← Ch.208 | Ch.210 → |
Diệp Thiên vốn luôn nghĩ tìm cho mỗi người trong nhà một món đồ hộ thân là nhạc cụ của thầy tu, nhưng đáng tiếc hắn cũng không đủ nhạc cụ của thầy tu, bây giớ rốt cục đã có, trên mặt Diệp Thiên cũng lộ ra nét tươi cười.
Nhưng lần này tổng cộng chỉ có được 6 món nhạc cụ của thầy tu, còn cần hai món làm mắt trận trận pháp ở tứ hợp viện, mấy món khác cũng không hợp tuổi các cô các bác, cho nên Diệp Thiên muốn đợi đến lúc ông già đưa thêm cho hắn vài món nhạc cụ của thầy tu, sẽ đưa cho các cô các bác.
Diệp Thiên mới từ kho đi ra, thấy em họ hốt ha hốt hoảng từ trong nhà chạy ra, vội vàng hỏi:
- Lam Lam, Mao Đầu đâu?
Mao Đầu chính là con chồn mà Diệp Thiên nuôi, bởi vì lông trên đầu con chồn này vô cùng đáng yêu, Diệp Thiên chỉ có thể nghĩ cho nó cái tên như thế, phụ nữ trong nhà, không một người nào, không thích con chồn nhỏ này.
- Anh, nó mới vừa rồi còn rất ngoan, nhưng chớp mắt không biết rằng đã chạy đi đâu? Em đang tìm nó đây.
- Khụ, không cần tìm nữa, đây rồi.
Diệp Thiên bỗng nhiên cảm giác quần sắp tụt xuống, cúi đầu nhìn lại, con chồn đang dùng bốn móng vuốt báo vào quần của mình đòi trèo lên trên.
- Mao Đầu hư hỏng, nhìn thấy anh là không để ý gì chị.
Mao Đầu vô cùng thân thiết đối với Diệp Thiên, khiến Lưu Lam Lam rất ghen tị.
- Được rồi, sắp khai giảng rồi, em quay về đọc sách đi.
Diệp Thiên cười xoa nhẹ tóc em, một tay bắt lấy Mao Đầu, đặt nó ở đầu vai của mình.
Con chồn lớn lên rất nhanh, lúc này đem về không lâu, từ lúc đó mới bằng lòng bài tay giờ đã gần ba mươi cen-ti-mét dài, toàn thân lông màu bạc rất là xinh đẹp.
Mang theo Mao Đầu và đèn Chu Tước, Diệp Thiên đi vào phòng trong hậu viện của mình, đem đèn để lên trên bàn, còn mình đi vào phòng tắm tắm rửa, đến lúc đi ra, cũng đã cảm giác được sát khí tràn ngập trong phòng.
- Quả nhiên là thứ tốt!
Hung khí như vậy, điều kiện hình thành cũng vô cùng hà khắc, chẳng những phải đặt nơi có hung khí trong mồ mả người chết, còn hấp thu oán khí từ người chết, như thế mới có thể hình thành cực âm trong nó. Mộ cổ Trung Quốc có hàng ngàn vạn mộ, nhưng điều kiện phù hợp cũng không nhiều lắm.
- Ồ, chuyện gì xảy ra với mày thế?
Khiến Diệp Thiên có chút bất ngờ chính là, con chồn lại giống như là không bị sát khí ảnh hưởng, ghé vào dưới đèn Chu Tước híp mắt liếc nhìn, nhìn thấy Diệp Thiên đi đến, lại giơ 4 vó ngã chỏng trơ ra đó, diễn cảm rất là có hồn.
- Mi sinh ra ở Tuyết Sơn, có thể bẩm sinh đã thích ứng được với loại âm hàn khí này rồi nhỉ?
Diệp Thiên suy nghĩ một lúc lâu, cũng đành phải đưa ra một đáp án như vậy.
Nhưng trong phòng tràn ngập sát khí, luôn khiến cho người ta cảm giác không thoải mái, Diệp Thiên đi đến trước đèn Chu Tước, hai tay múa múa mấy đường, đồng thời đẩy nguyên khí trong cơ thể, trong phòng nhất thời như nổi lên một trận gió xoáy, sát khí đó đều bị Diệp Thiên thu lại.
- Thu lại trước đã, sau này nói không chừng lại có thể dùng đến!
Hung khí không những có thể làm mắt trận sát trận, tăng cường uy lực của sát trận, mà còn có thể áp chế sát khí, thay đổi âm sát nơi phong thuỷ, ở một vài thời điểm, tác dụng này thậm chí còn quan trọng hơn so với nhạc cụ của thầy tu.
Nhưng cất chứa hung khí, cũng không phải một chuyện đơn giản, chẳng những cần bảo đảm nội sát trong hung khí không bị hao hụt, còn phải nghĩ biện pháp tẩm bổ nó.
Diệp Thiên đã nghĩ kỹ, chờ trận pháp tứ hợp viện hoàn thành, sẽ đem đèn Chu Tước đặt vào âm huyệt, dùng âm sát Cố Cung nuôi dưỡng nó. Nếu may mắn, nói không chừng có thể xuất hiện một món đồ giống Vô Ngân, một nhạc cụ của thầy tu.
