← Ch.123 | Ch.125 → |
- Sang năm ba chuẩn bị mở một cửa hàng ở Phan Gia Viên, chuyển việc kinh doanh đồ cổ về Bắc Kinh, sau này trọng điểm kinh doanh sẽ ở đó, chăm lo cho con cũng tiện chút...
Không gian văn hóa Bắc Kinh, vùng thành thị Giang Nam này không thể sánh bằng, nếu không phải chuyện năm đó chưa giải được, Diệp Đông Bình đã sớm chuyển cửa hàng đồ cổ về Bắc Kinh.
Nghe được Diệp Đông Bình nói vậy, Diệp Thiên trầm ngâm một hồi, mở miệng nói:
- Ba, chuyện này... ba quyết định là được rồi, trong túi của con có thẻ ngân hàng, mật mã là sinh nhật của con, bên trong còn hơn bảy mươi vạn, ba để cho con mấy vạn, còn lại cầm đi sửa Tứ Hợp Viện nhé!
- Ba cần tiền của con làm gì, tiểu tử, đừng cả ngày suy nghĩ như người lớn vậy, tiền trang hoàng Tứ Hợp Viện ba có, không cần phải quan tâm, à... nhưng ba mươi vạn đó coi như con biếu cô vậy...
Diệp Đông Bình vốn là muốn đưa lại cho Diệp Thiên ba mươi vạn kia, nhưng mới bị hố một phen, tiền quay vòng của hắn thật đúng là có vấn đề, ngay cả chuyện đi Bắc Kinh mở cửa hàng đồ cổ, cũng phải bán một cửa hàng ở Tô Châu mới có thể làm được, cũng không dám mạnh miệng.
Nghe được cha nói vậy, Diệp Thiên cười cười nhìn về phía cha,
- Thôi mà ba, ba, tiền này coi như là con biếu ba, hơn nữa, trước kia Tứ Hợp Viện là cho người ta thuê, tu dưỡng chỉ qua loa, không có mười mấy hai mươi vạn căn bản không thể sửa lại tốt, hay là ba lại muốn bán đi mấy cái cửa hàng nữa?
Diệp Thiên học ngành kiến trúc cũng không phải không được gì, tuy rằng Tứ Hợp Viện chỉ là hạng trung, nhưng hai sân trước sau và hoa viên cùng mười hai gian phòng, tiếp tục cải tạo toilet và phòng bếp, Diệp Thiên nói ra con số đó cũng không tính là nhiều.
- Nhưng... tu sửa không cần vội vã như vậy...
Diệp Đông Bình bị con nói trúng, nét mặt già nua đỏ bừng, hắn cũng muốn từng bước sửa lại, bất đắc dĩ trong túi chưa có nhiều tiền, lại cần bỏ ra chút tiền, để đề phòng phí phẫu thuật của em gái không đủ.
- Ba, tiền kia ba cứ lấy đi dùng đi, mặt khác, mở cửa tiệm cũng cần dùng, hai năm tới con cùng sư phụ ở trên núi, không tốn lém bao nhiêu...
Thấy bộ dạng của cha, Diệp Thiên cười cười, nói ra quyết định trong lòng.
- Con bình thường chi tiêu cũng không ít mà, cái... cái gì? Hai năm tới đều ở trên núi?
Diệp Đông Bình nói hai câu sau, mới định thần lại,
- Vậy việc con đến trường làm sao đây? Chuyện này... chuyện này cũng không bỏ chuyện học hành chứ!
- Ba, sư phụ tuổi cao rồi, nếu lại bị ngã thì làm sao, chẳng lẽ con còn có bản lĩnh giúp ông ấy nghịch thiên cải mệnh sao?
Diệp Thiên thấy lão đạo sĩ há mồm muốn nói, cũng bất chấp lễ phép hay không lễ phép, khoát tay nói tiếp:
- Sư phụ, con biết nguyện vọng của người, con sẽ giúp đỡ người hoàn thành tâm nguyện phục hồi thuật pháp Ma Y...
Lý Thiện Nguyên cả đời không lập gia đình, cả đời nghiên cứu thuật pháp, cới bản lĩnh của hắn, cho dù đại nạn đến, thân thể cũng không đến nỗi khô héo thành hình dáng đó.
Sở dĩ hai năm qua già đi như thế, chính là lão đã đem toàn bộ tinh thần, tập trung vào phục hồi thuật pháp mà tổ sư truyền thừa cho, hơn nữa nhiều lần diễn luyện các loại thuật pháp, thân mình đã gặp không ít lần nguyên khí đả thương, hai năm dương thọ cũng hao hết.
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, lão đạo sĩ lặng đi một chút, nói hỏi:
- Diệp Thiên, con nói thực ư?
- Là thực, sư phụ những chuyện này chúng ta sau này hãy nói!
