Vay nóng Tima

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1456

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1456: Không thể học Phục Thương
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Thiên cũng khó được thanh tỉnh trong nháy mắt, tràn ngập nộ khí nói:

- Chúng ta đều bị vây khốn trong Thời Không Đại Luân Hồi, sao có thể thoát ly ra ngoài? Ai có thể rời khỏi nơi này đi mời Luân Hồi Thánh Vương?

Tứ Diện Thần cũng một lần nữa ngây ngô đần độn, đồng dạng với Thiên, đã trải qua một lần lại một lần luân hồi. Hai vị tồn tại cường đại nhất ngã vào trong Thời Không Luân Hồi, không ngừng tuần hoàn chuyển hóa, một lần lại một lần đứt tay, sau khi thanh tỉnh liền quên mất chuyện vừa rồi phát sinh, ngay sau đó sẽ lại một lần nữa thanh tỉnh.

Cứ như vậy nhiều lần, không biết qua bao lâu, Tứ Diện Thần đột nhiên thi triển Nhất Niệm Vạn Giới Sinh, sau đó nhìn thấy vạn giới do chính mình sáng tạo ra không ngừng rơi vào trong một đạo lại một đạo viên hoàn. Bất quá, tốc độ rơi vào mặc dù nhanh, nhưng cũng cấp cho hắn thời gian một cái nháy mắt.

- Luân Hồi đạo hữu, mau tới cứu chúng ta!

Tinh thần hắn ba động, một cỗ tinh thần hạo hạo đãng đãng xông vào khu Luân Hồi thứ bảy, cũng không biết có truyền tới trong tai Luân Hồi Thánh Vương hay không.

Lại trải qua không biết bao lâu, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, vươn vào trong thời không tuần hoàn, bấm tay búng một cái, búng lên trên Luân Hồi Hoàn. Đạo Luân Hồi Hoàn kia phát ra một tiếng đinh nhỏ, lập tức biến mất, vô tung vô ảnh.

Thiên phốc thông quỳ trên mặt đất, hai tay chống đất, phù phù thở hổn hển, toàn thân mồ hôi chảy như mưa. Tứ Diện Thần cũng từng ngụm từng ngụm thở hổn hển, kinh hồn chưa định.

- Đa tạ Luân Hồi đạo hữu tương trợ!

Một lúc sau, Thiên đứng thẳng lên, xa xa chắp tay nói.

- Hai vị đạo huynh không cần khách khí! Kiện bảo vật do Thái Hoàng luyện chế này quả thật không tầm thường, vận dụng Thời Không Luân Hồi, kỳ diệu tới cực điểm!

Thanh âm Luân Hồi Thánh Vương từ xa truyền tới, nhưng không thấy hình bóng, nói:

- Ta trước mắt còn đang luyện chế bảo vật, trấn áp dị động của một ta khác. Hai vị đạo huynh, thứ cho ta không thể đích thân đi tới!

- Trấn áp dị động của một ta khác?

Thiên và Tứ Diện Thần hai mặt nhìn nhau, trong lòng thầm nghĩ:

- Lẽ nào Luân Hồi Thánh Vương cho tới hiện tại vẫn chưa hoàn toàn dung hợp sao?

- Bái kiến Thiên!

Hơn năm trăm vị Đại Đế Thượng Cổ đi tới, toàn thân đầy máu, chắp tay bái kiến Thiên, sau đó lại bái kiến Tứ Diện Thần.

- Đứng lên đi! Tám trăm Đại Đế, đối phó hai mao đầu tiểu tử Chung Hoàng Thần và Chung Thánh Võ, lại còn chết trận hơn hai trăm người! Các ngươi quá khinh xuất rồi!

Thiên liếc nhìn bọn họ một cái, cười lạnh một tiếng, nói:

- Các vị đạo hữu, các ngươi vẫn còn hơn một ngàn bốn trăm Đại Đế nữa, sao không thấy bọn họ đi tới?

Chư Đế hai mặt nhìn nhau. Một vị Đại Đế nói:

- Bọn họ có chí hướng riêng, cũng không muốn trở mặt với Thái Hoàng, bởi vậy...

