← Ch.527 | Ch.529 → |
Đối với Vu Thái Sâm y cũng có biết quyền anh, y cũng từng thống trị võ đàn thế giới danh tiếng vang dội không kém gì Vương A Lý năm nào.
Thái Sâm và Hoắc Lợi Phỉ tham gia các cuộc đại chiến, kết thúc bằng hai bản kịch để thêm phần đặc sắc, dường như cả thế giới đều biết bọn họ.
Nhưng không thể phủ nhận là Thái Sâm là quyền anh thủ vĩ đại, người như thế từng qua hắc thị cũng khiến Diệp Thiên tò mò.
Thái Sâm vào tù tổng cộng hai lần, lúc xảy ra chuyện này vào năm 91 ông ta cố chấp mang chị vào Mỹ nên bị phạt.
Vừa mới vào trong ngục, Thái Sâm liền thấy mọi người coi mình là kẻ địch, họ là những người không được thế giới quyền vương ngõ tới hơn nữa lại có khát vọng muốn khiêu chiến với ông ta.
Một người trong số đó tên Kim Cáp Cáp, đem người nổi danh của hắc thị thái quyền đổi thành sát thủ, mội cuộc tranh tài ngay tại chỗ diễn ra.
Thái Sâm bắt đầu cẩn thận, ông ta cũng không đi luyện tập quyền anh để tránh bị coi là khoe mẽ mà chỉ qua các phòng tập thể thao, đám người Kim Cáp Cáp thì tập đá điên cuồng, đầu gối đụng vào bao cát nặng, biên độ nặng cũng cảm thấy run sợ.
Rõ ràng Thái Sâm cảm nhận được pháp luật trong vùng là các lực lực sung bái điên cuồng đánh nhau, chính ông ta một quyền vương đến từ nơi văn minh của thế giới mà cũng bị coi như một địch thủ, trên võ đài thì có là cha con cũng giống nhau hết.
Rốt cục có một ngày, sự tích tụ của Thái Sâm đối với Kim Cáp Cáp đã bùng phát, hai người tranh chấp một phen rồi đánh nhau.
Có thể đánh nhau chính thức, uy thế trên võ đài của Thái Sâm đã không tồn tại, Kim Cáp Cáp hung hăng đá, y dốc toàn lực vào bộ sườn dù Thái Sâm dốc sức đánh trả nhưng vẫn bị thương nặng.
Qua việc chuẩn đoán bệnh, đầu Thái Sâm bị trấn động mạnh, gãy sống mũi, gãy 3 cái sương sườn, trên người còn nhiều chỗ khác bị thương.
Muốn an toàn nhưng không được, trước mặt quyền vương quan trọng như vậy Đường Kim đã tiên tốn 100 vạn đôla chuẩn bị chỉ để chờ đám Kim Cáp Cáp khiêu chiến.
Cho nên trong mắt Đổng Thăng Hải kinh doanh hắc thị quyền thì cái gọi là thế giới quyền vương Thái Sâm chẳng qua chỉ là chuyện cười, nhiều nhất cũng chỉ là trò gải trí trên TV cho nhân dẫn xem.
- Nghề quyền anh có nhiều quy định, Thái Sâm không phải đối thủ của hắc thị.
Nhớ đến An Đức Duy Kì, Diệp Thiên gật đầu, nếu so thực lực của Thái Sâm với An Đức Duy Kì thì chỉ e một hiệp đã bị thương, y chỉ dựa vào tiếng tăm mà thôi, chứ trong mắt An Đắc Duy Kì y chẳng là gì.
- Lão Đổng người tên là An Đông Ni là ai vậy? thực sự hắn ta có thể vượt qua An Đức Duy Kì sao?
Nghe xong Thái Sâm, Diệp Thiên liền đề cập đến An Đông Ni, hắn không biết nhiều về các quyền thủ, An Đức Duy Kì là người giỏi nhất của Hắc thị quyền mà hắn được gặp.
- An Đông Ni. Y chính là một cỗ máy giết người!
Nhắc tới An Đông Ni sắc mặt Đổng Thăng Hải trở nên xấu đi, trong tưởng tượng ông không muốn đề cập đến đối thủ này.
- Đến đây thì người này rất khó đối phó...
Làm người trong nghề Hắc thi quyền hiển nhiên Chúc Duy Phong cũng đã từng nghe qua cái tệ An Đông Ni, hiểu ý Đổng Thăng Hải liền nói Diệp Thiên hãy quên y đi.
An Đông Ni xuất đạo năm 1988, từ đó đến giờ luôn được người trong Hắc thị quyền gọi là đệ nhất quyền thủ trong lịch sử loài người.
Thành thạo kỹ xảo giết người, không có người nào được đánh đồng với y, y là người mà người khác sợ nhất là cỗ máy giết người. khu vực đánh nha kịch liệt cũng không có ai đạt được tới thành tích như y, người có rắn như sắt thép cũng phải tuyệt vọng.
