← Ch.243 | Ch.245 → |
Thật uổng thường ngày ngươi còn đang khoác lác, nói cái gì hằng đêm ngự nữ cả vài chục vẫn bình chân như vại, ta xem, ngươi chỉ dùng ngón tay để chơi đúng không?
- Thu muội muội, chậc chậc, bạch hổ ách... Hóa ra muội là bạch...Ách...
Trên boong tàu, sau khi những người này tỉnh lại, không nhịn được bình luận thân thể của đối phương.
- Được rồi!
La Gian lại nổi giận gầm lên một tiếng:
- Toàn bộ trở lại khoang thuyền, mặc phục rồi trở ra! Mẹ nó, Phấn Hồng Quân Đoàn là bọn đê tiện, quả thực khinh người quá đáng! Không được, ta muốn lập tức đưa tin trở về, để mặt trên phái vài tên cao thủ qua đây, bằng không, không trấn thủ được vùng này!
La Gian và Đoạn Mộc hán tử, hai người trao đổi ánh mắt một chút, sau đó làm ra một quyết định, thêm... Viện binh! Mặc dù có mấy vị trưởng lão Ngạo Hàn Tông ở đây, nhưng bọn hắn vẫn như như trước cảm thấy rất không ổn, quyết định thật nhanh, triệu hóa cứu binh.
Trong long Phong Vân Vô Ngân khẽ động... Lẽ nào muốn mời viện binh tới? Tình thế càng lúc càng phức tạp rồi. Vừa lúc, lão tử đục nước béo cò, quá hay, quá hay! Lão tử sẽ đào móc ra túi tiền đầu tiên từ khi tiến vào Vô Biên Hải Vực.
Đám võ giả trên boong tàu, như ong vỡ tổ xông xuống dưới buồng nhỏ trên tàu, mỗi người đều tự thu thập, thay bộ đồ mới.
- Ừm?
Lúc này, La Gian và hán tử Đoan Mộc đồng thời phát hiện, trong đám người, cũng chỉ có Phong Vân Vô Ngân bình tĩnh nhất, quần áo hoàn hảo không tổn hao gì, biểu tình dường như không có việc ấy. Thật giống như một trường kiếp nạn vừa rồi, không liên quan gì tới Phong Vân Vô Ngân.
Trong lòng La Gian và hán tử Đoan Mộc đều kinh ngạc vô cùng.
- Phong Vân Vô Ngân đúng không? Ngươi qua đây?
Bỗng nhiên La Gian vẫy vẫy tay gọi Phong Vân Vô Ngân.
Sau khi thốt ra lời này, Phong Vân Vô Ngân rõ ràng cảm giác được, khí tức năm nhân vật thần bí đứng ở phía sau La Gian và hán tử Đoan Mộc khẽ biến, lộ ra một cổ giết chóc và sắc bén.
Ngay khi Phong Vân Vô Ngân còn đang chần chờ định nói gì, có một còn thuyền gỗ cỡ trung từ phía sau đuổi theo, một âm thanh nam nhân vang lên, cười ha ha nói:
- Ha ha ha! Đám người Già Thiên Minh, chờ một chút! Chúng ta là người của Hồng Hà Hội, người một nhà, người một nhà!
Lúc này ánh mắt La Gian mới rời khỏi người Phong Vân Vô Ngân, khóe miệng hiện ra một tia tiếu ý dữ tợn, lẩm bẩm nói:
- Mẹ nó, lão tử ăn quả đắng trên người Phấn Hồng Quân Đoàn, đang không biết tìm ai để hả giận, đám ô hợp các ngươi, hết lần này tới lần khác lại đưa lên tới cửa!
Sau một khắc, La Gian hiện ra vẻ mặt tươi cười, vui tươi hớn hở nói:
- A, hóa ra là các huynh đệ Hồng Hà Hội, thật tốt quá! Mau mau lên thuyền nói chuyện!
Không bao lâu sau, hơn ba mươi người nam tử đầu trâu mặt ngựa, từ trên chiếc thuyền gỗ hạng trung kia, nhảy lên boong tàu của Già Thiên Minh.
