Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1428

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1428: Vô tình gặp mặt
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chung Nhạc và Hồn Đôn Vũ tiến vào Không gian Hỗn Độn của Hỗn Độn thị. Hắn cũng là lần đầu tiên đi tới lãnh địa của Hỗn Độn thị. Chỉ thấy cảnh sắc nơi này hoàn toàn bất đồng với ngoại giới. Nơi này khí Hỗn Độn lượn lờ, tùy ý có thể nhìn thấy. Núi non phong cách cổ xưa, cũng như ẩn như hiện trong khí Hỗn Độn.

Năng lực sinh con đẻ cái của Hỗn Độn thị rất kém, Hồn Đôn Vũ trải qua thời gian dài như vậy cũng chỉ mới sinh ra một mình Hồn Đôn Minh. Tộc nhân Hỗn Độn thị trong tòa Thánh địa này cũng không nhiều lắm. Chung Nhạc dõi mắt nhìn lại, đoán chừng bất quá cũng chỉ trăm vạn tộc nhân mà thôi.

Hỗn Độn thị thân là Đế tộc Thượng Cổ, trước giờ vẫn luôn không tranh với đời, bởi vậy mới có thể may mắn thoát khỏi đại nạn trong rất nhiều lần đại chấn động, cho tới hiện tại vẫn không bị diệt tộc.

- Mời Bệ hạ chờ một chút, ta đi báo cho Lão tổ tông!

Hồn Đôn Vũ nhanh chân rời đi. Cũng không lâu lắm, hắn đã nhanh chân chạy về, ngữ khí áy náy nói:

- Bệ hạ, Lão tổ tông không muốn gặp ngươi...

- Nếu Trẫm đã tới, sao có thể không gặp địa chủ liền thất vọng rời đi?

Chung Nhạc đột nhiên đứng dậy, cười ha hả, nói:

- Hỗn Độn Lão tổ, Thiên Hoàng Đế Nhạc đã tới, nếu Lão tổ không gặp, chẳng phải là khiến cho Trẫm thất vọng mà về sao?

Hắn cất bước đi về phía sâu bên trong Thánh địa Hỗn Độn thị. Nơi này khí Hỗn Độn lượn lờ, vô cùng trầm trọng. Khí thế toàn thân Chung Nhạc bạo phát, huy hoàng như Chư Thiên, mênh mông như thế giới, mạnh mẽ tách ra khí Hỗn Độn, vậy mà dự định cứng rắn xông vào.

Sắc mặt Hồn Đôn Vũ đại biến, vội vàng nói:

- Bệ hạ, Lão tổ còn đang tiếp khách quý, không thể tùy tiện xông vào! Để ta lại trở vào thông báo một tiếng là được!

- Tiếp khách quý?

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, bước chân không ngừng, tiếp tục tiến về phía trước, mỉm cười nói:

- Khách quý trong thiên hạ, người nào có thể quý hơn Trẫm? Hỗn Độn Lão tổ, Trẫm muốn gặp vị khách quý có thể khiến cho ngươi ngăn cản Trẫm ngoài cửa này! Không biết có thể gặp một chút hay không?

- Bệ hạ!

Trong Hỗn Độn giống như có một con cự vật đang di động, nhấc lên khí Hỗn Độn mênh mang, hạo hãn thâm thúy, vô cùng kinh người. Chỉ nghe một đạo thanh âm vang vọng, nói:

- Bệ hạ vô cùng tôn quý, thế gian nào có ai có thể sánh ngang với Bệ hạ được? Chỉ là nơi này là lãnh địa của Hỗn Độn thị ta, Bệ hạ lại muốn mạnh mẽ xông vào, không khỏi có chút khinh ta rồi a?

Chung Nhạc cảm giác được trong khí Hỗn Độn truyền tới áp lực, càng lúc càng nặng, nhưng bước chân vẫn như cũ vô cùng ổn định, tiếp tục tiến về phía trước, mỉm cười nói:

- Trong thiên hạ, nơi nào chẳng phải là Đế Thổ? Hỗn Độn thị chỉ cần ở trong cái vũ trụ này, chính là cư ngụ trên lãnh thổ của Trẫm, Trẫm muốn tới tuần hành chưa chắc đã không thể!

