Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 687

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 687: Tàn sát đẫm máu
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Lazada


- Jerry, có cần không?

Kenvil nhìn chằm chằm vào túi của bộ áo quần rằn ri Jerry đang mang, hắn tin rằng chỉ cần Jerry ấn nút máy phát nổ, cái người có thể tránh được tên đạn kia cũng phải tan xương nát thịt, hiệu ứng hóa học của hơn trăm cân TNT sinh ra dưới lòng đất có thể bằng với một đạn hạt nhân loại nhỏ rồi. TruyệnYY

- Đợi thêm một chút.

Jerry lắc đầu, quay lại nhìn Miêu Tử Long nãy giờ vẫn không nói gì nói:

- Miêu, không phải ông còn có hậu thủ sao? Bọn họ có thể hành động rồi đó!

Từ sự kiện 911 ở Mỹ cho đến nay vẫn chưa đầy hai năm, đây đúng là thời kỳ tàn khốc của thế giới, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì Jerry sẽ không sử dụng số thuốc nổ đó, nếu không thì cuộc đời còn lại của mấy người họ chỉ có thể sống chui rúc trong hang như lũ chuột thôi.

- Jerry, đây không phải là kết quả mà tôi muốn!

Miêu Tử Long ngồi bên mặt tái mét, biểu hiện của Diệp Thiên trên màn hình lúc nãy làm hắn có cảm giác sởn gai ốc, Miêu Tử Long thậm chí còn bắt đầu hoài nghi hành động giết Diệp Thiên của mình lần này có phải là đã làm sai rồi hay không?

Biểu hiện của Jerry lúc đó cũng làm Miêu Tử Long thấy hoang mang, ông ta bỏ ra hơn nghìn vạn đô la Mỹ để thuê Binh đoàn Black Widow, cái cần là đầu của Diệp Thiên, chứ không phải ngồi đây nhìn Diệp Thiên đại phát thần uy trên màn hình.

- Miêu, đừng kích động, tôi biết ông thuê quân nhân của nước Congo, bây giờ có thể cho bọn họ hành động được rồi đó!

Jerry cười nói:

- Tôi có thể đảm bảo với ông, nếu đám quân nhân kia vẫn không giết được hắn ta thì tôi sẽ đích thân đi tiễn hắn xuống địa ngục, ông phải tin lời hứa của binh đoàn Black Widow!

- Được thôi, Jerry, tôi tin ông!

Miêu Tử Long nhìn Jerry hồi lâu rồi tay cầm máy nói, điều chỉnh tần suất xong liền nói:

- Thượng tá Enbangeda, đến lượt các ông hành động rồi, giết chết cái tên đáng chết kia, tôi sẽ trả thêm cho ông một chiếc máy bay trực thăng!

Sự việc đã đến nước này, Miêu Tử Long đành phải làm liều thôi, cũng may là ông ta và Tống Hiểu Long sớm đã mua vé máy bay rời khỏi Nam Phi, bất kể chuyện ở Nam Phi phát triển như thế nào, ông đều phải rời xa nơi đây, cũng coi như là quân tử phòng thân.

- Miêu, cảm ơn sự hào phóng của ông.

Giọng nói trong máy phát ra khàn khan.

- Tôi sẽ lấy xương đầu của tên đó về làm đồ uống rượu để tặng ông.

- Đúng là một người dã man!

Âm thanh phát ra từ máy nói làm Kenvil và những người khác chau mày, chỉ những bộ lạc sống trong rừng nguyên thủy ở châu Phi mới còn duy trì tập tục lấy đầu kẻ thù để làm đồ uống rượu, tuy nhiên nếu đặt trong mắt người hiện đại thì là một chuyện khó mà làm người ta hiểu và chấp nhận được.

Cách mỏ quặng Johannesburg khoảng mười cây số, vốn dĩ có một thị trấn nhỏ, tuy nhiên do vị trí của mỏ quặng vô cùng đặc biệt, lại không nằm trên đường giao thông, cùng với sự ngừng hoạt động của mỏ quặng, hàng vạn công nhân giải tán. Thị trấn này cũng mất đi chổ dựa để sinh tồn.

Không có những công nhân kia, những khách sạn ở thị trấn đành phải đóng cửa, các quán rượu và một vài cửa hàng cũng hết đường làm ăn, thị trấn này cuối cùng trở nên hoang tàn. Khó mà tưởng tượng được rằng mười năm trước đây là một nơi rất phồn hoa.

