← Ch.466 | Ch.468 → |
- Ôi dào, người đến ở không được, muốn tìm được con trai mới tốt, đặc biệt là thanh niên, con trai sức khỏe tốt, người ở đây... Chỉ e càng ngày càng không tôt!
Nói đùa gì vậy, nếu cha biết đây là chủ ý mình đưa ra, tuyệt đối sẽ mang theo yển nguyệt đao trong Tứ Hợp Viện đuổi giết bản thân mình, Diệp Thiên vội vàng nói để mẹ hắn bỏ qua ý niệm trong đầu.
Nhưng Diệp Thiên nói lời này cũng là có lý, con cháu ở bên khiến người già sống thọ, ngoài chuyện khiến tâm tình khoan khoái, thì nguyên nhân là có trẻ con hay thanh niên dương khí mạnh có thể tách sát khí trong phòng ra.
- Giả thần giả quỷ, ta không tin đâu!
Tống Hạo Thiên ngoài miệng tuy rằng nói cứng rắn, nhưng trong lòng cũng ở cân nhắc cho đứa cháu nào đến ở với mình một thời gian.
- Tin hay không tùy ông, dù sao cháu cũng nói rồi!
Diệp Thiên bĩu môi, nếu không bởi vì người này có quan hệ với mẹ, hắn chẳng muốn đi nhắc nhở Tống Hạo Thiên đâu, sinh lão bệnh tử chính là chuyện thường tình, Tống Hạo Thiên sống đến nay coi như là thọ.
Tống Hạo Thiên ra vẻ không tin, Tống Vi Lan thì để tâm, nghĩ một chút, nói:
- Cha, Tiểu Thiên nói có lý, hay là đưa con của anh cả đến đi, đứa bé đó mới tròn 5 tuổi, có thể làm cha vui!
- Việc này ...
Tống Hạo Thiên nghe vậy có chút ý động lòng, nhưng thấy Diệp Thiên ở bên cạnh cười trộm, nhất thời giận lên, khoát tay áo nói:
- Để sau này hãy nói đi, còn Diệp Thiên, tiểu tử ngươi thời gian gần đây không gây sự chứ?
- Gây chuyện? Không có? Vẫn luôn ở nhà mà!
Diệp Thiên lặng đi một chút, vẻ mặt vô tội nói:
- Cháu là nhân dân bình thường, sống tuân theo pháp luật, có chuyện gì không hay ho đừng đổ lên đầu cháu chứ!
- Cháu à?? Còn tuân theo pháp luật?
Tống Hạo Thiên bị lời của cháu ngoại khiến cho dở khóc dở cười,
- Người Nhật Bản còn đang điều tra chuyện ở Myanmar đó, cháu dám nói không có quan hệ gì với cháu?
- Có quan hệ hay không đó cũng là chuyện đã xảy ở ngoài biên giới, cháu không phạm vào pháp luật Trung Quốc mà!?
Diệp Thiên không đồng tình, nói:
- Gia tộc Bắc Cung đã gần như lụi tàn, chính phủ Nhật Bản chắc gì đã đồng ý giúp bọn họ ra mặt?
Gia tộc Bắc Cung chính là đại gia tộc mà Thiên hoàng của Nhật Bản không ưa nhất, từ khi World War II chấm dứt, Thiên hoàng vốn là bằng mặt không bằng lòng, Osaka quân đoàn chính là ví dụ chứng minh tốt nhất.
Có điều gia tộc Bắc Cung tồn tại ở Nhật Bản đã lâu, căn cơ thâm hậu, Thiên hoàng cũng không thể khinh thường gia tộc lớn như vậy, thế nhưng nay tinh nhuệ gia tộc Bắc Cung mất hết, tuyệt đối là thời cơ tốt nhất đánh rắn giập đầu.
Tống Hạo Thiên tức giận trừng mắt nhìn Diệp Thiên một cái, nói:
- Lạc Đà chết gầy cũng to hơn so với ngựa, tốt nhất tiểu tử ngươi nên an phận chút...
Kỳ thật Diệp Thiên nói cũng không sai, trong đối đãi thành viên gia tộc Bắc Cung ở Myanmar, phía Nhật Bản xuất hiện hai tư tưởng, một loại là cần nghiêm chỉnh tra ra hung thủ, lấy lại công bằng cho người chết.
Mặt khác một quan điểm còn lại là cần Myanmar bồi thường, như vậy mà nói, hung thủ có thể tìm ra hay không, những người này cũng không thèm để ý, mà quan điểm những người này, đều là những gia tộc không cùng quan hệ gia tộc Bắc Cung.
