← Ch.474 | Ch.476 → |
Một thanh niên tài tuấn đến từ học phủ của đại lục khác lộ ra dáng tươi cười ác độc, lớn tiếng nói:
- Hôm nay, mọi người cho chút mặt mũi, không nên tranh giành với bản thiếu gia, tiểu tử này, sẽ cho bản thiếu gia tự tay giết chết.
Vừa dứt lời...
PHỐC ~~
Trong mắt Phong Vân Vô Ngân, hai đạo kiếm khí màu vàng kim óng ánh giảo sát mà ra, thần uy như ngục. Hai đạo kiếm khí giao nhau xoắn một phát, giống như cái kéo, cắt thanh niên tài tuấn kia thành hai đoạn! Sinh cơ diệt sạch!
- Đám các ngươi thật cho rằng ta không dám giết người sao?
Phong Vân Vô Ngân nhe răng cười cười, nhìn chung quanh:
- Còn các ngươi thì sao? Có nhảy dựng lên nữa không? Tốt, hôm nay, ta muốn lập nên danh tiếng đệ nhất nội môn đệ tử Tử Anh học phủ! Đám bọn họ muốn tìm chết, cho dù ra tay, ta giết càng nhiều người hơn, vị trí đệ nhất lại càng thêm huy hoàng! Đám bọn họ toàn bộ đều là đá kê chân của ta thôi! Nhất tướng công thành vạn cốt khô!
Sau khi Phong Vân Vô Ngân dùng thủ đoạn lôi đình trảm sát một người, lập tức liền tạo thành rung động trong khoảng thời gian ngắn. Những cao thủ đại năng này, mỗi người đều ngây ra như phỗng, nín hơi ngưng thần...
Chẳng ai ngờ rằng Phong Vân Vô Ngân thật sự dám giết người!
Chẳng ai ngờ rằng Phong Vân Vô Ngân dám giết người trước mặt chúng nhân như vậy cả!
Chẳng ai ngờ rằng vị ngoại môn đệ tử Phong Vân Vô Ngân này lại dám động thủ trước, giết gà dọa khỉ, không tiếc khiến nhiều người tức giận, muốn giết người liền giết người!
Trên thực tế, đại bộ phận người gây náo nhiệt đã tính toán qua, thế cục chỗ này, Phong Vân Vô Ngân chín thành chín là không dám chủ động ra tay rồi, nhiều nhất chỉ là mồm miệng cứng rắn một chút thôi. Thậm chí có rất nhiều người cũng hoài nghi đầu óc Phong Vân Vô Ngân có vấn đề gì không.
Nhưng là...
Phong Vân Vô Ngân không kiêng kị gì! Muốn giết cứ giết, muốn diệt cứ diệt!
Hung hăng ngang ngược!
Hung tàn!
Thậm chí, còn phát ngôn bừa bãi, muốn trở thành nội môn đệ nhất cường giả nữa!
- Những người đến từ học phủ, đại lục, vị diện khác, ta cuối cùng xin khuyên đám các ngươi một câu, không nên làm loạn! Ta hôm nay chắc chắn sẽ trở thành nội môn đệ tử đệ nhất cường giả của Tử Anh học phủ rồi! Người không phục chết! Đám các ngươi đoán xem, chờ sau khi ta trở thành nội môn đệ nhất cường giả, cao tầng học phủ còn có thể giết ta để đền mạng cho các ngươi không? Ha ha ha ha... Đám các ngươi có chết cũng vô ích thôi! Toàn bộ cút ngay!
Phong Vân Vô Ngân khí tráng như trâu, càng trở nên càng rỡ lớn mật hơn... , dưới mắt không còn ai, thân thể thẳng tắp như là một cây trường thương, đâm rách thương khung!
Mà hắn nói ra lời này, cũng khiến người tỉnh ngộ... Tử Anh học phủ, cực kỳ bao che khuyết điểm, nếu như Phong Vân Vô Ngân quả thật trở thành nội môn đệ nhất cường giả, lấy số tuổi của hắn, thiên phú của hắn, tất nhiên sẽ được học phủ coi như trân bảo, như vậy, hôm nay hắn giết mấy người rãnh rỗi có gì quá đáng đâu?
