← Ch.1272 | Ch.1274 → |
Một lúc sau, dị tượng Thần Ma biến mất, Đạo âm trầm lắng lại. Chư Đế trong Tổ Đình tiến lên, nhao nhao chúc tụng. Quang luân sau đầu Huyền Kỳ Nhị Đế chuyển động, chúc phúc:
- Chúc kẻ này vạn bảo pháp loa, đỉnh kết hoa cái!
Trên người hài nhi kia nhất thời tràn ngập quang trạch vạn bảo, lên đỉnh đầu kết xuất hư ảnh pháp loa hoa cái.
Táng Linh Thần Vương tiến lên, tay cầm một đạo Đại đạo Táng Khu, chúc phúc:
- Chúc kẻ này không rơi Táng Khu, không vào Luân Hồi!
Đại đạo của Luân Hồi Táng Khu không giống bình thường, rơi xuống trên người hài nhi nhất thời biến thành một khóa lung linh, treo ở trước ngực.
Thiên Cơ Thần Vương tiến lên, tế khởi Đại đạo Thiên Cơ, chúc phúc:
- Chúc kẻ này được Thiên chúc phúc, trí tuệ viên mãn!
Đại đạo Thiên Cơ rũ xuống, tẩy lễ toàn thân hài nhi, đề thăng trí tuệ.
Thiên Huyền Thần Vương tiến lên, tế khởi Đại đạo Thiên Huyền, chúc phúc:
- Chúc kẻ này được ảo diệu minh minh, kham ngộ căn bản!
Đại đạo Thiên Huyền rũ xuống, tẩy lễ toàn thân hài nhi, đề thăng ngộ tính.
Chư Đế chúc phúc hoàn tất, đột nhiên Thần quang chợt ba động, Càn Đô Thần Vương đi ra Thiên ngoại Thiên Động ngoại Động, đích thân tới đây. Tôn Thần Vương này vĩ ngạn tới cực điểm, khom người nhìn xuống, mười chín Thiên Đạo Đồ bùng phát ra quang mang rực rỡ, chiếu rọi chúng sinh phía dưới.
- Chúc kẻ này cả đời thái bình, công đức vô lượng!
Mười chín Thiên Đạo Đồ sau đầu Càn Đô Thần Vương chiếu rọi từng đạo từng đạo lưu quang, dung nhập vào trong nhãn mâu của hài nhi.
Trên mi tâm của hài nhi đột nhiên có hai mảnh mi mắt thật mỏng mở ra, Thần Nhãn thứ ba xuất hiện, hút quang mang của mười chín Thiên Đạo Đồ vào trong Thần Nhãn thứ ba. Hài nhi nhìn thấy tôn Cự thần này, vậy mà không chút sợ hãi, ngược lại còn y y nha nha vươn hai bàn tay ngón sen ra, tựa hồ nghĩ muốn ôm Càn Đô Thần Vương một cái.
Càn Đô Thần Vương thoáng chần chừ một chút, lắc lắc đầu, nhàn nhạt nói:
- Nhân quả quá nặng, vẫn là không ôm thì tốt hơn!
Không gian đột nhiên chấn động, một cây Thần thụ cành lá um tùm phong cách cổ xưa chợt xuất hiện, rũ xuống một mảnh lá cây, một giọt vũ lộ rơi xuống trên trán hài nhi.
- Chúc kẻ này sống lâu nhiều thọ, vô tai vô bệnh!
Thanh âm Đại Tư Mệnh từ sâu bên trong không gian truyền tới.
Chung Nhạc vội vàng chắp tay cảm ơn.
Sinh Mệnh Cổ Thụ biến mất không thấy đâu nữa.
Càn Đô Thần Vương vội vàng đuổi theo, lớn tiếng gọi:
- Đại Tư Mệnh, mau dừng chân!
Hai tôn Thần Vương một trước một sau chạy đi.
Chung Nhạc ôm lấy hài nhi trong tã lót, nhìn giọt vũ lộ trên mi tâm hài nhi. Giọt vũ lộ kia đang tản mát ra khí tức sinh mệnh nồng đậm, dung hợp với hài nhi.
Giọt vũ lộ này tương đương với một khỏa Bàn Đào, mặc dù cũng không tới mức khiến cho hài nhi có thể trường sinh bất lão, nhưng cũng có thể kéo dài thọ mệnh thật lâu. Hơn nữa, sinh cơ nồng đậm trong vũ lộ cũng có thể khiến cho hắn có thêm một cái mạng, tránh thoát một trận đại kiếp.
Đám người Âm Phần Huyên, Y Uyển Quân, Kim Hà Hề xông tới nơi này, nhao nhao quan sát hài nhi trong tã lót.
- Là một nam hài!
Thạch Âm Cơ kinh ngạc nói.
