Vay nóng Tinvay

Truyện:Thiên Tài Tướng Sư - Chương 790

Thiên Tài Tướng Sư
Trọn bộ 798 chương
Chương 790: Lập uy
0.00
(0 votes)


Chương (1-798)

Siêu sale Shopee


- Ô... Ô ô...

Trong mắt Rudolph bắn ra kinh hãi cực kỳ, hắn như thế nào cũng chưa thể nghĩ đến, bởi vì một câu chỉ trích đơn giản, thế nhưng sẽ mang đến họa sát thân cho chính mình, hơn nữa người ra tay còn không phải Diệp Thiên, mà là chủ nhân của mình.

Là hậu duệ trực hệ của Dracula, lúc này ngoài hối hận, trong lòng Rudolph ngay cả một tia phản kháng đều không có, theo máu tươi không ngừng xói mòn, mắt của hắn chậm rãi mất đi thần thái.

- Bụp ...

Một tiếng vang nhỏ, thân thể Rudolph mềm nhũn ngã trên mặt đất, toàn thân không một tia khí tức sinh mệnh, chỉ có cặp mắt vô thần, tựa hồ đang nói ra đáy lòng không cam, mãi cho đến chết, Rudolph vẫn không rõ chủ nhân vì sao sợ hãi Diệp Thiên như thế?

- Diệp tiên sinh, thật xin lỗi, tôi nghĩ... Như vậy hẳn là có thể bù lại khuyết điểm của tôi?

Ngẩng đầu lên, bên miệng Dracula vẫn có hai cái răng nanh lộ ở bên ngoài, vươn ra đầu lưỡi màu đỏ liếm một chút máu tươi bên mép, cái tình hình này thật yêu dị nói không nên lời, những những giám thị cùng Diệp Thiên đi ra nhìn xem chung quanh, không có người nào mà không phải là đáy lòng phát lạnh, giống như nhiệt độ không khí chung quanh chợt giảm xuống vài độ.

- Hút... quỷ hút máu?

Chung quanh mấy người kia đều cùng run hàm lên, sắc mặt trắng bệch, rất muốn xoay người trốn vào bên trong hội trường, nhưng hai chân như nhũn ra, vẻ mặt sợ hãi nhìn Dracula.

- Không... không, các ngươi không thể xưng hô như thế, Huyết tộc chính là cao quý, ta là công tước Dracula!

Dracula liếm liếm môi màu đỏ tươi, lười phản ứng với những người kia, mà chỉ mỉm cười nhìn về phía Diệp Thiên, nói rằng:

- Diệp tiên sinh, ngài không ngại tôi giúp ngài đuổi mấy tên ruồi bọ chứ?

- Đều là diệt người trong nháy mắt, tôi không chấp nhặt cùng bọn họ làm gì?

Diệp Thiên cười lắc lắc đầu, xoay người đi vào bên trong hội trường, hắn cùng Dracula cũng không phải bằng hữu, không nghĩ đối phương lại làm vậy, hơn nữa Dracula tâm tính nham hiểm, cũng làm cho Diệp Thiên có chút kính sợ.

- Cút đi!

Đợi cho thân hình Diệp Thiên biến mất sau cửa, trong miệng Dracula nhẹ nhàng hộc ra hai chữ, năm sáu người đi theo Diệp Thiên ra tới cửa nhất thời cảm giác trên người chợt nhẹ, vội chạy về tới hội trường, tựa hồ chỉ có nơi có nhiều người mới làm cho bọn họ cảm thấy an toàn.

Nhưng sau khi tiến vào hội trường, những người này cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều, thủ đoạn của Dracula cùng với thái độ hắn đối đãi với Diệp Thiên làm cho bọn họ hiểu được rất nhiều chuyện, có đôi khi tham lam sẽ mang đến cái chết!

- Các vị tiên sinh, đại hội giao lưu sẽ tiếp tục tiến hành, để phòng ngừa một vài phát sinh ngoài ý muốn, đại hội một lần nữa quy định, khi một bên hô lên nhận thua, song phương luận bàn phải ngừng lại, nếu không chúng ta sẽ áp dụng một vài quy định!

Đứng ở trong hội trường vẫn là vị Frank tiên sinh kia, nhưng lúc này phía sau hắn có tám binh lính trang bị thực đầy đủ súng đạn, cho nên Frank tiên sinh nói ra cũng bớt lo lắng mười phần, người sống ở hiện đại, luôn có tin tưởng mãnh liệt đối với vũ khí nóng.

- Tốt lắm, hiện tại mọi người có thể tiếp tục!

Sau khi Frank tuyên bố đại hội một lần nữa bắt đầu, vội vội vàng vàng trốn về tới chỗ cao nhất của hắn ở khán đài, bởi vì nếu lại xuất hiện một vài độc trùng, ngay cả có binh lính bảo hộ sợ cũng khó mà được an toàn.

Nhưng tám binh lính kia lại đứng ở bên sân, nhìn chằm chằm mọi người, bọn họ chính là một vài quân sĩ đặc chủng, hoàn toàn cảm ứng không được khí tức cường đại của những người trong hội trường, tục ngữ nói người không biết không sợ, đúng là như thế.

- Diệp tiên sinh, ta không muốn cùng ngài luận bàn, chỉ là muốn mượn quyển sách kia đánh giá thôi, ngài từ chối ư?

Frank rời đi hai phút sau, trong hội trường rốt cục vang lên một thanh âm, những lời này chỉ dùng để nói ra một loại ngôn ngữ rất ít thấy. Qua chừng mấy phút đồng hồ sau, máy phiên dịch các nơi trong hội trường đồng thanh nói, mới phiên dịch lại ý tứ của những lời này.

- Tiếng Tamil của Ấn Độ? Loại ngôn ngữ này giống như sắp thất truyền rồi nhỉ?

Diệp Thiên theo tiếng nói nhìn lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc, mở miệng nói rằng:

- Các vị đại sư không phải người thế tục, cần gì phải cuốn vào bên trong phân tranh? Chẳng lẽ cũng do tham lam sao?

Diệp Thiên năm đó điên cuồng thu thập các bản của Thôi Bối Đồ, đã từng được một bộ sách cổ Ấn Độ, vì thế hắn đã tìm một vị học gia ngôn ngữ phá dịch nó, cho nên đối với phát âm loại ngôn ngữ này cũng có chút hiểu biết.

- Diệp tiên sinh thật sự là bác học, nghe rộng nhớ lâu, đúng là ngôn ngữ Tamil!

Một lão tăng Ấn Độ dáng người khô gầy, bộ mặt ngăm đen chậm rãi đứng lên, nói rằng:

- Phạm Thiên chủ thần sáng tạo thế giới, nhưng thế gian còn có yêu ma quỷ quái hoành hành, quyển sách của Diệp tiên sinh kia quá mức tà ác, có chút như là di vật của ác ma, nó hẳn là bị trấn trụ ở dưới Phật tháp!

Nói thật, có thể tham dự loại hội nghị như hôm nay, chứng minh những người này vẫn là thân ở hồng trần, mấy lão tăng Ấn Độ này cũng không ngoại lệ.

Tuy rằng thích ca mâu ni xem như sinh ra ở Ấn Độ, nhưng ở Ấn Độ, Phật giáo cũng không được phổ cập, đến nay cũng chỉ có hai ngàn vạn tín đồ, mà giáo phái ở Ấn Độ thịnh hành nhất, lại là Ấn Độ giáo.

