← Ch.1113 | Ch.1115 → |
Đoạn Tây Lâu nói việc này cho Đường Phong nghe, Đường Phong cũng cẩn thận nhìn lại, phát hiện xác thực giống như lời hắn nói, lấy bình thúy ngọc làm trung tâm, trong phương viên một trượng xung quanh có chín phiến đá khắc chín chữ số khác nhau, những chữ số được khắc bao gồm từ một đến chín được sắp xếp không có quy luật nhưng kỳ thực có liên quan tới nhau, hoàn toàn tương ướng.
Đường Phong cảm thấy có chút quen mắt, không khỏi mở miệng nói:
- Đây không phải...
- Cửu Huyền Đồ?
Thần sắc Đoạn Tây Lâu chấn động.
- Mang cửu lý một tả tam hữu thất, nhị tứ vi kiên, lục bát vi đủ, lấy ngũ ở giữa, ngũ phương bạch quyển giai dương sổ, tứ ngung điểm đen vi âm sổ, là Cửu Huyền Đồ không sai, đại ca có nhận ra loại đồ này sao?
- Ừm.
Đường Phong gật đầu, chẳng qua cái tên này cũng lần đầu tiên mình nghe được, có lẽ do cách gọi của hai thế giới khác nhau.
- Ở đây không thể vô duyên vô cớ xuất hiện một Cửu Huyền Đồ, có thể đây chính là mấu chốt để phá giải cục diện tại đây.
Đoạn Tây Lâu nhíu màu, tuy rằng cơ quan then chốt bên ngoài hắn chỉ cần liếc mắt là thấy, nhưng cơ quan then chốt bên trong cơ quan then chốt thì hắn có chút không rõ ràng. Làm sao để phá trận Cửu Huyền Đồ này? Đoạn Tây Lâu suy nghĩ một lát cũng chỉ nghĩ đến một khả năng duy nhất.
- Đại ca, cứ thế này cũng không phải biện pháp hay, ta nghĩ chúng ta phải thử một phen.
Đoạn Tây Lâu trầm ngâm nói.
- Thử thế nào?
Đường Phong hỏi.
- Thủ pháp ám khí của đại ca tinh diệu, ta nghĩ đại ca hãy dùng ám khí để đánh tới những phiến đá kia, lấy trình tự từ nhỏ tới lớn, đầu tiên là số một, nếu như ta đoán không sai thì đây chính là phương pháp phá giải cơ quan then chốt tại đây.
- Được.
Phương pháp của Đoạn Tây Lâu nói cũng chính là phương pháp Đường Phong nghĩ tới, chẳng qua không dám xác nhận mà thôi. Đường Phong còn hỏi thêm một câu:
- Nếu như phương pháp này không được?
- Vậy thì chỉ có thể buông tha.
Đoạn Tây Lâu cười khổ một tiếng, không thể phá giải cơ quan then chốt, cho dù bình thúy ngọc có chứa linh đan quý trọng thế nào thì hai người cũng đừng mong lấy được.
- Ngươi đợi một lát, ta để cửa phòng mở, vạn nhất có điều gì không thích hợp thì hai huynh đệ chúng ta cũng có đường thoát.
Thực ra cửa phòng không khó mở, chỉ cần xúc động cơ quan then chốt liền có thể mở ra. Đợi đến khi cửa phòng mở ra thì Đường Phong hướng mắt tới Đoạn Tây Lâu, ngầm hội ý với hắn xem có ổn hay không, nếu không thì nhanh chân chạy trốn, đồng thời lấy chín thanh phi đao ra từ trong Không Gian Mị Ảnh.
Hít sâu một hơi, Đường Phong rung cổ tay, dùng thủ pháp Cửu Tinh Liên Châu ném phi đao ra ngoài, chẳng qua thủ pháp này không phải chân chính là Cửu Tinh Liên Châu mà có chút cải biến tăng tốc độ bắn lên.
Sưu sưu sưu... tiếng gió xé vang lên, chín thanh phi đao xếp thành một hàng thẳng tắp bay ra ngoài, hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu vô cùng cảnh giác nhìn chăm chăm vào động tĩnh trong phòng.
Bay được nửa đường thì đột nhiên chín thanh phi đao tản ra nhất tề đổi đường đi của chúng, trong nháy mắt đánh thẳng vào chín phiến đá tạo thành Cửu Huyền Đồ xung quanh bình thúy ngọc.
Đinh đinh đang đang.
Một chuỗi thanh âm giòn giã vang lên, chín thanh phi đao hầu như cùng lúc đánh vào trên chín phiến đá, thực ra trong lúc đánh vào vẫn có trước có sau.
