← Ch.574 | Ch.576 → |
- Vợ yêu, cổ anh đau, xoa bóp cho anh!
Nhìn thấy cha bị mẹ nạt ngay cả đầu đều không nâng nổi, Diệp Thiên không khỏi lén cười.
- Anh thật đúng là kẻ phá hoại!
Vu Thanh Nhã cũng nhịn không được bật cười lên, nhưng cô cũng không biết, tại sao mình yêu tiểu tử thích phá hư này rất nhiều.
Trong tiếng cười nói, xe dừng ở cửa biệt thự Diệp Thiên, đoàn người tiến vào trong nhà.
- Thanh Nhã, em đưa cha mẹ cùng lão Đường đi nói chuyện, anh cùng các sư huynh có một số việc muốn nói!
Từ lúc lên xe, Diệp Thiên cùng mấy vị sư huynh thiếu chút nữa kiềm nén không nổi đem hộp trên tay Chu Khiếu Thiên mở ra.
Lần này về đến nhà, mấy lão đầu tử nhất thời ủng đám lên chu Khiếu Thiên hướng phòng khách bước vào, Diệp Thiên này khu nhà cấp cao phòng khách, cơ hồ thành bọn hắn nghị sự địa phương
Chứng kiến Diệp Thiên mở ra, ngay cả Cẩu Tâm Gia đều có chút khẩn trương, luôn miệng nói:
- Cẩn thận một chút, đừng dùng khí quá mạnh!
Đường triều cách nay cũng gần một ngàn bốn trăm năm, cuốn kinh thư có thể bảo tồn đến hiện tại, đúng là không tồi, nhưng nếu không cẩn thận, nói không chừng thấy gió liền bị hỏng!
Diệp Thiên cầm lấy một quyển sách đánh giá, nói:
- Bọn họ đã làm xử lý chống phân huỷ, sư huynh, không có việc gì!
Diệp Đông Bình từ những năm tám mươi đã bắt đầu chuyển sang đồ cổ, những kiến thức cơ bản Diệp Thiên vẫn có biết, lập tức đem vật cầm trong tay đưa cho Cẩu Tâm Gia, nói:
- Các sư huynh...
Khai Nguyên đạo tạng bao gồm rất nhiều ngành học, từ thiên văn địa lý, cho tới lông gà vỏ tỏi, Diệp Thiên cũng không cần mất thời gian, lập tức chia mỗi người một quyển.
Khai Nguyên đạo tạng này chỉ dùng để Khải thư toản tu, mặc dù là viết thẳng và hơn nữa là theo thứ tự phải sang trái, nhưng Diệp Thiên từ nhỏ đọc kinh thư phần lớn đều là loại này, đọc nó hoàn toàn không có vấn đề.
Đám người Cẩu Tâm Gia là những người sống từ niên đại vẫn sử dụng chữ phồn thể, đọc nó một chút chướng ngại đều không có, còn Chu Khiếu Thiên, cũng chỉ có thể bưng trà rót nước.
- Đại sư huynh, cuốn của đệ là giảng thuật phù đồ, có thể có chút chỉ dẫn với huynh!
Hơn nửa canh giờ trôi qua, trên mặt Diệp Thiên lộ ra vẻ thất vọng, cầm trong tay quyển sách kia đưa về phía Cẩu Tâm Gia, trong sách này đúng là có chút thuật pháp đồ trận, nhưng không có công pháp Diệp Thiên cần.
- Cuốn của huynh đây vốn là thần tiên phổ lục, trong này cái gì cũng không có!
Lúc này Cẩu Tâm Gia cũng đọc xong quyển sách trong tay, tiếp nhận cuốn mà Diệp Thiên truyền tay cho, hắn tùy tay đưa cuốn kinh vừa đọc xong giao cho Diệp Thiên.
Tiếp nhận cuốn kinh thư Cẩu Tâm Gia truyền cho vốn ghi lại danh nhân cùng thần tiên phổ lục đạo giáo trong Khai Nguyên đạo tạng, Diệp Thiên liền bỏ qua một bên, từ trong rương lại lấy ra một quyển khác.
Nhưng sau một lát, trên mặt Diệp Thiên liền lộ ra thần sắc thất vọng, bởi vì một quyển này cũng giảng đến chữa bệnh bằng dược liệu trong đạo tạng, hoàn toàn không liên đến tu luyện.
- Diệp Thiên, của talà ly cung sơn chí.
- Ta là các chuyện quỷ dị, không có phương pháp tu luyện.
