Độc giả của web truyenkiemhiep.com.vn hay truyenkiemhiep.org lưu ý!!! Trên PC hãy đổi DNS sang 8.8.8.8 và 8.8.4.4 để vào web nhanh hơn, còn trên điện thoại hãy tải app 1.1.1.1 rồi bật Warp lên để không bị chặn.

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1389

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1389: Đạo quang
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Từng tôn từng tôn Đạo Thần trong Đạo Giới kia cũng tận lực cản trở Luân Hồi Đằng lạc ấn vào trong thiên địa Đạo Giới. Nhất là hai tôn Đạo Thần Lôi Trạch và Hậu Thổ, bởi vì thành Đạo rất sớm, rơi vào Bẫy rập Đạo Thần lâu nhất, vì thế cho nên bị quy tắc đại đạo ảnh hưởng nặng nhất.

Tình huống của Tứ Diện Thần và Bạch Đế so với bọn họ thì tốt hơn một chút. Tứ Diện Thần khai mở không gian trong Đạo Giới, bảo trì ý thức của chính mình, mà Bạch Đế chỉ có nửa người trở thành Đạo Thần, vẫn còn nửa người chưa thành tựu, bởi vậy có thể không liên tục liên lạc với nửa thân Đạo Thần của chính mình, mặc dù không thể hoàn toàn chưởng khống hành vi của nửa thân Đạo Thần này, nhưng lại có thể nắm giữ hướng đi của hắn.

Hiện tại, Chung Nhạc dốc toàn bộ lực lượng của Hoàng Triều, dùng Luân Hồi Đằng xâm nhập vào Đạo Giới. Chuyện tình liên quan tới sinh tử tồn vong của Đạo Giới, nhất định phải ngăn cản. Ba tôn Đạo Thần bọn Bạch Đế, Lôi Trạch, Hậu Thổ dốc hết khả năng đối kháng Luân Hồi Đằng, là động tác phản xạ tự nhiên của đại đạo Đạo Giới, duy trì sự tinh thuần và siêu nhiên của đại đạo Đạo Giới.

Ba tôn Đạo Thần Bạch Đế, Lôi Trạch và Hậu Thổ, liên tục xuất thủ, chặt đứt đám Luân Hồi Đằng trải rộng khắp Đạo Giới. Bất quá, thực lực Hoàng Triều của Chung Nhạc cường hãn chưa từng có, thôi động hoàn toàn năng lượng của khu Luân Hồi thứ bảy, lạc ấn lên Luân Hồi Đạo Giới chỉ là chuyện sớm hay muộn, không thể thay đổi.

Nhưng có bọn họ ở đây, ngăn cản một đoạn thời gian vẫn là có thể làm được.

Điểm then chốt của thắng lợi, không phải ở chỗ bọn họ có thể ngăn cản Luân Hồi Đằng hay không, mà là ở trận chiến đấu trong Đạo Giới Chi Môn kia.

Nếu Khởi Nguyên Đạo Thần chiến thắng, vậy sẽ có thể có đầy đủ lực lượng khu trừ Luân Hồi Đằng. Nếu Đại Tư Mệnh chiến thắng, vậy Đạo Giới sẽ bị kéo vào trong Luân Hồi.

Đám Thần Vương còn lại như Hắc Bạch Nhị Đế, Thần Ma Tà Tam Đế thì tận lực ngăn cản đám Tiên Thiên Thần Ma dưới trướng Đại Tư Mệnh. Song phương ai nấy cũng đều có thâm cừu đại hận, tự nhiên là thống hạ sát thủ, không lưu tình chút nào.

Trong đám Tiên Thiên Thần Ma dưới trướng Đại Tư Mệnh, Khởi Nguyên Thần Vương chính là phục sinh sớm nhất, mặc dù đã trì hoãn ba trăm vạn năm tu luyện, nhưng từ khi phục sinh cho tới nay đã trải qua hơn ba ngàn năm tu luyện, tiến bộ cũng là không nhỏ, uy lực của Chư Thiên Vô Đạo cũng không thua kém Khởi Nguyên Đạo Thần bao nhiêu.

