Vay nóng Tinvay

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1297

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1297: Săn giết
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Phục Mân Đạo Tôn, dư uy vẫn còn!

Lần này Chung Nhạc sử dụng thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, Tiên Thiên Thần Đao trong tay cũng biến thành hình thái Đế kiếm, dùng thần thông và Đế kiếm của Phục Mân Đạo Tôn đối chiến Bào Hào Thần Vương.

Sở dĩ hắn làm như vậy, chính vì muốn tốc chiến tốc thắng. Dư uy của Phục Mân Đạo Tôn vẫn còn, Bào Hào Thần Vương nhìn thấy Đế kiếm của hắn, thần thông của hắn, cho rằng Phục Mân Đạo Tôn phục sinh, đạo tâm hỗn loạn, trong lòng sinh ra sợ hãi.

Đạo tâm loạn, thần thông sẽ loạn, thần thông loạn, sơ hở trăm chỗ, liền cấp cho Chung Nhạc cơ hội giết chết hắn.

Bằng không, với tu vi thực lực hiện tại của Chung Nhạc, vẫn chưa thể chém chết tồn tại đẳng cấp này.

Bất quá, đạo kiếm quang cuối cùng chém chết Bào Hào Thần Vương cũng không phải là thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, mà là thần thông Trảm Đạo của hắn. So ra, uy lực thần thông của bản thân hắn càng mạnh hơn, cũng không phải là thần thông của hắn tinh diệu hơn thần thông của Phục Mân Đạo Tôn, mà là thần thông của bản thân hắn càng thích hợp với chính mình hơn.

Trảm Đạo chặt đứt đại đạo của Bào Hào Thần Vương. Đối với do Thần Vương đại đạo sinh ra, đầu gãy đạo đứt, một kích lấy mạng!

Chung Nhạc phất ống tay áo, kéo thi thể to lớn của Bào Hào Thần Vương lên trên Thiên Dực Cổ Thuyền, lại kéo thi thể của vị Đại Đế kia vào trong khoang thuyền. Thân hình hắn lóe lên, rơi xuống trên đầu thuyền, Táng Linh Thần Vương bay tới, đáp xuống sau lưng hắn.

Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, gào thét bay đi, tiếp tục truy kích về phía trước.

Dọc theo con đường này, Chung Nhạc cuối cùng cũng đã kiến thức sự cường đại và tà ác của Tiên Thiên Thần Vương. Dọc theo con đường đi thông ba ngàn Lục Đạo Giới này, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy những sinh vật thật lớn, đang xuất quỷ nhập thần trong vũ trụ, phục kích những Đại Đế Thượng Cổ đi qua con đường này.

Chung Nhạc lại đi ngang qua một phiến chiến trường, nhìn thấy một cảnh tượng khác. Một vị Nữ Đế chiến bại, bị một tôn Thần Vương tám cánh tay há miệng nuốt vào trong bụng.

Nàng vẫn còn sống, cứ như vậy bị tươi sống ném vào trong bụng tôn Thần Vương kia. Thời điểm tôn Thần Vương kia mở ra cái miệng lớn, chỉ thấy khoang miệng, yết hầu và dạ dày của hắn giống như một cái lò lửa đỏ bừng, đang lúc thiêu đốt hừng hực, trong ngọn lửa còn có lôi đình đan xen, đánh tới đánh lui.

Lồng ngực hắn giống như một lò lửa do lôi hỏa cấu thành vậy, khiến cho Chung Nhạc nhìn thấy trong lòng khẽ động, bất giác nhớ tới Lôi Hoang Thiên Lô Tâm Kinh, cấu tạo có mấy phần tương tự với nhục thân của tôn Thần Vương này.

Tôn Thần Vương này gọi là Phệ Hạp, sinh ra từ trong Thánh địa Lôi Hỏa, chưởng khống Đại đạo Lôi Hỏa.

- Chủ công, trong các Thần Vương, có một số thích ăn thi thể, cũng có một số lại yêu thích trực tiếp thôn phệ. Phệ Hạp Thần Vương chính là một tên trong số đó!

