← Ch.362 | Ch.364 → |
- Đây... đây là nơi nào vậy?
Nhìn thấy địa thế ngoài động, Hồ Hồng Đức cũng ngây cả người, cảnh sắc trước mặt, cả đời ông cũng chưa bao giờ gặp qua.
Sơn động cách mặt đất khoảng chừng 10 mét, có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài.
Xuất hiện trước mặt 2 người, là 1 khe núi lõm vào, đại khái là rộng khoảng 3, 4 nghìn mét vuông, chung quang vách núi đem ngòm, vây quanh toàn bộ sơn cốc này.
Trong cốc có rất nhiều cây ăn quả thấp bé, trên đó đương nhiên là đầy quả, cỏ mọc đầy trên đất, nếu không phải Diệp Thiên tận mắt nhìn thấy, thì 2 người Diệp Thiên đã tưởng đang lạc trong mộng vậy.
Ở giữa thung lũng, có 1 hồ nước nóng lớn chừng 70, 80 mét vuông, không ngừng nổi những bọt khí, phát ra tiếng kêu "bọc bọc".
Bởi vì thung lũng được vây kín, nên suối nước nóng có nhiệt độ cực cao, hơi bốc lên trên, thế nhưng chắn toàn bộ gió lạnh thấu xương ở bên ngoài, tạo thành 1 không gian địa lý độc đáo.
Cạnh những cây ăn quả kia, còn có 1 cái cọc gỗ, 1 ngôi nhà gỗ cao hơn mặt đất 1 mét, phần trên không bóc vỏ cây đi, ở chỗ nhiệt độ nóng ẩm ướt thế này nhưng vẫn có màu xanh biếc.
Ngẩng đầu nhìn, cây tùng trên vách núi đen ngòm vẫn là tuyết trắng bao phủ, 2 nơi trời đất phân biệt rõ ràng, làm cho người ta không thể thán phục tạo hóa thiên nhiên vô cùng kỳ diệu!
Mà điều làm cho Diệp Thiên hưng phấn chính là, linh khí trong sơn cốc này vô cùng sung mãn, giống như được người ta bày 1 trận pháp giam cầm linh khí trong nơi này.
- Lão Hồ, nơi này chắc là nơi mà Mạnh Hạt Tử ẩn thân?
Nhìn thấy cảnh đẹp trước mặt, Diệp Thiên lẩm bẩm:
- Lão già này chọn được nơi này, cũng không biết vì sao mà hắn tìm được nơi này nhỉ?
Từ vết tích khi vào trong cửa động có thể thấy được lúc đầu cái cửa động này rất nhỏ, được Mạnh Hạt Tử cải tạo mới khiến người có thể chui qua được, chắc là phát hiện ra nơi này, cũng là có chuyện mà người ta không biết được.
Kỳ thực lúc đầu Mạnh Hạt Tử đuổi theo 1 con chồn bạc vào đến nơi này, con chồn bạc đó chui vào trong này mất tích, Mạnh Hạt Tử bố trì bẫy ở cửa động, đau khổ chờ 5 ngày, cũng không thấy con chồn bạc chui ra.
Điều này khiến Mạnh Hạt Tử cảm thấy kỳ quái, 5 ngày không ăn cái gì, con hồ ly kia cũng chết đối, lòng hiếu kỳ khiến hắn mở rộng cửa động mà đi vào, do đó phát hiện ra cái đào hoa viên này.
Từ đó về sau, Mạnh Hạt Tử dùng chỗ này làm nơi ẩn thân tuyệt mật của mình, ở trong cốc còn xây nhà gỗ, dự trữ lương thực vật tư, thậm chí tiền tài bao năm kiếm được, cũng đều cất ở trong này.
Chỉ có điều Mạnh Hạt Tử hao tốn gần 10 năm mới sắp xếp được chỗ yên thân, hắn chết đi, cũng không còn có ý nghĩa gì nữa, mà nói trắng ra là có lời cho 2 người Diệp Thiên quá!
Cảm nhận được linh khí dồi dào trong cốc, Diệp Thiên rốt cuộc không nhịn được, khẽ đẩy Hồ Hồng Đức 1 cái, nói:
- đi, đi tiếp xem xem.
Để tiện ra vào, Mạnh Hạt Tử đóng 1 cột gỗ trên vách núi, làm cái thang 2 người có thể lên xuống vào trong động.
Dẫm lên cỏ, cảm thấy dưới chân mềm mại, lại nghĩ đến tuyết lớn bên ngoài động, nơi này giống như là tiên cảnh vậy.
4 phía xung quanh suối nước nóng được trồng đầy cây táo gai, cây táo gai, cây sổ còn có mận gai ở đốc bắc Trung Quốc, trái cây rụng xuống sau khi thối rữa, thì nuôi dưỡng nơi này thành 1 mảnh đất màu mỡ, tạo thành 1 môi trường sinh thái hết sức đẹp đẽ.
