Vay nóng Tima

Truyện:Bá Khí - Chương 463

Bá Khí
Trọn bộ 770 chương
Chương 463: Toàn bộ chọn đúng!
0.00
(0 votes)


Chương (1-770)

Siêu sale Shopee


Ai có được vận khí nghịch thiên như vậy? Trong một trăm đường hầm tìm ra được một sinh đạo?

Tán tu Ma môn mắt híp kia lại tiếp tục nói:

- Ngàn vạn năm qua, cũng không biết có bao nhiêu người dừng lại trước vách núi này, cũng không biết có bao nhiêu người lựa chọn tiến vào trong tử đạo, thân tử đạo tiêu... Mấy người chúng ta, đi tới trước vách núi này cũng không dưới mười lần, tìm tòi muốn xuyên qua nó, thế nhưng... Ài, mọi biện pháp của chúng ta đều thất bại. Kỳ thực biện pháp tốt nhất, chính là đem theo một số người tới, ném vào trong những đường hầm sinh tử dày đặc này để dò đường. Thế nhưng, người bình thường, chúng ta cũng không thể nào mang vào đây được, khu vực trọng khí kia, trừ khi là bán thần, bằng không cũng không thể nào dễ dàng xuyên qua được. Chúng ta chưa đủ bản lĩnh để mang theo bán thần vào đây chịu chết dò đường!

Bỗng nhiên hắn nhe răng cười lớn, hai mắt tỏa sáng:

- Nhưng hôm nay! Trời ban cho cơ hội tốt! Ha ha ha ha! Vậy mà lại có bảy mươi mốt con dê béo, chẳng hiểu sao lại tới được nơi này... Ha ha ha! Cơ hội trời ban! Một đống đá dò đường! Ha ha ha ha! Ngươi..

Thình lình, hắn trực tiếp chỉ thẳng vào một võ giả ở phía dưới:

- Ngươi lựa chọn một trong số những đường hầm sinh tử này đi! Tiến vào trong đó dò xét! Để chúng ta xem xem, ngươi có thể mèo mù vớ được chuột chết, tìm ra sinh đạo hay không! Nếu như vào phải tử đạo mà hi sinh, vậy coi như ngươi đã cống hiến vì hậu nhân, phát hiện ra thêm một tử đạo, khả năng hậu nhân tìm được sinh đạo cũng tăng lên nhiều, công đức vô lượng! Ha ha ha! Công đức vô lượng! Ngươi đi ra!

- A!!! Không! Không! Sinh đạo, một trăm mới có một, ta đi dò đường chỉ là chịu chết! Không! Ta không muốn đi!

Võ giả bị chỉ trúng kia lập tức hét lên chói tai, cả người quỳ sát trên mặt đất, không ngừng dập đầu

Vách núi chọc trời trong Vạn Kiếm Sơn Trang, đường hầm sinh tử! Đây chính là một lằn ranh sống chết! Muốn có vinh hoa phú quý, muốn cầu được chân lý của kiếm đạo, hoặc là trực tiếp bị xóa sổ, hoàn toàn quyết định bởi một lần lựa chọn này...

Trong 9999 đường hầm sinh tử, trải qua bao đời người tầm bảo dùng sinh mệnh để kiểm nghiệm, đã tìm ra được phân nửa tử đạo, vì vậy người tầm bảo hậu thế cũng giảm bớt được nhiều khó khăn. Nhưng...

Vẫn còn hơn phân nửa đường hầm sinh tử chưa được tìm hiểu đến tột cùng đâu là sinh đạo đâu là tử đạo. Hơn nữa căn cứ vào xác suất mà nói, sinh đạo trong một trăm mới có một! Hay nói cách khác, trong mấy nghìn đường hầm sinh tử còn lại, chỉ có vài chục sinh đạo! Còn lại... toàn bộ đều là tử đạo!

Việc này không dễ dàng chút nào!

Ba gã chuẩn Thần kia lúc trước đi tới vách núi này, vốn đã thúc thủ vô sách, khổ sở không tìm ra cách nào, hiện tại rất vui vẻ, Phong Vân Vô Ngân cùng với đám võ tu cấp thấp lại tới được vách núi bên này, vừa vặn không công đưa tới cho bọn hắn một đám chuột thí nghiệm!