Diệp Thiên trịnh trọng gật gật đầu, khi hắn bày ra thất đèn tục mệnh trận pháp thì đã không nghĩ sẽ tiếp tục giấu diếm sư phụ điều gì.
- Được! Được! Được!!!
Lý Thiện Nguyên râu tóc rung rung, nói liên tục ba từ,
- Thuật pháp Tổ tông nếu có hi vọng phục hồi, lão đạo ta chết cũng nhắm mắt!
Thất đèn tục mệnh trận pháp là một thuật pháp cực kỳ quan trọng trong MA Y, ngay cả lão đạo sĩ cũng không nắm được đầy đủ, căn bản là không thể bày ra trận pháp hoàn chỉnh, hắn tin thế gian này cũng không có ai có thể bày bố được trận pháp này.
Nhưng Diệp Thiên không chỉ có bày ra trận pháp này, còn lấy được âm dương khí, nghịch thiên cải mệnh thành công, sống hơn một trăm tuổi, lão đạo sĩ quả thực linh cảm rất chuấn xác, hắn biết Diệp Thiên tất có cái khác thường, nếu không tuyệt đối không thể làm được nghịch thiên cải mệnh, phương diện này cho dù Diệp Thiên không nói, lão đạo sĩ cũng có thể đoán ra được vài phần.
- Lão Lý, chuyện này... Diệp Thiên còn phải đến trường mà, là... là trường đại học Thanh Hoa đấy...
Nghe được Lý Thiện Nguyên nói vậy, Diệp Đông Bình có chút tức giận, nào có ai nói không muốn hoc đại học, đi nghiên cứu mấy cái đạo lý đó?
- Đại học Thanh Hoa thì sao? Lão đạo ta hơn bảy mươi năm trước đã dạy học ở chỗ này đấy, thực giỏi lắm sao?
Lão đạo sĩ nghe vậy bĩu môi, hắn thấy, Diệp Thiên còn trẻ, sau này còn nhiều cơ hội học tập, còn bản thân cũng sống không được hai năm nữa, hơn nữa trong mắt lão đạo sĩ, truyền thừa thuật pháp so với tri thức học ở trong trường học quan trọng hơn nhiều.
Nhìn thấy cha và sư phụ tranh luận, Diệp Thiên mở miệng nói:
- Ba, ba cũng đừng có cùng cãi cọ với sư phụ, chuyện này con đã quyết định, sẽ không thay đổi...
- Con thì biết cái gì, không có tri thức không có văn hóa, sau này có thể sống yên ổn trên xã hội này sao?
Diệp Đông Bình cũng không khách khí với con, liền răn dạy và quở mắng.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười,
- Ba, học đại học là vì cái gì ạ? Tốt nghiệp rồi thì tìm công việc tốt mà làm là xong sao?
- Đương nhiên, chẳng lẽ con còn muốn quay về thôn làm ruộng à?
Diệp Đông Bình tức giận nói.
Diệp Thiên không để ý sắc mặt của cha, tiếp tục nói:
- Tìm việc rồi kiếm tiền cưới vợ nuôi gia đình?
- Vô nghĩa, không việc làm con lấy cái gì kiếm tiền nuôi gia đình?
Diệp Đông Bình buột miệng nói, nhưng khi nói ra rồi, trong lòng cũng cảm thấy không đúng.
Quả nhiên, nụ cười trên mặt Diệp Thiên càng sâu,
- Ba, một thời gian trước con mới bán lời 100 vạn, nếu đi làm, không biết phải bao nhiêu năm mới có thể kiếm được?
Diệp Thiên lời nói ra, Diệp Đông Bình nhất thời á khẩu không trả lời được, dựa theo tiền lương hiện tại đầu người là bốn năm trăm đồng, chính là không ăn không uống mà giữ tiền lương tiền thưởng lại, một năm cũng chỉ sáu bảy ngàn đồng mà thôi, 100 vạn ước chừng phải mất hơn 100 năm.
- Chuyện này... Không thể nói như vậy...
Diệp Đông Bình cũng cảm giác không nói lại được, nói trắng ra là, công việc chính là vì cơm ăn áo mặc, nuôi dưỡng gia đình, vợ con không lo thiếu thốn, cuộc sống gia đình trôi qua yên ổn là được.
Còn người năm đó xây dựng khẩu hiệu vì tổ quốc hiện đại hóa đó, chỉ e chính bản thân cũng không tin, càng không cần nói người kinh doanh nhiều năm như Diệp Đông Bình.
- Ba, ba cứ yên tâm đi, con trai ba không đến mức sau này không có gì để ăn...
Kỳ thật Diệp Thiên hạ quyết định này, trong lòng cũng không phải dễ dàng như vậy, dù nói như thế nào, hơn nửa năm sống sinh viên, cũng làm cho hắn có được mấy người bạn rất tốt.