- Không muốn trở mặt với Thái Hoàng, đó là muốn trở mặt với ta sao?

Thiên biến thành một mảnh thiên khung, trên thiên không xuất hiện một khuôn mặt, cười lạnh một tiếng, nói:

- Nếu bọn họ không chịu xuất thủ tương trợ, cùng nhau diệt trừ Thái Hoàng, vậy thì giao Lục Đạo Giới ra đi. Lục Đạo Giới này không chỉ là Bí cảnh Nguyên thần của bọn họ, đồng dạng cũng là từng kiện từng kiện trọng bảo. Bọn họ đã không tham dự, vậy cũng không xứng có được đám Lục Đạo Giới này nữa! Đi theo ta! Đi lấy những Lục Đạo Giới này!

Chư Đế vội vàng đuổi theo, tiến về phía Lục Đạo Giới gần nhất. Thiên âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cảm tạ Tứ Diện Thần, nói:

- Vừa rồi ta nhất thời không cẩn thận, trúng phải ám chiêu của Thái Hoàng, liên lụy tới đạo huynh. Lần này đạo huynh tới đây gặp ta, là có chuyện gì?

Trong lòng Tứ Diện Thần vẫn còn sợ hãi, nghe hắn hỏi vậy, mới nói:

- Ngươi thật lâu cũng chưa thể đánh hạ sáu mươi bốn Thần thành của Hoàng Triều, vì vậy ta mới chạy tới xem ngươi có cần trợ thủ hay không!

Thiên lạnh nhạt nói:

- Không dám nhọc lòng đạo huynh! Lần này ta có chuẩn bị sung túc, phá sáu mươi bốn tòa Thần thành dễ như trở bàn tay. Đạo huynh cứ việc đứng một bên xem trò vui là được!

Tứ Diện Thần cười ha hả, nói:

- Có những lời này của ngươi, ta liền yên tâm rồi. Đúng rồi! Khởi Nguyên đạo huynh đưa tin nói, nếu ngươi không được thì sớm nói một chút, bọn họ sẽ hạ giới tương trợ!

Trong lòng Thiên khẽ động, cười lạnh một tiếng, nói:

- Hiện tại chưa cần bọn họ xuất thủ. Đợi tới thời điểm dẫn xuất Thái Hoàng, mong rằng bọn họ có thể hạ giới triệt để diệt trừ Thái Hoàng. Đừng có tới lúc đó bọn họ lại không dám xuống!

o0o

Mà lúc này, trong Luân Hồi Hoàn, đám người Chung Hoàng Thần đã đi tới Thái Dương Cung của Tổ Tinh. Đám người đáp xuống đất, không ngừng thổ huyết, ai nấy cũng đều thân bị trọng thương, Nguyên thần và nhục thân cơ hồ tán loạn tan rã.

Một lúc lâu sau, đám người mới miễn cưỡng trấn áp thương thế xuống, nhao nhao mở ra Phục Hy Thần Nhãn nhìn ra bên ngoài. Chỉ thấy một đạo viên hoàn to lớn khôn cùng bao phủ hết thảy không gian phụ cận Tổ Tinh, thời không ở bên ngoài viên hoàn từ từ lưu động. Đứng ở nơi này có thể nhìn thấy ngoại giới, nhưng từ bên ngoài lại không cách nào nhìn thấy được nơi này.

- Thế cục ngoại giới đã vô cùng nguy cấp!

Sắc mặt Chung Hoàng Thần âm tình bất định, phun ra một ngụm trọc khí, nói:

- Năm xưa Phụ hoàng đưa Luân Hồi Hoàn này cho ta, đoán chừng là đã dự liệu được thế cục hiện tại, bởi vậy muốn lưu lại chút mầm mống cho Phục Hy Thần Tộc, để cho ta kể cả Tổ Tinh đồng thời tiến vào trong Luân Hồi Hoàn. Nếu tương lai hắn thua rồi, chúng ta và Nhân Tộc trên Tổ Tinh chính là hy vọng Đông Sơn tái khởi...