Tục ngữ nói: có lần gặp lại thì nhất định thắng. Người trong hắc thị quyền trước tiên phải tin tưởng ở chính bản thân mình thì mới có thể thắng được, đây cũng chính là điều kiện tiên quyết để bọn họ sinh tồn nếu sự tự tin mà bị sụp đổ thì khoảng cách đến với cái chết sẽ rất gần.
An Đông Ni có thể đánh sụp sự kiên cường và tin tưởng, bởi vì dường như không ai tìm ra nhược điểm của y.
Cho đến giờ cũng cũng không ai có thể đủ sức mạnh đánh được vào chân y, chỉ cần đánh trúng chân y thì cũng có cơ hội giữ được tính mạng cho những sát thủ cũng không ngoại lệ.
Rất nhiều người trong nháy mắt muốn tìm cơ hội phản kích nhưng tốc độ thì dường như không ai có cơ hội vượt qua y.
Đến nay An Đông Ni đã có tổng cộng 167 cuộc tranh tài toàn thắng trong đó đánh gục 114 đối thủ, giống An Đức Duy Kỳ, y cũng có xuất thân từ Seberia.
Nhưng lúc vào trại huấn luyện Marcus, An Đức Duy Kì đã muốn bỏ, qua 2 đời truyền kì nên hai người họ cũng không gặp được nhau.
Nhưng rất nhiều người theo dõi trận đấu của An Đông Ni đều cho rằng y mới là quyền thủ mạnh nhất của thế giới hiện tại còn An Đức Duy Kỳ thì đã già mất rồi.
- Thực sự lợi hại như vậy sao?
Nghe Chúc Duy Phong nói xong Diệp Thiên líu lưỡi không nói lên lời.
Phải biết rằng sức mạnh công ích của An Đức Duy Kì cũng đã là đỉnh cao của cao thủ, nếu có đối chiến thì chỉ e cái chết là chắc với đối phương.
Thậm Chúc Duy Phong còn đề cao An Đồng Ni hơn An Đức Duy Kì, đây chẳng qua là nói về các cao thủ cùng đạt đến cảnh giới siêu phàm.
- Diệp gia, tôi e lần này phải thua, mẹ kiếp không ngờ Lỗ Đạo phu lại nham hiểm như vậy.
Kể từ lúc biết người giao đấu với An Đức Duy Kì là An Đông Ni, Đổng Thăng Hải không thể tươi cười tất nhiên là ông cũng không coi trọng nếu mình là quyền thủ.
- Lão Đổng còn chưa đánh đã biết ai thua ai?
Diệp Thiên vỗ bả vai Đổng Thăng Hải, nói:
- Năm đó không phải là Đường Long cũng đã dùng mưu kế đó sao, ông để An Đức Duy Kì học không chừng có thể dùng được đấy.
Đổng Thăng Hải lắc đầu chua xót, nói:
- Không thể nào, An Đức Duy Kì vốn là quyền thủ của lực lượng hình, cho chốn sang Tây Tạng chỉ e sẽ chết nhanh hơn.
- Tham gia trước rồi nói sau, trận đấu này còn buổi tối mai, hãy nghĩ cách đi.
Thấy trên boong tàu chỉ còn vài người, Diệp Thiên đi vào trong khoang nói:
- Thực sự không được thì bảo An Đức Duy Kì bỏ đi, mạng người so với tiền bạc vẫn là quan trọng hơn.
- Không có khả năng chính là thua, cũng muốn thua trên võ đài chứ, tôi sẽ không tham gia, tôi đi tìm An Đức Duy Kì bàn bạc một chút.
Chứng kiến gia sản mấy chục năm không còn, Đổng Thăng Hải còn tâm trạng đâu là tham gia hội nghị, cáo lui với Diệp Thiên một tiếng rồi vội vàng đi.
- Diệp Thiên cậu không nghĩ sẽ giúp ông ấy ư?
Đợi cho Đổng Thăng Hải đi rồi, Chúc Duy Phong nhìn về phía Diệp Thiên, nói:
- Dù sao thì ông ấy cũng là người của Hồng môn, nếu không thì sẽ cho để Hồ gia tham gia.
Danh tiếng của An Đông Ni đã quá mức hung tàn, Chúc Duy Phong cũng không dám nói muốn để Diệp Thiên lên đấu nhưng Hồ Hồng Đức tuy già nhưng vẫn còn dũng mãnh nói không chừng có thể chiến thắng được An Đông Ni.
- Tiểu tử, chủ ý này của ngươi đúng là thúi, bằng không thì tôi và ông sẽ trở mặt với nhau hả?
Sau khi nghe Chúc Duy Phong nói, Diệp Thiên bị hoảng sợ nếu để cho Hồ Hồng Đức quả thực là chịu chết rồi.
