Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 026

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 026: Món lãi kếch sù!
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Lazada


Nhìn thấy nơi ở rách nát này, trong lòng Diệp Đông Bình có chút hối hận, sớm biết rằng hoàn cảnh trên thị trấn là như vậy, còn không bằng mang Diệp Thiên quay về Bắc Kinh, nói như thế nào, nơi đó cha ông vẫn để cho ông có một căn nhà tử tế!

Hơn nữa, một thời gian trước Diệp Đông Bình cũng đã viết thư cho bạn cũ, các thanh niên trí thức đi công tác và lưu lại các nơi, cũng có thể trở về Bắc Kinh làm hộ khẩu, nhưng quốc gia không thể giúp phân phối công tác.

Về chuyện này Diệp Đông Bình cũng không lo lắng, nói như thế nào thì đã học máy móc chuyên nghiệp ở Thanh Hoa đã nhiều năm, cho dù nhiều năm như vậy không sử dụng nghiệp vụ tương quan, nhưng đến xưởng nhỏ làm kỹ thuật viên chắc chắn không vấn đề.

Hơn nữa, mấy năm nay khổ cũng không phải vô ích, Diệp Đông Bình sớm đã không còn là sinh viên nhu nhược năm đó, dựa vào kinh nghiệm sống, quay về Bắc Kinh làm người đạp xích lô, vậy cũng nuôi được Diệp Thiên.

Nhìn thấy sắc mặt Diệp Đông Bình không được tốt, Phong Huống vội vàng tiến đến, nhìn chung quanh một cái, giảm thấp giọng nói:

- Chú Diệp, chú đừng nhìn đây là trạm thu mua phế phẩm, tiền cũng kiếm được không ít, hơn nữa... cũng có thể buôn bán đồ cổ...

- Tiểu tử ngươi lén lút như vậy để làm chi? Nơi tồi tàn thế này, kêu gào cũng không ai đến...

Diệp Đông Bình chịu không nổi cái kiểu lí nhí của Phong Huống, thoái thác đẩy hắn, có chút không tin hỏi:

- Thu phế phẩm cũng có thể kiếm tiền? Còn có thể làm buôn bán đồ cổ. Cháu coi chú là trẻ con à?

Trong ấn tượng của Diệp Đông Bình, mấy cửa hàng đồ cổ ở Bắc Kinh kia, tất cả đều là lát gạch hoa ngói đỏ, kiến trúc cỏ kính, khi vào chỉ thấy êm dịu, môi trường tao nhã, đâu giống nơi tầm thường này?

- Chú Diệp, chú còn không tin, cháu đã làm được nửa tháng, chú biết đã kiếm được bao nhiêu tiền không?

Thấy Diệp Đông Bình không tin, giọng Phong Huống cũng lớn lên, kích động lấy từ bên hông ra cái chìa khóa, mở cửa chính trạm thu mua, đưa hai cha con Diệp Đông Bình vào, lấy ra sổ sách, nói:

- Chú Diệp, chú tự xem đi, Phong Huống cháu cũng không phải là người chỉ nói mạnh miệng!

- Cái này ghi cái gì mà loạn hết vậy?

Diệp Đông Bình mở sổ xem, nhất thời cảm thấy đau đầu.

Trong cuốn vở học sinh được dùng để ghi chép, đầy con số và chữ viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

- Đồng thau: 148kg, giấy vụn 55kg, sắt 342 kg...

Diệp Đông Bình thấy những con số này càng khó hiểu, kéo Phong Huống đến bên người, chỉ vào sổ, hỏi:

- Phong, đây là đồng thau à? Thế cái này là cái quái gì? "Tây" à? Còn có cái này... phế liệu, là nhựa à?

Phong Huống gãi gãi đầu, gật đầu nói:

- Đúng vậy ạ, chính là đồng thau, ồ, cái kia là nhựa, còn cái " tây" kia, chú Diệp, chú không biết?

- Nói nhảm, viết thế này à? Ai mà đọc được?

Diệp Đông Bình quả thực không biết nói gì.