Trong lòng Chung Thánh Võ trầm trọng, nói:

- Ta sao có thể an thân ở nơi này ngồi nhìn phụ mẫu huynh đệ tỷ muội ở bên ngoài liều mạng được? Hoàng Thần ca, Phụ hoàng là muốn ngươi lưu lại chút mầm mống, cũng không muốn ngay cả ta cũng lưu lại nơi này. Ta phải ra ngoài, đồng sinh cộng tử với Hiếu Văn đại ca bọn họ!

Chung Hoàng Thần lắc đầu, nói:

- Ta cũng muốn ra ngoài! Bất quá, Phụ hoàng đưa Luân Hồi Hoàn cho ta, chỉ dạy ta làm sao tế khởi, cũng không dạy ta làm sao mới có thể rời khỏi Luân Hồi Hoàn. Thần thông của Phụ hoàng không thể đo lường, đoán chừng chúng ta hiện tại không thể rời khỏi Luân Hồi Hoàn này được rồi!

*****

Đột nhiên, một bàn tay thiêu đốt đại hỏa hừng hực từ trên không trung rơi xuống. Chung Thánh Võ tiếp được bàn tay này, ngẩng đầu nhìn lên, nói:

- Bàn tay Thiên rơi xuống nơi này, chúng ta có thể men theo quỹ tích rơi xuống của nó, nói không chừng có thể đi ra ngoài a!

Hắn phóng người bay lên, xông ra Thái Dương Cung, lại thấy phía trước luân hồi vô cùng vô tận, con đường bàn tay Thiên rơi xuống sớm đã hoàn toàn biến mấy, không thể men theo quỹ tích tìm được đường ra ngoài. Đúng lúc này, lại có một bàn tay nữa từ trên thiên không rơi xuống, mang theo khí Hỗn Độn cuồn cuộn.

- Bàn tay này là của ai?

Chung Thánh Võ nhất thời dại ra, bắt lấy đại thủ của Tứ Diện Thần, quan sát một phen, trong lòng thầm nghĩ:

- Chẳng lẽ là bàn tay của Tứ Diện Thần? Bàn tay Tứ Diện Thần như thế nào cũng rơi vào trong Luân Hồi Hoàn rồi?

Hắn cũng không biết Luân Hồi Hoàn xoay chuyển thời không, luân hồi chuyển hóa, Tứ Diện Thần chạy tới cứu giúp Thiên, cũng bị luân hãm vào trong đó. Luân Hồi Hoàn này bên ngoài bất đồng với bên trong. Bên ngoài sẽ một lần lại một lần luân hồi, mà thời gian bên trong lại là thời gian bình thường.

Hắn quay về Thái Dương Cung, nói:

- Muốn rời khỏi nơi này, trừ phi có thể phá giải Đại đạo Luân Hồi và Đại đạo Không Gian Trụ Quang của Phụ hoàng. Ta không có bản lĩnh này!

Đây là một đạo khảo nghiệm. Phục Hy hậu thế chỉ khi nào tu luyện tới tình trạng có thể phá giải được Đại đạo Vũ Thanh Trụ Quang và Đại đạo Luân Hồi của Chung Nhạc, lúc này mới có thể rời khỏi Luân Hồi Hoàn, kế thừa chí hướng của Phục Hy Thần Tộc, Đông Sơn tái khởi.

Không phá giải được, vậy nơi này chính là Thế Ngoại Chi Địa của Phục Hy Thần Tộc.

Thời gian sẽ cho bọn họ hy vọng, Phục Hy và Nhân Tộc hậu thế có thể ở nơi này không ngừng sinh sôi nảy nở, đợi tới tương lai thần thông đạo pháp tiến bộ, chung quy sẽ có một đời Phục Hy siêu việt Chung Nhạc, rời khỏi Luân Hồi Hoàn.

Nơi này có Chung Hoàng Thần, Chung Thánh Võ, lại có hai mươi vị Địa Hoàng Phục Hy, truyền thừa sẽ có thể kéo dài tiếp xuống, đời đời sinh sôi nảy nở, dần dần lớn mạnh. Đây là hậu thủ mà Chung Nhạc lưu lại cho kết cục xấu nhất trong tương lai kia, ký thác hy vọng lên trên người bọn họ.

