← Ch.465 | Ch.467 → |
- Người đó sát khí quấn thân, nói vậy trên tay hắn cũng có không ít người bị giết, chết không có gì đáng tiếc!
Diệp Thiên dừng bước, nói:
- Khiếu Thiên, hành tẩu giang hồ, cần sát phạt quyết đoán, không thể có lòng do dự, nếu không chung quy sẽ hại chính mình.
Sự thật và lý tưởng thường thường là có xung đột, giống như là ở một vài tác phẩm điện ảnh và truyền hình, diễn viên chính và người xấu luôn phải tán hươu tán vượn rất lâu mới ra tay giết chết, ở trong hiện thực, căn bản là không tồn tại chuyện như vậy, trong mắt người ở giang hồ, chỉ có người chết mới không tạo thành uy hiếp đối với chính mình.
Nhưng Diệp Thiên giết chết Lâm Tuyên Hữu vẫn còn có ý khác ở bên trong, đó là không muốn cho chuyện của thầy trò bọn hắn hôm nay gây nên truyền đi ra, dù sao bây giờ vẫn là xã hội pháp chế, cho dù Diệp Thiên có nắm chắc đè chuyện này xuống, nhưng tóm lại chẳng phải thực phiền toái hay sao?
- Vâng, sư phụ, con hiểu rồi!
Chu Khiếu Thiên như có suy nghĩ gì, gật gật đầu, đi theo phía sau Diệp Thiên, hai người lặng yên không một tiếng động lại chui ra khỏi căn biệt thự này.
Sau khi đi đến bờ sông, đã là hơn một giờ đêm, khi đi đến chỗ một trạm điện thoại, Diệp Thiên bỗng nhiên đứng sững lại, hỏi:
- Khiếu Thiên, trên người có mang tiền xu không?
- Có ạ...
Chu Khiếu Thiên lấy ra từ trong túi tiền mộtôi đồng tiền xu.
Nhận tiền xu, Diệp Thiên cầm lấy microphone trong trạm điện thoại, đem tiền xu quẳng vào, ấn xuống phím 110, điện thoại kết nối được, Diệp Thiên giảm thấp giọng xuống, nói:
- Là công an cục phải không? Tôi muốn báo án, trong biệt thự số tám bờ sông đã xảy ra án giết người, mời các anh nhanh đến xử lý!
Sau khi nói xong, Diệp Thiên cũng không để ý đối phương truy vấn, trực tiếp cúp điện thoại, lôi Chu Khiếu Thiên đi tới đường lớn bên cầu, cản một xe taxi chạy ca đêm lại.
Ba phút sau, khi xe taxi chạy qua chợ trung tâm, mấy cỗ xe cảnh sát có đèn báo hiệu lóe ra đi qua trước mặt xe taxi.
- Bác tài, ngừng xe lại ven đường.
Xe chạy đến cửa thị cục, Diệp Thiên kêu ngừng xe, chờ chiếc xe này chạy nhanh xa rồi, lại gọi một chiếc taxi khác.
Liên tiếp thay đổi bốn năm chiếc xe như thế, hai người Diệp Thiên mới trở lại khách sạn, lúc này là bốn giờ đêm.
Ở cách cửa chính khách sạn có 10m, Diệp Thiên bỗng nhiên đứng lại, quay sang chỗ bồn hoa, nói:
- Xuất hiện đi, hơn nửa đêm ông cũng không sợ lạnh?
- Diệp gia, ngài... là ngài sao?
Tránh mặt ở sau bồn hoa, Bao Phong Lăng tuy rằng mặc áo khoác dày, nhưng vẫn bị đông cứng môi phát tím. Nhìn thấy trong tay Diệp Thiên mang theo bao tải, vẻ mặt Bao Phong Lăng là không thể tin.
- Đi lên nói chuyện đi.
Diệp Thiên liếc mắt một cái, dẫn đầu đi vào trong nhà khách.
- Diệp gia, tôi... tôi sợ...
Sau khi về phòng, Bao Phong Lăng đã muốn nói giải thích.
