← Ch.728 | Ch.730 → |
Diệp Thiên hơi nhắm mắt lại, chợt nhớ tới lúc kết giới kia khép lại, trong lòng đã minh bạch, bật thốt lên:
- Ta hiểu rồi!
- Tiểu sư đệ, đệ hiểu ra điều gì rồi? Đệ biết linh khí vì sao biến mất?
Cẩu Tâm Gia đối với lời nói không đầu không đuôi của Diệp Thiên cảm thấy vô cùng khó hiểu.
- Đại sư huynh, trước tiên đệ nói chuyện sảy ra trong thời gian đệ mất tích nhé!
Diệp Thiên cười khổ một tiếng, lập tức kể lại chuyện từ lúc phi cơ phát nổ lại đúng lúc gặp bảo, cho nên gặp phải chuyện bị lôi điện xé rách không gian. Nhất nhất từ đầu đến cuối kể ra một lượt, những người trước mặt này, đều là những người hắn tuyệt đối tín nhiệm, hơn nữa bọn họ cũng xem như đã tiến vào tu đạo giới, Diệp Thiên tin tưởng bọn họ có thể hiểu được những chuyện mình nói.
- Cái gì. Trương Tam Phong? Còn có Cùng kỳ, Kim Mao Toan? Trời ơi, tiểu sư đệ, đệ rốt cuộc là đã dạt đến một nơi như thế nào vậy, là nơi mà "Sơn Hải Kinh" từng miêu tả hay sao?
Dù là những người trước mắt này đều khả năng thông thiên vượt qua người thường, nhưng nghe xong chuyện của Diệp Thiên, ba người vẫn ngây ngốc, mặc cho bọn họ tưởng tượng thế nào, cũng không thể nào tin được Diệp Thiên lại lạc vào một thế giới trong thần thoại.
Nhất là Cẩu Tâm Gia vốn thông kim bác cổ, đối với những dị thú trong lời kể của Diệp Thiên đều ít nhiều có biết qua. Theo những gì Diệp Thiên kể lại, một đống hình ảnh những dị thú trong truyền thuyết hiện ra trong óc, miệng cũng ngoác lớn hơn.
- Diệp Thiên, trên đời này thật sự có người đạt tới cảnh giới Kim Đan sao?
Tả Gia Tuấn cũng biết sự phân chia cảnh giới, bởi khi hắn tiến vào Tiên Thiên chi cảnh, đã có thể dùng thực khí phi hành, loại lực lượng cường đại này, cho dù Tả Gia Tuấn có cả đời tu luyện, thì Kim Đan cảnh giới vẫn là một truyền thuyết hư cấu mà thôi.
Nhưng những gì Diệp Thiên vừa nói, đã phá vỡ nhận thức của hắn, chính hắn tu luyện cả đời lại không bằng một số dã thú chỉ biết ăn tươi nuốt sống trên Bồng Lai đảo, điều này làm cho sự tụ tin trong lòng hắn bị đả kích lớn.
- Đương nhiên, không nói đến Trương chân nhân, ngay cả ba đại yêu đệ từng gặp, tu vi đều đạt tới Kim Đan kỳ, nếu chúng thoát ra ngoài thế tục, sợ là không một ai có thể thoát chết!
Diệp Thiên gật gật đầu, trong lòng mặc dù đối với cái chết của Kim Mao Toan khâm phục vô cùng, nhưng vẫn là cảm thấy có chút may mắn, nếu ba tên gia hỏa kia thực sự tới được mảnh không gian này, chuyện tình sau đó chỉ sợ là không thể tưởng tượng được.
- Trời ơi, tất cả đều là sự thật a, điển tịch đạo gia ghi chép, tất cả đều là thật a!
Nếu tiểu sư đệ không chém gió, Cẩu Tâm Gia còn tưởng rằng những nhân vật như, sơn quỷ, mộc tiêu, thượng cổ dị thú, tất cả đều là truyện trong thần thoại hư cấu mà thôi, nhất là trên đảo linh khí sung túc, càng làm cho Cẩu Tâm Gia động tâm không thôi.