Tin tức từ Nam Hoài Cẩn và Tả Gia Tuấn, khiến Diệp Thiên trầm mặc xuống, hắn vốn là còn hy vọng có thể tìm được một tia hi vọng ở mấy bản Đạo Kinh này, nhưng hi vọng càng lớn, thất vọng cũng lại càng lớn.
- Diệp Thiên, mấy bản Khai Nguyên đạo tạng này, đích xác đều là không xuất bản nữa, mặc dù không có công pháp tu luyện, cũng cực kỳ trân quý, đệ cần giữ gìn cho tốt!
Cẩu Tâm Gia nhìn ra tâm tư Diệp Thiên, tiếp đó lại an ủi:
- Ở thâm sơn trong quốc nội, nói không chừng còn có cao nhân dị sĩ ẩn cư, đệ còn trẻ, có rất nhiều cơ hội, không cần thất vọng quá!
Nếu lời nói của Nam Hoài Cẩn không giả, trên đời này quả nhiên là tồn tại cao nhân tu vi tới cảnh giới luyện thần phản hư, chẳng qua là có thể được Diệp Thiên gặp được hay không, vậy muốn xem nhân duyên Diệp Thiên.
- Đại sư huynh, đệ không sao, những sách này huynh hãy giữ đi.
Diệp Thiên lắc lắc đầu, chợt thấy trong tay cuốn thần tiên phổ lục đạo tạng, lập tức nói:
- Sách này vốn đệ định lưu trữ để xem, thần tiên cổ đại đó, vị tất đều là tin đồn vô căn cứ!
- Được, trước tiên đệ hãy giữ đi.
Cẩu Tâm Gia đứng dậy, cười nói:
- Diệp Thiên. Chúng ta đi ăn cơm trước đã, ta ngửi được mùi cơm rồi.
Bởi vì tòa nhà này Diệp Thiên không cho ngoại nhân ra vào, cho nên mỗi ngày chuyện nấu cơm, đều đã rơi vào tay vợ chồng Tống Vi Lan và Vu Thanh Nhã.
Cũng may bên trong biệt thự này các tiện nghi tất cả đều là hiện đại hoá, nấu cho vài người ăn, Diệp Đông Bình một mình thu phục, ngược lại là chuyện bình thường, việc nhà nữ nhân chỉ có thể là trợ thủ cho hắn.
Vui mừng thừa một hồi. Diệp Thiên nói không mất mát là giả, sau khi ăn vài miếng cơm, hắn liền về phòng của mình.
Tuy rằng thân thể đang dần dần khôi phục. Nhưng chân khí hoàn toàn không có, lại không có phương pháp tu luyện Dương Thần, trong lòng Diệp Thiên luôn trống rỗng. Giống như thiếu chút gì đó.
- Diệp Thiên, làm sao vậy? Không có được thứ anh muốn phải không?
Nhìn thấy Diệp Thiên ngồi ở trên ban công, đang lật xem sách cổ mà hắn mới mua được, Vu Thanh Nhã đi đến phía sau Diệp Thiên, nhẹ nhàng giúp hắn mát xa đầu.
- Ôi, có được chút may mắn...
Diệp Thiên thở dài, nói:
- Xem ra hai mươi năm trước ông trời rất chiếu cố Diệp mỗ, hiện tại lại thật đen đủi, sống ở trên đời. Rốt cuộc không thể tránh tam giới Ngũ Hành!
Diệp Thiên từ năm năm tuổi đi theo Lý Thiện Nguyên tu đạo, mười hai tuổi được truyền thừa thuật pháp tổ sư, mười mấy năm qua luôn luôn là xuôi gió xuôi nước, cho dù trợ giúp sư phụ nghịch thiên cải mệnh, cũng không có tổn thương quá mức.
Nhưng lần này hành trình tới Mĩ Quốc. Cũng là cửu tử nhất sinh, cuối cùng lại gặp kết quả là đan điền bị phế.
Tuy rằng tinh thần lực tiến triển nhanh, đã hình thành nguyên thần, nhưng không có công pháp, cũng khiến Diệp Thiên đối với tu luyện nguyên thần có cảm giác như con chuột cắn trứng chim... cảm giác không thể nào há ra cho vừa miệng.
Trải qua những thời giờ tu dưỡng này, Diệp Thiên có thể cảm giác được. Nguyên thần cố nhiên có một chút diệu dụng, cũng có thể tẩm bổ thân thể, nhưng không thể hình thành cương khí giống như chân khí vậy, cũng vô pháp phóng ra ngoài giết địch.