Những người này, ngoại trừ tên đầu lĩnh là Tiên Thiên Tử Khí Cảnh đỉnh phong ở ngoài, còn lại toàn bộ đều là Tiên Thiên Tử Khí Cảnh sơ kỳ và trung kỳ. Tổng thế lực quá yếu kém.
Tên dẫn đầu chừng hơn bốn mươi tuổi, tướng mạo thấp, cằm nhọn, dưới mép sinh ra hai phiến râu cá trê, cực kỳ hèn mọn. Hắn đi về phía La Gian và hán tử Đoan Mộc cúi đầu khom lưng, mười phần giống nô tài:
- Hắc hắc, các lão gia Già Thiên Minh, này... Tòa đảo nhỏ vô chủ này, là do Hồng Hà Môn của chúng ta phát hiện. Chỉ là, chúng ta biết lực lượng của nhà chúng ta không đủ bản lĩnh nuốt vào tòa đảo nhỏ kia, cho nên mới báo tin tức này cho các lão gia Già Thiên Minh.
- Hắc hắc...
La Gian và hán tử Đoan Mộc nhìn nhau cười, trong vẻ tươi cười toàn bộ đều là ác động và hung tàn.
La Gian chuyển đầu, bộ mặt trở nên hòa ái dễ gần nhìn nam tử hèn mọn kia, cười tủm tỉm nói:
- Vậy Hồng Hà Hội các ngươi sẽ muốn lợi ích gì? Ngóng trông mà đưa thuyền lớn đi trước tòa đảo nhỏ kia, để làm cái gì?
- Hắc hắc...
Hai phiến râu cá trên trên môi của nam tử hèn mọn cực kỳ tức cười, khi hắn cười rộ lên run run như con chuột:
- Các vị lão gia, Hồng Hà Hội của chúng ta buôn bán nhỏ, không dám có hi vọng quá lớn, chỉ hy vọng được phân một chén canh, một chén canh nho nhỏ mà thôi... Coi như làm tiền đi lại cung cấp tình báo... Hắc hắc...
- Ha ha ha ha!
Hán tử Đoan Mộc bỗng nhiên cười to như điên:
- Một đám cẩu! Còn muốn phân một chén canh? Muốn chết?
Đột nhiên, bốn đạo ánh đao sắc bén vô cùng vọt qua như tia chớp, hai tay hai chân hán tử hèn mọn trong nháy mắt bị chặt đứt, trở thành người côn, máu tươi phun ra như giếng trào.
- Ách?
Nam tử hèn mọn vẫn chưa phát giác ra, hắn còn cười hắc hắc nói:
- Hai vị lão gia, ta, vì sao ta bỗng nhiên cảm giác thân thể nhẹ bỗng... Thực sự là cổ quái... A...
Lời còn chưa nói dứt, hắn đã hét ra tiếng kêu thảm đạm tê tâm liệt phế, sắc mặt như giấy vàng, hấp hối sắp chết.
- A? Chạy mau!
Những người khác của Hồng Hà Hội thấy sự tình không ổn, phát ra một tiếng rống, định phi hành chạy trốn.
Hán tử Đoan Mộc bước ra, thần uy như ngục, từng đao hạo khí ngang dọc giao nhau, phong tỏa toàn bộ không gian chiến thuyền, hắn nhe răng cười nói:
- Lưu lại hết đi!
Phụt!
Theo cánh tay La Gian vung lên, một đạo ánh đao xẹt qua một thành viên Hồng Hà Hội, chặt đứt một vật thể như cây côn bay lên, máu tươi nhễ nhại. Trong mắt hắn toàn bộ là sảng khoái, biến thái cười nói:
- Đoan Mộc đại ca, vây đàn cẩu này lại, một đao giết chết, lấy phát tiết mối hận đám đê tiện kia gieo trong lòng chúng ta!
- Đúng nên như vậy!
Hán tử Đoan Mộc tay phải sờ lên hư không, bóp một gã thành viên Hồng Hà Hội thành bụi phấn.
Bọn họ cũng không trực tiếp giết chết cả đám thành viên Hồng Hà Hội, mà chậm rãi bào chế, thỏa thích đùa bỡn, thỉnh thoảng phát ra tiếng cười sảng khoái biến thái.