Giết cũng giết rồi!
Xôn xao
Thoáng cái những người muốn vây xem náo nhiệt kia liền như thủy triều rút đi hơn phân nữa, trong miệng mỗi người đều nói:
- Đây là chuyện nội bộ Tử Anh học phủ, chúng ta cũng không quản nữa, xen vào việc của người khác không được tốt lắm.
- Hắc hắc... Tiểu oa nhi, sự thật chứng minh, gặp phải loại cục diện vây công này, càng sợ hãi thì càng dễ bị người đánh chó mù đường, trái lại, nếu người mới vào đã giết người, giết gà dọa khỉ, chấn nhiếp người khác thì có thể giảm bớt nguy hiểm đi nhiều... Đương nhiên, tất cả đều phải lấy thực lực cường hãn để bảo đảm..
Chúc lão đối với hành vi của Phong Vân Vô Ngân, cực kỳ đồng ý:
- Tiểu Oa Nhi, người hung hăng càn quấy, rất có phong phạm của lão đầu tử ta lúc trẻ... A.... Không, ngươi là trò giỏi hơn thầy mới phải... Tốt, tốt...
- Ngươi... ngươi... ngươi... cái tên cuồng đồ này...
Tên Bắc Hoang hoàng đề khẩu xuất cuồng ngôn, không ai bì nổi kia, lúc này bị khí thế của Phong Vân Vô Ngân dọa cho vỡ mật, run rẩy chỉ vào Phong Vân Vô Ngân.
- Cút xa một chút!
Phong Vân Vô Ngân tay phải vừa lộn, trực tiếp lấy ra Thần Lực Chùy, dung nhập vào thân thể, ngay lập tức, quanh thân cốt cách đại bạo, trong cơ thể phát ra tiếng lách cách, lực lượng liên tiếp kéo lên, quanh thân long phượng trình tường, lập tức đạt tới lực lượng thân thể khủng bố, 11000 Long.
Xôn xao
Thấy Phong Vân Vô Ngân khí tức đại biến, cả người bạo phát ra khí thế hoang dã cuồng bạo, những người còn lại đều lui ra. Cái này cũng cũng không phải nói, những người này đều triệt để e sợ Phong Vân Vô Ngân, mà là chuyện này không đáng để họ dốc sức liều mạng.
Những người của đại lục khác, học phủ, vị diện, đứng ra làm náo động, chõ mõm vào chuyện người khác giờ chỉ còn lại mỗi Bắc Hoang hoàng đế, hắn bị Long uy tản ra khắp thân Phong Vân Vô Ngân triệt để chấn nhiếp, bản năng phát run, muốn rút đi, nhưng lại sợ sợ mất mặt mũi. Bất quá hắn cũng không dám nói một câu ngoan thoại nào với Phong Vân Vô Ngân nữa, nội tâm thập phần biệt khuất.
- Thật to gan!
Chiêm sư t ỷ, Tứ sư ca, Ngũ sư ca, Cẩu sư ca, đồng thời nghiêm nghị kêu to:
- Giết người giữa đường! Còn luôn miệng muốn trở thành nội môn đệ nhất đệ tử! To gan lớn mật!
Chiêm sư tỷ bước ra một bước, chỉ tay vào Phong Vân Vô Ngân:
- Xú tiểu tử! Ngươi còn muốn giết Bắc Hoang bệ hạ? Bắc Hoang bệ hạ, chính là nội môn đệ tử của Trác Nhĩ học phủ, thân phận không phải chuyện đùa, ngươi dám giết hắn, cửu tộc ngươi đều phải bị liên quan, hết thảy tru diệt! Giờ bổn tọa cho ngươi thêm mấy lá gan, ngươi giết ta xem nào!