Táng Linh Thần Vương nói nhỏ:

- Trực tiếp thôn phệ, tiến hành luyện hóa sẽ có thể nhận được toàn bộ đạo hạnh của hắn. Bất quá, chỗ nguy hại cũng không nhỏ. Thôn phệ đại đạo của đối phương dễ dàng tạo thành đại đạo xung đột. Không bằng đợi hắn luyện hóa vị Nữ Đế kia, thời điểm tu vi đại loạn mới xuất thủ?

Chung Nhạc không nói lời nào, dung mạo chợt biến hóa, biến thành bộ dạng Phục Mân Đạo Tôn, tay cầm Đế kiếm giết thẳng về phía trước.

- Phục Mân Đạo Tôn? Ngươi vẫn còn sống?

Phệ Hạp Thần Vương nhìn thấy hắn, tâm thần nhất thời đại loạn. Kiếm quang Chung Nhạc lóe lên, trong chớp mắt Phệ Hạp Thần Vương đã trọng thương hơn mười chỗ, toàn thân máu chảy đầm đìa.

Lúc này, Táng Linh Thần Vương lại phát động đánh lén, Táng Khu Thập Trọng Thiên mạnh mẽ đè xuống, đánh trọng thương Phệ Hạp Thần Vương, ép hắn vào trong Thập Trọng Thiên, dùng vĩ lực mười tầng quan trấn áp hắn.

Chung Nhạc cầm kiếm nhảy vào trong mười tầng quan, chém chết hắn, xé bụng hắn ra, chỉ thấy vị Nữ Đế kia đã táng thân trong bụng Phệ Hạp Thần Vương, bị luyện hóa chỉ còn lại một cỗ thân thể rách nát.

Chung Nhạc nhíu mày, thở dài một tiếng, đưa thi thể vị Nữ Đế này lên Thiên Dực Cổ Thuyền. Thi thể Phệ Hạp Thần Vương thì bị hắn treo trên đầu thuyền, tiếp tục tiến lên.

Trên đầu thuyền treo thủ cấp của hai tôn Thần Vương, Chung Nhạc lại dùng diện mạo của Phục Mân Đạo Tôn đứng thẳng ở đầu thuyền, tay chống Đế kiếm, chạy về phía địa phương càng xa hơn.

- Đạo Tôn!

Một lúc sau, hắn đã đuổi kịp hai vị Đại Đế lão niên. Toàn thân hai lão giả này đều là vết thương, đang lúc tránh né sự truy sát của đám Thần Vương, một đường hốt hoảng bỏ chạy. Bọn họ đột nhiên nhìn thấy Chung Nhạc, không khỏi lệ nóng doanh tròng, quỳ một gối trên mặt đất, nức nở nói:

- Chúng ta đang đi trên Hoàng Tuyền Lộ sao? Vậy mà lại gặp được Bệ hạ!

- Đứng lên đi!

Chung Nhạc nâng hai vị Đại Đế lão niên dậy, nói:

- Hai vị đạo huynh, ta không phải là Phục Mân Đạo Tôn, ta chỉ là mượn dư uy của Đạo Tôn đi tới hộ tống các ngươi mà thôi!

Hắn hiện ra chân diện mục. Hai vị Đại Đế lão niên nhìn rõ hình dáng hắn, không khỏi than thở:

- Hóa ra là Thừa Tướng! Chúng ta còn tưởng rằng Phục Mân Đạo Tôn đã phục sinh, lại tiếp tục suất lĩnh chúng ta chinh chiến đây! Xấu hổ! Để cho Thừa Tướng chê cười rồi!

Chung Nhạc mời bọn họ lên thuyền, nói:

- Ta định dùng diện mạo của Phục Mân Đạo Tôn chinh chiến sát phạt, cứu giúp càng nhiều đạo huynh hơn. Hai vị đạo huynh hãy giúp ta một tay!

Hai vị Đại Đế kia liếc nhìn nhau một cái, nói:

- Tiêu Dao Đế thông tri chúng ta tận lực tiến về phía trước, tận lực sống sót chạy tới Thần thành thứ ba. Tất cả các đạo hữu đều đang trên đường đi tới nơi đó!

- Tiêu Dao Đế bảo các ngươi tận lực chạy tới Thần thành thứ ba? Sao lại là Thần thành thứ ba?