Đám Thần Vương còn lại, thời gian phục sinh có dài có ngăn, nhưng luận thực lực, bọn họ đều có chênh lệch không nhỏ so với đám người Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương.

Thực lực của Nguyên Nha Thần Vương, Phượng Thiên Nguyên Quân và Diễn Hành Thần Vương chính là cường hoành nhất, bản lĩnh so với Thần Ma Tà Tam Đế cũng không thua kém bao nhiêu. Bất quá, Thần Ma Nhị Đế bởi vì Thánh địa đã bị phá, trong lúc xuất thủ sợ đầu sợ đuôi, tận lực chú ý bảo mệnh. Mà Tà Đế thì bởi vì nhiều lần bị giết chết, tu vi thực lực thủy chung vẫn chưa hồi phục lại như cũ, chiến lực hiện tại trái lại không bằng đám người Nguyên Nha, Phượng Thiên, Diễn Hành.

Mà kẻ có uy hiếp lớn nhất, vẫn là Hắc Bạch Nhị Đế! Hai vị tồn tại này quả thật vô cùng cường hoành, rất nhiều Thần Vương liên thủ cũng không thể địch lại.

Bọn họ tử vong đã quá lâu rồi, đã quá lạc hậu so với thời đại. Cho dù những năm qua đi theo Đại Tư Mệnh nỗ lực tu luyện, cũng vẫn còn kém xa Hắc Bạch Nhị Đế.

Lúc này, đám Thần Vương dưới trướng Đại Tư Mệnh đã tràn ngập nguy cơ. Mà bên kia, Phong Hiếu Trung thì lại bị Thiên ngăn cản. Thiên ở trong Đạo Giới chữa trị Đạo thương của chính mình, thương thế đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây. Song phương giao thủ với nhau, phảng phất như là hai tôn Thiên đang giao phong với nhau vậy, các loại thần thông xuất ra tầng tầng lớp lớp, biến hóa khó lường.

Thiên khung không ngừng biến hóa, các loại thiên khung xuất hiện tầng tầng lớp lớp, biến hóa đa đoan, thủ đoạn nhiều tới mức người khác không kịp nhìn. Đạo thương của Thiên vẫn còn, vẫn chưa triệt để khỏi hẳn, hạn chế thực lực của hắn. Nhưng cho dù là vậy, tu vi của hắn vẫn còn hùng hồn hơn Phong Hiếu Trung rất nhiều.

Phong Hiếu Trung được xưng tụng là Thiên Nhân, chưởng khống vô số các loại đại đạo, tinh thông hết thảy các loại thần thông, gần như vô lượng. Mà Thiên Nhân chính là xen giữa Thiên và Nhân. Hắn có lý tính cực hạn, có đại đạo kiến giải vô cùng hùng hậu, có lòng cầu đạo vô cùng vô tận, nhưng hắn đồng dạng cũng có tính cách của con người.

So với Thiên, hắn có thêm một chữ Nhân.

Hắn là Đạo Tôn một đời này, xác lập Thất Đạo Luân Hồi, nghiên cứu thần thông Đại nhất thống, chỉnh lý Đạo Tàng Kinh Điển. Bất quá, so với Thiên ở trạng thái gần như đỉnh phong, hắn vẫn còn thua kém một bậc.

Thời gian tu luyện của hắn dù sao vẫn còn ngắn ngủi, tu vi so với Thiên vẫn thoáng thua kém một chút.

Trận chiến giữa hai người lộ ra dị thải ngập trời, các loại thần thông đa dạng khiến cho người ta nhìn hoa cả mắt. Sau đầu Phong Hiếu Trung, từng đạo từng đạo quang mang không ngừng biến hóa, không ngừng thay đổi từng loại từng loại Thất Đạo Luân Hồi. Thần thông biến hóa đa dạng so với Thiên cũng không thua kém chút nào, hơn nữa thỉnh thoảng còn thi triển ra thần thông Đại nhất thống, thậm chí một mình thi triển ra Đạo Giải, khiến cho Thiên đối với hắn lại càng thêm mơ ước.

- Tứ Diện Thần đang ở đâu?

Ánh mắt Chung Nhạc đảo quét qua chiến trường, có chút nghi hoặc hỏi.