Dưới sự khống chế chuẩn xác của Đường Phong, chín thanh phi đao đánh vào trên chín phiến đá theo thứ tự từ một đến chín theo lời dặn của Đoạn Tây Lâu.
Chuyện này còn chưa hết, sau khi đánh trúng vào chín phiến đá thì chín thanh phi đao bay ra giữa không trung chạm vào nhau rồi bay về quỷ dị.
Rắc rắc...
Một âm thanh nhẹ vang lên từ dưới chân, hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu khẩn trương nhìn chăm chú vào biến hóa của gian phòng, nhưng cơ quan then chốt bên trong gian phòng cũng không bị xúc động.
Đường Phong giơ tay lên liền bắt được chín thanh phi đao bay trở về lần thứ hai.
- Đại ca thật có bản lĩnh.
Đoạn Tây Lâu tán thưởng từ đáy lòng.
Nếu cơ quan then chốt không bị xúc động mà truyền tới âm thanh như thế này chỉ chắc chắn đã bị phá giải. Chẳng qua thủ pháp của Đường Phong vô cùng tinh mỹ, cho dù Đoạn Tây Lâu có nghĩ thế nào đi chăng nữa cũng đã xem đủ, Đoạn Tây Lâu tự cảm nhận chính mình không thể nào làm được tới loại trình độ này, muốn đánh ra những thanh phi đao kia không chỉ cần có thực lực mà còn phải có kình lực xảo diệu ở bên trong, mà một bên là kình lực xảo diệu, một bên là ám khí trong tay, hai thứ này không có nửa điểm liên quan với nhau.
- Đoạn huynh khen nhầm rồi.
Đường Phong đáp lại một câu.
- Chúng ta hãy nhìn xem bình bình thúy này có cái gì.
Hai người phá giải cơ quan then chốt bên trong căn nhà không khó nhưng không có nghĩa rằng nó thực sự đơn giản như vậy. Đổi lại là người khác thì cho dù biết phương pháp phá giải cũng phải tự mình ra chạm vào chín phiến đá trong Cửu Huyền Đồ, có thể tưởng tượng được tâm lý lúc đó khủng hoảng đến mức nào.
Cơ quan then chốt trong phòng bị phá, tự nhiên không còn có nguy hiểm.
Hai người nhanh chân bước tới bên cạnh bình thúy ngọc, Đường Phong đưa tay tóm lấy bình ngọc, Đoạn Tây Lâu thì ngồi xuống phía dưới để tìm chú giải về đan dược trong bình ngọc. Mỗi một linh đan tìm được ở bên trong Đan Điện đều có chú giải của nó, dù sao các chủng loại linh đan vô cùng nhiều, nếu không có chú giải sợ rằng có người đạt được linh đan nhưng không biết tác dụng của nó.
Những chú giải này lúc thì khắc vào nơi đặt linh đan, lúc thì viết ở phía trên bình ngọc.
Ví dụ như Kiền Nguyên Sinh Linh Đan Đường Phong lấy được bên trong Hư Thiên Thủy Điện, chú giải của nó được khắc ở phía trên thạch liên.
- Chú giải tại đây.
Trong lúc Đoạn Tây Lâu ngồi xuống thì Đường Phong liền mở bình ngọc, hắn lấy một tờ giấy từ bên trong ra ngoài đưa cho Đoạn Tây Lâu, còn chính mình nhẹ nhàng ngửi mùi vị bên trong bình ngọc.
Mùi thơm ngát phức mũi, linh đan thật tốt, nó khiến cho tâm tình thư sướng giống như thể hồ quán đỉnh.
Híp mắt nhìn lại, bên trong bình thúy ngọc chỉ có một viên đan dược, viên đan dược có màu sắc đen kịt, tròn vo to chừng ngón tay cái.
- Đây là đan dược gì?
Đường Phong quay đầu hỏi Đoạn Tây Lâu.
Đoạn Tây Lâu không có phản ứng, hai mắt hằn trừng trừng ngây ngốc nhìn chằm chằm vào tờ giấy trên tay, vẻ mặt hiện lên thần thái không thể tin tưởng, miệng há rộng ra không khép được, phảng phất như thấy chuyện tình không bình thường.
- Đoạn huynh?
Đường Phong lại gọi một tiếng.
- Đại ca, chúng ta giàu to rồi.
Cuối cùng Đoạn Tây Lâu cũng phục hồi lại tinh thần, máy móc đưa lại tờ giấy trở về.