Ấn Độ giáo hình thành ởthế kỷ VIII, nó là tổng hợp lại các loại tôn giáo, chủ yếu là đạo Bà La Môn cùng phật giáo tín ngưỡng sinh ra thành một tân giáo, được nhân vật vương tôn quý tộc thượng tầng Ấn Độ lúc ấy duy trì, ở những năm 90, liền có được tín đồ gần bằng với tín đồ đạo Islam, có được chừng 11 triệu người.

Ấn Độ giáo cũng thành lập tăng đoàn cùng chùa miếu, ở các địa phương Ấn Độ có địa vị cực cao, nhưng trong Ấn Độ giáo, cũng chia làm xuất thế và nhập thế.

Người xuất thế, chính là khổ hạnh tăng, bọn họ cấm kỵ dục vọng kiềm chế bản thân, nghiêm khắc tuần hoàn từ Phật giáo ra đến giáo lí, phần lớn đều ẩn trong một số chùa miếu tương đối cổ, cực ít tiếp xúc cùng ngoại giới. .

Mà cái gọi là nhập thế, tự nhiên chính là giao tiếp cùng mọi người, trong Ấn Độ giáo mà địa vị cao nhất gọi là Bà La Môn, bọn họ chính là nhân viên thần chức trong giáo phái, tiếp theo chính là sát đế lợi, cũng chính là võ sĩ cùng những vị lãnh đạo quốc gia, xuống chút nữa lại là phệ xá (thương nhân, thương nghiệp), thủ đà la (công nhân cùng nô bộc).

Ngoài đó ra, còn có "Dân đen", nhưng đẳng cấp này không đáng kể trong đó, có thể thấy được địa vị cực thấp, đương nhiên, số lượng dân đen tại Ấn Độ cũng là khổng lồ nhất.

Là pháp luật mạnh hơn quốc gia, quyền lợi của Bà La Môn to lớn nhường nào có thể nghĩ được, mà cử ra ba người đến hội nghị lần này, chính là ba vị Giáo hoàng đương kim Ấn Độ quyền lợi lớn nhất.

Tại Ấn Độ, bọn họ có thể nói là muốn làm gì thì làm, có thể tùy tiện hưởng dụng một người đàn bà chính mình coi trọng bất luận là ai, có thể quyết định sinh tử của dân đen cùng nô bộc, cho nên nói thật ra, mấy lão gia này nhìn qua như là cao tăng đắc đạo, trong lòng lại không một ai tốt.

Diệp Thiên trêu tức nhìn về phía lão tăng kia, mở miệng cười nói:

- Ý của ông là nói, hẳn là tôi nên đưa quyển sách này giao cho các ông?

Diệp Thiên hiểu biết thâm hậu đối với Ấn Độ giáo, năm đó tại Trung Quốc phổ biến một thời cái gọi là dược phẩm "Ấn Độ thần du", gợi tình dục, kỳ thật chính là từ Ấn Độ giáo truyền tới, giáo phái này cả ngày nghĩ chuyện nam nữ hoan ái, tự nhiên không có được cái thứ tốt.

- Đại thiện, Diệp tiên sinh nói đúng!

Lão tăng cầm đầu kia đương nhiên gật gật đầu, trên mặt không có chút nào phản đối.

- Ha ha, thật sự là không biết sống chết, các ông ở quốc nội kiêu ngạo quá chăng!?

Nhìn thấy mấy tăng nhân này chẳng qua tương đương với tu vi Tiên Thiên sơ kỳ, Diệp Thiên không khỏi lắc đầu, ngẩng đầu lên.

Hắn có thể nhìn ra được, mấy lão tăng này tu luyện hẳn là cổ thuật yô-ga, sinh mệnh lực phi thường ngoan cường, có thể cùng người cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ phân cao thấp, nhưng nghĩ ở trước mặt mình diễu võ dương oai, không khỏi quá mức không biết tự lượng sức mình.

- Diệp tiên sinh, chẳng lẽ không muốn giữ hòa khí sao?

Vị lão tăng kia lộ ra vẻ không ngờ trên mặt, hắn vừa mới đây tuy rằng chính mắt thấy Diệp Thiên cùng Đài Đà đối chiến, nhưng hắn chỉ cho rằng Diệp Thiên mượn dùng lực lượng quyển sách kia, thứ hai với thuật yô-ga của hắn, cũng có thể cùng Đài Đà quyết đấu hơn thua, thì đối với Diệp Thiên cũng không cần kiêng kỵ.

- Ta nhổ vào hòa khí của ngươi! Toẹt!! Toẹt!!!

Ngay khi thanh âm lão tăng chưa dứt, một tiếng gào to từ chỗ ngồi chỗ Diệp Thiên truyền ra, thanh âm tựa hồ không phải rất lớn, nhưng sau khi truyền vào trong lỗ tai lão tăng kia, cả người lão tăng cũng đột nhiên dại ra.

Hôm nay, những nhân viên phiên dịch cabin, tuyệt đối là cao cấp nhất thế giới, Diệp Thiên đột nhiên nói ác ngôn cũng hoàn toàn được phiên dịch hết, điều này làm cho tất cả mọi người sửng sốt một chút, bọn họ đều cũng là người có thân phận, tuy rằng thường xuyên dùng ngôn ngữ ác độc dơ bẩn nhất nguyền rủa địch nhân của mình ở trong lòng, nhưng tuyệt đối sẽ không chửi ra miệng.

*****

- Người Ấn Độ thật không ra gì, một chút huyết khí đều không có!

- Rốt cuộc là tu hành nhân sĩ mà, tính tình thật tốt, bị mắng cũng không phát hỏa!

- Đúng vậy, nếu đổi thành tôi, cho dù không phải đối thủ của người trẻ tuổi kia, cũng phải cùng hắn đánh một chút.

Sau khi câu chửi này của Diệp Thiên ra khỏi miệng, vị lão tăng kia cũng chậm chạp định thần lại, cảnh này khiến thanh âm trong hội trường từ từ thành lớn lên, mọi người ánh mắt đều tập trung ở chỗ mà những người Ấn Độ ngồi vào, bọn họ mừng rỡ nhìn thấy có người đi khiêu khích Diệp Thiên.

- Đại trưởng lão, ngài... Ngài làm sao vậy?

Diệp Thiên nói năng lỗ mãng, mà đại trưởng lão tính tình luôn luôn không phải tốt lắm thế nhưng chưa đáp trả, điều này làm cho hai tăng nhân Ấn Độ khác có chút kỳ quái, một người đứng dậy, khi đang chuẩn bị lôi kéo lão tăng, trong mắt bỗng nhiên lộ ra kinh hãi.

Bởi vì đứng thẳng vị đại trưởng lão kia, bên trong hai mắt, hai lỗ tai, miệng mũi, bỗng nhiên chảy ra máu tươi ra bên ngoài, nhất là máu tươi trong cái lỗ tai cùng lỗ mũi, hình thành vài tia nhỏ, "ọc ọc" phun hướng ra phía ngoài, để vị tăng nhân kia không đề phòng không kịp trốn tránh, trên mặt tràn đầy máu.