Biết rằng lúc Hồ Hồng Đức và An Đức Duy Kì giao thủ, nếu không có cách của Diệp Thiên thì e rằng ngay cả An Đức Duy Kì Hồ, Hồ Hồng Đức cũng không đánh lại được, ông ấy dựa vào cái gì mà quyết đấu với An Đông Ni cơ chứ.
Thấy Diệp Thiên phản ứng kịch liệt như thế, Chúc Duy Phong tức giận nói:
- Được, cứ coi như tôi chưa nói, mọi người như thế là hết rồi.
Bà hoàng phục vụ hoàn hảo, chu toàn, trên boong tàu chỉ còn lại hai người Diệp Thiên vẫn đang có một phục vụ chờ bên cạnh, thấy bọn hắn định đi lúc này mới bắt đầu dẫn đường.
Các gọi là đại hội thế giới hắc quyền hằng năm thực ra là để phân chia địa bàn, thế lực mỗi năm họp một lần mà tiêu chuẩn chính là thi đấu xem ai hung tàn hơn.
Cho nên họi trường cũng không phải là chính quy mà chính là tổ chức yến tiệc, đại sảnh tổ chức yến tiệc có thể chứa được nghìn chỗ ngồi, bây giờ mới có khoảng ba bốn trăm người nên vẫn còn rất rộng.
Nhìn lướt qua trong này, Chúc Duy Phong nhẹ nhàng nói:
- Lúc tối các quyền thủ vẫn chưa có mặt, còn có các siêu phú hào đến đánh cược, hiện họ đang ở bên trong này nên hắc quyền cần phải phụ trách.
- Mẹ kiếp! không có lấy một người tốt.
Diệp Thiên nhìn quanh 4 phía, các đại lão hắc quyền đều có tướng mạo hung dữ, cho dù họ có đeo mắt kính làm ra vẻ lịch sự cũng vẫn có cảm giác mãnh khí.
- Các tiên sinh, nữ sĩ, thật là vui mừng khi chúng ta lại được gặp mặt ở đây...
Bọn Diệp Thiên đến hơi trễ, vừa mới ngồi xuống âm thanh của Khắc Lai Môn đã vang lên.
- Phép tắc mọi người đều đã biết, lần này Đại hội quyền Vương diễn ra trong 3 ngày, tối khuya hôm nay là cuộc tranh bá, để ra xếp hạng quyền thủ sang năm, ngày mai, ngày kia sẽ là cuộc đấu khiêu chiến, kí tên khế ước bạn bè để xuất chiến vào sáng ngày mai.
- Tốt rồi, tôi không hứng thú bằng những thức ăn ngon trên bàn này, tôi sẽ không nhiều lời nữa, hi vọng các bạn có thể vui vẻ trong 3 ngày này.
So với lúc trước Khắc Lai Môn nói chuyện đã ngắn gọn hơn, dùng có một phút đồng hồ mà nói xong các hạng mục công việ, bởi vì những người này trước khi đến tham dự hội nghị họ đã biết quy củ rồi.
- Tôi nói đã, khiêu chiến thi đấu là chuyện gì vậy? Không ký tên khế ước cũng có thể khiêu chiến sao?
Trong hội trường có người không hiểu quy tắc cũng chỉ có mỗi mình Diệp Thiên.
- Đúng, không có khế ước cũng có thể khiêu chiến, nói đúng ra là đập bàn người khác gây chiến trong địa bàn của cậu thì cậu đều có thể khiêu chiến, cũng có thể từ chối.
*****
- Đánh không lại thì từ chối cũng được, cái này không có gì là dọa người cả.
Diệp Thiên liếc nhìn Chúc Duy Phong một cái, trong lòng có chút không thoải mái, vốn dĩ hắn muốn bản thân mình tham gia vào đại hội hắc quyền, hóa ra lại đánh đúng chủ ý này? Con cháu xuất thân của người làm quan tâm tư quả không đơn giản.
- Diệp Thiên ngàn vạn lần đừng có hiểu lầm.
Chúc Duy Phong không thông thấu nhưng sau khi nghe Diệp Thiên phát biểu, liền hiểu ra ngay, vội vàng giải thích:
- Tôi không có ý muốn cậu làm lá chắn, tôi cũng chưa mang quyền thủ đến nếu kẻ khác khiêu chiến chúng ta không đồng ý cũng được mà.
Sự thật Diệp Thiên là cháu ngoại của Tống Hạo Thiên, hắn cũng đang có bối phận trong Hồng môn, đối với Diệp Thiên, Chúc Duy Phong cũng không dám tính kế nếu không lấy thế lực của Hồng môn ở hải ngoại thì Chúc Duy Phong cũng không phải nghĩ đến chuyện xuất ngoại.
- Những người các ông, sống quá mệt mỏi.