- Ngươi, đứng ra! Lựa chọn một cái đường hầm sinh tử đi! Sống chết do mệnh! Hãy đánh cuộc vận khí của ngươi đi!

Gã tán tu Ma môn mắt híp kia, dùng tinh thần lực của chuẩn Thần trực tiếp tập trung vào một gã tầm bảo trong đám đông, từ khe mắt híp tịt của hắn thẩm thấu ra ý vị âm trầm.

- Không... ta không chọn... ta không chọn..

Gã tầm bảo kia sao dám tùy tiện chọn bừa? Khả năng sống sót chỉ là một phần trăm, ai dám đem cái mạng mình đi đánh cuộc?

Cho dù là Thần giai chân chính, sau khi tiến nhập vào tử đạo cũng đều bị miểu sát trong nháy mắt!

- Ha ha ha ha! Nếu đã tới đây, vậy thì không còn do các ngươi quyết định nữa rồi! Chọn, cũng phải chọn, không chọn, cũng phải chọn!

Ba gã tán tu Ma môn đồng thời cười rộ lên.

- Nếu như ta nhớ không nhầm, ngươi hẳn là một học sinh của một học phủ cỡ trung trên đại lục Đông Hải? Được, tốt, cũng tốt, ngươi có thể không chọn, như vậy, toàn bộ học phủ của ngươi sẽ bị tận diệt, người nhà ngươi, giết chết toàn bộ, thê thiếp ngươi, toàn bộ bán hết bào kỹ viện thấp kém nhất, để cho thợ mỏ luân phiên dày vò... Hắc hắc... ngươi cò con trai, con gái hay không? Toàn bộ đều nấu lên ăn! Được, ngươi có thể không chọn...

Một gã tán tu Ma môn mặt rỗ, mười phần bạo ngược nhìn về phía gã tàm bảo đang quỳ dưới đất xin tha thứ:

- Ngươi có thể không chọn, thân nhân người nhà, giết chết toàn bộ! Không chọn chính là gặp họa tru diệt cửu tộc! Ba huynh đệ chúng ta làm việc từ xưa tới nay, không bao giờ nói tới quy củ, kể cả có chỗ dưa, chúng ta cũng chưa bao giờ sợ hãi, cho dù chúng ta phải đi ám sát, cũng muốn diệt cả nhà ngươi! Ha ha ha ha! Chọn hay không chọn?

Gã thám hiểm bị chỉ đích danh đầu tiên kia sắc mặt lập tức trăng bệch. Hắn thê thiếp thành đàn, nữ nhân đầy nhà, còn có con trai con gái, cháu chắt, phụ mẫu cao đường, huynh đệ thúc bá... Cả một gia tộc to lớn như vậy. Hắn hiểu rõ tính nết của ba gã tán tu Ma môn này, đều là những nhân vật giết người như ngóe, tội ác tày trời, nếu như đã nói muốn tru diệt cửu tộc nhà hắn, vậy thì chắc chắn không phải là nói giỡn...

Gã thám hiểm kia cũng không kêu khóc nữa, sắc mặt đã trở nên đờ đẫn, trực tiếp quay đầu nhìn về phía Đoạt Mệnh công tử anh tuấn bất phàm của học phủ Danh Kiếm:

- Đoạt Mệnh công tử, ngài là học sinh hàng đầu đi ra từ đại học phủ. Là người hiệp nghĩa, bảo vệ chính nghĩa khắp nơi, việc hôm nay, hi vọng ngài có thể đứng ra làm chủ...

Hai hàng lông mày của Đoạt Mệnh công tử khẽ nhíu lại, ngước mắt nhìn lên trời cao, lạnh lùng nói:

- Ngươi vẫn nên chọn đi thôi. Nếu như vận khí tố, ngươi tìm được sinh đạo, liền có thể hoàn toàn thay đổi số phận. Không chọn mà nói, toàn gia đều phải chết...

