← Ch.176 | Ch.178 → |
Đôi trưởng kia ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Thiếu hiệp, Ngạo Hàn tông các ngươi đang ở tại khu vực Tử Nguyệt điện ở phía tây thành nội, thiếu hiệp có thể trực tiếp tới thẳng đó.
Phong vẫn Vô Ngân gật đầu, sau độ cố ý nói:
- Ta vẫn luôn lịch làm ở hải vực, lần này lòng nóng như lửa đốt chạy về tới hoàng thành, cũng không quay về hội hợp cùng đại đội nhân mà của tông môn, chẳng hay Ngạo Hàn tông chúng ta có bao nhiêu người tới đây? Tông chủ cũng cùng đi chứ?
- Thiếu hiệp, Ngạo Hàn tông chủ cùng với Định Hải tông chủ, Ngọc Nữ tông chủ, Thần Chưởng tông chủ, Thái Huyền tông chủ đang ở hoàng cung, ở một chỗ với hoàng đế bệ hạ. Lần này quý tông có trên trăm đệ tử tiến vào hoàng thành.
Đội trưởng kia nói liền một hơi.
Phong Vân Vô Ngân trong lòng căng thẳng... Con em hắn, cái tên chó má Ngạo Hàn tông chủ này cũng tới, hơn nữa còn có hơn trăm đệ tử Ngạo Hàn tông tiến vào hoàng thành, hắc hắc, đội hình thật lớn! Không biết Chúc lão có tới hay không.
Phong Vân Vô Ngân trực tiếp đi vào hoàng thành, trong lòng cũng thoáng có phần kích động. Phải biết ràng, hoàng thành chính là trung tâm chính trị văn hóa tài chính của một đế quốc. Đại lục Huyền Tôn lấy võ để luận địa vị, cao thấp ra sao, toàn bộ đều được dùng vũ lực để nói chuyện. Cũng có thể nói hoàng thành, hoàng gia, chính là trung tâm vũ kỳ của cả một đế quốc.
Hoàng thành thống soái năm đại tông môn, tàng long ngọa hổ! Có người nói, trong năm đại tông môn, một số Thái thượng trưởng lão thành Thánh, hoặc là tiến vào Vô Biên Hải Vực thăm dò mạo hiểm, hoặc là tiến vào vị diện cao cấp, nếu không thì chính là được hoàng gia mời chào, trấn thủ hoàng thành.
Tài phú của hoàng gia nếu như so với tông môn thì giàu có hơn nhiều, nội tình thâm bất khả trắc. Dùng số tài phú đó để cung dưỡng một ít cường giả Thánh giai vân còn dư dả.
- Trong giới tán tu, thậm chí là ở trong tông môn đều khó có thể nhìn thấy cường giả Thánh giai. Thế nhưng ở trong hoàng thành thì lúc nào cũng có cường giả Thánh giai tồn tại. Nói không chừng vận khí tốt là có thể gặp được một hai người như vậy.
Phong Vân Vô Ngân lặng lẽ tiến vào hoàng thành.
Đập vào mắt hắn lúc này chính là phồn hoa thịnh thế! Rộng lớn khí phái!
Phong Vân Vô Ngân quét mắt nhìn một lượt, số lượng người trong tầm mắt hắn không có một vạn thì cũng phải có tám ngàn.
Còn có vô số võ giả đi lại như mắc cửi.
Võ giả cảnh giới Hậu Thiên ở trong hoàng thành đều cúi đầu bước đi, võ giả Tiên Thiên Cương Khí cảnh cũng chẳng có bao nhiêu cảm giác ưu việt hơn người, sắc mặt không buồn không vui, võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh mới thoáng tỏ ra có một chút địa vị. Chỉ có võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh mới có bộ dáng ưu phi sắc vũ, hào hứng vui vẻ.
Diện tích hoàng thành rộng lớn, kiến trúc cao chót vót, đình đài ngàn tòa, lầu các vạn tầng, đường xá rộng lớn, không nhiễm một hạt bụi.
Phong Vân Vô Ngân bước đi ở trong hoàng thành, phảng phất như lạc vào tiên gia động phủ trong mộng ảo, có một số võ giả cưỡi mành thú đà thuần hóa qua lại trên đường. Thậm chí còn có cả một số mãnh thú Tiên Thiên phẩm chất cực cao bị thuần hóa làm tọa kỵ.
