← Ch.442 | Ch.444 → |
- Tiểu thúc, đi thôi, giao dịch xong thì đừng ngây ra chỗ này!
Chứng kiến bộ dáng đó của Diệp Thiên, Liễu Hi Quốc thật muốn giả vờ không biết hắn, mua về hai khối nguyên liệu mà chó chẳng thèm, thế nhưng lại giống như được lợi, chuyện này nếu truyền đi ra, chỉ sợ châu báo Tả Thị ở Hồng Kông lại sẽ nổi danh.
Phải biết rằng, nguyên liệu 1414 bởi vì giống phần nào đó từ cơ thể người ra, lần giao dịch Myanmar này vận khí cực cao, hoặc là có người không biết lần này nguyên liệu bán ra giá cao nhất là bao nhiêu, nhưng không ai chưa từng nghe qua có một khối nguyên liệu như vậy.
- Hi Quốc, tìm người đem hai khối nguyên liệu này đi, đều đưa về Hồng Kông đi!
Nghe được lời của Liễu Hi Quốc, Diệp Thiên đứng dậy, nhìn chung quanh một cái, giảm thanh âm thấp xuống dặn dò:
- Vận chuyển đến máy bay tư nhân của Đường Văn Viễn đi, đi con đường khác tôi không yên tâm.
Myanmar gần đây tình hình chính trị rất là không ổn, những nơi quân đội và chính phủ có thể khống chế cũng giới hạn ở Ngưỡng Quang và Dehler, nếu vạn nhất trên đường khuân vác mà nguyên liệu bị mất đi, Diệp Thiên thật sự là khóc không ra nước mắt.
- Những thứ này chúng ta mang về sao?
Liễu Hi Quốc nghe vậy nở nụ cười khổ, nhìn thoáng qua hai khối nguyên liệu kia, nói:
- Tiểu thúc, hai khối nguyên liệu này, thúc cắt ở chỗ này là được, còn cần mang về Hồng Kông?
Tới tham gia giao dịch Myanmar, các thương nhân nói chung, nếu mua nguyên liệu bán đổ đặc biệt quý, vì thận trọng phần lớn đều đưa về quốc nội rồi tiến hành giải thạch, vì thế không tiếc tốn tiền vận chuyển cao.
Nhưng đối với nguyên liệu biểu hiện thông thường, bọn hắn thường thường cũng sẽ giải thạch tại hiện trường. Còn có một số thương nhân đầu cơ trục lợi, giải thạch giải trướng liền trực tiếp bán ra tại hiện trường, đây cũng là nguyên nhân giới giải thạch truyền lưu nhiều chuyện.
Đương nhiên, những chuyện này thông thường đều là người nào đó mua nguyên liệu giá thấp, đổ thắng lớn, trong vòng một đêm trở thành tăng ngàn vạn lần, nhưng người đổ thạch táng gia bại sản cũng sẽ bị mọi người quên lãng. Dần dần biến mất trong hội cược thạch.
- Giải thạch tại hiện trường?
Diệp Thiên nghe vậy có chút do dự, dù sao hắn đã biết Phỉ Thúy trong nguyên liệu của hắn không tệ, cũng không muốn hấp dẫn mọi người chú ý ở trong này. Hơn nữa, Diệp Thiên chính là thầy phong thuỷ, cũng không phải sư phụ giải thạch giống như lão Ngô.
Nhưng Liễu Hi Quốc nói cũng có lý, khối nguyên liệu kia chỉ có bảy tám chục ki-lô-gam còn dễ nói, mang theo cũng không khó khăn, nhưng nó nặng mấy trăm cân thì khuân vác có chút phiền phức, chỉ sợ đến lúc đó phải dùng xe nâng trong sân bay.
- Hắc hắc. Tôi nói này, chàng trai, cậu thật đúng là thích giải khối nguyên liệu này?
Diệp Thiên đang do dự, vị Ngô sư phụ không biết từ nơi này xông đến, liếc mắt một cái thấy khối nguyên liệu trên xe nâng, không khỏi cười nói:
- Người trẻ tuổi, cậu thật đúng là có ý, nhưng khối nguyên liệu này cũng không lo bời thường nhiều, mấy trăm đôla mà thôi. Coi như là giao học phí thôi!
- Ôi. Lão Ngô, ông nói cái gì đó? Vị này là trưởng bối của tôi, tôi kêu thúc thúc, nói chuyện với anh ấy, ông chú ý một chút.
Diệp Thiên cũng không có ý kiến gì đối với xưng hô của lão Ngô, nhưng Liễu Hi Quốc không đồng ý, cha vợ hắn có địa vị cao ở Hồng Kông, là sư đệ của cha vợ, Diệp Thiên há lại có thể để một sư phụ giải thạch như vậy khinh nhục? Ngay cả vị đứng ở bên cạnh hắn kia cũng không được!
- Cái... Cái gì? Liễu... Liễu tổng. Cậu nói cậu ta là trường bối của cậu?
Lão Ngô bị lời nói của Liễu Hi Quốc làm hoảng hồn, nhìn thấy Liễu Hi Quốc gật đầu xác nhận, vội vàng nói:
- Xin lỗi, vị tiên sinh này, lão Ngô tôi quả là miệng thối, ngài ngàn vạn lần đừng trách móc!