Phong Vân Vô Ngân chỉ cảm thấy một trận buồn nôn, lúc này không đứng trên sân, bay thẳng đến buồng nhỏ trên tàu. Nhắm mắt làm ngơ.
- Lão gia là một ác nhân, các ngươi rơi xuống trong tay lão gia, chậm rãi thể nghiệm mùi vị tuyệt vời đi!
La Gian một mặt nhe răng cười, một mặt nghĩ mọi biện pháp tàn nhẫn ngược đãi thành viên Hồng Hà Hội.
Hán tử Đoan Mộc bỗng nhiên nói:
- La Gian huynh đệ, năm vị trưởng lão, Phong Vân Vô Ngân kia thoạt nhìn bình tĩnh, khí chất cổ quái...
- Tới trên đảo sẽ tiếp tục ra tay!
La Gian dùng một chưởng đánh một thành viên Hòng Hà Hội thành thịt vụn, điên cuồng nói.
Âm thanh của người mặc áo đen vô cùng thâm thúy:
- Bản thân tên phản đồ Phong Vân Vô Ngân này cực kỳ cổ quái, tới trên đảo phải lập tức ra tay, để muộn sợ sẽ phát sinh biến cố!
Phong Vân Vô Ngân vào một gian phòng nhỏ trong khoang thuyền, một mình một người, đóng lại cửa phòng khoang thuyền, phóng ra đan điền Tiên Thiên Tử Khí, bắt đầu tu luyện Thiên Địa Bá Khí Quyết.
- Ta còn kém một chút liền có thể đột phá bình cảnh đạt đến tiêu chuẩn Tiên Thiên Tử Khí Cảnh đỉnh phong, sức chiến đấu sẽ được đề cao trên diện rộng. Trên tòa đảo nhỏ vô danh kia, không chỉ sản xuất Linh thạch tử khí, mà còn có rất nhiều thế lực muốn chém giết sống mái với nhau, có vô số võ giả bị chết, nạp giới và tất cả tài nguyên, toàn bộ đều thuộc về ta!
- Còn có, đám La Gian và hán tử Đoan Mộc điên cuồng kia, phải tìm cơ hội, giết cả hai. Ta cần rất nhiều tài nguyên để trùng kích cảnh giới. Sợ rằng, muốn hóa tử thành hạo sẽ cần số lượng tài nguyên linh thạch càng thêm khổng lồ, không cướp đoạt, bao giờ ta mới có thể tấn cấp? Hài, nhớ năm đó, ta mới từ Phong Vân gia tộc đi ra, đến Nham Thạch Thành của Ngạo Hàn Tông, nằm gai nếm mật. Khi đó, ta còn thanh thuần chính trực đến cỡ nào, nhưng hôm nay ta lại biến thành kẻ cướp của giết người, cướp đoạt tài sản, cạy nam bắt nạt nữ... Hài, số phận ép buộc!
Đám người Hồng Hà Hội kia kêu thảm cả đêm, đến sáng sớm ngày hôm sau mới không có động tĩnh.
Phong Vân Vô Ngân ngồi thiền một đêm, cơ năng, tinh khí thần toàn thân, đã nổi lên tới trạng thái đỉnh phong.
Phong Vân Vô Ngân chậm rãi đi ra khỏi phòng nhỏ trên boong tàu, vừa lúc thấy người của Già Thiên Minh đang thu dọn rất nhiều mảnh vụn thi thể trên boong tàu ném xuống biển. Toàn bộ boong tàu đều là vết máu, mùi máu tươi nồng nặc bị gió biển thổi lên, cực kỳ buồn nôn.
La Gian giết quá đủ nghiện, cực kỳ vui sướng, quay đầu lại liếc mắt quét Phong Vân Vô Ngân, trên miệng hiện ra một tia ý cười nghiền ngẫm:
- Ha ha ha! Phong Vân Vô Ngân, vì sao ngươi không giết người? Hiện tại ngươi đứng trên ác nhân bảng, xếp hạng 500 ác nhân. Không nên bôi nhọ danh hiệu ác nhân! Ha ha ha!