- Trình độ thế này còn muốn kiếm tiền? Ngay cả kiếm được bao nhiêu cũng không biết, không làm mất hết vốn ban đầu đã không tồi rồi.

Phong Huống có chút tủi thân lấy ra một cái ấm trong góc phòng, đưa cho Diệp Đông Bình nói:

- Chú Diệp, chính là cái này, bọn họ đều gọi là " Tây" ...

Nhận lấy thứ Phong Huống đưa, Diệp Đông Bình vừa nhìn, thấy là một cái ấm bằng thiếc, không khỏi dở khóc dở cười, nói:

- Đây... đây là ấm thiếc, chứ không phải đông tây gì đó.

- Gọi " tây" không phải cũng được sao, kệ nó, chú Diệp, chú xem xem, trong nửa tháng, buôn bán lời lãi hơn hai trăm tám mươi đồng đấy!

Phong Huống cũng không hứng thú đi tìm hiểu cái " tây" ấy là gì, sau khi Diệp Đông Bình nói xong, hắn dùng ngón tay chỉ vào con số phía dưới cùng, ý bảo Diệp Đông Bình nhìn.

- Giấy vụn 3 xu 1kg, bán được 4 xu rưỡi, đồng thau giá xxx bán đi xxx tiền, sắt...

Diệp Đông Bình vốn không để ý kỹ, nhưng nhìn thấy những con số nhỏ này, sắc mặt dần dần lộ ra thần sắc kinh ngạc, nhìn một lát, mới gấp sổ lại, nhìn về phía Phong Huống, hỏi:

- Phong, những giá cả đó, cháu không tính sai chứ? Giá mua vào bán đi chênh nhiều như vậy?

Không thể trách Diệp Đông Bình kinh ngạc, bất kể như thế nào ông cũng không thể tưởng được, nhưng thứ không đáng tiền này, lại có thể có lợi nhuận lớn như vậy?

Những thứ không nói đâu xa, kia1kg nhựa cũng đã được chút tiền, giá bán qua tay, cao hơn giá thu mua một nửa, như vậy... Đây quả thực chính là món lãi kếch sù.

- Chú Diệp, chú... đây là ý gì?

Phong Huống không hiểu ý của Diệp Đông Bình, hắn còn tưởng rằng Diệp Đông Bình đang không tin lời hắn nói, vội mở miệng nói:

- Cháu dám lừa chú sao, chú chính là cái gì nhỉ... đại cổ đông mà, nếu cháu dối gạt chú, ông ngoại cháu không đánh chết cháu sao?

Phong Huống là một người có thể chịu được cực khổ, tuy rằng trình độ văn hóa của hắn không cao, nhưng cũng hiểu rõ rằng, người đã quen sống ở nông thôn muốn có chỗ đứng ở trong thành thị, nhất định phải nếm những khổ sở mà người thành thị không muốn nếm trải.

Cho nên hơn nửa tháng này, Phong Huống phphải kéo cái xe đẩy tay, dậy sớm, đi hết nhà này đến nhà kia, có lẽ đã chạy một vòng cả thị trấn, hiện tại những thứ còn lại trong sân và trong phòng đó, đều là những thứ còn lại mà hắn mua được.

- Đây là thật sao?

Nghe Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình thoáng trầm tư, sắc mặt mang vẻ kinh ngạc vẫn không thay đổi.

Phải biết rằng, năm trước, thu nhập bình quân của những công nhân kia, mới hơn 900 đồng, nói cách khác, đại đa số người ở đây, một tháng chỉ kiếm được mấy chục đồng tiền lương.

Cho dù là Bắc Kinh, năm trước, bình quân thu nhập cũng chỉ là hơn 2000 đồng, một tháng còn không dám tiêu đến 200 đồng, còn như ở Hà Bắc, Hà Nam, năm ngoái bình quân thu nhập còn không đến 700 đồng, nhiều lắm là 500-600 đồng.

Ngay cả bạn của Diệp Đông Bình dạy ở trường cao đẳng, một tháng tính tất cả, cũng chỉ được khoảng 150-160 đồng tiền lương, mà nghe nói, chủ nhiệm khoa của bọn họ cũng chỉ được khoảng 180 đồng tiền lương.