Y Uyển Quân oán giận nói:
- Đó là cái đuôi của hắn! Ngươi bắt lấy cái đuôi của hắn rồi!
Hoa Thiến Mân nhấp nháy mắt, đoạt lấy hài nhi từ trong ngực Chung Nhạc, nói:
- Chẳng lẽ là một nữ hài? Nếu là nữ hài, nói không chừng sẽ là Hoa Tư Thần Tộc... Nha! Là một nam hài!
- Chúc mừng phu quân đã sinh con trai!
Âm Phần Huyên mỉm cười, nói:
- Nguyệt Thần tỷ tỷ có đặt tên cho hắn chưa?
Chung Nhạc gọi Thần quan tiếp đãi nữ tử kia tới, tra hỏi một phen. Thần quan lắc đầu, nói:
- Không có nhắc tới tên họ, chỉ nói là con trai của Chủ công, hẳn là để cho Chủ công đặt tên a!
Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn. Nguyệt Thần vậy mà quyết tuyệt như vậy, ngay cả tên họ của nhi tử chính mình cũng không đặt, chính là muốn đoạn tuyệt hết thảy mọi liên hệ sao?
- Sư huynh, ngươi đặt tên cho hài nhi a!
Chung Nhạc nhìn thấy Phong Hiếu Trung đang đứng cách đó không xa, mỉm cười nói.
Phong Hiếu Trung mỉm cười, hỏi lại:
- Ngươi để ta đặt tên cho hài tử à?
Chung Nhạc gật đầu. Phong Hiếu Trung trầm ngâm một chút, nói:
- Cha ta hy vọng ta vừa hiếu vừa trung, chỉ là không thể trói buộc được ta. Ta hy vọng trưởng tử có thể tự do hành động, không có bất kỳ kiêng kỵ gì, đột phá hết thảy trói buộc. Đáng tiếc... Không bằng gọi hắn là Hiếu Văn a! Hy vọng hắn có thể bảo vệ được chữ Hiếu. Ngươi đã tạo thành không ít sát nghiệt, hắn sẽ dùng Văn tới tẩm bổ!
- Hiếu Văn?
Chung Nhạc cũng không quá hài lòng với danh tự này, chỉ đành phải hỏi:
- Nếu lại có một đứa con trai nữa, vậy sẽ lấy tên gì?
Phong Hiếu Trung lại trầm ngâm một chút, nói:
- Lại có một đứa con trai nữa, hơn phân nửa là con trai của Huyên nương nương, Huyên nương nương là Thánh Linh Thể, trời sinh thượng võ, vậy gọi là Thánh Võ. Một văn một võ, một cứng một mềm!
Chung Nhạc cảm thấy cái tên Thánh Võ này cũng không tốt lắm, ho khan một tiếng, lại hỏi:
- Nếu lại có một đứa con trai nữa thì sao?
- Lại có một đứa con trai nữa, có lẽ là con trai của Kim nương nương. Con trai của song nhật, liền gọi là Trác Quang!
- Nếu là sinh đôi thì sao?
- Một đứa con trai khác thì gọi là Tiếu Minh!
Thạch Âm Cơ vội vàng hỏi:
- Nếu ta sinh hài tử thì sao?
*****
- Gọi là Không Động!
Thạch Âm Cơ quay sang kéo Y Uyển Quân tới, mỉm cười hỏi:
- Vậy Uyển Quân sinh hài tử thì sao?
- Gọi là Lư Hạp!
Hoa Thiến Mân vội vàng giơ tay lên, hưng phấn hỏi:
- Nếu ta sinh ra là nữ nhi thì sao?
Phong Hiếu Trung không chút hoang mang, nói:
- Nữ nhi thì gọi là Vân Mộng!
- Nếu những tỷ muội khác sinh con thì sao?
Phong Hiếu Trung không nhanh không chậm nói:
- Thiên Yêu thị sinh con thì gọi là Câu Trần, Mộc Linh thể sinh con thì gọi là Cú Cương, Thủy Linh thể sinh con thì gọi là Băng Xuyên. Nếu là Mục Tiên Thiên sinh con, vậy gọi là Bắc Đẩu!
Đám người nhất thời bị dọa cho sợ hết hồn. Sinh con với Mục Tiên Thiên sao? Chung Nhạc cũng bị dọa cho sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu xua tay.
Trong lòng hắn có chút thất vọng. Phong Hiếu Trung đặt tên cho hài nhi, tên họ nữ hài vẫn là dễ nghe hơn một chút, tên họ nam hài lại có chút gượng ép.
Bất quá, nếu đã mở miệng nhờ cậy, vậy tên họ hài nhi đầu tiên của hắn chỉ có thể định như vậy, gọi là Chung Hiếu Văn.
- Chung Hiếu Văn không quá dễ nghe a...
