← Ch.652 | Ch.654 → |
- Thì ra là nơi đây?
Diệp Thiên lấy tấm bản đồ trong túi ra, hắn quan sát chung quanh một lượt, chợt hiểu ra tất cả, sỡ dĩ hắn thấy quen thuộc là vì hắn đã từng nhìn thấy vị trí địa lý đặc thù này trên bản đồ.
Đối diện cái thung lũng mà Diệp Thiên đang ở còn có một thung lũng khác, hai thung lũng này hợp với nhau tạo nên một hình móng ngựa, còn trên bản đồ dịch tên địa danh này ra chính là khe Mã Đề.
Nơi đây cách mỏ vàng Trần Hỷ Toàn muốn khai thác khoảng 50 km, nơi đó là nơi tiếp giáp với nước Cộng hòa Sara, lại thuộc vùng núi sâu, vì vậy mới cần một nguồn vốn lớn để khai thác.
- Không biết Đinh Hồng có có ở đó không?
Diệp Thiên ngẩng đầu lên, nhìn ra xa, năng lực của hắn vừa mới đạt đến trình độ Tiên thiên, tuy là thần thức lớn hơn trước gấp trăm lần, nhưng hắn cũng không thể nhìn thấy được sự vật cách hắn 50 km.
Vì hắn giúp Hắc Giao giết tên đạo nhân kia, vì vậy đối với Đinh Hồng, Diệp Thiên luôn giữ thái độ kính trọng mà xa cách, nhưng mỏ vàng có thể được Đinh Hồng coi trọng như vậy, Diệp Thiên cũng thấy tò mò vô cùng.
- Đây là vùng đất hoang vắng, Đinh Hồng kia nếu có ác tâm, chắc mình không thoát khỏi sự truy sát của ông ta.
Lần đầu tiên đối diện với Đinh Hồng, Diệp Thiên có thể cảm nhận được sự cố ý trong lòng của đối phương, chỉ là lúc đó đang ở chỗ đông người, nên đối phương cũng không có hành động gì.
Nhưng nơi đây trời thì cao vua thì xa, đừng nói là một mình Diệp Thiên chết, dù vứt cả ngàn người vào đây thì có chết rục xương rồi cũng không ai phát hiện được.
Hơn nữa còn có một nguyên nhân rất quan trọng. Đó chính là chữ tài liền với chữ tai một vần, nếu trong mỏ vàng thực sự có bảo bối gì đó, Đinh Hồng nhằm không để thông tin bị truyền ra ngoài e rằng sẽ giữ mình lại.
Vì vậy Diệp Thiên rất phân vân, hắn vừa muốn biết mỏ vàng rốt cuộc có bảo bối gì, lại vừa sợ Đinh Hồng làm loạn, nên nhất thời do dự.
- Đúng rồi, mấy binh sĩ đang truy lùng kia sao không nhìn thấy tên nào cả?
Trong lòng Diệp Thiên chợt nảy ra một ý, hắn đối phó không lại Đinh Hồng. Nhưng điều này không có nghĩa là quân đội Nga cũng không làm được, những đạn đạo uy lực kia, ngay đến cả thần tiên cũng phải lùi bước?
Nghĩ đến đây, trong cơ thể Diệp Thiên chợt phát ra một luồng khí màu trắng, nhấc bổng cơ thể hắn lên không, nơi mà hắn hướng đến chính là con đường núi lúc hắn đến.
- Thượng tá, vì sao đội quân tìm kiếm trên núi đều bị thu về hết?
Tại Bộ chỉ huy tạm thời trong doanh trại huấn luyện, Vidocq bất mãn nhìn Jini Si.
Từ sau khi Jini Si đến, những mệnh lệnh được phát ra đều làm cho Vidocq và những người khác đều không thể tưởng tượng được. Hôm qua rõ ràng đã nắm chắc được tung tích của kẻ địch, nhưng Jini Si lại hạ lệnh thu lại quân!
Máy bay không người lái sẽ xuất phát trong vòng mười phút nữa, hơn nữa tôi đã điều động tất cả vệ tinh quỹ đạo thích hợp, chỉ cần người đó lộ diện lần nữa, chắc chắn sẽ định vị được hắn một cách chính xác.
Jini Si thở dài nói:
- Tôi quyết định dùng vũ khí từ xa để tấn công hắn, binh sĩ của chúng ta đã chết quá nhiều rồi!
