← Ch.1359 | Ch.1361 → |
Chung Nhạc đứng dậy, giọng nói bình thản:
- Đương nhiên còn nhớ. Khi ấy ta và Tiên Thiên đạo hữu có giao hẹn, sau này nhất định giữ lời hứa, để bệ hạ phong ấn Phục Hy thần huyết của ta.
Ma đạo chân thân của Mục Tiên Thiên tiến lên một bước, nói lớn:
- Ngươi sẽ không nuốt lời chứ?
Mẫu Hoàng Đại Đế căng thẳng nhìn Chung Nhạc trên thần đài. Chung Nhạc sắc mặt nghiêm túc, nói:
- Ta là lãnh tụ Phục Hy, giờ còn là Thiên Đế, Thiên Đế lời vàng ý ngọc, nhất ngôn cửu đỉnh, ta đã hứa thì đương nhiên sẽ không nuốt lời.
Vân Quyển Thư vội nói lớn:
- Chúa công, không được! Mục Tiên Thiên tâm địa độc ác, đã hấp thụ Thần Ma nhị đế và Tiên Thiên Tà Đế, chiến lực của ả rất mạnh...
Chung Nhạc xua tay, mỉm cười:
- Tiên Thiên đạo hữu, ngươi để ta tự phong ấn hay tự tay làm?
Ba chân thân Mục Tiên Thiên nghiêm nghị:
- Ngươi là Thiên Đế, trẫm cũng là Thiên Đế, đương nhiên ta đã nói đích thân phong ấn Phục Hy thần huyết của ngươi thì phải đích thân động thủ rồi.
Chung Nhạc vẫy tay mọt cái, Tiên Thiên thần đao bay trở về cắm dưới chân hắn, thản nhiên nói:
- Chư đế tránh đường cho nàng ta.
Ba nghìn đế thi tránh ra thành một con đường, Mục Tiên Thiên quay lại nhìn Thao Quang, nói:
- Thao Quang tiên sinh, ngươi cũng đi đi.
Thao Quang tiên sinh chần chừ một chút, gật đầu, thân hình biến mất.
Ba chân thân của Mục Tiên Thiên tiến về phía Chung Nhạc.
Vân Quyển Thư khóe mắt co giật, vội xuống thần đài tới bên cạnh Táng Linh Thần Vương, nói nhỏ:
- Táng Linh, Mục Tiên Thiên đã hấp thụ Thần Ma Tà ba vị Thái Cổ Thần Vương, thực lực sẽ mạnh tới mức nào?
Táng Linh Thần Vương chần chừ một chút nói:
- Gần như không thua kém Hắc Đế.
Vân Quyển Thư khóe mắt lại co giật, vội tìm tới Lôi Trạch Cổ Thần bọn họ thì Lôi Trạch, Thần Hậu, Càn Đô và Tướng Vương đều truy sát Tứ Diện Thần, không thấy tăm hơi đâu nữa.
- Lần này nguy rồi!
Hắn quay đi tìm Phong Hiếu Trung, không ngờ Phong Hiếu Trung và thượng cổ chư đế đang đánh nhau trong khu thứ bảy luân hồi, giờ đã biến mất trong đó rồi.
- Chúa công tự tin vào sức mình, lại không muốn nuốt lời, chắc chắn sẽ đích thân đối quyết với Mục Tiên Thiên. Giờ những người có thể địch lại Mục Tiên Thiên đều đã đi mất, chỉ còn lại Mẫu Hoàng Đại Đế, nhưng chỉ dựa vào Mẫu Hoàng Đại Đế thì sợ là không phải đối thủ của Mục Tiên Thiên.
Vân Quyển Thư gọi lại Kim Ô Thần Đế:
- Mong tiền bối đưa ta tới gặp những vị thượng cổ thần đế kia!
Kim Ô Thần Đế cũng biết sự việc khẩn cấp, tóm lấy hắn, vỗ cánh bay về Thần Đế Cung.
Lục Đạo Giới sau đầu ba nghìn đế ti chuyển động, sắc mặt họ nghiêm nghị đứng đó. Họ san bằng chiến trường, chém tất cả thần ma, chư đế và thần vương đối đầu với họ, giờ trên người cũng nhiều vết thương, Lục Đạo Giới sau đầu tơi tả, tinh hà cái liền cái đứt, có không ít sinh linh sống trong Lục Đạo Giới cũng chết thảm.