Diệp Thiên khoát tay áo, nói:
- Không cần phải nói, Cát Lão Đại và Lưu lão nhị đã chầu trời, tôi đồng ý với Lưu lão nhị, tha cho ông rồi, nhưng Bao Phong Lăng, từ sáng mai ông phải rời khỏi địa giới nơi này, có thể trốn xa thì trốn thật xa, có thể làm được không?
- Lão... Lão Nhị đã chết?
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, trên mặt Bao Phong Lăng lộ ra thần sắc thương cảm, hắn xuất đạo muộn hơn rất nhiều so với Lưu lão nhị, mấy năm nay luôn được Lưu lão nhị chiếu cố, trước mắt nghe được tin tức đó, cũng nhịn không được mà thống khổ.
Diệp Thiên thở dài, từ trong bao đay móc ra mấy tập tiền, ném cho Bao Phong Lăng, nói:
- Đây có mười vạn đồng, ông cầm làm chút mua bán nhỏ, không cần đi lừa gạt nữa.
Bao Phong Lăng lắc lắc đầu, lấy tay lau nước mắt nơi khóe mắt, nói:
- Diệp gia, tôi còn có chút tiền để dành, tiền này tôi không cần, cám ơn ngài báo thù cho lão Nhị, họ Bao tôi thề, sau này không bao giờ... làm chuyện như thế này nữa!
Trong lòng sầu não vô cùng, Bao Phong Lăng cũng có một cảm giác giải thoát, bởi vì từng ấy năm tới nay, bóng dáng Cát Lão Đại luôn trong đầu hắn, đẩy đi không được, giờ nghe nói Cát Lão Đại đã chết, trong lòng Bao Phong Lăng giống như là buông xuống được một khối đá lớn.
Nhìn thoáng qua Bao Phong Lăng, Diệp Thiên nói:
- Cho ông thì cứ lấy đi, quay về nghỉ ngơi đi, sáng sớm mai rời đi, nếu không đi là không xong.
Trở lại khách sạn, Diệp Thiên cũng chỉ nghỉ ngơi ba bốn giờ, hơn sáu giờ sáng ngày hôm sau, hắn cùng với Chu Khiếu Thiên trả phòng, kêu một chiếc xe taxi chạy đường dài thẳng đến Thượng Hải, sau đó từ Thượng Hải lại bao xe trở lại kinh thành, cả đường đi mất hơn hai ngày.
Cũng không phải Diệp Thiên muốn như vậy, mấu chốt là mang theo người nhiều vàng như vậy, thật sự không tiện đi máy bay, ở giữa đường Diệp Thiên tìm ngân hàng kiểm tra hai cái thẻ, phát hiện thật ra Cát Lão Đại không có nói xạo, thuận lợi tra được mỗi thẻ đều có hai ngàn vạn, còn nhiều thêm một ngàn vạn lợi tức.
Nhưng thu hoạch không chỉ là mấy ngàn vạn tiền này, bất kể là hồ lô phong thủy hay là mấy quyển bí thuật điển tịch Chu thị trên người Chu Khiếu Thiên, giá trị này cũng không phải dùng tiền tài có thể so sánh được.
Diệp Thiên nói không sai, ngay buổi sáng mà họ mới vừa rời đi, cái thành phố này liền trở nên náo lọan, vụ án 3 người chết 2 người bị thương, có thể nói là trọng án.
Hơn nữa tình cảnh trong mật thất kia, khiến toàn bộ mọi người lúc ấy ở hiện trường nôn ra, ngay cả pháp y kinh nghiệm phong phú đều không ngoại lệ, suốt đêm lại đeo mặt nạ phòng độc bảo hộ, tiếp tục công tác thăm dò hiện trường.
Sau khi thẩm vấn hai người hôn mê, thân phận Cát Lão Đại đã hiện rõ. Nhưng điều này cũng làm cho vụ án kiện trở nên khó điều tra rõ đầu đuôi.