Trong lòng Chung Nhạc có chút phát sầu:
- Bất quá, danh hiệu Hiếu Văn thị này thì còn có thể...
Tên họ trưởng tử của hắn đã định ra, lúc này Chung Nhạc mới kịp kiểm tra huyết mạch của Chung Hiếu Văn, trong lòng vô cùng hài lòng. Sinh con với Nguyệt Thần, mang theo huyết mạch của Tiên Thiên Thần. Trong huyết mạch của Chung Hiếu Văn có gần tám thành Thần huyết Phục Hy, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đều đã thức tỉnh, chỉ có hơn hai thành là huyết mạch của Nguyệt Thần.
Chỉ từ phương diện huyết mạch, Chung Hiếu Văn đã xem như là Phục Hy rồi.
Đương nhiên, cũng có thể tính là một chủng tộc khác.
Bất quá, Chung Nhạc tinh tế kiểm tra huyết mạch Phục Hy trong cơ thể Chung Hiếu Văn, phát hiện trong tám thành huyết mạch Phục Hy lại có một thành là phàm huyết, đã bị phong ấn của Đạo Thần vững vàng khóa lại, không cách nào giải khai.
- Loại phong ấn phàm huyết này sẽ đời đời kiếp kiếp không ngừng lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ xâm thực Thần huyết Phục Hy không còn, chỉ còn lại có phàm huyết bị tầng tầng khóa chết, không còn nửa điểm tinh hoa!
Chung Nhạc khẽ nhíu mày. Phong ấn phàm huyết so với phong ấn huyết mạch càng sâu hơn một bậc, đời đời di truyền, đời đời càng sâu, chính là muốn gạt bỏ toàn bộ Thần tính của Phục Hy Thần Tộc, của Nhân Tộc.
Phong ấn huyết mạch tương đương với cài đặt sáu lớp khóa bên ngoài một tòa bảo khố, mà phong ấn phàm huyết thì lại tương đương với chậm rãi lấy đi tất cả những bảo vật bên trong tòa bảo khố. Cho dù có mở ra sáu lớp khóa bên ngoài tòa bảo khố, cũng sẽ phát hiện bên trong bảo khố trống rỗng không có gì cả.
Thời điểm Nhân Tộc triệt để biến thành phàm huyết, chính là thời điểm không còn khả năng xoay người.
- Thiên đã đáp ứng ta, sẽ cùng ta trở lại mười vạn năm trước, hợp lực mở ra phong ấn phàm huyết, đối mặt với Hắc Đế và tôn Đạo Thần kia. Bất quá, với thực lực hiện tại của chúng ta, sợ rằng còn không phải là đối thủ...
Phải làm sao mới có thể một lần vất vả suốt đời nhàn nhã giải quyết phong ấn huyết mạch và phong ấn phàm huyết. Vấn đề khó khăn này đã vây khốn hắn thật sâu.
o0o
Chung Hiếu Văn trưởng thành tới sáu tuổi, Chung Nhạc liền bắt đầu đích thân chỉ dạy hắn, truyền thụ cho hắn công pháp tu luyện, để cho hắn tiến vào các Bí cảnh tu luyện lịch lãm. Về phần Tân Hỏa muốn tuyển chọn Chung Hiếu Văn thành Kẻ thừa kế đời tiếp theo, liền bị Chung Nhạc kiên quyết cự tuyệt.
Tân Hỏa còn cần phải ký sinh trên linh hồn, chia sẻ thọ mệnh của kẻ bị ký sinh. Hơn nữa, thân là Kẻ thừa kế Tân Hỏa, sẽ phải mang sứ mệnh cực lớn, lưng gánh hung hiểm là người khác không cách nào tưởng tượng. Chung Nhạc cũng không muốn để cho con trai của chính mình phải nhận lấy cái gánh nặng này.
- Tân Hỏa, tương lai nếu ta chết rồi, ngươi mới hãy ký sinh trên người Hiếu Văn!
Chung Nhạc lại đưa Chung Hiếu Văn tới chỗ của Phong Hiếu Trung, để cho hắn đi theo Phong Hiếu Trung tu luyện một đoạn thời gian, khiến cho căn cơ hắn từ từ vững chắc.
- Sao Phụ thần không cho ta cảm ngộ Linh?
Chung Hiếu Văn nghi hoặc, hỏi Phong Hiếu Trung.
Phong Hiếu Trung nói:
- Hắn hẳn là muốn ngươi đi con đường của hắn, không tu Linh, chỉ tu Hồn, cuối cùng nghịch chuyển Tiên Thiên. Bất quá, con đường này vô cùng khó khăn a!
Chung Hiếu Văn đang định hỏi tiếp, đột nhiên chỉ thấy đại đạo thiên địa ào ào xuất hiện, quang mang màu sắc rực rỡ, phóng vọt về phía trong cơ thể Phong Hiếu Trung, không khỏi ngơ ngẩn.
