← Ch.07 | Ch.09 → |
Ba người về đến quán trọ thì đã canh ba, khách trọ đều đã lục tục thổi tắt đèn, lên giường đi ngủ.
Theo sắp xếp của Lục Kiều Kiều, An Long Nhi vừa quay về phòng mình và Jack, lập tức đóng cửa thu dọn hành lý cần dùng, bỏ vào hòm mây đeo sau lưng, sau đó lợi dụng màn đêm trèo ra ngoài cửa sổ.
Dưới cửa sổ chính là dòng Bắc Giang, từ bậu cửa tới mặt sông khoảng hơn hai trượng, An Long Nhi như thằn lằn men theo bức tường hướng ra sông trèo ra bến sông bên cạnh, bỏ tiền thuê một con đò nhỏ, âm thầm chèo tới dưới cửa sổ phòng Lục Kiều Kiều.
Lúc này, phòng Lục Kiều Kiều và Jack đều đã tắt đèn, nhưng cửa sổ phòng Lục Kiều Kiều lại mở ra nên rất dễ phân biệt.
An Long Nhi đứng trên đò, buông sợi thừng chuẩn bị sẵn trên người xuống, một đầu thừng thắt nút to tướng. Thằng bé nhẹ nhàng quăng thừng, từ từ lặng lẽ ròng thừng vào cửa sổ phòng Lục Kiều Kiều. Trước cửa sổ đã được kê sẵn chăn mền, thừng rơi vào cũng không phát ra tiếng động gì.
Lục Kiều Kiều thu dọn xong hành lý của mình, thay chiếc áo ngắn bó sát người màu trắng giống An Long Nhi, giắt khẩu súng lục bên hông, lại dùng vải ghi quấn quanh thành một chiếc váy ngắn che bên ngoài súng. Dù sao một cô gái giắt súng theo người đi ra ngoài vừa dễ thu hút sự chú ý của quan sai lại tổ hù dọa dân chúng.
Cô đón lấy sợi thừng, nhanh nhẹn quấn vào chân giường thử kéo một cái – giường rất nặng, hoàn toàn có thể chịu được cơ thể nhẹ tựa lông hồng của cô – sau đó đeo hòm mây lên lưng, từ cửa sổ trượt xuống theo sợi thừng. Chiếc giường bị sức nặng của cô kéo dịch đôi chút, phát ra tiếng "ken két" khe khẽ, nhưng đến tai Lục Kiều Kiều lại vang đến kinh tâm động hồn.
Chầm chậm thận trọng tụt xuống đến con đò, hai tay Lục Kiều Kiều đã đẫm mồ hôi vì căng thẳng.
An Long Nhi đỡ cô ngồi xuống, cầm một đầu thừng lên thắt một nút nữa, đoạn quăng cả dây vào khung cửa sổ Lục Kiều Kiều vừa trèo ra, làm như thế từ ngoài nhìn vào sẽ không để lại bất kỳ dấu vết nào.
Mọi chuyện xong xuôi, con đò mau chóng xuôi dòng xuống phía Nam về Quảng Châu, rời khỏi Thanh Thành.
Jack ở phòng bên cạnh, thổi tắt đèn rồi nhưng vẫn đứng mãi trước cửa sổ, từ khe cửa nhìn theo Lục Kiều Kiều trượt dây thừng xuống đò, lòng cũng vô cùng căng thẳng. Mãi đến lúc hai người kia rời khỏi tầm mắt, anh ta mới thẫn thờ ngồi xuống, lòng dậy lên một cảm giác cô độc chưa từng có.
Lục Kiều Kiều đã tính toán tỉ mỉ thời gian. Xe ngựa lúc nào cũng chạy nhanh hơn thuyền, một ngày đi xe ngựa phải bằng hai ngày đi thuyền.
Sau khi tới địa giới Hoa Huyện, Lục Kiều Kiều còn phải vòng lên đường bộ, mai phục sẵn trên đường cái quan dẫn tới Hoa Huyện, chặn đầu xe ngựa của Jack, tìm ra kẻ bám đuôi, vì vậy nhất định phải dặn Jack chạy từ từ, để bản thân thuận lợi tập kích vào ngày thứ tư.
Con đò nhỏ chạy hết tốc lực xuôi dòng Bắc Giang, Lục Kiều Kiều cứ quay lại nhìn mãi về phía Thanh Thành cùng đường chân trời tối đen càng lúc càng xa hút.
Cuối tầm mắt cứ trông thấy bóng thuyền thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện, như thể có thuyền theo ở tít xa, nhưng trước sau đều không dám khẳng định.
Lục Kiều Kiều không ngừng hối thúc nhà đò chạy nhanh hơn, cứ thế chạy suốt một đêm, nhà đò và An Long Nhi đều mệt lả đi. Để đạt đến tốc độ tương đối có thể cắt đuôi, An Long Nhi và nhà đò phải lần lượt thay phiên nhau chèo.
Đến khi trời sáng, con đò đã cách Thanh Thành hơn mười dặm.
Lục Kiều Kiều chỉ bừa một nhánh sông xuôi dòng, bảo nhà đò rẽ vào, men theo con sông nhỏ đi về phía trước.
Đến vùng sâu nhất của nhánh sông, Lục Kiều Kiều kêu nhà đò chèo chậm lại, còn mình vẫn quay đầu nhìn mặt nước phía sau.
Đò chèo đến một bến sông nhỏ vùng thôn quê, Lục Kiều Kiều thanh toán tiền công cho nhà đò, lại trả thêm tiền để nhà đò đi tiếp đò không xuôi dòng, tới bến sông tiếp theo thì nghỉ hai canh giờ rồi vòng ngược lại Thanh Thành, nếu có thể không đi lại đường cũ thì càng tốt.