Trong hoàng thành còn có nội hồ, thuyền hòa, du thuyền chi chít như sao trên trời, ở xa xa có thể thấy được, một số văn nhân mặc khách đứng ở đầu thuyền ngâm thơ vẽ tranh, vô cùng phong lưu. Những ca cơ yểu điệu xinh đẹp thì cất cao giọng hát, gảy đàn thổi sáo, ngân lên những khúc nhạc du dương thấu lòng người.
Rất khó có thể dùng văn chương để miêu tả chính xác được sự phồn hoa của hoàng thành đế quốc Chiến Tần.
- Đây quả thực là địa phương hưng thịnh nhất trên thế gian.
Phong Vân Vô Ngân cảm thán trong lòng. Chẳng qua ngẫm lại một chút, Thần Kiếm đế quốc đà đang tìm cách xâm chiếm đế quốc Chiến Tần. Phồn hoa thịnh thế trước mắt này, có thể duy trì bao lâu đây?
Phong Vân Vô Ngân mang linh hồn của một người xuyên việt, tuy ràng đứng trong hoàng thành của đế quốc Chiến Tần nhưng cũng không hề có bất kỳ cảm giác tự hào vinh dự nào. Hắn chỉ như là một người ngoài, mang ánh mắt thưởng thức để quan sát hết thảy.
Phong Vân Vô Ngân cũng không vội đi tìm đại đội nhân mà Ngạo Hàn tông để tập hợp, chẳng qua có phần hăng hái tùy ý dạo chơi du ngoạn bên trong hoàng thành.
Chơi đùa hơn tiếng đồng hồ, Phong Vân Vô Ngân chọn lấy một tửu lâu ven hồ, gọi một bàn ăn thịnh soạn nhất lên, một mình độc ẩm.
Thực khách trong tửu lâu đa phần đều là thương nhân đại phú đại quý, vương công quý tộc, đương nhiên cũng không thể thiếu võ giả.
Trong mười bàn thực khác, cũng phải có đến 3, 4 bàn là của hào khách giang hồ. Tất cả đều hưng phấn đàm luận về cuộc giao lưu năm tông ngày mai.
Nhưng hào khách giang hồ này đều không câu nệ tiểu tiết, lúc nói chuyện cũng không có kiêng kỵ gì hết.
Phong Vân Vô Ngân vui mừng chăm chú lắng nghe.
- Trác đại ca, ngươi là võ giả tới từ Ngạo Hàn tông, ở trong Vô Biên Hải Vực cũng lập được cơ nghiệp to lớn như vậy, lần này đi tới hoàng thành có phải là để trợ uy Ngạo Hàn tông không?
Một bàn thực khách võ giả phía bên phải Phong Vân Vô Ngân đều có tinh thần khí độ bất phàm, khí vũ hiên ngang, toàn bộ đều là tông môn chính thống. Chẳng qua những võ giả này tuổi tác đều đà ngoài 40, xem ra đà thoát ly tông môn khá lâu, quanh năm lịch làm tại hải vực.
Một bàn mười mấy người, trong đó có tới 4 cường giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh. Khí tức sâu như biển lớn, lại còn có một loại khí phách như núi cao, tuyệt đối không thể khinh thường.
Trác đại ca kia diện mạo hào sảng, tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, thần quang nội liễm, uống một ngụm rượu rồi nói:
- Đương nhiên! Tuy ràng ta lịch lãm bên trong hải vực vài chục năm, rất ít khi quay về tông môn, thế nhưng cũng không thể thay đổi sự thực ta là môn nhân của Ngạo Hàn tông! Lần này giao lưu thi đấu vũ kỹ năm tông, hoàng gia đưa ra thưởng lớn, rất nhiều nhân tài tông môn cũng không quản đường xa vạn dặm từ hải vực, thậm chí là từ trong một số vị diện đặc thù quay trở về tham gia thi đấu. Ngạo Hàn tông chúng ta lần này rất có hi vọng đoạt được giải nhất đoàn thể. Còn vị trí đệ nhất, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đà là vật trong tay của Sở Phong rồi!