Trong lòng Chung Nhạc khẽ động. Tiêu Dao Đế khẳng định sẽ không bắn tên không đích. Hẳn bảo các vị Đại Đế Thượng Cổ tận lực đi tới Thần thành thứ ba, nhất định là có tính toán.

Đột nhiên, không gian phía sau chợt ba động, có một cỗ thân thể to lớn chợt ẩn chợt hiện trong tinh không, ngay cả một khỏa Thái Dương thật lớn cũng bị che khuất quang mang, tựa hồ có một đạo thân ảnh hắc ám đang du động. Một lúc sau, Thái Dương mới một lần nữa hiển lộ trở lại.

- Nhục thân khổng lồ như vậy...

Sắc mặt Chung Nhạc ngưng trọng.

- Chủ công, có khả năng là một tôn Thần Vương Thái Cổ!

Sắc mặt Táng Linh Thần Vương cũng khẽ biến, thấp giọng nói.

Chung Nhạc liếc nhìn hai vị Đại Đế kia, chỉ thấy hai người trên cơ bản đều đã dầu hết đèn tắt, căn bản không thể tái chiến, chỉ đành thở dài một tiếng, Thiên Dực Cổ Thuyền chuyển hướng, tránh né tôn Thần Vương Thái Cổ kia.

Chung Nhạc có thể chống lại Thần Vương Thượng Cổ, cho dù đối mặt với Thần Vương Viễn Cổ, có Táng Linh tương trợ cũng không rơi xuống hạ phong, thậm chí còn có thể mượn dư uy của Phục Mân Đạo Tôn chém chết đối thủ. Nhưng Thần Vương Viễn Cổ thì quá cường đại rồi, hắn căn bản không phải là đối thủ.

Bọn họ cẩn cẩn thận thận tiếp tục đi tới. Thần Vương Thái Cổ thật sự quá cường đại, không ngừng ẩn hiện trên con đường này. Thần thức khủng bố của bọn họ cơ hồ không chút cố kỵ quét khắp tinh không, trong khoảnh khắc đã bao phủ vô số tinh tú Tinh vực, sưu tầm hạ lạc của các Chư Đế Thượng Cổ.

Đám Thần Vương này tham lam mà hung tàn, hành tung xuất quỷ nhập thần, cho dù Chung Nhạc có được Thiên Dực Cổ Thuyền cũng không thể không hành sự cẩn thận, tránh cho tao ngộ các Thần Vương Thái Cổ.

*****

- Bàn Hồ Thần Vương!

Sắc mặt Táng Linh Thần Vương đại biến, nhìn thấy một đại vật khổng lồ thân rồng đầu ngao nằm chắn ngang trong một phiến Tinh hệ, ba cái đầu ngao phân biệt ngậm lấy thi thể của ba vị Đại Đế, không khỏi liên tục rùng mình mấy cái.

- Tổ tiên của Bàn Hồ thị sao?

Cặp mắt Chung Nhạc khẽ nheo lại, da đầu tê dại. Cho dù hắn tay cầm Đế kiếm, dùng diện mạo của Phục Mân Đạo Tôn hành tẩu, trong lòng hắn cũng không nhịn được sinh ra sợ hãi.

Bàn Hồ Thần Vương ngửa đầu, thôn phệ thi thể ba vị Đại Đế kia, sau đó thân thể biến hóa, biến thành một gã Thần Nhân thân người ba đầu, thân hình khẽ nhảy lên, biến mất không thấy đâu nữa.

- Bát Đại Hoàng Tộc Thượng Cổ, tổ tiên đều là Thần Vương!

Táng Linh Thần Vương thở phào nhẹ nhõm, nói nhỏ:

- Bàn Hồ, Lôi Trạch, Hoa Tư, Hách Tư, Đề Đĩnh, Phục Hy, Cự Linh và Trung Ương, trong đó ngoại trừ Phục Hy thị và Hách Tư thị là Thần Vương hỗn huyết ra, những Hoàng tộc còn lại đều là trực hệ, chỉ là huyết mạch có chút đạm bạc. Lần này đi tới đây săn bắn, chỉ sợ không chỉ có Bàn Hồ Thần Vương...

