← Ch.215 | Ch.217 → |
Từ thị trấn nhỏ rời đi, Diệp Thiên lại tới Thượng Hải, dù nói như thế nào, chuyện hắn và Vu Thanh Nhã đều được người lớn đồng ý, ăn tết đi thăm cha vợ vẫn là chuyện đương nhiên.
Hơn nữa Diệp Thiên đóng cửa mấy tháng tới nay, quả thật cũng có lỗi với Vu Thanh Nhã, lần này đi cũng là có ý nhận lỗi, tuy rằng đã từng nói yêu đương với Vu Thanh Nhã, nhưng "Diệp đại sư" cũng biết con gái cần được cưng chiều.
Mấy năm trước Vu Hạo Nhiên nghe theo đề nghị của Diệp Thiên, mấy năm nay việc kinh doanh càng làm càng lớn, ngoài vốn ban đầu ở công nghiệp dệt, hắn còn giao thiệp với những người làm bất động sản ở Thượng Hải, dùng giá rất thấp mua được không ít đất đai, mở ra nhiều khu phố nổi tiếng.
Hiện tại nhà họ Vu đang ở trong một khu biệt thự do chính mình đầu tư xây dựng, đường xá rất thuận tiện, tuy rằng ở vào khu vực náo nhiệt, nhưng trong môi trường trong khu rất tĩnh lặng, có cảm giác như là tìm được khoảng lặng trong không gian ồn ào.
- Ôi, tôi tìm chủ nhân biệt thự số 8, tên là Vu Hạo Nhiên, ấy... đừng đẩy tôi chứ?
Nhưng trong khu nhỏ như vậy, bảo vệ nhất định cũng rất nghiêm, "Diệp đại sư" vốn là muốn tạo bất ngờ cho Vu Thanh Nhã, nhưng lúc này lại bị ngăn ở bên ngoài tiểu khu.
- Tiên sinh, mời anh đứng ở ngoài cửa trước đã, chúng tôi nhận được hồi báo từ chủ nhà, mới có thể cho anh đi vào!
Bảo vệ tuy rằng ngoài miệng nói thực khách khí, nhưng vẫn kiên quyết đẩy Diệp Thiên dời khỏi phòng an ninh tiểu khu, nhất là nhìn về phía Diệp Thiên với cách ăn mặc cùng với cái túi trên lưng đầy đất, trong mắt lại càng lộ ra chút xem thường.
Thật cũng không thể trách bảo vệ này trông mặt mà bắt hình dong, mấu chốt là Diệp Thiên bôn ba mấy ngày, quần áo tuy rằng còn sạch sẽ, nhưng hơi chút nhăn nhúm, bảo vệ nhìn quen nhãn hiệu nổi tiếng, liếc mắt một cái liền nhận ra là hàng thông thường.
Người trong khu biệt thự này bình thường ra vào đều cũng xách túi nọ túi kia, bảo vệ trị an mặc dù không có tiền, nhưng cũng biết nhìn đồ hiệu, đương nhiên thấy chướng mắt cái kiểu thanh niên ma-cà-bông như Diệp Thiên.
- Được, tôi tiếp tục đứng xa một chút, tránh ngứa mắt anh...
Nhìn thấy nhân viên an ninh kia phòng vệ mình như trộm, Diệp Thiên cười khổ lắc lắc đầu, đứng ở bên ngoài nhà bảo vệ.
- Vu tiểu thư, cô tới rồi? Muốn đi ra ngoài?
Không quá ba phút, bên tai Diệp Thiên liền nghe được tiếng nói của bảo vệ, không lãnh đạm như vừa rồi, lúc này trong giọng nói đã tràn ngập nịnh bợ.
- Diệp Thiên? Diệp Thiên... anh đâu rồi?
Vừa mới nhận được điện thoại của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nghe nói hắn đang ở bên ngoài tiểu khu, ngay cả giầy cũng không kịp đeo, mặc nhiên đeo dép lê chạy ra.
Diệp Thiên ló đầu ra từ ngoài phòng an ninh, cười hắc hắc nói:
- Anh ở chỗ này đây...
Vu Thanh Nhã nhìn thấy thật đúng là Diệp Thiên đến đây, nhưng lại quay mặt đi trở về trong tiểu khu, con gái hơn hai mươi tuổi đang cùng bạn trai gắn bó như keo như sơn, nhưng từ ba tháng trước, ngay cả mặt Diệp Thiên cũng không nhìn thấy, Vu Thanh Nhã đúng là giận thật sự.
- Ôi, ôi, em chờ anh một chút!
- Vị tiên sinh này, anh không thể vào được!
Diệp Thiên thấy thế vội vàng đi theo, nhưng cũng lại bị nhân viên an ninh kia kéo lại, vị kia chính là thiên kim của ông chủ lớn, bình thường nói chuyện với cô còn khó, trước mắt cũng có cơ hội biểu hiện.
Trong mát người bảo vệ, Diệp Thiên nhất định là người theo đuổi Vu tiểu thư, nhưng tuyệt đối thuộc cái loại mặt dày mày dạn, nếu hắn đuổi Diệp Thiên đi, nói không chừng chính là lập được công đây!
- Anh không có mắt à?
Diệp Thiên bị nhân viên an ninh kia khiến cho dở khóc dở cười, người mù cũng có thể nhìn ra quan hệ hai người bọn họ, đầu anh bạn này làm sao lại cứng nhắc toàn tảng đá... Không nghĩ thông một chút chứ?
- Nếu không đi ra ngoài tôi không khách khí đâu?
Bảo vệ rút ra côn bằng cao su, vẻ mặt không hay nhìn Diệp Thiên, đồng thời cầm máy bộ đàm, chuẩn bị gọi trợ giúp.