Nếu Diệp Thiên là vãn bối Tả gia, lão Ngô còn có thể lên mặt ở trước mặt hắn. Nhưng hắn không ngờ là trưởng bối của Liễu Hi Quốc, lão Ngô xưng hô cũng có chút bất kính.
Phải biết rằng, lực ảnh hưởng của châu báu Tả Thị ở Hồng Kông chỉ là bình thường, nhưng trước mặt liên quan đến Tả Gia Tuấn, nếu người nào đó làm hắn giận, hoàn toàn không cần tự mình đối phó, chỉ cần để tin tức lộ ra, chỉ sợ người nọ sẽ phải chịu nhiều chèn ép ở Hồng Kông, rất nhiều người muốn nịnh bợ Tả đại sư.
- Ha ha, lão Ngô là người như vậy, không có gì ý xấu.
Khi lão Ngô giải thích với Diệp Thiên, đứng ở một bên, Trịnh Đại Quân mày nhảy dựng, trong óc của hắn nhất thời nghĩ tới một người, trên mặt nhất thời lộ ra vẻ tươi cười, nói tiếp:
- Vị này hẳn chính là Diệp tiên sinh? Tôi từng nghe Văn sinh nói về ngài.
- Văn sinh? Văn Loan Hùng?
Diệp Thiên nghe vậy lặng đi một chút, có chút chần chừ nói:
- Tôi không quen thuộc anh ta lắm, còn có nói chuyện gì khác không?
Diệp Thiên không thích người sau lưng đàm luận đúng sai, Văn Loan Hùng dám đem chuyện của hắn nói lung tung, điều này làm cho chút thiện cảm của Diệp Thiên đối với Văn Loan Hùng cũng không còn.
- Không, không có gì, Diệp tiên sinh giải thạch ở Hồng Kông giải ra một khối Phỉ Thúy Đế Vương Lục thượng hạng, trong ngành chính là không người nào không biết, không người không hiểu.
Trịnh ĐẠi Quân cũng không dám đắc tội trước mặt thanh niên này, trong hội giải thạch ở Hồng Kông, người nào không biết Tả đại sư có một người tiểu sư đệ tuổi còn trẻ?
Hơn nữa tiểu sư đệ này tính tình hơi tàn nhẫn, ở Hồng Kông có vài ngày liền đắc tội một ông chủ giới giải trí, nhưng khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là, ông chủ Hoa thà rằng chảy nước mắt đuổi đi đạo diễn xuất sắc nhất của mình, cũng không dám đắc tội người thanh niên này.
Nhưng Diệp Thiên đã rời Hồng Kông, rất nhiều người biết chuyện này, lại chưa từng gặp qua Diệp Thiên.
Trịnh gia cũng là phú hào ờ Hồng Kông, tài sản thậm chí ở trên cả Văn Loan Hùng. Trịnh Đại Quân, là con cháu Trịnh gia, đối việc này đương nhiên hiểu biết rất rõ ràng. Lúc trước, chuyện truyền kỳ về đạo diễn kia, hắn đã cảm thấy có chút tò mò rồi.
- Ha ha, ông nhận lầm người rồi, tôi nhưng chưa từng giải thạch, lần này cũng là lần đầu tiên.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, tục ngữ nói người đời thường sợ nổi danh, hắn không muốn có tiếng trong giới cược thạch, lập tức lên tiếng chối, chuẩn bị xoay người rời đi.
Nhưng Diệp Thiên còn chưa đi được hai bước, phía sau liền truyền lại thanh âm của Liễu Hi Quốc.
- Tiểu thúc, nguyên liệu này, thật sự cần đem lên máy bay sao? Vậy khẳng định ngày mai chúng ta đi không được, còn có những thủ tục cần làm...
Dưới sự can thiệp của quân đội và chính phủ, xuất nguyên liệu đi rất nghiêm khắc, phàm là những thứ không phải Phỉ Thúy mua ở Myanmar, thống nhất bị coi là buôn lậu, cho nên thủ tục xuất quan rất là rườm rà, nếu đem giải, riêng lấy đi Phỉ Thúy bên trong, dễ dàng hơn xa so với mang theo nguyên thạch.
- Sao? Phiền toái như vậy?
Nghe xong Liễu Hi Quốc giải thích, Diệp Thiên nhíu mày, nói:
- Vậy cứ giải ra Phỉ Thúy rồi mang đi, Hi Quốc, anh liên hệ lão Đường bên kia, để cho ông ta báo với phi cơ, buổi tối trở về chúng ta liền đi!
Chuyện ở Ma Quỷ sơn đã qua vài ngày, Diệp Thiên cũng sợ chuyện phát sinh, có thể sớm rời đi một khắc là tốt một khắc. Còn về phần nguyên thạch giải ra Phỉ Thúy sẽ tạo thành náo động, hắn không rảnh bận tâm, mà giao dịch mỗi ngày đều có người giải ra Ngọc Thạch thượng hạng, Diệp Thiên đổ trướng hai khối, hẳn là cũng không coi là hiếm lạ?
- Được, chúng ta đi giải nguyên liệu, sau đó đi về khách sạn thu dọn đồ, trực tiếp đến sân bay!
Liễu Hi Quốc gật gật đầu, Diệp Thiên là trưởng bối, sắp xếp của hắn đương nhiên là phải nghe theo, may mà mình vừa mua nguyên thạch cũng đã làm thủ tục gửi vận chuyển quốc tế, chỉ cần đơn giản thu dọn đồ một chút là được.