Vừa nhìn thấy chiêm sư tỷ đứng làm chỗ dựa thay mình, cái kia Bắc Hoang hoàng đế, dũng khí lập tức bốc lên, thập phần dũng cảm khoa tay múa chân với Phong Vân Vô Ngân:
- Đúng! ngươi có gan thì giết bổn hoàng xem thử! Bổn hoàng là nội môn đệ tử của Trác Nhĩ học phủ, ngươi là thứ gì? Bổn hoàng nói một câu nói một câu thôi thì cửu tộc ngươi đều bị diệt sạch rồi, ngươi...
- Phanh!!!!!!
Nói còn chưa dứt lời, tay phải Phong Vân Vô Ngân bỗng động, 11000 long lực bộc phát, tạo nên một bàn tay khổng lồ che khuất bầu trời, trong suốt như ngọc, Long Phượng quấn quanh, lập tức vỗ xuống, đánh Bắc Hoang hoàng đế thành thịt nát! Thi cốt không còn!
- Ha ha, ta giết, vậy thì đã sao!
Phong Vân Vô Ngân thả ra Giao Long, nuốt luôn thi thể dưới đất, cười tủm tỉm nhìn Chiêm sư tỷ, thập phần khiêu khích!
- Ngươi!!!!!!!!
Khuôn mặt lãnh diễm của Chiêm sư tỷ lập tức trắng bệch một mảnh, nàng chủ động đứng ra bảo hộ Bắc Hoang hoàng đế, khiêu khích Phong Vân Vô Ngân, nói rõ Phong Vân Vô Ngân không dám giết Bắc Hoang hoàng đế. Nhưng Phong Vân Vô Ngân căn bản đã hung tàn bạo ngược đến cực hạn, sao có thể cho ai mặt mũi chứ? Huống hồ, Bắc Hoang hoàng đế này luôn mồm muốn tru diệt cửu tộc Phong Vân Vô Ngân, vậy nên Phong Vân Vô Ngân trước tiên làm thịt hắn trước!
Giét Bắc Hoang hoàng đế giống như một cái tát vào mặt Chiêm sư tỷ vậy, hơn nữa còn là một cái tát rất kêu nữa! Một cái tát khiến Chiêm sư tỷ thiếu chút nữa đã nghẹn khuất mà chết rồi.
- Mẹ nó, tiểu tử này, chẳng những tâm ngoan thủ lạt, hơn nữa, chiến lực còn thâm bất khả trắc!
Trong đám người vây xem có một Chuẩn Thần, nhíu mày nói:
- Bắc Hoang hoàng đế kia quanh năm sa vào tửu sắc, là một tên giá áo túi cơm mười phần, bất quá, dầu gì cũng là cường giả Đế cấp ngũ kiếp, lại xuất thân từ Trác Nhĩ học phủ nổi tiếng, không nghĩ đến chỉ vừa đối mặt một cái đã bị chụp chết... Hừ! Tiểu tử kia, vượt cấp giết người như mổ heo chó dê bò, quả thật có tư cách khiêu chiến với đám nội môn đệ tử của Tử Anh học phủ... Chúng ta không nên xen vào chuyện của người khác làm gì, cứ yên lặng theo dõi kỳ biến. Hiện giờ, gây ra động tĩnh lớn như vậy, ta nghĩ ngay cả cao tầng của Tử Anh học phủ, thậm chí là viện trưởng cũng sẽ bị kinh động.
Lúc này, Tam sư ca tướng mạo nhu nhược kia tựa hồ đã thấy chuyện không thích hợp, lập tức móc ra truyền âm linh thạch...
- Đại sư ca! Nhanh trở lại học phủ! Đã xảy ra chuyện! Xảy ra chuyện lớn! Có một ngoại môn đệ tử phát sinh mâu thuẫn với thập đại nội môn đệ tử chúng ta, muốn chém giết! Ngoại môn đệ tử này thập phần tà dị, thủ đoạn hung tàn, chiến lực thâm bất khả trắc, ngươi nếu không trở lại thì ta nghĩ cục diện không dễ thu thập đâu...
Lúc đưa tin, thân hình Tam sư ca hơi khẽ động, đã ngăn giữa Chiêm sư tỷ, Tứ sư ca, Ngũ sư ca, Cẩu sư ca và Phong Vân Vô Ngân, hoa chân múa tay vui sướng nói:
- Dừng tay! Toàn bộ dừng tay! Việc này, ta đã thông tri đại sư ca! Đều dừng tay! Tất cả đợi đại sư ca quay về rồi nói sau!