Cẩu Tâm Gia ở thế giới này, ngoài Diệp Thiên cùng sư môn, thì không còn một người thân thích nào, cho nên có thể lưu lại địa phuowgn kia đối với y mà nói, không khác nào một cái động tiên, với đạo tâm của y, hoàn toàn có thể chịu đựng được sự cô độc một mình tu luyện.
Bất quá khi chứng kiến một thân thương thế của Diệp Thiên là do cố chạy thoát khỏi tiên đảo gây ra, Cẩu Tâm Gia cũng bỏ ngay ý định đi tìm tiên đảo.
Từ xưa đến nay bất kể là bậc đế vương hay những người tu đạo, ai cũng muốn tìm ra tiên đảo, ngoài người có đại cơ duyên như Diệp Thiên, còn lại không ai có thể xuất nhập tiên đảo, với cái kết giới như thế, Bồng Lai tựa hồ hoàn toàn ngăn cách với thế giới này, hai bên trở thành hai thế giới hoàn toàn đối lập.
- Đúng rồi, tiểu sư đệ, đệ nói linh khí trên biển, có phải là đã bị tiên đảo kia hấp thu?
Bỏ qua ý định tiến vào trong đảo tu luyện, Cẩu Tâm Gia lập tức nghĩ tới chuyện hiện tại, không thể nghi ngờ việc linh khí trên đại hải biến mất cùng chuyện kia chắc chắn có liên quan.
- Chín phần mười là như vậy, đệ xem không những việc linh khí biến mất cùng trận pháp kia có quan hệ, mà ngay cả linh khí trên địa cầu này loãng như vậy, chắc chắn cũng có liên quan tới nó!
Sau khi biết hai vị sư huynh đã đột phá tiên thiên chi cảnh, Diệp Thiên trong lòng trước đã có hoài nghi, hiện tại lại càng có thể khẳng định, trận pháp kia vận chuyển, ngăn cản mãnh thú thâm nhập vào thế giới bên ngoài, hẳn là đều lấy năng lượng từ địa cầu.
Chỉ có từng lạc vào một nơi kì lạ như vậy, Diệp Thiên mới có thể biết được sự rộng lớn của nó, sợ rằng diện tích còn lớn hơn cả địa cầu, sở dĩ linh khí trong thiên địa ngày nay loãng như vậy, chắc chắn là bị trận pháp kia hấp thu duy trì cho sự tồn tại của nó.
Kỳ thật Diệp Thiên đoán không sai, trước khi thiên địa sảy ra đại biến, trên địa cầu linh khí rất sung túc, đủ để cung cấp cho sự vận chuyển của trận pháp, nhưng mấy trăm năm trước, Địa cầu tiến vào thời kỳ công nghiệp, linh khí ngày một loãng, lại phải còng lưng cung cấp cho một địa phương lớn như vậy, linh khí trên địa cầu còn dồi dào mới là lạ.
- Đúng rồi, hai vị sư huynh, đệ tử đệ mới thu nhận đâu rồi?
Đại khái giải thích một chút về những tao ngộ đã gặp phải, Diệp Thiên bỗng nhiên nghĩ ra, nói chuyện hơn nửa ngày, thế mà không có thấy bóng dáng Lôi Hổ đâu, tiểu tử đó mặc dù có điểm bạc tình phụ nghĩa, nhưng rất có hiếu, liệu hắn có bỏ mặc mình mà một mình rời đi hay không?
- Đệ tử mới thu nhận?
Một bên Chu Khiếu Thiên nghe vậy lặng đi, mở miệng hỏi:
- Sư phụ, người nói rất đúng, có phải người muốn hỏi về tiểu muội Gian Sơn? Nàng đối với thuật bói toán thiên phú cực cao, do đại sư bá tự mình dạy, bất quá hai tháng trước chúng con đã đưa nàng nhập học đại học, dù sao tiểu sư muội tuổi còn quá nhỏ!
Đối với thuật bói toán, Giang Sơn tuyệt đối được xưng tụng là một kỳ tài, rất nhiều vấn đề chỉ cần giải thích một lần, nàng đã có thể nhớ kĩ, thuật bói toán của nàng so với chính Tả Gia Tuấn chưa chắc đã thua kém bao nhiêu, điều này khiến mọi người yêu quý nàng vô cùng, nếu không phải nàng là đệ tử của Diệp Thiên, sợ rằng Cẩu Tâm Gia đã sớm đem nàng thu làm đồ đệ.
