Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 387

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 387: Bị leo cây
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


- Nói gì thế chứ, Diệp lão đệ, chúng ta đều sống trong kinh thành, chuyện của cậu không phải chuyện của tôi sao? Nói phiền hay không phiền cái gì chứ?

Khâu Văn Đông vốn là người ngay thằng phóng khoáng, cũng có ý định kết giao với Diệp thiên, nói những lời này khiến cho người nghe cảm thấy rất thoải mái.

- Diệp lão đệ, vị này là?

Khâu Văn Đông và Chu Khiếu Thiên cũng quen biết nhau rồi, thế nhưng đây là lần đầu tiên Khâu Văn Đông gặp Hồ Hồng Đức, ông già này thân hình cao lớn, mặc dù đã hơn 60 tuổi nhưng sinh lực còn mạnh mẽ hơn cả đám thanh niên, liếc mắt nhìn qua 1 cái cũng biết là người có võ.

Hồ Hồng Đức không cần Diệp Thiên giới thiệu, 2 tay chắp vào, nói:

- Hồ Hồng Đức ở núi Trường Bạch, đến mạo muội mong Khâu lão đệ không lấy làm phiền.

Nghe được chữ núi Trường Bạch, Khâu Văn Đông trong lòng động 1 cái, mở miệng nói:

- Lão huynh họ Hồ, không biết xưng hô với thủ lĩnh Hồ Vân Báo ở 3 tỉnh Đông Bắc thế nào ạ?

- Đấy là cha tôi, sao? Khâu lão đệ cũng biết tên cha tôi à?

Hồ Hồng Đức nghe vậy sửng sốt, ông thấy người này chưa quá 50 tuổi mà cũng quen biết với cha mình hay sao?

- Ha ha!

Khâu Văn Đông cười lớn 1 tiếng, noi:

- Thế thì không phải người ngoài rồi, Hồ huynh, năm đó cha tôi đi qua 3 tỉnh Đông Bắc, cũng có kết giao với thủ lĩnh Hồ, duyên phận, đúng là duyên phận!

Khâu Văn Đông vốn là con hiếm muộn. Cha của ông là Khâu Anh Đức là 1 võ thuật gia ở kinh thành, rất có thanh danh trong chốn võ lâm, giao du rộng rãi, quen biết Hồ Vân Báo cũng là chuyện dễ hiểu.

Giang hồ nói rộng thì cũng rộng, nhưng nói nhỏ thì lại là nhỏ, Khâu Văn Đông làm quen như vậy, 2 bên kết giao thân thiết hơn rất nhiều.

Hồ Hồng Đức bèn biễu diễn 1 chiêu công phu Ưng Trảo Công cho các đệ tử của Khâu Văn Đông xem, cây hoa mai thân to bằng bát ô tô kia bị 1 trảo của ông chặt gãy khiến cho mọi người đều xanh lè mắt khiếp sợ.

Buổi trưa Khâu Văn Đông mời mọi người đến 1 khách sạn dùng bữa, mấy chén rượu xuống bụng, tình cảm huynh đệ cũng càng thân thiết hơn, không khí cực kỳ náo nhiệt.

- Diệp lão đệ, chuyện này dễ thôi, mấy ngày nữa để anh mời mấy vị lão gia trong võ lâm đi cùng cậu, nói chuyện tiền nong với bọn họ, không chỉ lấy lại số tiền ấy đâu mà còn phải bắt họ tính toán thêm 1 chút!

Sau ba 3 tuần rượu, Khâu Văn Đông nổi máu lên, ông là dân Bắc Kinh gốc, hơn nữa cha ông ở địa phận Hà Bắc là Thiên Tân cũng quen rất nhiều người, trước kia chưa từng phải giải quyết những vụ thế này bởi vì rất có kinh nghiệm.

Diệp Thiên trầm ngâm 1 chút, nói:

- Được, thế thì phiền anh vậy. Chuyện giang hồ vẫn phải dùng quy tắc giang hồ để giải quyết, đôi phương đã ra mặt sắp xếp rồi Diệp Thiên cũng không thể đánh giết được, nếu không có lý cũng thành vô lý.

Lúc này, 2 bên cạnh tranh không phải dùng vũ lực cá nhân mà là xem có khả năng mời người đến đàm phán, mời ai càng có địa vị cao và quan hệ rộng thì càng tốt.

Diệp Thiên mặc dù được coi là người trong giang hồ, nhưng cậu vẫn chưa gia nhập vào, năm đó đi theo lão Đạo quen biết không ít tiền bối địa vị rất cao, chỉ có điều họ đã sớm qua đời rồi, nếu để Diệp Thiên mời người, cậu cũng không mời được mấy người.

- Đúng rồi, anh Khâu, cái tên Cát Lão Đại ở Giang Tây đó, anh nghe qua bao giờ chưa?