- Sở Phong? Không phải là Sở Phong mấy năm gần đây danh tiếng đang thịnh ở hải vực, lấy sức một mình tiêu diệt 14 đầu yêu thú Tử Khí cảnh trên Cự Miết đảo, chém giết tán tu cao cấp hơn ngàn người, đồng thời đánh chết tứ kiệt Thần Thủy Tông của đế quốc Phong Hoa đấy chứ?
Một võ giả Tiên Thiên Hạo Khí cảnh ngồi cùng bàn vô cùng kinh ngạc hỏi dò.
- Đúng vậy!
Trác đại ca cười cười nói:
- Sở Phong này tuổi tác bất quá mới chỉ 29, vậy mà đã có thể chiếm được 9 tòa hải đảo cỡ trung, 1 tòa hải đảo cỡ lớn trong Vô Biên Hải Vực, có được mấy trăm võ giả Tiên Thiên đi theo, hơn vạn nô lệ, là hào kiệt một phương.
- Hắc hắc! Nguyên lai Sở Phong là đệ tử Ngạo Hàn tông. Thực sự là không ngờ được! xem ra trong đám thanh niên trẻ tuổi, Sở Phong chính là nhân vật dân đầu của Ngạo Hàn tông.
Một võ giả Tiên Thiên Tử Khí cảnh gật đầu nói, trong ánh mắt toàn bộ đều là tán thưởng.
- Các vị huynh đệ, các ngươi đều là võ giả đế quốc úy Lam, cũng không rò ràng được sự tình của đế quốc Chiến Tần chúng ta, đế quốc Chiến Tần có thể xuất hiện ra một anh tài như Sở Phong kỳ thực cũng không dễ dàng.
Trác đại ca kia thổn thức cảm thán nói:
- Phải biết ràng trong mười ba đế quốc của đại lục Huyền Tôn, tông môn trong đế quốc Chiến Tần tương đối ít, chỉ có năm đại tông môn, nhân khẩu cũng chỉ thuộc tầm trung đẳng trong thiên hạ, xác suất sinh ra bất thế thiên tài so với đế quốc Úy Lam các ngươi thì kém hơn nhiều.
Phong vẫn Vô Ngân trong lòng ngạc nhiên, xem ra trong 10 võ giả dự thi mà Ngạo Hàn tông phái ra lần này, có một tên cực mạnh hình như là Sở Phong, ở trong Vô Biên Hải Vực cũng xông xáo được danh tiếng rất khá, là bá chủ một phương, hơn nữa tiến vào hoàng thành để quan sát cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông lần này không đơn giản chỉ riêng võ giả đế quốc Chiến Tần, mà còn có cả võ giả của các quốc gia khác.
Đúng lúc này, ở phía bàn bên trái có vài tên thanh niên khí tức cực kỳ yêu dị, lớn tiếng nói:
- Sở Phong Ngạo Hàn tông thì có tài cán gì chứ? Ta thấy tất cả đều chỉ là hư danh thôi, sao sánh bàng được Mạc Thu Sương đại ca của Thái Huyền tông!
- Hả?
Bàn bên kia lấy Trác đại cạ dẫn đầu, tất cả đám võ giả ở đó đều liếc mắt nhìn sang, trong mắt toàn bộ đều là phẫn nộ.
Phong vẫn Vô Ngân cũng nhìn về phía mấy tên thanh niên yêu dị kia.
Chỉ thấy đám thanh niên đó tuổi tác vẫn còn rất trẻ, đều chỉ khoảng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, làm da trắng nõn, tu vi ước chừng là Tiên Thiên Tử Khí cảnh. Thế nhưng toàn thân bọn họ lại tản ra một loại lệ khí như thực chất, còn có cả khí tức thê lương thượng cổ thấu phá ra, tựa như là những lão giả đã sống đến vài nghìn tuổi.
Bộ dáng trẻ tuổi, khí chất lại già nua!
- Hóa ra là yêu thú biến ảo thành hình người!