Nói cách khác, cho dù thương thế trên người Diệp Thiên toàn bộ dưỡng khỏi hắn, hắn rốt cuộc cũng không thể hồi phục công phu trước kia, nhiều nhất có thêm một nguyên thần thần thông, tính chất thân thể so với thường nhân thì không khác gì.
Điều này làm cho Diệp Thiên hơi có một cảm giác nguy cơ trong lòng, phải biết rằng, kẻ thù của hắn không ít.
Từ gia tộc Kitamiya Nhật Bản, đến quốc sư Thái Lan – Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, còn có người tổ chức boxing ngầm, nói không chính xác liền có người nào sai sát thủ ám sát hắn, trên đời này người muốn Diệp Thiên chết, tuyệt đối không phải số ít.
- Diệp Thiên, chỉ cần anh có thể sống an ổn, vậy so với cái gì đều quan trọng hơn!
Vu Thanh Nhã đi đến trước mặt Diệp Thiên, ngồi xổm xuống, tựa đầu ở trong lòng Diệp Thiên, tâm tình của cô cũng rất phức tạp, không muốn chứng kiến chồng lo lắng đề phòng như vậy. Diệp Thiên sống ngày qua như thế này cũng không tốt.
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười, tay ôm lấy Vu Thanh Nhã, nói:
- Nha đầu ngốc, không có sức khỏe, sao có thể bảo vệ em và con chúng ta tương lai đây?
- Xấu lắm, giữa ban ngày ban mặt.
Vu Thanh Nhã từ trong mắt Diệp Thiên nhìn ra một điều gì, nhất thời có chút bối rối, nhưng thân thể cũng nổi lên một tia phản ứng.
- Phá hư thì cứ phá hư đi, vợ yêu, anh muốn chết!
Bàn tay to Diệp Thiên theo chỗ cổ áo Vu Thanh Nhã sờ soạng đi xuống, trong lòng nhất thời vang lên một tiếng run, thân thể Vu Thanh Nhã mềm mại, còn trên mặt thì đỏ ửng.
Đứng lên nhẹ nhàng bế người trong lòng lên, Diệp Thiên đi vào phòng, thuận tay kéo bức màn.
Biết thương thế xương sống Diệp Thiên vẫn chưa khỏi hẳn, Vu Thanh Nhã cũng không ngượng ngùng, thay đổi tư thế mà Diệp Thiên chưa bao giờ hưởng thụ, trong lúc nhất thời xuân sắc đầy nhà, tiếng thở dốc không ngừng vang lên, qua thật lâu sau, thanh âm trong phòng mới lắng xuống.
- Cô này, thật đúng là không có tiền đồ!
Nhìn thấy vợ nhắm mắt lại đang giả bộ ngủ, Diệp Thiên bất đắc dĩ ở sờ phần eo xuống, sợ xương cột sống trật ra, Diệp Thiên vừa rồi đã dùng sức nhiều.
Trong khoảng thời gian này Vu Thanh Nhã lo lắng hãi hùng, trên tinh thần cũng rất mệt mỏi, lúc này cảm thụ được hơi thở của chồng, chậm rãi tiến vào trong giấc mơ.
Diệp Thiên lại tương phản với Vu Thanh Nhã, hắn chỉ là thân thể bị thương tổn, tinh thần lại dị thường cường đại, lúc sau cũng không chút nào buồn ngủ.
Nhìn thấy vợ ngủ, Diệp Thiên nhẹ nhàng đi xuống giường, cầm một khăn tắm lớn ngồi xuống trên ban công, cầm lấy cuốn Khai Nguyên đạo tạng.
- Hắc xỉ quốc tại kỳ bắc, vi nhân hắc, thực đạo đạm xà, nhất xích nhất thanh, tại kỳ bàng. Nhất viết tại thụ hợi bắc, vi nhân hắc thủ, thực đạo sử xà, kỳ nhất xà xích...
Nhìn thấy mục lục cuốn Khai Nguyên đạo tạng này, Diệp Thiên không nhịn được cười khổ, cái đó và Sơn Hải Đông Kinh hoàn toàn giống nhau trong một số miêu tả, hắn thực phân không rõ đây là đạo tạng hay là Sơn Hải kinh.
Nhưng quyển sách này vẫn có một chút chuyện Diệp Thiên chưa nghe qua, hơn nữa mặt trên còn có hình vẽ, chậm rãi hắn nhìn vào, không lâu, liền lật đến một tờ cuối cùng.
- Ơ, bìa ngoài này sao còn có vẽ tranh?
← Ch. 574 | Ch. 576 → |