Nhà đò nhận tấm ngân phiếu ngang bằng tiền công cả tháng, lại hăng hái xuôi dòng tiến về hạ du.
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi núp trong góc tối của một quán trà dưới cây đa bên bến sông, gọi một ấm trà ngồi đợi, mắt không rời bất kỳ con đò nào từ thượng lưu xuống.
Thôn quê sáng tinh sương, trên sông có rất ít thuyền bè qua lại, thỉnh thoảng có một hai chiếc thuyền bắt cá, người trên thuyền đều dãi nắng đen như than, rõ ràng không phải kẻ đeo bám. Đôi khi cũng có thuyền chở hàng to hơn một chút chạy qua, trên thuyền chất đầy hàng hóa, trầm xuống nước khá sâu, vì thuyền công đều vừa mới ngủ dậy, lác đác ra đầu thuyền đuôi thuyền đánh răng rửa mặt, nên thuyền chỉ rề rề đi giữa sông, tuyệt đối không thể đuổi theo một con đò nhỏ chạy hết tốc lực từ đêm qua.
Ngồi suốt một canh giờ, uống ít nước ăn hai cái bánh bao xong, hai người đều đã nghỉ ngơi hòm hòm, Lục Kiều Kiều lại chuẩn bị xuất phát.
Lần này cô ngắm trúng một con thuyền nhỏ có khoang, bện bằng búi cỏ, hai đầu khoang trước sau còn có rèm che nắng.
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi lánh vào trong khoang thuyền, cô lập tức kêu An Long Nhi đi ngủ, còn mình lại lôi tẩu thuốc ra hút vài cữ lấy tinh thần.
Thuyền có khoang cỏ thường chạy không nhanh lắm, nhà thuyền ở đằng đuôi lề rề khua mái, thuyền cũng lề rề tiến về phía trước.
Lục Kiều Kiều đợi An Long Nhi ngủ được một canh giờ mới gọi thằng bé dậy, đổi ca cho mình ngủ. Hai người cứ trốn trong khoang cỏ thay phiên nhau ngủ như vậy mãi đến khi mặt trời xuống núi.
Đợi khi cả hai đầy giấc, Lục Kiều Kiều mới bắt đầu nhìn ra ngoài qua tấm rèm đầu khoang thuyền, định tìm bừa một nơi lên bờ.
Muốn đối phương không cách nào bám theo hành tung lộ tuyến của mình, cách tốt nhất là đến bản thân cũng không biết tiếp theo sẽ đi đâu. Theo đuôi một kẻ cứ đi lòng vòng chẳng có đích đến là một chuyện vô cùng khó khăn.
Cô thấy bên bờ sông có một bãi mía, cây nào cây nấy cao quá đầu người, lại có một con đường mòn hẹp dẫn ra bờ sông. Lục Kiều Kiều đột nhiên kêu nhà thuyền dừng lại, trả tiền nhanh gọn sòng phẳng, rồi nhân lúc tà dương còn le lói, cùng An Long Nhi nhảy vào bãi mía.
Vừa đặt chân xuống đất, Lục Kiều Kiều đã trèo ngay lên một cội cây, hòng nhìn xem cái bãi này rộng chừng nào. Hướng mắt trông ra, bãi mía này căn bản không nhìn thấy điểm tận cùng, chỉ có bóng núi xa xa phác lên một đường viền cuối chân trời, trước mắt là lá mía như sóng biển nhấp nhô theo từng cơn gió thu.
Lục Kiều Kiều nhảy từ trên cây xuống, dẫn An Long Nhi tiến sâu vào bãi mía. Chạy được hai khắc[1], Lục Kiều Kiều đã thở hồng hộc, chống eo kéo An Long Nhi ngồi xuống, rút ra khẩu súng lục, lên đạn, sau đó quỳ đầu gối trái xuống đất, tay trái chống xuống, tay phải cầm báng súng đặt lên đầu gối phải, cúi đầu nhắm mắt, chậm rãi hít sâu lấy lại bình tĩnh, nghiêng tai nghe ngóng mọi tiếng động nhỏ xung quanh...
[1] Mỗi khắc bằng mười lăm phút.
Những gì Lục Kiều Kiều sắp xếp cho Jack, thực ra chỉ là phần dự phòng trong kế hoạch của cô.
Nếu kẻ theo dõi chỉ có một mình, thì bất kể ba người họ tách ra hay đi chung, kẻ đó đều sẽ không rời mắt khỏi Lục Kiều Kiều; nếu như đối phương có hai người trở lên, thì Jack có thể phân tán lực lượng bọn chúng, giúp Lục Kiều Kiều vạch mặt từng tên.
Kế hoạch thực sự của Lục Kiều Kiều, là bản thân cùng An Long Nhi chạy trốn thật nhanh trong ba ngày đầu, trên đường đi giải quyết cái đuôi bám theo mình, sau đó đến ngày thứ tư và thứ năm mới giải quyết kẻ còn lại đeo đẳng sau chiếc xe ngựa nặng nề chậm chạp của Jack, nếu có. Thế nên cô dẫn theo An Long Nhi gắng tìm ra một nơi chiến đấu thích hợp thật nhanh, tốc chiến tốc thắng nhằm đạt được kết quả có lợi nhất.
