← Ch.1275 | Ch.1277 → |
Lung Chất Nữ Đế dừng bước lại, lắc lắc đầu:
- Quả nhiên đã cường đại như vậy rồi! Với thực lực của hắn, nếu ta không dùng Sát trận Thất Đạo Luân Hồi, căn bản không lưu được hắn, cho dù sử dụng Sát trận Thất Đạo Luân Hồi, cũng không lưu được... Ta đã toàn lực xuất thủ, vận dụng đông đảo đại quân, không lưu lại chút vết tích nào, Mục Tiên Thiên cũng không thể nói gì được ta!
Nàng lập tức tế khởi Đồ Đằng Thần Trụ, thông tri cho Thiên Đình chuyện Chung Nhạc đã tiến vào Tinh vực Tử Vi.
Mục Tiên Thiên nhận được tin tức trong lòng chấn động. Không bao lâu sau đã có thám tử báo lên Tuần Thiên Ty, Tuần Thiên Ty lập tức báo lên cho Mục Tiên Thiên, đem chuyện tình hai cha con Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ đã tiến vào Tử Vi đúng sự thật bẩm báo cho Mục Tiên Thiên.
- Tam muội đúng là không lừa gạt ta! Nàng quả thật đã xuất thủ toàn lực. Bất quá, tên tặc nhân phản cốt đã lưu lại sơ hở mà chỉ bản thân hắn mới biết trong Sát trận Thất Đạo Luân Hồi, cho nên đã thất bại trong gang tấc!
Mục Tiên Thiên quan sát ghi chép của Tuần Thiên Ty, trong đó có lạc ấn lại tình hình trận chiến giữa Chung Nhạc và Lung Chất. Tuần Thiên Ty là một ty mà nàng vừa mới thành lập, chuyên phụ trách giám thị do thám các tộc trong thiên hạ. Ty này chuyên tuyển chọn ra những đứa bé từ trong các tộc, từ lúc còn nhỏ đã âm thầm tiến hành bồi dưỡng, sau đó để cho những đứa bé này lẻn vào trong các tộc và các đại thế lực, giám thị động tĩnh của các tộc và các đại thế lực.
Những thám tử này sẽ trực tiếp báo cáo tin tức cho Tuần Thiên Ty, trong Tuần Thiên Ty có vô số Thần Ma ngày đêm không ngừng không nghỉ sưu tập tình báo các nơi. Nếu có chuyện đại sự, Tuần Thiên Ty sẽ lập tức thượng bẩm Thiên Đế, về phần những chuyện nhỏ tầm thường, sẽ do Tuần Thiên Ty tự mình xử lý.
Giám Thiên Ty và Tuần Thiên Ty cũng được liệt vào hai Ty có quyền lực tương đương, đều là dùng để giám sát thiên hạ.
Từ sau khi Mục Tiên Thiên thành lập Tuần Thiên Ty, chính vụ mà chính mình cần phải xử lý nhất thời giảm xuống thật lớn, cũng đã có nhiều thời gian tu luyện hơn. Đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng có thể trong thời gian ngắn ngủi một trăm năm chân thân đã thành Đế.
- Tuần Thiên Ty giám sát cẩn thận cho ta, xem hắn rốt cuộc đã đi qua những nơi nào! Giám Thiên Ty thì giám sát chặt chẽ hướng đi của hắn! Còn nữa, thông tri Tứ Ngự... Chậm đã! Không cần thông tri Tứ Ngự Đế!
Mục Tiên Thiên hạ lệnh phân phó một phen. Đợi Tuần Thiên Ty, Giám Thiên Ty tản đi, tôn Nữ Đế này vẫn như cũ uy nghiêm ngồi yên bất động, mà chân thân Ma đạo sau người thì chậm rãi đứng dậy.