Sau khi các giác quan chảy máu, thân thể vị đại trưởng lão như là cả người mất đi xương cốt, lập tức xụi lơ ở trên mặt đất, trong người vốn mênh mông huyết khí, trong nháy mắt này biến mất vô tung vô ảnh, không có một tia sinh mệnh nào tồn tại.

- Đại trưởng lão đi gặp Phạm Thiên Đại Thần rồi!

Thình lình xảy ra biến cố, khiến hai tăng nhân khác lòng hoang mang đại loạn, sau khi sờ soạng một chút hơi thở đại trưởng lão, một người trên mặt lộ ra vẻ ảm đạm.

- Đại trưởng lão, đại trưởng lão, ngài... Ngài đừng làm chúng tôi sợ!

Sau khi sờ hơi thở lão tăng, hai tăng nhân đến từ Ấn Độ giáo hiện ra vẻ kinh hãi cực kỳ trên mặt, nếp nhăn trên mặt càng rối rắm, giống như trời sụp đất nứt rồi, đem đặt lão tăng kia trên mặt đất, không ngừng nện vào ngực hắn.

Lão tăng này luyện tập yô-ga từ bốn tuổi, năm nay đã một trăm lẻ sáu tuổi, đã từng có sự tích thần kỳ bị chôn xuống đất vài tháng mà bất tử, tại Ấn Độ giáo, lão tăng quả thực chính là thần thoại bất tử, địa vị cực cao, hiện tại chấp chưởng cao tầng ở Ấn Độ giáo, đều là hiếu tử hiền tôn của hắn.

Nếu lão tăng thật sự chết đi, như vậy vận mệnh trong Ấn Độ giáo sẽ bị sửa đổi, có lẽ ngay cả toàn bộ Ấn Độ đều sẽ phải chịu ảnh hưởng, mà hai người đi theo lão tăng tới đây trong Ấn Độ giáo, tuyệt đối sẽ thê thảm vô cùng.

Kỳ thật mới vừa rồi bị Chu Khiếu Thiên đánh gục, lực ảnh hưởng của Okada Bất Tử tại hoàng thất Nhật Bản, cũng không khác lão tăng này lắm, hơn một trăm năm qua, địa vị trong hoàng gia Nhật Bản đều không phải là cố định, vẫn luôn được nhân dân ủng hộ, những người phản đối thiên hoàng Nhật cũng không ở số ít.

Nhưng những người này cuối cùng đều vô thanh vô tức mất tích, người xuống tay, tự nhiên chính là Okada Bất Tử, là sát thủ hoàng thất Nhật Bản, cái chết của hắn, cũng sẽ lay động đến chỗ đau trong hoàng thất Nhật Bản.

- Là ngươi, là ngươi giết chết đại trưởng lão!

Một tăng nhân ngẩng đầu lên, không còn cái vẻ cao tăng đắc đạo như trước, nhìn về phía Diệp Thiên trong ánh mắt tràn ngập thù hận.

Hắn nghĩ, có thể vô thanh vô tức đưa đại trưởng lão vào chỗ chết, chỉ có quyển sách vừa rồi Diệp Thiên xuất ra kia, đương nhiên, đại trưởng lão vì sao không chết như vị người Thái Lan kia, vị cao tăng Ấn Độ giáo này dưới tình thế cấp bách cũng không có thời gian nghĩ.

Không chỉ có hắn, ngay cả những người khác trong hội trường, cũng sôi nổi đưa ánh mắt chuyển hướng về phía Diệp Thiên, ý tưởng của bọn họ cùng người Ấn Độ kia không khác lắm, lão tăng chết thê thảm quỷ dị như thế, cùng quyển sách mà Diệp Thiên cầm kia tuyệt đối không tránh được quan hệ.

Nếu không phải giờ phút này mọi người đều đại biểu cho quốc gia phía sau tới tham gia hội nghị lần này, sợ là bọn hắn sớm đã kiềm chế không được ham muốn trong lòng, tiến lên cướp đoạt nó, trong ánh mắt bọn họ có lửa cực nóng, có thể biểu hiện tâm tình bọn họ lúc này.

- Sống thừa hơn một trăm tuổi, sớm chết sớm đầu thai mà!

Diệp Thiên cũng không trả lời lời nói của người Ấn Độ kia, lạnh lùng nhìn hắn một cái, sau đó liền ngồi xuống, nhưng chính là cái nhìn này, khiến cho người nọ như là bị dội một chậu nước lạnh từ đỉnh đầu xuống trong trời đông giá rét, trong xương cũng toát ra hơi lạnh cả người, khi muốn nói nữa, lại phát hiện răng nanh mình đều đang run lên.

Kỳ thật người Ấn Độ giáo kia cũng không có nói oan uổng cho Diệp Thiên, lão tăng chết, đích thật là do hắn làm.

Vừa rồi Diệp Thiên nói ở bên lỗ tai người bình thường, thanh âm cũng không tính quá lớn, kỳ thật cũng là một loại thủ đoạn công kích của Diệp Thiên, có chút cùng loại Phật môn sư tử rống.

- Diệp Thiên, ta tới từ Nga, Zagora Abramovich, muốn cùng ngươi luận bàn một chút!

Ngay khi mọi người thấp giọng nghị luận lão tăng kia chết ly kỳ như thế nào, một thanh âm vang lên, tùy theo đó một người thân cao gần hai thước nhảy vào đến giữa sân, khi hai chân hắn chạm đến mặt đất, toàn bộ hội trường tựa hồ cũng rung động ba phần.

- Ồ? Đây gọi là đại quốc rốt cục nhịn không được nhỉ?

Nghe được người nọ khiêu chiến, chân mày Diệp Thiên hơi hơi nhíu, từ sau khi tiến vào đến hội trường, hắn cũng cảm giác được vài khí tức tương đối cường đại, trừ Dracula, Okada Bất Tử cùng vài vị kỵ sĩ bàn tròn kia, còn có bảy tám người, tu vi đều tương đương với Tiên Thiên sơ kỳ.

Mà những người này đại biểu cho chính là mấy quốc gia hiện giờ cường đại nhất trên thế giới, chỉ là bọn hắn cùng những nhân viên tham dự hội nghị tác phong tản mạn bất đồng, tính kỷ luật phi thường mạnh, bọn họ tuy rằng khiếp sợ với tranh đấu thực, nhưng cũng không có tỏ ra vẻ muốn khiêu chiến người nào đó.

Giống như người này nói khiêu chiến Diệp Thiên là đến từ Nga, Diệp Thiên có thể phát hiện được, trong người người này bị áp chế một lực lượng cường đại, nếu hoàn toàn bùng nổ ra, vậy lực lượng mạnh mẽ, sợ là không dưới Đài Đà bị luyện chế thành con rối.

Nhưng Diệp Thiên còn phát hiện, gien trên thân thể người này tựa hồ có chút bất đồng với người thường, nếu không phải hắn đã tiến vào đến cảnh giới giả đan, thấy rõ đối với cấu tạo cơ thể người, sợ là cũng không thể phát hiện điểm này.

- Diệp Thiên, ta hy vọng có thể cùng ngươi chiến đấu như một dũng sĩ, không cần sử dụng cái đồ vật kia của ngươi!

