Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 110

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 110: Ân oán đời trước
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


Tết Nguyên Đán năm 1996, tuyết vừa ngừng rơi không được mấy ngày, lại rơi thật nhiều, làm tiàn thành Bắc Kinh phủ thêm một tầng màu trắng.

Nhưng dù thời tiết tiếp tục cực lạnh cũng không ngăn được mọi người đi du lịch, nghênh đón Nguyên Đán, các khu chợ hoặc là công viên, nơi nơi đều đã tràn ngập biểu ngữ chúc mừng, tràn đầy không khí ngày hội.

- Anh ơi, anh ... em không móc lên được, anh tới hỗ trợ chút...

Trong một tứ hợp viện ở công viên Cảnh Sơn, cũng đã tràn ngập không khí đón tết, Lưu Lam Lam cầm mấy đèn lồng màu đỏ, chuẩn bị treo trước cửa, chỉ là quá thấp, không thể treo được.

Đến thế hệ Lưu Lam Lam này phần lớn đều là sinh một, con của bác gái và bác hai lớn hơn cô bé hơn mười tuổi, bình thường cũng không thích chơi đùa cùng, từ khi Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã đi vào, tiểu nha đầu này luôn cùng đi theo hai người.

- Lam Lam, anh tới đây, cẩn thận ngã...

Diệp Thiên nghe thấy Lam Lam gọi, vén rèm vải từ trong nhà đi ra ngoài, thấy Lưu Lam Lam đang dọn sạch cái băng ghế chuẩn bị giẫm lên, vội vàng ôm lấy mấy cái đèn lồng, chính mình tự đi treo.

Từ lần trước cùng Lưu Duy An trở lại tứ hợp viện này, thân phận Diệp Thiên cũng được làm rõ, không giống như trong tưởng tượng của hắn, sẽ gặp trở ngại, ngay cả bác hai của hắn, nghe được tin tức, lập tức từ Đông Thành, chạy suốt đêm tới nhà Diệp Đông Mai, cũng rất thương hắn.

Phải biết rằng, nhà họ Diệp cũng không nhiều con trai, tới thế hệ Diệp Đông Bình cũng chỉ có một độc đinh, nếu không phải người chị cả Diệp Đông Lan quá giận, hai người còn lại đã sớm tìm người anh em đó trở về.

Bất ngờ có thêm mọt người cháu ruột, trong lòng mấy người đều rất vui mừng, ngay cả Diệp Đông Lancòn có chút giận đối với cha của Diệp Thiên, cũng rất yêu người cháu này.

Còn về số tiền, Diệp Thiên lại đổ lên đầu Vu Thanh Nhã, nói là bạn của cha Vu Thanh Nhã cho hắn mượn, Diệp Đông Bình còn chưa biết chuyện cô cô sinh bệnh, Diệp Thiên muốn đợi nghỉ đông về nhà, sẽ cùng cha nói chuyện này, hơn nữa gọi ông quay về kinh thành giải thích cho bác cả.

Điều này rất hợp lý, nhất là Diệp Đông Lan, bà cũng rất hài lòng, hơn nữa mấy trưởng bối đều rất yêu quý Vu Thanh Nhã.

Bác cả Diệp Đông Lan của Diệp Thiên lại cầm bông tai, nói là đồ gia truyền nhà họ Diệp, muốn tặng cho Vu Thanh Nhã, khiến cho hôm nay cô bé kia mặt luôn đỏ hồng.

- Lam Lam, để anh nghỉ chút, đừng quấn quít anh ấy mãi thế...

Trong phòng truyền ra tiếng của Diệp Đông Mai, nhưng mặc dù là đang răn dạy và quở mắng con gái, trong tiếng nói lại tràn ngập vui sướng, nhà bọn họ... đã thật lâu không có náo nhiệt và vui vẻ như thế.

Sáng sớm hôm nay, người nhà chị cả và chị hai đều đi tới nhà Diệp Đông Mai, hơn nữa còn có Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã, trong phòng ngoài phòng đều đầy người, ngoài Diệp Đông Bình ra, người của Diệp gia coi như đông đủ.

Chồng của Diệp Đông Lan mất năm năm trước, con gái bà đến Tế Nam, cũng là một người ở Bắc Kinh, nhưng thường xuyên lo chuyện công sở, cho nên thường xuyên đi công tác.

Bác Hai của Diệp Thiên tên là Diệp Đông Trúc, hai vợ chồng đều là giáo viên trường Tây Thành, bây giờ còn chưa về hưu, có một con trai đã kết hôn, sinh được đứa con trai mới biết đi, cả nhà cũng đều đến đây.

Nói thành thật, trường hợp này tuy rằng khiến Diệp Thiên cảm thấy thực ấm áp, nhưng cũng có chút không quen, hắn từ nhỏ một mình quen rồi, bây giờ cả nhà đầy người, vây quanh hắn hỏi lung tung này nọ, đã có tâm tư muốn chạy trốn rồi.

