thần vương này chính là người bị trấn áp dưới Ngũ Chỉ Sơn ở trong Quy Khư đại lục. Khi Đế Lâm Lão Mẫu bị giam trong Quy Khư đại lục, mỗi khi trên người có Bàn Đào thần dược kết ra là tặng Diên Hành Thần Vương ăn.
Khi đó Diên Hành Thần Vương bị bàn tay Hắc Đế trấn áp khiến toàn thân tu vi không dùng được, bị Ngũ Chỉ Sơn hủy diệt nhục thân, rồi lại bị Quy Khư Hắc Động luyện hóa, đã mấy lần suýt chết, may có Bàn Đào của Đế Lâm Lão Mẫu nên giữ được tính mạng.
Bàn Đào có thể diên niên ích thọ, cũng chứa cả sinh mệnh lực dồi dào, kéo dài tính mạng cho hắn.
Đế Lâm Lão Mẫu cười:
- Từ khi ta tới Tử Vi cũng chẳng có mấy người thân quen, giờ cuối cùng ngươi cũng đã thoát rồi, thấy ngươi ta liền có cả mgiác như gặp đồng hương nơi Thiên Hà hướng. Ngươi thoát được thật là tốt!
Diên Hành Thần Vương cúi nhìn Đế Lâm Lão Mẫu dưới chân, ánh mắt có chút không nỡ.
Đột nhiên một tiếng nói phiêu hốt bất định vọng lại:
- Diên Hành đạo hữu, đừng quên chinh sự!
Đế Lâm Lão Mẫu giật mình, vội nhìn quanh quát:
- Kẻ nào đang trốn quanh đây?
- Trốn? Với sinh linh nhỏ bé như ngươi ta việc gì phải trốn?
Bầu trời đột nhiên vỡ ra, một con quạ đen khổng lồ bay tới, đôi cánh che cả bầu trời. Đế Lâm Lão Mẫu thấy con quạ đen đó, cảm thấy quen nhưng không biết đã gặp ở đâu.
- Ngươi không nhận ra ta sao?
Con quạ thu nhỏ lại, biến thành lão giả một mắt nhỏ thó, tiến lại cười hề hề:
- Bàn Đào, năm đó là ta hái ngươi từ Sinh Mệnh Cổ Thụ xuống, cũng là ta nhổ ngươi ra, ngươi quên ta rồi?
Đế Lâm Lão Mẫu biến sắc, vội trốn sau lưng Diên Hành Thần Vương, run rẩy nói:
- Ta từng nằm mơ thấy ác mộng, mơ thấy một con quạ đen đứng trên cây, lẽ nào ngươi chính là con quạ đó?
- Thì ra ngươi vẫn còn đoạn ký ức đó.
Nguyên Nha Thần Vương nhìn Diên Hành Thần Vương, cười:
- Diên Hành đạo hữu, ngươi đã nói chuyện cũ rồi, giờ nên làm việc chính thôi.
Đế Lâm Lão Mẫu rùng mình, nhìn Diên Hành Thần Vương một cách khó tin.
Diên Hành Thần Vương quay lại, cứng nhắc nói:
- Đế Lâm tiểu hữu, ngươi nên trở về thôi.
Đế Lâm Lão Mẫu có phần không tiếp nhận được, nhìn bàn tay to lớn của Diên Hành đang đưa tới, lẩm bẩm:
- Ta từng cứu ngươi, ngươi báo đáp ta như vậy sao...
← Ch. 1205 | Ch. 1207 → |