Nhìn từ ngoài, Cát Lão Đại là bị Lưu lão nhị cắn chết, Lưu lão nhị bị trói ở trên cọc gỗ làm như thế nào cởi được dây trói, vết thương trên tay Cát Lão Đại lại là như thế nào mà có, cùng với tiền trong tủ bảo hiểm mất đi, rõ ràng chứng minh lúc ấy trong phòng có tồn tại kẻ thứ ba.
Nhưng khiến cảnh sát buồn bực chính là, dường như mỗi một tấc mặt đất của biệt thự, bọn họ đều tìm qua, cũng không tìm được một cái dấu chân hoặc là dấu tay có giá trị, lấy máy ghi hình tiểu khu, cũng không phát hiện nhân viên ra vào có gì nghi vấn, giống như đối tượng hiện ra trong suốt trong biệt thự!
Còn hai người kia, đối với những chuyện hôm qua đã xảy ra thì càng hỏi gì cũng không biết, ngoài Nhị Ngưu nhìn thấy bóng dáng người, Đại Hổ thì chỉ nhớ rõ khi đi tiểu thấy quỷ, khẩu cung hai người này, nhất thời khiến cho việc phá án và bắt giam trở nên mù mịt!
Hiện trường vụ án xảy ra, ra khỏi phạm vi bình thường cảnh sát hình sự có thể hiểu được, rơi vào đường cùng, thị cục địa phương đành cầu cứu lên Tỉnh, sau khi chuyên gia của Tỉnh thăm dò hiện trường và kiểm tra báo cáo nguyên nhân tử vong của Lâm Tuyên Hữu, cho ra kết luận vụ án này là cao thủ võ lâm gây nên.
Tuy rằng nghe có chút giống như là không thể tin được, nhưng miệng vết thương do phi đao chuẩn xác vô cùng và nguyên nhân cái chết của một người khác, đều chỉ hướng luận điểm này, hơn nữa quan hệ giữa Cát Lão Đại với người bang hội, thì kết luận này chiếm được rất nhiều người đồng tình.
Nhưng chuyện phá án và bắt giam cũng tiến hành không nổi nữa, bởi vì Diệp Thiên đến Nam Xương sử dụng giấy tờ căn cước đều là giả, bọn họ căn bản là không thể tìm ra manh mối từ trong mấy ngàn vạn trong bể người bị lừa để kết luận có quan hệ với Diệp Thiên.
Cũng may tính chất vụ án này tuy rằng thực ghê rợn, nhưng khổ chủ cũng không còn, hơn nữa tội mà Cát Lão Đại phạm vào, chông dù là không chết cũng bị bắt, bắn chết mười lần cũng chưa đủ, cho nên ở một vài phương diện không cố ý phong tỏa, vu án không bị truyền ra, chầm chậm trở thành án chết, hồ sơ cũng bị ném vào đến một góc trong phòng lưu hồ sơ vụ án.
- chít chít....
Khi Diệp Thiên mang theo bao tải bước vào trong nhà tứ hợp viện, Mao Đầu vốn đang híp mắt liếc tròng mắt nằm ở trong lòng Tống Vi Lan, như tia chớp chạy ra ngoài, một đôi tiểu móng vuốt cào lên bao tải, bao tải vải bạt kia nhất thời bị xé lộ ra một cái lổ lớn.
- Tiểu tử, biết lựa thứ tốt đấy!
Nhìn thấy vàng rơi đầy đất cùng cài bình hồ lô phong thủy bị Mao Đầu ôm vào trong ngực, Diệp Thiên không khỏi có chút dở khóc dở cười, con vật nầy sắp thành tinh, bày đặt vàng không cần, cố tình đi cướp hồ lô kia.
- Diệp Thiên, con à?
Tống Vi Lan từ trung viện đuổi theo Mao Đầu chạy đến, thấy vàng rơi đầy đất, cũng lặng đi một chút, nói:
- Đây là chuyện gì? Vàng này hình như là trước giải phóng?
Vàng ba trăm gram hình cá như loại này, chính là lưu hành ở trước giải phóng, Tống Vi Lan liếc mắt một cái liền nhận ra.
- Ha ha, không phải con đi ra ngoài đòi nợ sao? Đối phương không có tiền, lấy vàng gán nợ.