Diệp Đông Bình không thể tưởng tượng được, việc thu mua phế liệu mà người bình thường khinh thường, nửa tháng cũng kiếm được nhiều hơn lương tháng của người giảng dạy ở trường cao đẳng, đại học, Sự tương phản quá lớn này, khiến Diệp Đông Bình nhất thời chưa thể tiếp nhận.

- Chú Diệp, đây là một ngàn đồng chú đưa cháu khi mới bắt đầu, hơn hai trăm này là chúng ta kiếm được, ông ngoại nói tiền đều cho chú quản, vậy cháu giao cho chú đấy...

Thấy Diệp Đông Bình không nói lời nào, Phong Huống lấy ra một túi xách trong góc tường, móc ra một cái túi nhựa, bên trong đặt mấy chồng tiền căng phồng cả túi, còn có nhiều tiền lẻ: một xu, hai xu và năm xu.

Hai tay cầm vào đống tiền thật này, Diệp Đông Bình mới có phản ứng lại, lập tức cũng bất chấp căn phòng đầy tro bụi, đi đến mép bàn mở sổ ra, tính toán lại.

- Đây là cái gì? Mấy số này là bao nhiêu?

Vừa hỏi Phong Huống, Diệp Đông Bình vừa cộng lại sổ sách.

Tuy rằng không phải tốt nghiệp ngành tài vụ và kế toán, nhưng tính xuất nhập đơn giản thế này, đối Diệp Đông Bình mà nói không có gì khó khăn, cuốn sổ bị Phong Huống ghi chằng chịt khó hiểu, ở trong tay Diệp Đông Bình, rất nhanh liền trở nên rõ ràng.

Kiểm kê tất cả các khoản đâu đấy, Diệp Đông Bình mở miệng hỏi:

- Phong, trạm thu mua này một tháng mất bao nhiêu tiền thuê?

- Mỗi tháng cần giao cho bọn họ sáu mươi đồng...

Dường như sợ Diệp Đông Bình thấy nhiều, Phong Huống nói tiếp:

- Sáu mươi đồng này đã bao gồm chi phí điện nước đấy ạ!

*****

- Món lãi kếch sù, đây quả thực chính là món lãi kếch sù!

Nghe thấy Phong Huống nói vậy, Diệp Đông Bình hít sâu, ông không nghĩ trạm thu mua phế phẩm mà ban đầu ông không coi ra gì, lại là một cái chậu đầy châu báu.

- Ha ha, chú Diệp, chú đồng ý chúng ta tiếp tục làm chứ!

Khi Diệp Đông Bình không nói gì, trong lòng Phong Huống thấy không yên, hắn sợ Diệp Đông Bình không muốn ở lại, hiện tại thấy vậy coi như yên lòng, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng.

- Thật tốt quá, sau này chú ở nhà coi nhà và tính toán, cháu đi ra ngoài thu mua đồ vật này nọ, các khoản đó quá khó khăn với cháu...

Đối với Phong Huống mà nói, mệt một chút, khổ một chút cũng không lo, nhưng làm sổ sách thế này, khiến hắn đau đầu nhiều, mỗi ngày trở về đều phải tính sổ đến nửa đêm, chữ thì như gà bới, có đôi khi chính hắn xem cũng không hiểu.

- Phong, đừng nhìn việc buôn bán này nhỏ, sau làm lớn, có thể kiếm rất nhiều đấy...

Diệp Đông Bình cảm thán một tiếng, trải qua qua nhiều năm bôn ba như vậy, ông không còn có khí phách thanh niên như ngày xưa, tuy rằng nghề này không được coi trọng, nhưng có thể kiếm được nhiều.

Hơn nữa giừo chỉ có Phong Huống lo mua bán, nếu sau này có thể tuyển nhiều người thu mua đồ cho mình, đem đồ bán cho trạm thu mua, tiền kiếm được sẽ tăng gấp bội.