Đứng ở đó, Zagora Abramovich cường tráng như là một con gấu bắc cực, căn bản là không cần microphone, khi nói chuyện thanh âm liền vang vọng toàn bộ hội trường, cặp mắt kia như chuông đồng gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Thiên.

Diệp Thiên đoán đúng, Zagora Abramovich đích thật là lệ thuộc quân đội Nga, ngay vừa rồi hắn nhận được mệnh lệnh quân bộ, yêu cầu hắn xuống sàn thăm dò hư thật về Diệp Thiên, nếu có thể, hãy thu bộ sách quỷ dị kia tới tay.

Kỳ thật nhận được mệnh lệnh này không chỉ có một mình Zagora Abramovich, cơ hồ mỗi một người siêu năng lực từ các quốc gia đều nhận được cùng một mệnh lệnh, nhưng động tác bọn hắn hơi chậm một chút, bị Zagora Abramovich đoạt trước mà thôi.

- Được, ta thích cùng người cường tráng so bì khí lực!

Diệp Thiên vừa ngồi xuống, thân thể một lần nữa đứng lên, tuy rằng nói cho đệ tử cần bình tĩnh, nhưng năm lần bảy lượt bị người khiêu khích, tâm trí Diệp Thiên cũng sinh ra một chút lửa giận, hổ không phát uy, thật đúng là bị cho rằng mèo bị bệnh?

Diệp Thiên sờ tay vào ngực, đem bộ sách sinh tử kia ra, nhất thời đưa tới vô số ánh mắt, đứng ở trong hội trường Zagora Abramovich cũng híp mắt, đối với cái đồ vật này, hắn cũng có kiêng kị rất sâu, kiểu mà hai người chết trước đó thật sự là quá mức quỷ dị.

- Sư phụ, cứ để con đi?

Vừa rồi Chu Khiếu Thiên bị thương không phải quá nghiêm trọng, giờ phút này gặp được Zagora Abramovich, nhịn không được nóng lòng muốn thử.

Diệp thiên khoát tay áo, đem bộ sách sinh tử kia giao vào trên tay Chu Khiếu Thiên, nói rằng:

- Nói không chừng hôm nay ngươi ra tay, sát tâm quá nặng, chưa chắc là chuyện tốt!

*****

Tu vi càng cao, tâm trạng Diệp Thiên kính sợ cũng lại càng sâu, hắn mơ hồ nhận thấy được trong người mình tựa hồ có một chút năng lượng màu đen, mặc cho hắn luyện hóa như thế nào, cũng không thể tiêu trừ hết, thử sử dụng vi mình có, cũng không thể thành công.

Nhưng mỗi khi Diệp Thiên cảm ứng được thiên kiếp tiến đến, những năng lượng màu đen luôn dị thường sinh động, điều này làm cho Diệp Thiên từ đáy tim cũng sinh ra một tia cảm giác không ổn, hắn rất hoài nghi đây là có phải do năm đó bản thân đại sát tứ phương tạo thành tai hoạ ngầm không.

Cho nên đã hơn một năm nay Diệp Thiên đều ở trong nhà tu tâm dưỡng tính, nhưng tưởng hóa giải hết năng lượng này, sở dĩ không muốn ra mặt vì quốc gia, cũng là vì Diệp Thiên không muốn tái tạo sát nghiệt, nếu không phải tình thế bắt buộc, Diệp Thiên kỳ thật cũng không muốn đến nơi này.

Đi đến dưới đài Diệp Thiên đứng ở trát đối diện Zagora Abramovich hơn mười mét, hình thể hai người hình thành tương phản cực đại. Diệp Thiên vốn một thước tám đã không tính thấp, nhưng đứng ở trước người Zagora Abramovich, quả thực giống như là một tiểu bằng hữu vậy.

Nhưng ở trong này không có người nào dám coi nhẹ Diệp Thiên, ở trận chiến cùng vị quốc sư Thái Lan là Nãi Tha Tín – Cát Vượng Tố Tây, cố nhiên có chuyện mượn dùng quyển sách kia, nhưng bổn sự của Diệp Thiên cũng cần có chút năng lực, ít nhất vẻ bình tĩnh khi đối mặt công kích của Đài Đà triển lộ ra kia, ngay cả đa số người ở đây cũng không bì kịp.

- Diệp Thiên, ta nghĩ ta phải nói cho ngươi biết một chuyện, khi ngươi ở Nga, ta lại không ở quốc nội!

Nhìn Diệp Thiên trước mặt, khóe miệng Zagora Abramovich co rút, mấy năm qua hắn đã xem video vệ tinh ở quốc nội vô số lần, tự nghĩ biết Diệp Thiên quá rõ, hắn nói vậy chính là, nếu hắn lúc ấy ở Nga, Diệp Thiên vị tất có thể toàn thân thoát được.

- Tôi từng đi Nga sao? Có lẽ nào?

Diệp Thiên nhìn về phía Zagora Abramovich, thản nhiên nói:

- Ông không phải đối thủ của tôi, nếu không kích phát ra cái loại năng lượng đó, trận luận bàn này cũng sẽ không nên tiếp tục!

Tuy rằng đối với người này cũng không có cảm tình gì, nhưng xuất phát từ Andrea Abramovich, lại so sánh với các nước như Anh Mỹ, Diệp Thiên thấy Zagora Abramovich đối diện trước mặt coi như là thuận mắt, hơn nữa hắn năm đó chỉ là vì trả thù cho Chúc Duy Phong, đã làm long trời lỡ đất ở Nga, ngược lại có chút đuối lý.

- Ngươi muốn ta kích phát ra năng lượng trong người? Ngươi làm sao thấy được?

Nghe được Diệp Thiên nói vậy, sắc mặt Zagora Abramovich đại biến, hắn tiếp thu gien thay đổi quân nhân một vị tự nguyện trong quân đội Nga, năm năm đi tới ở một chỗ bí mật trong căn cứ tại Thái Bình Dương, đó là một chỗ căn cứ tuyệt mật mà ngoài các khoa học gia, chỉ có Bộ trưởng bộ quốc phòng Nga cùng tổng thống biết đến.

Trong năm năm này, Zagora Abramovich tiếp nhận vô số lần thực nghiệm, có lẽ là nguyên nhân thể chất bản thân đã thập phần cường tráng, năm năm sau, những người cùng tiến vào đến căn cứ toàn bộ đều chết hết, chỉ có hắn thành công tiếp nhận gen động vật nào đó đó, có được sức mạnh vượt qua vô số người thường.

Nhưng tồn tại của Zagora Abramovich, tại toàn bộ nươc Nga cũng sẽ không có người thứ 3 biết được, cho nên khi bị Diệp Thiên nói lên bí mật trong người, Zagora Abramovich cũng nhịn không được trở nên biến sắc.

- Ngươi không cần phải hỏi ta làm sao mà biết được.

Diệp thiên lắc lắc đầu, mở miệng nói rằng:

- Đừng nói nhảm, ta cho ngươi một cơ hội, sau khi biến thân chỉ cần có thể tiếp được một quyền của ta, ta tạm tha cho tánh mạng của ngươi!

- Được! Như ngươi mong muốn!

Hít vào một hơi thật sâu, khung xương Zagora Abramovich bộc phát ra một tiếng giòn vang, thân thể vốn cao hai mét, bỗng nhiên lại bành trướng ra.