Phong Vân Vô Ngân thản nhiên cười:
- Giết một ít võ giả tu vi thấp kém, cũng không tính là hành vi hung ác!
- Ừm?
Hai hàng lông mày La gian nhíu lại, muốn phát tác. Lúc này hán tử Đoan Mộc lại hét lớn:
- Tới rồi! Chúng ta đã tới tòa đảo nhỏ vô chủ! Mọi người cẩn thận một chút! Nhớ kỹ, lúc lên đảo có thể tách ra người của Phấn Hồng Quân Đoàn thì cố gắng tách ra. Chờ viện quân của chúng ta đến, nhất định phải trả thù này. Lão tử thực sự muốn nhìn xem Vạn Chỉ Cầm Ma Tố Tịch Dương kia có phải là ba đầu sáu tay? Cũng dám chủ động ra tay đối với người của chúng ta.
Ngừng lại một chút, hán tử Đoan Mộc đắc ý dào dạt nói:
- Lần này, cao thủ tổng bộ phái tới chính là Thiên Diện Nhân Đồ, Trịnh Sảng đại nhân! Xếp hạng 189 trên bảng cao thủ Tứ Giới, là nhân vật vô cùng cao minh. Cũng là một ác nhân không thể ác hơn, bất kể là từ phương diện nào, đều có thể gắt gao ngăn chặn Tố Tịch Dương!
Lời này vừa nói ra, đám người cũ của Già Thiên Minh đều hoan hô như sấm dậy.
Hiển nhiên, Thiên Diện Nhân Đồ Trịnh Sảng kia là một tên cực kỳ kinh khủng, là đại nhân vật có thủ đoạn độc ác.
- Nhân vật xếp hạng 189 trên bảng cao thủ? Sẽ lợi hại tới trình độ nào?
Phong Vân Vô Ngân yên lặng tính toán trong lòng.
- Ta đi tới Vô Biên Hải Vực thám hiểm lịch lãm, chính là muốn được mở rộng tầm mắt, có thể gặp được bao nhiêu nhân vật lợi hại càng tốt. Trăm lợi mà không một hại.
Đúng lúc này, thuyền lớn chậm rãi cập bến.
Bỏ neo tại bên bờ đảo nhỏ.
Phong Vân Vô Ngân giương mắt đảo qua, chỉ thấy trên đảo nhỏ này, xanh um tươi tốt, núi rừng xanh ngắt, bát ngát liên miên, hoa cỏ bốn phía. Có khí thức nồng nặc của hệ sinh thái nguyên thủy.
Chỉ là, thỉnh thoảng thường truyền đến một trận qua đen huyên náo kêu ... Dát! Dát! Dát! Dát, làm mất vẻ yên tĩnh của núi rừng.
Trong bầu trời đảo nhỏ, còn có ngốc ưng chuyên ăn thịt người chết bay qua vun vút.
Quạ đen chính là điềm xấu, ngốc ưng đại biểu thi thể.
- Lên đảo!
Hán tử Đoan Mộc ra lệnh một tiếng:
- Nhắc nhở các ngươi một câu cuối cùng, phỏng chừng bây giờ trên đảo đã tập hợp rất nhiều thế lực! Phấn Hồng Quân Đoàn, Hùng Phong Quân Đoàn, còn có rất nhiều thế lực nhỏ, mọi người nhất định phải cẩn thận! Diện tích đảo nhỏ này phi thường lớn, mấy mạch khoáng linh thạch tử khí kia, đều ở chỗ sâu nhất trong đảo nhỏ này, mọi người nâng dậy tinh thần đi, thận trọng, trước tiên tìm được mạch khoáng linh thạch tử khí rồi nói. Trên đường gặp phải thế lực đoàn thể quy mô nhỏ, trực tiếp diệt rồi nói!
- Vâng!
Mọi người đồng thời lĩnh mệnh, toàn bộ nhảy xuống thuyền, lên đảo nhỏ vô chủ.
Tuy rằng tối hôm qua đã trải qua tai nạn như một hồi ác mộng, thế nhưng đám người mới trải qua một đêm khôi phục, tinh lực tràn trề, lúc này là lần thám hiểu đầu tiên trong đời bọn họ, khó tránh khỏi hưng phấn không hiểu.