Diệp Thiên lắc đầu thở dài, người luyện võ hiểu rõ tâm cảnh nhưng đó cũng là nguyên nhân là từ trước đến nay con nhà võ chưa từng xưng Đế, xưng Vương.
- Người trong giang hồ, thân bất do kỷ, trái lại Diệp Thiên tôi rất hâm mộ cậu.
Chúc Duy Phong nghe xong cũng thở dài, ông sống không như vẻ bề ngoài, bình thường ông rất cẩn thận rất sợ những bước đi sai lầm.
Phải biết rằng tất hiên dòng họ có thể làm ô dù nhưng đồng thời cũng như con dao hai mặt.
Chỉ cần Chúc Duy Phong làm sai nguyên tắc chỉ e sẽ gặp công kích, đến lúc đó chuyện sẽ không chỉ hỏng mà chỉ e còn liên lụy đến cả gia tộc.
Hơn nữa vố liếng của Chúc Duy Phong còn ở trong nước, cho dù xảy ra chuyện gì đi nữa ông ta cũng không thể trốn chạy ra nước ngoài, chính điều này cũng gây ra áp lực lớn cho ông ta.
Nhưng Diệp Thiên lại không giống như thế, tiền của hắn tuy cũng có chút bất chính nhưng tóm lại không tổn hại đến lợi ích quốc gia, ở trong nước có Tống Hạo Thiên bảo vệ, chung với nhau cũng có chuyện khó khăn.
Rút lui từng bước mà nói thì Diệp Thiên làm không nổi nữa, lấy tiền vốn ở chỗ Tống Vi Lan, Diệp Thiên mặc kệ đến nước nào có thể vượt qua cuộc sống của phú hào cao nhất, loại này Chúc Duy Phong không sẵn có.
- Được rồi, cậu đừng có làm càn, uy phong của Chúc tổng trong nước có người nào mà không biết?
Diệp Thiên bĩu môi nhìn người phục vụ đẩy xe thức ăn bắt đầu bày tiệc đứng lên khoát tay nói:
- Ăn cái gì trước đi, có bữa tiệc miễn phí lớn như thế này không nên bỏ qua.
Mấy năm nay cuộc sống của Diệp Thiên có điều kiện tốt, lại hay sang Hồng Kông, ăn không ít đồ ăn ngon, bây giờ chỉ liếc mắt một cái là nhìn ra, vì bọn họ mà chuẩn bọ hải sản không có chỗ nào mà không phải là các nguyên liệu cao cấp.
Như tôm hùm Châu Úc, viên tuyết Trí Lợi Hải Vực, mè sò khô Nhật Bản, bào ngư tươi sống thậm chí có cả trứng cá muối trắng, Diệp Thiên thấy nguyên liệu mỡ nấu ăn cũng chứa không ít năng lượng.
- Ăn không phải trả tiền? Cậu ... cậu có biết các anh em tới tham dự hội nghị này tốn bao nhiêu tiền không?
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, suýt nữa Chúc Duy Phong òa khóc lên, nữ vương Y Lệ Toa Bạch không phải là đơn vị từ thiện, thu nhận các đại lão ở các quốc gia chính là vì lợi nhuận.
Trừ các trận đấu trên thuyền ra thì mỗi người phải nộp một trăm nghìn đôla phí tổn cho nhân viên trên tàu, cả tiền cho Diệp Thiên, Chúc Duy Phong cũng đã phải chi ra gần 2000 vạn NDT.
- Má ơi, phải ăn để còn về!
Thấy Diệp Thiên đã chọn chén đĩa, Chúc Duy Phong cũng nhảy dựng lên trên nghế chạy hướng về phía có trứng cá muối.
Sau khi đầy khay, Chúc Duy Phong cũng không quên băng rượu lấy hai chai Laffey, thế hệ Chúc Duy Phong cuộc sống phóng túng con mắt sành ăn cũng không kém gì những quý tộc Châu Âu.
- Lão Đằng không đến ăn thật đúng là đáng tiếc.
Tuy đồ trang trí trong măm cũng không ít Chúc Duy Phong ăn cũng rất tốt nhưng lúc quay lại nhìn Diệp Thiên thì thờ người ra.
Trước mặt Diệp Thiên là năm cái đĩa, bên trong bày các loại hải sản rất công phu nhưng 4 đĩa đĩa trống không, cái nữa cũng đang sắp bị tiêu diệt.
Không riêng gì Chúc Duy Phong nhìn thấy phải choáng váng mà người nước ngoài cũng phải sững sờ, tuy bọn họ xuất thân từ xã hội đen nhưng bây giờ đều có địa vị nên bình thường cũng rất coi trọng lễ nghi.
Chính là tướng ăn của Diệp Thiên khiến người khác không nhịn được ham muốn, mỗi người đều xách trai rượu vang lên mà tu.
Nói là ăn cái gì thì lây bệnh chứ mọi người ăn uống như thế rất là ngon, vốn dĩ là đồ ăn chuẩn bị không đủ rồi.