Diệp Thiên bất đắc dĩ, hô lên với Vu Thanh Nhã:
- Thanh Nhã, anh ta không cho anh đi vào, anh quay về Bắc Kinh nhé!
- Anh dám?
Nghe thấy lời Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã cũng lo lắng, vội vàng chạy tới, nói với nhân viên an ninh kia:
- Anh ấy là bạn của tôi, để cho anh ấy vào đi...
- Chỉ là bạn thôi à? Thanh Nhã, mất mặt quá, lúc trước không phải hơn cả bạn trai sao?
Đối phó với Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên có rất nhiều biện pháp, từ khi lên tiểu học lên, là hắn đã có thể khiến tiểu cô nương kia khóc ba phút, sau đó trêu cô cười ha ha.
- Đức hạnh nhỉ?!
Vu Thanh Nhã tức giận nhìn Diệp Thiên một cái, quay đầu đi vào trong tiểu khu, Diệp Thiên cười hắc hắc, vội vàng đi theo.
- Thế này... thế này, mẹ nó, hoa thơm cũng lại để cho heo ăn sao?
Nhìn thấy màn này, nhân viên an ninh kia tự nhiên cũng hiểu được quan hệ của hai người, qua hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, nhịn không được soi lại mình trong gương của phòng an ninh, hắn nhìn thế nào cũng không thấy tiểu tử đó hơn mình mà? Làm sao lại có thể cưa được con gái của ông chủ lớn?
Diệp Thiên tung tăng đi theo sau Vu Thanh Nhã, miệng nói:
- Thanh Nhã, anh đều giải thích với em rồi mà. Mấy tháng trước thật là anh cần trị dưỡng thân thể, đúng rồi, anh nói với em, sức khỏe của anh hoàn toàn tốt rồi, chúng ta sau này... Sau này có thể ... gì đó!
Cùng Vu Thanh Nhã đăt quan hệ yêu đương cũng đã hai ba năm, hai người tuy nói đã nắm tay, chạm miệng, ôm ấp cũng có, thậm chí còn có vài lần Vu Thanh Nhã đều đã tình nguyện hiến thân, nhưng Diệp Thiên luôn luôn tuân thủ nghiêm ngặt lời dặn của lão đạo sĩ, không thể dám tiến một bước.
Nhưng sự kiềm chế của Diệp Thiên tốt đến đâu, hắn cũng chỉ là một thanh niên hai mươi, tuy rằng hắn từ nhỏ nghe qua không biết bao nhiêu lần lão đạo sĩ nói đàn bà là hổ dữ, nhưng đối với cho chuyện nam nữ, Diệp Thiên vẫn rất tò mò.
Cho nên lần này tới gặp cha vợ, Diệp Thiên cũng muốn xin cho Vu Thanh Nhã cùng hắn quay về Bắc Kinh, dùng bí pháp đảo loạn Thiên Cơ thay đổi mệnh của Vu Thanh Nhã, hai người liền có thể ở cùng một chỗ.
- Cái gì cơ?
Đi ở phía trước, Vu Thanh Nhã nghe Diệp Thiên nói vậy, vẻ mặt mê hoặc đứng sững lại.
- Là... đó là, ôi, tùy em nghĩ!
Da mặt Diệp Thiên có dày nữa, nhưng đối diện Vu Thanh Nhã thuần khiết là vậy, cũng nói không nên lời.
- Anh thật xấu xa!
Khi Vu Thanh Nhã nghe ra ý của Diệp Thiên, mặt cười đỏ lựng chạy vào trong nhà.
Vào nhà rồi, Diệp Thiên không đùa nữa, lấy nghiên mực cổ trong bao đưa cho cha vợ, Vu Hạo Nhiên vốn là thầy giáo, viết bút lông rất đẹp, món quà này thật ra rất hợp với ý ông.
Còn mẹ vợ, Diệp Thiên cũng có quà, đó là một đôi bông tai Phỉ Thúy, tạo hình khéo léo, cực kỳ tinh xảo, hơn nữa màu sắc cũng đẹp, là Thủy Tinh Chủng Phỉ Thúy tốt nhất, tương truyền từng là một trong hai bộ trang sức Tống Ái Linh thích nhất.
Đương nhiên, Diệp Thiên cũng không kiếm ra được những thứ này, đây đều là Diệp Đông Bình cho hắn mang đến, vì chuyện hôn sự của con trai, Diệp Đông Bình coi như là lỗ vốn, phải biết rằng, chỉ đôi bông tai này, giá trị liền trên trăm vạn.
Nhận được quà, Vu Hạo Nhiên nhìn về phía Diệp Thiên hỏi:
- Diệp Thiên, đầu tóc của cháu kia không phải nhuộm chứ?
- Chú Vu, không phải nhuộm, mấy tháng trước cháu đóng của dưỡng thương, sức khỏe đã khôi phục lại!
Đều là người trong nhà, hơn nữa cũng biết khả năng của hắn, Diệp Thiên không cần giấu diếm cái gì.
- Vậy là tốt rồi, Diệp Thiên, cháu năm nay hai mươi hai rồi nhỉ?
Vu Hạo Nhiên mở miệng hỏi.
Diệp Thiên gật gật đầu, nói:
- Qua Tết là là hai mươi hai, chú Vu, làm sao vậy?
- Thanh Nhã nhỏ hơn so với cháu nửa tuổi, kết hôn còn hơi sớm, nhưng hai đứa đã xác định kết hôn rồi chứ?
- Sao ạ?
- Cha!
