Vay nóng Homecredit

Truyện:Nhân Đạo Chí Tôn - Chương 1464

Nhân Đạo Chí Tôn
Trọn bộ 1489 chương
Chương 1464: Uy nghiêm của Thái Hoàng
0.00
(0 votes)


Chương (1-1489)

Siêu sale Lazada


Chiêu Đạo Giải thứ hai bạo phát, Luân Hồi Thánh Vương đỡ khiến thương thế càng thêm nặng, lại bay ngược về sau, bay xa hơn lần trước, nhưng vẫn nhanh chóng lấy lại thăng bằng, tiếp tục tiến về Thiên Đình.

Trong Vũ Trụ Thiên Đồ trên Thiên Đình, Vân Quyển Thư hộc máu ngã ra đất, khí tức cạn kiệt, nguyên thần rạn nứt như đồ gốm, có thể vỡ bất cứ lúc nào.

Nhục thân của hắn cũng không còn mảnh da lành lặn nào nữa, giống như mặt đất khô hạn lâu năm hay vỏ cây đầy vết nứt mai rùa. Vết thương lan khắp cơ thể hắn như một loại đồ đằng văn quỷ dị.

Hắn vốn là một nam tử phong thần tuấn lãng, thời gian qua là Thiên Thừa Tướng cao cao tại thượng lại càng thêm khí độ, nhưng giờ nằm gục trong Vũ Trụ Thiên Đồ như một quái vật xấu xí.

- Trí tuệ không địch lại được thần thông, trí tuệ không địch lại được thần thông... Ta không tin!

Vân Quyển Thư cố gắng đứng dậy, da thịt trên người đột nhiên rơi bịch bịch xuống đất, nguyên thần cũng đang trong quá trình tan rữa.

- Mặc sư đệ, ngươi đã chứng minh trí tuệ có thể tề thiên, vậy thì ta sẽ chứg minh trí tuệ có thể địch lại thần thông!

Hắn cuối cùng đứng vững, đang định thiêu đốt nguyên thần thì đột nhiên một đôi chân xuất hiện trong tầm mắt hắn. Chỉ nghe một giọng nói ôn hòa vọng lại:

- Vân ái khanh, Mặc Tướng rời bỏ trẫm ta đã đau lòng lắm rồi, sao trẫm có thể lại nhìn ngươi bỏ đi nữa? Ngươi lui xuống đi. Ngươi thi triển thần thông của trẫm, sao có thể bằng trẫm được?

Vân Quyển Thư ngẩng lên, thấy Chung Nhạc đứng trước mặt, ánh mắt ôn nhuận.

- Bệ hạ, thần vô năng, kinh động đạo thân bệ hạ...

Hắn loạng choàng suýt ngã, người tới chính là đạo thân Dịch tiên sinh của Chung Nhạc, vội vàng đỡ hắn, Dịch tiên sinh cười:

- Ngươi cứ lui xuống nghỉ ngơi trước, đừng quá hao tổn tinh thần. Luân Hồi Thánh Vương rất biết đánh, nhưng có đánh lại được Vũ Trụ Thiên Đồ của ngươi để lại và kiến giải của trẫm không?

Vân Quyển Thư cười, được mấy vị thần tướng dìu đi.

Đạo thân Dịch tiên sinh của Chung Nhạc tọa trấn trong Vũ Trụ Thiên Đồ, ánh mắt lạnh băng nhìn hư ảnh của mình phía sau, lắc đầu:

- Hư ảnh của trẫm sao có thể bằng được trẫm tọa trấn ở đây?

Thân thể hắn càng ngày càng lớn, rồi dung hợp với hư ảnh của chính mình!

Lúc này, không có Vân Quyển Thư điều khiển, sáu mươi tư thần thành dừng vận hành, đại quân thần ma Hách Liên Khuê Ngọc thống lĩnh lập tức lao vào sáu mươi tư thần thành, tiếng chém giết vang khắp trời.

Trong tiếng chém giết kinh thiên động địa đó, cứ một khoảnh khắc lại có vô số thần ma tử vong, bỏ mạng tại chiến trường, dù là bên địch hay bên ta đều giết đến đỏ mắt!

Vãng Sinh Luân vẫn đang chuyển động, cuốn lấy linh hồn thần ma tử nạn trong sáu mươi tư thần thành đưa vào Vãng Sinh Luân. Tòa Vãng Sinh và Tạo Hóa thần khí khổng lồ này khởi động, từ trong liên tục sinh ra thần ma, đi ra từ Vãng Sinh Luân, tiếp tục lao vào chiến trường.