Tâm tư của Đoạt Mệnh công tử cũng giống với ba gã tán tu Ma môn kia, cũng muốn đem đám người tầm bảo thấp kém phía dưới trở thành vật thí nghiệm. Hắn không muốn tay không mà quay về, hơn nữa, quả thực hắn cũng không dám mạo hiểm đi thăm dò tìm kiếm sinh đạo, tử đạo, trong lòng đã nghĩ: Bản công tử thân phận tôn quý, một bước thành thần, ở bên trong học phủ cũng là học sinh tinh nhuệ, nói một tiếng thiên chi kiêu tử cũng không quá, chẳng lẽ còn bắt bản công tử đi mạo hiểm sao? Một đám kiến hôi các ngươi, cho dù có tu hành thế nào đi nữa, thì cả đời cũng là thân phận thấp kém, các ngươi không đi mạo hiểm, làm pháo hôi thì ai đi?

- Ha ha ha ha....

Gã tầm bảo bị chỉ đích danh kia lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng suy sụp, cứ vậy cười ha hả:

- Được, được lắm, đại nhân vật luôn luôn được khen là xuất thân từ học phủ danh môn, vậy mà tâm tư lại ác độc giống như đám nhân vật ma đạo, chẳng qua chỉ là một đám ra vả đạo mạo, giả nhân giả nghĩa...

- Làm càn!

Hai nha hoàn đứng sau lưng Đoạt Mệnh công tử quát lên một tiếng:

- Đồ đê tiện như chó! Các ngươi không đi chịu chết thì ai đi?

Hai mắt Đoạt Mệnh công tử như đuốc:

- thế giới võ giả, thực lực vi tôn, phàm là kẻ tu hành, ở trong thế giới võ giả đều phân đẳng cấp, giữa ngươi với người đều là không bình đẳng.

- Bản công tử một bước thành thần, còn các ngươi tính là cái gì? Cho dù các ngươi có tu luyện cả đời, trăm triệu năm cũng không thể nào đạt được tới cảnh giới của bản công tử. Các ngươi chính là một đám người hạ cấp! Còn không mau đi lựa chọn đường hầm sinh tử! Các ngươi cứ yên tâm, nếu như chọn phải tử đạo, bất hạnh ngã xuống, bản công tử sẽ trông nom người nhà các ngươi...

Nói xong, trong mắt Đoạt Mệnh công tử cũng dần hiện ra một chút vị đạo bi thương.

- Thằng ôn này thật là giả dối...

Phong Vân Vô Ngân âm thầm nghiến răng chửi mắng.

Gã tầm bảo bị chỉ đích danh kia cũng không dài dòng thêm nữa, trong lòng xác định không thoát chết, liền trực tiếp đứng lên, từ trong mấy nghìn huyệt động trên vách đá chọn lấy một cái, thân hình lập tức hóa thành một luồng kiếm quang, bắn thẳng vào trong huyệt động!

- Vèo...

Trong nháy mắt thân thể hắn tiến vào huyệt động...

Lúc này, bất kể là ba gã tán tu Ma môn hay là Đoạt Mệnh công tử, thậm chí cả Phong Vân Vô Ngân, nhóm người Mộ Dung sư tỷ đều cực kỳ khẩn trương nhìn vào huyệt động kia.

- Vận khí của tên này chắc cũng không tốt được như vậy... có lẽ kết quả chỉ là tử vong..

Phong Vân Vô Ngân sờ sờ, ý niệm vừa lóe lên trong đầu.

- A A A....... .

Trong huyệt động sâu thẳm kia lập tức truyền ra một tiếng gào thét cực kỳ bi thảm! Trong tiếng thét này, tràn ngập khổ sở vô cùng vô tận, đau đớn, tê tâm liệt phế, phảng phất như phải trải qua mấy lần luân hồi địa ngục.

- Bụp!

Một tiếng vang nhỏ, tiếng thét cũng ngừng bặt, chỉ thấy từ huyệt động gã thám hiểm kia tiến vào lờ lững trôi ra một tầng sương trắng, bên trong ẩn chứa oán khí vô cùng nặng nề.

Một loại ý vị như đoạn tuyệt mọi sinh cơ phiên đãng khắp toàn bộ vách đá...

- Là tử đạo. Gã gia hỏa kia đã tử vong trong nháy măt. Hơn nữa, khi chết đi tựa hồ còn gặp phải thống khổ vô cùng lớn.

Trong lòng tất cả mọi người đều thầm đánh giá.

- Tiếp theo! Ngươi!