Bộ quần áo của Zagora Abramovich kia nguyên bản đã rộng thùng thình, khi thân thể chợt nở mãnh liệt, cũng chống đỡ không nổi vỡ ra, đem tất cả cơ bắp màu đồng của Zagora Abramovich đều lộ ra.

- Thượng đế, đây là người sao?

- Như thế nào đây... Xảy ra chuyện gì? Trên người hắn dài như vậy?

- Hắn... Hắn chẳng lẽ thật có thể biến thành một con gấu bắc cực sao? A, không, phải là gấu chó!

Đồng thời với lúc thân thể Zagora Abramovich biến thành lớn, tại trên người hắn cũng đã xảy ra một vài dị biến, lớp lông lộ ở bên ngoài da thịt, nhanh chóng sinh ra một tầng lông màu đen dài hơn hai tấc, bao phủ toàn bộ thân thể hắn.

Hơn nữa đầu Zagora Abramovich cũng kéo hướng sang hai bên, lỗ mũi cuốn lên, nhìn qua thật sự giống như là con gấu cho trong rừng, mà ngay cả trong ánh mắt đều mang theo một vẻ chết chóc bạo ngược, hoàn toàn mất đi bình tĩnh vừa rồi.

Điều này làm cho mọi người trong này khiếp sợ, cũng nhịn không được lớn tiếng nghị luận, mấy người trong bọn họ chẳng qua là một số tiểu quốc phái tới góp đủ số, ở đâu nhìn thấy quá bực kỳ lạ này, đều hít một hơi thật mạnh, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.

Đương nhiên, như là Dracula hay có một số dị năng giả đến từ quân đội mấy quốc gia lớn, sắc mặt cũng là như thường, Zagora Abramovich trước kia vẫn luôn mai danh, nhưng sau khi có được gien thần bí đó mới xuất hiện, các quốc gia nghiên cứu về phương diện này, kỳ thật cũng không kém hơn Nga.

- Đây ... còn có phải là người hay không? Chẳng lẽ khẩu vị người Nga nặng như vậy, khiến người thành gấu chó?

Thấy một màn như vậy, sắc mặt Diệp Thiên biến đổi thành cổ quái, trước kia chỉ nghe nói Thần Nông Giá có người vượn, nhưng thật không tưởng tượng được hôm nay lại được mở rộng tầm mắt, rõ ràng xuất hiện một người gấu, Diệp Thiên như thế nào cũng chưa thể nghĩ đến, năng lượng trong người Zagora Abramovich, sẽ làm hắn biến thành bộ dáng này.

Diệp Thiên trước kia nghe nói qua về người sói, nhưng đây chẳng qua là đứa nhỏ bị sói nuôi nấng từ nhỏ đến khi lớn lên, giống như Zagora Abramovich, trực tiếp biến thành quái vật gấu chó, Diệp Thiên và những dị năng giả các tiểu quốc giống nhau, thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy.

Kỳ thật Diệp Thiên cũng không biết, sở dĩ Zagora Abramovich có thể biến thân, cũng là có quan hệ rất lớn với hắn.

Năm đó khi ở Nga, Diệp Thiên khiêu khích cuồng tính của Đinh Hồng đại phát, đem tất cả tu vi của mình đều phóng xuất ra hết, bởi vậy dẫn tới thiên kiếp buông xuống, Đinh Hồng khi đó chỉ là tu vi Tiên Thiên hậu kỳ, cuối cùng táng thân với lôi kiếp.

Sau khi Đinh Hồng chết, thân thể hắn như là than cốc bị sấm đánh, cũng được người Nga thu nhặt lại coi như chí bảo, tuy rằng sau đó bị phân rã không ít, nhưng người Nga không thể nghi ngờ là một quốc gia có được ích lợi nhiều nhất, bọn họ từ thi thể Đinh Hồng lấy ra được một loại gien hoạt tính.

Trải qua các khoa học gia nghiên cứu phát hiện, loại gien hoạt tính này có thể làm một loại dung hợp thể, dung hợp tính nguy hiểm động vật và con người, nếu dung hợp thành công, như vậy nhân loại đem sẽ có một sức mạnh như thiên phú của động vật hoặc là lực lượng cường đại.

Sau một thời gian nghiêm mật luận chứng cùng thực nghiệm với động vật, loại gien này bị tiêm vào một số cơ thể đối tượng nghiên cứu trong quân đội, Zagora Abramovich đúng là một trong một trăm đối tượng nghiên cứu duy nhất còn tồn tại, mà sức mạnh mà hắn có được, cũng hơn xa xa tiêm vào gien động vật.

- Gừ ...!

Ngay khi Diệp Thiên còn đứng ở nơi đó miên man suy nghĩ, trong miệng Zagora Abramovich chợt bộc phát ra một tiếng gầm gừ rung trời, hai tay nắm tại ngực chuy đánh vài cái, thân thể thấp xuống, hai chân sau mọc đầy lông màu đen tráng kiện đạp mạnh trên mặt đất, như gấu chó hướng Diệp Thiên mà đánh tới.

Lúc này, trong lòng Zagora Abramovich chỉ có chết cùng giết chóc, sau khi bạo phát cái loại năng lượng gien gấu chó này, nhân tính của hắn cũng mất đi hơn phân nửa, chỉ phản ứng dựa vào một loại bản năng đối với nguy hiểm, coi Diệp Thiên là địch nhân.

- Tới đi!

Nhìn thấy một hành động của Zagora Abramovich, làm cho chung quanh phát ra tiếng nổ lớn, trong mắt Diệp Thiên cũng hiện lên một ánh sao, thân thể không những không lùi mà tiến tới nghênh đón, hữu chưởng nhẹ nhàng đánh tới Zagora Abramovich.

- Phịch phịch!

Một tiếng vang thật lớn, một chưởng Diệp Thiên nhìn qua không mang theo chút khói lửa nào nhưng Zagora Abramovich tránh cũng không thể tránh, căn bản là kém xa, hai bàn tay đấu vào cùng một chỗ phát ra lại kình lực, để không khí chung quanh thành một gợn sóng.

Nhưng kết quả đối chưởng, cũng làm tất cả mọi người mở to hai mắt nhìn, bởi vì dáng người "Nhỏ gầy" Diệp Thiên vẫn còn đứng tại chỗ như cũ, mà con quái vật lớn Zagora Abramovich, thân thể lại bay lên cao vút, ngã thật mạnh ở bảy tám thước xa.

- Thượng đế, hắn quả thực cường tráng và còn mạnh hơn so với gấu chó!

- Trách không được hắn kiêu ngạo như vậy, hóa ra là có thực lực!

Vào giờ khắc này, toàn bộ hội trường trở nên dị thường yên tĩnh, nhưng tâm tư mọi người cũng không hề ngừng chuyển động, bọn họ đều đang một lần nữa định lượng sức chiến đấu của Diệp Thiên, có người thấy rất e sợ, cũng có người không cho là đúng.

Sau khi đánh ra một chưởng kia, Diệp Thiên không tiếp tục tiến công, mà đứng ở tại chỗ thản nhiên nói:

- Bị tiêm vào người gien lạ còn có thể sống sót, xem như ngươi mạng lớn, ta cũng không giết ngươi!