Nguyên liệu của 3 ngày đã đi tong, nữ vương không thể không gọi thêm khẩn cấp nguyên liệu hải sản để bổ sung thêm.
Đương nhiên những chuyện này để nói sau, khoảng 10 người sức nặng như Diệp Thiên bụng đã phồng lên, lại uống hết hai chai rượu đỏ mới xong bữa cơm này.
Tuy người khác xem và rất hâm mộ nhưng bọn họ không tải được lượng cơm này mà chỉ có thể nhìn Diệp Thiên rời khỏi đại sảnh.
- Chiều có hoạt động gì?
Đi ra khỏi bữa tiệc, đi lên boong tàu Diệp Thiên duỗi lưng, cuộc sống tốt chính là người có tiền được ăn uống no đủ, hóng gió biển luôn thấy vui sướng.
Vừa rồi Diệp Thiên nghe Khắc Lai Môn nói, trận hắc quyền sớm nhất cũng phải 9h tối mới bắt đầu từ giờ đến lúc thi đấu khách có thể tùy ý lựa chọn các phương tiện giải trí trên tàu.
- Hoạt động, ở đây thì có hoạt động gì hơn?
Chúc Duy Phong nghe nói liền cười nhưng chỉ có điều nhìn Diệp Thiên có chút đáng khinh.
- Diệp huynh đệ, trên thuyền này có các cô gái đến từ các quốc gia hơn nữa độ tuổi lại không quá 20, cậu muốn chơi loại hoa gì cũng được.
Chúc Duy Phong hạ thấp giọng nói:
- Hôm qua tôi gọi 2 em song sinh, bản lĩnh cũng không thường, con gái Nhật Bản không tồi, cậu có muốn thử không?
Mặc dù trong nước muốn mưa được mưa nhưng điều kiện bị hạn chế, trong nước Chúc Duy Phong không được hưởng dịch vụ cao nhất này căn bản là không có khả năng, cho nên đã giằng co với các anh em.
- Đầu óc ông ngoài đàn bà ra còn có thứ gì khác không?
Chúc Duy Phong hào hứng với chuyện tốt này nhưng Diệp Thiên lại tức giận, hôm kia hắn bị tra tấn suốt một đêm vì những âm thanh kia, suýt nữa Diệp Thiên đã muốn giết cô gái kia rồi.
Thấy Diệp Thiên không có hứng thú, Chúc Duy Phong tức giận nói:
- Cái đó không tốt thì có thể đi câu cá trên thuyền, cũng có thể vào sòng bạc chơi vài ván, tự mà lựa chọn đi.
Chúc Duy Phong đột nhiên nhớ đến một chuyện, hưng phấn nói:
- Đúng rồi, cao cấp có vũ nữ thoát y, không thì chúng ta đi xem vũ nữ thoát y đi.
- Xem cái đầu ông, đi sòng bạc cho mở mang đầu óc.
Diệp Thiên tức giận lườm Chúc Duy Phong một cái, giơ tay ra hiệu cho phục vụ đưa 2 người họ đến song bạc.
Y Lệ Toa Bạch nữ vương vốn là thuyền để đánh cược, mặc dù Diệp Thiên không nghiện nhưng đã vất vả đi một chuyến cũng muốn xem thiên hạ thế nào.
- Sòng bạc thì có gì thú vị cơ chứ, thật không hiểu được tính tình Diệp huynh đệ? Sòng bạc này ... không nhầm đấy chứ?
Chúc Duy Phong đến sòng bạc nhiều rồi nên cũng không hứng thú nhưng sau khi vào sảnh 2 mắt cũng phải sáng lên.
Tầng đánh cược là tầng ngầm diện tích khoảng hơn 100m2 trên mặt đất có thảm dày, trang hoàng xanh, vàng rực rỡ và xa hoa.
Nhưng điều đó không phải là quan trọng nhất mà là toàn bộ người phục vụ trong sảnh đều đứng chia bài mà tất cả là nữ, hơn nữa người lại trần như nhộng, hông chỉ có mỗi cái quần chữ T.
- Mẹ kiếp, đây là đâu vậy?
Diệp Thiên vừa đến cũng phải hoa cả mắt, đây không chỉ là đánh cược mà còn là những trò tiêu khiển, trên du thuyền đã sắp xếp mấy cô gái.
- Nơi này tốt ha, Diệp huynh đệ lần này là cậu chọn không thể chạy đi được.
Thấy Diệp Thiên muốn về, Chúc Duy Phong kéo hắn lại, mặt mày hớn hở nói tiếp:
- Diệp Thiên, hôm nay anh xuất huyết nhiều cậu cứ việc chơi, thắng ít nhiều vào hầu bao của cậu, còn thua thì để tôi tính.
- Nói thật đấy nhé?