Trong lúc cấp tốc xuôi dòng về phương Nam, Lục Kiều Kiều đã bốc quẻ xem, rõ ràng có người bám theo phía sau, nhưng lại không hề thấy rõ ràng, hoặc có bằng chứng nào chứng minh kết quả của quẻ bói này. Theo quẻ tượng thì kẻ bám đuôi chỉ có một mình, là nam giới, hơn hai mươi tuổi, thân hình thấp bé, dung mạo thô tục. Nếu như người này luôn theo sát phía sau cô, qua một đêm một ngày trên sông nước, chắc chắn đã bị bỏ rơi, hoặc bị cô phát hiện. Nhưng hôm nay giữa lúc nghỉ ngơi trong khoang thuyền tranh, cô lại bói một quẻ nữa thì thấy người này vẫn như âm hồn bất tán theo sau mình không xa, không hề bị mất dấu, cũng không hề bị phát hiện...
Lục Kiều Kiều gần như nổi điên lên, kẻ này lẽ nào là ma quỷ? Hắn bám theo mình bằng cách nào? Trên đời lại có cái đuôi chặt không đứt này nữa sao?
Lần vào bãi mía bao la, là một thách thức đối với kẻ bám đuôi.
Cả dải rừng mía cao quá đầu người, hai người nhỏ con Lục Kiều Kiều và An Long Nhi mai phục bên trong, hệt như đá rơi biển lớn. Nơi bọn họ náu mình, trong bán kính một dặm không hề có cây lớn, khả năng có kẻ từ trên cao quan sát là không thể. Điều khó khăn nhất tên bám đuôi phải đối đầu là, trong rừng mía bát ngát này, hắn không thể đoán nổi Lục Kiều Kiều sẽ đi theo hướng nào. Nếu hắn tìm ra được, Lục Kiều Kiều sẽ đón lõng hắn; nếu hắn không tìm thấy, Lục Kiều Kiều sẽ biến mất trước mắt hắn.
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ngồi im trong bãi mía tròn một canh giờ, sắc trời đã tối đen, bốn bề lặng phắc không chút động tĩnh, xa xa chỉ vẳng lại vài tiếng chó sủa, chứng tỏ phía đó có vài chòi canh.
Lục Kiều Kiều ghé tai An Long Nhi nói: "Đi tới cái thôn đằng kia, không được phát ra tiếng động, phải đến đó trong thời gian hai khắc. Nếu nghe tiếng súng nổ thì nhất định đã xảy chuyện, lập tức quay lại đây, nếu không nghe thấy thì đợi cô ở trước làng, một canh giờ sau cô sẽ tìm mày. Đi mau..."
An Long Nhi gật đầu, đứng dậy đi về phía thôn trang.
Trong bóng tối, vài ba ánh đèn phía thôn trang kia hồng sáng, nhưng để đi tới đó thì hai khắc thời gian là không đủ.
Lục Kiều Kiều không hề có ý định để An Long Nhi vào thôn làng, cô chỉ muốn An Long Nhi di chuyển, hòng dẫn dụ kẻ bám đuôi ra mặt, còn cô sẽ đón lõng khi hắn đi ngang qua mình.
An Long Nhi đi trong bãi mía, căn bản không thể nhìn thấy đầu, chỉ nghe rõ mồn một tiếng loạt soạt giữa không gian tĩnh lặng.
Căn cơ võ công của An Long Nhi rất khá, muốn bước đi không phát ra tiếng không phải chuyện khó, như thế đối phương sẽ không biết mục tiêu đang di chuyển là một hay hai người. Nhưng thằng bé không thể tránh được đám lá mía xung quanh, lá quệt sột soạt chính là thứ mà Lục Kiều Kiều muốn, không phát ra chút tín hiệu, kẻ bám đuôi làm sao mắc bẫy bám theo được?
Quả nhiên An Long Nhi vừa đi được hơn mười trượng, thì từ hướng bờ sông nơi Lục Kiều Kiều đi vào bãi mía cũng lạo xạo tiếng lá mía lay động.
Lục Kiều Kiều mừng thầm, cuối cùng cũng có thể dụ được đối phương, chỉ cần hắn ta đi theo An Long Nhi, ngang qua cạnh mình...
Sau khoảng thời gian một người đi được hơn chục bước, tiếng lá im bặt, như thể người kia đi một lúc lại dừng.
Lục Kiều Kiều đợi thêm lát nữa, bốn bề lại khôi phục trạng thái tĩnh mịch ban đầu.
Lần này cô đã điên lắm rồi, ở đâu ra kẻ bám đuôi lợi hại như thế cơ chứ? Ngay đến mưu kế này cũng có thể nhìn thấu! Xem ra mấy trò vặt vãnh trước đây bày ra đều phí công hết, chỉ tổ khiến đối phương cười thầm mà thôi. Giờ cứ đi tìm phắt một nơi ngủ cho khỏe, rồi nghĩ cách đối phó tên âm hồn theo đuôi này sau.
Lục Kiều Kiều đã chạy suốt một ngày một đêm, ăn không ngon ngủ không yên, cả thuốc cũng chả hút được mấy hơi, chỉ thấy eo mỏi lưng đau, cả đời chưa từng chịu khổ thế này, càng chưa từng nếm trải cảm giác thất bại tràn trề như ngày hôm nay.
Cô đứng dậy, tức tối hướng về phía bờ sông mắng oang oang: "Kệ xác mày! Giờ bà đây đi ngủ! Mày cứ ở đây mà tự chơi với mía!" Đoạn hầm hầm đi về phía An Long Nhi.