Theo tiếng nói của Diệp Thiên, thân hình khổng lồ té trên mặt đất, Zagora Abramovich giống như quả cầu hơi nhanh chóng biến đổi, ngắn ngủn hô hấp một cái, hắn liền khôi phục thành nguyên dạng, nhưng toàn thân trở nên ngắn lại, không có lông màu đen che dấu, đại vật giữa hai chân cũng hiển lộ ra.

Đột nhiên từ trạng thái biến thân khôi phục lại, Zagora Abramovich như là gặp quỷ, sau khi trừng mắt nhìn Diệp Thiên liền mấy phút đồng hồ, lúc đó mới mở miệng, thanh âm khàn khàn nói:

- Diệp Thiên, cám... Cám ơn ngài!

Trong sàn đấu lớn như vậy, không có bất cứ kẻ nào khiếp sợ hơn Zagora Abramovich, bởi vì chỉ có bản thân hắn mới biết được, sau khi biến thân, chỉ có thể chờ đến khi sức lực cả người toàn bộ tiêu hao hầu như không còn, mới có thể khôi phục được nguyên dạng.

Vừa rồi khi đối chưởng là lúc Zagora Abramovich tự nhiên bị đánh ra trạng thái biến thân, gien gấu chó trong người giống như là gặp thứ sinh vật càng thêm mạnh hơn so với nó, ngoan ngoãn tự động rút lui về, hoàn toàn không chịu khống chế của Zagora Abramovich.

Điều này làm cho Zagora Abramovich sinh ra một loại cảm giác bất lực, hơn nữa hắn cũng hiểu được, nếu không phải Diệp Thiên lưu tình, chỉ sợ sau đó hắn cùng người Nhật lúc nãy cũng không kém là bao nhiêu, chính mình được tiêm vào loại gien gấu, nhưng đầu cũng có thể bị đánh rụng. -

Xoay người trở lại khán đài, cánh tay phải Zagora Abramovich vẫn luôn buông xuống giữ chân, không có ai biết, ngay bên trong giao thủ ngắn ngủi vừa rồi kia, cánh tay phải của hắn đã hoàn toàn gãy nát, bằng không Zagora Abramovich cũng sẽ không dùng tay trái đi bảo vệ tiểu huynh đệ dưới thân.

- Tuy là có chút môn đạo, nhưng chung quy không phải chính đạo, hơn nữa hắn sống cũng không quá lâu!

- Diệp tiên sinh, không biết chúng tôi cũng có thể thỉnh giáo cậu một chút hay không?

Ngay khi Diệp Thiên chuẩn bị quay người trở lại khán đài, trong hội trường vang lên một thanh âm, những lời này không cần đồng thanh phiên dịch Diệp Thiên cũng có thể nghe hiểu, vì thanh âm này chính là tiếng Anh chuẩn, mang theo một giọng Luân Đôn.

- Kỵ sĩ Bàn tròn ư?

Nghe được thanh âm này, ánh mắt Diệp Thiên híp lại, một chút hỏa khí trong lòng nhắm thẳng lên, có phải không nhìn thấy huyết tinh, hiệu quả lập uy không đủ rung động hay không?

- Hội trường có quy định, không cho phép liên tiếp khiêu chiến!

Diệp Thiên còn chưa đồng ý nghênh chiến, thanh âm của Chu Khiếu Thiên liền vang lên, vừa rồi khi Musharraf Witt khiêu chiến Dracula, hắn có thể cảm nhận được sự cường đại của mấy người Anh quốc này, sợ sư phụ xuất hiện điều gì ngoài ý muốn.

- Đương nhiên, nếu Diệp tiên sinh yêu cầu nghỉ ngơi, vậy tôi không ngại chờ một lát!

Đứng ở chỗ ngồi của người Anh quốc, biểu hiện của Musharraf Witt rất có phong độ, Diệp Thiên biểu hiện ra ngoài cường đại tuy rằng để hắn cảm thấy khiếp sợ, nhưng không đủ để khiến cho hắn sợ hãi, xuất phát từ tham lam đối với cuốn sách kia, cuối cùng Musharraf Witt đã đứng dậy.

Diệp Thiên lắc lắc đầu, nói rằng:

- Tôi không cần nghỉ ngơi, nhưng ông còn chưa đủ mạnh, muốn cùng tôi luận bàn, ba người các ông cùng lên đi, nếu không... Tôi sẽ không tiếp nhận!

- Cái gì? Một chọi ba?

- Người trẻ tuổi kia thực sự cho rằng hắn là thượng đế à, kỵ sĩ bàn tròn là dễ đối phó như vậy à?

Diệp Thiên vừa nói ra khỏi miệng, hội trường lại sôi trào lên, hôm nay Diệp Thiên mang cho bọn hắn "Kinh hỉ" thật sự là nhiều lắm, vốn phải là một buổi giao lưu dị năng giả toàn thế giới, quả thực đã thành biểu diễn cá nhân cho Diệp Thiên.

Mà ngay cả trên mặt Dracula cũng lộ ra vẻ giật mình, hắn biết rõ lợi hại của Musharraf Witt, vị chánh án giáo đình Musharraf Witt này lại là kỵ sĩ trưởng trong những kỵ sĩ bàn tròn, trên tay có một kiện thánh vật, chỉ là bởi vì vật kia, Dracula mới nhượng bộ lui binh.

- Cậu đang nói thật à?

Sống gần ngàn năm, giống lão quỷ như Musharraf Witt, sớm đã sẽ không cần thể diện giống như những người trẻ tuổi như, lập tức mở miệng nói rằng:

- Diệp tiên sinh, nguyện vọng này của cậu chúng tôi đương nhiên có thể thỏa mãn, nhưng, nếu chúng tôi thắng, hy vọng cậu có thể đem bản tà thuật ma vương lưu truyền tới nay kia, giao cho giáo đình chúng tôi bảo quản, tránh cho nó lại đi làm nguy hại thế nhân!

Nghe được những lời này của Musharraf Witt, mọi người nhất tề toát ra một cái ý niệm trong đầu:

- Vô sỉ, quá vô liêm sỉ! ...

Những người tham dự hội nghị cũng chưa ai có thể nghĩ đến, đường đường kỵ sĩ bàn tròn Anh quốc, nhân vật số hai trong giáo đình, cư nhiên không cần liêm sỉ, nói ra lời như thế?

- Trên đời này làm sao mà nhiều người mặt ngoài ra vẻ đạo mạo, bên trong lại là ti tiện như vậy?

Diệp Thiên vi khẽ lắc đầu, trên mặt tuy rằng còn mang theo nét mỉm cười, nhưng trong lòng đã sát khí bốn phía, cho dù Diệp Thiên tu luyện tới giả đan kỳ, cũng bị những lời này chọc giận thiếu chút nữa chửi má nó.

- Hoàn toàn có thể, chỉ cần các ông có thể thắng hoặc là giết chết tôi, quyển sách đó lập tức thuộc sở hữu của các ông!

Diệp Thiên với tay, bộ sách sinh tử vốn đặt ở trong tay Chu Khiếu Thiên bị hắn lăng qua, ánh mắt mọi người cũng vẽ thành một đường cong, gắt gao dừng ở trên bộ sách sinh tử!