Mặc dù Diệp Thiên bị cảnh tượng trước mắt làm cho sửng sốt nhưng dù sao cũng chưa trải qua cảm giác này nên cũng đang khống chế.
- Đương nhiên, được rồi, cậu cược không? Đừng có giúp tôi thua đấy!
Chúc Duy Phong liếc nhìn Diệp Thiên một cái, tiền của ông ta cũng không phải là cứ gió thổi là đến.
- Tôi cược, quan trọng là không thể thua.
Diệp Thiên cười chỗ cược kia.
- Thấp nhất là 10 vạn đôla.
Chúc Duy Phong vừa nhìn sắc mặt đã xấu đi dù bản thân và gia đình ông ta có hơn 10 triệu nhưng cũng không đủ tư cách chơi trong này.
Mặc kệ chỗ này chơi như thế nào nhưng 10 vạn đôla cũng được một ván, mấy ngàn vạn đôla thắng thua nhưng bản thân Chúc Duy Phong và gia đình chỉ còn một nửa.
- Đi thôi, chúng ta đi đến mặt trời thôi, Diệp Thiên phá lên cười kéo Chúc Duy Phong vào cửa.
- Hai vị, sao không chơi vài ván đi?
Vừa mới vào đến cửa đã gặp ngay người da trắng dẫn đầu là Lỗ Đạo Phu.
Đánh cược ở Las Vegas Chúc Duy Phong cũng không có cảm tình gì thấy mấy người này đứng ở cửa lớn, nhíu mày nói:
- Chúng tôi không có hứng thú, xin nhường cho!
- Người Trung Quốc có câu không cần tên khi ở xa ngàn dặm.
Lỗ Đạo Phu mỉm cười nói:
- Ngươi đến từ Trung Quốc, Chúc tiên sinh lần này chính là tôi tìm ông.
- Tìm ta, ngươi tìm ta có chuyện gì?
Chúc Duy Phong kinh ngạc nhìn về Lỗ Đạo Phu, thằng tây này sao có thể cùng xuất hiện ở đây.
*****
- Chính xác mà nói thì là hai vị tiên sinh này muốn tìm ngươi...
Lỗ Đạo Phu nhún vai, hai người phía sau đi ra, nói:
- Tôi chỉ là muốn giới thiệu bọn họ để ông làm quen một chút.
Lỗ Đại Phu cao hơn 1m90, to lớn vạm vỡ, đứng ở đó giống như bức tường vậy còn hai người phía sau thì thấp bé thận chí Diệp Thiên cũng không chú ý gì đến bọn họ.
- Bọn họ là ai? Tìm tôi có chuyện gi?
Chúc Duy Phong nhìn hai người phía sau sửng sốt.
Tuy hai người xấp xỉ nhau nhưng tướng mạo lại khác hoàn toàn, một người Châu Á nếu Chúc Duy Phong đoán không sai thì đó là người Nhật Bản.
Còn người kia đặc điểm giống người Châu Âu, Chúc Duy Phong cũng không biết thân phận của bọn họ.
- Chúc tiên sinh, vị này đến từ Nhật Bản, Bình Dã Nhât Lang tiên sinh, vị kia là Phất La Tư tiên sinh đến từ Ấn Độ, bọn họ tìm ông có chuyện gì tôi cũng không biết!
Lỗ Đại Phu giang tay giới thiệu hai người kia cho Chúc Duy Phong nhưng Diệp Thiên thấy trong mắt hắn rõ ràng có sự giảo hoạt còn tươi cười khi người khác gặp nạn.
- Các người tìm tôi có chuyện gì?
Chúc Duy Phong đi lên phía trước một bước, sắc mặt lạnh tanh có thể cảm nhận được hai người này đến tìm ông ta không có ý tốt gì.
- Tôi đại diện cho hắc quyền ở Nhật Bản khiêu chiến với hắc quyền Trung Quốc, hi vọng Chúc tiên sinh có thêt phát huy tinh thần võ đạo nhận lời khiêu chiến của tôi!
Cái tên Bình Dã Nhất Lang người Nhật Bản lấy từ trong ví tiền ra một văn kiện giơ lên trước mặt Chúc Duy Phong có nói chút tiếng Anh nhưng Chúc Duy Phong cũng hiểu ý gã.
- Khiêu chiến? Bọn họ là ai?
Không chỉ riêng Diệp Thiên và Chúc Duy Phong mà các đại lão nghe thấy cũng như ong vỡ tổ tụ lại chỗ này.
Khiêu chiến Hắc thị quyền từ trước đến nay có chút móc nối, mỗi lời khiêu chiến đều đại diện cho môt thế lực hưng thịnh và sụp đổ đều ảnh hưởng ít nhiều đến Hắc thị quyền trên thế giới.
- Đúng, người Nhật Bản khiêu chiến với người Trung Quốc, bọn họ chính là kẻ thù truyền kiếp của nhau.