- Hix, nước ở đây sao lại nóng như vậy?
Diệp Thiên đến bên cạnh hồ nước nóng, đưa tay xuống thử nhiệt độ trong hồ, vừa mới thả tay xuống đã phải rút lên ngay, khi nãy không dùng chân khí hộ thân, mu bàn tay đã đỏ lừ.
Hồ Hồng Đức cũng học Diệp Thiên thò tay vào nước xem thử nhiệt độ của nước, ngẩng đầu cười nói:
- Diệp Thiên, hồ nước nóng trong núi Trường Bạch này có thể luộc được trứng chim, trong nháy mắt là chín luôn, nước nóng này sợ là phải trên 70, 80 độ đấy
Diệp Thiên nhìn 1 vòng quanh sơn cốc, trong lòng thầm nghĩ:
- Đó chắc hẳn là miệng núi lửa, chỉ có điều sao lại bị vách núi bao vây bên trong chứ?
- Nghĩ nhiều làm gì, Diệp Thiên, đi, đi vào trong phòng Mạnh Hạt Tử xem 1 chút đi!
Hồ Hồng Đức vốn không có ý định tìm hiểu ngọn nguồn giống Diệp Thiên, cảnh đẹp kỳ diệu trong núi Trường Bạch còn nhiều, lúc ban đầu kinh ngạc, sau thì ông cũng dần quen rồi.
Tới trước ngôi nhà gỗ, nét mặt Hồ Hồng Đức cũng lộ vẻ khiếp sợ, lấy tay vuốt cái cọc gỗ, nói:
- Khiếp quá, Diệp Thiên, đây đều là gỗ cây hạch đào à!
Mạnh Hạt Tử rõ ràng đã tiêu tốn rất nhiêu công sức vào đây, nhà gỗ này toàn bộ đều dùng gỗ mà lại là gỗ cây Hạch Đào trong sơn cốc.
Cây Hạch Đào rất cứng, hơn nữa lại dễ uốn, khả năng chống bị ăn mòn tuyệt vời, cho dù thường xuyên ở trong sương mù của sơn cốc, cũng không dễ dàng mà bị ăn mòn.
Phải biết rằng, cây Hạch Đào bình thường là hàng mỹ nghệ để điêu khắc hay là để làm những vật dụng quý trong nhà, có thể thấy ngôi nhà gỗ trước mắt này toàn bộ đều được xây từ gỗ Hạch Đào, nếu là ở bên ngoài, thì căn nhà này quả là vô giá.
- Lão Hồ, tên Mạnh Hạt Tử này không làm thợ mộc quả là điều đáng tiếc.
Diệp Thiên vốn không hiểu biết gì về cây Hạch Đào, chỉ có điều cậu cảm nhận được xây dựng căn nhà gỗ này quả không tồi.
- Đi thôi, vào xem xem!
Đi thêm 3 bậc cầu thang gỗ, Diệp Thiên đẩy cửa gỗ ra.
Hắc Long Đàm vốn là 1 nơi cực kỳ nguy hiểm ở Trường Bạch, đừng nói là người, mà ngay cả động vật cũng không dám đến nơi này, vì vậy mà Mạnh Hạt Tử không thiết kế bẫy gì cả, thậm chỉ ngay cả khóa cửa cũng không cần.
Nhà gỗ tổng cộng chia làm 3 gian, mỗi gian đều thông nhau, gian giữa có 1 cửa ngăn cách, gian ngoài cùng đặt 1 chiếc giường, trên đầu giường có 1 cái bàn gỗ, bên trên có 1 cái đèn dầu hỏa, trên tường treo 1 con dao pha và dụng cụ săn bắn.
Sau khi châm đèn dầu, hai người nhìn thấy, trên giường đặt 3 hộp gỗ màu đỏ, ngoài ra trong phòng không còn đồ vật gì khác, Diệp Thiên ngồi xổm xuống dùng tay sờ lên mặt sàn, cũng không có nhiều bụi, chắc là Mạnh Hạt Tử trước đó không lâu mới ghé qua nơi này.
Đẩy cửa 2 phòng khác ra, 1 mùi lương thực sực vào mũi 2 người, lương thực trong này đều dùng túi ni lông lớn gói kín lại, để tránh không khí ẩm ngoài phòng ăn mòn.
Ngoài lương thực, gạo ra, 1 phòng khác thì đầy ắp thịt khô, đều được ướp muối, bảo đảm để 2 năm cũng không bị gì.
- Người này mà thực sự muốn trốn, sợ là vài năm cũng không ra ngoài, chỉ sợ chết đói thôi!
Nhìn đồ vật ở 2 phòng, Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nếu không phải là người đại gian đại ác, sao lại ở thời hòa bình này vẫn còn tốn nhiều công sức thế đi dự trữ nhiều đồ vật thế này?