Sau khi nhìn sách sinh tử trên tay Diệp Thiên, sắc mặt Musharraf Witt hơi biến đổi, tuy rằng hắn có thánh vật hộ thân, nhưng bản thân cũng không biết thánh vật có chế áp được quyển sách kia không, lập tức nghiêm nghị nói:

- Quyển sách này là vật tà ác, cậu không thể lại dùng!

- Được, tôi không cần, các ông ba người, đến đi!

Diệp Thiên từ nhỏ đã đi theo sư phụ Lý Thiện Nguyên hành tẩu giang hồ, đồ đệ đầu đường phường quân tử tiểu nhân thấy quá nhiều, nhưng duy độc phản cảm nhất loại người làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ như Musharraf Witt này, rõ ràng là ham muốn bộ sách sinh tử của chính mình, còn cố tình nói khiến cho đại nghĩa về mình, sắc mặt xác thực khiến Diệp Thiên buồn nôn.

- Nói như thế nào mình cũng là người Trung Quốc, những lão gia này coi như là cung kính đối với bản thân, vậy vì quốc gia làm chút sự tình đi!

Nhìn xuyên một bộ khôi giáp võ sĩ giống như là từ thời Trung cổ, ba người từ khán đài đi xuống, Diệp Thiên híp mắt lại, người quen hắn tất sẽ biết, mỗi khi Diệp Thiên lộ ra vẻ mặt này, cũng chứng minh hắn đã nổi sát tâm.

Đem bộ sách cầm trong cất vào đến trong ngực, Diệp Thiên đi đến cạnh cái bàn trong hội trường, ký tên của mình tại hiệp nghị sớm đã viết sẵn.

Ba kỵ sĩ bàn tròn kia tại Anh quốc và Âu Châu lực ảnh hưởng thật sự quá lớn, nếu như không có hiệp nghị này, chỉ riêng thân phận chánh án giáo đình của Musharraf Witt, liền đủ để làm cho rất nhiều tín đồ giáo đình cuồng nhiệt tới tìm chính mình gây phiền toái.

- Diệp tiên sinh, nghe tiếng đã lâu, còn nghe Trung Quốc có rất nhiều kỳ nhân dị sĩ, vẫn luôn chưa thể lĩnh giáo, đúng là tiếc nuối, còn xin Diệp tiên sinh xuất thủ lưu tình!

Sau khi cùng ký tên trên hiệp nghị, ba người Musharraf Witt đứng ở đối diện Diệp Thiên, tạo thành hình tam giác vây quanh Diệp Thiên, bọn họ tin tưởng sau khi động thủ, ba người tất thành thế giáp công, đó cũng là cách đối địch của Musharraf Witt cùng hai lão bằng hữu ứng dụng mấy trăm năm nay.

- Jesus chúa cứu thế tại Âu Châu đứng hàng đầu, cũng không biết có tiếng không có miếng hay là thực sự mới thực lực?

Diệp Thiên thở dài, vẻ mặt buồn bã, nói rằng:

- Thực hận không thể sinh ra sớm một ngàn năm, có thể biết được phong thái tiền bối tiên hiền!

*****

Diệp Thiên nói cũng không phải đang cố làm ra vẻ, hắn nói rất đúng. Hiện giờ địa cầu đang bị vây ở thời đại mạt pháp, thiên địa linh khí thiếu thốn, ngoài những lão nhân dùng bí pháp như tín ngưỡng lực này sống ngàn năm, cho dù là giới tu đạo hay là dị năng giả nước ngoài, đều có người mới gia nhập.

Mà niên đại mà Jesus chúa cứu thế sống cũng là người mạnh xuất hiện lớp lớp, dù là tại thế giới phương Tây hay là Trung Quốc. Trong niên đại đó nhất định có nhiều câu chuyện phấn khích. Khiến người nhịn không được khát khao hướng tới.

- Lớn mật nhỉ, đích danh chủ nhân là ngươi có thể gọi thẳng à?

Sau khi nghe được lời nói của Diệp Thiên, một vị kỵ sĩ bên cạnh Musharraf Witt lớn tiếng gầm lên.

- Ông ta chỉ là chủ nhân của các ông, có quan hệ gì cùng tôi đâu!

Diệp Thiên ung dung cười, Jesus giáo tuy rằng rất lớn, nhưng cùng thích ca mâu ni cũng không khác nhau, đều là đại thần thông tu giả, người như vậy tại Trung Quốc cũng có rất nhiều, Diệp Thiên tin tưởng Trương Tam Phong so với hai người này tuyệt đối là chỉ mạnh hơn chứ không kém.

Chẳng qua những người của Trung Quốc đó. Nhiều người ẩn cư núi rừng, rất ít người hiển hiện tại thế gian, nếu không đừng nói như là những tu giả thượng cổ, ngay cả với tu vi của Diệp Thiên, muốn lưu bạch cốt tại dân gian, cũng không phải chuyện thực khó khăn. Chỉ cần hắn muốn, cũng có thể làm được như là thích ca mâu ni hoặc là Jesus chúa cứu thế.

Cho nên đối với những lớp người tiên hiền, Diệp Thiên nhiều nhất chỉ có thể gọi được với một tiếng kính ngưỡng, nhưng muốn cho hắn quỳ bái, cũng là không có khả năng, tu giả nghịch thiên tu hành, không sợ thiên địa quỷ thần. Lại có thể sẽ đi kính bái một pho tượng nước ngoài à?

- Tâm linh của ngươi đã bị ma quỷ ăn mòn, để ánh sáng của Chủ thần tinh lọc ngươi!

- Thật là có chút kỹ thuật...

Nhìn thấy động tác ba người, mắt Diệp Thiên nhảy nhót, nếu dùng tiêu chuẩn giới tu đạo đến phân chia cảnh giới ba người, Musharraf Witt có thể là tu vi tiên thiên trung kỳ, mà hai người khác, lại là tiên thiên sơ kỳ, bọn họ sở dĩ có thể sống lâu như vậy, có lẽ có liên quan cùng tín ngưỡng lực ngưng tụ trong cơ thể kia.

Nếu một mình đấu, Diệp Thiên tuyệt đối có thể giết bất cứ người nào bọn hắn trong một giây, nhưng ba người liên thủ, khí thế tăng vọt rất nhiều, cũng có xu thế chống đỡ được Diệp Thiên, hơn nữa kiếm chữ thập trong tay Musharraf Witt kia mũi nhọn ẩn hiện, hiển nhiên không phải một vật tầm thường.

Từ sau khi bước vào hội trường này, lần đầu tiên Diệp Thiên lộ ra vẻ trầm mặc, dưới chân trải ra tư thế, trăm ngàn năm qua, thế lực nước ngoài cố nhiên không thể tiến vào Trung Quốc, nhưng người tu đạo Trung Quốc cũng không phát triển ở hải ngoại, chứng minh vẫn có một nguyên nhân nhất định.

- Sát!

Trong miệng Musharraf Witt phát ra một tiếng gào to, trường kiếm vung lên, đánh xuống đầu Diệp Thiên, coi trường kiếm trở thành đại đao mà sử dùng, một tiếng rít phá không trung vang lên, sát khí tận trời từ kiếm tràn ra, hiển nhiên thanh trường kiếm này đã từng ăn no uống say không ít máu tươi con người.