Những oan hồn chết thảm đó có lẽ cũng tính lên đầu Chung Nhạc.
- Chư đế, lập tức giết Mục Tiên Thiên!
Vân Quyển Thư hét lên.
Ba nghìn đế thi coi như không nghe thấy gì, cũng không đáp lại.
Vân Quyển Thư chau mày, ngẩng lên hét lớn:
- Nếu chúa công có bất trắc gì thì các ngươi đều sẽ bị kẹt ở trạng thái hiện giờ! Chư đế, các ngươi muốn mãi mãi sống dở chết dở thế này sao?
Một vị đại đế cúi xuống nhìn hắn, lạnh lùng nói:
- Kẻ yếu ớt kia, bọn ta có giao kèo với chúa công của ngươi chứ không phải ngươi. Ngươi không có tư cách ra lệnh cho bọn ta.
- Chúa công của ngươi nắm giữ Hồn Châu của bọn ta, giờ bọn ta phải nghe lệnh hắn, cho đến khi nào giao kèo hết hiệu lực.
Tạo Hóa Đại Đế cúi xuống nhìn Vân Quyển Thư:
- Mệnh lệnh của ngươi đối với bọn ta không có bất cứ tác dụng gì. Nếu không có mệnh lệnh của chúa công ngươi thì bọn ta không được manh động. Bọn ta đã đợi mười vạn năm rồi, không muốn vi phạm giao kết, tiếp tục trầm luân nữa.
Vân Quyển Thư bất lực, nhìn Kim Ô Thần Đế, Kim Ô Thần Đế lắc dầu:
- Ta cũng không có cách nào.
Vân Quyển Thư trán túa mồ hôi lạnh, ngẩng lên hét lớn:
- Nếu chúa công chiến tử thì các ngươi sao thoát khỏi tình cảnh bây giờ?
Tạo Hóa Đại Đế đứng thẳng dậy:
- Bọn ta không thể vi phạm giao ước, ngươi không cần nói nhiều nữa.
Vân Quyển Thư thực sự hết cách rồi, hắn có cảm giác vô cùng bất lực.
Kim Ô Thần Đế nói:
*****
- Cô gia đã hứa với Mục Tiên Thiên thì chắc chắn là có lý do, chúng ta không cần phải quá lo lắng.
Vân Quyển Thư ruột nóng như lửa đốt, nghĩ:
- Chúa công không thể thua được, hắn liên quan tới vận mệnh của cả Phục Hy thần tộc, tuyệt đối không thể thua được...
Trên thần đài, Chung Nhạc nhìn Mục Tiên Thiên tiến lại, gật đầu cười nói:
- Tiên Thiên đạo hữu.
Mẫu thể Mục Tiên Thiên nhìn hắn, thân hình yểu điểu thướt tha, vừa có khí độ Thiên Đế lại vừa có phong phạm của mẫu nghi thiên hạ. Thần ma chân thân ở hai bên thì một bên uy vũ bá khí, một bên trung chính bình hòa, mỗi người một kiểu uy nghiêm, thể hiện sự bất phàm của Thiên Đế.
- Chung đạo hữu, nhớ năm xưa chúng ta hợp tác vui vẻ thế nào, giờ hatf tất phải tới mức này?
Nàng ta nói nhẹ, từ làn môi đỏ thắm tỏa ra đại đạo, thở dài:
- Chúng ta quân thần giao tâm, mọi khó khăn đều có thể hóa giải, không có bất cứ khó khăn nào có thể làm khó được chúng ta. Nhưng giờ lại gặp nhau trong tình thế đối đầu thế này, thậm chí còn đổ mát. Trẫm thật không hiểu tại sao chúng ta lại tới bước đường này?
Chung Nhạc thân hình cao to, gương mặt kiên nghị, nói:
- Bước đường này đã được định từ lâu rồi. Từ thời khắc đạo hữu xuất thế và được Hắc Đế thu nhận làm đồ đệ thì đã chắc chắn có ngày hôm nay rồi.
Khi hắn là Dịch tiên sinh gương mặt có vài phần ôn nhu, vài phần sư sinh, nhưng lúc này thì mang bá khí của hùng chủ, cương nghị không phải từ gương mặt mà tỏa ra từ toàn cơ thể.
Mục Tiên Thiên khựng lại, nghĩ ngợi nói:
- Vì Phục Hy thần tộc?
- Vì Phục Hy thần tộc.