Trận chiến giữa Phong Hiếu Trung và Thiên cũng không tới mức rất nhanh phân ra thắng bại. Thất Đạo Luân Hồi và thần thông Đại nhất thống của Phong Hiếu Trung có thực lực uy hiếp tới Thiên, không cần hắn quá mức quan tâm, hiện tại duy nhất vẫn chưa xuất thủ chính là Tứ Diện Thần.

Thân là một trong những tồn tại cường đại nhất, Tứ Diện Thần có thể nói là điểm then chốt của trận đại chiến này, mà chỉ có gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia là từng có va chạm với hắn mà thôi.

Từ đó về sau, Tứ Diện Thần liền mai danh ẩn tích, vô cùng cổ quái.

- Tứ Diện Thần đừng nói là muốn đánh lén Đại Tư Mệnh a?

Chung Nhạc nhất thời suy tư. Trận chiến giữa Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần càng lúc càng kịch liệt. Thời điểm này, nếu có một tồn tại không thua kém gì Khởi Nguyên Đạo Thần xuất thủ đánh lén, vậy chỉ sợ tình cảnh của Đại Tư Mệnh rất đáng lo.

Bất quá, Đại Tư Mệnh chính là sinh mệnh thể hình thái hoàn mỹ, cơ hồ không có khả năng đánh lén hắn. Tứ Diện Thần phải làm cách nào mới có thể tránh né chính diện của Đại Tư Mệnh, khởi xướng đánh lén? Bản thân Chung Nhạc cũng không thể suy đoán.

Thế gian này có thần thông vô địch, chính là thần thông Đại nhất thống Đạo Giải, Chư Thiên Vô Đạo, Chư Thiên Vạn Đạo... Nhưng cũng có tồn tại vô địch, Đại Tư Mệnh chính là tồn tại bậc này.

Hắn là sinh mệnh hoàn mỹ gần như không thể phá giải, từ trước tới giờ chỉ từng bị đánh bại duy nhất một lần, chính là bại trong tay Khởi Nguyên Đạo Thần.

Tứ Diện Thần ẩn nhẫn cho tới hiện tại, chẳng lẽ là chuẩn bị một lần nữa đánh lén sao?

Đúng lúc này, Tứ Diện Thần đột nhiên xuất hiện, bất quá cũng không phải là công kích Đại Tư Mệnh, mà là trong lúc bất chợt bắt lấy thân Đạo Thần của Bạch Đế. Ngay sau đó, khí Hỗn Độn cuồn cuộn từ trong cơ thể hắn tiến nhập vào trong cơ thể thân Đạo Thần của Bạch Đế.

Chung Nhạc nhìn thấy một màn này, thoáng ngẩn người, có chút không hiểu dụng ý của hắn.

- Tứ Diện Thần, ngươi muốn làm gì?

Bạch Đế một trận kinh khủng, vội vàng cao giọng quát hỏi.

Đó là một nửa thân Đạo Thần của hắn, hiện tại lại bị Tứ Diện Thần đánh lén, bắt lấy, lại tiến hành tế khởi, khiến cho hắn cảm thấy có chút không ổn.

Chỉ sau một khắc, thân Đạo Thần của Bạch Đế đã bị Tứ Diện Thần tế khởi.

*****

Bạch Đế rống giận một tống, lộn người quay trở lại, phóng vọt về phía bên trong Đạo Giới. Đột nhiên, Đạo Giới chợt chấn động một cái, một cây Tử Trúc quất xuống, quất hắn bay ra ngoài.

Bạch Đế bay ngược về phía sau, trong lúc vội vàng chợt nhìn thấy Tứ Diện Thần khom người một cái, chính là cúi đầu về phía thân Đạo Thần của hắn, không khỏi ngẩn ra:

- Gia hỏa này đừng nói là muốn hại ta a?

Chung Nhạc đột nhiên rợn cả tóc gáy, nhìn thấy thân Đạo Thần của Bạch Đế sau một bái này của Tứ Diện Thần đã hóa thành một đạo quang mang, một đạo quang mang hẹp dài huyền phù ngay phía dưới Đạo Giới.