Đúng lúc đó, trong ba gã tán tu Ma môn, gã mắt híp kia lại chỉ ngón tay về phía bên cạnh Phong Vân Vô Ngân, là một gã đệ tử nội môn của học phủ Tử Anh!

- A!!! Ta? Vì sao lại là ta?

Gã đệ tử nội môn kia, tim gan như muốn vỡ nát trong nháy mắt, gào khóc:

- Không! Ta không muốn chọn! Ta là đệ tử nội môn của học phủ Tử Anh, ta ở trên đại lục Hỏa Nguyên có địa vị ngang bằng với đế vương, ta có thể làm mưa làm gió, hưởng phúc vô tận, vì sao lại bắt ta lựa chọn? Không!

Bất chợt, gã đệ tử nội môn kia lấy từ trong nạp giới ra một tấm linh phù truyền tống, trực tiếp xé rách:

- Ta sẽ quay về học phủ! Ta không muốn đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang này nữa!

- Ầm!

Linh phù nổ tung, liền phát ra một luồng lực lượng truyền tống xoay chuyển thời không...

Thân hình gã đệ tử nội môn kia lập tức bắt đầu vặn vẹo mơ hồ.

- Ha ha ha ha! Còn muốn chạy? Không dễ dàng như vậy đâu!

Gã tán tu Ma môn mắt híp kia tiện tay chộp ra một trảo, một loại pháp tắc nhàn nhạt ùa ra, bao phủ lấy tên k ia, khiến cho thời gian không gian tan biế.

- Bụp!

Cứ vậy trực tiếp tóm lấy gã đệ tử nội môn sử dụng linh phù truyền tống, mạnh mẽ lôi ra từ trong hư không!

- Cái gì? Cái gì? Vì sao lại như vậy... ta... ta đã bắt đầu truyền tống... vì sao?

Gã đệ tử nội môn kia điên cuồng hét lên, vẻ mặt đã hoàn toàn hoảng loạn.

Lúc này Chúc lão ở trong linh hồn của Phong Vân Vô Ngân nhanh chóng lên tiếng:

- Nhóc con, ngươi thấy rồi chứ? Chuẩn Thần đã lĩnh ngộ được một chút pháp tắc Thần giai, khám phá ra được một chút huyền bí của thời gian không gian, sử dụng thuấn di, quyển trục truyền tống, linh phù truyền tống trước mắt chuẩn Thần, trên cơ bản là vô dụng.

Ngừng lại một chút, Chúc lão bỗng nhiên nói:

- Nhóc con, hiện tại định làm thế nào? Cứ luân phiên trở thành vật thí nghiệm như vậy, chung quy sẽ tới lượt ngươi. Liều mạng hả?Dung hợp Thần Lực Chùy vào trong cơ thể, sau đó cùng chém giết với đám chuẩn Thần này? Ở đây có tới bốn gã chuẩn Thần, nhóc con... rất khó giải quyết đó.

Phong Vân Vô Ngân cũng không nói gì, chỉ vô ý thức gãi gãi mũi, ánh mắt nhìn về phía những đường hầm sinh tử chi chít trên vách đá như có điều gì suy nghĩ.

- Mẹ nó! Còn dám sử dụng linh phù truyền tống. Cút cho lão tử!

Gã tán tu Ma môn mặt rỗ vỗ thẳng ra một trảo, bắt lấy tên đệ tử nội môn kia ném vào trong một đường hầm sinh tử.

Rất nhanh...

- A A A!!!!!!

Bụp!

Tiếng hét thảm thiết từ bên trong huyệt động sâu thẳm truyền ra, mang theo những tiếng vọng âm trầm đáng sợ, bên ngoài huyệt động liền bốc lên một cỗ yên vụ màu trắng cùng với oán khí vô cùng vô tận.

Chết!

Gã đệ tử nội môn kia bỏ mình, hắn cũng không có được vận khí nghịch thiên, tiến nhập vào tử đạo.

Một gã tán tu Ma môn có làn da ngăm đen khác đã trở nên tức giận, hai tay liên tiếp chộp ra, tựa như bắt gà con, từ trong đám người tầm bảo liên tục bắt 11 người, mau chóng ném vào trong 11 huyệt động sinh tử.