- Giang Sơn? Nha đầu này thật là khá a!
Nghe Chu Khiếu Thiên nói đến thiên phú thuật pháp của Giang Sơn, Diệp Thiên cũng có chút cao hứng, thuận miệng hàn thuyên vài câu xong, một lần nữa hỏi tới đề tài Lôi Hổ:
- Khiếu Thiên, ta nói không phải là Giang Sơn, mà là sư đệ của ngươi Lôi Hổ, chính là nhi tử của Hồng Môn môn chủ Lôi Chấn Thiên!
- Con Lôi Chấn Thiên?
Chu Khiếu Thiên nghe vậy há hốc mồm, vẻ mặt khó tin nói:
- Sư phụ, người không phải vẫn nói tiểu tử đó trời sinh âm hiểm, tâm địa gian trá sao? Người...Người tại sao lại thu hắn làm đồ đệ chứ?
Diệp Thiên ở Sanfrancisco gia nhập khai hương đường của hồng môn, chuyện này Chu Khiếu Thiên và Cẩu Tâm Gia bọn họ đều biết, tự nhiên cũng biết chuyện Lôi Hổ cùng Tống Hiểu Long kết hợp với nhau hãm hại Tống Vi Lan, trước mắt nghe Diệp Thiên nói thu hắn làm đồ đệ, không riêng gì Chu Khiếu Thiên không thể tin vào tai mình, ngay cả Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn cũng đều kinh ngạc cực độ.
Diệp Thiên khoát tay nói:
- Lôi Hổ bản tính không xấu, ít nhất còn là một người con có hiếu, à mà, ngày đó các ngươi làm sao tìm được ta?
- Khi chúng ta phát hiện ngươi, ngươi đang ở trên một con thuyền đánh cá, nghe nói có một người trẻ tuổi đem ngươi lên thuyền rồi rời đi, chẳng lẽ người nọ chính là Lôi Hổ?
Tuy rằng đã hơn một năm nay, Cẩu Tâm Gia cùng mọi người luôn ở lại trong phiến hải vực nà tu luyện, nhưng đốivới việc tìm kiếm Diệp Thiên một ngày cũng chưa buông lỏng, cơ hồ toàn bộ những con thuyền qua lại Ấn Độ Dương đều có dán ảnh của Diệp Thiên.
Cho nên khi cái thuyền đánh cá kia nhìn thấy Diệp Thiên, lập tức gọi điện cho Cẩu Tâm Gia mọi người, bọn họ cũng thực sự là may mắn, với khoản tiền thưởng của Đường Văn Viễn, bọn họ cũng đủ sống sung túc mười năm không phải ra biển đánh cá rồi.
Nghĩ một chút, Tả Gia Tuấn lắc lắc đầu, nói tiếp:
- Lôi Hổ hẳn là hơn 40 tuổi, làm sao được gọi là một thanh niên, tiểu sư đệ, chuyện này có chút kỳ quái.
- Có gì kì quặc chứ?
Diệp Thiên nghe vậy nở nụ cười:
- Hai vị sư huynh, hai vị hiện tại soi gương mà xem, nếu nói hai người là hai lão già bảy tám mươi tuổi, xem có ai tin không? Lôi Hổ tiểu tử đó nửa năm trước đã đột phá Tiên Thiên cảnh giới, tu vi của hắn so với hai người không kém hơn bao nhiêu, tướng mạo trẻ hơn một chút hẳn cũng là bình thường!
Từ Hậu Thiên tiến vào Tiên Thiên cảnh giới, cả người phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, gọi là thay da đổi thịt cũng không ngoai, hiện tại Cẩu Tâm Gia cùng Tả Gia Tuấn nếu nhìn từ bên ngoài vào, nhiều nhất cũng chỉ hơn 40 tuổi mà thôi, nhìn kỹ cũng không ra là hai lão thái thái.
← Ch. 728 | Ch. 730 → |