Hơn nữa Liễu Hi Quốc cũng không xem trọng 2 khối nguyên liệu này, phỏng chừng cũng chỉ là mấy đao là xong, coi như cho Tiểu sư thúc của mình giải nghiện.
- Diệp tiên sinh, không biết chúng ta có thể đi theo xem một chút hay không?
Trịnh Đại Quân nghe được Diệp Thiên muốn giải thạch, trong lòng không khỏi rung động.
- Không thể... ?
Diệp Thiên tức giận đáp một câu,
- Chân trên người anh, anh muốn đi theo tôi có biện pháp ngăn sao?
- Ha ha, Diệp tiên sinh hay nói giỡn.
Trịnh Đại Quân khẳng định Diệp Thiên chính là người khiến Văn Loan Hùng và ông chủ Hoa đồng thời phải kinh ngạc. Lập tức đi theo sau hai xe nâng, hướng đến khu giải thạch bên ngoài hội trường.
Phía sau có châu báo Trịnh thị hậu thuẫn, Trịnh Đại Quân trong giới giải thạch cấp bậc rất cao, thấy hắn cảm thấy hứng thú đối với hai khối nguyên liệu phẩm chất cùng vô cùng tệ như thế, một số người cũng sôi nổi đi theo, vốn là những ngày giao dịch cuối cùng, trong này người nhàn rỗi cũng không ít.
Khu giải thạch cách đó không xa, một loạt bảy tám máy giải thạch được đặt ở nơi đó, ở bên cạnh máy giải thạch, còn có rất nhiều như là máy mài, công nhân phụ giúp... có những vật nhỏ Diệp Thiên thậm chí không biết tác dụng là gì, so với hắn ở Hồng Kông nhìn thấy đầy đủ hơn rất nhiều.
Sau khi yêu cầu một máy giải thạch, Liễu Hi Quốc nhìn về phía Diệp Thiên, hỏi:
- Tiểu thúc, thúc cần giải khối nào trước?
Diệp Thiên đáp:
- Khối lớn ấy, giải nó trước tiên đi!
Kỳ thật trong lòng Diệp Thiên cũng rất tò mò, nguyên liệu này chứa linh khí rốt cuộc là Phỉ Thúy hay là khoáng vật khác, dùng thứ này bày trận chuyển hóa linh khí, tin rằng Tụ Linh Trận của tòa nhà kia hiệu quả còn tốt hơn vài phần.
- Được!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, Liễu Hi Quốc cũng không còn nói vô nghĩa, trực tiếp cho xe nâng chạy đến bên cạnh máy giải thạch, mời đến bảy tám nhân viên, hợp lực đem khối nguyên thạch xấu xí mang lên máy giải thạch.
- Để tôi!
Thấy Liễu Hi Quốc muốn gia cố nguyên thạch, Diệp Thiên đi tới, bánh răng hợp kim của máy giải thạch là cố định, chỉ có thể di động nguyên thạch phía dưới đến xác định phương vị muốn cắt, hắn đương nhiên không thể để cho Liễu Hi Quốc đem vị trí có ngọc lên trên.
- Tảng đá như vậy còn muốn vẽ tuyến tìm vị trí sao?
- Đúng, nguyên liệu 1414 tồi như vậy, nếu có thể cắt ra Phỉ Thúy, lão Vương tôi sẽ làm thịt tất cả đá vụn!
- Cẩn thận nói mạnh miệng quá đấy, không nhìn thấy Chu Đô không nói lời nào sao, nói không chừng trong khối nguyên liệu này thực có cái gì đó.
Chứng kiến Diệp Thiên cố định vị trí nguyên liệu trên bánh răng hợp kim, người bên cạnh không biết thân phận Diệp Thiên, nhất thời nói trào phúng, nguyên liệu này bị tất cả mọi người cho là phế liệu. Nếu quả thật có thể giải ra Phỉ Thúy, vậy chỉ có thể nói người tham gia giao dịch Phỉ Thúy Myanmar lần này đều là mắt bị mù.
*****
- Diệp Thiên, tùy tiện cắt một đao đi xuống là được mà. Khối nguyên liệu này biểu hiện như là toàn đá, mặc dù có chút biểu hiện tốt, nhưng chắc chắn sẽ không giải ra Phỉ Thúy.
Nghe được những người chung quanh đó nghị luận, trên mặt Liễu Hi Quốc cảm giác có chút nóng, lần này châu báo Tả Thị chỉ sợ lại phải nổi danh, nguyên liệu này ở giao dịch hơn mười ngày được gọi là "nguyên thạch thượng hạng ", mà không người hỏi thăm, tự nhiên lại bị bọn họ mua đi.
Cho nên lúc này Liễu Hi Quốc cũng chẳng quan tâm Diệp Thiên trước mặt là "Trưởng bối", nhịn không được đành "Nhắc nhở" hắn một câu, sớm một chút cắt cho xong rồi chạy lấy người, tránh mất mặt trước nhiều người như vậy.
- Hi Quốc, anh có thể nhìn xuyên thấu qua lớp vỏ nguyên liệu này, thấy được bên trong không?
Diệp Thiên cố định xong, miệng mặc dù là đang nói chuyện với Liễu Hi Quốc, ánh mắt lại đang liếc về những người đang nghị luận sôi nổi bốn phía.
- Tuy rằng tôi không thể, nhưng tiểu thúc này, cược thạch cũng cần có kỹ xảo!
