← Ch.552 | Ch.554 → |
- Diệp Thiên, trong thẻ này của con đúng là có hơn 5 tỷ USD sao?
Tống Vi Lan biết Diệp Thiên từng có được một khối tài sản lúc ở Myanmar, tuy nhiên cũng biết được là hắn đã tiêu số tiền đó trong trận pháp phong thủy gì đó ở Hongkong rồi, bỗng nhiên con trai chợt đưa mấy tỷ USD ra, nói gì thì bà cũng không dám tin.
- Con lừa mẹ làm gì chứ? Không nhận thì con lấy lại thật đó nha!
Diệp Thiên lúc này có chút không thoải mái, vừa mới trở thành tỷ phú xong, chớp mắt một cái đã biến thành kẻ nghèo nàn.
- Diệp công tử, cho tôi xem cái thẻ đó một chút được không?
Triệu Hoa nhìn chiếc thẻ ngân hàng trong tay Diệp Thiên, mắt lóe sáng một cái, ông làm việc với ngân hàng nhiều, biết những ngân hàng khác nhau thì ban hành thẻ khác nhau.
- Đây, trên tờ giấy có ghi mật mã.
Diệp Thiên đưa thẻ và cả mật mã trong bì thư cho Triệu Hoa.
Lật qua lật lại chiếc thẻ xem xét xong, Triệu Hoa hung phấn nói:
- Chủ tịch, thẻ này là của ngân hàng trung ương Thụy Sĩ ban hành, số tiền trong đó phải có ít nhất là 10 triệu USD!
Dựa vào những khách hàng khác nhau mà ngân hàng trung ương Thụy Sĩ sẽ ban hành những loại thẻ khác nhau.
Chiếc thẻ này của Diệp Thiên được chế tạo đặc biệt, bên trong hàm chứa một ít kim loại hiếm, hơn nữa sẽ có một phương pháp đặc biệt phân biệt, nó có thể rút tiền mặt tại tất cả các ngân hàng của Thụy Sĩ trên khắp thế giới.
- Diệp Thiên, con...con kiếm đâu ra số tiền đó vậy?
Biết được thẻ ngân hàng này là thật, Tống Vi Lan cũng không thể giữ bình tĩnh được nữa, không phải là vấn đề vốn đã được giải quyết, mà là con trai một lúc có nhiều tiền như thế, làm bà nhất thời khó mà chấp nhận được.
Cần biết rằng, bản thân Tống Vi Lan chính là một kỳ tài kinh doanh, vất vả hai mươi năm mới có được số tài sản như ngày nay, mà số tiền bà có thể có được bây giờ e rằng không nhiều bằng Diệp Thiên.
- Đừng quan tâm làm sao con có được nó, mẹ cứ lấy dùng là được, mẹ, con đã nói trước rồi đó, số tiền này phải trả lại cho con đó!
Diệp Thiên không phải là người keo kiệt, mấu chốt là hắn liều chết mới có được số tiền này, đặt trong túi chưa kịp ấm thì đã không thuộc về mình nữa rồi, cứ coi như là hắn tiếp tục rộng rãi đi thì trong lòng vẫn có chút buồn bực.
- Xem con keo kiệt kìa?
Tống Vi Lan cười, nói:
- Mẹ sẽ tính lãi theo lãi suất cao nhất của ngân hàng Hoa Kỳ, đến lúc đó mẹ sẽ trả cho con cả vốn lẫn lãi, đảm bảo nhiều hơn số tiền bây giờ nhiều, được chưa?
Chuyện gấp phải tòng quyền, Tống Vi Lan cũng không nói những lời khách sáo với con trai nữa, bà nói với Triệu Hoa:
- Anh Hoa, số tiền này đợi sau khi chúng ta đi du lịch về rồi dùng. Trước tiên phải làm cho hai dự án ở Trung Phi và Nga hoạt động trở lại đã, những khoản vốn mà thiếu khác tôi sẽ nghĩ cách!
Có được số tiền này, tâm trạng của Tống Vi Lan cũng khá hơn rất nhiều, bà càng tin những lời Diệp Thiên nói lúc nãy hơn, nếu con trai là người bình thường thì có thể một lúc mà kiếm được nhiều tiền như thế sao?
- Vâng, chủ tịch, bà yên tâm, lần này tôi sẽ làm cho người Nhật Bản trộm gà không được còn mất nắm gạo!
Triệu Hoa gật đầu, vẻ mặt rạng rỡ. Dự án ở Nga, người Nhật đứng đằng sau đã dùng không ít thủ đoạn, có được số tiền này, ông đã có thể dạy cho những tên mượn gió bẻ măng kia một bài học rồi.
- Chủ tịch, Diệp công tử, hai người nói chuyện nhé, tôi đi giải quyết một vài công việc!