Lúc này Jack đang mây mưa hoan lạc trên giường, chiếc giường bị rung lắc cứ cót két liên hồi, tưởng như sắp gãy đến nơi. Cô gái trên giường có tấm thân mảnh mai nhỏ nhắn, làn da trắng muốt, hệt như cơ thể Lục Kiều Kiều trong tưởng tượng của Jack.
Cô ta rên rỉ kêu la đến chết đi sống lại, từ trên giường xuống dưới đất, rồi lại từ dưới đất lên giường...
Jack không chỉ thể lực hơn người mà còn có trí tưởng tượng vô cùng phong phú, ngay đến cô kỹ nữ sành sỏi này cũng không ngờ lại tiếp phải một khách làng chơi biết chiều chuộng phụ nữ như thế.
Cô ả hét càng to, Jack lại càng hưng phấn, tinh lực dư thừa nửa tháng nay một hơi phát tiết ra cả.
Lục Kiều Kiều với anh ta cứ lửng lơ lúc gần lúc xa, trên đường đi chốc chốc lại gặp phải sự cố ngoài ý muốn, khiến Jack đến thời gian xả hơi cũng không có.
Kể từ khi tới Trung Quốc, anh ta chưa bao giờ phải cách ly với đàn bà lâu như vậy.
Ở Thập Tam Hoàng, Quảng Châu, một bên là đất đào vàng, một bên là chỗ quăng vàng, chỉ cần có tiền là có thể mua được bất cứ thứ gì, kể cả hàng hóa hay đàn bà.
Jack tin vào Thượng đế, nhưng không phải tín đồ Thanh giáo, biết con người ta khi còn sống nếu không tranh thủ hưởng lạc, đợi sau khi chết đi rồi thì chẳng làm gì được nữa, anh ta hoàn toàn không ưa loại người cứ tự làm khó bản thân.
Từ Thanh Thành đi lên phía Bắc, phải ngồi thuyền qua Bắc Giang mà Jack lại đánh xe ngựa, nếu muốn qua sông, lập tức sẽ bị người ta phát hiện trên xe không có người.
Đúng giờ Mão sáng hôm sau, Jack lên đường, nhưng không tới bến sông mà đánh xe chạy nhanh theo con đường mòn hướng Đông Bắc.
Con đường này men dòng Bắc Giang đi ngược lên trên, mặt đường càng chạy càng gồ ghề, núi non xung quanh cũng càng lúc càng nhiều, đến khi trời tối, xe ngựa của Jack đến một thị trấn nhỏ tên Châu Tâm.
Hôm nay mục đích của Jack chỉ là đánh lạc hướng kẻ đeo bám, dẫn hắn đi đâu cũng được, miễn chạy đủ thời gian trên đường thì coi như đã hoàn thành nhiệm vụ.
Thị trấn Châu Tâm không phồn hoa đông đúc như Thanh Thành, diện tích cũng không lớn lắm, nhưng phong cảnh sông núi lại có hét hữu tình riêng.
Quán trọ tốt nhất trong trấn nằm ở khu vực sầm uất ngay giữa phố thị náo nhiệt, cũng chỉ tạm coi là sạch sẽ ngăn nắp, chứ chưa được đến mức xa hoa tráng lệ phục vụ chu đáo. Jack thu xếp ổn thỏa nơi ở và xe ngựa, rồi hỏi han chủ quán biết được, thì ra trấn Châu Tâm này nổi tiếng nhất có gà Châu Tâm. Gà Châu Tâm tuy nhỏ nhưng da giòn thịt mềm, là đặc sản trứ danh của vùng Quảng Đông.
Jack nghe giới thiệu thế, thầm nghĩ nếu không ăn thử xem sao thì thật quá đáng tiếc, bèn hỏi xem ở đâu có gà Châu Tâm chính cống nhất rồi lập tức lên đường đi tìm đồ ăn ngon.
Theo chỉ dẫn của chủ quán trọ, Jack rẽ trái rẽ phải qua mấy ngã ba ngã tư mới tới được vùng giáp ranh trấn Châu Tâm, trông thấy quán ăn được nhắc tới, biển hiệu đề ba chữ lớn: "Phong Khánh cư".
Jack một mình ngồi vào bàn gọi đồ ăn, một lúc sau trên bàn đã bày bốn năm cái đĩa, chính giữa là gà Châu Tâm chặt trắng phau, xung quanh là các món lòng lợn thịt bò được chủ quán giới thiệu thêm, anh ta lôi ra bình rượu Tequila vẫn mang theo người, tự rót cho mình một chén, bày biện bàn cơm thịnh soạn.
Mùi vị gà Châu Tâm quả nhiên không xoàng, ăn vào một miếng miệng còn lưu hương, mồm mép bóng nhẫy. Lại tợp thêm hớp rượu, cảm giác diệu kỳ khiến Jack nhớ đến Lục Kiều Kiều.
Món ngon thế này, nếu Kiều Kiều được ăn nhất định sẽ rất vui, chưa biết chừng còn đòi cho ly rượu nữa... Jack nghĩ tới đây không khỏi mỉm cười.
Đợi sau khi hội ngộ Lục Kiều Kiều, lại ngang qua đây, nhất định sẽ dẫn cô đi ăn gà Châu Tâm, Jack vạch sẵn lộ trình trong đầu.
Đang lúc miếng ngon đã miệng, trong lòng nhớ nhung, bên cạnh lại thình lình xuất hiện một cô gái, Jack vẫn còn đang gặm xương gà ngẩng đầu lên nhìn, suýt chút nữa ngỡ rằng Lục Kiều Kiều đã theo mình đến đây.