- Xem xem trong cái hộp kia là cái gì?
Diệp Thiên đến trước giường, giơ tay lôi 1 cái hộp ra, hộp cũng là dùng cây Hạch Đào để làm, sợ là cây Hạch Đào trong sơn cốc này, đều bị Mạnh Hạt Tử chặt hết.
- Uầy, nhiều tiền vậy?
Vừa mở hộp ra, Diệp Thiên không nhịn được thốt ra 1 câu, trong cái hộp rộng chừng 50 cm, dài chừng 1 mét này, toàn bộ đều là những tệp tiền 500 tệ được bọc bởi túi ni lông.
Trên những tờ tiền mặt này, còn bày chỉnh tề những 6 con Tiểu Hoàng Ngư vàng óng, thứ này trước thời kỳ giải phóng đúng rất có giá trị, cũng không biết Mạnh Hạt Tử lấy từ đâu ra?
Diệp Thiên đoán số tiền trong hộp, lại nghĩ đến Hồ Hồng Đức định tặng căn biệt thự đó cho cháu gái, không khỏi phẫn nộ nói:
- Ở đây ít nhất phải có đến 400 vạn, tôi nói này lão Hồ, mấy người trong núi các ông lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Vào năm 98 này, những người có đến 400 vạn, mặc kệ là người thành phố nào, đều có thể được coi là giàu có, tên Mạnh Hạt Tử này nếu là người kinh doanh không nói làm gì, nhưng hắn lại là 1 người trong núi, đây mới đúng là có tiền nhưng không lộ ra ngoài.
Hồ Hồng Đức lắc lắc đầu, nói:
- Cũng là mấy năm này kiếm được chút tiền, mấy chục năm trước, cho dù là cậu có đào được nhân sâm, cũng không bán được bao tiền đâu.
Ở thời đại kinh thế có kế hoạch, tư nhân không được phép mua bán dược liệu, nếu không cậu sẽ bị tội đầu cơ trục lợi, chi nên đào được những dược liệu quý báu như nhâm sâm, chỉ có thể bán cho nhà nước, giá thấp thế kia khiến người ta rất phẫn nộ.
Thế nhưng những người như Hồ Hồng Đức này, thà để dược liệu trong tay chứ không bán, cho nên lúc thị trường mở cửa, bọn họ lập tức nước lên thì thuyền lên.
Tên Mạnh Hạt Tử này ở núi Trường Bạch cũng có tiếng là khách Nhân Sâm, bảo bối hắn đào được tuyệt đối không ít hơn Hồ Hồng Đức, thế nên có nhiều tiền như vậy, thực ra là cũng phải.
Diệp Thiên động lòng, đem hộp tiền đó đặt trước mặt Hồ Hồng Đưc nói:
- Lão Hồ, số tiền này tôi không cần, thế nhưng đồ trong 2 hộp đó, thì tôi xem ông không được tranh với tôi đâu!
- Cậu không thiệt đâu, đồ trong hộp đó sợ là còn đánh giá hơn nhiêu so với số tiền này ấy chứ?
Hồ Hồng Đức nghe vậy nở nụ cười, trong lòng cũng không để ý, Mạnh Hạt Tử vốn bị Diệp Thiên chặn đứng, mấy thứ này đáng lẽ là của Diệp Thiên hết.
- Lão Hồ, mau đến xem xem, thứ này là thật hay là giả?
Tuy rằng trong lòng sớm đã có chuẩn bị, nhưng lúc Diệp Thiên mở 2 chiếc hộp khác, lồng ngực vẫn không chịu được thở gấp lên.
Trong hộp này đặt 4 vật, ngoài 3 cái bình sứ ở ngoài ra, ở giữa hộp để 1 cây nấm linh chi lớn như cái quạt, màu đỏ, màu sắc vô cùng diễm lệ, thân nấm dài chừng đến độ nửa mét.
Truyền thuyết trong Đạo gia, nấm linh chi có công hiệu chữa khỏi bách bệnh, tác dụng linh nghiệm, công hiệu nhanh chóng, tên nấm Linh Chi, còn có tên là " thuốc bất tử" hay còn được người ta gọi là "cỏ Linh Chi", Lý Thiện nguyên trong phương thuốc lưu lại, về căn bản đều phải dùng đến thứ này.
- Đương nhiên là thật, cây nấm Linh Chi này phải có niên đại đến 300 năm rồi, thực sự là rất quý đấy, Diệp Thiên, đồ trong bình này còn quý hơn nấm Linh Chi nhiều.
Đối với những người sống trong núi Trường Bạch mà nói, nấm Linh Chi mặc dù hiếm gặp, nhưng trong núi cũng không hiếm thấy, nhưng ánh mắt của Hồ Hồng Đức lại gắn chặt vào 3 cái bình sứ kia.
← Ch. 362 | Ch. 364 → |