Ầm ầm! Ầm ầm!

Một trận chấn động kịch liệt không ngừng truyền tới, áp lực từ trong Hỗn Độn truyền tới càng lúc càng mạnh.

- Bệ hạ có chỗ không biết! Nơi này là Hỗn Độn Giới, chỉ là một địa phương liên tiếp giữa Hỗn Độn với cái vũ trụ này mà thôi, không thuộc về lãnh địa của Bệ hạ!

Thanh âm của Hỗn Độn Lão tổ vẫn như cũ vang vọng, nói:

- Lão phu đã không muốn gặp Bệ hạ, Bệ hạ cần gì phải mạnh mẽ ép bức chứ?

- Trẫm chỉ là muốn gặp khách quý của Hỗn Độn Lão tổ mà thôi!

Chung Nhạc cất bước đi tới. Khí Hỗn Độn chấn động, không ngừng biến thành Thanh Trọc nhị khí bay vút lên cao, căn bản không thể ngăn cản cước bộ của hắn. Khí Hỗn Độn không ngừng hóa đi, trong chấn động chỉ thấy có hai đạo thân ảnh đang ngồi trong Hỗn Độn, bộ dáng mờ ảo, căn bản không nhìn rõ khuôn mặt.

Đột nhiên, trong Hỗn Độn vang lên một đạo thanh âm, nói:

- Nếu đã như thế, vậy đạo huynh hãy cẩn thận nhiều hơn! Cái chuông này cứ đặt ở chỗ của đạo huynh trước, tương lai sau khi đại sự đã xong, ngươi sẽ có thể trở về Hỗn Độn, không cần trải qua hồng trần quấy rầy. Ngươi đã có khách, ta liền cáo từ!

Dứt lời, một đạo thân ảnh trong đó chợt đứng dậy, dự định rời khỏi.

Sắc mặt Chung Nhạc đại biến, phóng người bay lên, đánh vỡ tầng tầng khí Hỗn Độn, chặn ngang đường đi của vị khách quý kia, cười lạnh một tiếng, nói:

- Ta còn tưởng là vị khách quý nào, hóa ra là ngươi! Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu! Ta dù sao cũng đã giúp ngươi mở ra hai khiếu, có ân với ngươi, cần gì phải gấp gáp rời đi như vậy?

Ngữ khí hắn đằng đằng sát khí, ngăn cản lối đi của người này. Chỉ thấy tầng tầng quang mang lượn lờ, bao phủ diện mạo của người này. Người này quả thật chính là Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu.

Chung Nhạc ở trong hình ảnh tương lai không chỉ một lần nhìn thấy hắn. Cơ hồ toàn bộ thân hữu của chính mình đều là táng thân trong tay kẻ này.

- Bệ hạ giúp ta thông suốt, khiến cho ta hiểu rõ nhân quả, hiểu được quá khứ vị lai, ta tự nhiên là lòng mang cảm kích!

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này vẫn như cũ không lộ rõ khuôn mặt, ngữ khí không nhanh không chậm nói:

- Bất quá, Bệ hạ ngăn cản đường đi của ta, rốt cuộc là muốn gì?

Chung Nhạc định thần trở lại, mỉm cười nói:

- Đạo hữu, là ta lỗ mãng rồi! Chẳng biết có thể mời đạo hữu ngồi chơi trong chốc lát hay không? Trẫm muốn đàm đạo với đạo hữu một chút!

Nào ngờ gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lắc đầu, nói:

- Không có gì phải đàm đạo cả! Bệ hạ, mời lui ra!

Dứt lời liền dự định vòng qua Chung Nhạc rời đi.

Trong mắt Chung Nhạc chớp động tinh quang, đột nhiên bảy đạo quang luân sau đầu bùng phát, tế khởi Tiên Thiên Thần Đao, chém về phía gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia.