Đạo quang mang này cực kỳ đẹp mắt, nhưng lại vô cùng yên tĩnh, tràn ngập sắc thái thần bí, khiến cho người ta có chút mê muội.

Đạo quang mang này vừa mới xuất hiện, thời không phảng phất như bất động. Trận chiến giữa các Thần Vương phảng phất như trở nên vô cùng chậm rãi. Giao phong giữa Thiên và Phong Hiếu Trung vốn dĩ vạn phần đặc sắc, nhưng hiện tại cũng trở thành dị thường chậm chạm. Thần thông của song phương phảng phất như đang phi hành giữa chất lỏng vô cùng đặc sệch, tốc độ chậm giống như ốc sên đang bò vậy.

Chiến đấu giữa Đại Tư Mệnh và Khởi Nguyên Đạo Thần phảng phất như cũng trở thành chậm chạp. Cử động của hai vị tồn tại đáng sợ nhất tựa hồ cũng trở nên cực kỳ buồn cười.

Chung Nhạc nhìn đạo quang mang này, cảm giác được một cỗ chấn động khiến cho linh hồn có chút run rẩy.

Hắn đang sợ hãi! Sự sợ hãi trong lòng đang điên cuồng sinh sôi, lan tràn.

Hắn từng nhìn thấy qua đạo quang mang này! Thời điểm hắn du lịch trong thời gian trường hà, đã từng nhìn thấy qua tương lai của chính mình, bị một đạo quang mang của Đạo Giới chém chết. Đạo quang mang mà Tứ Diện Thần hiện tại đang tế khởi này, vô cùng tương tự đạo quang mang đánh chết hắn kia!

Bản thân Đại Tư Mệnh cũng đã từng gặp qua đạo quang mang này.

Hắn đứng sừng sững ở địa phương cực cao cực xa, đã từng nhìn thấy qua tương lai của chính mình, chính là đạo quang mang huyễn lệ kia từ Đạo Giới bắn ra, giết chết chính mình.

Mà hiện tại, đạo quang mang này đã xuất hiện!

Tứ Diện Thần dùng thân Đạo Thần của Bạch Đế làm vũ khí, tế khởi Bạch Đế, biến thành một đạo quang mang không gì không phá nổi, hiển nhiên là muốn ám toán Đại Tư Mệnh.

Đột nhiên, Tứ Diện Thần lại khom người bái một cái. Đạo quang mang huyền phù trong Đạo Giới kia nhất thời dịch chuyển, chém thẳng về phía Đại Tư Mệnh đang lúc giao phong với Khởi Nguyên Đạo Thần.

- Nếu Đại Tư Mệnh bại vong, vậy ta cách bại vong cũng không xa! Ta vốn định tiếp tục ẩn giấu chút thực lực, hiện tại... Đạo!

Chung Nhạc chợt quát lớn một tiếng, sau đầu hiện ra Thất Đạo Luân Hồi. Bảy đạo thân ảnh vĩ ngạn đứng sừng sững trong Thất Đạo Luân Hồi, loáng thoáng có Đạo âm vang vọng, nổ vang chấn động, càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng vang dội, giống như Chư Thần tán dương vậy.

- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!

Bảy đạo thân ảnh kia từ hư hóa thực, một cái tiếp một cái đi xuống, đứng sừng sững bên cạnh Chung Nhạc, đột nhiên cũng đều đồng thanh quát lớn:

- Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo! Đạo!

Ông!

Từng đạo từng đạo quang luân sau đầu bảy vị Thiên Đế này đột nhiên xoay tròn, pháp lực mỗi người tuôn trào ra, tế vào khu Luân Hồi thứ bảy.

Đó là năng lực đặc thù do Thất Đạo Luân Hồi của hắn hình thành.

Lục Đạo Luân Hồi, Huyết Mạch Luân xác lập thọ nguyên nhục thân linh hồn nhất thống, sáng tạo ra hệ thống Địa Ngục Luân Hồi.

Mà mỗi một loại Thất Đạo Luân Hồi đều có năng lực bất đồng của mỗi loại. Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc là Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi, năng lực của hắn bất đồng với Thần Túc Thất Đạo Luân Hồi. Năng lực của hắn là nhất thống quá khứ vị lai.