- Diệp Thiên, không vội, vào dùng cơm đi...

Rèm cửa nhấc lên, một thanh niên chừng ba mươi ló đầu ra, lên tiếng gọi Diệp Thiên, hắn tên Lục Sâm, là anh họ của Diệp Thiên, tốt nghiệp chuyên khoa pháp, hiện tại đang làm ở trong cơ quan Thị cục, cũng coi là công việc rất lý tưởng.

- Anh họ, em đến đây, Lam Lam, đi ăn...

Diệp Thiên gật gật đầu, dẫn Lam Lam đi vào trong nhà, trên bàn bên trong nhà đã dọn đầy đồ ăn, bốn đĩa rau trộn hai đĩa thức ăn lớn, mặt khác còn có tám đĩa đồ ăn nóng, một bàn tràn đầy hương thơm.

Lục Sâm cầm bình rượu trắng, lần lượt cho cha mình và Lưu Duy An, sau đó nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:

- Tiểu Thiên, có uống chút rượu không?

- Uống chút đi...

Diệp Thiên gật gật đầu, hắn từ nhỏ không ít lần cùng cha uống rượu, hương vị rượu đã sớm ngấm tận xương tủy, một hai cân rượu căn bản không thành vấn đề.

Uống rượu không khí trên bàn dĩ nhiên là nóng lên, đừng nhìn Lưu Duy An có vẻ thật thà, tửu lượng cũng rất tốt, cuối cùng Lục Sâm hai người đều gánh không nổi, chỉ có Diệp Thiên uống.

Sau khi ăn cơm xong, khiến Diệp Thiên cảm thấy kinh ngạc chính là, Lục Sâm và Lưu Duy An lại đứng lên thu dọn cái bàn, điều này ở các gia đình bình thường ở Bắc Kinh không phù hợp, để người già cả thu dọn nhà, nói ra thật mất mặt người trẻ.

Quay đầu lại nhìn ba người phụ nữ lớn tuổi, nhưng đều là một bộ mặt thản nhiên, Diệp Thiên không khỏi cười khổ không ngừng, chẳng thể trách cha làm chuỵên bếp núc khéo như vậy? Cảm thấy nếu có mấy người chị em như vậy, muốn lười cũng không được.

- Diệp Thiên, lại đây, bác nói chuyện với cháu một chút...

Đàn ông đi thu dọn việc nhà, Bác hai của Diệp Thiên bảo vợ của Lục Sâm dẫn con và Lam Lam đi ra bên ngoài chơi, Vu Thanh Nhã nhìn thấy vậy, cũng đi theo ra.

- Thưa bác, chuyện gì ạ?

Diệp Thiên vào phòng trong, lại thấy cả bác cả và cô út đều ngồi ở trên giường, vội vàng dọn sạch cái ghế dựa ở bên giường ngồi xuống, mở miệng nói:

- Thưa cô, cô dừng nói chuyện tiền nong nhé, cháu nói lại, chuyện tiền nong không cần mọi người lo!

Khi biết được Diệp Thiên mượn tiền từ chỗ Vu Thanh Nhã, các cô bác của hắn liền suy nghĩ, ngoài Diệp Đông Mai là thật sự không có cách nào, trong khoảng thời gian này hai người bác đều đang nghĩ cách thu xếp tiền.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Lan lắc lắc đầu, nói:

- Tiểu Thiên, cái này không thể được, đến qua Tết có thể gom đủ 20 vạn, đến lúc đó cháu trả lại cho người ta, Diệp gia chúng ta không thể nợ nần người ta được!

- Cái gì mà nợ nần ạ? Bác, cái vòng còn ở tay cô ấy mà, hơn nữa, là cháu tặng, các bác cũng đừng bận tâm, hãy nghĩ chuyện phẫu thuật cho co út sau Tết đi...

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói hai câu liền chuyển đề tài.

Khi có được hai mươi vạn đó, ngày hôm sau Lưu Duy An liền liên hệ bệnh viện, sau một hồi thương lượng và bàn bạc cùng người có thận phù hợp với Diệp Đông Mai, đã thống nhất sau tết âm lịch sẽ phẫu thuật ghép thận.

Mà trong thời gian này, Diệp Đông Mai cần phải làm là khôi phục thân thể đến trạng thái tốt nhất, giảm thiểu phản ứng bài xích của cơ thể sau phẫu thuật, cho thận dung hợp thuận lợi.

Thấy Diệp Thiên dứt khoát như người lớn, Diệp Đông Mai mấy người đều nở nụ cười, Diệp Đông Lan mở miệng nói:

- Tiểu Thiên, việc này không phải việc cháu cần quan tâm, vấn đề tiền cũng không cần nói, hôm nay bác muốn nói với cháu chuyện khác ...