Diệp Thiên đem vàng rơi trên mặt đất nhặt lên, ngẩng đầu nhìn thấy cha đã đi tới, liền nhanh tay nhét vào bao tải, tay phải lại lấy ra tấm chi phiếu, ghé vào lỗ tai Diệp Đông Bình, nói:
- Tiền đều đòi được rồi ạ, con còn có việc, những việc còn lại cha giải thích đi.
Bỏ lại vàng và thẻ ngân hàng, Diệp Thiên nhanh như chớp về hậu viện của mình, cảm giác có mẹ mặc dù không tồi, nhưng quan tâm hỏi mọi chuyện, cũng khiến Diệp Thiên thấy có chút chịu không nổi.
Diệp Đông Bình giải thích như thế nào với Tống Vi Lan, Diệp Thiên không biết, nhưng buổi tối lúc ăn cơm, Tống Vi Lan rốt cuộc cũng không hỏi lại chuyện này, cũng làm cho Diệp Thiên nhẹ nhàng thở ra.
Sau khi cùng Cẩu Tâm Gia đang ở Hồng Kông thương nghị một phen, Diệp Thiên quyết định thu nhận Chu Khiếu Thiên làm đệ tử chân truyền của Ma Y nhất mạch.
Tết chỉ còn cách có một tuần, Cẩu Tâm Gia và Tả Gia Tuấn sẽ bay về, cùng thầy trò Diệp Thiên trở về Mao Sơn, ở trước mộ lão đạo sĩ tiến hành nghi thức nhập môn cho Chu Khiếu Thiên.
Năm mới cuối cùng của thế kỷ 20, bầu trời tuyết rơi thật lớn, cả kinh thành đều bao phủ ở trong một màu tuyết trắng xoá, và ở Tứ Hợp Viện của Diệp Thiên, cũng dị thường náo nhiệt, tiếng cười vui vẻ không ngừng truyền ra.
- Diệp Thiên, Thanh Nhã, đây là tiền mừng tuổi mẹ cho các con!
Sau khi làm một bữa cơm đoàn viên gia đình, Tống Vi Lan lấy ra hai cái bao tiền lì xì, đưa cho con gái và con dâu vẻ mặt đỏ lựng.
Tiền lì xì lý cũng không nhiều, là một bộ tiền giấy từ 5 hào đến một trăm đồng mới tinh, đây là do Tống Vi Lan nghe chồng nói khi còn nhỏ con trai thích nhận tiền lì xì, cố ý đi ngân hàng đổi, coi như là dụng tâm.
*****
- Cám... Cám ơn người...
Diệp Thiên cố nhịn, nghẹn mặt đỏ bừng, vẫn không thể nào hô lên tiếng Mẹ, nhưng ánh mắt Diệp Thiên đã đỏ lên, từ nhỏ chưa được nhận tiền mừng tuổi, tay phải hắn gắt gao nắm lấy bao tiền lì xì.
Đứng ở một bên, Vu Thanh Nhã nhìn thấy biểu hiện của Diệp Thiên, cũng là có chút thương cảm, nhẹ nhàng kéo tay trái Diệp Thiên, cùng hắn cúi xuống thật sâu trước Tống Vi Lan.
- Được... con ngoan, phải.. là mẹ có lỗi với các con!
Nghe thấy đến cuối cùng con trai vẫn không hô lên cái từ chờ đợi đã lâu kia, trên mặt Tống Vi Lan có chút thất vọng, nhưng ngay sau đó nở nụ cười, nói:
- Sau này, hàng năm mẹ đều cho con tiền mừng tuổi, cũng hi vọng hai người các con có thể hạnh phúc vui vẻ!
- Cám ơn!
Diệp Thiên có chút chán nản dẫn Vu Thanh Nhã trở về, hắn cũng không biết vì sao mình không kêu được tiếng mẹ này? Phải biết rằng, hôm nay hắn đã chuẩn bị tâm lý một ngày rồi.
- Diệp Thiên, không có chuyện gì, sau này anh gọi cũng được!