Mặt trời tháng bảy ở Nam Phi nóng như lửa đốt, ánh nắng chói chang soi rọi khắp mặt đất, giống như không khí đang bị bóp méo vậy.

Thị trấn không một bóng người trở nên vô cùng yên tĩnh, đột nhiên, một tiếng còi phát lên đã phá vỡ sự yên tĩnh đó. Hơn trăm người liền ló mặt ra từ các khu kiến trúc, tụ tập lại trên quảng trường của thị trấn.

Tuy nhiên điều làm người ta kinh hãi là hơn trăm người này đều là những trẻ em da đen ở tuổi vị thành niên, có một vài đứa còn thấp hơn cả khẩu súng mà chúng mang trên người, từng đứa từng đứa đứng ở đó, ánh mắt vô hồn, giống như là một bộ xương di động vậy.

- Xuất phát, mục tiêu là mỏ quặng Johannesburg, làm nơi đó tàn sát đẫm máu cho ta!

Người đang nói là một người da đen cao lớn, hai cánh tay của ông ta rất dài, vừa thả xuống là đã đến tận đầu gối, nhìn từ xa giống như một con tinh tinh vậy, đây chính là con người dã man trong mắt của Kenvil và những người khác, một lực lượng vũ trang trong đội quân Congo.

Congo từ khi tuyên bố độc lập bào năm 1960 thì chiến tranh không ngừng, đầu tiên là nước Mỹ mượn tay tập đoàn Tshombe giết hại Tổng trưởng tham mưu Congo Lumumba, đưa Joseph Kasa-Vubu lên làm tổng thống, thành lập nước Cộng hòa Congo.

Nhưng chưa đầy vài năm, tổng tư lệnh quân dân quốc lại phát động biến chính, lật đổ tổng thống Joseph Kasa-Vubu, điều hành ghế tổng thống, sau đó một vài thế lực ở Congo bắt đầu nổi loạn, hầu như mỗi người dân Congo đều chịu phải sự nguy hại từ chiến tranh.

Bất kể là quân chính phủ hay quân nào đi nữa, đằng sau đều ẩn chữa một thế lực che đỡ, thực lực hai bên tương đương nhau, vì vậy khu vực Congo cũng là một trong những khu vực nguy hiểm nhất thế giới.

Chiến tranh thường niên, làm cho tất cả nhân dân Congo đều hiệp binh, cũng giống như đội quân dưới tay thượng tá Enbangeda này, vốn dĩ họ đều là những thổ dân ở trên núi cao, nhưng chiến tranh ba mươi năm đã làm cho họ đều biến thành kẻ giết người như rạ.

- Thượng tá, đại ma hết rồi!

Enbangeda vừa nói xong thì chợt có một người lên tiếng, nhìn về phía phát ra tiếng nói, một đứa bé trai người như cọng giá, khuôn mặt ngây thơ đang ngáp liên tục.

- Đúng vậy, không có đại ma, không có đàn bà, thượng tá, đến nơi này làm gì vậy?

Một đưa trẻ người cao hơn cây súng một chút nói, làm cả bọn nhao nhao lên, ngáp cũng dễ lây, một lúc đã rất nhiều người bịt miệng lại ngáp.

- Đáng chết, không biết thế nào gọi là phục tùng mệnh lệnh sao?

Enbangeda mắt sắc lệnh, tay phải nhanh như điện rút súng từ thắt lưng ra chỉ vào đứa nói đầu tiên và bóp còi.

- Bằng!

Một tiếng nổ phát ra, chỗ long mày của đứa trẻ xuất hiện một lỗ, cơ thể bị đẩy về phía sau rồi rớt xuống đất.

Tiếng súng bất ngờ làm cả đội ngũ im bặt, đứa nào cũng mặt mày sợ hãi, chúng sợ nhát súng tiếp theo sẽ chĩa vào đầu chúng.

- Đồ khốn, nghe rõ rồi đó, phải tắm máu mỏ quặng Johannesburg, vàng và đàn bà ở đó đều là của chúng mày!

Thấy phát súng vừa rồi đã làm cho đội quân búp bê này sợ hãi, thượng tá Enbangeda rất hài lòng, ở Congo, vũ lực là nhất, đặc biệt là đối với những đứa trẻ này, phải giết cho chúng sợ, như vậy mới làm cho chúng đi giết người khác được.