Sau khi Diệp Thiên đưa số tiền này ra, thái độ của Triệu Hoa đối với Diệp Thiên quay ngoắt 180 độ, lời Tống Vi Lan nói lúc trước đúng là không có gì khoa trương, đứa con trai này đúng là giỏi dang hơn mẹ nhiều.
- Mẹ, giải quyết xong chuyện này rồi nhanh nhanh quay về nước nhé!
Đợi sau khi Triệu Hoa đi ra, Diệp Thiên có chút mệt mỏi nói:
- Mấy năm gần đây bên ngoài không được yên ổn, tốt nhất là hạn chế bôn ba bên ngoài đi.
Hạ nguyên bát vận xuất hiện, làm cho thế giới xảy ra rất nhiều biến động, số mệnh lưu chuyển, chiến tranh và dịch bệnh đều rất có khả năng xảy ra, dù sao thì phương đông cũng an toàn hơn một chút.
- Mẹ biết rồi, xong việc này, mẹ ở Bắc Kinh không đi đâu nữa hết.
Tống Vi Lan gật đầu, nhẹ nhàng bóp trán cho con, trong lòng thấy được an ủi lạ thường, bà nửa cuộc đời vất vả, đến trung niên cuối cùng cũng có thể dựa vào bờ vai rộng lớn của con trai rồi.
Diệp Thiên chợt nhớ ra một chuyện, nhìn căn phòng họp sang trọng, nói:
- Đúng rồi, mẹ, mẹ cho nhân viên công ty đi nghỉ dưỡng, chẳng lẽ trị ngọn mà không trị gốc, số tài sản này mẹ không cần nữa sao?
Tống Vi Lan nghe vậy liền cười nói:
- Cái này đều là thuê, không đáng bao nhiêu tiền, sắp tới mẹ chuyển những công văn cơ mật đi chỗ khác là được, hơn nữa số thiệt hại này đều được công ty bảo hiểm bồi thường cả!
- Cũng đúng, bảo vệ người là được rồi, những thứ này đúng là không quan trọng, nếu di dời công ty, thì mới gọi là trêu chọc người khác.
Diệp Thiên nghĩ một lúc, mẹ đúng là nhìn vấn đề chu toàn hơn mình, nếu giống trống khua chiêng dời công ty đi, sau này chắc chắn sẽ bị rất nhiều người hoài nghi.
- Tiểu Thiên, số tiền đó của con không đến một năm đâu, nhiều nhất là ba tháng sau sẽ trả lại cho con!
Ánh mắt Tống Vi Lan hiện lên một vầng hào quang, lúc này dường như bà lại trở thành nữ anh hùng của Wall Street năm đó.
- Ba tháng? Không phải nói cần một năm để lấy lại khoản tiền kia sao?
Diệp Thiên nhìn mẹ thắc mắc.
Tống Vi Lan cười nói:
- Nếu những điều con nói là thật, mẹ có thể kiếm được một số tiền lớn ở thị trường cổ phiếu và chứng khoán, vài tỷ USD, chỉ là vấn đề nhỏ!
Đối với thị trường tư bản, bất kể là những tin tốt hay xấu thì đều có người nhờ đó mà kiếm lời, nếu nước Mỹ thực sự sắp có tai họa, thì Tống Vi Lan tuyệt đối có thể kiếm được cả bát cơm đầy.
Diệp Thiên không hiểu gì về thị trường tài chính, sau khi nghe Tống Vi Lan nói vậy liền lắc đầu lia lịa:
- Mẹ, thôi bỏ đi, số tiền này không nên có, sẽ giảm thọ đó!
Diệp Thiên tiết lộ tại họa sắp xảy ra với mẹ vốn dĩ đã là hành vi tiết lộ thiên cơ, nó đã liên quan đến vận chuyển của trời đất rồi.
Diệp Thiên không biết sau này mình sẽ chịu hình phạt gì với trời đất đây, nếu mẹ còn lợi dụng tin này để kiếm tiền, Diệp Thiên không biết là ông trời có sai Thiên Lôi đánh chết mình không nữa.
- Vậy được, con trai, con và Anna về trước đi, mẹ giải quyết xong việc ở đây sẽ về ngay!
Về việc không thể làm mưa làm gió trong thị trường chứng khoán, Tống Vi Lan hơi nuối tiếc, tuy nhiên sức khỏe của người thân vẫn quan trọng hơn, nghĩ một lúc xong, bà cũng không nghĩ đến chuyện này nữa.
- Không, muốn về thì cùng về, nơi này không biết lúc nào sẽ loạn lên đó.
Diệp Thiên lắc đầu, trong mắt hắn, sát khí tràn ngập bên trong Tòa tháp đôi giống như một thùng thuốc nổ, có khi tai họa kia xảy ra trước dự tính cũng nên, Diệp Thiên sao có thể để mẹ ở đây một mình được chứ?