- Ôi, sao ta lại bị tiểu tử ngươi dẫn dắt nhỉ?
Tống Hạo Thiên bỗng nhiên vỗ ót,
- Mới nói tiểu tử ngươi một thời gian trước làm chuyện xấu. Làm sao ngươi đã trút đến người Nhật Bản rồi đây?
- Lão gia. Không bằng chứng đừng dọa cháu, cháu là người nhát gan vô cùng.
Trong lòng Diệp Thiên vừa động, chẳng lẽ là chuyện một thời gian trước ở Giang Tây không được xử lý sạch sẽ?
- Tháng trước ngươi đi Nam Xương đúng không?
Lời của Tống lão gia khiến Diệp Thiên khẳng định ý nghĩ của chính mình.
- Đúng vậy. Đã đi một chuyến, làm sao vậy?
Diệp Thiên gật gật đầu, trên mặt không có chút kích động nào.
- Vụ án người chết đó là do ngươi làm? Ba chết hai bị thương. Ngươi thật to gan!
Tống Hạo Thiên mạnh mẽ cao giọng, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Diệp Thiên, vẻ bề trên không thể nghi ngờ, giống như lại nhớ tới lúc trước còn nắm quyền sanh sát trong tay.
Tục ngữ nói chư hầu giận dữ, máu chảy ngàn dậm, đế vương giận dữ, máu chảy thành sông.
Tống Hạo Thiên ngay cả không phải đế vương, thân phận này so sánh với chư hầu cổ đại cũng cao hơn nhiều, trừng ánh mắt lên, người nhát gan, nói không chừng thực sẽ bị dọa đến tê liệt ngã xuống hiện trường.
- Khụ khụ, lão gia, ngài cũng hơn tám mươi tuổi, nói có lý!
Nhưng khí thế kia, đối với Diệp Thiên mà nói, hoàn toàn không chút tác dụng. Nếu so với uy thế, Diệp Thiên có thể tỏa ra Tống Hạo Thiên chẳng là gì.
- Cái gì mà ba chết hai tổn thương? Cháu căn bản không biết, nếu ngài có chứng cớ có thể để người ta tới bắt cháu đi?
Diệp Thiên nhếch mép nhìn lên Tống Hạo Thiên, trong lòng thả lỏng xuống. Khi một người bày ra bộ dạng này, thường thường cũng là đang phô trương thanh thế.
Nếu Tống Hạo Thiên có chứng cớ hoặc là hắn muốn "quân pháp bất vị thân" (làm theo luật không nể tình thân), có thể để người ta đến bắt mình, mà không cần phải làm ra cái dạng này, chính là doạ nạt người.
- Ngươi... Tiểu tử ngươi chính là cái quái thai!
Nhìn thấy Diệp Thiên phản ứng vậy, Tống Hạo Thiên cũng dở khóc dở cười, đối mặt chàng thanh niên lợn chết không sợ nước nóng như vậy, hắn thật là không có cách nào.
Nam Xương phát sinh vụ án đó, tuy rằng bởi vì thiếu chứng cớ, thị cục lặng lẽ không xâm nhập truy xét, nhưng tỉnh cũng đem vụ án báo lên bộ.
Cơ quan quốc gia có khả năng phát huy ra năng lượng, còn xa hơn Diệp Thiên tưởng tượng, rất nhanh tên của hắn đã bị điều tra ra, ban nghành liên quan kiểm tra đối chiếu sự thật thân phận Diệp Thiên, hắn nhanh chóng bị liệt vào một trong những đối tượng nghi vấn.
Phải biết rằng, địa vị của Diệp Thiên ở Thanh bang Hồng môn, chính là lai lịch thân thủ của hắn, kỳ thật đều bị một số ban nghành nắm giữ, hơn nữa chuyện một thời gian trước Diệp Đông Bình bị lừa, đã bị truyền ra ngoài.
Kể từ đó, Diệp Thiên coi như lọt vào tầm mắt nghành tương quan, chỉ là một là không có chứng cớ, thứ hai thân phận Diệp Thiên cũng có chút đặc thù, chuyện này cũng rơi vào tai Tống Hạo Thiên.
Ngoài chuyện Diệp Thiên xuất thân kỳ môn to gan lớn mật, Tống Hạo Thiên thật sự nghĩ không ra còn có người khác có thể làm được loại chuyện này?
Nghe thấy cũng không có chứng cớ trực tiếp chỉ hướng Diệp Thiên, Tống Hạo Thiên trực tiếp yêu cầu nghiêm tra, nhưng phá án nhất định phải nắm được chứng cớ, hai cái chỉ thị nhất thời khiến người truyền lời hiểu rõ.