Đường Phong vô cùng nghi hoặc, tuy rằng đã sớm biết đan dược bên trong bình thúy ngọc được định trước là không phải vật bình thường nhưng bộ dáng phản ứng của Đoạn Tây Lâu có chút quá mạnh.
Tiếp nhận tờ giấy rồi liếc mắt nhìn bên trên, Đường Phong cũng ngây người tại chỗ.
- Vậy mà có loại linh đan này trên đời?
Đường Phong tự hỏi tuy rằng chính mình không phải có kiến thức sâu rộng, thông hiểu cổ kim nhưng ít nhất kiến thức cũng không ít, nói thế nào cũng đã lăn lộn trên giang hồ nhiều năm như vậy, những chuyện sóng gió nào chưa từng xông qua?
Nhưng hiện giờ tìm được đan dược này, ngay cả nghĩ hắn cũng chưa từng nghĩ qua.
Duyên Niên Đan! Ăn vào giúp tăng tuổi thọ!
Trên tờ giấy chỉ có một chú giải đơn giản như vậy nhưng căn bản không thể hình dung được tác dụng cường hãn của linh đan này.
- Đây là đan dược thượng cổ đã bị thất truyền nha!
Đến bây giờ Đoạn Tây Lâu còn chưa hồi phục lại chấn động, miệng liên tục lải nhải:
- Phát đạt rồi, phát đạt rồi, thực sự phát đạt rồi.
Nhìn bộ dáng này của hắn, Đường Phong nhịn không được muốn cười. Trong lúc đối mặt với các cơ quan then chốt cổ quái khiến người khác ngạc nhiên thì Đoạn Tây Lâu vẫn cơ trí bày mưu tính kế, rất có phong phạm đại sư, không nghĩ rằng một viên linh đan khiến cho hắn thất thố như vậy.
- Đoạn huynh đã nghe qua loại linh đan này sao?
Đường Phong hỏi.
- Phải.
Đoạn Tây Lâu gật đầu như gà mổ thóc.
- Phương pháp luyện chế linh đan thượng cổ đã bị thất truyền từ lâu, tiểu đệ không nghĩ rằng có thể thấy được tại chỗ này.
- Tuy rằng tác dụng của Duyên Niên Đan không nhỏ nhưng cũng không khoa trương như ngươi nói vậy chứ?
Đường Phong có chút không cho là đúng, nếu nói có một linh đan giúp mình tấn chức lên Linh Giai thượng phẩm thì tất nhiên Đường Phong không còn ý kiến gì, nhưng linh đan này chỉ giúp tăng thêm tuổi thọ, chẳng qua giúp người khác sống lâu thêm một thời gian mà thôi.
- Đại ca hãy ngẫm lại tỉ mỉ, hiện giờ cao thủ Linh Giai thượng phẩm trong thiên hạ người nào không phải tu luyện ít nhất năm, sáu mươi năm, người nào không có bảy tám mươi tuổi, tuy rằng nói đến Linh Giai thượng phẩm thì tuổi thọ tăng lên không ít nhưng chẳng qua có thể sống được hai ba trăm năm mà thôi. Một vị cao thủ Linh Giai thượng phẩm có thể bảo đảm lâu dài cho một gia tộc không bị suy thoái, mà một viên Duyên Niên Đan ít nhất cũng có thể giúp cho những người đó sống lâu thêm vài chục năm hoặc thậm chí cả trăm năm. Đây là đại sự liên quan tới sự hưng suy của cả một gia tộc. Còn chưa nói tới những Linh Giai trung phẩm trên đời không thể tấn chức, thọ nguyên của bọn họ đến hết, nếu như cho bọn chúng một viên Duyên Niên Đan, nói không chừng trong lúc còn sống bọn họ có thể tấn chức. Cho dù là bởi vì mình hay vì gia tộc thì viên Duyên Niên Đan vẫn là một vật báu vô giá.
Nghe Đoạn Tây Lâu nói như vậy, Đường Phong cũng ý thức được chỗ trân quý của viên linh đan này.
Vừa rồi hắn cũng chỉ suy nghĩ trên lập trường của chính mình, hiện giờ mình còn trẻ, mới có hai mươi tuổi, đương nhiên Duyên Niên Đan không có lực mê hoặc lớn.
- Tiểu đệ dám khẳng định, nếu viên đan dược này được bán bên ngoài thì giá trị của nó không thua kém một linh mạch!
Ngữ khí của Đoạn Tây Lâu chắc nịch.
- Ngươi cầm.
Đường Phong đưa bình ngọc màu xanh qua bên Đoạn Tây Lâu.
- Đoạn gia của ngươi cần phục hưng, viên linh đan này vừa lúc có chỗ sử dụng.