Liễu Hi Quốc nghe vậy lặng đi một chút, hắn nghe rõ ý của Diệp Thiên, cảm thấy hắn thật đúng là đang nghĩ trong nguyên liệu này có Phỉ Thúy?
- Nhìn không thấu là được, nếu không mỗi người các anh không phải đều phát tài rồi sao?
Diệp Thiên tức giận nhìn Liễu Hi Quốc, cũng giống như đang cho mọi người một bạt tai, rất có ý.
- Người trẻ tuổi, cược thạch cũng không đơn giản giống như cậu nghĩ đâu, cẩn thận mạnh miệng quá!
- Đúng, tùy tiện chọn lựa "nguyên liệu như cứt chó ", lại nghĩ giải ra Phỉ Thúy, nào có chuyện dễ dàng như vậy?
- Người của Tả gia khi nào hồ đồ như vậy nhỉ? Chúng ta nhìn kỹ xem, hắn có thể giải ra Phỉ Thúy cái dạng gì?
Diệp Thiên nói lời này xem như làm cho nhiều người tức giận, mọi người vây xem sôi nổi đánh trống reo hò. Cả đám đều lộ ra nụ cười lạnh, bọn hắn muốn nhìn xem người này rốt cuộc làm sao có thể từ khối nguyên liệu như "Phế liệu" này giải ra Phỉ Thúy?
- Tôi không mời các anh đến quan sát việc giải thạch, đều là một lũ không mời mà tự đến!
Diệp Thiên bĩu môi, hắn hoàn toàn không tính sẽ vào nghành này, cũng không sợ đắc tội người trong hội giải thạch. Lúc này hắn lầm bầm một câu là cố tình cho tất cả mọi người nghe được một cách rõ ràng, tức giận đến nỗi những tiền bối về cược thạch đều có chút ngứa răng.
- Tiểu thúc, thúc còn muốn vẽ tuyến sao? Không vẽ thì cắt được rồi đấy!?
Lúc này Liễu Hi Quốc cũng muốn khóc lên. Người khác không hiểu Diệp Thiên thế nào, không chừng ngày sau sẽ làm cho châu báu Tả Thị mất mặt, ở đây có ít nhất mười công ty châu báu thực lực đều hơn xa châu báu Tả Thị.
- Được, tôi liền cắt.
Diệp Thiên cũng không muốn ở Myanmar thêm lâu, đem khối nguyên liệu cố định xong vị trí, tay trái khởi động công tắc máy giải thạch, cả bánh răng hợp kim màu bạc, nhất thời chuyển động nhanh.
Tay phải chộp vào bánh răng. Diệp Thiên chậm rãi đem xoay tròn bánh răng đè xuống. Khi bánh răng tiếp xúc đến nguyên thạch, từng mảnh vụn bột phấn tung bay lên.
Diệp Thiên chọn máy giải thạch này, là một trong những máy giải thạch lớn nhất trong này. Bánh răng hợp kim đạt bán kính bốn mươi cen-ti-mét, mà chỗ mà Diệp Thiên muốn cắt, đường kính chỉ có chừng ba mươi lăm cen-ti-mét. Nói cách khác, một đao này cắt xuống, là có thể cắt ra một mặt cắt.
Động tác của Diệp Thiên cũng không phải là nhanh, nhưng khi hạ đao đến khi nguyên liệu sắp được cắt ra, tốc độ đều rất nhanh, theo tiếng cọ xát "Rắc rắc" của bánh răng cùng nguyên liệu, "Oành" một tiếng, một khối nguyên liệu hơn - ba mươi ki-lô-gam chia lìa ra, đập vào máy giải thạch và rơi ở trên mặt đất.
- Nhìn xem. Có điều gì lạ không?
- Nhanh lên, dùng nước rửa sạch đi, người này chắc là không biết giải thạch, khiến cho chướng khí mù mịt.
Vừa mới cắt ra, người vây xem liền xôn xao, có người đem đến một cái ống nước, dùng nước hướng lên máy giải thạch, khiến Diệp Thiên phải tránh qua một bên. Giống như vừa mới trào phúng hoàn toàn không phải xuất phát từ bọn hắn.
- Ôi, chuyện gì đây?
Tay Diệp Thiên còn nắm vào máy giải thạch, đầu óc lại có chút hỗn loạn, hay là những người đó nhãn lực lợi hại lắm, xuyên thấu qua mặt cắt là biết bên trong. Có thể thấy hết bên trong? Có thể biết được những thứ ngay cả Diệp Thiên còn không biết.
- Hi Quốc, bọn họ làm cái gì vậy hả?
Diệp Thiên buông bánh răng xuống— đầu nhìn về phía Liễu Hi Quốc, nếu không phải vừa rồi những người này châm chọc, Diệp Thiên khẳng định cho là bọn họ đều là thiên lôi chỉ đâu đánh đấy!
Liễu Hi Quốc không phản đối, nhìn Diệp Thiên cười nói:
- Tiểu thúc, cược thạch chính là như vậy, một nguyên liệu được giải, tất cả mọi người muốn biết rốt cuộc là trướng hay là lỗ!
Mị lực lớn nhất của cược thạch, đương nhiên là ở giải thạch, trong quá trình giải thạch, cho dù là người lành nghề, đều cũng cảm giác hơi căng thẳng, bởi vì đây không chỉ là đang khảo chứng nhãn lực của bọn họ, còn quyết định cái ví của bọn họ.