Trong lòng Chung Nhạc khẽ giật mình. Cái mũi của Bàn Hồ chính là thiên hạ vô song, năng lực sưu tầm cực mạnh, chỉ sợ cho dù các Đại Đế Thượng Cổ đi tới Thần thành thứ ba ẩn núp hành tích như thế nào, cũng đều không thể gạt được cái mũi của hắn.

- Đi!

Chung Nhạc một đường phóng đi cực nhanh. Cũng không lâu lắm, hắn đột nhiên dừng Thiên Dực Cổ Thuyền lại, trên mặt lộ ra thần sắc không thể tin nổi. Chỉ thấy một con Nguyên Nha thật lớn đang đứng thẳng trên một đạo Tinh hà, hai chân đạp trên hai khỏa Tinh cầu, đang lúc ung dung tỉa tót bộ lông vũ của chính mình.

Dưới chân con Nguyên Nha kia còn đó một cỗ thi thể, chính là thi thể một vị Đại Đế đã từng đăng đàn giảng đạo tại Tổ Đình lúc trước.

- Nguyên Nha Thần Vương!

Cặp mắt Chung Nhạc phun ra lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói.

Con Nguyên Nha kia nghe được thanh âm, theo tiếng nhìn lại, lộ ra thần sắc kinh ngạc, ngay sau đó nhìn ra chân diện mục của Chung Nhạc, thân hình khẽ biến, biến thành một lão giả hắc bào lưng còng, thân khoác áo choàng lông vũ đen, cười hắc hắc, nói:

- Ta còn tưởng Phục Mân Đạo Tôn đã phục sinh rồi đây, làm ta giật cả mình! Hóa ra lại là tiểu Phục Hy!

Chung Nhạc tay chống Đế kiếm, lạnh lùng hỏi:

- Sao Đại Tư Mệnh lại thả ngươi ra rồi?

Nguyên Nha Thần Vương cười oa oa quái dị, bộ dáng hứng thú nói:

- Sao ngươi lại cho rằng Đại Tư Mệnh thả ta ra, mà không phải là bản thân ta chạy thoát khỏi sự chưởng khống của hắn?

Ánh mắt Chung Nhạc rơi xuống trên cỗ thi thể dưới chân hắn, cười lạnh nói:

- Bằng vào ngươi, vẫn chưa có loại thủ đoạn này!

Nguyên Nha Thần Vương vươn tay cầm lấy thi thể vị Đại Đế kia, vỗ cánh bay lên, mỉm cười nói:

- Không sai! Là Đại Tư Mệnh thả ta ra ngoài săn bắn. Chẳng những là ta được thả ra, ngay cả Phượng Thiên và Diễn Hành cũng đều được thả ra rồi! Tiểu Phục Hy, đám lão gia hỏa đáng thương này đều sắp chết cả rồi, thay vì tiện nghi cho địch nhân của chúng ta, không bằng dùng để lớn mạnh thế lực của Đại Tư Mệnh, ngươi nói có đúng không?

Hắn cười oa oa quái dị, vỗ cánh bay đi. Chân tay Chung Nhạc lạnh lẽo, lẩm bẩm:

- Đại Tư Mệnh... dù sao, dù sao...

Hắn bình ổn lại tâm tình, tiếp tục lên đường. Không bao lâu sau, bọn họ đã gặp được Diễn Hành Thần Vương. Thân hình tôn Thần Vương này vô cùng khổng lồ, cất bước băng xuyên qua Tinh hà, khuấy động vô số Tinh cầu, giống như đang đi trong một dòng sông vậy. Cặp mắt hắn như sấm như điện, hai đạo quang trụ từ trong cặp mắt hắn bắn ra, đảo quét bốn phía, tựa hồ đang sưu tầm con mồi. Thiên Dực Cổ Thuyền nhỏ bé giống như một sợi lông chân của hắn vậy.

Cũng không lâu lắm, đám người Chung Nhạc lại gặp được một con Cửu Đầu Nguyên Phượng đang bay xuyên qua tinh không, đột nhiên há mỏ phun ra Thiên Hỏa vô biên vô tận, tiếp theo phóng người vào trong biển lửa, hai móng quắp lên một lão giả, cuối cùng vỗ cánh biến mất không thấy đâu nữa.

