← Ch.385 | Ch.387 → |
2 người Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị thành 1 đội lừa đảo, như là 1 đôi hát song ca, 1 người hát chính 1 người hát bè, đừng nhìn tên Lưu Lão Nhị chỉ giao dịch với Diệp Đông Bình thôi thế nhưng còn có vai trò quan trọng hơn Bao Phong Lăng 1 chút đấy.
Kể từ lúc tiếp xúc với đối tượng cho đến lúc thu lưới về, khoảng thời gian mấy năm này lại có 1 điểm sai lầm, đúng là khôn 3 năm dại 1 giờ, tầm quan trọng của Bao Phong Lăng không cần nói cũng biết.
- Mẹ mày, chúng ta thậm chí được coi là ông cha của bọn lừa đảo chứ thế mà con mẹ mày lại bị người ta lừa, ông đá chết mày!
Lúc này nghe thấy cái bẫy mình dày công sắp đặt 3, 4 năm qua lại vì mấy tờ tiền giả ấy mà bị người ta tìm đến nhà, Bao Phong Lăng tức giận xanh mật, đá tới tấp vào Lưu Lão Nhị.
Bao Phong Lăng và lưu Lão Nhị là quỷ háo sắc, 3 ngày 2 người đã gọi mấy con đàn bà đến khách sạn quấn lấy nhau.
Cho nên sau khi Bao Phong Lăng nhìn thấy chỗ tiền giả này theo bản năng cho rằng Lưu Lão Nhị lúc đi đổi ngoại tệ đã bị người ta cho là kẻ ngốc, nhân tiện thăm dò ra tận địa điểm dừng chân của bọn họ.
- Anh Phong, tôi... tôi cũng chưa nhìn thấy đô la HongKong bao giờ, làm sao mà biết đâu đâu là thật đâu là giả?
Lưu Lão Nhị bị Bao Phong Lăng đá liên hồi thì kêu lên oai oái:
- Ông mà gặp lại tên Vương Bát đản đó, 1 đao đâm chết hắn luôn!
Sau khi xem đôi này biểu diễn xong, Diệp Thiên không nhịn được cười, nói:
- Được rồi, mau mặc quần áo lên rồi đi.
Nhìn thấy tròng mắt Bao Phong Lăng xoay tròn, Diệp Thiên tiếp tục nói:
- Đúng rồi, các ông ra ngoài có thể hô, cũng có thể chạy, chỉ cần các ông cho rằng có thể tránh được 2 tay của lão Hồ đây là được.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, Hồ Hồng Đức nhìn quanh phòng, thấy có 2 cái cốc sứ ở trên bàn, tay phải cần lên, dùng lực 1 chút trong nháy mắt cái cốc đó đã vỡ vụn ra.
Hồ Hồng Đức chầm chậm xoay chặt bàn tay rồi mở ra phải ra, thổi nhẹ 1 cái, 1 lớp bột bay khỏi lòng bàn tay, bay tan vào trước mặt 2 tên Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị.
Trong Bang Lừa Đảo cũng có người biết võ chính là người phụ trách võ lực tranh đấu của bang.
Thủ hạ của Cát Lão Đại cũng có mấy người được gọi là "cao thủ giang hồ", nhưng so với Hồ Hồng Đức, mấy người kia quả thực giống với đứa con nít 3 tuổi múa đao hơn, căn bản không xứng để so sánh.
Cho nên chiêu này của Hồ Hồng Đức rất có ích dùng để uy hiếp, dọa cho 2 người Bao Phong Lăng mặt mày trắng bệch, trong lòng vốn đang có ý định chạy trốn nay lập tức tiêu biến luôn.
Về phần 2 con đàn bà trong phòng kia, Hồ Hồng Đức xuống tay cũng rất chừng mực, ngủ hơn 1 tiếng thì tỉnh dậy, 2 cô này thấy sự tình đang như vậy nhưng cũng không dám la lên.
- Diệp Thiên, con định đưa bọn họ đi đâu?
Sau khi ra khỏi khách sạn, Diệp Đông Bình nhìn về phía con trai, ông đã bao giờ trải qua chuyện như thế này đâu, ngoài lúc đầu oai ra còn lại thì ông để Diệp Thiên và Hồ Hồng Đức làm chủ.
Diệp Thiên liếc nhìn Bao Phong Lăng, nói:
- Tìm 1 chỗ trông chừng bọn họ, chân của bọn người của Bang lừa Đảo này có dầu đấy, không cẩn thận bọn họ sẽ chuồn mất.
Bao Phong Lăng cười khổ 1 tiếng, nói:
- Diệp gia, chúng tôi đâu dám, lần này đúng là gặp hạn rồi!
Điểm khác nhau giữa Bang lừa đảo và hào khách giang hồ chính là 1 bên động não 1 bên động thủ, giống như là học trò gặp phải quân binh, có lý nói cũng không được, 2 loại người này mà đối đầu, rõ ràng là bọn lừa đảo thiếu lực lượng võ lực sẽ bất lợi hơn.