- Tâm tư Tứ Ngự khó dò! Trường Sinh Đế tuy nói có giao tình với ta, nhưng dù sao cũng là Thánh dược của Phục Mân Đạo Tôn. Ương Tôn Đế tâm tư không rõ, Vũ Uy Đế và Nhị đệ Thái Phùng chỉ vừa mới thành Đế không bao lâu, không lưu được hắn, ngược lại chỉ tăng thêm chê cười mà thôi. Cho nên vẫn cần ta đích thân đi giết hắn! Ừm! Cần phải che mặt!
Chân thân Ma đạo Mục Tiên Thiên dùng một tấm hắc sa che mặt, lắc mình rời đi.
- Cho dù người trong thiên hạ đều biết kẻ che mặt chính là ta, nhưng không mở ra khăn che mặt, cũng không kẻ nào dám nói đó chính là ta!
o0o
Thiên Dực Cổ Thuyền lẳng lặng chạy đi. Bên cạnh Chung Nhạc, Chung Hiếu Văn ngẩng đầu lên nhìn phụ thân. Chỉ thấy phụ thân sau khi giao phong với một vị Đại Đế, sắc mặt vẫn như cũ bình tĩnh không chút gợn sóng, không buồn không vui, trong lòng không khỏi vạn phần bội phục.
- Cường đại, là từng bước một đi lên. Thời điểm ta còn ở độ tuổi này như ngươi, còn nhỏ yếu hơn ngươi rất nhiều!
Chung Nhạc mỉm cười, nói.
o0o
Cho dù là với tốc độ của Thiên Dực Cổ Thuyền, muốn đi tới Thánh địa Hoa Tư cũng cần thời gian một hai năm. Trên đường đi, Chung Nhạc thỉnh thoảng cũng dừng lại, bái phỏng bằng hữu.
Bằng hữu của hắn rộng khắp thiên hạ. Đại hội Chư Đế tương lai giúp hắn kết bạn với những thiên tài siêu quần bạt tụy nhất và cường giả các tộc tới từ các nơi trong vũ trụ. Những tồn tại này cũng không phải toàn bộ đều tới từ các Đế tộc, phần lớn là cường giả của những Thần Tộc, Ma Tộc khác, có thể lưu danh trên Tương Lai Chư Đế Bảng, Đế tộc tương lai, sợ rằng số lượng cũng lên tới mấy ngàn.
Chung Nhạc dẫn theo Chung Hiếu Văn đi bái phỏng bọn họ, đối với Chung Hiếu Văn cũng là một trận tu luyện.
Mặc dù Chung Hiếu Văn vẫn chưa trở thành Luyện Khí Sĩ, nhưng nhãn giới kiến thức cũng đã siêu việt rất nhiều Thần Ma rồi.
Nhãn giới rộng lớn mới biết thiên địa to lớn, nhãn giới đã gia tăng, đề thăng đối với đạo tâm cũng có thể tưởng tượng.
Đột nhiên, Chung Nhạc chợt dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn lên Hư Không Giới, Thần Nhãn thứ ba trên mi tâm mở ra, sắc mặt ngưng trọng.
- Bệ hạ, sao lại ẩn nấp trong Hư Không Giới làm gì?
Thần thức hắn ba động, bay thẳng lên Hư Không Giới, thần thức biến thành thanh âm vang vọng như sấm, thản nhiên nói:
- Bệ hạ vẫn là không nên xuống đây thì tốt hơn! Hiện tại ngươi không lưu được ta, thật sự lưu không được. Thay vì xuống đây xé rách mặt với ta, sao không bảo lưu lại vài phần mặt mỏng?
- Mục Tiên Thiên đang ở đây sao?
Trong lòng Hồn Đôn Vũ cả kinh.
Trong Hư Không Giới, chân thân Ma đạo Mục Tiên Thiên cười lạnh một tiếng, từ trên thiên ngoại đánh xuống. Nhất thời chỉ thấy bảy đạo trường hà ba động, trong phút chốc đã biến thành bảy đạo Tinh hà, vặn vẹo thời không.
Bí cảnh Nguyên Ma, Thất Đạo Luân Hồi!