- Tam sư đệ! Bỏ đi!
Chiêm sư tỷ nổi giận quát một tiếng, tay phải vừa lộn, một cây trường thương liền bị nàng nắm trong tay, thanh trường thương kia quấn quanh vô số hỏa diễm, diễn sinh ra đủ loại hỏa trung đế thú, uy thế tuyệt luân, thần cản giết thần Phật ngăn cản giết Phật. Mũi thương nhấp nhô Thời Không Phong Bạo, Thiên Giới thánh hỏa, Hoàng Tuyền chi thủy. Vĩnh hằng Thần Phong, sa mạc Phong Bạo...
Mũi thương khẽ run lên, một mảng lớn không gian liền bị đâm rách.
Khí tức quanh thân Chiêm sư tỷ nổ tung, nguyên một đám thời không trùng động nổi lên, bên trong thiêu đốt Dị hỏa, đốt cháy tất cả!
- Ngươi cho rằng ta sợ ngươi sao?
Phong Vân Vô Ngân bất vi sở động, ngược lại ý chí chiến đấu sục sôi, bước về phía trước một bước... Một bước bước ra, kiếm khí như cầu vồng, phiên giang đảo hải, Long Phượng tề minh, Quỷ Thần khó dò!
Tứ sư ca, Ngũ sư ca, Cẩu sư ca, tận đều không dám lãnh đạm, mỗi người đẩy chiến lực lên cao, chân đạp ngôi sao, đỉnh đầu vờn quanh Đế cấp pháp tắc, vương hầu tướng tướng, tùy tùy tiện tiện đã là thương hải tan điền, vạn vật tan vỡ chi uy.
Người vây quanh, phàm những ai thực lực yếu kém một chút đều nhao nhao tránh ra xa.
Mộ Dung sư tỷ kia trông thấy Phong Vân Vô Ngân một người lực áp Tứ đại nội môn cao thủ, vui mừng không sợ, anh hùng cái thế, trong lúc nhất thời, vậy mà ngây dại ra...
Đúng lúc này...
Đông! Đông! Đông!
Trong toàn bộ Tử Anh học phủ đột nhiên vang lên tiếng chuông du dương, tiếng chuông này, hình thành từng vòng sóng âm, tản mát ra, trong đó xen lẫn một ít thanh âm vịnh xướng kinh văn, phiêu miểu thần thánh; nguyên một đám ký tự cao thượng vĩ đại quay cuồng ẩn hiện trong sóng âm, khiến người phải sinh ra ý niệm cúng bái.
- Là... là.. Là Tử Anh Thất Tuyệt Chung của Tử Anh học phủ.. Viện trưởng Tử Anh học phủ đích thân tới! Viện trưởng Tử Anh học phủ đích thân tới...
Người vây quanh, bảy mồm tám lưỡi mà nhao nhao nghị luận
Lập tức, bọn người Chiêm sư tỷ không tự chủ được tán đi hết uy thế, mỗi người đều mặt lộ vẻ cung kính cúng bái, mỗi người đều khoanh tay đứng hầu, không dám nói nhiều thêm nửa lời, ai nấy đều cung kính cúi đầu cả.
Phong Vân Vô Ngân cũng cảm giác được, khí tức của mình tựa hồ bị một cổ lực lượng vĩ đại đáng sợ cưỡng ép đè xuống.
- Tiểu oa nhi! Cẩn thận! Có thần cấp đến rồi! Là Thần giai!
Chúc lão cực kỳ ngưng trọng nói một câu, chợt ngay lập tức ẩn sâu ngủ đông trong linh hồn Phong Vân Vô Ngân, tựa hồ cũng phi thường kiêng kị.
XÍU... UU!! XÍU... UU!! XÍU... UU!!
Trên bầu trời, phi hành tới từng dãy người khí thế bất phàm, hiên ngang uy nghiêm.