Diệp Thiên mới động não chợt nghĩ đến 1 nơi, nhìn về phía cha, nói:
- Ba, ba lái xe về trước đi, con tìm chỗ sắp xếp cho bọn họ ở.
Về chuyện trong giang hồ, Diệp Thiên cũng không muốn để cha tham dự vào quá nhiều, bởi vì ông ấy vốn không phải là người trong giang hồ, biết nhiều quá cũng không phải là chuyện tốt.
- con trai, con lại đây, ba nói với con 1 câu.
Sau khi nghe được Diệp Thiên nói vậy, Diệp Đông Bình do dự 1 chút, kéo Diệp Thiên sang 1 bên, nhỏ giọng nói:
- Trông chừng đừng để bọn họ chạy thoát là được rồi chứ đừng đánh bọn họ, 2 người đó lừa đảo là có tội, chúng ta giam giữ họ cũng là phạm pháp đấy.
Diệp Đông Bình tuy rằng không biết con trai xử trí thế nào với bọn họ, nhưng ông biết Diệp Thiên từ nhỏ đã hay đánh ngườoi, năm 7, 8 tuổi còn đánh 1 cậu cao to hơn 10 tuổi chảy máu mặt, ông đúng là sợ mấy chuyện như kiểu Diệp Thiên đánh gãy chân tay 2 người này lắm.
- Vâng, con biết rồi, ba, lúc nào cha đi học luật pháp thế mà hiểu rõ thế?
Diệp Thiên bị cha nói đến dở khóc dở cười, bây giờ cho dù là niên đại nào đi chăng nữa thì vẫn tồn tại giang hồ, tất nhiên có quy tắc hành sự riêng, tuy rằng không dám nói là tốt hơn pháp luật nhưng pháp luật hiện nay có ảnh hưởng rất ít đến giang hồ.
Giống như quy tắc Cát Lão Đại phái người đi lừa tiền vượt quá giới hạn, cho dù Diệp Thiên có giết chết 2 bọn họ, Cát Lão Đại cũng không dám đi báo cảnh sát, thậm chí còn trăm phương nghìn kế giấu đi.
Còn về phần Cát Lão Đại có vì vậy mà trả thù Diệp Thiên hay không, đó lại là 1 chuyện khác, tóm lại là dân không quan tâm, quan không xét xử, tất cả đều là chuyện tự giải quyết hết.
Sau khi tiễn cha về, Diệp Thiên ngồi xuống chỗ lái xe, còn Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên 1 bên phải 1 bên trái ngồi cạnh 2 người Bao Phong Lăng, 2 người đó cho dù là muốn nhảy khỏi xe cũng không được.
Hơn nửa giờ sau, thấy xe của Diệp Thiên sau khi đến Tây Thành thì quẹo vào 1 cái nhõ nhỏ, Chu Khiếu Thiên nói:
- Sư phụ, sư phụ định đến chỗ Khâu sư huynh đó à?
- Uh, ngoài chỗ lão Khâu ra, ta thực sự không biết để bọn họ ở đâu.
Diệp Thiên nhìn tên Bao Phong Lăng bà Lưu Lão Nhị qua kính chiếu hậu, 2 người này tuy rằng nét mặt đã trấn tĩnh lại, nhưng đi qua bờ sông sao giầy không ướt được? Bọn họ cũng không phải là lần đầu tiên bị bắt.
Trong lúc nói chuyện xe đã chạy đến đầu ngõ của quán võ An Đức, sau khi dừng xe, mấy người lần lượt xuống xe, theo ngõ nhỏ đi vào trong võ quán.
- Ấy, đang làm gì thế?
1 hàng 4, 5 người Diệp Thiên này đúng là có chút gai mắt, còn chưa đến cổng võ quán, mấy người thanh niên đứng ở đó đã vội chạy ra nhìn.
Thủ hạ của Khâu Văn Đông trong thành Tứ Cửu vẫn luôn đi ngang hàng, nói chuyện cũng không khách khí như vậy, chỉ có điều tên thủ lĩnh trẻ tuổi kia liếc mắt nhìn thấy Diệp Thiên, đột nhiên quay đầu bỏ chạy.
- Lại... lại đến thách đấu rồi!
Anh bạn này vừa chạy vừa hô to, khiến cho Diệp Thiên đúng là dở khóc dở cười, lần trước đã bắt tay giảng hòa, thế mà vẫn như cái bóng ma ám ảnh trong lòng bọn họ?
Vừa mới la hét, hơn 10 người trong võ quán đã lần lượt nhảy bổ ra, trên tay còn cầm theo vũ khí gậy gộc, mà dẫn đầu là đại đệ tử của Khâu Văn Đông- Võ Thần.
- Đồ ranh con, Diệp gia tới cửa là khách quý, tiểu tử ngươi lại gọi quỷ cái gì hả?
Nhìn thấy Diệp Thiên, Võ Thần đập mạnh 1 cái vào đầu người nọ, xoay người nói:
- Quay vào đi, quay vào hết đi, Diệp gia không phải là người ngoài.