Các vị Địa Hoàng Phục Hy cũng nhất thời trầm mặc. Năm xưa, thời điểm Chung Nhạc giao Luân Hồi Hoàn cho Chung Hoàng Thần, hiển nhiên là đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.

- Nhưng Phụ hoàng, ta không muốn trở thành Phục Thương!

Chung Thánh Võ rơi lệ, lẩm bẩm.

Lão nhân lưng còng bên cạnh hắn thân thể khẽ run lên một cái, không nói lời nào.

- Trong tòa Thái Dương Cung này còn có đồ vật khác!

Đại Diệu Đế đột nhiên có phát hiện, vội vàng nói:

- Các ngươi mau tới xem một chút, nơi này có một khỏa đại cầu, giống như Luân Hồi Thiên Cầu a!

Tinh thần Chung Thánh Võ đại chấn, vội vàng chạy vội qua, ngữ khí vui vẻ nói:

- Luân Hồi Thiên Cầu? Nếu thật là kiện Luân Hồi Thiên Cầu của Thiên Đình kia, chúng ta ngược lại có thể mượn uy năng của Luân Hồi Thiên Cầu rời khỏi nơi này!

Bọn họ đi tới nội bộ Thái Dương Cung, chỉ thấy một kiện Thiên Cầu thật lớn phiêu phù ở nơi đó, chu thiên diễn biến đại đạo Lục Giới, không ngừng luân hồi. Kiện Thiên Cầu này mặc dù khổng lồ, nhưng so với kiện Luân Hồi Thiên Cầu của Thiên Đình kia thì nhỏ hơn không biết bao nhiêu lần.

Luân Hồi Thiên Cầu của Thiên Đình chính là tập hợp trí tuệ của Chư Đế, Chư Thần Vương và Chung Nhạc, Phong Hiếu Trung chế tạo thành, to lớn khôn cùng, chính là đệ nhất chí bảo từ cổ chí kim. Trước đây, ngay cả Đạo Giới tàn phá kia cũng bị đánh xuyên. Mà kiện Thiên Cầu trước mặt bọn họ này mặc dù cũng rất to lớn, nhưng chỉ là bản phỏng chế của kiện Luân Hồi Thiên Cầu kia mà thôi.

- Trong kiện Thiên Cầu này còn cất giấu Kinh điển Đạo Tàng!

Bào Hy Đế vươn bàn tay ra, vuốt ve Luân Hồi Thiên Cầu, lập tức có phát hiện, kinh ngạc nói:

- Trong kiện Thiên Cầu này bao gồm vô tận tri thức của Hoàng Triều, thần thông đạo pháp của tất cả các tộc đều ẩn chứa trong đó, cơ hồ vô cùng vô tận!

Các vị Địa Hoàng và Chung Hoàng Thần, Chung Thánh Võ vội vàng cẩn thận kiểm tra. Nội bộ bản phỏng chế Luân Hồi Thiên Cầu là tinh thần ba động hạo hãn, ghi lại công pháp thần thông và đại đạo lĩnh ngộ rộng lớn như biển, chia làm Lục Giới Thiên. Nghĩ muốn đọc xong toàn bộ điển tịch nơi này một lần, chỉ sợ thời gian một vạn năm cũng chưa chắc có thể làm được.

Hơn nữa, lĩnh ngộ của Đạo Giới chính là cao thâm nhất. Nghĩ muốn tìm hiểu đại đạo của Đạo Giới càng vô cùng khó khăn, có khả năng dốc tận thời gian cả đời cũng chưa chắc có thể tham ngộ ra.

- Thái Hoàng cất giấu Kinh điển Đạo Tàng ở nơi này, quả thật là muốn để cho chúng ta lưu lại ở đây, tiếp tục sinh sôi nảy nở Phục Hy Thần Tộc!