- Mẹ nó! Cho các ngươi dùng linh phù truyền tống! Thích dùng linh phù truyền tống hả! Một đám kiến hôi đê tiện, còn dám đùa giỡn trước mặt lão tử! Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

- Bụp! Bụp! Bụp! Bụp!

Từ trong 11 huyệt động liên tiếp tuôn ra 11 đoàn sương trắng, 11 luồng oán khí tử vong.

11 người bị ném vào trong huyệt động, toàn bộ đều chết hết!

- A... không... không...

Những gã tầm bảo còn lại đều kinh khủng gần chết, cảm giác được đại họa ập xuống đầu, nguy trong sớm tối, tất cả đều gào khóc, quỳ trên mặt đất cầu xin tha thứ.

- Quá phận!

Lúc này Mộ Dung sư tỷ tiến về phía trước một bước, trên khuôn mặt nàng tuy rằng vẫn còn mang vẻ kinh khủng, nhưng kèm theo đó là vài phần phẫn nộ:

- Đám người các ngươi dám tùy ý mưu hại học sinh của học phủ Tử Anh chúng ta, có chút quá phận rồi đó!

Lần này Mộ Dung sư tỷ dẫn đội đi tới Vạn Kiếm Sơn Trang thám hiểm, không nghĩ tới, sư đệ của nàng lại bị kẻ khác tùy ý bắt bớ, ném vào trong huyệt động mà bỏ mình. Đây quả thực chính là sỉ nhục đối với Mộ Dung sư tỷ, hơn nữa còn là sỉ nhục tới cả học phủ Tử Anh.

- Học phủ Tử Anh? Một trong tứ đại học phủ của đại lục Hỏa Nguyên, viện trưởng là Thần giai, còn có một tên Đông Mục Dã dường như cũng là Thần giai. Lợi hại, lợi hại, chẳng qua, nước xa không cứu được lửa gần, xú nữ nhân, ngươi quát tháo cái gì chứ? Mau chọn lấy một huyệt động sinh tử cho lão tử! Nếu như không chọn... hắc hắc, lão tử nhìn ngươi cũng có vài phần tư sắc đó, ha ha ha ha!

Trong đôi mắt của gã tán tu Ma môn mặt rỗ liền lộ ra một chút dâm tà, dùng ánh mắt vô cùng hèn mọn quét qua quét lại trên thân thể thiếu phụ thành thục trước lồi sau vểnh của Mộ Dung sư tỷ.

- A...

Mộ Dung sư tỷ cũng cảm giác được, bản thân mình ở dưới loại ánh mắt này, lập tức dâng lên một cảm giác quần áo không đủ che thân, cả người như nhũn ra, kiếm khí cùng với pháp tắc Đế giai quanh thân dường như bắt đầu tan vỡ!

Dưới ánh mắt của một gã chuẩn Thần, Mộ Dung sư tỷ có cảm giác bất cứ lúc nào cũng có thể bị miểu sát!

- Mau chọn đi! Bằng không chơi chết ngươi!

Ba gã tán tu Ma môn đều lớn tiếng kêu gào!

Đúng lúc này, Phong Vân Vô Ngân bỗng nhiên bước ra một bước:

- Ha ha ha ha!

- Hả?

Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân.

- A? Thánh giai?... Ha ha ha ha...

Ba gã tán tu Ma môn đều không tức giận, mà ngược lại cười rú lên.

Đoạt Mệnh công tử kia cũng mỉm cười, ánh mắt nhìn về phía Phong Vân Vô Ngân tựa như đang nhìn thấy một con kiến hôi.

Ở sâu trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, Chúc lão khẩn trương nói:

- Nhóc con, muốn liều mạng hả? Hắc hắc, vì hồng nhan mà trùng quan nhất nộ sao?? Hiện giờ ngươi chủ động đứng ra trợ giúp nàng sư tỷ này, nếu như có thể chạy trốn khỏi kiếp nạn, đoán chắc Mộ Dung sư tỷ này tuyệt đối một lòng chung tình với ngươi, hắc hắc, thiếu phụ này cũng không tệ, lấy kinh nghiệm hơn nửa đời người quan sát nữ nhân của lão đầu tử, thiếu phụ này chính là vưu vật...

- Chúc lão, đừng lải nhải nữa!