Tiếng nói của Vu Hạo Nhiên chưa dứt, Diệp Thiên và Vu Thanh Nhã cùng lên tiếng kinh hô, hai người tuy rằng tâm đầu hợp ý, tình cảm cũng rất sâu, nhưng dù sao tuổi cũng không lớn, thật đúng là chưa tính đến chuyện kết hôn.
- Sao vậy? Không muốn?
Vu Hạo Nhiên nhìn về phía Diệp Thiên, hắn vốn không cần hỏi ý kiến con gái, mỗi ngày nhắc ở bên tai mình cái tên Diệp Thiên tới vài chục lần, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh?
- Muốn ạ, đương nhiên là muốn ạ, chú Vu, vậy chú nói nên làm như thế nào ạ?!
Mặc dù Diệp Thiên cảm giác có chút kỳ quái, nhưng vẫn đồng ý ngay, hỏi:
- Chú Vu, việc này chú đã nói với ba cháu chưa ạ?
Vu Hạo Nhiên mở miệng nói:
- Hôm qua chú gọi điện cho ba cháu, ngày mai ông ấy bay tới đây, chúng ta tổ chức ở Thượng Hải trước, sau đó về Bắc Kinh có tổ chức hay không, tùy các con.
- Ba con ngày mai sẽ tới đây? Vậy... vậy khi nào thì đính hôn ạ?
Nghe được Vu Hạo Nhiên nói, Diệp Thiên cùng Vu Thanh Nhã đều hơi trợn tròn mắt, sự tình liên quan đến chính mình, thế mà một chút tin tức hai người cũng không biết?
Nói đi nói lại, cho dù đính hôn không cần mặc áo cưới, thì cũng cần chuẩn bị một ít quần áo, Vu Thanh Nhã còn dễ nói, nhưng không thể để cho Diệp Thiên mặc quần bò khoác áo Vét ra trận chứ? -
Vu Hạo Nhiên nghĩ một chút, nói:
- Ba ngày nữa không phải mười bốn hai tháng sao? Người trẻ tuổi các con thích lễ tình nhân, hãy định ngày đó đi!
- Ba... ba ngày nữa? Chú Vu, có phải là có chuyện gì hay không ạ?
Diệp Thiên có thể nhìn ra, Vu Hạo Nhiên cũng không muốn xa con, nhưng lại cần đính hôn nhanh như vậy, nhất định là có chuyện gì đó hắn không biết.
- Có chuyện gì được chứ? Thanh Nhã làm việc ở Bắc Kinh, lại thường xuyên đến chỗ cháu, không đính hôn vô danh vô phận, không phải để cho người ta đàm tếu sao?
Vu Hạo Nhiên khoát tay, nói:
- Thanh Nhã, con lái xe đưa Diệp Thiên đi ra ngoài đặt lễ phục đi, thời gian có ba ngày, hẳn là có thể may xong một bộ đấy...
- Vâng, vậy con đưa Diệp Thiên đi!
Tâm tư Vu Thanh Nhã cũng đơn giản hơn so với Diệp Thiên, nghe thấy cha nói vậy, cũng đành thẹn thùng, lôi Diệp Thiên đi ra ngoài cửa.
Đợi cho hai người đi ra ngoài, mẹ Vu Thanh Nhã mở miệng hỏi:
- Lão Vu, sao lại đính hôn nhanh như vậy, có phải quá nhanh hay không?
Trình độ văn hóa của mẹ Vu Thanh Nhã không cao, nhưng thời trẻ cũng hết sức xinh đẹp, những năm chung sống cùng Vu Hạo Nhiên, tình cảm luôn luôn rất tốt, hiện tại chuyện hôn sự gả chồng cho con gái lại không bàn bạc với mình một câu, trong lòng bà cũng có chút không thoải mái.
- Bà nghĩ rằng tôi muốn sao, Tú Liên, sớm một chút để cho Thanh Nhã đính hôn, đi Bắc Kinh sống, cũng có thể chặt đứt tâm tư một số người.
Vu Hạo Nhiên thở dài một tiếng, lại ngồi thẳng người, thân thể tựa vào trên ghế sa lon, trên mặt lộ ra vẻ uể oải.
*****
Thấy vẻ mặt mỏi mệt của chồng, mẹ Vu Thanh Nhã đứng dậy, đi đến phía sau ôm bờ vai của Vu Hạo Nhiên, nhẹ giọng hỏi:
- Hạo Nhiên, xảy ra chuyện gì sao?
- Không có chuyện gì, Tú Liên, bà không cần lo lắng...
Vu Hạo Nhiên khoát tay, nhắm hai mắt lại, từ trước đến nay hắn cũng không thường nói với người nhà chuyện công việc, hơn nữa cho dù nói ra, vợ cũng không giúp đỡ được cái gì, chỉ là tăng thêm phiền não thôi.
Đũng là Vu Hạo Nhiên đang gặp chuyện phiền toái, hơn nữa còn phiền toái lớn. -
Mới năm trước, Vu Hạo Nhiên từng mang theo con gái đến bữa tiệc cho các doanh nghiệp do chính quyền địa phương tổ chức hàng năm, trong bữa tiệc có một người thanh niên tên là Tống Hiểu Triết, sau bữa tiệc hắn có vẻ rất để ý Vu Thanh Nhã.
Khi tiệc rượu kết thúc, Tống Hiểu Triết muốn mời Vu Thanh Nhã ngày hôm sau đi ăn cơm với hắn, nhưng tuy rằng Vu Thanh Nhã đang giận Diệp Thiên, cũng không đi hẹn hò cùng chàng thanh niên khác, liền chối từ ngay tại đó.