Sư Dịch Đế buồn bã, nói:

- Kinh điển Đạo Tàng chỉ có một bản, sợ rằng nơi này chính là một bản duy nhất, Đạo Tàng trong Thiên Đình chỉ là bản giả mà thôi...

Tinh thần Chung Thánh Võ đột nhiên khẽ động, hô hấp có chút dồn dập nói:

- Phụ hoàng chắc chắn sẽ không để cho lý niệm đại đạo của chính mình thất truyền, trong này nhất định là có lĩnh ngộ liên quan tới Đại đạo Luân Hồi của Phụ hoàng! Chỉ cần tìm hiểu thấu triệt Đại đạo Luân Hồi của hắn, chúng ta sẽ có thể rời khỏi nơi này! Thời điểm Phụ hoàng giao Luân Hồi Hoàn cho Hoàng Thần ca ca, Đại đạo Luân Hồi của hắn vẫn chưa viên mãn, Luân Hồi Hoàn nhất định là có chỗ thiếu hụt. Có lẽ rời khỏi nơi này, cũng không khó khăn như chúng ta tưởng tượng vậy.

Ánh mắt đám người nhất thời sáng lên, vội vàng điên cuồng kiểm tra Kinh điển Đạo Tàng trong Luân Hồi Thiên Cầu. Một lúc lâu sau, Bào Hy Đế rốt cuộc đã tìm được công pháp của Chung Nhạc.

Chung Nhạc lạc ấn hoàn chỉnh toàn bộ những công pháp đại đạo của chính mình vào trong Luân Hồi Thiên Cầu, hiển nhiên là muốn lưu lại truyền thừa của chính mình. Công pháp của hắn bác đại tinh thâm, giống như một hệ thống phức tạp to lớn khôn cùng, chỉ riêng công pháp của hắn thôi cũng đã đủ khiến cho người ta nghiên cứu mấy trăm ngàn năm đằng đẳng.

- Trong này cũng có cả pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên nữa!

Thái Hạo Đế thất thanh nói:

- Thái Hoàng vậy mà ghi chép lại pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên vào trong này! Hắn không chịu ngoại truyền, nhưng vẫn đã lưu lại cho chúng ta!

Bất quá, bọn họ không có thời gian nghiên cứu pháp môn nghịch chuyển Tiên Thiên, mà toàn tâm toàn ý vùi đầu vào tìm hiểu Đại đạo Luân Hồi.

Đại đạo Luân Hồi bao gồm đại đạo của cả Lục Giới, là loại đại đạo Đại nhất thống đầu tiên, lúc trước Chung Nhạc đã truyền thụ cho bọn họ. Cho dù là hai mươi vị Địa Hoàng, toàn bộ cũng đều được truyền thụ, chỉ là mỗi người tìm hiểu được có cao có thấp, có nhiều có ít. Hơn nữa, mỗi người tìm hiểu trọng điểm bất đồng, cũng không nhận được toàn bộ ảo diệu của Đại đạo Luân Hồi của Chung Nhạc.

Nhưng hiện tại, ghi chép trong Kinh điển chính là Đại đạo Luân Hồi hoàn chỉnh mà năm xưa Chung Nhạc đã tu luyện, trong đó có đủ loại cảm ngộ của Chung Nhạc, càng thuận tiện cho bọn họ lý giải lĩnh ngộ hơn.

Càng quan trọng hơn chính là, Chung Nhạc tại thời điểm chế tạo Luân Hồi Hoàn vẫn chưa tu thành Đại đạo Tiên Thiên Luân Hồi, một bộ phận rất lớn trong đó đều là Hậu Thiên, càng cấp cho bọn họ hy vọng rời khỏi Luân Hồi Hoàn.

Chung Thánh Võ đề nghị:

- Chúng ta không có khả năng trong khoảng thời gian ngắn hoàn toàn tham ngộ ra Đại đạo Luân Hồi, nhất định phải phân đoạn nghiên cứu, mỗi người nghiên cứu một bộ phận, sau đó chỉnh hợp quy nhất, mới có thể trong khoảng thời gian ngắn nhất rời khỏi nơi này!

- Thái tử Thánh Võ nói chính phải!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-1489)