Chấp pháp chủ, mang theo chấp pháp chấp sự đến
Công đức chủ, mang theo công đức chấp sự đến.
Đại trưởng lão Trưởng lão hội, mang theo tất cả trưởng lão đến
Thập đại tinh nhuệ đệ tử, đã đến hơn năm người.
...
Những người này, mỗi người im miệng không nói, phi hành đến bốn phương tám hướng trên đỉnh đầu Phong Vân Vô Ngân, đoan đoan chánh chánh đứng vững, thập phần quy củ.
Hiên Viên sư huynh, cũng thình lình ở đó, bất quá, lúc này cũng không dám nhìn Phong Vân Vô Ngân nhiều, cũng không dám truyền cho Phong Vân Vô Ngân tin tức gì cả.
Sau một khắc...
Ông ~
Một đạo thần mang từ sâu trong học phủ phóng lên trời, phủ một mảng lớn bầu trời thành màu vàng kim óng ánh, vô số thời gian Trường Hà đang chảy xuôi nhấp nhô, tầng tầng lớp lớp không gian đangluân chuyển xuất hiện.
Một loại khí tức khiến người quỳ bái, khiến người thần phục, khiến người buông tha tất cả giãy dụa, khiến người tự ti mặc cảm che khuất bầu trời, phủ khắp toàn bộ Tử Anh học phủ!
- Phong Vân Vô Ngân, ngươi đại náo học phủ, phía dưới phạm thượng, lá gan không nhỏ!
Một mảnh thanh âm thanh tịnh, thấy rõ hết thảy thế gian hết, gần như chân lý, trách trời thương dân khoan thai vang lên...
Ngay sau đó, ở phía xa chân trời, một thiếu nữ thướt tha tuyệt đẹp đi tới, nàng chí cao vô thượng, chí tôn vô địch, bất hủ bất diệt, phảng phất hàng lâm tử Cửu Thiên, anh dũng xuất trần, không gì sánh nổi! Phảng phất tất cả những gì trên thế gian ở trước mặt nàng đều bị thuyết phục cả.
Lịch sử văn minh khí tức tản ra.
Là Thần giai!
Viện trưởng Tử Anh học phủ tự mình giá lâm!
Sự tình đã nháo loạn lớn một cách triệt để!
Toàn bộ Anh Tử học phủ, diện tích lãnh thổ bao la, tuyệt đối là một vùng đất rộng lớn. Giờ phút này đã hoàn toàn bị bao phủ bởi khí tức của thần.
Khí tức của thần, huy hoàng, sáng chói, bất hủ, bất diệt, quang minh, chân lý, văn minh!
Khí tức bắt nguồn từ nền văn minh từ thời xa xưa đã bao phủ Anh Tử học phủ. Bất cứ người nào, bất cứ sinh vật nào trong Anh Tử học phủ đều hít thở không thông, từ trong đáy lòng sinh ra một loại cảm giác muốn quỳ xuống bái lạy không thể ngăn chặn được, hận không thể quỳ xuống ra sức dập đến vỡ đầu.
Thần đến rồi!
Trong mắt vạn chúng, viện trưởng Anh Tử học phủ, Niểu Niểu Na Na, chân đạp thất sắc tường vân, phảng phất như hàng lâm từ bên ngoài cửu thiên, đi tới từng bước một. Mỗi một bước đi của nàng đều phảng phất như có một loại hương vị cảm thấy triều đại đã thay đổi lịch sử, theo mấy trăm bước của nàng có một loại thương hải tang điền vượt qua niên đại dài dòng buồn chán, có rất nhiều quốc gia suy yếu đến tận cùng lại trở nên hưng thịnh, lại dần dần trở nên yếu trở lại, cuối cùng là bị diệt vong. Loại cảm giác này khiến cho tất cả mọi người đều chứng nhận một đoạn ảo giác lịch sử truyền kỳ vĩ đại.
Nói cách khác, Viện trưởng Anh Tử học phủ tùy tiện đi một bước liền giống như một thế kỷ dài dằng dặc.
← Ch. 474 | Ch. 476 → |