Nhưng không hẹn được Vu Thanh Nhã, Tống Hiểu Triết lại tìm tới Vu Hạo Nhiên, lúc ấy Vu Hạo Nhiên cũng không để ý người thanh niên này, nhưng khi một người bạn trong chính quyền địa phương nói với Vu Hạo Nhiên về gia cảnh người thanh niên này, Vu Hạo Nhiên cũng không thể coi thường.
Nói về nhà họ Vu ở Thượng Hải, cũng là đại gia tộc thâm căn cố đế, trăm năm hưng suy đều đã từng trải qua, có thể làm cho chủ nhân nhà họ Vu đương đại – Vu Hạo Nhiên kính sợ về gia cảnh, thật đúng là không có bao nhiêu người.
Nhưng Tống Thị, lại là một nhà mà Vu Hạo Nhiên không đắc tội nổi, vô luận là Thượng Hải trước giải phóng, hay là quốc nội hiện giờ, sự phát triển của nhà họ Vu so sánh cùng Tống Thị, quả thực là kém rất xa.
Năm đó Tống gia có phân biệt nam bắc, Phương Nam đi nước ngoài, Phương Bắc lưu lại quốc nội phát triển, dưới sự dẫn dắt của gia chủ Tống Hạo Thiên, Tống gia hợp nhất Nam Bắc, đã trở thành một siêu cấp gia tộc, cho dù là doanh nghiệp tài chính quốc tế cũng không thể khinh thường.
Tới giờ, Tống gia không chỉ có địa vị ở chính đàn quốc nội, ở thương giới uy vọng cũng cực cao. Hay là ngay trong giới kinh doanh người Hoa ở nước ngoài, rất nhiều người cũng đều phục tùng Tống gia như Thiên Lôi sai đâu đánh đó.
Không biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, tập đoàn tài chính Tống Thị – vốn không thường xuyên giao thiệp với thương giới quốc nội, nắm giữ Wall Street, 2 năm gần đây cũng điều chỉnh chiến lược đầu tư, rót vốn đầu tư vào quốc nội. Ở quốc nội, trong rất nhiều công trình trọng yếu, đều có thể thấy tên Tống gia đầu tư.
Nhất là tại Thượng Hải, tập đoàn tài chính này đầu tư càng thêm lớn, phải biết rằng, năm đó Tống gia ở Thượng Hải không chỉ là trùm buôn bán, lại còn cùng các đại lão của Thanh bang như Đỗ Nguyệt Sinh, Hoàng Kim Vinh ... xưng huynh gọi đệ, qua lại rất thân.
Tuy rằng sau giải phóng những chuyện này cũng đã trở thành lịch sử, nhưng không thể phủ nhận là, hiện giờ sau lưng một số đoán thể tại Thượng Hải, vẫn có bóng dáng những người này tồn tại.
Cho nên hải ngoại Tống gia tiến quân vào Thượng Hải là một đường thẳng, không có gặp phải lực cản nào. Ngắn ngủn hai năm, cơ hồ đã tái hiện địa vị Tống gia trong thương giới Thượng Hải năm đó.
Còn Tống Hiểu Triết, chính là người phát ngôn của Tống gia mới được phái đến Thượng Hải.
Con em Tống gia nổi tiếng trong ngoài nước, nếu Tống Hiểu Triết chỉ là người bình thường trong Tống gia, Vu Hạo Nhiên sẽ không để hắn trong lòng, nhưng hắn lại là bậc con cháu được Tống thị cực lực bồi dưỡng ở nước ngoài.
Đương nhiên, với địa vị của Vu Hạo Nhiên tại Thượng Hải, cũng không phải người mà Tống Hiểu Triết này dễ dàng lay động, dù sao Tống Hiểu Triết vẫn chỉ là người Tống gia bồi dưỡng, cũng không là người cầm lái.
Nhưng để tránh cho đêm dài lắm mộng, thu hút thêm chuyện phiền toái, Vu Hạo Nhiên vẫn phải quyết định mau chóng để cho con gái cùng Diệp Thiên đính hôn, đoạn tuyệt tâm tư người thanh niên kia.
- Có nên đem chuyện này nói cho Diệp Thiên không nhỉ?
Vu Hạo Nhiên nhẹ nhàng xoa nhẹ huyệt Thái Dương, buông tay ra, ông đã đưa ra quyết định,
- Thôi, với tính khí của nó, nếu biết chuyện này, không chừng lại xảy ra chuyện gì đó!
Là thầy của Diệp Thiên từ nhỏ, Vu Hạo Nhiên rất hiểu tính người học trò kiêm con rể tương lai này. Diệp Thiên nhìn như thờ ơ đối với mọi chuyện, nhưng là người to gan dám làm bất cứ chuyện gì.
Nếu bị Diệp Thiên biết được có việc này, nói không chừng tiểu tử đó sẽ gây ra phiền toái gì đó. Mặc dù Diệp Thiên có vài phần khả năng xem bói hỏi quẻ, nhưng đối mặt Tống gia, tuyệt đối là châu chấu đá xe - không lượng sức mình.
Cho nên cuối cùng Vu Hạo Nhiên quyết định không nói cho Diệp Thiên chuyện này, chờ nghi thức đính hôn tiến hành xong, cho con gái cùng hắn đến Bắc Kinh sống, Tống Hiểu Triết kia cũng không còn hy vọng.
- Xí, vừa nhìn là biết cái loại yếu đuối!
Khi Vu Thanh Nhã lái xe thể thao màu đỏ chở Diệp Thiên chạy nhanh ra khỏi khu biệt thự, bảo vệ đang canh cửa kia không khỏi tức giận, bất bình nhìn theo đuôi xe đi xa và nhổ ngụm nước miếng.
