← Ch.402 | Ch.404 → |
Diệp Thiên hiểu sự băn khoăn của Chúc Duy Phong, hành động đó là để yên lòng ông ta thôi, để ông ta bảo những người mang súng trên võ đài đi xuống như vậy sẽ tránh khỏi việc làm trò cười cho Đằng Thác Hải.
Trong này có ít nhất 10 cái camera, dù Diệp Thiên có nhìn nói vào 1 cái camera thì lúc hắn nói camera ở nọi góc độ cũng đã thu vào rồi.
Chúc Duy Phong cũng không ngờ Diệp Thiên lại làm như vậy, ông ta im lặng một lúc rồi lắc đầu nói:
- Này Diệp Thiên đây không phải là chuyện đùa đâu, hãy để cho Hồng phó sư lên đi.
Trong lòng Chúc Duy Phong cũng hiểu rõ, nếu Diệp Thiên có xảy ra chuyện gì ở đây thì ông ta là người đứng phía sau thì không lo được nhiều chuyện như vậy, bất luận Diệp Thiên có thế nào thì ông ta cũng không dám phiêu lưu, mạo hiểm được.
- Chúc tổng, tôi mà đi xuống thì ông lên đi?
Vẻ mặt Diệp Thiên trầm xuống, nhưng trong lòng khá giận giữ, bị người Nhật Bản khiêu khích mà Chúc Duy Phong còn cân nhắc nọ kia nhưng Diệp Thiên cũng không nề hà gì chuyện này.
- Cậu?
Chúc Duy Phong cười khổ, đang lúc nói chuyện thì bị Hồ Hồng Đức kéo về:
- Nghe tôi nói đây, tiểu tử nhà ngươi hãy xem có chuyện gì náo nhiệt đi. Diệp Thiên chịu ra tay thì đó là phúc phận của nhà ngươi, hãy xuống dưới mà xem đi.
Bị Hồ Hồng Đức dùng lực của Ưng Trảo công nắm lấy vai phải, Chúc Duy Phong tê dại, chỉ có thể ngồi ở trên nghế, vẻ mặt đau khổ nói:
- Hồ lão gia à, là vì thân phâ phận của Diệp Thiên có chút đặc biệt.
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Hồ Hồng Đức bĩu môi nói:
- Ông ăn củ cải thì lãnh đạm đi đừng quan tâm, không sao đâu, nếu Diệp thua người Nhật Bản này thì nhất định lão Hồ ta sẽ lên thi đấu.
Tuy Hồ Hồng Đức chưa từng thấy Diệp Thiên dùng binh khí nhưng một đao thì có thể lấy được mạng người, bất kể là binh khí gì nếu ở trong tay Diệp Thiên thì đều có thể phát huy được tác dụng cực lớn cho dù hắn có lấy súng làm côn thì cũng có thể xoay tròn đè chết được tên Nhật Bản kia trên võ đài.
- Diệp... Diệp Thiên lợi hại như vậy ư?
Chúc Duy Phong không dám tin tưởng Hồ Hồng Đức, nếu không phải vừa rồi ông ta đánh bại An Đức Duy Kỳ thì nhất định Chúc Duy Phong sẽ cho rằng Hồ Hồng Đức khoác lác, căn bản cơ thể Diệp Thiên không có gì đặc biệt, Chúc Duy Phong không nghĩ là dấu trong đó lại là một vị cao thủ.
Chẳng qua là Chúc Duy Phong không biết tiểu học Diệp Thiên đã học nội quyền, lại có thể chịu đựng được ngoại quyền, sức mạnh bên trong hắn có thể nuôi hắn trong nháy mắt đã phát ra uy lực, lực sát thương này không thể so sánh với ngoại công được.
- Lợi hại? Người Nhật Bản này cộng cả với An Đức Duy Kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn.
Dường như so sánh An Đức Duy Kì với Đằng Thác Hải thì có chút không ổn, Chúc Duy Phong "phì" một tiếng rồi nói tiếp:
- An Đức Duy Kì vẫn còn là nam tử hán còn cái tên tiểu tử này là cái đồ gì không biết? thôi hãy xem sự náo nhiệt này đi.
- Vậy...Vậy được rồi!
Chúc Duy Phong bất đắc dĩ phải gật đầu chỉ còn biết tin tưởng vào lời Hồ Hồng Đức.