Nghĩ đến đây, Diệp Đông Bình mở miệng hỏi:

- Phong, trong thị trấn, người thu mua phế liệu nhiều hay không?

- Không nhiều lắm, nhưng cũng không ít, người thị trấn giàu có, những người thu mua đều là người bên ngoài đến, chú Diệp, chú hỏi cái này làm gì chứ?

Phong Huống nhìn Diệp Đông Bình có chút kỳ quái, thật ra hắn thu mua phế liệu mà không phải người thu mua phế liệu, từ trong lòng mà nói, Phong Huống còn có chút khinh thường những người này.

- Anh Phong, anh thực ngốc, ba của em hỏi anh, là muốn anh bảo những người đó, đem đồ thu mua được đến cho chúng ta, như vậy anh cũng không cần chạy ra ngaòi mua hàng ngày...

Diệp Đông Bình còn chưa nói, Diệp Thiên liền nở nụ cười, vừa rồi nhìn sắc mặt cha, Diệp Thiên biết, cha cũng đã thích nơi này.

- Hả? Sao anh không nghĩ đến điểm này?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Phong Huống vỗ đùi, kích động đến mức thiếu chút nữa đã nhảy dựng lên.

Phong Huống làm đã hơn một tháng, sớm đã nắm vững cách thức vận hành trạm thu mua rồi, hắn biết, những người thu mua cũng bán phế phẩm, nhưng giá cả khác với giá mà hắn đi mua tận nơi.

Nói một cách khác, Phong Huống tự đi mua bán nhựa thì mỗi kg cũng lãi 5 xu, nhưng là thu mua từ những người kia chỉ có thể kiếm được 3-4 xu, đây cũng là có lợi.

Cho nên chỉ cần Phong Huống ra giá thu mua cao hơn một chút, cho dù so với trạm thu mua quốc doanh cao hơn 1 xu, nói vậy những người thu nhặt phế liệu cũng sẽ chạy đến như vịt, mình vừa chuyển tay, là đã được hưởng chênh lệch giá.

- Diệp Thiên nói không sai, tuy rằng thu mua đồ của bọn họ giá cả cao hơn một chút, nhưng bọn họ có nhiều người, nhiều phế phẩm, ha ha, cháu đi tìm bọn họ ngay...

Đối với buôn bán, Phong Huống quả thật rất nhạy cảm, bị Diệp Thiên nói thẳng như vậy, lập tức liền hiểu rõ, cũng không để ý hai cha con Diệp Thiên, cực kỳ hứng thú muốn đi ra ngoài.

- Phong, sao cháu nóng vội thế? Đợi đã, hai chúng ta sẽ ngủ chỗ nào?

Không đợi Phong Huống đi ra khỏi cửa, Diệp Đông Bình nhanh chóng kéo lại:

- Hơn nữa, chuyện Tiểu Thiên đến trường là như thế nào đây? Cũng sắp khai giảng rồi nha...

Trạm thu mua phế phẩm là để kiếm tiền, nhưng mục đích Diệp Đông Bình đến thị trấn, lại là muốn cho con trai được giáo dục tốt hơn, ở trong lòng ông, chuyện Diệp Thiên đến trường luôn xếp hạng nhất.

Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Phong Huống ngượng ngùng gãi gãi đầu, đưa tay xắn quần lên, nói:

- Chú Diệp, cháu tính thế này, khụ, hai người sẽ ở đằng sau, phía sau gian chính còn có một cái phòng, vốn là cháu ở, sau này cháu sẽ ngủ bên ngoài...

Căn nhà được dùng làm trạm thu mua phế phẩm tuy rằng từ bên ngoài nhìn thấy rất cũ nát, nhưng do trước kia là trạm thu mua quốc doanh, các tiện nghi điện nước bên trong vẫn rất hoàn thiện.

Vào cửa rồi, ngoài gian chính diện tích không nhỏ, còn có một cái phòng hơn hai mươi mét vuông gian trong, bên trong bày hai cái giường và cái bàn vuông, thế nhưng lúc này đang chất đầy đồ đạc.