Trong mắt nhân viên an ninh kia, Vu tiểu thư cùng Diệp Thiên ở bên nhau chỗ, kia quả thực chính là một đóa hoa nhài cắm bãi phân trâu, đương nhiên, nếu đổi lại là hắn ngồi ở trên ghế ngồi, dĩ nhiên là là chuyện tiểu thư nhà giàu và chàng thư sinh rồi.
- Thanh Nhã, lần này ba em có chuyện gì vậy? Trước đó không nói một tiếng, sao đột nhiên muốn đính hôn nhỉ?
Ngồi ở trong xe thể thao màu đỏ, Diệp Thiên đương nhiên không thể đoán được tâm tư người bảo vệ kia, đến lúc này, hắn vẫn thực khó hiểu hành động của Vu Hạo Nhiên, vẫn cảm thấy có chuyện.
Hơn nữa theo lời nói của Vu Hạo Nhiên, Diệp Thiên có thể nghe được, có vẻ trước đó ngay cả cha hắn cũng không biết chuyện đính hôn này, nếu như mình không đoán sai, đó là quyết định nhất thời của Vu Hạo Nhiên.
Tuy rằng Diệp Thiên cũng không phản đối đính hôn cùng Vu Thanh Nhã ngay, nhưng là một thuật sư có thể bói toán tiên tri, hắn cực kỳ không thích cái cảm giác mình không thể khống chế.
- Sao? Anh không muốn sao?
Vu Thanh Nhã vốn đang cao hứng, phấn chấn lái xe, quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nụ cười trên mặt nhất thời biến mất.
Thấy sắc mặt Vu Thanh Nhã, Diệp Thiên vội vàng nói:
- Hai ta đính hôn anh đương nhiên rất mừng, anh hỏi em, từ khi nào thì em trở nên mẫn cảm như vậy hả? Anh chỉ cảm thấy chuyện này quá đột ngột, em không có cảm giác này sao?
- Anh nói cũng đúng, lúc trước ba cũng chưa nói qua em...
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã cũng nhíu mày, tuy rằng tâm tư cô có vẻ đơn giản, nhưng chỉ số thông minh cũng đủ cao, nếu không cũng thi không đậu, mà là thi rớt đại học Thanh Hoa rồi.
- Thanh Nhã, trong khoảng thời gian này trong nhà em không xảy ra chuyện gì chứ? Chuyện kinh doanh của ba em thế nào?
Diệp Thiên mở miệng hỏi.
Vu Thanh Nhã lắc lắc đầu, nói:
- Không có chuyện gì mà, ba em kinh doanh rất tốt, năm trước còn được trao tặng danh hiệu những doanh nghiệp xuất sắc nhất Thượng Hải đó!
- Vậy trong khoảng thời gian này có người nào theo đuổi em hay không?
Diệp Thiên tiếp tục truy vấn.
- Đương nhiên có!
Vu Thanh Nhã giương cằm lên, nhìn thoáng qua Diệp Thiên, nói:
- Bản cô nương mỗi ngày đều nhận được hoa tươi, nếu em muốn, từ giờ đến sang năm, đều có người hẹn em dùng cơm...
- Được rồi, từ hôm nay trở đi, đến hết nửa đời sau của em, đều do bản thiếu gia sắp định!
Diệp Thiên ha ha cười, cầm lấy bàn tay Vu Thanh Nhã đang đặt trên vô lăng.
- Đừng làm loạn, đang lái xe đấy...
Cả người Vu Thanh Nhã nhẹ run lên một cái, liền giằng tay lại đặt ở trên tay lái.
Diệp Thiên nghiêm sắc mặt, hỏi:
- Thanh Nhã, mấy ngày nay có người nào đặc biệt khiến em thấy ghét không? Hoặc là người nào đó ba em cũng rất ghét?
- Người đáng ghét? Những người đó đều thực chán ghét, động một chút lại hẹn em đi ăn cơm, xem ca nhạc...
Sau khi trở lại Thượng Hải, hầu như mỗi lần Vu Thanh Nhã cùng cha đi ra ngoài, đều được một vài thanh niên tài giỏi đẹp trai mời, đối với chuyện này, Vu Thanh Nhã thấy phiền chịu không nổi.
Nhưng nói đến người làm cho mình và cha đều ghét, Vu Thanh Nhã nhất thời nghĩ không ra, bởi vì với việc này, từ trước đến nay cha đều xử lý giúp cô.
Cẩn thận suy nghĩ đến những chuyện phát sinh trong khoảng thời gian này, Vu Thanh Nhã bỗng nhiên nói:
- Đúng rồi, có một người đặc biệt chán ghét, em gặp qua một lần, anh ta mời em đi xem phim, lúc ấy đã bị em từ chối, nhưng sau đó hình như anh ta đi tìm ba em, buổi tối khi về nhà, ba em có vẻ không vui!
- Người nọ tên là gì?
Diệp Thiên hỏi.
- Hình như là họ Tống, đúng rồi, là họ Tống, là Tống Hiểu Triết, một kẻ kiêu ngạo, giống như là con gái trên toàn thế giới đều thích anh ta không bằng!
Lúc nói chuyện Vu Thanh Nhã bĩu môi, bộ dáng rất đáng yêu, ở Bắc Kinh vài năm, nhất là cùng tiểu cây ớt - Vệ Dung Dung kia giao thiệp lâu, Vu Thanh Nhã cũng có khi "nổ" ra những từ ngữ làm cho người ta dở khóc dở cười.
- Họ Tống? Là Tống Hiểu Triết à?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, sau đó nhắm hai mắt lại, trong lòng suy diễn cái tên này.