Quang luân sau đầu Chung Nhạc đột nhiên chuyển động, Thiên Dực Cổ Thuyền biến mất.
Chân thân Ma đạo Mục Tiên Thiên đánh vào khoảng không, đảo mắt quan sát bốn phía, lại nhìn lên trên và nhìn xuống dưới, không khỏi thoáng ngẩn người. Hắn hoàn toàn không tìm được thân ảnh của Chung Nhạc.
- Đã trở về quá khứ rồi sao?
Mục Tiên Thiên cười lạnh một tiếng, đột nhiên thôi động Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, thân hình biến mất không thấy đâu nữa.
- Thừa Tướng, ngươi không biết Hắc Đế cũng đã truyền thụ Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh cho ta rồi sao? Với thực lực Đế cảnh của ta, ngươi đừng mơ tưởng chạy thoát!
Chung Nhạc thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền, phóng chạy trong thời gian. Chung Hiếu Văn chỉ về phía đuôi thuyền, hỏi:
- Phụ thần, đó là cái gì?
- Đó là Thời Không Thú! Ngươi trở về quá khứ, thời điểm mà chính mình vẫn chưa sinh ra, sẽ bị thời gian bài xích, tự nhiên sẽ sản sinh ra Thời Không Thú, buộc ngươi phải trở về hiện tại!
Ánh mắt Chung Nhạc lóe lên, nhìn về phía đuôi thuyền, không khỏi khẽ di một tiếng:
- Ngươi cũng tu luyện Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh sao? Bất quá, thì tính sao? Tạo nghệ của ngươi trên hai đạo Vũ Trụ xa xa không bằng ta!
Sau lưng Thời Không Thú, Mục Tiên Thiên đang một đường giết tới.
Chung Nhạc đi tới đuôi thuyền, tâm niệm khẽ động, hai đạo Vũ Trụ biến thành hai thanh Tiên Thiên Thần Đao, hai thanh Thần đao theo thứ tự chém xuống, ngay sau đó thu đao đứng yên tại chỗ.
Chân thân Ma đạo của Mục Tiên Thiên đang lao về phía trước, thân hình đột nhiên khẽ sững lại một cái, trong mắt lộ ra thần sắc kinh ngạc. Ngay sau đó, thân thể hắn biến mất không thấy đâu nữa.
Hồn Đôn Vũ ở trên thuyền cũng nghi hoặc không thôi, hỏi:
- Tiên sinh, Mục Tiên Thiên đã đi đâu rồi?
- Hai đao vừa rồi của ta đã chém ra hai loại thần thông, một loại là Thần thông Không Gian, một loại là Thần thông Thời Gian. Hai đạo thần thông này, đạo thần thông đầu tiên đẩy hắn tới tương lai ba ngàn năm sau, đạo thần thông thứ hai dịch chuyển hắn ra khoảng cách nửa đạo Ngân Hà.
Chung Nhạc mỉm cười, nói:
- Với thực lực hiện tại của ta, chỉ có thể đẩy hắn ra xa như vậy. Dù sao hắn cũng đã tu luyện Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh, rất nhanh sẽ phản ứng kịp, đánh vỡ thần thông của ta. Bất quá, tới lúc đó, hắn đã không thể nắm bắt được khí tức của ta nữa, sẽ không thể men theo tung tích mà tìm được chúng ta!
o0o
Chỉ trong chốc lát, Mục Tiên Thiên rốt cuộc đã đánh nát thần thông của Chung Nhạc. Chỉ thấy chính mình đang ở trong một phiến Tinh vực xa lạ, đáp xuống trên một tòa Đại lục gần đó.
- Tặc nhân phản cốt đã đẩy Trẫm tới nơi nào?
Chân thân Ma đạo Mục Tiên Thiên đảo mắt quan sát bốn phía, thở phào nhẹ nhõm:
*****
- Ta vẫn còn ở trong Tinh vực Tử Vi, chỉ là không biết thời gian là quá khứ hay là tương lai. Cần phải đi tới Thiên Đình, hỏi bản thân ta một chút...