Trác đại ca thầm nói một tiếng, sự tức giận trong ánh mắt cũng che giấu đi, tựa hồ không muốn dây dưa cùng với mấy tên thanh niên yêu dị này, chỉ nói vọng sang đó một câu:
- Phiền toái chỉ vì nhiều lời, mấy vị, các ngươi hành sự nói chuyện, tốt nhất nên chú ý đúng mực. Nơi này dù sao cũng là quốc gia của loài người...
- Ha ha ha!
Một thanh niên yêu dị khinh thường cười to:
- Mạc Thu Sương đại ca của Thái Huyền tông là huynh đệ kết bái của chúng ta, có được truyền thừa của thượng cổ Yêu Đế, nắm trong tay thủ đoạn có thể trích tinh cầm nguyệt, chắc chắn sẽ đoạt lấy vị trí đệ nhất của cuộc giao lưu vũ kỳ lần này! Cái tên Sở Phong kia, kết cục cũng chỉ là một chiêu miểu sát mà thôi! Ha ha ha! Không tin thì cứ nhìn đi!
- Truyền thừa Yêu Đế?
Đám võ giả cùng bàn Trác đại ca kia quay sang nhìn nhau, chỉ cảm thấy kinh tâm động phách.
Phong vẫn Vô Ngân cũng khẽ nhướng mày:
- Xem ra, cuộc giao lưu vũ kỹ lần này cũng không phải chỉ đơn giản như vậy. Đệ tử trở về tham gia thi đấu của các tông phái đều có kỳ ngộ, đều có tạo hóa, đều là những tinh anh đã có quá trình xông xáo ở hải vực. về phần các loại truyền thừa Yêu Đế mà nói, chắc chắn là cực kỳ kinh khủng. Ta muốn thu được vị trí đệ nhất cuộc thi này cũng vô cùng khó.
Đám võ giả trong tửu lâu bởi vì ủng hộ những người khác nhau nên cũng nảy sinh ra sự tranh chấp nhất định. Chẳng qua ở trong hoàng thành pháp luật nghiêm ngặt, đám võ giả cũng không đếm mức dám vung tay, cuối cùng cũng chỉ dừng lại ở đôi lời tranh chấp cạnh khóe.
Phong vẫn Vô Ngân trầm mặc không lên tiếng, càn quét sạch bàn thức ăn trước mặt rồi vỗ vỗ bụng, cũng tạm lửng dạ, lúc này mới thanh toán rồi đứng dậy rời đi.
Ra khỏi tửu lâu đã là chạng vạng tối, ánh hoàng hôn như mộng, sắc đêm như thơ.
Các lộ khác nhân trên thuyền hoa trong hồ đang tận hưởng đủ mọi tư vị ôn nhu. Mặt hồ mênh mông gợn sóng, tiếng đàn hát vui đùa vang lên không ngớt.
Phong vẫn Vô Ngân không có lòng thưởng ngoạn những cảnh sắc này, sau khi hỏi rõ đường xá, liền bước đi về phía khu vực Tử Nguyệt tây thành nội.
Muốn tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ ngày mai, Phong vẫn Vô Ngân còn phải tập hợp cùng với chín tên đệ tử dự thi còn lại của Ngạo Hàn tông để cùng tiến vào trong hoàng cung. Đơn thương độc mà đi vào là không hợp với quy củ.
- Có người nói, trong hàng đệ tử dự thi của Ngạo Hàn tông có một gia hỏa tên là Sở Phong, cực kỳ cường thế, vậy những đệ tử dự thi còn lại thì có tiêu chuẩn ra sao?
Phong vẫn Vô Ngân trong lòng thầm nghĩ, vừa nhanh chân bước đi.
Hoàng thành, Tây thành nội. Khu vực Tử Nguyệt điện.
Nơi này tựa núi kề sông, xây dựng nên hơn mười tòa cung điện nguy nga, mang theo phong cách rộng lớn đại khí.
Trong quảng trường phía trước chính điện của Tử Nguyệt điện.
Một đám võ giả khí tức trầm ổn, hoặc là ngồi ở trong đình hóng mát, hoặc là trực tiếp huyền phù ở trên bầu trời, hoặc là thẳng thắn nằm ngửa dạng tay dạng chân trên mặt đất ngáy khò khò, hoặc là lưu trọng như núi, lau những binh khí trong tay, ánh mắt lạnh lẽo.