- Chít chít ... chít chít!"
Cảm nhận được sát khí biến mất, Mao Đầu nhất thời lại bò lên, đi quanh đèn Chu Tước, cuối cùng lại dùng bốn móng vuốt nhỏ ôm lấy đèn Chu Tước, vẻ mặt như đang hưởng thụ.
- Được rồi, cũng không phải đèn thần của Aladin, đừng nghịch nữa ...
Nhìn thấy Mao Đầu làm trò cười, Diệp Thiên không khỏi nở nụ cười, cũng không ngăn nó, mà là tìm ra bút lông, chu sa và giấy vàng, vẽ lá bùa trên bàn.
Từ khi bệnh trong cơ thể được Tuyết Liên ở Thiên Sơn chữa khỏi, đây là lần đầu tiên Diệp Thiên vẽ bùa, vận hành công pháp đẩy nguyên khí ngưng tụ vào ngòi bút, Diệp Thiên sử dụng ngòi bút như bay, một mạch liền vẽ xong lá bùa.
- Bùa Trấn Phong, không biết hiệu quả thế nào?
Diệp Thiên vẽ ra một lá bùa Trấn Thong sát khí, công hiệu có chút giống "Thái Sơn Thạch Cảm Đương" thường thấy ở cửa các nhà nông thôn, khiến âm sát khí không dám tới gần.
Diệp Thiên đưa tay cầm đèn Chu Tước, lôi Mao Đầu đang bám chặt vào nó xuống, dán lá bùa vào đèn Chu Tước, nhất thời, những tia sát khí tràn ra ngoài, đều thu hồi trở lại đèn Chu Tước.
- Chít chít ... chít chít ...
Cảm giác được sát khí mình thích không còn, tiểu Mao Đầu nhất thời kêu lên, đồng thời như tia chớp nhảy đến đầu Diệp Thiên, tức giận dùng móng vuốt túm tóc Diệp Thiên.
Diệp Thiên một tay gỡ Mao Đầu xuống, cười nói:
- Đừng làm ầm, mấy ngày nữa tứ hợp viện xây xong, nơi đó sát khí còn nhiều hơn, mi thích làm sao cũng được ...
Không biết con chồn có nghe hiểu lời nói của Diệp Thiên hay không, ánh mắt đen bóng đảo qua một vòng, từ tay Diệp Thiên chạy vọt ra bên ngoài viện.
Diệp Thiên cũng không còn đi trông chừng nó, con chồn nhỏ nhưng rất thông minh, nó chắc chắn sẽ không chạy ra khỏi tứ hợp viện này, hơn nữa từ khi Mao Đầu đến về nhà, rất thường xuyên bắt được chuột, hiện tại đã không còn thấy con chuột nào.
Mấy ngày sau đó, Diệp Thiên đều ở nhà chờ điện thoại của ông lão kia.
Nhưng phải đợi cho tới ngày thứ tư, ông già mới đánh điện thoại tới, có chút xấu hổ nói với Diệp Thiên rằng hắn chỉ tìm về được 5 món ngọc.
Còn có một món ngọc nữa, ông lão nhân cho một người cháu, nhưng ngay mấy ngày hôm trước, khi đi vào trong thành, xe bị lật xuống cống, chàng trai kia tuy rằng không sao, nhưng khối ngọc đã bị vỡ nát.
Nghe thấy ông lão nói vậy, Diệp Thiên có khóc cũng không làm gì được, chỉ có thể nghĩ vận may của cháu ông ta không tệ, dựa vào nhạc cụ của thầy tu mà tránh được một kiếp nạn.
Nhưng Diệp Thiên cũng không có cảm giác tiếc nuối, hắn vốn là người tinh thông thuật pháp, tự nhiên biết đường rộng năm mươi, qua thời gian chỉ còn bốn mươi chín, trong cuộc sống này không có việc gì được hoàn mỹ, đều sẽ có một chút thiếu sót đáng tiếc, làm việc gì cũng không nên quá đáng, luôn cần lưu lại một đường sống mới là tốt.
Đương nhiên, không có được một bộ mười hai con giáp, cũng có lý do khiến Diệp Thiên ép giá, cuối cùng hắn lấy giá ba mươi vạn để mua 5 món nhạc cụ của thầy tu đó. Theo đó, từ chỗ Đỗ Cường kiếm được một trăm vạn, lại chỉ còn lại có hai mươi vạn.
Diệp Thiên cũng từng hoài nghi, hay là Ngũ Tệ Tam Khuyết của mình chính là thiếu tiền? Bằng không mấy năm nay hắn cũng kiếm trên trăm vạn, nhưng trong tay lại luôn thiếu tiền.
Đương nhiên, đây cũng chỉ là Diệp Thiên suy đoán rằng, tuy rằng không giữ được tiền, nhưng hắn thật đúng là không thiếu tiền tiêu. Khi có được 5 món ngọc mà ông lão đưa tới, Diệp Thiên liền triệu tập người trong nhà, đem những pháp khí này phân phát đi.