Tuy rằng Duyên Niên Đan quý trọng nhưng chỉ có một viên, hai người Đường Phong và Đoạn Tây Lâu tự nhiên không có biện pháp chia đều.
Đường Phong nguyện ý cho linh đan đi cũng bởi vì hắn không có chỗ dùng tới linh đan này, dù sao đi nữa hai người vẫn còn tiếp tục tầm bảo, chắc chắn vẫn còn tìm được linh đan hữu dụng đối với mình, đến lúc đó chính mình lấy cũng không muộn.
Nhưng mà Đoạn Tây Lâu lại như cầm một củ khoai lang nóng bỏng tay đưa bình thúy ngọc trở lại.
- Đại ca đừng hại tiểu đệ.
Đoạn Tây Lâu cười khổ liên tục.
- Tuy Duyên Niên Đan là vật báu vô giá nhưng tiểu đệ không dám lấy. Thất phu vô tội, hoài bích có tội, gia tộc của tiểu đệ sa sút, nếu như có người khác biết Đoạn gia cất giấu loại linh đan này thì mười người còn lại cũng đừng mong sống. Hơn nữa trước đây tiểu đệ đã lấy không ít linh đan hữu dụng cho nên viên Duyên Niên Đan này đại ca hãy cầm lấy đi, tiểu đệ chỉ lấy những linh đan hữu dụng với Đoạn gia, như vậy là đủ rồi.
Lời nói của Đoạn Tây Lâu thành khẩn, Đường Phong nghĩ cũng có chuyện như thế, tuy rằng viên Duyên Niên Đan này chỉ có chính mình và Đoạn Tây Lâu biết nhưng nếu quả thực hắn cầm về Đoạn gia thì khó tránh khỏi lộ ra tin tức, tai vách mạch rừng khắp nơi trong thiên hạ, ai dám đảm bảo thứ này sẽ không mang tới tai họa ngập đầu cho Đoạn gia?
- Vậy cũng được, nếu lúc sau tìm được linh đan hữu dụng thì ngươi cứ mở miệng là được.
Đường Phong gật đầu thu bình ngọc màu xanh vào trong Không Gian Mị Ảnh.
Đoạn Tây Lâu cười nói:
- Đại ca thật có lòng tốt, tất nhiên tiểu đệ sẽ không khách khí.
- Đi ra ngoài trước đã.
Tìm được một viên Duyên Niên Đan bên trong gia nhà, có thể nói đó là chuyện vui ngoài ý muốn. Giá trị của viên linh đan này thậm chí còn quý trọng hơn viên Kiền Nguyên Sinh Linh Đan Đường Phong lấy được từ bên trong Hư Thiên Thủy Điện.
Có lẽ cũng do Đoạn Tây Lâu đã nói qua từ trước, tuyệt thất xuất hiện bên trong Hư Thiên Thủy Điện cho nên bảo bối bên trong cũng không quá quý trọng.
Mở cửa phòng, hai người đều chưa kịp đi ra ngoài thì thấy một người đang đứng trước phòng, tuổi tác của người này nhìn qua không lớn, có lẽ chỉ khoảng chừng hai mươi lăm hai sáu, dáng vẻ nho nhã tuấn tú, tuy không được gọi là mỹ nam nhưng lại có khí chất khiến người khác muốn bái phục.
Người này muốn vào trong phòng, còn Đường Phong và Đoạn Tây Lâu muốn đi ra ngoài, suýt chút nữa đụng vào nhau.
Sáu con mắt nhìn nhau, tất cả đều sửng sốt trong chốc lát.
Phòng ốc trong Hư Thiên Điện có vô số, có thể gặp nhau trùng hợp như vậy cũng khiến cho tất cả có chút ngoài ý muốn. Mà xác thực Đường Phong và Đoạn Tây Lâu rất may mắn, nếu như không phải hai người tiến vào trong phòng sớm một bước thì không chừng viên Duyên Niên Đan bên trong đã bị người khác lấy đi.
- Thì ra là đã có người a.
Người nọ khẽ mỉm cười một tiếng liền nghiêng người tránh qua một bên.
Đường Phong và Đoạn Tây Lâu gật đầu nhanh chóng bước ra ngoài.
Đứng ở giữa cửa phòng, nam tử trẻ tuổi cười mỉm cười nhàn nhạt, hắn nhìn Đường Phong và Đoạn Tây Lâu từ trên xuống dưới, tuy rằng khuôn mặt bình thản nhưng trong ánh mắt có một loại cảm giác cao cao tại thượng không hề che giấu.
← Ch. 1113 | Ch. 1115 → |