Hắn đang định rời đi, đột nhiên nghe một đạo thanh âm mỉm cười, nói:
- Bệ hạ, đã lâu không gặp! Sao trên mặt vẫn đeo hắc sa làm gì vậy?
Chân thân Ma đạo Mục Tiên Thiên ngẩng đầu nhìn lên, nhất thời trừng mắt cứng lưỡi. Chỉ thấy Chung Nhạc chẳng biết từ lúc nào đã đi tới nơi này. Bất quá, chỉ là đã thay đổi một khuôn mặt khác mà thôi.
- Tặc nhân phản cốt!
Mục Tiên Thiên xé tấm hắc sa che mặt, lộ ra diện mạo vốn có, cười lạnh một tiếng, nói:
- Hiện tại là niên đại gì rồi? Ngươi đã đẩy ta tới nơi nào?
Chung Nhạc phất tay một cái, trên mặt đất xuất hiện hai cái bồ đoàn, mời hắn ngồi xuống. Mục Tiên Thiên tự biết không làm gì được Chung Nhạc, khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt chớp động, nói:
- Ngươi hiện tại đã là Đế cảnh rồi a? Ta cảm nhận được Đế uy của ngươi. Vậy lúc này chính là tương lai. Ngươi có thể xuất hiện ở nơi này, xem ra ta đã không làm gì được ngươi!
- Bệ hạ, Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh của ngươi không được hoàn chỉnh, Hắc Đế vẫn là đã lưu lại một tay!
Chung Nhạc khẽ mỉm cười, trước mặt chợt xuất hiện một chiếc ngọc kỷ, bên trên có trà có rượu, hỏi:
- Bệ hạ uống trà hay là uống rượu?
- Uống rượu! Cơm no rượu say dễ giết người!
Mục Tiên Thiên cười hắc hắc, nói.
Chung Nhạc rót rượu cho hắn, nói:
- Nếu Bệ hạ đạt được Vũ Thanh Trụ Quang Huyền Kinh hoàn chỉnh, vậy chỉ cần liếc mắt sẽ có thể nhìn ra đây là quá khứ hay là tương lai, là quá khứ bao nhiêu năm hay tương lai bao nhiêu năm, vô cùng rõ ràng!
Mục Tiên Thiên mỉm cười, nói:
- Ta biết rõ hắn không có hảo ý, không chịu truyền bản hoàn chỉnh cho ta. Bất quá, thực lực hiện tại của ngươi không tầm thường, sao nhìn thấy ta lại không thống hạ sát thủ? Với thực lực hiện tại của ngươi, nếu đột nhiên đánh lén ta, chỉ sợ ta không chết cũng bị trọng thương! Ngươi giết chết chân thân Ma đạo ta ở đây, ta muốn khôi phục trở lại tất nhiên cần phải hao phí rất nhiều thời gian, ngươi ở quá khứ sẽ có thể bớt đi rất nhiều áp lực!
- Bệ hạ, ta là tới đây để gặp bạn, chứ không phải tới để giết ngươi!
Chung Nhạc uống rượu, mỉm cười nói:
- Nếu hiện tại ta giết ngươi, chẳng phải là chiếm tiện nghi của ngươi rồi sao? Chúng ta dù sao cũng là quân thần nhiều năm, hơn nữa cũng tính là vừa địch vừa bạn, nửa cái bằng hữu. Ta sẽ không thừa dịp ngươi đơn độc mà xuất thủ với ngươi!
Mục Tiên Thiên tán thưởng:
- Không nhìn ra Dịch tiên sinh xảo trá quỷ quyệt lại còn có một mặt quang minh lỗi lạc như vậy. Được! Hôm nay chúng ta không nói tới chuyện địch bạn, uống rượu nói chuyện phiếm là được!
Hai người ngồi đối diện uống rượu, nhắc tới những chuyện cũ trước đây, bắt đầu nói tới một vài sự tình giữa Chung Nhạc và Mục Tiên Thiên năm xưa, có lúc cười ha hả, có lúc lại phiền muộn thở dài.