Diệp Thiên năm quá cũng đi quan địa phận Giang Tây, thăm hỏi mấy vị cao thủ võ lâm của miền nam, nhưng chưa bao giờ nghe qua có người họ Cát trong giang hồ cả.

Khâu Văn Đông lắc đầu nói:

- Chưa, chú Diệp, võ lâm miền nam không giống với miền bắc của chúng ta đâu, bọn họ rất coi trọng tiền, từ lâu đã 1 vài người đã ra nước ngoài mở quán võ, còn lại 1 vài người thì hãm hại lừa tiền người tốt, 2 bên thực sự rất ít qua lại.

Võ lâm 2 miền bắc nam từ xưa đã phân ranh giời rõ ràng, chia thành 2 giang hồ, miền bắc khinh thường miền nam, miền nam cũng không coi miền bắc ra gì, Khâu Văn Đông cũng không biết nhiều.

- Chú Diệp, thế này đi, anh có bạn ở Giang Tây, để anh nhờ người hỏi thăm 1 chút nha!

Diệp Thiên gật đầu, nói:

- Anh Khâu nếu như có người quen thì thăm dò nội tình đối phương trước đi, chuyện này em vẫn cảm thấy có gì đó không ổn.

Bữa rượu này uống đến tận 4, 5 giờ chiều thì Diệp Thiên mới cùng Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên cáo từ ra về, còn về 2 người Bao Phong Lăng thì ở bên trong võ quán.

- Diệp Thiên, không để 2 người đó bị gì chứ?

Diệp Đông Bình trở về vẫn ở trong căn Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, nhìn thấy mấy người về, liền vội ra đón, ông cũng là người bình thường, sợ con trai làm chuyện gì phạm pháp.

- Ba, không sao đâu, để người canh rồi, sau này dẫn bọn họ cùng đi đàm phán là được.

Diệp Thiên khoát tay, nói:

- Ba, ba không phải lo lắng đâu, chuyện này con giải quyết là được rồi, hôm nay mệt rồi, con về phòng ngủ trước đây.

Không biết vì cái gì, lúc trưa hôm nay uống rượu, Diệp Thiên vẫn cảm thấy nóng lòng, vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, bởi vì cái tên Cát Lão Đại đó đồng ý quá thoải mái.

Tục ngữ nói kỹ nữ vô tình hát câu vô nghĩa, tên lừa đảo này cũng không tốt hơn 2 tên đó, theo lý thuyết mà nói thì tên Cát Lão Đại này tuyệt đối không phải là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.

Phải biết rằng, vào năm 98 này có rất ít triệu phú, mà các tỉ phú lại càng hiếm như lông phượng sừng lân, Diệp Thiên vẫn không dám chắc cái tên Cát Lão Đại đó có thể vì 2 tên thủ hạ mà có thể nôn ra gần 30 triệu đó.

Sau khi trở về phòng, Diệp Thiên lấy ra 3 đồng xu bói quẻ, liên tiếp hiện lên là tam quẻ, rõ ràng là quẻ "núi tổn thất", điều này khiến cho sắc mặt Diệp Thiên trở nên khó nhìn, đây chính là điềm báo xui xẻo.

Tuy nói rằng không thể bói chính mình, nhưng Diệp Thiên sau khi tu luyện tinh thông vẫn có thể mở 1 chút môn đạo, trước mắt là 3 quẻ rủi ro liên tiếp, về căn bản là trời đã định thế rồi.

Đến giữa trưa ngày hôm sau, Diệp Thiên nhận được điện thoại của Khâu Văn Đông,

Theo tin tức bên Giang Tây gửi về, xác thực là có 1 người tên Cát Lão Đại, nhưng hắn không phải là người đứng đắn trong giang hồ, mà là 1 kẻ lừa đảo vô lại lũng đoạn thị trường.

Theo cách nói của bạn Khâu Văn Đông đó, ngày hôm qua không biết xảy ra chuyện gì, Cát Lão Đại cũng không xuất hiện ở địa phận Giang Tây nữa, hình như có người thấy hắn ở sân bay.

Sau khi nghe được Khâu Văn Đông nói vậy, Diệp Thiên lại khẳng định quẻ bói mình không sai, Cát Lão Đại hẹn 3 ngày chẳng qua là muốn để mình chạy thoát mà thôi, số tiền 30 triệu lớn như vậy đủ để hắn bỏ cơ nghiệp này mà chạy trốn.

Sau khi cám ơn Khâu Văn Đông trong điện thoại, Diệp Thiên cũng dặn ông không cần mời bạn bè trong giang hồ nữa, sau khi đi lần này đối phương không lộ mặt thì mình cũng không nên nợ người ta nhiều ân tình như vậy.

Đương nhiên, Diệp Thiên vẫn phải đi, sáng sớm thứ 3, cậu dãn theo Chu Khiếu Thiên còn chưa chào hỏi ai đã lên ô tô lái đến quán trà hẹn ở Thiên Tân đó.