Cô gái này dáng người cũng nhỏ nhắn, lại mặc một tấm áo màu xanh lục, điểm khác biệt duy nhất là sắc mặt Lục Kiều Kiều xanh xao, khuôn mặt thanh tú, còn cô gái này sắc mặt hồng hào, khuôn mặt đẫy đà hơn nhiều. Trên tay cô ta đeo một chiếc túi thơm, quần áo mặc trên người có phần quá hoa lệ so với thị trấn nhỏ đơn sơ này. Nhìn bộ dạng Jack gặm xương gà, cô gái che miệng cười khúc khích, khiến Jack ngẩn ngơ tựa như quay lại ngày mới gặp Lục Kiều Kiều, cô cũng dùng chiếc quạt che nửa mặt mỉm cười e lệ.
Cô gái hỏi Jack: "Đại nhân người Tây, ngài ăn có một mình thôi sao?"
Với kinh nghiệm phong phú của mình, Jack lập tức hiểu ra đây là kỹ nữ tới kiếm mối làm ăn, nếu mình không thích, cũng có thể bảo cô ta đi luôn.
Nhưng Jack không làm vậy, vì cô gái này có đôi nét giống Lục Kiều Kiều, mà hôm nay vừa mới chia tay Lục Kiều Kiều và An Long Nhi, anh vẫn còn chưa quen ăn uống sinh hoạt một mình, nên anh ta bèn mời cô gái ấy ngồi xuống: "Đúng thế, tôi có một mình thôi, có muốn ngồi xuống cùng ăn không?"
Cô gái đó nói: "Hì, cảm ơn đại nhân Tây, Thúy Ngọc không khách khí vậy..."
Jack gọi mang thêm một bộ bát đũa, Thúy Ngọc ngồi xuống là ăn ngay, quả thật không khách khí.
Jack hỏi: "Đừng gọi tôi là đại nhân Tây, cô gọi tôi là Jack được rồi, cô bao nhiêu tuổi?"
*****
"Được, Jack thiếu gia, anh nói tiếng Trung giỏi quá... Hì hì... Thúy Ngọc năm nay mười bảy tuổi rồi." Thúy Ngọc trả lời lưu loát, hoàn toàn không có cảm giác e sợ.
Bấy giờ Jack mới nhớ ra, anh ta chưa từng hỏi tuổi của Lục Kiều Kiều. Có điều theo phép tắc phương Tây, hỏi tuổi phụ nữ là chuyện vô cùng bất lịch sự.
Đối với Thúy Ngọc lại khác, vì lát nữa khả năng sẽ có giao dịch thể xác, đầu tiên còn phải mặc cả trả giá, nếu không hiểu biết về tình trạng mặt hàng thì làm sao trả giá nổi, tuổi cũng là một phần thuộc mặt hàng, vẫn cứ phải hỏi.
Jack cùng Thúy Ngọc vừa ăn vừa nói chuyện, Thúy Ngọc rất tinh ý chu đáo rót rượu gắp thức ăn cho Jack, lại lả lơi đụng chạm dựa dẫm vào người anh ta, khiến Jack vô cùng hả dạ, thầm nghĩ nếu Lục Kiều Kiều cũng thế này thì đời này anh ta có chết cũng không hối hận.
Sau khi cơm no rượu say, Jack và Thúy Ngọc như đã quen thân từ lâu. Thúy Ngọc hỏi: "Jack thiếu gia, anh muốn qua nhà tôi chơi không?"
Jack cợt nhả nói: "Muốn chứ, để tôi xem phòng của cô thế nào, nhưng xem phòng cần bao nhiêu tiền? Tôi sợ không mang nhiều tiền đến thế."
Jack xét thấy bên trong phòng trọ của mình cất không ít tiền bạc và đồ dùng, để người lạ vào cũng không an toàn, chỗ Thúy Ngọc dù gì cũng là nơi chuyên nghiệp, có thể vui vẻ thỏa hứng hơn.
Thúy Ngọc vòng tay ôm lấy tay Jack, ép chặt khuôn ngực đầy đặn vào cánh tay anh ta, ngọt ngào đáp: "Việc đấy không cần lo, cứ tới rồi hẵng nói mà..."
Jack bị Thúy Ngọc ép chặt đến mức quên hết mọi thứ, nói luôn: "Nếu không cần tiền... thì phải xem rõ trong ngoài vài lượt... mau đi thôi!"
Thúy Ngọc dẫn Jack ra ngoài trấn, đi trong màn đêm tăm tối tới một quán trọ nhỏ giăng đèn kết hoa. Quán trọ này rất nhỏ, chẳng có biển hiệu gì, bước vào cửa là một sảnh nhỏ, bốn bên là sảnh mở ra năm sáu cái cửa. Trong sảnh không một bóng người. Thúy Ngọc dẫn Jack vào một gian phòng, bên trong vứt bừa bãi quần áo của Thúy Ngọc, có thể thấy đây đúng là nơi ở của cô ta thật.
Jack cuối cùng cũng có cơ hội phóng thích tinh lực, tay ôm Thúy Ngọc, đầu nghĩ đến Kiều Kiều, hùng hục suốt một canh giờ.
Jack đã mặc lại quần áo tử tế, còn Thúy Ngọc vẫn lõa lồ ngồi dưới nền nhà, hai tay ôm đầu dựa vào cửa phòng.
Jack rất hài lòng với Thúy Ngọc, chủ động hỏi: "Bình thường cô lấy của khách bao nhiêu tiền?"
Thúy Ngọc còn chẳng buồn nhìn Jack, cứ ôm đầu ngồi bệt dưới đất: "Tùy, anh muốn trả bao nhiêu thì trả..."