Lỗ Đạo Phu đã xúi bẩy đằng sau, người xem đều hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Những ông chủ đó đều xuất thân từ các tổ chức phản động không có mấy người tốt, họ vui sướng, tươi cười khi người ta gặp họa cũng có người còn xúi giục thêm vào.
- Thực sự xin lỗi, lần này tôi đến đât để xem đại hội chứ không nhận khiêu chiến của ai cả. Hơn nữa cũng không có ý mang quyền thủ lên võ đài, làm các ngươi thất vọng rồi!
Sau khi nghe Bình Dã Nhất Lang và những người xung quanh nói, sắc mặt Chúc Duy Phong xám đi dường như một chữ cũng không muốn nói ra.
Lăng nhục, lúc này trong lòng Chúc Duy Phong cảm thấy chính là bị lăng nhục.
Bị người ta chặn ở cửa khiêu chiến hơn nữa lại là kẻ thù người Nhật Bản ngực Chúc Duy Phong như muốn nổ tung suýt chút nữa thì nhận khiêu chiến của người Nhật Bản này.
Nhưng Chúc Duy Phong vẫn cố ép cơn tức giận xuống, ông biết với thực lực của mình thì chỉ là vật hi sinh trên võ đài này, không nói đến bị đánh chết mà địa bàn cũng mất đi.
- Không liên quan, sau đại hội chúng ta có thể tiến hành thi đâu tại đây thời gian, địa điểm chỉ cần Chúc ngài kí vào đây là được.
Bình Dã Nhất Lang ngẩng đầu lên, tuy tươi cười nhưng những lời nói ra đều là hù dọa người khác không ngừng quạt lên mặt Chúc Duy Phong.
Lúc này đây sắc mặt của Chúc Duy Phong đã thực sự thay đổi, đối phương lấy cớ nếu tiếp tục từ chối khiêu chiến thì chính là cúi đầu trước người Nhật Bản rồi.
Nhưng Chúc Duy Phong biết, so với các quyền thủ hắc quyền của quốc tế mình còn thua xa, nếu nhận khiêu chiến rồi thì khả năng thắng rất xa vời.
- Chúc tổng, nếu đánh thua, bọn họ có thể thu địa bàn của ông?
Lúc Chúc Duy Phong tiến thoái lưỡng nan Diệp Thiên chen vào, hỏi ông ta:
- Đó là nơi của người Trung Quốc, sao mà chuyển cho bọn hắn được?
Dù Diệp Thiên không phải làm thể chế nhưng cũng không phải người làm ăn nhưng hắn hiểu muốn là chuyện gì ở Trung Quốc cũng đều phải dựa vào các mối quan hệ.
Cho nên cứ coi như Chúc Duy Phong thua thì võ thuật của Bình Dã Nhất Lang cũng không có cách nào mà vào được Trung Quốc vậy thì cái gọi là địa bàn kí chẳng phải là câu nói suôn sao?
Chúc Duy Phong cười khổ, nói:
- Diệp Thiên cậu không biết thôi, nếu thua tôi không thể tiếp tục kinh doanh hắc quyền trong nước được nữa mà người thuê nhà của tôi đều phải chuyển giao cho nó, kỳ thưc địa bàn không giống với đặt trong nước đâu.
Thi đấu hắc thị quyền quan trọng vẫn là tài nguyên, dĩ nhiên là khách có thể đánh cược rồi.
Nếu Chúc Duy Phong thua, mà Bình Dã Nhất Lang nắm hết việc buôn bán thì ở cách Trung Quốc không xa y hoàn toàn có thể tiến hành các trận đấu trong hắc quyền.
Hơn nữa trong ngày hôm đó y có thể dùng mánh lới nhanh chóng chiến trước thị trường Hắc Quyền Trung Quốc.
Sau khi nhận người khác đi đấu, y có thể ẩn phía sau tìm người Trung Quốc đến kinh doanh quyền thi đấu rồi đứng giữa hưởng lợi nhuận.
Chúc Duy Phong biết rõ quy tắc của hắc quyền cho nên càng không dễ dàng đồng ý khiêu chiến chỉ e giống như vụ Đằng Thác Hải y sẽ lại mất mát.
Diệp Thiên lướt nhìn Bình Dã Nhất Lang và người Ấn Độ trong tay có một văn kiện, không khỏi thấy lạ hỏi:
- Đúng rồi, ngươi đang làm gì vậy?
- Tôi là Phất La Tư người Ấn Độ, tôi cũng muốn khiêu chiến với Chúc tiên sinh.
Người Ấn Độ còn có thái độ kiêu căng hơn cả Bình Dã Nhất Lang, giơ giơ tờ khế ước trên tay nói:
- Tôi là người kinh doanh lớn nhất ở hắc quyền Thái Lan, nếu Chúc tiên sinh đồng ỳ tôi nguyện dùng hắc quyền ở đó làm điều kiện khiêu chiến.