Nhà bác hai của Diệp Thiên tổng cộng có năm người, Lục Sâm đã có một khối nhạc cụ của thầy tu, cộng thêm bác cả và cô út với Lưu Lam Lam, tổng cộng Diệp Thiên đưa ra 7 món nhạc cụ của thầy tu.
Nhưng Lưu Lam Lam và Vân Hi cùng cầm tinh một con giáp, Diệp Thiên chỉ có thể đưa cho Lưu Lam Lam một khối ngọc có hình con vật không giống với tuổi của cô bé.
Những món ngọc này ở trong mồ mả lâu ngày, vẻ sáng bóng mặt ngoài có chút ảm đạm, trừ phi là người giống Diệp Thiên có thể cảm ứng được âm dương nhị khí, nếu không người bình thường nhìn thấyy cũng sẽ không để ý, cho nên Diệp Thiên cũng không sợ có người thấy hơi tiền mà nổi máu tham.
Sau chuyện Lục Sâm hôn mê lần trước, bất kể là người của nhà họ Diệp hay là nhà họ Lục, cũng biết tầm quan trọng của pháp khí, đối với chuyện Diệp Thiên đưa tặng những món ngọc này, đều trân trọng đeo bên người.
Những ngày sau, thật là không có chuyện gì tìm đến Diệp Thiên, mỗi ngày hắn mang Mao Đầu đi qua đi lại hai tứ hợp viện, những ngày sau này cũng rất thoải mấi.
Tới đầu tháng 10, thời tiết Bắc Kinh dần dần chuyển lạnh, cây hòe già trong nhà đã đầy lá cây rơi xuống đầy, mà tứ hợp viện của Diệp Thiên, cũng tới giai đoạn kết thúc công việc.
Việc cải tạo tứ hợp viện của Diệp Thiên, phần nhiều là thi công bên ngoài, chủ thể công trình chính là thay đổi một chút ở trong ngoài, cũng không có động đến cột kèo chính trong nhà, cho nên cũng tránh được những nghi thức long trọng.
Kết thúc công việc hôm nay, Vệ Hồng Quân cũng đi tới tứ hợp viện, Diệp Đông Bình hôm nay cũng đóng cửa hàng ở Phan Gia Viên, dẫn mấy chị em tới nhà mới của Diệp Thiên.
- Chú Vệ, thật sự là cám ơn chú!
Với Vệ Hồng Quân cũng không cần quá khách khí, trên tay Diệp Thiên cầm một chồng tiền lì xì, nhìn về phía kỹ sư Vương bên cạnh Vệ Hồng Quân, nói:
- Kỹ sư Vương, đây là một chút tấm lòng của tôi, anh nhất định phải nhận, những thứ này là tiền thưởng cho mọi người, anh cầm lấy đưa cho mọi người đi!
- Ôi, không được, Diệp Thiên, thật sự không được!
Trước mặt ông chủ, kỹ sư Vương nào dám thu tiền thưởng của Diệp Thiên? Tay đưa đẩy lại, thoái thác.
Vệ Hồng Quân cười ha ha nở, nói:
- Cậu Vương, cậu cứ nhận đi, nhưng lần sau không được lấy đó làm tiền lệ nhé!
- Cám ơn Diệp tổng, cám ơn ông chủ!
Vệ Hồng Quân đã lên tiếng, kỹ sư Vương cũng vờ ngại ngùng nhận lấy tiền.
Tuy rằng không mở ra xem, nhưng với cảm giác nơi tay, một chồng dày thế này, ít nhất cũng có năm nghìn đồng, điều này làm cho kỹ sư Vương trở nên tươi cười, trong lòng thầm khen Diệp Thiên biết làm người.
- Thiên Môn khai, Địa Môn lai, tài đinh song tiến, hiển tinh quý nhân nhập môn lai!
(Thiên Môn mở, Địa Môn đến, Tiền tài cùng đến, quý nhân đi vào. )
Tới giữa trưa, sân cửa nhà mới của Diệp Thiên vang lên tiếng pháo, đốt một lá bùa chính mình chế ra, miệng niệm vài câu, nghi thức vào nhà mới cũng coi như hoàn thành.
Bữa cơm trưa đương nhiên là ở chính nhà mới, nhưng ngoài Vệ Hồng Quân, Diệp Thiên đều không mời người nào khác, bữa tiệc này đến 4-5 giờ chiều mới kết thúc, lúc ấy Vệ Hồng Quân mới cáo từ rời đi.
Tiễn Vệ Hồng Quân đi về, rồi trở lại phòng mình, Diệp Thiên nói với người nhà:
- Ba, các bác, các cô, mọi người cứ về đi, tối nay con ở lại đây, mọi người không cần ở lại đâu!
Tứ hợp viện tuy rằng xây dựng xong, nhưng Diệp Thiên chưa khởi động trận pháp, phong thủy trong viện này không tồi, nhưng vẫn kém khá xa kỳ vọng trong lòng Diệp Thiên, chỉ có đợi đến khi trận pháp mở ra rồi, mới có thể được coi là một nơi phong thuỷ tốt.
← Ch. 208 | Ch. 210 → |