Phải biết rằng, cho dù là người có kinh nghiệm về cược thạch, cũng không dám khẳng định một khối nguyên thạch có tồn tại Phỉ Thúy và phẩm chất tốt xấu hay không. Muốn biết kết quả, chỉ có thể dựa vào giải thạch, cho nên từ trước đến nay giải thạch đã có thuyết pháp "Một đao Thiên đường một đao Địa Ngục", những lời này, sử dụng ở trong hội giải thạch là rất thích hợp.
Dần dà cũng đã hình thành quy củ, chỉ cần là ở hiện trường giao dịch giải thạch, đều đưa tới rất nhiều người vây xem, cho dù không phải nguyên liệu của họ, những người này cũng đều vì đổ trướng mà hoan hô, vì đổ hỏng mà thở dài.
Đương nhiên, hôm nay những người đến vây xem, chỉ sợ lại trái ngược, bọn họ đều mong đợi Diệp Thiên đổ hỏng, phỏng chừng loại tâm trạng này ở trong cược thạch cũng là cực kỳ hiếm thấy.
- Thế nào? Cắt ra cái gì vậy?
- Đúng vậy, cho chúng tôi nhìn xem, là cắt hỏng à?
Mặt cắt chỉ có một thước vuông, mấy người vây lại, người phía sau nhìn không tới, cả đám nhanh chóng lộn xộn, hận không thể đá mấy cái vào mông mấy người mập mạp ở phía trước.
- Ồ, này... đây làm sao lại có màu sương nhỉ? Nói không được, nói không được là trướng hay là hỏng?!!
Mọi người ở phía sau thúc giục, một cái đầu đầy tóc bạc đứng lên, trên mặt tràn đầy nghi hoặc, hắn tiếp xúc nghề cược thạch chừng hơn bốn mươi năm, từ trước giải phóng đã bắt đầu làm ở biên cảnh Trung Quốc, nhưng còn chưa từng thấy qua tình huống này.
- Đường lão, sao lại thế này nhỉ? Tình hình khối nguyên liệu đó như thế nào, nói cho chúng tôi đi!
Thấy ông lão kia đứng lên, mọi người đằng sau nhất thời đánh trống reo hò, nhưng phàm là người trong giới cược thạch, không có một người nào muốn đắc tội người này, bởi vì trong hội tiếng tăm của hắn thật sự rất vang.
Gia tộc Đường lão đã khỏi nghiệp châu báu từ triều Thanh, năm đó vị Thân Vương bị Từ Hi thái hậu ban chỉ ép bọn họ dâng ngọc lục bảo Phỉ Thúy, chính là người trong gia tộc Đường lão, sau này Từ Hi thái hậu có một món đồ trang sức mặt trên gắn đầy Phỉ Thúy, cũng là Đường gia hiến tặng.
Từ lúc tuổi còn trẻ Đường lão đã chạy ở biên cảnh Trung Quốc, sống bằng cược thạch đã gần nửa thế kỷ, ra tay cược thạch có lẽ không bị lỗ lớn lần nào, đang được người trong giới cược thạch gọi là "Phỉ Thúy Vương".
Những người vây xem này dám chế giễu Diệp Thiên, nhưng ở trước mặt Đường lão, một đám này quy củ vô cùng, nhìn thấy lão gia đó cau mày đang tự hỏi, thời yên tĩnh trở lại.
- Khối nguyên liệu này tôi từng xem qua, vỏ màu đỏ sậm, như là bị quặng sắt ăn mòn qua, mà mặt cắt không thấy gì, cũng không còn thấy Phỉ Thúy, dựa theo lẽ thường mà nói, đây là một khối phế liệu.
Đường lão suy tư một hồi lâu, thấy tất cả mọi người đang đợi hắn nói chuyện, cười cười mở miệng nói:
- Nhưng chàng thanh niên này giải ra màu sương, hơn nữa bên trong mơ hồ lộ ra sợi màu đỏ, xem ra khả năng giải được Phỉ Thúy Hồng Phỉ thật lớn!
- Cái gì? Đường lão, ý của ngài là cậu ta đổ trướng?
- Không thể nào đâu, khối phế liệu này có thể giải ra Phỉ Thúy Hồng Phỉ sao?
- Hồng Phỉ giá cả không cao, nhiều nhất cũng chỉ kiếm một ít mà thôi, mà có giải được hay không còn không biết đâu.
Đường lão vừa nói lời này, nhất thời cả khu trở nên náo loạn, trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc không thể tin, có mấy người đứng gần lại cầm đèn pin nhỏ vọt tới, đưa tay dính sát vào mặt cắt của khối nguyên liệu, muốn từ đó nhìn thấu quang bên trong.
Diệp Thiên lại đang nhàn rỗi, dùng cánh tay đụng vào Liễu Hi Quốc đang mang vẻ mặt ngây dại ra, hỏi:
- Hi Quốc, Hồng Phỉ là cái gì? Cũng là Phỉ Thúy à?
- Hồng Phỉ đương nhiên là Phỉ Thúy.
Liễu Hi Quốc cười khổ một tiếng, nói:
- Tiểu thúc, thúc... thúc có vận khí tốt đấy, tuy rằng giá cả Hồng Phỉ không cao lắm, nhưng... nhưng đó cũng là đổ tăng.