Phong Huống đem đồ vào phòng, mở miệng nói:

- Chú Diệp, chuyện Diệp Thiên đến trường đều sắp xếp xong xuôi, vẫn còn chừng mười ngày đúng không? Đến tuần sau chúng ta dẫn nó cùng đi, rồi nộp tiền học phí và mua sách vở là được...

Khi Vu Hạo Nhiên giúp Diệp Thiên liên hệ trường học, vừa đúng lúc Phong Huống chạy vạy chuyện cửa hàng, cũng nhân tiện giao mọi việc cho hắn làm.

- Vậy là tốt rồi, chuyện này cũng không thể chậm trễ...

Diệp Đông Bình gật gật đầu, nhìn thấy Phong Huống định giúp mình thu dọn lại phòng, vội vàng nói:

- Được rồi, Phong à, cháu đi làm việc đi, nơi này chú thu dọn được ...

- Vâng, cháu phải đi đây...

Phong Huống đồng ý, chân phải vừa bước ra cửa, bỗng nhiên lại rụt trở về, có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Đông Bình, nói:

- Chú Diệp, chú... có thể cho cháu ít tiền không? Cháu muốn mời mấy người thu mua phế liệu uống rượu!

Tụ tập những người thu mua phế liệu lại một lượt, sẽ sinh ra năng lượng thế nào, Phong Huống sớm đã tính toán rõ ràng trong lòng, nếu là có việc cầu người giúp, hắn lại muốn lo liệu cho chắc chắn, chuyện uống rượu đương nhiên có thể là cách đẩy nhanh tình hình nhất.

- Được, tiền này không thể tiết kiệm, Phong à, cháu mua thêm mấy bình rượu, nói với những người thu mua phế liệu này, đem đồ bán cho chúng ta nơi này, chắc chắn sẽ không bạc đãi bọn họ...

Diệp Đông Bình làm người cũng rất có khí phách, lập tức lấy cái túi đưa cho Phong Huống hơn hai trăm đồng, lại nhắc:

- Cụ thể giá mua phế phẩm thế nào chú chưa biết, Phong này, cháu đừng nói giá thu mua là bao nhiêu vội, trở về chúng ta thương lượng rồi sẽ quyết định...

Diệp Đông Bình còn tính toán hơn so với Phong Huống, trạm thu mua hiện tại quan trọng không phải là kiếm tiền, mà là chiếm thị trường trước, chỉ cần có thể lung lạc những người thu mua phế liệu này, bọn họ hoàn toàn có thể lũng đoạn nghiệp vụ thu mua phế phẩm ở thị trấn này.

Phong Huống nhận tiền, lớn tiếng nói:

- Chú Diệp, chú cứ chờ đấy!

- Tiểu tử thối này, tính khí thật đúng là nóng vội...

Nhìn thấy Phong Huống ra đến sân đẩy xe đạp đi, rồi biến mất ở trước mắt, Diệp Đông Bình vui vẻ lên.

Tuy rằng chỗ nào cũng tràn đầy phế phẩm, mùi cũng không phải dễ ngử, nhưng tâm tình Diệp Đông Bình lại rất khoan khoái, ông có thể cảm giác được, nếu kinh doanh trạm thu mua này tốt, cuộc sống của ông và Diệp Thiên cũng sẽ có biến hóa rất lớn.

Buôn bán thì sao nào? Nghĩ thông rồi, Diệp Đông Bình căn bản là không để ý, dựa theo tình hình xã hội phát triển trước mắt, nói không chừng vài năm nữa, làm giảng dạy còn không bằng bán trứng luộc, nước trà đâu!

Thấy tâm trạng của cha tốt, Diệp Thiên cười nói:

- Cha, mũi anh Phong không quá to, thẳng, loại người này là loại người tinh thông tính toán, giỏi về quản lý tài sản, rất thích hợp làm buôn bán!

Nhưng Diệp Thiên còn có một câu chưa nói, đó là cánh mũi Phong Huống rộng, loại người có tướng mạo này thông thường đều là tính cách bùng nổ, mà quẻ trong đầu Diệp Thiên cũng biểu hiện là như thế.


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-798)