- Chuyện khác? Thưa bác, bác nói đi ạ!

Diệp Thiên ngồi thẳng người.

- Tiểu Thiên, bác không biết Đông Bình có nói với cháu về chuyện mẹ của cháu hay không?

Lần này nhắc tới em trai, Diệp Đông Lan không hề giận, từ khi bà nghe từ miệng Diệp Thiên, biết những năm gần đây Diệp Đông Bình đều sống một mình, oán hận với em trai cũng biến mất không còn.

- Chuyện về mẹ của cháu? Ba cháu chưa từng nói qua, bác cả, bác biết gì sao?

Tuy rằng khẩu khí của Diệp Thiên thực vững vàng, nhưng trong mắt cũng lộ ra một tia khát vọng.

Nghe thấy Diệp Thiên nói vậy, ba chọ em nhìn nhau, bác cả của Diệp Thiên mở miệng nói:

- Tiểu Thiên, cháu cũng không còn nhỏ, việc này không nên gạt cháu, Đông Bình không nói, bác sẽ nói cho cháu biết...

Ông nội của cháu, từng là một vị quan lớn chính phủ Bắc Dương, sau khi Dân Quốc thành lập, cũng đảm nhiệm công tác ở Bắc Kinh, lúc ấy có thể nói là thời kỳ huy hoàng nhất của Diệp gia ...

Diệp Đông Lan kể những chuyện này ước chừng hơn nửa giờ, mà những chuyện đã nói đến, cũng có chút khúc chiết ly kỳ, khi Diệp Đông Lan nói xong, Diệp Thiên còn chưa định thần lại.

Theo lời của ba người, Diệp gia cũng thực sự không phải là vô danh, trong lịch sử cũng từng để lại dấu ấn không nhỏ, nhất là cụ của của Diệp Thiên, năm đó dưới tay Viên đại Tổng Thống cũng là nhân vật quyền uy.

Còn mẹ của Diệp Thiên có một người ông, cũng chính là chú ruột của Tống Hạo Thiên, trước Dân Quốc còn đi theo Tôn tiên sinh (Tôn Trung Sơn), khi Viên đại Tổng Thống xưng vương, bị Bắc Dương bắt hết.

Lúc ấy, ở kinh thành, Tống gia cũng là đại gia tộc thâm căn cố đế, con cháu bị bắt đi, liền sai người bỏ tiền mua chuộc, lúc này, liền tìm đến cụ của Diệp Thiên, đưa đến rất nhiều lễ vật.

Lúc ấy cụ của Diệp Thiên đã đồng ý, chuẩn bị hoà giải chuyện này, ai ngờ lúc ấy vị đại Tổng Thống kia ra lệnh, bắt ông đi Hà Nam, đến khi trở lại kinh thành, chú của Tống Hạo Thiên cũng đã rơi đầu.

Lấy tiền không làm được việc, trong niên đại hỗn loạn đó là chuyện thường xảy ra, lúc ấy ông cụ nhà Diệp gia cũng không để ý, mà Tống gia cũng không phải nhà nghèo, mặc dù không lập tức đi tìm Diệp gia nói lí lẽ, nhưng thù này... lại xem như đã ghi.

Tục ngữ nói phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, đến sau giải phóng, Tống gia lại nhờ vào cái cớ từng giúp chính đảng trong thời kỳ chiến tranh, tránh được những biến động trong những năm năm mươi.

Nhưng Diệp gia, không may mắn như vậy, Diệp gia có người từng đảm nhiệm trọng trách trong chính phủ Bắc Dương và chính phủ Dân Quốc, thành vết nhơ của Diệp gia, hơn nữa thêm áp lực từ Tống gia, ông lão bảy tám chục tuổi, lại bị nhốt vào ngục giam, không đợi ra kết quả cuối cùng, mấy tháng sau liền buồn bực mà chết.

Kể từ đó, hai họ Tống Diệp xem như kết oán kết thù. Tống gia năm đó làm hàng công nghiệp, cho dù ở thời kì khó khăn, vẫn có thể phát triển lớn mạnh.

Còn Diệp gia thì ngược lại, vài thập niên đều dựa vào lão gia tử chèo chống, lão gia tử vừa đi, toàn bộ gia tộc liền sụp đổ, ông nội Diệp Thiên cuối cùng cũng chỉ có thể vào nhà xưởng làm công nhân, gia tộc hiển hách một thời, xem như hoàn toàn suy tàn.

Nhưng Diệp gia tuy rằng say tàn, nhưng ân oán hai nhà, không ai quên, đây cũng là nguyên nhân vì sao năm đó Diệp Đông Bình và mẹ Diệp Thiên kết hôn, đồng thời bị hai nhà chỉ trích.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-798)