Jack đại khái cũng biết giá cả trong thành, giá gái đi ăn lẻ kiểu này rẻ hơn chốn thuyền hoa hay lầu xanh lớn nhiều, chỉ hai trăm đồng là xong một vụ giao dịch, nếu gái trẻ thì thưởng thêm chút ít, ba bốn trăm đã là quá đủ rồi. Ở đây là chốn thôn quê, đương nhiên sẽ rẻ hơn một ít, vì vậy Jack nói: "Hai trăm đồng được không?"
Thúy Ngọc vẫn giữ nguyên tư thế cũ, miệng phun ra từng chữ: "Tôi lấy của người ta ít nhất ba trăm năm mươi đồng."
Jack thầm nghĩ, cũng không phải không trả được ba trăm năm mươi đồng, nhưng vụ làm ăn này quả có chút kỳ lạ, kỹ nữ ở đây sao xong việc rồi mới mặc cả chứ... Về sau ra ngoài chơi bời phải cẩn thận một chút...
Thúy Ngọc gục đầu cuộn tròn người, trông lại càng giống Lục Kiều Kiều... Jack không khỏi nhớ đến Kiều Kiều, chẳng còn tâm trạng đâu trả giá nữa.
Anh ta móc ra ba trăm năm mươi đồng nhét vào tay Thúy Ngọc, Thúy Ngọc cầm lấy tiền liền đứng dậy, quay về giường đắp chăn cuộn người lại.
Jack trả xong tiền, đẩy cửa bước ra ngoài, ai ngờ vừa bước được một bước, cổ họng đã bị kê một lưỡi dao lạnh băng.
Jack tuy cao lớn nhưng phản ứng không hề chậm chút nào, lập tức lùi lại một bước theo phản xạ, người cũng vừa hay rụt vào phòng. Kẻ cầm dao chặn Jack bị hẫng, loạng choạng bổ nhào ra trước cửa. Jack lùi vào phòng, đồng thời tay phải nhanh như cắt rút khẩu súng lục bên hông lên đạn, tay trái sập mạnh cánh cửa.
"Cốp" một tiếng, cánh cửa vừa hay đập trúng kẻ cầm dao, Thúy Ngọc ở trên giường kêu lên một tiếng thất thanh, lúc này Jack mới nhìn ra, gã đàn ông mặt mày hung ác kia toàn thân đầy mùi rượu, cánh tay để trần, đầu còn cạo trọc lốc.
Gã đầu trọc bị cửa tông rầm một cái, đau đến nỗi vứt luôn dao xuống đất, tay ôm mặt gào rú lăn ra một bên. Kế đó Jack nghe một tiếng người đàn ông quát: "Chuyện gì?", rồi một gã gầy đét gần như tức khắc xuất hiện ngay trước cửa phòng. Người này hai tay lăm lăm cái xẻng sắt xông vào, vừa nhìn thấy Jack đang ngồi xổm dưới đất liền giơ xẻng cao quá đầu định bổ xuống, nào ngờ bổ được nửa chừng thì nghe một tiếng nổ lớn phát ra từ đũng quần mình, gã chỉ thấy dưới đũng quần như có quả đại pháo vừa nổ, không có bất kỳ cảm giác gì khác, không biết vì quá đau đớn mà tê dại hay vì ảo giác, trong lòng đột ngột dội lên một cảm giác sợ hãi cực độ: nhất định xảy ra chuyện gì rồi... Sau đó gã phát hiện đũng quần mình đã bị một vật rất nóng rất cứng chọi vào, thì ra Jack thụp xuống dưới là để kê khẩu súng lục cỡ lớn kia vào cậu nhỏ của gã.
Thực ra súng của Jack không bắn vào cậu nhỏ của tên gầy, mà chỉ kề sát vào đũng quần gã bắn từ dưới lên, viên đạn bay sượt qua một bên mông gã. Nhưng luồng khí cũng như sức nóng khi súng nổ cũng đủ khiến tên này tê liệt trong chốc lát.
Tên gầy tay vung cao xẻng há hốc mồm, đứng yên bất động, cố gắng cảm giác xem trên người mình có thiếu đi cái gì hay không.
Đũng quần tên gầy bắt đầu nhuốm đỏ máu tươi, hai chân gã cũng bắt đầu run lẩy bẩy, Jack nói với gã: "Giơ nguyên tay không được động đậy, vứt xẻng ra sau lưng!"
"Keng" một tiếng, tên gầy nghe lời buông xẻng xuống đất.
Jack vẫn ngồi chồm hỗm, dùng tay vỗ vỗ hông gã nói: "Hai tay giơ thẳng ra phía trước, quay người... đá xẻng đi... đứng yên không được động đậy."
Sau đó Jack mới từ từ đứng lên, tay phải cầm súng chĩa thẳng sau ót tên gầy, tay trái quấn bím tóc sau gáy y vào tay phải giật mạnh một cái, bím tóc quấn mấy vòng vào cổ tay, cột liền đầu tên gầy vào bàn tay đang cầm súng của anh ta.
Bấy giờ Jack mới quay đầu lại, trừng mắt nhìn Thúy Ngọc.
Thúy Ngọc đã rúc sâu vào giường, cuộn tròn người lấy chăn che đầu, tấm chăn khẽ động đậy, dường như cô ta đang thở gấp, lại như đang nức nở.
Jack kê nòng súng vào mang tai tên gầy, chỉ đầu súng ra ngoài cửa, thúc tên gầy chầm chậm bước khỏi phòng Thúy Ngọc.
Tên gầy run lẩy bẩy bước ra ngoài, đũng quần vẫn tong tỏng máu.