Đội quân búp bê ở Congo cũng là một hiện tượng rất đặc biệt trong lịch sử quân sự thế giới, vì Congo chiến tranh liên mien, phần lớn những thanh niên cường tráng đều đã bỏ mạng ngoài mặt trận, nhằm đảo bảo nguồn binh lực, một vài đội quân phiệt đã nhằm vào trẻ em.

Những quân phiệt vũ trang này phái giáo quan đi bắt hết tất cả trẻ em từng thôn, giao súng cho bọn chúng, dẫn bọn chúng đi giết người, nhằm khống chế chúng tốt hơn, thậm chí họ còn cho những đứa trẻ đó ăn những độc phẩm, làm chúng không thể thoát ra khỏi cuộc sống này.

- Giết chết bọn chúng, cướp vàng, cướp đại ma, cướp đàn bà!

Những đứa trẻ này đã bị tẩy não từ lâu, bọn chúng cũng trở nên tê liệt với sự chết chóc, tuy nhiên nghe đến đại ma và đàn bà, mắt đứa nào cũng sáng lên, đưa vũ khí lên trời hét lớn, không ai còn để ý đến đứa vừa bị bắn lúc nãy nữa.

- Lên xe, bất cứ người nào gặp trên đường đều giết hết!

Enbangeda cười hung ác, đây là đội quân búp bê của ông ta, cũng là cái gốc lập thân của ông ta ở Congo, có mấy trăm người này, ông ta đã có thể cắt cứ một phương ở Congo, sống cuộc sống thượng lưu của người phương tây.

Còn việc tàn sát này ở Nam Phi sẽ tạo nên ảnh hưởng như thế nào thì Enbangeda không suy nghĩ đến, ông ta chỉ quan tâm đến việc giết người cướp của, trời có sập xuống thì còn có người cao hơn đỡ, Congo đã chiến tranh mấy chục năm, từ trước đến giờ không sợ đắc tội với người khác, cùng lắm thì ông ta mang số người này vào rừng làm thổ dân là được chứ gì.

Từng đứa trẻ da đen lần lượt trèo lên bốn năm chiếc xe tải đã chuẩn bị sẵn, có một vài đứa thậm chí còn chĩa mũi súng lên trời bắn, khung cảnh vô cùng hỗn loạn, mấy phút sau, xe chạy khỏi thị trấn đi về hướng mỏ quảng Johannesburg.

Là một trong những khu cảnh điểm cần đến ở Johannesburg, tại cổng mỏ vàng lại xuất hiện thêm vài chiếc xe khách nữa, chỉ là số lượng người thăm cảnh điểm có hạn, hơn một nửa số người đều phải đứng đợi bên ngoài, đợi người bên trong ra thì bọn họ mới được vào.

Thời tiết nóng bức làm khách du lịch cũng phờ phạc, phần lớn đều ở trong xe có điều hòa, chỉ có một vài người nghiện thuốc mới xuống xe để hút, họ đứng núp dưới bóng chiếc xe.

- Lúc nãy bên trong có phải là có tiếng súng không? Mỏ quặng có tiết mục mới từ lúc nào thế nhỉ?

Dưới gốc cây cổng mỏ quặng, bốn năm người hướng dẫn viên du lịch đến từ các quốc gia khác nhau đang ngồi nói chuyện, trong đó có người Mexican, Mỹ, Scotland, có cả Hoa Quân trong đó nữa, hắn vốn sinh ra và lớn lên tại Nam Phi, tính cách cũng phương tây hóa.

Mấy người này đang thảo luận về tiếng súng phát ra từ mỏ quặng lúc nãy, vì trên quảng trường mỏ quặng thường phát những tấm ảnh về quá trình khai thác, trong đó có rất nhiều tiếng nổ, vì vậy không ai nghĩ tiếng súng lúc nãy là có thực cả.

Điều này cũng không trách họ phản ứng chậm chạp, trị an của Nam Phi tuy là rất không tốt, nhưng trong mỏ vàng thì không ai dám đến gần, cứ cho là nơi này thiết kế thành khu cảnh điểm đi thì bên trong cũng có bảy tám cảnh vệ cũ trang.

Hơn nữa diện tích của mỏ vàng này rất lớn, công thêm khu công nhân sinh sống mà Diệp Thiên đang ở thì lại càng hẻo lánh, sau khí tiếng súng phát ra khoảng mười phút, mấy cảnh vệ đó thậm chí còn không biết tiếng súng phát ra từ hướng nào.