Cũng ngay khoảnh khắc Tiên Thiên Thần Đao chợt động kia, trong bảy đạo quang luân sau đầu hắn đều xuất hiện một vị Thiên Đế uy nghiêm ngồi đó, nhất tề giơ tay ấn về phía Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu.

Đương!

Một đạo thanh âm chấn động vang lên. Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này đột nhiên từ sau lưng biến thành chính diện, cũng đồng dạng là một thanh Tiên Thiên Thần Đao, nghênh đón Tiên Thiên Thần Đao của Chung Nhạc, ngăn cản đao quang của hắn.

Đao quang dâng trào chấn văng hết thảy, Thần quang bao phủ xung quanh diện mạo gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia bị quét sạch không còn, lộ ra một khuôn mặt thanh tú.

Chung Nhạc thoáng ngẩn người, cực kỳ phẫn nộ, tám đạo thân ảnh chằng chịt đan xen, thi triển ra Đại trận Đạo Giải:

- Ngươi lại dám giả mạo bộ dạng của Trẫm!

Ầm ầm!

Va chạm càng mãnh liệt hơn bạo phát, gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia giống như một tôn Đạo Thần cao cao tại thượng, dùng Thần đao đối kháng với Đạo Giải, vậy mà không phân cao thấp. Ngay sau đó, khuôn mặt hắn đột nhiên biến hóa, biến thành Khởi Nguyên Đạo Thần, một chưởng ấn xuống, nộ lãng dâng trào, vạn đạo tan rã, không còn tồn tại, không ngờ lại không thua kém Khởi Nguyên Đạo Thần bao nhiêu, khiến cho Chung Nhạc không khỏi rên lên một tiếng.

- Tế!

Chung Nhạc chỉ tay một cái, Đại đạo Luân Hồi bùng phát, xuyên qua tầng tầng quang luân sau đầu, hình thành nên đạo Luân Hồi thứ tám. Đột nhiên, gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia cũng điểm tới một chỉ, đạo Luân Hồi thứ tám chấn động, ầm ầm tan rã.

*****

Chung Nhạc rên lên một tiếng. Diện mạo của gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia lại một lần nữa thay đổi, biến thành Tứ Diện Thần. Không gian vô lượng bùng phát, tách hắn và Chung Nhạc ra, từng bước đi xa, biến mất không thấy đâu nữa.

Chung Nhạc cất bước muốn đuổi theo, lại đã không nhìn thấy thân ảnh của gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu kia đâu nữa.

- Hắn rốt cuộc là ai? Đao pháp còn tinh diệu hơn ta, Chư Thiên Vô Đạo còn lợi hại hơn Khởi Nguyên Đạo Thần, Nhất Niệm Vạn Giới Sinh còn cao hơn Tứ Diện Thần! Hơn nữa, hắn còn biết Đại đạo Luân Hồi, đã phá vỡ Bát Đạo Luân Hồi của ta!

Trong lòng hắn cực kỳ rung động. Kể từ khi Đạo Giới bị hủy diệt cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn gặp phải đối thủ không thể địch nổi.

- Lẽ nào đây chính là cảnh giới của Phục Mân Đạo Tôn sao?

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này sử dụng Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, còn muốn lưu loát hơn Tứ Diện Thần, thật sự là nhất niệm vạn giới, vô lượng vô vô lượng, tuyệt không thể tả.

Sau khi Đạo Giới bị hủy diệt, đám người Khởi Nguyên Đạo Thần cũng đều rơi xuống khỏi cảnh giới Đạo Thần, tuy có tâm cảnh Đạo Thần, nhưng không có chiến lực Đạo Thần. Nhưng gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này lại phảng phất như vẫn bảo tồn chiến lực cấp bậc Đạo Thần, thực lực cực kỳ đáng sợ, là tồn tại khủng bố trước giờ hắn chưa từng gặp qua.

Phục Mân Đạo Tôn cũng hẳn là ở loại cảnh giới kỳ diệu này.