Cùng lúc đó, hai trường kiếm trong tay hai kỵ sĩ khác lại giống như là độc xà, hướng về hai bên Diệp Thiên, để cho hắn tránh cũng không thể tránh được, người ở bên ngoài nhìn vào, ba thanh trường kiếm phong bế không gian trước người Diệp Thiên, ngoài một đường là lui về phía sau, diệp thiên không còn lựa chọn khác.

Trường kiếm chưa chạm vào thân, Diệp Thiên đã cảm giác được một tia kiếm khí nghênh ngang mà đến, trong lòng cũng tự nghiêm nghị, ngay cả tu luyện tới giả đan kỳ, hắn cũng là cơ thể huyết nhục, một kiếm này mang theo cương khí, luôn có thể gây tổn thương đến tính mạng của hắn.

Nhưng một trận chiến này ý định của Diệp Thiên là muốn lập uy, căn bản là không nghĩ sẽ lui về phía sau, lập tức thân hình bất động, ngón trỏ hai tay khẽ động, nhanh như thiểm điện từ trong người bắn ra trước, liên tiếp hai tiếng giòn vang, hai thanh kiếm thập tự bị chấn trụ bay cao lên.

Sau khi bắn ra hai ngón tay, Diệp Thiên lại tiến tới, thân hình nhanh như thiểm điện khi đến trước người Musharraf Witt, thu hồi cánh tay phải gấp khúc, một cái khửu tay đánh vào cổ Musharraf Witt, động tác tuy rằng không có gì mạnh, nhưng thực dụng cực kỳ.

- Lớn mật thật!

Cả đời này Musharraf Witt Nam chinh Bắc chiến, từ vũ khí lạnh đến vũ khí nóng, đã trải qua không biết bao nhiêu trận chiến đấu, kinh nghiệm của hắn cũng phong phú cực kỳ, thân thể nghiêng một bên, dùng vai trái cố đối kháng khửu tay Diệp Thiên đánh đến, tay phải run lên, bổ vào không trung làm cho trường kiếm quỷ dị di chuyển thành đường cong, tiếp tục hướng về phía tim của Diệp Thiên.

Một cử động kia của Musharraf Witt cực kỳ đột nhiên, ngay cả Diệp Thiên đều không nghĩ tới, đáy lòng báo động làm cho cơ bắp đầu vai hắn hoạt động, trái tim như là chợt tụt xuống hơn mười cm, ngay khi khửu tay phải của hắn đánh trúng bả vai Musharraf Witt, trường kiếm cũng đâm vào bên trong vai trái hắn.

Một tiếng cộng hưởng, thân thể hai người vừa chạm vào nhau liền phân ra, Musharraf Witt lướt ngang hướng phía bên phải ra ngoài bảy tám bước, mà Diệp Thiên lại bắn lên phía trước, để mà hóa giải kiếm khí đâm vào trong cơ thể.

Sau khi đứng lại, Diệp Thiên hít vào một hơi thật sâu, bên trong đan điền thực khí tuôn ra, nháy mắt đã đem kiếm khí xâm nhập trong cơ thể kia đuổi ra ngoài, đồng thời thịt sau cơ vai co duỗi, phong bế miệng vết thương lại.

- Được lắm, rất thủ đoạn, một người có được hai pháp bảo, ta thấy coi thường ngươi, cơ đốc giáo có thể có được nhiều tín đồ như vậy, truyền thừa nhiều năm như vậy, quả nhiên có chỗ độc đáo!

- Thủ thuật của Chủ thần, các ngươi có thể hiểu biết được à?

Bên trong màn hào quang màu trắng vờn quanh thân Musharraf Witt kia, lại được bộ khôi giáp màu trắng thời Trung cổ phụ trợ, càng phát ra vẻ thần thánh, vươn tay nhẹ nhàng bắn ra, chỗ mũi kiếm trường kiếm tay phải chảy xuống một tia máu tươi, cũng bị khôi giáp hấp thu đi vào.

- Diệp Thiên, chỉ cần ngươi giao ra bộ sách tà ác kia, ta nghĩ... Chủ thần sẽ tha thứ cho ngươi!

Lần này Musharraf Witt nói rất có khí phách, nhưng không có ai biết, lúc này trong lòng Musharraf Witt cũng đang khiếp sợ không thôi, khôi giáp hắn mặc trên người cùng trường kiếm trong tay đều rất mạnh, là thánh vật số lượng không nhiều lắm của giáo đình, truyền thuyết là năm đó mười hai môn đồ của Jesus mới có được.

Trường kiếm chủ công, nhưng đánh trúng Diệp Thiên, Musharraf Witt lại cảm giác như là đâm vào một cái gối bông, không chút nào bị lực áp, chỉ có thể nhè nhẹ chạm trên thân thể Diệp Thiên.

Khôi giáp chủ thủ, nhưng dưới một khửu tay kia, khôi giáp nội chứa tín ngưỡng lực lại thiếu chút nữa bị đánh tan, ngay cả có khôi giáp bảo hộ, Musharraf Witt vẫn cứ cảm giác ngũ tạng lục phủ đang bốc lên, một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.

Có được hai thánh vật, Musharraf Witt đều thiếu chút nữa ăn đòn chí mạng, điều này làm cho trong lòng hắn sinh ý lui, chỉ cần Diệp Thiên đồng ý giao ra quyển sách kia, hắn cũng không muốn cùng đối phương đọ sinh tử đến cùng, sống tuổi tác càng lớn, người ta cũng lại càng quý trọng sinh mệnh của mình.

- Thật đúng là bởi vì tham vọng không sợ chết, đến hiện tại cũng không quên sách sinh tử được à?

Từ năm mười lăm tuổi đi theo sư phụ hành tẩu giang hồ, Diệp Thiên lần đầu tiên bị thiệt thòi lớn như vậy khi động thủ cùng người khác, trên mặt nụ cười đến mức gần như điên dại, há mồm vừa phun, một đạo ánh sáng bạch quanh quẩn ở tại quanh thân Diệp Thiên.

- Các ngươi có kiếm, Diệp mỗ cũng có kiếm, nhưng muốn nhìn kiếm ai càng thêm sắc bén!

Diệp Thiên khởi động thần thức, bản mạng phi kiếm trên không trung vẽ một tàn ảnh, hai kỵ sĩ đứng ở bên người Musharraf Witt chưa kịp đưa ra bất cứ phản ứng nào, cũng cảm giác vị trí cổ họng chợt lạnh, chóp mũi truyền đến một mùi máu tươi rói.

Musharraf Witt so với đồng bạn mau lẹ hơn, ngay khi Diệp Thiên phóng xuất ra phi kiếm, trong lòng liền dâng lên một cảm ứng nguy hiểm, vội vàng giơ thánh kiếm lên.

Nhưng trong tai chỉ truyền đến "keng" một tiếng, Musharraf Witt liền kinh hãi phát hiện, thánh kiếm có được tín ngưỡng lực từ vô số tín đồ kia, thế nhưng từ đoạn giữa gãy ra, ngay sau đó từ mi tâm đến chóp mũi và kéo dài đến ngực bụng, một hơi lạnh từ trên cao truyền xuống đến trong đầu óc.

- Chuyện gì xảy ra?

Từ khi Diệp Thiên thả ra phi kiếm tấn công địch đến lúc thu hồi, động tác cực nhanh giống như điện quang lóe lên, mọi người vây xem, thậm chí đều không thấy rõ bạch quang kia là cái gì.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-798)