Cuộc chiến tối hôm qua ở trong rừng diễn ra trong vòng một tiếng đồng hồ, vậy mà làm thương vong hơn sáu trăm binh sĩ nhảy dù, chính xác mà nói là có hơn sáu trăm người bị chết. Vì không có ai bị thương mà không chết cả.
Đây là biên chế của cả hai doanh trại, cho dù cuộc chiến khốc liệt nhất trong thế chiến thứ hai năm đó thì hiện tượng này đúng là hiếm gặp, càng huống chi nó lại xuất hiện trong thời đại hòa bình.
Vì vậy sau khi tình hình chiến trận được hội báo, Jini Si phải chịu một áp lực rất lớn, sự chỉ trích của Tổng thống và Bộ trưởng Bộ quốc phòng thì không thể không thu về lại đội quân nhảy dù được, nếu không kẻ địch ma quỷ kia không biết sẽ còn làm chuyện điên rồ gì nữa?
Thương vong của quân đội, chỉ là một phần áp lực mà Jini Si phải gánh chịu, mười hai vị quyền vương bị thương vong tối qua cũng làm Jini Si đau đầu.
Cần biết rằng, mỗi quyền thủ thành công, thì đằng sau đó là cả một lợi ích tập thể cực kỳ lớn, trong đó không chỉ có những ông chủ giàu có đến từ các nước mà đồng thời cũng có không ít những người tai to mặt bự của Nga.
Cũng giống như là ông trùm mua lại đội bóng vậy, chính là ông chủ đứng sau doanh trại huấn luyện, mười hai vị quyền thủ của ông ta đều bị chết hết, ông cũng biểu thị sự bất mãn của mình đối với Jini Si.
Áp lực trùng trùng, không thể không làm Jini Si thay đổi chiến lược, thu hồi lại binh lính về, nhằm tránh bị nhiều thương vong hơn nữa.
Nhưng điều này không có nghĩa là Jini Si từ bỏ ý định truy sát Diệp Thiên, sau khi hội báo với Tổng Thống, ông đã cho dùng hệ thống camera vệ tinh vẫn chưa được hoàn thành.
Hơn nữa Jini Si còn điều động hàng trăm máy bay không người lái, mỗi sinh vật trong chu vi trăm mét đều khó mà tránh khỏi sự giám sát của nó.
- Không biết vì sao Tổng thống vẫn chưa đồng ý cho huy động đội quân người sói?
Sau khi Vidocq và những tướng quân khác rời đi, Jini Si ngồi nhìn bản đồ trầm tư suy nghĩ, là một vị tình báo xuất thân từ dồng chính của Tổng thống, những chuyện mà Jini Si biết nhiều hơn người thường biết rất nhiều.
Jinni Si biết rằng, Nga còn có một đội quân rất thần bí, chỉ là đội quân đó Jini Si cũng chỉ biết tên mà thôi chứ không biết biên chế và sức chiến đấu của nó như thế nào.
- Thượng tá, phát hiện thấy tung tích của kẻ địch rồi!
Chính lúc thượng tá đang trầm tư suy nghĩ thì tham mưu tác chiến chợt kinh ngạc kêu lên, trong máy quan sát đặt trong phòng chợt xuất hiện một bóng người.
Jinni Si không suy nghĩ nhiều liền nhảy cẫng lên, cầm lấy máy nói hét lớn:
- Tôi mệnh lệnh, pháo binh tập trung hỏa lực, bao phủ khu vực số ba!
- Đây toàn là máy bay không người lái, đối phương cũng chịu thôi!
Sau khi đi hơn 10km, Diệp Thiên liền lộ diện, đồng thời hắn phát hiện, chiếc máy bay đang bay trên trời không có phi công, chúng đều là loại máy bay không người lái.
- Bất thường, đối phương không nghĩ là sẽ phái thêm người đến à?!
- Ông nội nó, dám đánh sau lưng mình!
Diệp Thiên lúc này không thèm khiêu khích máy bay không người lái kia nữa, dậm chân phải xuống đất một cái, đôi dày làm từ da trâu của hắn chợt đứt đoạn ra, cơ thể xong về phía trước như đạn pháo vậy, tạo thành từng vệt trên bầu trời.