Đều là những người có thói quen độc hành.
Trong đó có 9 võ giả tụ tập ở một khu vực trong quảng trường, còn lại hơn trăm tên võ giả khác thì lại cùng với bọn họ phân biệt rõ ràng, bảo trì một khoảng cách nhất định.
- Sở Phong, Trần Bình, Lạc Tống, Chung Nhất Kiếm, Lỗ Hồ, Lưu Phỉ, Văn Sở Sở, bảy người các ngươi chính là những thiên tài kiệt xuất nhất trong đám thanh niên trẻ tuổi từ 25-30, quanh năm thám hiểm bên trong Vô Biên Hải Vực, đã gây dựng nên được cơ nghiệp của riêng mình, rất không tệ. Đặc biệt là Sở Phong, danh tiếng của ngươi ở trong hải vực ngay cả chúng ta cũng đều nghe thấy. Lần này các ngươi được tông chủ triệu hồi tham gia cuộc giao lưu vũ kỹ năm tông, vì Ngạo Hàn tông mà tranh đoạt thể diện, tông chủ cùng ta đều vui mừng không gì sánh được.
Một lão giả áo đen cười dài nói, đúng là đương kim đại trưởng lão của Ngạo Hàn tông.
Ở bên cạnh đại trưởng lão còn có 5 tên trưởng lão khác đứng đó, theo thứ tự là nhị trưởng lão, tam trưởng lão, tứ trưởng lão, ngũ trưởng lão, cùng lục trưởng lão, toàn bộ đều có tu vi Tiên Thiên Hạo Khí cảnh, là tồn tại một bước thành Thánh.
- Hồ Chí Tinh, Mộ Dung Điềm, trong số mười đệ tử dự thi thì tu vi của các ngươi hơi thấp, đều là Tiên Thiên Cương khí cảnh đỉnh phong, lại còn chưa được đi qua hải vực lịch lãm. Chẳng qua tông chủ xem trọng tiềm lực của các ngươi, cho nên đã ban cho các ngươi tư cách dự thi, các ngươi cần phải nắm thật chắc lấy cơ hội lần này, trong lúc thi đấu cố gắng rèn luyện vũ kỹ, ma luyện tâm chí, cầu mong đột phá. Cuộc thi đấu này qua đi, các ngươi cũng sẽ có được cơ hội tiến vào trong hải vực lịch lãm. Đám người Sở Phong cùng Trần Bình đều là sư huynh của các ngươi, nếu như các ngươi muốn đi hải vực lịch lãm, vẫn còn phải dựa vào những vị sư huynh này.
Đại trưởng lão quay sang nói với hai tên đệ tử dự thi trẻ tuổi khác ở một bên.
- vẫng, đại trưởng lão!
Hồ Chí tinh cùng Mộ Dung Điềm đều cung kính trả lời. Sau đó đi tới phía trước Sở Phong khom lưng hành lễ nói:
- Sở Phong sư huynh!
Sở Phong, hai mươi tám hai mươi chín tuổi, khí tức lưu trọng, thường thường có một màn tử quang lưu chuyển bên ngoài thân thể hắn, cho thấy tu vi của hắn là Tiên Thiên Tử Khí cảnh, vẻ mặt của hắn toàn bộ đều là lạnh lẽo, phảng phất như không có một chút biểu tình nào thuộc về nhân loại. Dư quang nơi khóe mắt đôi lúc còn bắn ra những tia sát ý.
- Cút ngay.
Sở Phong nhàn nhạt nói với Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm.
- Ạ?
Hồ Chí Tinh, Mộ Dung Điềm, hai thanh niên trẻ tuổi tài tuấn, bị Sở Phong đột ngột quát mắng liền thoáng có chút ngây ra. Bọn hắn theo bản năng muốn phát tác, lại bị uy áp lạnh lẽo như thấm sâu vào cốt tủy của Sở Phong áp bách tới mức không dám thốt nên lời.
Trong mỗi một lỗ chân lông toàn thân Sở Phong đều dâng lên hàn ý, phảng phất như có mấy ngàn vạn những vòng xoáy vòi rồng nhò xíu quấn quanh hắn. Hắn chậm rãi nhắm mắt lại, không nói thêm nửa lời nào nữa.
Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm úp bộ mặt nóng vào cái mông lạnh của người khác, phân nộ lui lại, đi tới trước người một nam tử da ngăm đen. Nam tử ngăm đen kia khoanh chân ngồi dưới đất, đang chà lau một thanh trường kiếm tinh cương, bên trong ánh mắt toàn bộ đều là cũng chiều, phảng phất như hắn đang lau một tác phẩm nghệ thuật mà mình yêu thích nhất.
- Trần sư huynh, từ lâu đã nghe qua những sự tích huy hoàng của ngươi tại Vô Biên Hải Vực, chém giết tán tu, từ trong tay các thiên tài tông môn khác cướp đoạt lấy hải đảo, uy danh của ngươi như sấm rền bên tai, là tấm gương của đám thanh niên trẻ tuổi chúng ta. Ngày sau ở tại Vô Biên Hải Vực, mong rằng Trần sư huynh quan tâm nhiều hơn một chút.
Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm cung kính nói.
- Được, được, chớ có dài dòng huyên náo nữa, đi qua một bên!
Ánh mắt Trần Bình thủy chung không hề rời khỏi trường kiếm trong tay.
Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm lại thêm một phen mất mặt, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, trên trán nổi gân xanh, đều nhanh chóng lui lại phía sau.
Lúc này, đại trưởng lão cùng vài tên trưởng lão còn lại trao đổi ánh mắt với nhau. Đại trưởng lão nói:
- Phàm là thiên tài, đều kiệt ngạo bất tuân, cũng khó trách đám người Sở Phong lại khinh thường Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm. Như vậy cũng tốt, Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm ở trong tông môn đều là thiên tài, chẳng qua còn quá non nớt, chịu chút ngăn trở cũng tốt, nếu như có thể biết nhục, từ nay về sau cố gắp nỗ lực tu luyện gấp bội, đó cũng là một chuyện tốt.
Chợt đại trưởng lão nói với hơn trăm tên đệ tử ở phía sau:
- Các ngươi phải chú ý, đám người Sở Phong chính là tấm gương sau này của các ngươi! Các ngươi đều là những thanh niên có thiên phú cao nhất trong Ngạo Hàn tông, đều trước 30 tuổi đã đạt được tu vi Tiên Thiên Cương khí cảnh, đều là lương đống tương lai của Ngạo Hàn tông, lần này tông chủ cho các ngươi tới để tham quan học hòi cuộc giao lưu vũ kỳ, chính là cho các ngươi cơ hội để tham khảo, mở rộng tầm nhìn! Không nên làm ếch ngồi đáy giếng. Không lâu sau, khi các ngươi có được cơ hội tiến vào Vô Biên Hải Vực lịch lãm, thì cuộc giao lưu vũ kỳ lần này đã sớm mở mắt cho các ngươi! Đối với thành tựu ngày sau của các ngươi cũng rất có ích!
- vẫng! Đại trưởng lão!
Hơn trăm tên đệ tử trẻ tuổi Tiên Thiên Cương khí cảnh, đồng thanh kêu lên. Trong ánh mắt bọn họ đều phóng ra quang mang cuồng nhiệt nóng bỏng. Có đệ tử còn chăm chú nhìn nhóm người Sở Phong cùng Trần Bình, thầm nghĩ... Các ngươi kiêu ngạo cái gì? Đơn giản chỉ là tiến vào Vô Biên Hải Vực sớm hơn mấy năm so với chúng ta, vận khí tốt mà đạt được kỳ ngộ. Có gì đáng đắc chí? Chúng ta tiến vào Vô Biên Hải Vực lăn lộn vài năm, tất sẽ có thu hoạch, đạt được thành tựu, vị tất đã kém hơn so với các ngươi! Trường Giang sóng sau đè sóng trước!
-Hắc hắc!
Lúc này một nam tử vô cùng thấp bé, tướng mạo rất gian trá, xấu xí, ngồi ở dưới đất, trong tay đang cầm gặm vài quả màu xanh thẫm, cười ha hả với Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm:
- Sư đệ, sư muội, các ngươi đừng để ý tới Sở Phong cùng Trần Bình, bọn họ đều là quái vật, tới đây, sư ca cho các ngươi chút chỗ tốt, những trái cây này đều là do sư ca hái được ở trên một tiên đảo vô danh trong hải vực, ẩn chứa thiên địa linh khí, ăn nhiều loại trái cây này sẽ rất có lợi, ảo diệu vô cùng, các ngươi nếm thử xem.