Đó là Phượng Thiên Nguyên Quân, cũng được Đại Tư Mệnh thả ra ngoài săn bắn.

Tuy là Đại Tư Mệnh đã liên minh với Chung Nhạc, tuy rằng Nguyên Nha Thần Vương nói có mấy phần đạo lý, nhưng nhìn thấy Đại Tư Mệnh dung túng đám người Nguyên Nha Thần Vương thôn phệ Chư Đế Thượng Cổ, trong lòng Chung Nhạc vẫn khó chịu không nói ra được.

- Thừa Tướng, bọn họ và chúng ta dù sao cũng không phải cùng loại!

Trên thuyền, một vị Đại Đế lão niên cười thảm, nói:

- Bọn họ là Tiên Thiên Thần Ma!

- Đúng vậy! Bọn họ là Tiên Thiên Thần Ma, chúng ta là Hậu Thiên Thần Ma, thời điểm chúng ta được sáng tạo ra, vốn dĩ bị bọn họ xem là lương thực và nô lệ...

Chung Nhạc định thần trở lại, mở ra Tam Mục Thiên Đồng, quét nhìn bốn phía. Một lúc sau, Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, phá không bay đi.

Thiên Dực Cổ Thuyền đột nhiên cắt vào một mảnh chiến trường, Chung Nhạc trên Cổ thuyền vươn tay ra, cầm lên từng vị từng vị Đại Đế lão niên đang lâm vào khổ chiến trên chiến trường. Mấy tôn Thần Vương bốn phía đang muốn giết về phía Cổ thuyền, đột nhiên nhìn thấy dung mạo hắn, không khỏi cả kinh. Chung Nhạc nhân cơ hội thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền gào thét bỏ chạy.

Mấy tôn Thần Vương kia phục hồi lại tinh thần, không ngừng rống lớn, ra sức giết tới.

Quang luân sau đầu Chung Nhạc xoay tròn, Thiên Dực Cổ Thuyền chấn động ngàn cặp cánh, xuyên qua quang luân biến mất không thấy đâu nữa. Hắn chính là sử dụng Đại thần thông Không Gian, trực tiếp dịch chuyển, đồng thời dịch chuyển chính mình kể cả Thiên Dực Cổ Thuyền.

Ầm ầm!

Vị trí không gian vừa rồi của Thiên Dực Cổ Thuyền bị một bàn chân lớn đạp cho vỡ nát, một tôn Thần Vương Thái Cổ đầu bò há miệng rống giận:

- Khốn kiếp! Lại dám giả mạo Phục Mân Đạo Tôn dọa ta! Ngươi chạy không thoát!

Chung Nhạc thở dài một tiếng. Mấy vị Đại Đế lão niên trên thuyền nhao nhao nhìn hắn, bộ dáng kinh nghi bất định.

- Vị này chính là Thừa Tướng, không phải Phục Mân Đạo Tôn!

Mấy vị Đại Đế lão niên lên thuyền lúc trước vội vàng giải thích.

Không gian chấn động kịch liệt, tôn Thần Vương Thái Cổ đầu bò kia đã truy sát tới. Chung Nhạc cắn chặt hàm răng, thôi động Thiên Dực Cổ Thuyền phá không bay đi. Bất quá, tôn Thần Vương kia cười ha hả, vứt ra một cái thòng lọng, gào thét quấn về phía Thiên Dực Cổ Thuyền. Cái thòng lọng kia không ngừng xoay tròn, biến thành một đạo Tinh hà bao phủ Thiên Dực Cổ Thuyền lại. Cho dù Chung Nhạc có thôi động Bí cảnh Không Gian như thế nào, cũng thủy chung không thể chạy ra khỏi vòng vây của đạo Tinh hà kia.

Nhưng đúng lúc này, trên mặt tôn Thần Vương Thái Cổ đầu bò kia chợt lộ ra thần sắc kinh hoàng, đột nhiên ôm chặt lấy đầu chính mình, lạnh lùng nói:

- Đồ vật gì dám chui vào đầu ta...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)