Trong ngành Phỉ Thúy, từ xưa còn có thuyết pháp Hồng Phỉ lục thúy, sắc thái Phỉ Thúy, là do khoáng vật dưới nền đất ăn mòn hình thành, giống như Hồng Phỉ, thông thường đều là quặng sắt nhuộm dần gây ra, do ở dưới đất nhiều quặng sắt, cho nên Hồng Phỉ cúng chỉ bình thường, giá cả ở trên thị trường cũng không cao lắm, thường làm ra đồ chất lượng thường hoặc trung.
Nhưng cho dù Hồng Phỉ có rẻ nữa, Diệp Thiên cũng là kiếm chứ không bồi thường, một khối nguyên liệu to như vậy, hắn chỉ tốn ba trăm Đô-la, cái đó cũng không có gì khác là tặng không. Phải biết rằng, một khối nguyên liệu lớn như vậy, coi như chỉ lấy ra hơn mười cân Hồng Phỉ nguyên liệu, vậy cũng có thể đáng mấy chục vạn.
Lúc này những người vây xem ở bên cạnh máy giải thạch, trên mặt đều lộ ra thần sắc cổ quái, bọn họ không nghĩ tới Diệp Thiên thật đúng là may mắn như vậy, lại có thể từ khôi nguyên liệu cứt chó này, cắt ra Phỉ Thúy.
Tục ngữ nói được làm vua thua làm giặc, giới cược thạch cũng là như thế, tuy rằng vẫn chưa giải xong toàn bộ Hồng Phỉ ra, nhưng chỉ gần chỗ này xuất hiện tầng sương, cũng khiến cho mọi người có cái nhìn khác đối với Diệp Thiên, những người vừa hiển lộ ra vẻ tự cao tự đại với Diệp Thiên, tựa hồ cũng trở nên tự ti.
Khi mọi người kinh ngạc vì vận khí tốt của Diệp Thiên thì Đường lão lại ngồi xổm trước mặt cắt quan sát một phen, đứng lên, nói với Diệp Thiên:
- Vị Tiểu ca này, phía sau không thể tiếp tục cắt, cậu dùng máy mài mài vào trong đi, hẳn là có thể nhìn thấy ngọc.
- Được, cám ơn trưởng bối dạy bảo!
Diệp Thiên gật gật đầu, cầm lên máy mài.
*****
Ông lão gật đầu cười, chỉ vào một nơi trên mặt cắt nói:
- Chàng trai, từ nơi này mài vào, cẩn thận một chút, nhiều nhất chỉ hai đốt ngón tay, nhất định sẽ thấy Phỉ Thúy.
Diệp Thiên có chút kinh ngạc nhìn thoáng qua ông lão, tục ngữ kỹ xảo do chuyên tâm, một ông lão dáng mạo tầm thường thật đúng là bất phàm, Diệp Thiên dùng khí cơ cảm ứng, chỗ xuất hiện Phỉ Thúy, đích xác như ông ta nói, không sai tí nào.
Cười cười với ông lão, Diệp Thiên mở công tắc máy mài, tiếng động cơ kéo đá mài xoay tròn, nhất thời vang vọng cả sân bãi, những người vây xem kia cũng đều đứng thành một vòng, sôi nổi nhìn Diệp Thiên.
- Két... Rắc rắc!
Dựa theo chỗ mà ông lão chỉ điểm, Diệp Thiên đem đá mài vội vàng tiến đến, từng hột phấn màu trắng như tinh thể hỗn hợp với các mảnh vụn, nhất thời bay lên, tiếng cọ xát khó nghe không dứt bên tai.
Diệp Thiên mài thạch động tác rất mau, đến khi một mặt khối đá mài bị mài hết, Diệp Thiên cũng chưa dừng lại quan sát một chút, sau khi thay đổi một hòn đá mài khác, lại tiếp tục lặp lại động tác vừa rồi, còn vị kia Đường lão thì luôn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm mặt cắt, đương nhiên không thèm để ý đến mảnh vụn trên mặt đất.
- Ngừng!
Đường lão bỗng nhiên hô lớn một tiếng, theo tiếng kêu của ông ta, tay phải Diệp Thiên rụt trở về, một màu như của Tụ Phỉ Phỉ Thúy hiện ra truớc mặt mọi người.
- Tăng, đổ tăng!
- Ra Phỉ Thúy rồi, con bà nó, tiểu tử này thật sự là may như chó!
- Được, lão Vương, vừa rồi ông đã nói muốn ăn sạch tất cả đá vụn nhỉ?
- Chàng trai, là cao thủ đây!?
Đường lão luôn luôn chú ý đến Diệp Thiên mài thạch, cũng không có tiến lên vô giúp vui, mà nói ý khen ngợi Diệp Thiên một câu, chỉ có chính hắn mới hiểu được, khi hắn kêu lên. Kỳ thật Diệp Thiên đã thu tay trở về, cho dù không có nhắc nhở của mình, Diệp Thiên cũng sẽ không làm ảnh hưởng tới chút ngọc nào.
Giải thạch cũng là môn võ công, độ khó cũng không dễ dàng, cao thủ giải thạch chân chính cũng không phải dựa vào ánh mắt quan sát, mà là dựa vào một loại trực giác trong lòng. Bọn họ thường thường đều có thể dùng lại đúng lúc với công cụ để không làm tổn thương ngọc. Cách nói này tuy rằng huyền diệu, nhưng là có tồn tại.