Nói xong, hắn liền ném trái cây đang cầm trong tay cho Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm.
Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm cảm động tới chảy nước mắt, thầm nghĩ đám sư huynh kia đúng là lũ quái đản, chẳng qua vị sư huynh này lại là một người tốt bụng.
- Hi hi hi...
Giữa không trung đột nhiên vang lên một chuỗi tiếng cười như chuông bạc:
- Lỗ sư đệ, ngươi đừng chơi đùa nữa. Ngươi muốn hại chết sư đệ sư muội khả ái này sao? Trọng Thổ quả của ngươi, mỗi một quả đều nặng đến vạn cân, ẩn chứa sức nặng của hậu thổ, nếu như nuốt vào bụng, kẻ nào không có bản lĩnh liền lập tức toàn thân nổ tung mà chết. Hắc hắc, đều là đồng môn, ngay mai sắp phải cùng nhau tham gia thi đấu, ngươi hà tất phải chơi ác như vạy?
-A?
Trọng Thổ quả?
Ân chứa sức nặng của hậu thổ? Mỗi một quả trọng lượng đều vượt quá vạn cân, ăn vào bụng lập tức nổ tan xác?
Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm sợ như gặp độc xà, lập tức rút tay về, sắc mặt đều bị dọa tới trắng bệch.
- Lưu Phỉ sư tỷ, ngươi nói toạc ra như vậy làm gì? Nói ra sẽ không còn được chơi đùa nữa!
Lỗ Hồ kia vẫn như trước gặm một miếng trái cây, trong ánh mắt hắn có sự xảo trá, âm hiểm như lão hồ ly, cứ vậy mà trực tiếp thừa nhận lời nói của lưu Phỉ.
Hồ Chí Tinh cùng Mộ Dung Điềm mồ hôi chảy như mưa, trong lòng đều chửi bới Lỗ Hồ tiếu lí tàng đao.
- Sư đệ, sư muội, các ngươi cũng đừng nguyền rủa chửi mắng ta, ta đang dạy cho các ngươi, trên thế giới này, nhân tâm vô cùng hiểm ác đáng sợ, các ngươi nếu như muốn đi lịch lãm trong Vô Biên Hải Vực, nhất định phải nhớ kỳ một điểm... Tuyệt đối không nên tin bất kỳ kẻ nào! Bao gồm cả chính đồng môn của mình! Vừa rồi nếu không phải lưu Phỉ sư tỷ nhắc nhở, bây giờ các ngươi sợ rằng không chết cũng trọng thương. Ta đã dạy dỗ tốt cho các ngươi, các ngươi còn không cảm tạ ta sao?
Khóe miệng Lỗ Hồ nhếch lên, liên tục cười nhạt.
- Được rồi, Lỗ sư đệ, đám tiểu hài tử còn hôi sữa này có gì đáng trêu đùa?
Chung Nhất Kiếm hình dáng hàm hậu giản dị, cái trán hói trơn bóng, đột nhiên trầm giọng nói:
- Đại trưởng lão, chúng ta bây giờ mới có chín người, còn một đệ tử dự thi nữa ở đâu rồi?
- A...
Đại trưởng lão cười cười quỷ dị:
- Còn có một danh ngạch dự thi, bị tiểu tử tên Phong vẫn Vô Ngân đoạt được. Hắn... ta cũng không biết hắn có thể trở lại hoàng thành hay không. Trước khi cuộc thi ngày mai bắt đầu, nếu như hắn không tới mà nói, chúng ta liền tuyển một đệ tử khác để thay thế danh ngạch của hắn.
-Phong vẫn Vô Ngân?
Lúc này Sở Phong kia bỗng nhiên mở miệng:
- Ta ở trong Vô Biên Hải Vực không có nghe qua cái tên này, chắc là đệ tử trẻ tuổi trong tông môn.
← Ch. 176 | Ch. 178 → |