Phất La Tư vừa nói ra lập tức có những tiếng hô to, những người đó không phải kinh ngạc vì Phất La Tư khiêu chiến với Chúc Duy Phong mà là không tin y lại lấy hắc quyền ở Thái Lan ra đặt cược.
Nếu nói nơi thịnh hành hắc thị quyền ở Châu Á thì Thái Lan là xứng đáng tuyệt đối, tuy Thái Lan phổ biển là Phật giáo nhưng hắc quyền là giấc mộng làm giàu của dân nghèo khó ở Thái Lan.
Thái Quyền cũng là một phong trào ở Thái Lan, Thái Cực Quyền ngoài dùng tay còn dùng cả chân, tất cả khủyu tay để công kích đối phương.
Còn căn bản thịnh hành dĩ nhiên vẫn là đánh bạc, Thái Lan có rất nhiều người tham gia thi đấu hắc quyền vì ủng hộ chính mình.
Các quyền thủ ưu tú có nhiều tùy tùng, bọn họ có tiền, được mọi người tôn kính.
Từ con trai thủ tướng Thái Lan đến con trai người nông dân đều có khát vọng trở thành vô địch Thái Cực Quyền, Thái Cực Quyền đến với cả những người nghèo khó, thành thị và nông thôn xa xôi.
Cho nên ở Thái Lan toàn dân đều đánh cược vào hắc quyền, thậm chí còn thích cả Âu Mĩ.
Nhưng Phất La Tư và Quốc Vương Thái Lan có quan hệ rất tốt bọn họ không có cách nào nói rõ được, bây giờ lại nghe thấy Phất La Tư đặt cược ai cũng dao động.
- Khất La Tư, ngươi cam lòng cược hắc thị quyền Thái Lan thì tôi cũng phải cược 3% cổ phần khách sạn Las Vegas đánh cược một trận, thế nào?
Trong mắt những người này không còn tồn tại cái gì gọi là bạn bè, chỉ có lợi ích mà thôi Lỗ Đạo Phu kinh ngạc vì sự khiêu chiến của Khất La Tư.
- Lỗ Đạo Phu theo quy định, mỗi một trận thi đấu lớn chỉ có thể khiêu chiến một lần giống như Nga La Tư và Đằng Thác Hải ra khế ước rồi chứ.
Một người trong sòng bạc đi ra nhìn người trung niên nhã nhặn nói:
- Phất La Tư, ta lấy hắc quyền nước Anh đánh cược với ngươi còn cả con ngựa đệ nhất thế giới của năm ngoái thế nào hả?
Phất La Tư lắc đâu nói:
- Điều kiện của ngươi rất tốt nhưng nếu Chúc tiên sinh đồng ý tiền đặt cược của ta thì ta không thể cùng ngươi kí khế ước được.
Đối với người trung niên này tất nhiên là Phất La Tư có chút nể sợ không nhận lời khiêu chiến của ông ta.
- Người kia là ai?
Diệp Thiên hỏi nhỏ Chúc Duy Phong, dường như mọi người đang tập trung hết vào Phất La Tư.
- Y là trùm báo của nước Anh, con ngựa y nói trị giá hơn 3 triệu đôla.
Đối với Chúc Duy Phong mà nói, khi Khảo Nhĩ Địch đang nói chuyện hắc thị quyền giống như là vừa mới gia nhập A Lam Câu trước khi tham dự đại hội ông ta là nhân vật truyền kỳ.
- Chú quân là tôi khiêu chiến trước, mong ngài không từ chối!
Thấy mình đã trở thành vai diễn phối hợp, Bình Dã Nhất Lang vội vàng, lớn tiếng thu hút sự chú ý của mọi người:
- Giữa ngày trong khi còn nhiều ân oán, tôi hi vọng thông qua lần quyết đấu này có thể chứng minh ai mạnh nhất.
- Ngươi nói cái gì?
Sau khi nghe Bình Dã Nhất Lang nói, Chúc Duy Phong sáng mắt lên, loại này đã đến độ khiêu khích cao mặc dù biết y đang khích tướng mình nhưng Chúc Duy Phong cũng không nhịn được.
- Bình tĩnh đi!
Lúc Chúc Duy Phong định nhận lời khiêu chiến thì Diệp Thiên vỗ bả vai nói:
- Việc này để tôi giải quyết cho!
Tuy ôm việc không liên quan đến mình nhưng tới tham gia đại hội hắc quyền lần này Diệp Thiên cũng không chịu được sự khiêu khích của Bình Dã Nhất Lang.
- Diệp Thiên tôi van ngài ra tay lần này. Chỉ cần thắng đượcm toàn bộ tài sản của tôi cho cậu hết.
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, mắt Chúc Duy Phong đỏ lên.
- Tôi cần tài sản của ông làm gì?
Diệp Thiên cười với ánh mắt sắc bén.
← Ch. 527 | Ch. 529 → |