Jack đứng sau tên gầy, nhìn ra sảnh, thấy bên ngoài có bốn người đàn ông, tên trọc đầu ban nãy vẫn đang ôm đầu ngồi thụp xuống bên góc tường, ba người còn lại chia nhau trốn sau mấy bộ bàn ghế, thò đầu ra nhìn. Vừa thấy Jack bọn họ đều có vẻ hết sức ngạc nhiên, một người trong bọn thốt lên: "Tại sao lại là người Tây? Ở đâu ra thằng Tây này?"
Jack đẩy tên gầy vào gian sảnh hai bước, rồi lập tức kéo hắn lên chắn trước mặt mình, lùi vào góc tường hòng đảm bảo không có kẻ địch ở sau lưng, đoạn quát lớn: "Các người định làm gì? Nói!"
Tên gầy căng thẳng nhất, lắp bắp nói: "Đừng động đậy, mấy người đừng làm bừa... Đừng nổ súng, xin tha mạng... tha mạng cho..." Nói đoạn còn bật khóc.
Jack nghe hắn khóc cảm thấy phiền chết đi được, liền vươn tay trái từ đằng sau tát bốp vào mặt tên gầy một cái, làm hắn im bặt, Jack kề báng súng lên vai hắn, chĩa vào tên đứng gần nhất: "Ngươi, nói!"
Gã đàn ông có dúm râu dê bị Jack chĩa súng vào, sợ hãi hét lên một tiếng kinh hoàng, toàn thân run lẩy bẩy.
Thấy hắn lắp bắp mãi không thành lời, Jack muốn tiếp cho hắn ít động lực, tay trái lại tát bốp một cái nữa vào tên gầy đang chắn phía trước.
Gã râu dê lập tức hắng giọng nói: "Quan Tây tha mạng, chúng tôi chỉ muốn kiếm chút tiền còm thôi! Quan Tây tha mạng..." Đoạn quỳ sụp xuống trước mặt Jack khóc như nhà có tang.
Jack thấy tình hình trước mắt không có gì nguy hiểm, nhưng vẫn không dám buông lỏng đề phòng.
"Các người làm nghề gì?" Anh ta muốn hỏi tình hình cụ thể, nếu không giải quyết việc này cho xong, thì hễ anh bước khỏi quán trọ này, sau lưng có thể sẽ có ngay một lưỡi đao đâm tới.
Gã râu dê quỳ dưới đất nói: "Bọn tôi chỉ là mở kỹ viện kiếm cơm qua ngày..."
"Mở kỹ viện thì mở kỹ viện, vì sao lại chém ta? Nói." Jack nổi giận bừng bừng.
Gã râu dê nhìn bộ dạng hung dữ của Jack, lập cập giải thích: "Đại nhân Tây bớt giận, chúng tôi đâu muốn chém đại nhân... chỉ là chúng tôi không biết con nha đầu kia tự tiện tiếp khách, vậy nên... nó là người chúng tôi mua về, không được tự ý tiếp khách..."
"Chúng tôi định tóm gã đàn ông Thúy Ngọc tiếp để đòi tiền... Thúy Ngọc không được tự thu tiền, nếu... nếu chúng tôi biết nó tiếp đại nhân Tây, thì sao dám làm loạn... Đại nhân, chỉ là hiểu nhầm... hiểu nhầm thôi..."
Jack nghe vậy cũng thấy có lý, bèn hỏi: "Giờ ta đi được chưa?"
Bốn gã đàn ông trong sảnh đồng loạt gật đầu nói: "Được, được!"
Jack thấy giờ đã sắp canh ba, còn dùng dằng với đám người này nữa thì đêm nay chắc khỏi ngủ, bèn hỏi gã râu dê đang quỳ dưới đất: "Khóa đâu? Khóa cửa lớn, tìm một cái ra đây!"
Gã râu dê vội vàng đi tìm khóa, mau chóng đưa lại cho Jack, Jack lại ra lệnh cho hắn: "Mở khóa ra, treo trên khuyên ngoài cửa, sau đó quay lại đây!"
Gã râu dê răm rắp làm theo. Jack lôi tên gầy lùi ra ngoài cửa quán trọ, tay phải buông bím tóc của y ra, một chân đá thẳng vào mông làm y ngã chúi vào sảnh, sau đó đóng cửa khóa lại, vừa chạy vừa ngoái lại nhìn đằng sau đề phòng.
Jack mới đi được hơn mười bước, vừa giắt lại súng vào bao đeo bên hông, đã nghe trong quán trọ vọng ra tiếng đàn bà kêu thất thanh, anh ta lập tức nhận ra giọng Thúy Ngọc.
"Đừng! Đừng mà!"
Tiếng Thúy Ngọc không ngớt kêu gào, tiếng mấy gã đàn ông cũng mỗi lúc một lớn, chốc chốc lại có vài tiếng bạt tai.
Tiếng kêu của Thúy Ngọc càng lúc càng thảm thiết, Jack rất ghét bọn đàn ông ức hiếp đàn bà, vừa nghe rõ tình hình, anh ta không hề do dự chạy lại trước cửa quán trọ rút súng bắn tung ổ khóa, đạp cửa đánh rầm, rồi xộc thẳng vào phòng Thúy Ngọc.
Cửa phòng Thúy Ngọc mở toang, năm gã đang ông đều đứng cả bên trong, Thúy Ngọc đã bị bọn chúng lôi từ trên giường xuống đất.