Trong lòng Phong Vân Vô Ngân cũng có một chút kích động, trực tiếp cất bước nhảy xuống thuyền, hai chân vững chức dẫm trên mặt đất đảo nhỏ.
La Gian, hán tử Đoan Mộc, năm gã trưởng lão Ngạo Hàn Tông mặc áo đen, đồng thời nhìn bóng lưng Phong Vân Vô Ngân một chút, sau đó nhanh chóng trao đổi ánh mắt. Bọn họ cũng đồng thời nhảy xuống thuyền.
Phong Vân Vô Ngân đi theo đội ngũ Già Thiên Minh, chính thức bước trên đảo nhỏ vô chủ này. Mấy lão nhân Già Thiên Minh đi trước dẫn đường, toàn bộ đều rút sẵn binh khí, trên đỉnh đầu tử khí trường hà, hạo khí trường hà, không dám khinh thường chậm trễ, từ từ tiến sâu vào trong đảo nhỏ.
Phong Vân Vô Ngân một mực hành tẩu theo phía sau, một mặt đưa mắt nhìn chung quanh. Trên đảo nhỏ này, có rất nhiều cây cổ thủ chọc trời, có những cây cối kỳ dị hiếm lạ, căn bản không được miêu tả trong sách ghi chép thực vật của đại lục Huyền Tôn, toàn bộ đều là thực vật thời kỳ thượng cổ. Che trời che đất, lan tràn ra khắp đảo.
Trong không khí có mùi chướng khí của thực vật hư thối phiêu dật, ngưng mà không tan, hiểm ác đáng sợ mười phần. Có thực vật lớn lên như ma cô đầu, xương khô đầu, quái lạ... Đủ loại, giống như kỳ quan.
Ngay khi trong lòng Phong Vân Vô Ngân đang âm thầm kinh ngạc, hai người La Gian và Đoan Mộc Hán Tử bỗng nhiên vọt tới đội ngũ phía trước. La Gian phất phất tay, cười nói:
- Mọi người chờ một chút.
- Lão đại? Ngươi đây là...
Một thành viên trong nhóm mở đường, đi ở phía đầu đội ngũ, bị La Gian và Đoan Mộc hán tử ngăn lại, không khỏi dừng cước bộ, trố mắt hỏi.
- Trừ ngoại trước phải an trong.
La Gian cười quỷ bí, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.
- Lần hành động này của chúng ta, bên trong có lẫn nội quỷ, có ý đồ gây mưa gây gió...
- Cái gì, nội quỷ?
La Gian còn chưa dứt lời, đám lão nhân Già Thiên Minh đều trợn tròn con mắt, kinh hãi gần chết, biểu tình trên mặt vô cùng phong phú, đây đó nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trong ánh mắt đều là biểu tình ngờ vực không xác định.
Phải biết rằng, thám hiểm tại hải vực vô biên, bất luận một cỗ thế lực nào, sợ nhất chính là trong quá trình hành động, đột nhiên xuất hiện ra nội quỷ! Chỉ cần một tên nội quỷ, cũng đủ khiến nhiệm vụ triệt để thất bại, thậm chí toàn quân bị diệt.
Lúc này, tên thanh niên tu kiếm tóc dài che mặt kia cùng với Mao Đại Bổng đều đồng loạt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân. Mao Đại Bổng cười hàm hậu:
- Phong Vân huynh đệ, tối hôm qua ca ca đã thấy khó chịu rồi, mọi người chúng ta ở trên boong tàu đều chiến đấu với đám đàn bà Phấn Hồng quân đoàn, toàn thân không còn phiến giáp để lại... Nhưng, chỉ có một mình ngươi là không có việc gì.
- Hảo huynh đệ, chẳng lẽ ngươi cũng có một chân với đám đàn bà kia?
Cùng lúc đó, tên tán tu tóc dài che mặt kia đã phóng xuất kiếm ý ra ngoài, thiên ti vạn lũ, bách chuyển thiên hồi, bao vây lấy Phong Vân Vô Ngân.
← Ch. 243 | Ch. 245 → |