Nhìn thấy Diệp Thiên đột nhiên không nói, Vu Thanh Nhã vội vàng nói:
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Em cùng anh ta thật sự không có gì, người đó thực chán ghét!
Diệp Thiên nghe vậy mở mắt, cười nói:
- Anh biết đến, Thanh Nhã, người này có chút vấn đề, có thể ba em cũng là bởi vì anh ta mới để cho chúng ta đính hôn, nhưng việc này còn cần cám ơn anh ta, nếu không hai ta cũng chưa thể như hình với bóng được nhanh như vậy!
- Sao da mặt anh dày như thế hả? Ai muốn cùng anh như hình với bóng?
Vu Thanh Nhã bị lời nói của Diệp Thiên làm cho đỏ mặt, lại không thấy trên mặt người yêu thoáng hiện nụ cười khẩy.
Khu biệt thự của nhà họ Vu vốn là khu sầm uất tại Thượng Hải, đi được bảy tám phút, Vu Thanh Nhã dừng xe ở bên ngoài một cửa hàng may mặc đồ Châu Âu.
- Diệp Thiên, đây là nhà may lễ phục đồ Âu nổi tiếng đấy! Khi ba em tham gia những hội nghị quan trọng, đều đặt quần áo ở đây!
Dừng xe xong, Vu Thanh Nhã kéo cánh tay Diệp Thiên, đi vào trong tòa nhà có vẻ khá cũ.
- Nhưng anh không có tiền đâu, lần này chính là cha vợ ép đính hôn, muốn ông ấy chi!
Vào đến nơi, mặc dù trên mặt Diệp Thiên không có phản ứng gì, nhưng trong lòng thật đúng là có chút bồn chồn, trong túi quần hắn hiện tại tính cả thì còn có mấy ngàn đồng, chỉ sợ chỉ đủ may tay áo của bộ lễ phục ở trong này?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Vu Thanh Nhã dở khóc dở cười, véo ở bên hông hắn một cái, tức giận nói:
- Xem tiền đồ của anh kìa, nơi này là của hội viên, ký tên ba em là được, chưa nói anh phải trả tiền!
*****
Nghe được là cha vợ trả tiền, Diệp Thiên nhất thời có tinh thần, vốn dĩ hắn chỉ điểm cho Vu Hạo Nhiên nhiều việc trong kinh doanh cần tránh như vậy, nếu dựa theo tiêu chuẩn thu phí của hắn trước kia, cũng đủ mấy trăm vạn ấy chứ? Tặng bộ lễ phục là lợi cho ông ta.
Ở nơi này mở cửa hàng, nhãn giới hơn hẳn mấy bảo vệ kia, tuy rằng Diệp Thiên ăn mặc vô cùng đơn giản, người quản lí người nước ngoài ra chào đón vẫn mang vẻ mặt tươi cười, dùng Hán ngữ lưu loát nói:
- Hai vị tiên sinh, tiểu thư, xin hỏi các vị cần phục vụ như thế nào?
Vu Thanh Nhã chỉ chỉ Diệp Thiên, mở miệng nói:
- Một bộ âu phục màu đen, cần là đặt may, mặt khác còn cần một cái cà vạt màu đỏ. Đúng rồi, Diệp Thiên, đặt thêm cho anh một bộ quần áo đời Đường đi, nơi này có mấy bác thợ tay nghề rất được ...
- Được, anh thích kiểu dáng nhà Đường!
Diệp Thiên gật gật đầu, dù sao là cha vợ tặng, không cần từ chối.
- Đây là thẻ hội viên, xin anh mau chóng đo giúp anh ấy một chút đi, chậm nhất buổi sáng ngày kia, tôi sẽ lấy quần áo!
Vu Thanh Nhã lấy ra thẻ hội viên của cha, đưa cho người quản lí.
Nghe được Vu Thanh Nhã nói vậy, người quản lý nhất thời trợn tròn mắt, lắc đầu liên tục nói:
- Tiểu thư xinh đẹp, thời gian vậy quá gấp, phải biết rằng, chúng tôi nơi này luôn luôn là đặt hàng trước một tháng, hơn nữa có vài quy trình nhất định cần hoàn thành ở nước ngoài, ba ngày, chắc không thể hoàn thành được!
Vu Thanh Nhã cười cười, nói:
- Tôi nghe nói, các vị có nghiệp vụ nhanh mà, tôi nghĩ, trước tiên anh hãy nhìn một chút cấp bậc của cái thẻ này...
Vu Thanh Nhã nghe cha nói qua, cái gì mà gọi là tiến hành gia công ở nước ngoài, đó thuần túy đều là mánh lới cửa hàng này dùng để đề cao thương hiệu của mình, Vu Hạo Nhiên từng may một bộ lễ phục cho mình trong hai ngày, đã có tiền lệ.
- Đương nhiên, mọi việc cũng đều có ngoại lệ.
- Khách hàng vừa lòng chính là tôn chỉ phục vụ của chúng tôi, tôi nghĩ, tôi có thể thỏa mãn yêu cầu của cô, nhưng ... tiểu thư xinh đẹp, đơn đặt hàng ba ngày, chúng tôi phải thu thêm mười vạn đồng!
- Không thành vấn đề, hai bộ đều phải làm gấp, đo cho anh ấy đi!
Vu Thanh Nhã gật gật đầu, bất kể là kết hôn hay là đính hôn, cả đời người con gái cũng chỉ có một lần, cho nên tốn nhiều tiền hơn nữa, Vu Thanh Nhã cũng sẽ không để ý.
Nghe được người nước ngoài báo giá, Diệp Thiên không khỏi thở dài:
- Thật đúng là hòa thượng nước ngoài niệm kinh giỏi (dễ lừa người), lúc nào mình cũng phải đi nước ngoài lừa một vòng!