Bảy đạo thân ảnh này, chính là Thân tương lai và Thân quá khứ trong Luân Hồi quá khứ vị lai. Ba đạo ở trong quá khứ, bốn đạo ở trong tương lai.

Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi của Chung Nhạc là rút ra chính mình tại những điểm thời gian bất đồng trong quá khứ đã biết và tương lai đã biết, xác lập Luân Hồi quá khứ vị lai. Từ ba cái điểm thời gian nào đó ở quá khứ, tại mỗi cái chặt đứt một đoạn thời gian, khiến cho chính mình trong ba điểm thời gian này nằm trong Thời Gian Luân Hồi. Lại từ bốn cái điểm thời gian nào đó ở tương lai, tại mỗi cái chặt đứt một đoạn thời gian, bảo tồn bốn đoạn thời gian này.

Sau đó, bảy đoạn thời gian đều biến thành đã biết, nhét vào trong Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi của hắn, hình thành hệ thống Thời Gian Luân Hồi phong bế, khiến cho bảy đạo chân thân vẫn luôn tồn tại xuống.

Đây chính là tính chất đặc biệt của Trụ Quang Thất Đạo Luân Hồi của hắn. Những người khác cải tu Thần Túc Thất Đạo Luân Hồi, tuyệt đại bộ phận mọi người ngay cả Thần Túc Thất Đạo Luân Hồi vẫn chưa tu luyện hoàn thành, mà hắn lại không tu luyện Thần Túc Thất Đạo Luân Hồi, vẫn tiếp tục càng chạy càng xa trên con đường của chính mình.

Hắn đặt tên cho phương pháp tu luyện Thân tương lai Thân quá khứ này là Quá Khứ Vị Lai Kinh, là tuyệt học cực hạn của Đại đạo Trụ Quang.

Loại thủ đoạn này, trước đây mặc dù hắn đã từng sử dụng qua, nhưng chỉ là hư ảnh, mông mông lung lung. Lúc đó hắn còn chưa hoàn thiện môn tuyệt học này, mà trải qua hơn hai ngàn năm tu luyện, hắn đã tu luyện môn tuyệt học này tới tình trạng thuần thục như ý, trực tiếp khiến cho chân thân quá khứ vị lai của chính mình xuất trận, thi triển ra một đòn sát thủ khác của chính mình.

Nếu Đạo Thần không phải cường hoành như vậy, hắn cũng sẽ không bại lộ ra đòn sát thủ này của chính mình.

Bảy tôn Thân tương lai Thân quá khứ của hắn xuất hiện, nhất thời khiến cho khu Luân Hồi thứ bảy sôi trào, Luân Hồi Đằng điên cuồng diễn sinh, liên tục xuyên qua càng nhiều không gian của Đạo Giới, lạc ấn vào các nơi trong Đạo Giới, điên cuồng lan tràn ra.

Cho dù là đám Đạo Thần bọn Lôi Trạch, Hậu Thổ kia cũng không ngăn cản được đám thanh đằng điên cuồng lan tràn này.

Hơn hai vạn gốc Luân Hồi Đằng điên cuồng phóng vọt về phía sâu bên trong Đạo Giới, vô số lá dây leo dây mây rợp trời ngập đất lan tràn, bao phủ thiên không Đạo Giới, Đạo sơn, Đạo hải, Đạo quang... của Đạo Giới, bao phủ tất cả các loại đại đạo của Đạo Giới.

- Đạo Giới!

Trong Thiên Đình, toàn thân tám vị Thiên Đế bùng phát không gian vô lượng, khiến cho bọn họ lộ ra dị thường vĩ ngạn. Tám vị Thiên Đế nhất tề vươn tay, bắt lấy hai vạn bốn ngàn ba trăm ba mươi lăm gốc Luân Hồi Đằng cấu thành khu Luân Hồi thứ bảy, dùng sức kéo mạnh về phía sau. Áo choàng Thiên Đế bị cơ nhục căng cứng nổ tung, lộ ra nhục thân hùng tráng.

- Cút vào trong Luân Hồi cho ta!

Chương (1-1489)