Chứng kiến vẻ mặt buồn nản của Diệp Thiên, Vu Thanh Nhã nói khuyên nhủ, tuy rằng một năm này cô và Diệp Thiên bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai hiểu tâm tình Diệp Thiên bây giờ hơn cô.
Từ khi lên tiểu học, Diệp Thiên cũng rất sợ tết, có một năm cha của Vu Thanh Nhã mời hai cha con Diệp Thiên về trong nhà ăn tết, ai ngờ cơm còn chưa ăn, Diệp Thiên liền chạy mất, mãi cho đến Mùng 3 Tết mới trở về.
Tuy rằng Diệp Thiên nói là đã đi lên núi với sư phụ, nhưng Vu Thanh Nhã biết, Diệp Thiên là không muốn chứng kiến người khác một nhà sum họp hạnh phúc, gợi lên tưởng niệm đối với mẹ.
- Cám ơn em, Thanh Nhã ...
Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, nói:
- Một năm nay anh thật sự bận quá, không thể ở cùng em nhiều, đợi đến hết Tết, anh trang hoàng xong nhà ở Hồng Kông, nơi đó sẽ là phòng tân hôn cho chúng ta được không?
- Ai nói muốn gả cho anh sao?
Vu Thanh Nhã có chút giận dữ vỗ một cái ở vai Diệp Thiên, tuy rằng hai người đã đính hôn, nhưng năm nay chưa về chúc Tết. Cô bị mẹ mắng một trận ở trong điện thoại.
- Không lấy chồng cũng không được, người con gái tôi đã hôn, không ai muốn nữa rồi!
Diệp Thiên cười kéo lấy eo Vu Thanh Nhã, hung hăng hôn một cái ở môi cô, khiến Vu Thanh Nhã thét một tiếng kinh hãi, đến khi thấy ánh mắt của mọi người, nhịn không được dậm chân đi đến hậu viện.
Cười hề hề một cách mờ ám, Diệp Thiên ưỡn cao ngực chắp tay hướng bốn phía, rồi chạy đuổi theo, trung viện nhất thời truyền đến một trận cười vang.
Lúc tám giờ, người một nhà vây quanh trước TV xem tiết mục cuối năm.
Ở nước ngoài nhiều năm như vậy, là lần đầu tiên Tống Vi Lan xem loại tiết mục này. Khi đồng hồ điểm mười hai giờ và bài hát mừng năm mới vang lên, Tống Vi Lan nhịn không được chảy nước mắt.
Thấy cảnh như vậy, mọi người trong phòng thực ăn ý lui hết ra ngoài, đem không gian nhường lại cho vợ chồng cách xa nhau hơn hai mươi năm mới được ở cùng một chỗ.
- Nha đầu lười, dậy rồi à?
Sáng sớm luyện công trở về, Diệp Thiên thấy lông mi Vu Thanh Nhã động động, biết cô đã tỉnh, cố ý đi đến gần hôn một cái. Kinh hãi Vu Thanh Nhã vội vàng mở mắt.
- Không thích, lạnh, tay anh thật lạnh!
Nhìn thấy Diệp Thiên đưa hai bàn tay to vào trong chăn mền, Vu Thanh Nhã vội kéo vạt áo xuống, chính là sức của cô chung quy không lớn như Diệp Thiên, bị đôi bàn tay kia đi vào.
Nhưng tay Diệp Thiên cũng rất ấm áp, chạy ở trên người Vu Thanh Nhã, khiến cơ thể cô cũng nóng lên, hơi thở trở nên dồn dập.
- Không được, Diệp Thiên, không được!
Thanh âm của Vu Thanh Nhã tuy rằng không lớn, nhưng thực kiên quyết, Diệp Thiên cười khổ rút tay ra. Nói:
- Vợ, chừng nào thì em mới bằng lòng cho anh?
Tuy nói người tu đạo cần thanh tâm không ham muốn, nhưng đạo sĩ dù sao không phải hòa thượng, Diệp Thiên vẫn có nhu cầu, mỗi lần nghe được Từ Chấn Nam thổ lộ hắn và Vệ Dung Dung như thế nào như thế nào, Diệp Thiên đều hận đến ngứa hàm răng.