Sau khi đuổi bọn đệ tử sau lưng vào trong, Võ Thần mới ra nghêng đón Diệp Thiên, chắp 2 tay vào, cười nói:
- Diệp gia, sao hôm nay ngài lại có thời gian đến đây thế này? Khiếu Thiên huynh đệ, cậu cũng có thơi gian mà không đến à?
Sau chuyện đến võ quán thách đấu của Diệp Thiên đó, Chu Khiếu Thiên cũng có vài lần đến võ quán An Đức học tập chút bí thuật bất truyền Bát Cực Quyền của Phùng Hằng Vũ, nên kết giao với Võ Thần.
- Võ Thần, lão Khâu có ở nhà hay không? Tôi có chút chuyện muốn nhờ huynh ấy.
Diệp Thiên khoát tay, cũng không khách sáo với Võ Thần, lập tức đi vào sân.
- Sư phụ vừa gọi điện thoại bảo là lát nữa sẽ đến đây, Diệp gia, mời ngài vào trong uống ngụm trà.
Võ Thần cười mời Diệp Thiên đi vào trong, trong giang hồ rất tôn trọng thực lực, Diệp Thiên lần trước thách đấu võ quán đã khiến cho Võ Thần tâm phục khẩu phục.
So với lần trước thì trong sân có nhiều người hơn, có 1 vài đệ tử không biết Diệp Thiên, nên nhìn Diệp Thiên chằm chằm.
Những người này mới học võ nên tính tình không hiếu động, mới học được mấy chiêu mà đã cho rằng minh là thiên hạ vô địch, thế nhưng đều bị Vô Thần trừng mắt bắt quay vào hết.
Sau khi vào phòng, Diệp Thiên ngồi trên cái ghế Bát Tiên ở bên cạnh ghế chủ trong phòng, chỉ vào Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị nói:
- 2 người này vượt quá phạm vi hoạt động, lừa tiền của tôi, Võ Thần, để ở chỗ các anh mấy ngày được không, đừng để bọn họ chạy mất!
Chuyện này nói ra có hơi mất mặt, chỉ có điều Diệp Thiên không thể nghĩ ra được chỗ nào để 2 người này ở, chỉ có thể tự làm xấu mình, để người ở trong võ quán mấy ngày.
- Lừa... lừa cả tiền của cậu à? Họ đến từ đâu mà vượt quá giới hạn thế, gan to thế à?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Võ Thần giật mình há miệng, 2 mắt nhìn chằm chằm vào 2 người Bao Phong Lăng, 2 người đó bị nhìn đến mức toàn thân cảm thấy không được thoải mái.
Đến võ quán này, nhìn thấy người đàn ông vạm vỡ lùn lùn đó và thái độ của Diệp Thiên, Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị cũng hoàn hoàn không còn ý định chạy trốn nữa, lần này đúng là dẫm lên cửa sắt rồi.
Đối với chuyện mất mặt này, Diệp Thiên cũng không muốn nói nhiều, khoát tay nói:
- Người miền nam, tôi cũng không rõ lắm, anh tìm phòng cho tôi gửi 3 ngày có được không?
- Được, không thành vấn đề.
Võ Thần cũng là người biết chuyện, lập tức gọi 2 ngươi lại, nói:
- Nhốt 2 người họ ở hậu viện đi, chăm sóc tốt cho hắn, nhưng đừng để bọn họ ra khỏi phòng nửa bước, rõ chưa?
Quán võ An Đức chỉ giúp Diệp Thiên trông người vài ngày, không liên quan đến chuyện của Diệp Thiên, nên lần này Võ Thần mới dàn xếp như vậy, sau này chuyện này giải quyết xong, 2 người này cũng không đổ lên đầu võ quán.
- Võ ca, yên tâm đi, 2 người, đi thôi!
Người trong giang hồ hành sự, cũng kó mà không bị người khác nhận ra, Khâu Văn Đông có thể làm ăn lớn như vậy, cũng phát sinh không ít mâu thuẫn với người khác, thỉnh thoảng cũng có người để ý đến.
Cho nên đối với chuyện như vậy, người trong võ quán cũng là ngựa quen đường cũ.
- Thảo nào hôm nay tôi thấy con chim khách bên giường tự nhiên hót hóa ra là có Diệp huynh đệ đến.
Vừa mới đưa 2 người Bao Phong Lăng đi, Khâu Văn Đông từ trong cửa bước vào, ông với Phùng Hằng Vũ tuy rằng xưng hô là huynh đệ, nhưng cũng không có quan hệ gì, chỉ là xưng hô thế thôi.
- Lão Khâu, hôm nay đến làm phiền ông đây.
Diệp Thiên đứng lên, mỉm cười tiếp đón, tục ngữ nói kiệu có người khiêng, người có người nâng đỡ, hành tẩu trong giang hồ không phải là cần phải như thế sao?
← Ch. 385 | Ch. 387 → |