Chung Nhạc gật đầu, cảm khái nói:
- Đạo hữu luyện chết Hỗn Thiên Đồ, luyện chế Khoa Kỹ Thần Thụ, phong ấn Tổ Tinh của ta, ngươi có biết không? Năm đó vì để ra khỏi Tổ Tinh ta đã phải mất bao nhiêu tâm tư. Khi ngươi phong ấn Tổ Tinh ta đang chiến đấu với các tộc trên Tổ Tinh, giành lấy tương lai cho nhân tộc. Sau khi ngươi phong ấn Tổ Tinh, ta phát hiện Hỗn Thiên Đồ và Khoa Kỹ Thần Thụ, đột nhiên da đầu tê đại, toàn thân lạnh toát. Đó là độc kế muốn nhân tộc ta tuyệt hậu.
Hắn mỉm cười:
- Ta khổ sở suy nghĩ tìm cách giải quyết, cuối cùng không thể không dùng tới hành động giống hệt sư tôn Hắc Đế của ngươi. Ta phong ấn thần huyết của tất cả chủng tộc trên Tổ Tinh. Lời nguyền đó khiến ta một lúc tổn thọ vạn năm, ngươi có biết không? Khi đó thọ nguyên của ta chỉ có một vạn ba trăm tuồi. Một lúc mất vạn năm, ta chỉ còn ba trăm năm thọ mệnh. Với thần ma sinh mạng dài thì ba trăm năm của ta chỉ là một cái nháy mắt. Ta ra khỏi Tổ Tinh trong điều kiện đó. Nếu ta không đi thì đã thành đống xương khô lâu rồi.
Mục Tiên Thiên tim khẽ run, nói:
- Không ngờ cuốn Hỗn Thiên Đồ đó của ta chút nữa đã giết chết Đế Nhạc.
- Cũng may Khương Y Lão dùng lửa đốt Hỗn Thiên Đồ ra một lỗ nhỏ.
Chung Nhạc nói tiếp:
- Tử Quang Quân Vương vì có giao tình với Khương Y Lão, giấu đi chuyện này, không cho ngươi biết, đó chính là một khe hở, giúp ta cuối cùng cũng sống rời khỏi Thiên Đình, tới thế giới bên ngoài.
- Lại là Khương Y Lão, lại là Tử Quang!
Mục Tiên Thiên giậm chân thở dài:
- Nếu năm đó Tử Quang cho ta biết chuyện này thì cũng sẽ không có ngươi!
Chung Nhạc nghiêm túc nói:
- Vì thế ta rất cảm kích Viêm Hoàng, rất cảm kích Nông Hoàng, cũng rất cảm kích Tử Quang Quân Vương. Ta lăn lộn ở Lục Đạo Giới tự biết Lục Đạo Giới nghèo nàn, khó lòng phát triển, vì thế buộc phải tới Tử Vi. Cũng là Khương Y Lão dẫn đường cho ta tới gặp Nông Hoàng, khi đó Nông Hoàng đã qua đời rồi.
Sắc mặt hắn ảm đạm, nói:
- Sau khi Nông Hoàng qua đời, linh hồn không chịu về trời, về hư không, một lòng muốn gặp ta, chắc hắn cũng biết nếu tới Hư Không Giới thì sẽ Thiên Đạo Thân của Thiên ngăn cản, không thể hạ giới nữa, không thể dặn dò ta, nhắc nhở ta nữa. Sau khi gặp ta thì hắn hồn tiêu phách tán.
Mục Tiên Thiên nhớ lại chuyện xưa, nói:
- Nông Hoàng vì muốn gặp ngươi mà không tiếc hồn tiêu phách tán, cũng là một anh tài. Ta trấn áp hắn một đời, xem ra trấn áp đúng rồi, nếu không, với tài đức của hắn chắc chắn sẽ có thành tựu vĩ đại.
Chung Nhạc nói tiếp:
- Khương Y Lão tự biết không có căn cơ, không có bối cảnh, rất khó trở thành Nhân Hoàng kế nhiệm, vì thế ta nói với hắn, ngươi có từ bỏ được mọi sự tôn nghiêm kiêu ngạo không? Hắn nói, Nông Hoàng có thể vì ngươi mà hồn tiêu phách tán thì ta cũng có thể từ bỏ mọi tôn nghiêm. Thế là hắn cởi trần đeo gai quỳ trước Tiên Thiên Cung thỉnh tội với ngươi, đầu hàng ngươi, còn ta cũng vì hắn mà thuận lợi vào Tiên Thiên Cung.