Cây Luân Hồi Thung thì càng kỳ dị hơn, tại nơi quầng sáng Luân Hồi bao phủ, mọi thần ma dưới trướng Hách Liên Khuê Ngọc tử nạn đều được luân hồi tái sinh, lại lao vào chiến trường như kiến.

Nhưng so với Luân Hồi Thung, phạm vi Vãng Sinh Luân bao phủ vẫn quá nhỏ, chỉ có thể chiếu tới vài tòa thần thành, không thể ảnh hưởng gì lớn tới toàn cục.

Hơn nữa những thần ma Tư Mệnh nương nương hồi sinh qua Vãng Sinh Luân chỉ có cảnh giới dưới Đế Cảnh mới hồi sinh được, với đại đế chiến tử thì Vãng Sinh Luân bất lực.

Nếu hồi sinh Đế Quân thì thời gian cũng rất lâu.

Lĩnh ngộ của nàng về Luân Hồi đại đạo dù sao cũng thua xa Luân Hồi Thánh Vương, làm được tới mức này cũng là không dễ dàng gì rồi.

Luân Hồi Thung thì bất phàm rồi, nó được luyện từ thân cây Sinh Mệnh Cổ Thụ, chứa trong nó Sinh Mệnh đại đạo và Luân Hồi đại đạo vô cùng hùng hồn, dùng để khống chế Luân Hồi là tốt nhất rồi!

Sinh Mệnh đại đạo có thể giúp thế gian đại đạo tái sinh nhanh chóng, sinh mệnh sinh trưởng nhanh chóng. Luân Hồi đại đạo thì chứa thiên địa đại đạo, cho dù đại đế có tử trận, thì Luân Hồi Thung cũng có thể tái tạo nhục thân, tái tạo đại đạo cho đại đế!

Nhưng cho dù Luân Hồi Thung muốn hồi sinh đại đế thì cũng mất rất nhiều thời gian.

Hơn nữa nếu nguyên thần của đại đế cũng bị đánh tan thì Luân Hồi Thung cũng không thể làm gì, không thể hồi sinh được.

Chỉ khi có linh hồn hoàn chỉnh thì mới có khả năng hồi sinh.

Chỉ có linh hoặc chỉ có hồn thì đều không thể hồi sinh được.

Trong vòng trong sáu mươi tư thần thành, trong tám tòa hùng quan, hai mươi thánh địa rơi vào trạng thái ngủ vùi, chống đỡ một vùng Hư Không Giới, không ngừng dẫn linh và hồn của thần ma tử nạn của bên mình tới giử gắm linh và hồn đó trong hư không.

Sáu mươi tư thần thành huyết chiến nhiều ngày, dưới tường thành chất đầy thi thể thần ma, thi thể trên tường thành cũng càng ngày càng cao, liên tục có thần ma kéo thi thể của chiến hữu xuống, thần ma phía dưới xông lên lấp chỗ trống, các loại thần binh ma binh cũng oanh kích xuống bất chấp, đủ các loại thần thông cũng đánh xuống như vũ bão!

Các vị đại đế hai bên giao chiến cũng đánh càng đỏ mắt, thủ đoạn của đại đế kinh thiên động địa, sát phạt ác liệt, thần thông đế cấp bao trùm phạm vi rộng hơn, đi tới đâu là không gian trăm triệu dặm cũng tan thành tro bụi.

Mười sáu vị Địa Hoàng của Hách Tư thị, năm vị Địa Hoàng của Bàn Kê thị, càng thêm nổi bật trong trận ác chiến. Những vị Địa Hoàng này đã tu luyện đạo pháp thần thông hiện nay, thực lực có thể sánh ngang với Thái Cổ Thần Vương, chiến lực cực mạnh!

Bên kia là ngũ đại Địa Hoàng của Trung Ương thị, thập đại Địa Hoàng của Lôi Trạch thị, thập đại Địa Hoàng của Hoa Tư thị, Địa Hoàng của Linh thị, hai bên đánh giết long trời lở đất, vũ trụ tối sầm.