Nhưng vì có thể làm cho sư phụ ra đi được thanh thản, Diệp Thiên vẫn là vì đạo nghĩa không thể chùn bước mà đưa ra quyết định thôi học, bây giờ hắn còn trẻ, sau này có rất nhiều cơ hội học tập, nhưng sư phụ lại không có thời gian.
- Được rồi, ba đi thử lo xem có thể giúp con tạm nghỉ học hay không, đứa nhỏ này, thật là làm cho người ta lo lắng...
Diệp Đông Bình lắc lắc đầu, bất đắc dĩ đồng ý, hắn biết con trai đã quyết, cho dù người lớn không đồng ý, hắn luôn sẽ tìm mọi cách hoàn thành.
Còn việc tạm nghỉ học, Diệp Đông Bình cũng không nắm chắc. Dù sao hắn là người từng học trường Thanh Hoa, biết quy củ ở đây vô cùng nghiêm.
Nếu bởi vì nguyên nhân sức khỏe đưa ra yêu cầu tạm nghỉ học, nhất định trường học sẽ chỉ định bệnh viện để chứng nhận, khi kiểm tra sức khỏe, còn cần nhân viên của trường học cùng đi, trừ phi quan hệ đặc biệt tốt, nếu không không thể làm được, còn điệu bộ này của Diệp Thiên, cũng sẽ không chủ động phối hợp mình đi làm việc đó.
- Con đã lớn rồi ...
Tuy rằng Diệp Thiên trước kia cũng thường xuyên làm trái ý cha, nhưng lúc này cũng là đưa ra lựa chọn trọng đại với tương lai, Diệp Đông Bình thở dài, không biết là mất mát hay là cao hứng.
Nhìn thấy khuôn mặt Diệp Thiên không có huyết sắc và tóc xám trắng, Diệp Đông Bình có chút đau lòng nói:
- Còn có vài ngày là đến tết, mọi người ở trên núi cũng không tiện dưỡng sức, đều theo chúng ta xuống núi đi, qua tết đầu xuân rồi trở lại...
- Vâng, sư phụ, chúng ta qua têt lại trở lại núi ...
Với đề nghị này của cha, Diệp Thiên liền gật đầu đồng ý, lần này bày trận làm phép, nguyên khí trong cơ thể hắn cơ hồ tiêu hao hết, thân thể tổn hại thật lớn, trên núi thiếu dược liệu, thật không được tiện như ở nhà.
Lão đạo sĩ cũng là biết điểm ấy, lập tức thu dọn vào một cái túi, sau khi cửa điện thờ, đoàn người đi về nhà Diệp Đông Bình ở thị trấn.
Về đến huyện thành đã là ngày hôm sau, thừa dịp Diệp Đông Bình đi ra ngoài chọn mua hàng tết, Diệp Thiên và sư phụ ngồi trong sân nhà, hắn chuẩn bị đem bí mật giấu ở trong lòng gần mười năm nói cho sư phụ.
- Sư phụ, chuyện là như vậy ạ, đầu óc con được truyền thừa lượng trí nhớ rất lớn, chắc là chỉ cần một năm là có thể hoàn toàn sửa sang lại ...
Sau khi kể đầu đuôi sự tình, trong lòng Diệp Thiên vô cùng thoải mái, đây là lần đầu tiên hắn nói chuyện này với người khác, nếu như không có gì ngoài ý muốn, hẳn cũng là một lần cuối cùng.
- Thì ra là thế, chẳng trách năm đó sư phụ nhất định bảo ta tu sửa điện thờ này, lại không cho phép xây dựng chỗ khác, ta hiểu rồi...
Nghe xong lời Diệp Thiên, Lý Thiện Nguyên thật dài một hơi, bí ẩn đáy lòng trăm năm rốt cục được giải, cảm thấy truyền thừa của tổ sư luôn luôn trước mắt, chính là do mình không biết được mà thôi.
- Diệp Thiên, nếu con kế thừa thuật pháp của tổ sư, đến khi sư phụ già đi, điện thờ trên núi cũng sẽ do con chủ trì ...
Suy nghĩ cẩn thận sự tình, trong lòng lão đạo sĩ bừng tỉnh, đưa tay chỉ cái túi bên cạnh mà lão đạo sĩ mang từ trên núi xuống, ý bảo Diệp Thiên mở ra.
- Sư phụ, chuyện này... cho con để làm chi? Con... con lại không muốn xuất gia làm đạo sĩ!
Nhìn thấy trong tay đạo sĩ là một tập dày và tờ giấy ghi "giấy chứng nhận tư cách người tôn giáo" có ảnh mình, trên ót Diệp Thiên sinh ra vài tia hắc tuyến.
← Ch. 123 | Ch. 125 → |