- Nóng như vậy sao còn có người đến nhỉ?

Tiếng xe phát ra từ xa, vọng đến tai mấy người hướng dẫn viên, bốn năm chiếc xe tải màu đen lọt vào tầm mắt của họ.

- Không đúng, mấy người trên xe sao đều cầm súng hết vậy?

Mắt của Hoa Quân sáng nhất, vừa nhìn là đã thấy chiếc xe đầu tiên có chở những bính lính mang vũ khí.

*****

- Mấy người này định làm gì vậy?

Hoa Quân ngơ ngác nhìn mấy chiếc xe tải nhuốm đầy bụi, những khuôn mặt đứng trên xe càng làm hắn hoảng sợ, cùng lúc đó, một loạt đạn được bắn ra từ những chiếc xe.

- Bằng, bằng, bằng...!

Từng tràng súng bắn quét vào chiếc xe khách đang dừng trước cổng mỏ vàng, bảy tám chiếc xe khách cùng lúc bị công kích, đạn xuyên qua kính xe đi vào bên trong, đồng thời phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Bất kể là du khách hay tài xế, thời gian như ngừng lại, không ai biết là rốt cuộc có chuyện gì, cho đến khí một chiếc xe khách bốc cháy rồi phát nổ, cửa xe mới được mở ra, họ chen chúc nhau nhảy xuống xe.

- Giết sạch hết bọn họ, không để sót một ai hết!

Enbangeda đứng trên chiếc xe thứ nhất cười hung ác, hắn đưa súng lên bắn, một phát súng trúng vào một người da trắng đang chạy trốn, cùng lúc đó truyền lại tiếng kêu thất thanh của đoàn người.

Những tiếng phanh xe rít lên, từng bính lính búp bê dáng người gầy gò từ trên xe nhảy xuống, cầm vũ khí bắn vào đoàn người, tiếng kêu thảm thiết của những người sắp chết càng làm cho bọn chúng thêm hung phấn.

- Thượng đế, đã xảy ra chuyện gì vậy?

So với mấy chiếc xe khách kia, mấy người ngồi núp dưới gốc cây lại không bị đoàn binh búp bê kia để ý đến, nhìn máu me bắn ra tứ tung, họ như khựng người lại quên cả việc chạy trốn.

- Nhanh chạy đi!

Không biết là ai đã kêu lên một tiếng, tất cả mọi người như tỉnh giấc lần lượt tháo chạy. Hoa Quân vừa chạy được hai bước thì một chiếc xe việt dã dừng lại bên người hắn.

Vừa mở cửa xe nhảy vào trong thì một tràng đạn làm vỡ cả cửa kính, Hoa Quân ôm đầu cúi người núp dưới ghế, lắp bắp hỏi:

- Lưu ca, đây...đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy? :

- Không biết, Hoa Quân, ngồi cho vững vào!

Tài xế Lưu ca lắc đầu. Hắn tuy xuất thân là đặc chủng binh nhưng thời đại hòa bình này thì vẫn chưa tham gia đánh trận bao giờ, đám binh búp bê như dã thú trước mặt đang tàn sát mọi người cũng làm hắn có phần bất an.

Tuy nhiên hắn từng được huấn luyện chuyên ngành, từ lúc có tiếng đạn phát ra ở khu mỏ, hắn đã đề cao cảnh giác, hắn đậu xe vào giữa đoàn xe khách, lúc đám binh kia bắn chết du khách hắn mới bất ngờ chạy ra.

Lúc xe chạy thoát khỏi đám quân thì Hoa Quân mới nhớ lại Diệp Thiên hét lớn:

- Lưu ca, Triệu ca làm thế nào đây? Anh ta vẫn còn ở bên trong đó?

- Không lo được cho anh ta nữa rồi, chúng ta có thể chạy thoát là mạng lớn rồi đó!

Lưu Thanh lắc đầu, cơ thể hắn như cuộn tròn lại. Cửa kính của xe đã bị bắn nát hết, sau xe tiếng đạn bắn vang lên không ngừng.

- Mẹ nó, đừng chỉ lo cướp bóc nữa, giết sạch mọi người cho ta, không để sót một ai cả, tìm cái người trong hình ra cho ta!

Nhìn thấy có một chiếc xe việt dã chạy trốn, Enbangeda giận dữ, cầm súng bắn vào đầu một đứa đang xé rách áo quần của một cô gái.