- Anh... anh còn chưa cầu hôn em đâu.
Vu Thanh Nhã giảo hoạt nở nụ cười.
Diệp Thiên vỗ đầu một cái. Hối hận không thôi nói:
- Hả... Bởi vì điều này sao? Hay là... bây giờ anh cầu hôn em thì thế nào?
- Bây giờ đương nhiên không được, anh đúng là đầu gỗ, một chút lãng mạn cũng không biết.
Vu Thanh Nhã tức giận trừng mắt liếc Diệp Thiên một cái, cô cũng không biết làm sao lại yêu người này, không biết làm cho con gái vui vẻ không nói, còn thường xuyên gây ra tức giận cho mình.
- Được, anh nhất định cho em một nghi thức cầu hôn lãng mạn nhất!
Trong lòng Diệp Thiên suy nghĩ, sau này gặp lại Từ Chấn Nam, có nên lãnh giáo hắn mấy chiêu hay không, kể ra thì hắn thật không biết cái gì gọi là lãng mạn?
Ở kinh thành sinh sống đã nhiều năm, Diệp Thiên cũng có chút vài người cần đi lại, Mùng Một đến Mùng ba mấy ngày nay, hắn đã đến nhà Vệ Hồng Quân và Cát chủ tịch chúc tết, cũng rất bận rộn.
Mùng 4, Phong Huống và vợ con đến kinh thành, điều này làm cho Diệp Thiên vui mừng không thôi.
Phải biết rằng, từ năm Diệp Thiên mười tuổi, chủ yếu đều ăn Tết ở nhà Phong Huống, quan hệ hai nhà so với thân thích còn hơn thế!
Vài ngày sau, Diệp Thiên và cả nhà Phong Huống du ngoạn khắp các thắng cảnh của Bắc Kinh, mãi đến mười lăm tháng giêng, sau khi đưa bọn họ trở về, Tân niên xem như đã qua rồi.
Qua mười lăm tháng giêng lúc, Diệp Thiên cùng mẹ đi tới Vạn Tuế đường.
Tuy rằng Tống Hạo Thiên đã lui xuống, nhưng lực ảnh hưởng nhất thời chưa biến mất, cho nên ngày hội giống như là ngày Tết, dùng từ đông như trẩy hội để hình dung chỗ ở của ông ta tuyệt đối không là quá.
Ngoài người nhà vãn bối, còn có những quan chức Tống Hạo Thiên từng dẫn dắt, đạt đến địa vị nhất định, đương nhiên đều muốn đến thăm lãnh đạo cũ, mỗi ngày người ra vào không ngừng.
Tính khí Tống Vi Lan khá điềm tĩnh, đối với vãn bối của Tống thị ở quốc nội cũng không có nhiều cảm tình, nên luôn luôn tránh ở trong Tứ Hợp Viện của Diệp gia, mãi đến hết Tết, lúc này mới mang con đến thăm cha già.
- Nơi này và nhà giam cũng không khác lắm!
Đi qua tầng tầng cảnh vệ, tiến vào đến Tứ Hợp Viện rất rộng, Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói:
- Nơi này phong thuỷ mặc dù dù không tồi, nhưng tuổi ông ấy quá lớn, ở nơi này cũng không thích hợp.
- Sao lại không thích hợp? Mỗi ngày trồng hoa cỏ, viết bút lông, ngày qua không biết thích thú thế nào đâu!
Nghe được Diệp Thiên nói vậy, mới vừa từ trong nhà đi tới, Tống Hạo Thiên không khỏi nhíu lông mi, không biết vì sao, cả đời này đã trải qua không ít vinh nhục hưng suy, dường như ông lão có chút tương khắc trời sinh cùng với Diệp Thiên.
- Ông ...
Diệp Thiên mới vừa định phản bác, nhưng thấy Tống Hạo Thiên trước mặt, so với một tháng trước tựa hồ lại già đi rất nhiều, lời nói đến bên miệng cũng nuốt trở về.