Nếu không phải chú ý đến tâm tư Vu Thanh Nhã và cha vợ, Diệp Thiên tuyệt đối sẽ chạy đến bên miếu Thành Hoàng, bỏ mấy trăm đồng là mua được một bộ âu phục, giá này quả thực là chém người quá đáng!
Đang đo cho Diệp Thiên, người nước ngoài không hiểu hết lời Diệp Thiên, vẻ mặt nghi hoặc nói:
- Hòa thượng ư, không, vị tiên sinh này, chúng tôi nơi này không làm quần áo hòa thượng, yêu cầu này có lẽ không thể để ngài được thỏa mãn!
- Được, phiền anh nhanh lên đi, tí nữa chúng tôi còn muốn đi mua những vật khác!
Diệp Thiên bị những lời của người nọ khiến cho dở khóc dở cười, Vu Thanh Nhã nghe được cũng hé miệng cười.
Đặt quần áo xong, Vu Thanh Nhã đưa Diệp Thiên đi đến một trung tâm mua sắm lớn, chọn mua cho Diệp Thiên một đôi giày ở một nhà chuyên doanh giày da, mặt khác còn mua cả áo sơ mi trắng mặc bên trong ... khi trở lại nhà họ Vu, trên xe đã trang bị đầy đủ đồ cho Diệp Thiên.
Tới chiều ngày hôm sau, Diệp Đông Bình bay tới Thượng Hải, ông cũng không hiểu quyết định của người bạn già này, nhưng sau khi ông và Vu Hạo Nhiên nói vậy trong phòng một lúc, cũng không nói gì thêm.
Đối với thế lực của Tống gia, Diệp Đông Bình còn hiểu rõ hơn Vu Hạo Nhiên, năm đó nếu không phải thường xuyên thấy thế lực của nhà họ trên TV, cả nhà ông có lẽ vẫn còn rất hạnh phúc.
Cho nên Diệp Đông Bình hoàn toàn không có thiện cảm đối với người của Tống gia, và cũng không muốn vô duyên cớ đi trêu chọc, ông cũng hi vọng sau khi con trai đính hôn rời khỏi Thượng Hải, liền giải quyết xong chuyện này.
Đêm đó Vu Hạo Nhiên bày tiệc mời bạn cũ kiêm thông gia, nhưng tửu lượng của ông vẫn là trước sau như một, hơn nữa con gái sắp biến thành con nhà người khác, tâm trạng này cũng không được khá lắm, vài chén rượu ông đã nằm trên giường tìm Chu công nói chuyện phiếm.
Vu Hạo Nhiên uống nhiều, tiệc rượu tự nhiên cũng đã kết thúc, Diệp Thiên cùng cha rót chén trà, ngồi ở trong sân biệt thự, tết âm lịch vừa qua, bên ngoài còn có thể nghe được tiếng bánh pháo đứt quãng.
- Ba, lúc chiều ba và chú Vu nói chuyện gì vậy?
Diệp Thiên không chút kiêng nể, hỏi. Hắn có thể nhìn ra được, cha cùng Vu Hạo Nhiên nói chuyện xong, tâm trạng cũng không được tốt lắm.
- Không có gì, chuyện kinh doanh...
Diệp Đông Bình khoát tay, lấy trong túi quần ra hai hộp trang sức, nói:
- Đây là vòng tổ truyền nhà họ Diệp chúng ta, mẹ con không may mắn, không thể đeo nó, đã đến lúc con đưa nó cho Thanh Nhã rồi ...
Diệp Thiên nhận hộp trang sức, chỉ vào một cái hỏi:
- Ba, hộp kia là cái gì ạ?
- Cái kia là một đôi nhẫn kim cương, là loại người trẻ tuổi các con đang thịnh hành, khi xuỗng máy bay ba đã đến Phượng Tường mua...
Trong ngày thường Diệp Đông Bình bận về việc kinh doanh, ít quan tâm chuyện của con hơn, nhưng lần này con trai đính hôn, ông coi như móc sạch tiền trong nhà, mua đôi nhẫn kim cương, tốn hơn hai mươi vạn, vừa mới có chút tiền, hiện tại lại hết sạch.
- Nhẫn ạ? Ba, cám ơn ba...
Lúc trước Diệp Thiên cũng cùng Vu Thanh Nhã đi Phượng Tường, nhưng một cái nhẫn kim cương rẻ cũng hơn mấy vạn, trong túi không tiền, Diệp Thiên lúc ấy chỉ có thể phẫn nộ cam đoan với Thanh Nhã, sau này nhất định sẽ tặng cô một cái nhẫn có viên kim cương to bằng quả trứng bồ câu.
Chính là Diệp Thiên không nghĩ tới, cha hắn lại có thể chuẩn bị xong xuôi cho hắn, hơn nữa nhìn kim cương trên chiếc nhẫn kia, chỉ e không có một hai chục vạn là mua không nổi.
Hơn nữa Diệp Thiên cũng biết trong khoảng thời gian này cha cũng kẹt vốn, nhìn thấy mái đầu cha đã nhiều tóc bạc, còn quan tâm mình như vậy, trong lòng Diệp Thiên nhất thời cảm giác ấm áp.
Diệp Đông Bình cười xoa xoa đầu con trai, nói:
- Ba, ba yên tâm đi, Diệp gia tuy rằng không bằng trước kia, nhưng cũng không phải người ta có thể coi thường!
Diệp Thiên gật gật đầu, đặt hộp trang sức vào trong túi quần, đột nhiên chuyển đề tài, nói:
- Ba, ba nói xem, cái người họ Tống kia là cố ý? Hay là thật thích Thanh Nhã nhỉ?