Chẳng qua muốn đạt tới loại cảnh giới này, không có hai mươi ba mươi năm giải thạch, thật là khó làm được. Đường lão trước kia tự mình có thể, nhưng hiện tại tuổi già sức yếu. Tinh lực không còn như năm đó nữa, hắn cũng không dám nói chính mình có thể làm tốt hơn so với Diệp Thiên vừa rồi.
- Ha ha, lão nhân gia quá khen, là tay cứng mà thôi.
Diệp Thiên đáp một câu, không phủ nhận cũng không thừa nhận.
Với thân thể kình lực của Diệp Thiên bây giờ, đừng nói trước đó có thể cảm ứng được Phỉ Thúy trong nguyên liệu, coi như không biết vị trí Phỉ Thúy, dựa vào cảm giác chấn động rất nhỏ của Diệp Thiên thông qua đá mài đối với khối nguyên liệu, hắn cũng có thể thu tay mài trong phút chốc.
- Lão nhân gia. Ngài giúp tôi nhìn xem vật này phẩm chất như thế nào đi.
Nói về cảm ứng nguyên liệu và giải thạch, mặc dù Diệp Thiên không dám nói Thiên Hạ Vô Song, nhưng người có thể vượt qua chính mình tuyệt đối không nhiều lắm. Nhưng nói về phân rõ Phỉ Thúy, hắn không khác mắt nù lắm, nếu không dùng linh khí cảm ứng, chỉ sợ ngay cả Thủy Tinh Chủng hắn cũng phân không nổi.
- Được, trong Tụ Phỉ Phỉ Thúy cũng là có thượng hạng, tôi sẽ giúp cậu nhìn xem!
Đường lão làm nghề này luôn luôn vì yêu thích dẫn dắt hậu bối. Thông thường người không quen biết nhờ hắn hỗ trợ xem nguyên liệu. Đường lão cũng rất ít khi cự tuyệt, nhìn thấy Diệp Thiên đã mở miệng. Lão nhân lấy ra từ trong túi một cái đèn pin nhỏ, đi tới mặt cắt của khối nguyên liệu.
- Ha ha, anh bạn, tránh một chút đi.
Diệp Thiên một tay nắm vào áo người đang đứng cạnh khối nguyên liệu xem xét, nhẹ nhàng đẩy hắn tới một bên, sau khi giải ra Phỉ Thúy, nơi đó đã bị người xem vây chật như nêm cối.
- Đều tránh cả đi, trấnh ra cho Đường lão nhìn xem!
Bị Diệp Thiên đẩy ra, người nọ đang muốn phát hoả, thấy Đường lão đứng ở trước mặt, nhất thời lặng lẽ rút lui, muốn tồn tại trong giới cược thạch, hắn không dám đắc tội "Phỉ Thúy Vương".
- Ôi, mấy anh, Tụ Phỉ là cái gì?
- Đúng, nói cho chúng tôi đi, là trướng rồi sao?
Nghe được người nọ kêu lên, những người vây quanh nguyên liệu cũng tránh ra, nhưng vẻ kinh ngạc trong mắt mấy người kia cũng khiến những người không thể chen lên nhìn mặt cắt trước tiên hiếu kỳ không thôi.
Một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi nói:
- Nói không rõ, Tụ sắc rất đẹp, phẩm chất chắc là không quá kém.
Lời của người trung niên cũng làm cho mọi người thôi nghị luận, sôi nổi tập trung nhìn Đường lão đang quan sát mặt cắt, bọn hắn cũng muốn biết, khối nguyên liệu bị tất cả mọi người không coi trọng, đến tột cùng có thể giải ra Phỉ Thúy dạng gì?
- Đường lão, thế nào?
Qua chừng hơn mười phút, Đường lão thu đèn pin và kính lúp trong tay về, đám đông lập tức vây quanh, nếu người trẻ tuổi kia thật sự dùng ba trăm đôla mua một khối Phỉ Thúy giá trên trời, vậy trong giới cược thạch, đã trở thành một kinh điển.
Đường lão lau mồ hôi trên trán, nói:
- Mặt cắt quá nhỏ, xem không rõ ràng, nhưng bộ phận hiển lộ ra, là Tụ Phỉ thượng đẳng hiếm gặp, chủng thủy ít nhất cũng đạt tới Băng Chủng, còn về bên trong, cần giải hết mới biết được.
- Cái gì? Tụ Phỉ thượng đẳng sao?
- Ông trời ơi, một khối to như vậy, không phải đều là Tụ Phỉ nguyên liệu chứ?
- Tăng lớn rồi, đây chính là đổ tăng, chỉ cần có thể lấy ra một ki-lô-gam, nguyên liệu này liền giá trị trên trăm vạn!
Đường lão nói giống như Kinh Lôi, chấn động làm cho mọi người đều sửng sốt, nhưng khi phản ứng lại đây, các tiếng nghị luận nhất thời lại sôi nổi vang lên, hiện trường trở nên ầm ỹ không ngừng.
Phải biết rằng, Tụ Phỉ cố nhiên giá cả không cao lắm, nhưng đó là với Tụ Phỉ nguyên liệu bình thường, hoặc ngọc Phỉ Thúy nguyên liệu có chút thượng hạng Tụ Phỉ, nhưng Tụ Phỉ chân chính như là " Kê Quan Tụ", giá trị cũng không kém Đế Vương Lục bao nhiêu, cũng là hiếm thấy trong Phỉ Thúy.