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, Chúc Duy Phong vẫn muốn dời khỏi chỗ ngồi, am thầm lấy ra máy bộ đàm truyền đi lệnh để cho những người đang núp trong bóng tối chú ý lên võ đài nếu tình hình có nguy hiểm đến tính mạng của Diệp Thiên thì phải hạ võ đài đưa Diệp Thiên đi cấp cứu ngay lập tức.
Thấy Diệp Thiên mất thời gian thuyết phục Chúc Duy Phong, Đằng Thác Hải mất kiên nhẫn chỉ tay về phía Diệp Thiên nói:
- Người Trung Quốc làm việc thật lề mề, ngươi... dùng binh khí gì?
- Có đúng là ngươi chạy lên võ đài không vậy?
Diệp Thiên coi thường lườm 1 cái, hắn cũng cân nhắc tình hình thành thực àm nói hắn không có học về lãnh khí, đao, súng, côn hắn không biết sử dụng cái nào cả, thật là cầm vũ khí còn không thuận tiện bằng đánh tay không nữa.
Trong lúc Diệp Thiên nói không muốn cầm vũ khí thì đã thấy cái súng dưới chân đã bị Đằng Thác Hải dẫm nát, hắn động lòng nói:
- Không phải là ngươi đã nói kĩ thuật súng của Nhạc gia không bằng kiếm đạo của Nhật Bản hay sao? Để ta dùng cây súng này đi!
Vừa nói Diệp Thiên vừa đi về phía Đằng Thác Hải không hiểu sao Đằng Thác Hải lại không tự chủ được y lùi lại mấy bước để tránh cái đã giẫm nát dưới chân ra.
- Hỏng rồi, tên tiểu tử này sao không dùng cái gì tốt hơn mà lại dùng cây súng này?
Thấy Diệp Thiên cúi đầu nhặt cây súng lên, Hồ Hồng Đức không nhịn được nói thầm một câu: Phải biết rằng côn tháng, đao năm còn súng thì cả đời. Học súng là khó khăn nhất, xem ra khả năng dùng kiếm của Hồ Hồng Đức còn không bằng Đằng Thác Hải.
- Ta sẽ cho ngươi biết kiếm đạo lợi hại như thế nào?
Vừa rồi, Đằng Thác Hải có chút bất nãm với chính bản thân mình lui lại mấy bước, thấy Diệp Thiên cầm súng lên, toàn thân y cứng đờ, tay phải cầm thật chặt chuôi đao đang chuẩn bị thời cơ sẽ đả tương đối thủ.
- Chính bằng ngươi?
Diệp Thiên nghe thấy vậy, cười giễu cợt một tiếng:
- Người Nhật Bản các ngươi cái gì cũng học từ người Trung Quốc, học lại không đến nơi đến chốn
Lời này của Diệp Thiên không phải là ăn nói linh tinh, văn hóa của người Nhật Bản đúng là đều học theo và chịu ảnh hưởng của người Trung Quốc từ ăn, mặc, ở, đi lại đến các tập quán, sinh hoạt chính là đều giống in người Trung Quốc cổ đại.
Hiện nay, người Nhật Bản vẫn ngủ ở thảm trên sàn nhà chính là sự bắt nguồn và kết tinh hoàn mỹ của văn hóa Hán quốc đến nay đã gần 2 ngần năm lịch sử, đến thời Đường nó thịnh hành và được truyền vào Nhật Bản, trong những ngôi mộ cổ ở Hoàng thất Tây An vẫn còn đấy dẫy những thảm lót sàn nhà như thế.
- Nhật Bản, chỗ ngồi của tổ tông các ngươi, kiếm đạo cũng là của người Trung Quốc, mau cút xuống đi.
- Vốn dĩ nước Nhật Bản chỉ là một đám băng của sông Hầu Tử, nếu không phải là Từ Phúc dẫn theo người đến Nhật Bản thì không biết chúng mày còn đang ăn lông ở lỗ ở đâu.
- Khà khà, Nhật Bản vốn là nước loạn luân, các ngươi có biết không, bên bọn nó con cái luôn khinh thường mẹ.
Lời lày của Diệp Thiên khiến cho mấy người dưới võ đài đồng tình, họ cười vang một trận, họ có chút hiểu biết về văn hóa của người Nhật Bản và đang bàn luận sôi nổi, không ngừng châm chọc chỉ tay lên võ đài.
- Ngươi ... ăn nói xuyên tạc.
Hiển nhiên Đằng Thác Hải không biết nước y có thảm lót sàn, nghe Diệp Thiên nói và bị những người dưới võ đài nhạo báng, y giận tím mặt, sáng loáng thanh gươm được tên võ sĩ rút ra, tiện tay y vứt vỏ đao sang một bên, giơ song đao trên tay lên quá mức độ gánh vác.