Sắc mặt Phong Hiếu Trung bình tĩnh, nói:
- Ta thành Đế rồi!
Chung Nhạc từ xa nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy một màn này, trong lòng không khỏi đại hỉ, chắp tay nói:
- Chúc mừng sư huynh!
- Có gì vui mừng đâu?
Phong Hiếu Trung lắc đầu, nói:
- Ta chẳng qua là nhất thời quên trấn áp tu vi, thành Đế mà thôi. Đối với ta cũng không có bao nhiêu đề thăng, chỉ có thể đề thăng một bộ phận thực lực của ta mà thôi. Cảnh giới đối với ngươi và ta cũng không trọng yếu như vậy!
Chung Nhạc thoáng ngẩn người, khẽ mỉm cười.
Phong Hiếu Trung thành Đế, đại đạo thiên địa ào ào phóng vọt tới, vô cùng đồ sộ, còn rực rỡ hơn cảnh tượng thời điểm Huyền Kỳ Nhị Đế thành Đế tạo thành. Đại đạo tới triều bái, cần phải hàng phục đại đạo mới có thể thành Đế. Bản thân tu luyện đại đạo càng nhiều, dị tượng thời điểm thành Đế cũng sẽ càng nồng đậm rực rỡ hơn, đại đạo thiên địa dẫn dắt tới cũng càng nhiều hơn.
Phong Hiếu Trung cơ hồ nghiên cứu toàn bộ đại đạo trong thiên địa, phân tích cấu tạo của hết thảy các tộc, thậm chí ngay cả Tiên Thiên Thần Ma cũng từng giải phẫu không ít, nghiên cứu đủ loại tinh diệu của đại đạo. Lần này hắn thành Đế, oanh động tạo thành có thể tưởng tượng.
Bất quá, đối với hắn, thành Đế chỉ là sự tình nước chảy thành sông, cũng sẽ không mang tới cho hắn biến hóa nghiêng trời lệch đất, đề thăng đối với thực lực của hắn cũng không quá rõ rệt.
Người khác không hiểu những lời này, nhưng Chung Nhạc lại có thể sâu sắc đồng cảm.
Đạo của Phong Hiếu Trung đã đi tới bên ngoài cảnh giới, cảnh giới có khả năng bao quát chỉ là một bộ phận tu vi của hắn. Cảnh giới đề thăng, cũng chỉ là đề thăng bộ phận tu vi kia mà thôi, đối với chỉnh thể tu vi của hắn cũng không trọng yếu như vậy.
Mà Chung Nhạc cũng là như vậy. Cảnh giới Đế Quân đối với hắn chính là gần trong gang tấc, nhưng hắn thủy chung cũng không nỗ lực đi đột phá. Bởi vì so với đột phá cảnh giới Đế Quân, hắn có thể phát hiện càng nhiều đạo diệu của bên ngoài cảnh giới, không ngừng hoàn thiện Thánh địa Tiên Thiên Bát Quái của chính mình.
Về phần đột phá cảnh giới, đối với hắn ngược lại cũng không quá trọng yếu.
Đột nhiên, trong lòng Chung Nhạc khẽ động, sau đầu quang luân xoay tròn, từng tòa từng tòa Động thiên hiện ra, mơ hồ có xu thế biến thành Chư Thiên.
Hắn quan sát dị tượng Phong Hiếu Trung thành Đế, bất giác xúc động tâm linh, Lục Đạo Luân Hồi thống nhất, Động thiên cũng chậm rãi diễn biến thành Chư Thiên.
- Hửm? Chư Thiên đã khép lại rồi?
Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Hắn đã cảm giác được Chư Thiên đang chậm rãi hình thành, nhưng thời điểm sắp sửa biến thành Chư Thiên hoàn chỉnh, Chư Thiên đột nhiên khép lại, biến trở lại thành Động thiên.
- Đại Toại sáng lập cảnh giới, phân chia cảnh giới, quả thật là có chút môn đạo!
Chung Nhạc ngẫm nghĩ một lúc, nhất thời minh bạch vấn đề ở đâu:
- Đạo ở bên ngoài, nhưng cũng có Đạo ở bên trong! Ta chỉ lo tìm hiểu Đạo ở bên ngoài, tìm hiểu Tiên Thiên, đã bỏ quên mất Đạo ở bên trong, cũng không quá để tâm tu luyện Động thiên!
Động thiên vốn dĩ có rất nhiều huyền bí, hắn vẫn chưa khám phá ra hết thảy những huyền bí này. Bởi vậy cho dù hắn làm được Lục Đạo hợp nhất, thì Động thiên cũng không thể diễn biến thành Chư Thiên.
← Ch. 1272 | Ch. 1274 → |