- Diệp Thiên, nơi này của ông ngoại con có cái gì không tốt, con nói nhanh lên!
Trong khoảng thời gian này, tiếp xúc với con nhiều, Tống Vi Lan cũng biết con của bà thật có chút không giống thường nhân, cho nên nghe được Diệp Thiên nói nơi này không tốt, trong lòng nhất thời căng thẳng.
- Vi Lan, đừng nghe tiểu tử này nói lung tung, tổ tông nhà ta từng ở qua, có thể không tốt sao?
Tống Hạo Thiên lộ ra khinh thường trên mặt, mắt liếc nhìn về phía Diệp Thiên, nhưng trong lòng ông ta cũng là có chút bồn chồn, dù sao khả năng của Diệp Thiên không thể so với thuật sư bình thường trong kỳ môn.
- Hắc hắc, đừng dùng phép khích tướng, cháu không thích!
Nhìn thấy tâm tư của mình bị Diệp Thiên nhìn thấu, Tống Hạo Thiên không khỏi "Hừ" một tiếng, quay đầu không nhìn Diệp Thiên nữa, người ta thường xuyên nói đến nhi đồng "già", lại đúng là tính tình Tống Hạo Thiên hiện tại.
- Được, cháu sẽ nói một chút nhé!
Cùng Tống Hạo Thiên đấu miệng vài câu, Diệp Thiên nói:
- Nơi này phong thuỷ là không tồi, tụ gió giấu khí, nhưng ông lớn tuổi rồi, một mình ở một loạt phòng như thế này, lại quay về phía một cái sân lớn như vậy, khó tránh sẽ mất máu...
Mỗi người, tự thân đều có khí chất độc đáo, thân thể cường tráng thì khí chất cường thịnh, thân thể suy yếu thì khí chất suy yếu, cho nên khí chất theo người tuổi thọ, sẽ từ cường thịnh từng bước đi đến suy yếu.
Loại biến hóa này, là quy luật tự nhiên không thể nghịch chuyển, cho dù là Diệp Thiên cũng bất lực, nhưng phong thuỷ dương trạch, lại có liên quan rất lớn cùng việc mất khí chất một người.
Rất nhiều người cũng biết, phòng ngủ không nên có diện tích quá lớn, chính là phòng ngủ đế vương thời cổ đại, thường thường cũng không cao hơn hai mươi thước vuông, đây là bởi vì khi người ngủ, khí chất sẽ không tự nhiên bị mất đi!
Nếu phòng ngủ diện tích rất lớn, khí huyết tràn ra đi, sẽ rất khó thu hồi lại, lâu dần, cơ thể người liền bị thiếu hụt khí, vô lực, xanh xao vàng vọt.
Còn phòng của Tống Hạo Thiên, hợp với tam gian diện tích tăng lên chừng bốn năm mươi thước vuông, hơn nữa hai gian khác đều không có người ở, tuy rằng mỗi gian đều có vách tường cách nhau, nhiều ít vẫn sẽ hấp thu một ít khí huyết Tống Hạo Thiên phát tán ra ngoài, sinh ra một ít sát khí.
Nếu đổi thành người thanh niên khí huyết thịnh vượng, đương nhiên không có vấn đề lớn gì, nhưng đối với một ông lão hơn tám mươi tuổi mà nói, cũng cực kỳ bất lợi với sức khỏe của ông ta.
Nghe được Diệp Thiên giải thích, Tống Hạo Thiên không nói gì, kỳ thật một mình ở nơi này, hắn cũng cảm giác được có chút vắng vẻ, nhưng cả đời thế lực mạnh, cũng không muốn cho con gái đến ở.
- Cha, hay là con đến ở cùng cha một thời gian ngắn nhé?
Tống Vi Lan có chút đau lòng đỡ cha già, không quan tâm trước kia hai người có bao nhiều khúc mắc, kia đều là chuyện quá khứ, hiện tại Tống Hạo Thiên, chỉ là một người cha già nua mà thôi.
← Ch. 465 | Ch. 467 → |