Đáng sợ nhất vẫn chưa phải những vị Địa Hoàng đó mà là đại đế của Lục Đạo Giới. Lục Đạo Giới khổng lồ tiến về thần thành, chém tan thành tường thành các tòa thần thành, vô số thần ma trên tường thành tan thành tro bụi, tiếp đó đại quân thần ma tràn vào trong thành từ chỗ hở, huyết chiến ác liệt.

- Thiên tinh động loạn thế dao!

Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền tới, các vị thượng cổ đại đế tâm thần dao động, vô số vì sao trong Lục Đạo Giới tỏa sáng chiếu các vị thượng cổ đại đế thủng lỗ chỗ, thổ huyết không ngừng!

Một vị đại đế trung niên giơ hai tay ra, bên cạnh có bảy vị đại đế đi cùng. Bỗng vị đại đế này bắt chéo hai tay, các tòa Lục Đạo Tinh Hà trong Lục Đạo Giới giống như những con đại mãng xà màu bạc bay lượn, quất chặt cứng nhục thân nguyên thần của các vị thượng cổ đại đế.

Bảy vị đại đế bên cạnh trung niên đại đế kia lập tức lao tới, đế binh oanh kích giết chết một vị thượng cổ đại đế!

*****

- Tinh Hà Linh Thể? Tích Trường Canh? Trường Canh vương gia?

Các thượng cổ đại đế khác hùng hổ lao tới, trong đó một người cười khảy:

- Ngươi sống trong Lục Đạo Giới của ta thì mới có duyên trở thành Tinh Hà Linh Thể, giờ lại không tới cảm tạ mà lại động thủ với bọn ta, đúng là đại nghịch bất đạo!

Tích Trường Canh rơi vào trùng vây, Tinh Hà Linh Thể là nhân vật chính của thời đại này, hắn vốn có cơ hội trở thành Đạo Tôn mới, mở ra Thìn Tú Bí Cảnh, nhưng không ngờ lại bị Phong Hiếu Trung không phải Tinh Hà Linh Thể đi trước một bước, định ra Thìn Tú Thất Đạo Luân Hồi.

Nhưng thực lực của hắn cũng không phải tầm thường, đặc biết là chư vị đại đế của Lục Đạo Giới đều đem Lục Đạo Giới tới, càng khiến hắn như hổ thêm cánh. Nhưng đại đế bao vây quá đông, mỗi vị sức mạnh đều rất khủng bố khiến hắn cũng rơi vào hiểm cảnh.

Bảy vị đại đế bên cạnh hắn thì là bọn Lục Thiên Vương, được Tích Trường Canh đề bạt, tu thành đại đế, còn các mấy lão huynh đệ khác thì vì tư chất có hạn nên không có duyên với đế vị.

Bọn Lục Thiên Vương rất trung thành với hắn nhưng cho dù có thất đế tương trợ thì Tích Trường Canh cũng khó địch lại đối thủ. Đang trong lúc gắng gượng chống đỡ thì đột nhiên Lục Đạo Giới của các vị thượng cổ đại đế hỗn loạn, mấy chục vị đại đế bị tinh hà quấn chặt không thể thoát thân.

Tích Trường Canh lập tức dẫn bọn Lục Thiên Vương đánh ra khỏi trùng vây, nhìn thấy người ra tay thì không khỏi khựng người, cung tay:

- Tinh Nguyệt vương gia!

Người ra tay cứu hắn chính là Yêu Tinh Nguyệt, cũng là Tinh Hà Linh Thể. Hai vị Tinh Hà Linh Thể đứng kề vai, hợp lực đối kháng những đại đế kia, liên tiếp giết mấy đại đế, chấn kinh bốn phương.

Trong chiến trường, đột nhiên biển lửa ngập trời, một con phượng hoàng lửa chín đầu đứng trong biển lửa, vô cùng hung ác, chín cái đấu há mồm ăn vô số thần ma.

- Thiên Phượng Hoàng tộc không phải bị diệt tộc rồi hay sao?

Hách Liên Khuê Ngọc chấn kinh, kêu lên:

- Nghe nói Thiên Phượng Hoàng tộc do Phượng Thiên Nguyên Quân bị diệt tộc, sao vẫn còn đại đế của Thiên Phượng Hoàng tộc?

- Thiên Phượng Hoàng tộc, chính là tộc bị ta diệt!

Con phượng hoàng lửa chín đầu hung ác lao thẳng tới Hách Liên Khuê Ngọc, nhưng bị mười mấy vị đại đế Hách Tư thị cản lại, cười khảy:

- Thế gian này căn bản không có cái gọi là Thiên Phượng Hoàng tộc, chủng tộc của ta mới là Thiên Phượng Hoàng tộc!