- Nếu chúng ta không phải là địch nhân thì tốt biết bao!
Mục Tiên Thiên thở dài một tiếng, nói.
Chung Nhạc lắc đầu:
- Ngươi và ta đã định trước nhất định là địch nhân rồi. Bất luận là hành vi của Hắc Đế sư tôn ngươi, hay là hành vi của ngươi, thì ngươi và ta từ lúc mới bắt đầu đã là địch nhân rồi. Hơn nữa, Bệ hạ chưa từng tin tưởng qua bất luận kẻ nào cả! Cho dù là Tử Quang Quân Vương cũng vậy, ngươi cũng chưa từng hoàn toàn tín nhiệm qua, không phải sao?
Mục Tiên Thiên thoáng ngẩn người, ánh mắt trở nên sắc bén, lắc lắc đầu, mỉm cười nói:
- Trẫm...
- Bệ hạ trở về đi thôi!
Trong mi tâm Chung Nhạc chợt chém ra một thanh Thần đao, chém xuống bên cạnh Mục Tiên Thiên. Một đao này vừa rơi xuống, Mục Tiên Thiên nhất thời bị thời không loạn lưu do đao quang kia nhấc lên hấp dẫn, soạt một tiếng bị kéo vào trong đó.
Chung Nhạc đứng dậy, phất ống tay áo một cái, hết thảy bồ đoàn và ngọc kỷ đều biến mất không thấy đâu nữa.
Hắn cất bước rời đi, đi tới Thiên Đình Tử Vi.
- Bệ hạ đi đâu vậy?
Âm Phần Huyên tiến ra nghênh đón, mỉm cười hỏi.
Chung Nhạc tương lai khẽ mỉm cười, lại có mấy phần phiền muộn, nhẹ giọng nói:
- Ta đi gặp một vị cố hữu! Ta tính toán thời gian, hắn hẳn là sẽ xuất hiện ở nơi đó, quả nhiên đã nhìn thấy hắn, đã uống với hắn vài ly rượu!
o0o
Mà ở bên kia, Thiên Dực Cổ Thuyền khẽ dừng lại một chút, đã về tới thời không hiện tại. Cha con Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ rời thuyền, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Thánh địa Hoa Tư. Hoa Tư thị mặc dù đã xuống dốc, nhưng khí phái vẫn như cũ phi phàm, cảnh sắc tráng lệ.
- Nơi này chính là Tổ địa của Phục Hy thị chúng ta!
Chung Nhạc vuốt ve cái đầu nhỏ của Chung Hiếu Văn, mỉm cười nói:
- Năm xưa, mẫu thân Hoa Tư của tiên tổ Đại Toại chính là Tiên Thiên Thần sinh ra ở nơi này!
Chung Hiếu Văn nhất thời nghiêm nghị, đi theo Chung Nhạc tiến vào Thánh địa Hoa Tư thị.
- Ngươi sinh hài tử rồi sao?
Một đám nữ tử Hoa Tư thị từ xa xông tới, nhao nhao quan sát Chung Hiếu Văn, mồm năm miệng mười nói:
- Sinh với ai vậy? Là Thiến Mân sao?
- Các ngươi vẫn chưa chính thức thành thân, sao có thể cái dạng này? Ngay cả hài tử cũng đã sinh ra!
- Lại là một nam hài! Sao không phải là nữ hài?
Chung Nhạc nhất thời đau đầu, vội vàng xin tha, nói:
- Các vị tỷ tỷ, đây là hài tử mà ta sinh với người khác!
Sắc mặt đám nữ tử Hoa Tư thị nhao nhao chuyển lạnh, phẩy ống tay áo bỏ đi:
- Nam nhân trêu hoa ghẹo nguyệt!
Sắc mặt Chung Nhạc đỏ lên, lúng ta lúng túng không nói lời nào.
← Ch. 1275 | Ch. 1277 → |