Danh tiếng Đường lão ở nghề cược thạch, cùng với Soros trong giới tài chính không khác lắm, lời của ông ta thì không ai nghi ngờ, cho nên nghe xong ông ta bình thuật, ánh mắt mọi người lại nhìn vào khối nguyên liệu xấu xí kia và Diệp Thiên thì đã trở nên nóng bỏng.
Nguyên liệu này nặng mấy trăm cân, hiện tại chỉ cắt được năm ba mươi cân, mà được Đường lão gọi là Tụ Phỉ thượng phẩm, ở trong đó ẩn chứa Phỉ Thúy, rất có thể đạt tới một con số làm cho người ta không thể tin được.
Cho nên lúc này trong mắt người cược thạch và thương nhân làm nghề châu báu, nguyên liệu vốn được gọi là "Cứt chó", đã biến hoá nhanh chóng, đã trở thành cái bánh thơm ngọt trong mắt mọi người, dù mặt trên thật sự có cứt chó, phỏng chừng cũng có người muốn cắn một miếng.
- Tiểu huynh đệ, nguyên liệu không nên tiếp tục giải, vạn nhất giải hỏng có thể sẽ thua lỗ lớn đấy, anh bạn, tôi ra năm trăm vạn, cậu bán cho tôi đi!
Nhìn chằm chằm nguyên thạch là vô dụng, rất nhanh đã có người chú ý tới Diệp Thiên, một người trung niên trên cổ mang theo xích vàng bằng ngón út, ra giá đầu tiên.
- Ông chủ Tề, ông thật quá đen tối, Phỉ Thúy hiển lộ ra chừng này, cũng không chỉ năm trăm vạn đâu!
Một thương nhân châu báu khác mang kính có vẻ hào hoa phong nhã nói với vị ông chủ Tề kia, rồi mới nói với Diệp Thiên:
- Vị tiên sinh này, tôi ra tám trăm vạn, cậu xem giá cả này thế nào? Nếu có thể chúng ta còn có thể bàn lại!
- Tám trăm vạn ngài đã muốn lấy đi, còn muốnkiểm lậu như thị trường đồ cổ sao, tiểu huynh đệ, tôi ra một trăm ngàn!
Vị ông chủ Tề kia bị người vạch mặt, trên mặt cũng không chút xấu hổ, một lần nữa lại ra giá với Diệp Thiên.
- Tôi ra một ngàn hai trăm vạn!
- Một ngàn năm trăm vạn, trong cửa hàng của tôi đúng là thiếu vật phẩm trang sức Tụ Phỉ!
- Tôi ra một ngàn tám trăm vạn, người trẻ tuổi, giá cả này không phải thấp!
Giao dịch Phỉ Thúy Myanmar, tập hợp nhiều thương nhân châu báu cao cấp nhất của Đông Nam Á, những người này là hạng người tài lực hùng hậu, nâng giá mấy trăm vạn, mắt cũng không chớp một chút.
Người không hiểu cược thạch nhìn thấy có thể sẽ cảm giác không đúng, chỉ bằng một người một câu, khiến những ông chủ này cùng nâng giá sao? Vạn nhất nếu người khác giở trò, vậy bọn họ còn không bị thiệt sao?
Kỳ thật tình huống này trong giao dịch Phỉ Thúy, nhất là khu giải thạch là thường xuyên phát sinh, phải biết rằng, tuy rằng Phỉ Thúy khai thác ra số lượng cũng không ít, nhưng tinh phẩm cũng không nhiều lắm, tựa như Đế Vương Lục, có những thương nhân làm nghề này thậm chí cả đời cũng chưa thể thấy qua.
Cho nên một khi có Phỉ Thúy phẩm chất cao cấp xuất hiện, thường thường đều sẽ khiến cho mọi người tranh mua, bởi vì một khối Phỉ Thúy thượng hạng, có thể là nguyên liệu rất kém, một ngàn đồng cũng không đáng, nhưng cho dù khai ra giá cả hơn một nghìn vạn mua Phỉ Thúy, bọn họ cũng không suy nghĩ.
Đương nhiên, lời bình của Đường lão, không thể nghi ngờ giống như là một chất xúc tác, khiến mọi người ở hiện trường náo động, cả đám liều mạng hô lên giá cả.
- Con bà nó, chẳng thể trách có nhiều người thích cược thạch như vậy, tiền này tới, so với cướp ngân hàng còn nhanh hơn!
Dù là Diệp Thiên coi như là người gặp qua sóng to gió lớn, cũng bị những người nhiệt tình này làm cho hoảng sợ.
Diệp Thiên cũng không phải khiếp sợ vì hơn một nghìn vạn, mấu chốt là nguyên liệu của hắn chỉ là hơn ba trăm đôla mua được, hiện tại tăng hơn vạn lần, hơn nữa nhìn thế này, những người đó còn chưa từ bỏ, giá cả còn có thể tiếp tục tăng lên.
Nhưng Diệp Thiên cũng không dám để cho những người đó lại ra giá, khối Phỉ Thúy này cho dù tiếp tục tăng giá, hắn cũng không định bán lấy tiền, dù sao chờ số vàng kia đúc xong, Diệp Thiên cũng không phải là thiếu tiền, mà có tiền cũng chưa chắc mua được Phỉ Thúy này.
← Ch. 442 | Ch. 444 → |