Phong Vân Vô Ngân cười xong, cũng không dung hợp Thần Lực Chùy vào cơ thể, trái lại còn chậm rãi nói:

- Chư vị, đơn giản chỉ là coi chúng ta thành vật thí nghiệm, vậy cũng đâu cần động một cái là đòi giết, đòi chơi... Ha ha, người của học phủ Tử Anh chúng ta liền nguyện ý phối hợp cùng chư vị là được.

Dứt lời, Phong Vân Vô Ngân liền quay về phía sau, nói với bốn gã đệ tử nội môn đã sợ đến nhũn cả người:

- Chư vị sư huynh, sư tỷ, mọi người ra đây đi, người của học phủ Tử Anh chúng ta sẽ cùng nhau đi lựa chọn huyệt động sinh tử!

- A...

Bốn gã đệ tử nội môn của học phủ Tử Anh, bao gồm cả Mộ Dung sư tỷ đều sửng sốt giật mình...

Phong Vân Vô Ngân đồng thời linh hồn truyền âm đối với bọn họ:

- Đừng chần chờ nữa! Hôm nay, chính là một hồi đại kiếp nạn, nếu như không theo lời chúng mà làm, nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Các ngươi cho rằng còn có thể giãy dụa, có thể lựa chọn nữa sao? Bọn chúng chỉ cần lật tay một cái là có thể bắt chúng ta ném vào trong huyệt động. So với cách đó, còn không bằng bản thân chủ động lựa chọn, có khi còn có một con đường sống.

- Vô Ngân sư đệ, cảm ơn ngươi đã chủ động đứng ra giải vây giúp ta, nhưng mà chúng ta thực sự phải lựa chọn sao? Một trăm chọn một... đơn giản chính là tự sát!

Mộ Dung sư tỷ lập tức truyền âm vào trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.

- Tình thế bắt buộc, không chọn cũng không được nữa rồi. Đối mặt với bốn gã chuẩn Thần, trong chúng ta chẳng ai có biện pháp liều mạng đâu. Được rồi, nếu như muốn giữ mạng, vậy thì hãy nghe theo ta! Mạo hiểm thử một lần! Nghe cho kỹ, giờ ta sẽ nói cho mọi người biết vị trí của 5 động khẩu, các ngươi mỗi người chọn lấy một cái! Nhớ kỹ! Mặc kệ các ngươi có tin tưởng hay không, nói chúng, nếu muốn giữ mạng, tốt nhất nên nghe theo lời ta... Từ dưới cùng tính lên, xếp thứ 12, từ bên trái vào, xếp thứ 77...

Chỉ trong nháy mắt, Phong Vân Vô Ngân nói ra chính xác vị trí cụ thể của 5 động khẩu, vô cùng quỷ dị!

Mặt khác, bản thân Phong Vân Vô Ngân cũng tự lựa chọn lấy một động khẩu!

- Chư vị, chúng ta sẽ tự mình lựa chọn đường hầm sinh tử, cũng không làm phiền chư vị thúc giục...

Phong Vân Vô Ngân nở nụ cười có vẻ vô hại, nói

- Hừ! Như vậy là tốt nhất! Mau lựa chọn đi!

Ba gã tán tu Ma môn đều quắc mắt nhìn trừng trừng, nói:

- Đám tiểu nhân vật như các ngươi, quả thực cũng không đáng để chúng ta đi ức hiếp, tự mình lựa chọn đối với mọi người mới đều có lợi!

Đoạt Mệnh công tử kia cũng hơi nhướng máy nói:

- Động tác nhanh lên một chút, không nên lãng phí thời gian nữa!

- Ách... nhóc con, ngươi đang làm cái gì đấy?

Chúc lão cũng có chút nghi hoặc, lên tiếng dò hỏi bên trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân.

- Đi thôi! Nhớ kỹ vị trí vừa rồi ta nói cho mọi người!

Phong Vân Vô Ngân cũng không nhiều lời, thân hình trực tiếp hóa thành một đạo lưu qunag bay đi...

- Vèo!

Trong nháy mắt đã tiến vào một đường hầm sinh tử!

- Chúng ta cũng đi thôi!