- Con nói cái gì?!
Vừa bê chén trà lên miệng, tay Diệp Đông Bình hơi run lên, nước trà đã đổ cả ra trước ngực.
- Diệp Thiên, con ... làm sao con biết việc này? Lão Vu lừa ba sao?!
Diệp Đông Bình còn hiểu con trai mình hơn Vu Hạo Nhiên, nhất là đối với mấy trò ma quái của Diệp Thiên, ông càng biết rõ, nếu là chuyện Diệp Thiên muốn làm, chỉ sợ trên đời này thực không ai có thể làm gì hắn.
Nhưng Diệp Đông Bình sợ cũng chính là điều này, sức mạnh cá nhân cuối cùng là có hạn, nếu Diệp Thiên làm thái quá, khiến cho quốc gia chú ý, vậy cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng chẳng thấm vào đâu.
- Ba, chuyện con muốn biết, ai có thể giấu diếm được con đây?
Diệp Thiên cười cười, nói tiếp: .
- Việc này nếu ngẫu nhiên thì không tính, nếu quả thật có người tính kế hại nhà họ Diệp chúng ta, con sẽ cho người đó hối hận vì sinh ra trên thế giới này, không phải chỉ là một nhà họ Tống sao? Thịnh vượng trăm năm, bọn họ cũng nên chấm dứt!
Nói thành thật, khi biết được chuyện hai nhà Diệp - Tống, trong lòng Diệp Thiên mặc dù có khúc mắc đối với Tống gia, nhưng lúc ấy cũng không muốn đi nói ai đúng ai sai, dù sao đó đều là ân oán của thế hệ trước, tới đời cha mẹ hắn, đáng lẽ nên ngưng hẳn.
Nhưng hôm nay Diệp Thiên lên quẻ, cũng cảm giác được có một mối nguy cơ đang rình rập chính mình, tuy rằng quẻ không tính được mạng mình, nhưng với khả năng của Diệp Thiên hiện tại, cũng có thể cảm nhận được một chút nguy hiểm đến gần.
Nguồn gốc nguy cơ, chính là ở người tên Tống Hiểu Triết kia mà ra, cho nên trong lòng Diệp Thiên sớm đã nhận định chuyện Tống Hiểu Triết theo đuổi Vu Thanh Nhã thực sự không phải là một chuyện ngẫu nhiên, mà là nhằm vào hắn.
Từ xưa đến nay, người làm nghề phong thuỷ thuật sư, ít tiếp xúc cùng người ngoài, tâm tính đều có chút cực đoan, phần lớn đều là có khuynh hướng "thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, không thể người trong thiên hạ phụ ta", năm đó lão đạo sĩ chính là như thế, từng tạo ra không ít nạn giết chóc.
Nhưng đó là ở thời loạn, cũng không ai truy cứu trách nhiệm của lão đạo sĩ, Lý Thiện Nguyên biết rõ mối nguy từ Diệp Thiên, sợ hắn sau này giết chóc quá nhiều, cho nên hàng năm đều mang Diệp Thiên đi thực tế, chính là để rèn luyện tâm tính của hắn.
Nhưng vào thời khắc này, Diệp Thiên rốt cuộc cũng áp chế không nổi sự tức giận trong lòng.
Là Tống gia khiến cho hắn từ nhỏ đã không có mẹ, là Tống gia khiến cha hắn lẻ loi một mình hơn hai mươi năm! Và cũng vẫn là Tống gia, bay giừo lại nhằm vào chính mình, áp lực ở trong lòng Diệp Thiên rất nhiều năm, rốt cuộc cũng ức chế không nổi mà bạo phát ra.
Ở cuối nhà Thanh, một vài thuật sư giang hồ cao tay còn có thể chặt đứt long mạch sửa đổi vận mệnh quốc gia, còn trình độ của Diệp Thiên lúc này trong thuật pháp, đã không thua gì những người đó. Hắn muốn cho Tống gia từ thịnh thành suy, cũng không phải là chỉ nói trên đầu lưỡi, chỉ cần trả một cái giá nào đó, Diệp Thiên hoàn toàn có thể làm được.
Nhìn thấy nụ cười lạnh trên mặt con, trái tim Diệp Đông Bình không khỏi lo lắng, vội vàng nói:
- Diệp Thiên, con ... con bình tĩnh một chút, ngàn vạn lần đừng làm chuyện ngu xuẩn đấy, người nọ, chưa chắc đã là nhằm vào con!
- Ba, có phải hay không trong lòng con rất rõ ràng, ba yên tâm, con sẽ không chịu cho người ta nắm đằng chuôi...
Diệp Thiên biết hiện tại đã không phải là trăm năm trước, cái thời đại của giang đã qua từ lâu, nhưng Diệp Thiên cũng không phải những kiếm khách giang hồ. Thuật sư giang hồ, là người mà những người bình thường không thể lý giải.
- Con ... con ... ba nói chuyện làm sao con lại không nghe nhỉ?!
Thấy thần sắc của con, Diệp Đông Bình cũng biết, lời của hắn một câu cũng chưa vào tai con trai, phỏng chừng hiện tại nó đã bắt đầu cân nhắc tính kế đánh người như thế nào.
- Được, ba đều nói hết với con!
Nhìn thấy khuyên không được, Diệp Đông Bình thở dài, nói:
- Hai năm qua mẹ con vẫn luôn liên hệ với ba, mẹ con đang nỗ lực muốn cho một nhà chúng ta sum họp, con ngàn vạn lần đừng phá hủy mọi chuyện!
← Ch. 215 | Ch. 217 → |