Sau khi Diệp Thiên triển khai thân hình ra một cách hoàn toàn, cho dù là máy bay không người lái hay những vệ tinh giám sát đều không còn xác định được tung tích của Diệp Thiên nữa.
Gần như cùng lúc đó, từng tràng đạn pháo xả xuống nơi hắn vừa đứng, một tiếng nổ cực lớn phát ra, bụi bay mù mịt, cây cối đứt gãy, khói tỏa ngùn ngụt.
Trận pháo kéo dài trong vòng năm phút, sau khi nó kết thúc, địa hình nơi nào không còn chỗ nào được hoàn chỉnh nữa, trong chu vi 3 km, đạn pháo giống như một chiếc cày cày hết đất lên vậy.
- Lần này chắc hắn chết rồi gì nữa?
Nhìn thấy cảnh này trên máy vệ tinh, Jini Si dựa vào lưng ghế, trận pháo lúc nãy gần như bao phủ cả phạm vi 3 km.
Jini Si có lý do để tin rằng, cho dù là một con chim đang bay cũng không thể thoát khỏi phạm vi này chỉ trong vòng mười giây, vì như vậy là không khoa học.
Jini Si mệt mỏi khoát tay nói:
- Cử một đội quân tiến hành tìm kiếm ở đó, cho dù còn lại một miếng thịt cũng phải mang về!
Jini Si vừa hạ lệnh, một tham mưu đứng sau ông ta liền run rẫy nói:
- Thượng...thượng tá, hắn...hắn vẫn chưa chết!
- Chưa chết?
Jini Si liền quay lại, sau khi ông nhìn lên màn hình liền ho hồng hộc một cái, máu bên trong trào ra khắp miệng. -
Trên màn hình, Diệp Thiên với dáng vẻ rất giống Rudolph, đang dùng ngón tay vẽ lên bầu trời, tuy không nhìn thấy miệng của hắn nhưng Jini Si tin rằng hắn nhất định đang hỏi thăm người thân của mình.
Thực ra là Diệp Thiên muốn hóa trang thành Kurt, nhưng cái tên đó dáng người nhỏ bé, nếu sử dụng thuật thu ngắn xương cốt lại thì Diệp Thiên phải tiêu hao rất nhiều chân khí, vì vậy đành phải để Rudolph mang tiếp nỗi oan này vậy.
Jini Si không thể nhịn được, máu trong miệng hắn liền phun ra, hắn hét lớn:
- Báo cáo phương vị, điều động máy bay đột kích, nhất định phải giết chết hắn cho tôi!
Jini Si không thể tin rằng, lại có người còn nhanh hơn cả đạn pháo, nhưng hắn vẫn chưa từ bỏ, vì Nga vẫn còn không quân mạnh nhất thế giới.
- Chạy thoát thân cái đã!
Jini Si vừa ra lệnh xong thì Diệp Thiên chợt ớn lạnh một cái, hắn thu cơ thể lại, nhanh chóng chạy đến mỏ vàng, trong lòng hắn hiểu rõ, mình chỉ cần họa thủy đông dẫn là được rồi.
50 km đối với Diệp Thiên và chiếc máy bay đột kích kia mà nói đều là khoảng cách có thể đến được trong nháy mắt, chỉ là sau khi đến mỏ vàng đó thì thân hình của Diệp Thiên hoàn toàn biến mất.
- Đinh đại tiên, ông tạm thời coi như không phát hiện ra tôi nhé!
Dưới một lớp băng khoảng bốn năm mét, Diệp Thiên đã hoàn toàn ngừng thở, xung quanh cơ thể hắn còn có ba trận pháp liên hoàn, đều có tác dụng ẩn nấp trong không khí.
Sự sợ hãi của Diệp Thiên đối với Đinh Hồng lớn hơn nhiều so với những binh sĩ và máy bay đang truy lùng hắn, lúc hắn đến nơi cách mỏ vàng khoảng mười cây số, sau khi hắn cảm nhận được hơi thở của Đinh Hồng liền làm động tác như bây giờ.
Tuy nhiên Diệp Thiên biết, Đinh Hồng e là đã phát hiện ra mình rồi, hắn chỉ mong cho chiếc máy bay trên đầu có thể đánh lạc hướng sự chú ý của Đinh Hồng.
← Ch. 652 | Ch. 654 → |