Năm xưa, Phục Mân Đạo Tôn bởi vì thân thể giới hạn, cũng không phải là Đạo Thần, nhưng cảnh giới của hắn lại là cảnh giới Đạo Thần. Mặc dù không thể tiến vào Đạo Giới, nhưng thực lực lại vô cùng cường hoành.

Gã Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu này đoán chừng cũng đã đạt tới trình độ này.

- Bệ hạ! Bệ hạ!

Bên tai Chung Nhạc vang lên thanh âm của Hỗn Độn Lão tổ, quay đầu nhìn lại. Chỉ thấy Hỗn Độn Lão tổ đang đứng ở nơi đó, tay nâng một cái chuông lớn do khí Hỗn Độn ngưng tụ hình thành, mặt đầy tươi cười.

- Bệ hạ, người kia là đạo hữu của ta trong Hỗn Độn, hành động có chút lỗ mãng, đã quấy nhiễu Bệ hạ rồi!

Hỗn Độn Lão tổ thấy hắn nhìn chằm chằm cái chuông lớn trong tay chính mình, vội vàng thu hồi cái chuông lớn, cười ha hả, nói:

- Mời Bệ hạ ngồi! Vừa rồi lão phu đang bận tiếp đãi vị cố hữu này, bởi vậy đã có chút sơ suất, mong Bệ hạ thứ tội!

Chung Nhạc quay người đi tới, cùng Hỗn Độn Lão tổ phân chủ khách khoanh chân ngồi xuống, mỉm cười nói:

- Hỗn Độn Lão tổ, đây vẫn là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt a?

- Đối với Bệ hạ đúng là lần đầu tiên, nhưng đối với lão phu, ta và Bệ hạ sớm đã gặp mặt qua rồi!

Hỗn Độn Lão tổ khách khách khí khí, châm trà nói:

- Bệ hạ có chỗ không biết! Hỗn Độn chúng ta quan sát chúng sinh, tra nhìn thời gian, có thể tự do rong chơi trong dòng thời gian. Vũ trụ đối với các ngươi là có không gian và thời gian, vô cùng mỹ diệu, nhưng đối với chúng ta, vũ và trụ đều không hề tồn tại. Chúng ta đã từng nhìn thấy Bệ hạ, nhưng Bệ hạ lại không thể nhìn thấy chúng ta trong Hỗn Độn, trừ phi Bệ hạ trở thành Hỗn Độn!

Chung Nhạc nhất thời ngơ ngẩn, tinh tế suy tư, lại không nghĩ ra đây là loại cảnh giới gì.

- Nghe nói sinh vật Hỗn Độn sẽ không đặt chuyện nói bừa, đạo huynh tất nhiên cũng sẽ không dùng lời nói dối lừa gạt ta! Vậy vừa rồi vị kia là...

Ánh mắt Chung Nhạc chớp động, hỏi.

- Là cố hữu của lão phu!

Hỗn Độn Lão tổ cười ha hả, nói.

Chung Nhạc ho khan một tiếng, nói:

- Không thể mời Lão tổ giới thiệu một phen, là ta sơ ý rồi! Vừa rồi vị cố hữu kia của Lão tổ đã tặng cho Lão tổ một kiện bảo vật, không biết có thể để cho Trẫm thưởng thức một chút không?

Hỗn Độn Lão tổ mỉm cười, nói:

- Nếu đây là bảo vật của ta, để cho Bệ hạ thưởng thức một chút cũng không có vấn đề gì! Chỉ là vị cố hữu kia cũng không phải là tặng cho ta, mà là tạm thời cất giữ ở nơi này của ta. Chưa được hắn cho phép, lão phu không tiện để cho Bệ hạ xem qua!

Chung Nhạc khẽ nhíu mày, trong lòng thầm nói:

- Sinh vật Hỗn Độn thật sự sẽ không nói láo sao? Lẽ nào cái chuông kia thật sự là do Thần Nhân Hỗn Độn Thất Khiếu tạm thời lưu lại ở chỗ của hắn?

Hắn đảo mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy bốn phía đều là khí Hỗn Độn. Nơi này và không gian của Tử Vi cơ hồ không có giới hạn, cũng không biết là Hỗn Độn Lão tổ dẫn khí Hỗn Độn tới, hay là không gian Tử Vi vốn dĩ có chỗ giao nhau với Hỗn Độn.