Ở con đường làm quan, tối trọng yếu chính là cái nhãn lực, hơn nữa nhất định phải có thể lĩnh hội ý đồ lãnh đạo, cho nên Tống Hạo Thiên vừa ra chỉ thị, những tư liệu có quan hệ với Diệp Thiên kia lập tức đã bị niêm phong cất vào kho.
Tuy rằng giúp cháu trừ khử cái cọc tai hoạ ngầm này, nhưng Tống Hạo Thiên vẫn muốn tìm cơ hội giáo huấn hắn, chính là trong Tết hắn thật sự quá bận, cho tới hôm nay mẹ con Diệp Thiên tới, lão gia mới nhớ ra chuyện này.
Nhưng Tống Hạo Thiên vẫn đánh giá quá cao quan uy tích lũy mấy chục năm quan trường, Diệp Thiên căn bản là không coi ra gì.
- Tiểu... Tiểu Thiên, con... con ... một thời gian trước đi ra ngoài, không... Không bị thương chứ?
Đến lúc này, đang đỡ cha già Tống Vi Lan mới phản ứng lại, nhưng trước tiên không phải bà nghĩ đến chuyện con giết vài người, mà là sờ soạng ở trên người Diệp Thiên.
- Khụ khụ, con không sao, con chỉ đi đòi món nợ mà thôi, không như ông ấy nói mơ hồ như vậy, sự tình không phải con đã làm xong rồi sao?...
Diệp Thiên dở khóc dở cười chặn tay của mẹ hắn, mắt lé liếc Tống Hạo Thiên một cái, lão nhân này thật không ra gì, lại nói chuyện này trước mặt mẹ làm gì?
- Ngươi... đứa nhỏ này, sau này không được lỗ mãng như vậy, vạn nhất cần... Không nói nữa, sau này tiếp tục có chuyện như vậy nói với mẹ, bảo tiêu nước ngoài còn nhiều mà, cần gì phải chính mình đi làm đâu.
Tống Vi Lan cũng là người giúp người thân không để ý gì khác, bao che cho con tới cực điểm, trước mặt cha già liền nhắc con như vậy, nghe được Tống Hạo Thiên tức giận đến nỗi dựng râu trừng mắt, đây thật là mẹ nào con ấy?
Trung Quốc là địa giới thế nào? Há có thể cho phép được người nước ngoài đến giương oai? Nếu quả thật xảy ra chuyện như vậy, chính là Tống Hạo Thiên cũng đè không nổi, chỉ sợ hai mẹ con này cũng chỉ có thể lưu vong nước ngoài.
- Được rồi, con là người lớn như vậy, còn nói lời không khuôn phép đó!
Lão gia quở mắng con gái một câu, cũng không nói chuyện này nữa, dù sao mấy người kia hẳn là đều có liên quan đến xã hội đen, Diệp Thiên cũng không coi là làm xằng làm bậy.
Trầm ngâm một hồi, Tống Hạo Thiên nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Diệp Thiên, có chuyện muốn hỏi ngươi, ngươi có thể xem phong thuỷ đoán lành dữ, không biết ngươi có thể xem vận mệnh quốc gia hay không đây?
Ở năm trước, trong một năm, quốc gia đã xảy ra rất nhiều đại sự, nhất là chiến tranh ở nước ngoài, Trung Quốc cũng gặp tai bay vạ gió, thương vong không ít người, tình thế quốc nội quốc tế rất căng thẳng.
Tuy rằng trải qua một chuyến ngoại giao, chuyện này cuối cùng ổn định xuống, nhưng cũng khiến ông lão cảm giác có lo lắng đối với tương lai quốc gia, lúc này mới hỏi Diệp Thiên chuyện này.
- Ô? Lão gia, lời này không nên hỏi!
Nghe được Tống Hạo Thiên nói vậy, mặt Diệp Thiên biến đổi, tức giận nói:
- Vận mệnh quốc gia tốt xấu, liên quan gì phong thuỷ?
Nếu không phải ông lão trước mặt là ông ngoại của mình, hơn nữa cũng đã bảy tám chục tuổi, Diệp Thiên trực tiếp một cước liền đá qua, có người nào đi hỏi loại vấn đề này không? Đây không phải muốn mạng nhỏ của mình sao.
Phải biết rằng, thầy phong thuỷ, thầy tướng chân chính, đều hiểu được một đạo lý, là "sinh trắc đế vương, vong đoạn quốc vận"!
← Ch. 466 | Ch. 468 → |