Cần biết rằng, Miêu Tử Long đã thuê Enbangeda. Nếu giết được Diệp Thiên, ông ta sẽ có được hai nghìn vạn đô la Mỹ, có được số tiền này, ông ta có thể mở rộng địa bàn ra gấp đôi, lúc đó có thể phong thành tướng quân rồi.

Vì vậy lúc nãy một chiếc xe chạy trốn làm Enbangeda tức giận vô cùng, giết một lúc ba lính búp bê chỉ lo cướp bốc đồ trên cơ thể người chết.

Sự hung tàn của Enbangeda làm đám quân búp bê kia như bừng tỉnh, chúng hét lên những tiếng không ý nghĩa, bắn liên tục vào đoàn người đang chạy, một lúc sau, cổng lớn của mỏ vàng, ngoài đám binh sỹ kia ra hầu như không ai còn đứng cả.

Dưới mệnh lệnh của Enbangeda, đoàn quân búp bê lần lượt bắn tiếp vào những người đang nằm trên mặt đất, nhân tiện móc hết những thứ đang giá trên người họ, thậm chí chiếc răng giả bằng vàng của một du khách cũng không bỏ qua.

Không khí nóng như lửa đốt ngập tràn mùi máu, khu cảnh điểm trước đây giờ như biến thành địa ngục, máu của hơn trăm người chảy thành một con sông nhỏ, thi thể nằm khắp mặt đất.

Rõ ràng, đám binh búp bê này không phải là lần đầu tiên làm chuyện tàn sát đẫm máu này, chỉ sau năm phút, họ đã dọn sạch chiến trường, từng ánh mắt khẩn thiết nhìn về phía cổng mỏ vàng đã được đóng kín.

Bất kể là mỏ vàng trong nước hay nước ngoài đều có chung một đặc điểm, đó chính là kiến tạo dễ phòng thủ khó tấn công, đặc biệt là những mỏ vàng ở Nam Phi này, điều mà những nhà đầu tư nghĩ đến đầu tiên đó là vấn đề an toàn.

Mỏ vàng Johannesburg cũng không ngoại lệ, bao xung quanh mỏ là tường cao 5m, tuy tường rào điện bên trên giờ đã bị vô hiệu hóa, nhưng với độ cao 5m này cũng đủ để ngăn không cho người bên ngoài vào.

Khi tiếng súng trong mỏ phát ra, thì cửa của mỏ vàng đã được đóng kín, tuy nhiên bọn họ vẫn chưa tìm ra được Diệp Thiên, mà ngược lại đã đi sai nước, làm kéo dài thời gian đột nhập vào mỏ của đội quân Congo.

- Thượng tá, không phát hiện thấy người trong ảnh!

Phụ tá của Enbangeda bước đến buồn bã nói:

- Thượng tá, chúng ta buộc phải rời khỏi đây, nếu không bị quân đội chính phủ Nam Phi bao vây thì khó mà thoát được.

Tuy những người đến Nam Phi này đều là những người giết người như mạ, nhưng dù sao họ vẫn đang ở trên địa bàn của người khác, cũng không có vũ khí hạng nặng, cho dù quân đội Nam Phi không có tài cán gì đi chăng nữa cũng không dung tha bọn chúng phạm luật trên địa bàn của họ được.

- Không được, phải tắm máu mỏ vàng rồi mới đi!

Enbangeda lắc đầu, đưa mắt nhìn cửa mỏ vàng rồi nói:

- Dùng đạn tên lửa để phá cửa, tìm cho được cái tên Trung Quốc kia, tôi đã hứa với Miêu rồi, phải lấy đầu hắn ta dùng làm đồ uống rượu!

Enbangeda không phải là người không có đầu óc, dám đến làm mưa làm gió ở nước khác tất nhiên hắn cũng đã chuẩn bị sẵn đường rút lui, theo tính toán của hắn, quân chính phủ Nam Phi mà đến được đây thì ít nhất cũng cần một tiếng đồng hồ.

Hơn nữa tắm máu nơi này chỉ cần ba mươi phút là xong, cho dù là vì hai nghìn vạn đô la Mỹ kia, hắn cũng không có cớ gì để rút lui được.

- Thượng đế, vì sao lại có quân đội công kích chúng ta chứ?

- Cục cảnh sát phải không? Có hơn nghìn quân đang tấn công mỏ vàng Johannesburg, đã chết hơn bảy tám trăm người rồi!