Trên võ đài Đằng Thác Hải không tranh cãi nổi Diệp Thiên, điều đó càng làm tăng sự hận thù trong lòng, y đã quyết dùng máu tươi của Diệp Thiên để rửa sạch nỗi sỉ nhục của mình.
- Đến đây đi, ta sẽ cho ngươi biết thế nào là kỹ thuật bắn súng.
Lúc này toàn thân Đằng Thác Hải cứng đơ thì Diệp Thiên lại mền mại khắc thường, hắn cầm miếng sắt dưới đất một tay đỡ, giơ ngón trỏ ra như khiêu khích thêm Đằng Thác Hải và tỏ rõ sự khinh thường.
Thấy mọi người vây xung quanh võ đài như vậy Diệp Thiên cũng không khỏi toát mồ hôi vì họ đã vừa chứng kiến sự hung tàn của Đằng Thác Hải vết máu trên đao y vẫn còn nhỏ xuống.
Nhưng Hồ Hồng Đức và Chu Khiếu Thiên vẫn mỉm cười, ngoại công chuyển vào nội công họ hiểu sự " Nới lỏng" này của Diệp Thiên là có hàm ý gì.
Nội gia quyền là nơi "Nới lỏng" cần như " Da lý bao cốt" đó mới là nội gia quyền thực sự.
Nhưng nới lỏng và lười không giống nhau, nới lỏng cần một thời gian nhất định còn thời gian thì phải nhanh, vận khí từ đầu đến chân nếu toàn cơ thể đều nha hoặc nghỉ ngơi thì đó chính là trễ.
Bình thường nhìn thấy cao thủ nội gia đều là miễn cưỡng, tinh thần bình tĩnh không được miễn cưỡng, nếu đã hạ quyết tâm thì thỏ chạy cũng phải lấy được đầu, thấy hắn không để ý một luồng nội khí chạy toàn thân chỉ cần đợi thêm Đằng Thác Hải động đậy thì lập tức Diệp Thiên sẽ phản ứng ngay.
Nhưng sở dĩ Diệp Thiên làm như vậy cũng là bởi vì Diệp Thiên không hiểu về kĩ thuật bắn súng, khi người này tấn công sẽ không tránh khỏi những sơ hở,
- Hây ha!
Sau khi đi xung quanh Diệp Thiên nửa vòng, bỗng nhiên Đằng Thác Hải bước về phía trước nột bước dài, giơ cao thanh đao nhanh như một tia chớp chém thẳng xuống người Diệp Thiên, y làm như vậy là bởi vì vừa rồi Diệp Thiên đã có những lời sát tâm.
Diệp Thiên cách Đằng Thác Hải khoảng 4, 5m, sau một bước Đằng Thác Hải đã đứng trước Diệp Thiên cả người đã ở trong đao.
Đao này đã làm cho mọi người dưới võ đài phải nín thở, Chúc Duy Phong càng nắm chặt chiếc cốc trong tay nếu thực sự Diệp Thiên bị bổ đao này thì sẽ chết ngay trên võ đài.
Dù động tác của Đằng Thác Hải rất nhanh nhưng trong mắt Diệp Thiên đó cũng chỉ là chậm, chân trái đứng yên, chân phải vẽ một vòng tròn thậm chí cả cái súng cũng được nâng lên tia sáng lóe lên của võ sĩ đao nhằm thẳng Diệp Thiên mà chém xuống.
Sau một đao Đằng Thác Hải phóng nhanh về phía trước nhưng kinh nghiện đối phó của hắn vô cùng phong phú, lúc lao ra y đã dồn 2 đao vào một tay, tay trái không cầm gì đề phòng Diệp Thiên tấn công.
- Người Nhật Bản các ngươi cũng có chút khả năng về đao pháp đấy.
Từ khi giao đấu với Phác Kim Hi, Diệp Thiên cũng có hiểu biết về kiếm đạo Nhật Bản
Cho nên căn bản là Diệp Thiên không tính toán chuyện ra tay, hơn nữa Đằng Thác Hải lại khơ lên lử giận trong Diệp Thiên, chủ ý hôm nay là hắn quyết định làm cho tên Nhật Bản ngông cuồng, tự cao tự đại này một lần nhục nhã, sau đó là cho y biết là tại sao mà hoa lại có màu hồng như vậy.
← Ch. 402 | Ch. 404 → |