Mộ Dung sư tỷ cười bất đắc dĩ, chẳng qua bên trong ánh mắt của nàng lại tràn ngập kiên định, tựa hồ đối với lời nói vừa rồi của Phong Vân Vô Ngân, đã sản sinh ra một loại tín nhiệm không thể nào miêu tả nổi.

- Vèo

Mộ Dung sư tỷ, dựa theo vị trí động khẩu vừa rồi Phong Vân Vô Ngân nói ra, trực tiếp lắc mình bay vào.

Còn lại bốn gã đệ tử nội môn của học phủ Tử Anh căn bản đã không còn cơ hội cùng với quyền lợi được lựa chọn nữa, cũng đành dựa theo lời dặn của Phong Vân Vô Ngân, lựa chọn lấy một huyệt động sinh tử, bay vào trong đó.

- Ha ha ha, người của học phủ Tử Anh vẫn là sảng khoái nhất, học sinh đi ra từ đại học phủ thật là khác biệt. Mặc dù biết rõ sẽ chết cũng vẫn phải giữ thể diện mặt mũi, đây mới chính là phong độ...

Ba gã tán tu Ma môn đều cười thỏa mãn, sau đó nhìn không chớp mắt về phía động khẩu mà đám người Phong Vân Vô Ngân lựa chọn.

Sáu người Phong Vân Vô Ngân sau khi tiến vào sáu đường hầm, lập tức như đá chìm đáy biển...

Hơn một phút trôi qua, vẫn không phát hiện vụ khí màu trắng cùng với oán khí từ trong huyệt động bay ra...

- Hả?

Ba gã tán tu Ma môn cùng với Đoạt Mệnh công tử kia, khóe mắt không nhịn được bắt đầu giật giật, gắt gao nhìn chằm chằm về phía sáu động khẩu.

Bất chợt!

- Phụt!!!!

Một động khẩu trong số đó, liền tuôn ra một làn bảo quang màu đỏ!

- Mẹ nó! Là sinh động!!!

Gã tán tu Ma môn mắt híp phản ứng nhanh nhất, là người đầu tiên hét ầm lên, trong tiếng kêu tràn ngập hưng phấn không thể nào kìm nén, tựa như đã phát điên...

Ngay sau đó, lại có một động khẩu...

- Phụt!!!

Bảo quang bùng phát, lại là một sinh động!

- Phụt!!!

- Phụt!!!

- Phụt!!!

Bảo quang liên tục bùng lên, cả sáu động khẩu, đều có bảo quang xông ra!

Nói cách khác, 6 người Phong Vân Vô Ngân, toàn bộ đều chọn đúng! Đều là sinh động! Không những không chết, hơn nữa còn đạt được bảo bối!

Đây quả thực chính là kỳ tích! Không, là thần tích!

Nếu như trong sáu người, chỉ có một người chọn đúng, vậy còn có thể quy kết cho vận khí, nhưng hiện tại 6 người này, xác suất từ một trăm chọn ra một, đều đưa ra lựa chọn chính xác, vật không còn là vận khí nữa! Mà là nghịch thiên, là yêu nghiệt!

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng!

- Còn chần chừ gì nữa! Tiến vào sinh động!!! Ha ha ha ha! Không những có thể thu được bảo bối, hơn nữa còn có thể xâm nhập vào nội bộ sơn trang! Ha ha ha! Sinh động đấy! Lão tử chờ đợi mấy trăm năm, rốt cuộc đã tìm ra được sinh động rồi! Đi thôi!

- Vèo! Vèo! Vèo!

Ba gã tán tu Ma môn lựa chọn lấy một sinh động, trực tiếp xông vào.

Trong mắt Đoạt Mệnh công tử tinh mang lấp lánh, nhanh chóng suy ngẫm, mang theo hai nha hoàn đằng sau, xông thẳng về phía huyệt động Phong Vân Vô Ngân vừa mới tiến vào. Trong lòng thầm nghĩ, tiểu tử này có chỗ cổ quái! Cho dù vận khí có tốt đến đâu chăng nữa, cũng quyết không có khả năng chọn ra được 6 sinh động! Vô cùng cổ quái! Chẳng lẽ, hôm nay chính là ngày mà bản công tử công thành danh toại, đạt được đại kỳ ngộ, đại vận khí?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-770)