Lúc này trong mỏ vàng cùng loạn cả lên, trong đó chỉ có bảy tám cảnh vệ, bọn họ nhìn cảnh tàn sát bên ngoài cũng sợ khiếp vía, cho dù là người chết không nhiều đến thế, vì phần lớn khách đã vào trong hết rồi, bên ngoài chỉ còn lại hơn ba trăm người thôi.

Tuy nhiên cho dù là như vậy, Enbangeda cũng đã tạo nên một vụ án vô cùng kinh hoàng, e rằng rất nhanh nữa thôi cả thể giới sẽ đổ xô quan tâm đến chuyện này.

- Số người này...đến là vì mình?

Đứng trên một bức tường cao, ngửi mùi tanh nồng cảu máu, Diệp Thiên liền chau mày lại, hắn không ngờ Tống Hiểu Long lại điên cuồng như thế, vì giệt trừ mình mà đã thuê đội quân tàn sát hết tất cả mọi người?

- Một đoàn toàn bộ xương di động, tim của mấy người này sớm đã bị bóp nát rồi!

Nhìn đám binh búp bê người không cao bằng khẩu súng kia, Diệp Thiên liền lắc đầu, hắn đưa mắt nhìn về Enbangeda lúc này đang đứng trước cổng, nếu hắn đoán không nhầm thì đây chính là thủ lĩnh dẫn đầu đám quân kia.

- Ủa? Ai đang nhìn mình thế?

Lúc Diệp Thiên nhìn Enbangeda thì ông ta cũng có cảm giác, liền ngẩng đầu lên, đúng lúc thì nhìn thấy Diệp Thiên, ông ta sững người lại rồi mừng rỡ hét:

- Chính là hắn ta, giết hắn cho tôi!

Diện tích mỏ vàng rất lớn, vốn dĩ Enbangeda cứ sợ là sẽ tìm không rad t, nhưng bây giờ hắn đã đứng ở đó rồi, lúc Enbangeda hạ lệnh thì cũng đưa súng bắn về phía Diệp Thiên.

- Cái thứ không biết sống chết!

Diệp Thiên hét lên một tiếng, tuy lúc này tàn sát không làm kích động đến tâm lý hắn nữa nhưng đã là con người thì đều phải coi trọng mạng sống của mình, hành vi của bọn giết người này đã làm Diệp Thiên nổi giận.

Chính lúc mắt hai người nhìn nhau, Diệp Thiên nhún chân nhảy lên một bước, cùng với bước nhảy này, không khí như cuộn lại, cơ thể Diệp Thiên như bị bóp méo nhìn không giống thật nữa.

- Bắn, giết hắn cho ta!

Enbangeda không chú ý đến động tác của Diệp Thiên, hắn hạ lệnh, hắn đã bắn một phát súng, khoảng cách mười mét có thể giúp Enbangeda nhìn thấy rõ phát súng đó đã bắn trúng người Diệp Thiên.

- Ủa? Sao không thấy người đâu?

Lúc Enbangeda nghĩ là hai nghìn vạn đô la Mỹ đã về tay mình rồi thì dáng người trên tường kia liền biến mất, tai chỉ nghe vọng lại tiếng thảm thương chết chóc, ngoài tiếng súng ra, thậm chí đến tiếng người bị ngã xuống đất cũng không có.

- Tôi ở đây này!

Diệp Thiên vỗ nhẹ vai Enbangeda một cái, người lúc nãy ông ta vừa bắn chỉ là cái bóng của Diệp Thiên mà thôi.

- Ông có thể đi chết được rồi đó!

Diệp Thiên cũng không có hứng nhiều lời với Enbangeda, lúc cái cổ kia quay lại, tay phải Diệp Thiên liền vặn một cái, một tiếng rắc phát ra, trái cổ của ông ta đã bị Diệp Thiên bóp nát.

Lúc lúc Diệp Thiên biến mất cho đến lúc xuất hiện cách nhau chưa đầy mười giây, vì vậy lúc cơ thể Enbangeda mềm nhũn ngã xuống đất, phụ tá và đám binh búp bê xung quanh ông ta không ai kịp phản ứng gì cả.

- Người sống như dã thú thì có sống cũng không còn ý nghĩa gì nữa.

Lúc đám quân búp bê này tàn sát, Diệp Thiên đã có sát tâm, sau khi bóp nát trải cổ của Enbangeda, Diệp Thiên liền há miệng khạc nhổ một phát, một đường hồng luyện bao quanh cơ thể hắn...


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-798)