Tống Vi Lan có thể hiểu được sự lo lắng của con trai liền cười nói:
- Được, vậy con ở đây với mẹ.
Làm việc đến hơn 12h, Diệp Thiên mới cùng mẹ trở về nhà, hôm nay hắn cũng vất vả cả ngày, cộng thêm trên người bị thương, nên thấy mệt mỏi không chịu nổi.
- Tiểu Thiên, con nghỉ chưa?
Vừa lên giường chuẩn bị ngủ, thì Diệp Thiên bị tiếng gõ cửa của mẹ làm cho tỉnh giấc.
- Mẹ, chuyện gì vậy?
Diệp Thiên không mặc đồ, phủ chăn lên người xong mới ra mở cửa.
- Con có điện thoại, là đại sư huynh của con gọi đến, sao nó lại tìm đến chỗ mẹ vậy?
Tống Vi Lan đưa điện thoại cho dt.
- Đại sư huynh, đệ là Diệp Thiên đây!
Diệp Thiên cũng thấy hơi kỳ lạ, đại sư huynh đang sống thoải mái ở cảng đảo, tìm mình làm gì vậy nhỉ?
- Tiểu sư đệ, điện thoại di động của cậu dùng để trang trí à, từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ gọi được!
Giọng Cẩu Tâm Gia vọng ra từ đầu dây bên kia.
- He he, đại sư huynh, đệ cứ hay quên sạc pin điện thoại!
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, hắn làm gì quên sạc pin chứ, hắn còn không nhớ mang cục sạc theo nữa kia.
- Cậu vẫn còn ở Mỹ chứ?
Cẩu Tâm Gia nói tào lao vài câu xong thì giọng trở nên nghiêm túc:
- Tiểu sư đệ, trước đây mấy ngày tôi cứ thấy tâm trí rối bời, vậy là đi xem một que bói, phát hiện gần đây sắp có chuyện lớn xảy ra!
- Đại sư huynh, anh cũng xem ra được rồi sao?
Lời này của Cẩu Tâm Gia nói với người ta nghe nhất định sẽ cho rằng người này chỉ đi lừa lọc hại người, nhưng Diệp Thiên nghe lại làm cho hắn khâm phục vô cùng, trình độ bói toán của đại sư huynh e là không thua kém gì mình.
- Ta biết tiểu tử cậu cũng cảm thấy điều này mà, không nói nhiều lời nữa, nơi đệ đang sống gần đây không có gì làm yên ổn cả, có thể về thì nhanh về đi!
Sau khi nghe Diệp Thiên nói, Cẩu Tâm Gia càng chắc chắn hơn, công phu của tiểu huynh đệ này về việc cảm nhận những nguy hiểm sắp đến mạnh hơn mình nhiều, không cần hắn phải lo lắng nữa.
- Đại sư huynh, có một số chuyện không thể tránh được, trong lòng đệ cũng đã tính rồi, không để bị thương đâu!
Diệp Thiên thở dài, nếu không phải có mẹ ở đây thì hắn đã cao chạy xa bay rồi, làm gì có chuyện ở chỗ thị phi này chứ?
Dập máy xong Diệp Thiên liền lấy ra ba đồng tiền, đến bàn ngồi xem bói, cả ba quẻ bói đều xuát hiện nguy hiểm đáng sợ, điều này làm tâm trạng hắn càng trở nên trầm trọng.
- Thiên phát sát cơ, đấu chuyển tinh di, địa phát sát cơ, long xà khởi lục, tuy nhiên không phải là động đất, thì cũng như là sóng thần!
Nhìn quẻ, Diệp Thiên nói một mình:
- Nhân phát sát cơ, thiên địa phản phục, đây không phải do thiên tai mà ra!
Lúc trước không có cơ hội tĩnh tâm để xem quẻ, chỉ đến lúc này, Diệp Thiên mới nhìn ra được manh mối từ trong quẻ bói, tai nạ sắp xảy ra ở Newyork này là do con người tạo ra.
Tuy nhiên Diệp Thiên vẫn có chút buồn phiền trong lòng, kiến trúc của Tòa tháp đôi như vậy, cho dù là chính phủ Mỹ muốn phá đi ít nhất cũng phải cần mấy tấn thuốc nổ, đây là ai mà có bản lĩnh hủy diệt nó chứ?
- Chẳng lẽ nào lại là bọn Abdulla?
Trong đầu Diệp Thiên chợt xuất hiện một hình ảnh, đặc biệt là câu nói của Abdulla làm Diệp Thiên chợt thấy ớn lạnh.
- Mẹ nó, bọn chúng đều điên hết cả rồi!
Tuy không dám chắc tai họa có liên quan đến người Abdulla, nhưng Diệp Thiên biết, chính là do cái căn cứ tổ chức kia mà ra, đối với những người này, hắn xác định sau này không thể gần gũi được.
← Ch. 552 | Ch. 554 → |