Từ 10 giờ sáng, Diệp Thiên đợi đến 2 giờ chiều, Cát Lão Đại cũng không lộ diện, mà số điện thoại mà Bao Phong Lăng đưa cho kia gọi thế nào cũng nằm ngoài vùng phủ sóng, tạm thời không thể liên lạc được.

- Mẹ nó, đánh ngỗng cả ngày cuối cùng lại bị nó mổ mù mắt!

Tâm trạng này của Diệp Thiên gọi là hận, nếu hôm đó cậu đến Giang Tây, 8, 9 phần là có thể chặn được tên Cát Lão Đại đó, nhưng không ngờ đối phương lại tính kế kim thiền thoát xác.

Kể từ khi Diệp Thiên xuất đạo tới nay, chưa bao giờ phải nếm mối nhục nào to đến thế, trên đường lái xe về kinh thành, nghiến răng kèn kèn, lái thẳng xe đến quán võ của Khâu Văn Đông.

- Lão đệ, đối phương không đến à?

- Nhìn thấy sắc mặt âm u của Diệp Thiên, Khâu Văn Đông tự hiểu là Diệp Thiên đã bị leo cây rồi. Ấy, theo quy tắc mà làm đi.

- Diệp Thiên gật đầu, cùng Khâu Văn Đông vào phòng giam 2 người đó. Diệp gia, mọi chuyện có thỏa đáng không?

Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị mấy ngày này ăn uống cũng không tồi, sắc mặt cũng hồng hào lên rất nhiều.

- Cát Lão Đại của các người không đến, quy tắc cũng đều hiểu rồi, 2 chân 1 tay là thanh toán xong ân oán.

Sắc mặt Diệp Thiên không chút thay đổi, nếu như không phải 2 người này tội không đến mức chết thì cậu đã giết quách đi cho rồi. Diệp Thiên vì kiếm 4 triệu, chữa bệnh 1 tháng cho Đường Tuyết Tuyết, mỗi ngày phải hao tốn hết công lực, đây đều là tiền vất vả mà có.

- Mẹ nó, tôi tận tâm vất vả bán sức cho hắn 10 năm trời, tôi... con mẹ 18 đời tổ tông nhà hắn!

Sau khi nghe Diệp Thiên nói vậy, 2 người Bao Phong Lăng lập tức biến sắc, 1 chân 1 tay này cũng không phải đánh gãy đơn giản như vậy mà là chặt đứt luôn cả 1 chân 1 tay.

- Diệp gia, là 2 anh em tôi có mắt như mù, đi theo nhầm người, mong ngài độ nhân độ lượng, tạm tha cho chúng tôi lần này!

Bao Phong Lăng cùng Lưu Lão Nhị phù phù 1 tiếng rồi quỳ xuống trước mặt Diệp Thiên, chán chạm xuống đất kêu "bình bịch", 2 người bọn họ cũng hơn 30 tuổi rồi, nếu không còn chân tay, nửa đời sau sống thế nào đây?

- Diệp gia, chúng tôi có thể lập công chuộc tội, chúng tôi có thể bắt tên Cát Lão Đại về cho ngài được.

Câu nói này của Bao Phong Lăng khiến cho Diệp Thiên giật mình:

- Các ngươi có thể tìm được Cát Lão Đại?

Nếu có thể tìm được hắn thì chuyện cũ của các ngươi ta coi như bỏ qua. Cho dù chặt đứt chân tay 2 người này, đối với Diệp Thiên mà nói cũng không có lợi gì, 20 triệu mất tăm kia cũng thế mà không thể tìm lại được.

Nhìn thấy có thể xoay chuyển tình thế, Bao Phong Lăng vội vàng nói:

- Diệp gia, Cát Lão Đại trước kia cũng làm nhiều vụ rồi, cũng đều trốn 1 thời gian, thế những 1 năm rưỡi sau hắn lạo quay trở về, nếu ngài tha cho 2 chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp ngài tìm ra tên Cát Lão Đại đó!

- Tha cho các ngươi à? Các ngươi mà chạy đi ta biết đường nào mà lần?

Diệp Thiên lạnh lùng cười 1 tiếng, bỗng nhiên tiến về phía trước 1 bước, tay phải nhanh như chớp ấn vào xoa bóp chỗ bụng của 2 người, 1 cỗ âm khí nhập vào bên trong 2 người họ.

- Diệp gia, ngài... ngài làm gì vậy?

Hai người chỉ cảm thấy toàn thân nổi lạnh, sau khi sợ run bắn cả người thì lại không thấy cảm giác gì nữa.

Diệp Thiên lạnh lùng nói:

- Các người đi đi, tìm được tên Cát Lão Đại rồi thì quay về tìm ta.

- Diêp gia, ngài... ngài không đùa chúng tôi chứ? Như... như vậy mà thả chúng tôi đi ư?

Thái độ của Diệp Thiên đột nhiên thay đổi, khiến cho Bao Phong Lăng và Lưu Lão Nhị không dám tin.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-798)