- Đó là Phượng Minh Sơn!

Bên cạnh Hách Liên Khuê Ngọc, Phong Vô Kỵ ngẩng lên nhìn:

- Hắn là kình địch năm xưa của Thái Hoàng, sau đó phản lại Phượng Thiên Nguyên Quân, tự xây dựng một Thiên Phượng Hoàng tộc. Sau khi Phượng Thiên Nguyên Quân chết hắn đoạt được Thiên Hỏa Hoang Vực, tự trở thành thủy tổ của Thiên Phượng Hoàng tộc.

Hách Liên Khuê Ngọc cười khảy:

- Cũng là một kẻ phản nghịch.

Hắn khí định thần nhàn, tình thế lúc này đối với hắn rất có lợi, uy năng của Luân Hồi Thung thực sự cường đại, thời gian tiêu hao càng lâu thì càng có lợi cho hắn.

- Khởi Nguyên Đạo Thần và Tứ Diện Thần giết Đại Toại, Lôi Trạch. Thiên, Trường Sinh giết Tướng Vương. Luân Hồi Thánh Vương giết Vân Quyển Thư và Tư Mệnh nương nương. Đế vị này sẽ là thứ nằm trong túi ta...

Hắn mới nghĩ tới đây, đột nhiên một luồng đế uy cái thế từ Thiên Đình của khu thứ bảy luân hồi bắn lên trời, trấn áp vũ trụ các giới, trấn áp thời không, trấn áp tinh thần của mọi thần ma, mọi đại đế!

Luồng đế uy này thực sự quá khủng khiếp, quá đáng sợ, vô cùng nặng nề, đè nát trời xanh!

Thần ma đang chiến đấu trong sáu mươi tư tòa thần thành kinh hãi, thứ đế uy đó trực tiếp đè nát tinh thần chiến đấu của họ, đột nhiên chiến trường tĩnh lặng như tờ. Thần ma hai bên đang giao chiến dừng tay, rồi nghe có tiếng leng keng leng keng truyền tới. Thần binh thần ma binh của các vị thần ma đều rơi xuống, hai mắt không còn chiến ý, chỉ còn lại sự kính sợ.

Uỳnh uỳnh!!

Chấn động dữ dội truyền tới, thân ảnh khổng lồ của Luân Hồi Thánh Vương bay về sau, bay qua phía trên sáu mươi tư thần thành, oanh kích lên Luân Hồi Thung, dính chặt lên đó, vừa thổ huyết vừa kêu lên thất thanh:

- Thái Hoàng!

Trong sáu mươi tư thần thành, vô số thần ma kinh hãi nhìn về hướng Thiên Đình, ở đó, một vị Thiên Đế vĩ đại đứng sừng sững, tay cầm thần đao, đế vị bá thế.

- Bệ hạ...

Một vị thần ma kinh hoàng quỳ mọp xuống đất dập đầu:

- Bệ hạ, tiểu thần không phải muốn phản bội bệ hạ...

Vô số thần ma đều quỳ xuống bái lạy vị Thiên Đế trên Thiên Đình, rồi các vị Tạo Vật, Đế Quân, bất kể là bên địch hay ta, tất cả đều quỳ lạy vị Thiên Đế kia.

- Phụ hoàng!

Bọn thái tử Hiếu Văn Đế quệt vết máu trên mặt, bái lạy. Rồi tới các vị đại đế quỳ một gối xuống. Tiếp đó là Hách Liên Khuê Ngọc kinh hoàng nhìn thần tướng, Đế Quân bên mình cũng thành khẩn quỳ lạy Thiên Đế.

Các vị đại đế cúi lạy, miệng nói lớn:

- Thái Hoàng bệ hạ, hãy tha tội cho thần, thần là bị Hách Liên nghịch tặc dụ dỗ...

Thậm chí ngay cả mấy vị đại đế Hách Tư thị cũng cúi lạy một cách thành khẩn như vậy.

Phong Vô Kỵ thở dài, liếc nhìn Hách Liên Khuê Ngọc bên cạnh, nghĩ bụng:

- Uy nghiêm của Thái Hoàng đúng là vô song. So sánh thì Hách Liên Khuê Ngọc đúng là như người đất, chẳng đáng để mắt...


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-1489)