- Lần này Bệ hạ tới đây, hẳn không phải là muốn gặp vị cố hữu kia của ta a?

Hỗn Độn Lão tổ mỉm cười, nói:

- Nếu là tới gặp hắn, vậy Bệ hạ cũng chỉ có thể cao hứng khi tới, mất hứng khi về rồi! Vị cố hữu kia cũng giống như Bệ hạ, hành sự cực kỳ bá đạo, không muốn gặp ngươi!

Chung Nhạc lắc đầu, nói:

- Ta là tới gặp Hỗn Độn Lão tổ! Lão tổ, thiên hạ sắp sửa một lần nữa đại loạn, sinh linh đồ thán. Trong loạn thế, ngay cả Đế Hoàng cũng khó có thể bảo toàn, tử thương vô số. Cho dù là Đạo Thần cao cao tại thượng, cho dù là Đại Tư Mệnh, cũng khó thoát khỏi đại kiếp vẫn lạc. Đạo huynh cư ngụ ở nơi này, không dám đảm bảo có thể tránh khỏi họa sát thân. Bởi vậy, Trẫm tới đây là muốn mời đạo huynh xuất sơn...

Hỗn Độn Lão tổ vội vàng nói:

- Bệ hạ ưu ái rồi! Chỉ là những năm qua lão phu đều ẩn cư ở nơi này, không dính vào phân tranh thế sự, ý đồ là muốn có thể quay trở về Hỗn Độn. Nếu ta đi theo Bệ hạ xuất sơn, tất sẽ có họa sát thân. Hơn nữa, cho dù tương lai có thể sống sót, cũng sẽ không thể quay về Hỗn Độn được nữa rồi. Kính xin Bệ hạ đi tìm người khác a!

Chung Nhạc mỉm cười, nói:

- Đạo huynh cho rằng ngươi trốn ở đây, sẽ có thể tránh thoát được trận đại kiếp này sao? Trong tổ chim vỡ sao có trứng lành? Cho dù ngươi có thể trở về Hỗn Độn, con cháu hậu đại của ngươi cũng có thể trở thành sinh vật Hỗn Độn sao? Nếu Trẫm thua rồi, chỉ sợ chủng tộc của đạo huynh cũng sẽ thua rồi, không còn tồn tại nữa! Nếu đã như vậy, sao đạo huynh không xuất sơn giúp ta một tay?

- Sinh vật Hỗn Độn ngây ngô đần độn, không có con cháu, không có phân tranh. Sinh linh mà ta sinh ra ở nơi này, cũng không phải là sinh linh do sinh vật Hỗn Độn sinh ra. Bệ hạ không cần nói nữa!

Hỗn Độn Lão tổ mỉm cười, nói:

- Hồn Đôn Vũ và Hỗn Độn thị đều có thể giúp Bệ hạ, duy chỉ có ta sẽ không rời núi tương trợ. Bệ hạ, trà đã nguội rồi!

Chung Nhạc bưng tách trà, uống một hơi cạn sạch, đứng dậy, nói:

- Đại Tư Mệnh sắp sửa mở ra Đạo Giới! Sau khi Đạo Giới mở ra, chỉ sợ Đại Tư Mệnh sẽ chết rồi. Đạo huynh thật sự không có ý định xuất sơn nhìn một chút sao?

Hỗn Độn Lão tổ lắc đầu, nói:

- Ta lệnh cho Vũ nhi ghi chép lại, ta quan sát ghi chép của hắn là được rồi!

Chung Nhạc thở dài một tiếng, ngữ khí chân thành nói:

- Đạo huynh đã không muốn xuất sơn giúp ta, vậy tương lai cũng không cần xuất sơn a!

Hỗn Độn Lão tổ biết rõ hắn sợ chính mình sẽ xuất sơn giúp đỡ địch nhân của hắn, gật đầu đồng ý, mỉm cười nói:

- Bệ hạ yên tâm!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)