Mục Tiên Thiên ánh mắt khẽ động, chợt hiểu ra:
- Năm đó chắc chắn là ngươi biết nếu không dựa vào ta thì sẽ khó bắt đầu được ở Tử Vi nên mượn Khương Y Lão để tiềm phục bên cạnh ta!
Chung Nhạc mỉm cười, trong nụ cười đó chứa một chút cay đắng, ngẩng lên nói:
- Ta vốn đã cố gắng dự liệu hoàn cảnh của Phục Hy thần tộc ta nhưng sau khi tới Tử Vi ta mới phát hiện hoàn cảnh của tộc ta còn khắc nghiệt hơn tưởng tượng vạn lần. Thậm chí ta chỉ cần để lộ một chút Phục Hy huyết mạch thôi cũng có thể chết không chỗ chôn. Trước kia ở Tổ Tinh, Phục Hy thần huyết là niềm tự hào của ta, ở Lục Đạo Giới thần huyết cũng là điều ta tự hào, ta không tiếc thể hiện Phục Hy chân thân. Nhưng ở Tử Vi, ta phải sống với một diện mạo khác, một thân phận khác, vì thế ta trở thành Dịch tiên sinh.
Hắn có chút tự chế giễu, lắc đầu cười:
- Tiên Thiên đạo hữu, thực không dám giấu, ta tư chất ngu độn, ngộ tính không cao, hơn nữa hồi trẻ hành xử lỗ mãng, sau khi tới Tử Vi ta mới bắt đầu tập trung vào trí tuệ, vào âm mưu quỷ kế. Ta sống rất thận trọng, sợ lộ dấu vết, sơ hở. Tử Quang luôn ở bên cạnh ngươi, có hắn ta luôn như đứng trên băng mỏng, càng không dám sơ xuất chút nào. Cũng may Tử Quang chết rồi...
Chung Nhạc ảm đạm nói:
- Tử Quang chết rồi, Khương Y Lão cũng chết rồi. Tử Quang chết rồi ta nên vui mới phải, nhưng không biết vì sao cứ nghĩ tới hắn là ta lại đau lòng? Hắn chết cuối cùng cũng không còn kẻ nào có thể địch lại về trí tuệ với ta nữa. Từ khi ấy ta có thêm tiến bộ vệ trí tuệ.
- Vừa rồi Huyền Cơ cũng chết rồi, ta cảm thấy lòng rất đau. Cơ ngộ của Huyền Cơ không bằng ta, kinh nghiệm quá ít, nhưng hắn cũng là đạo hữu ta đánh gia cao. Ta rất ngốc, hắn thông minh tài trí hơn ta, nếu hắn có thể cùng ta nghiên cứu khu thứ bảy luân hồi, nghiên cứu đại nhất thống thần thông, chắc chắn sẽ giúp đạo pháp thần thông trên thế gian tiến lên một tầm cao mới. Hắn chết dưới đao của ta khiến ta rất buồn. Nhưng đao đó không thể không chém. Mỗi một vị đạo hữu chết đi đều khiến ta cảm thấy vô cùng mất mát.
Mục Tiên Thiên mỉm cười:
- Vậy thì Chung đạo hữu nói với ta những lời này là có ý gì?
Chung Nhạc nhìn Tiên Thiên thần đao cắm dưới chân mình, ánh mắt ôn nhu, khẽ nói:
- Tiên Thiên đạo hữu, tuy chúng ta là kẻ địch, nhưng ta vẫn rất kính trọng ngươi, thời gian ở cạnh ngươi tuy lúc nào cũng lo lắng nhưng cũng rất vui vẻ. Khi đó ta đã quyết định, nhất định phải dùng một đao nhanh nhất chặt đầu ngươi để ngươi đi không đau đơn!
Hắn ngẩng lên, rút Tiên Thiên thần đao, nhìn thẳng Mục Tiên Thiên, lời nói sắc tựa đao, mỉm cười:
- Ta nói những lời này chính là ép ta ra đòn nhanh hơn, mạnh hơn, để đạo hữu chết không cảm thấy đau đớn! Tiên Thiên đạo hữu, giờ ngươi có thể phong ấn Phục Hy thần huyết của ta rồi.
← Ch. 1359 | Ch. 1361 → |