Tên gầy còm bị Jack uy hiếp đang cởi quần kiểm tra vết thương, nghe ngoài cửa lớn có tiếng súng nổ lại đi ra xem có chuyện gì, lần này Jack không nhân nhượng nữa, đang đà xông vào tiện thể đá luôn vào háng tên này một cú, làm hắn kêu thảm một tiếng lăn ra giữa phòng, tay ôm háng lăn lộn dưới đất.
Ba gã còn lại vẫn giữ rịt lấy Thúy Ngọc, tên trọc bị Jack sập cửa trúng đầu quay lưng lại phía cửa, đã cởi hẳn quần, bẻ chân Thúy Ngọc ra định làm trò thô bạo.
Thúy Ngọc vừa thấy Jack xông vào, lập tức gào khóc: "Jack thiếu gia, cứu tôi với!"
Jack đá bay tên gầy xong, tiến thẳng tới tên trọc vừa đứng dậy, tung cước đá tạt ngang đầu y. Tên trọc vừa quay mặt lại định xem phía sau xảy ra chuyện gì, bỗng chốc bị đá cho tối tăm mặt mày, lăn ra góc tường hôn mê bất tỉnh.
Jack ăn vận theo kiểu cao bồi miền Tây, chân đi ủng có gắn miếng thép thúc ngựa, bị chiếc ủng này đá phải chắc chắn vô cùng đau đớn.
Jack liên tiếp đánh ngã hai tên xong, lùi lại một bước chặn cửa phòng, chĩa súng vào ba tên còn lại. Ba gã đàn ông lập tức lùi sát vào tường, ra sức xua tay nói: "Đừng... đừng..."
Jack mặt đỏ phừng phừng nổi giận quát: "Các người cũng biết nói đừng hả? Đừng cái gì!"
Thúy Ngọc gắng gượng bò lên giường, hai tay ôm ngực gục đầu khóc nức nở.
Jack kêu Thúy Ngọc đứng lên, rồi đi đến bên giường, nhặt một tấm chăn phủ lên người Thúy Ngọc, một tay bế thốc cô vác lên vai, từ từ đi ra khỏi phòng. Anh cảnh báo ba gã đàn ông còn tỉnh táo: "Ai bước ra khỏi cánh cửa này, ta sẽ bắn vỡ đầu kẻ đó!" Nói đoạn bắn "đoàng" một phát xuống đất.
Ba gã đàn ông lập tức co rúm vào góc tường. Jack thấy tình hình đã êm, bèn cõng Thúy Ngọc bước nhanh ra khỏi quán trọ.
Đi được một đoạn tương đối, Jack mới chuyển Thúy Ngọc ra cõng sau lưng, lại dùng chăn phủ, chạy về quán trọ trong trấn Châu Tâm.
Thúy Ngọc cứ rấm rứt khóc mãi trên lưng Jack, anh ta cũng chẳng màng. Jack không rõ đám người kia là người thế nào, liệu có đuổi theo không, chỉ mong mau mau chóng chóng rời khỏi nơi này.
Về đến phòng trọ của mình, Jack tìm một bộ quần áo Lục Kiều Kiều còn bỏ lại đưa cho Thúy Ngọc mặc vào, dáng người Thúy Ngọc cũng tương đương Lục Kiều Kiều, quần áo mặc lên khá vừa vặn.
Sau đó Jack thu dọn đồ đạc, dẫn theo Thúy Ngọc, ngay trong đêm xuất phát quay lại Thanh Thành.
Cả một đêm nhọc nhằn, xe ngựa lên đường không bao lâu thì trời bắt đầu hửng sáng, đường về Thanh Thành hôm qua Jack đã đi một lần, vừa thông thuộc địa hình lại có thể thấy đường đi phía trước, nên xe ngựa chạy mỗi lúc một nhanh.
Ruổi ngựa chạy thẳng đến Thanh Thành, đã là ban trưa, Jack dẫn Thúy Ngọc tới nghỉ tại quán trọ ven sông.
Vào quán trọ, tới trước quầy thu ngân, ông chủ quán trọ chính là người được Lục Kiều Kiều cứu đêm Trung thu, vừa thấy Jack quay lại thì vô cùng hồ hởi, vội chào hỏi: "Ngài Jack đã quay lại đấy ư, lần này cần mấy phòng?"
Thúy Ngọc vội đến bên quầy nói: "Không cần đâu, tôi và Jack thiếu gia ở một phòng là được rồi."
Ông chủ quán "à" lên một tiếng, cười híp mắt nói: "Một phòng là được rồi phải không ngài Jack, có người bên cạnh hầu hạ cũng tiện hơn..."
Lông mày Jack giật giật, anh ta nói: "Không, chúng tôi... cái đó... vẫn cho hai phòng đi."
Thúy Ngọc mệt mỏi vịn lấy tay Jack, hệt như lúc mới gặp, kề sát bộ ngực mềm mại vào cánh tay Jack mà thì thào: "Tôi ngủ một mình... sợ lắm..."
Ông chủ quán trọ vô cùng tâm lý: "Một phòng được rồi, một phòng đi, nào nào, tôi dẫn đường cho ngài, xin mời."
Jack bị Thúy Ngọc nửa đẩy nửa kéo bước vào phòng hạng nhất mà chủ quán sắp xếp. Đóng cửa lại, anh ta vứt mũ lên bàn, rồi tới bên giường, nằm vật ra, thở dài một hơi khoan khoái, đoạn hỏi Thúy Ngọc: "Cô còn có người thân nào không? Giờ muốn đi đâu?"
Thúy Ngọc bước tới bên giường ngồi xuống, khẽ nói: "Thúy Ngọc từ giờ sẽ đi theo thiếu gia làm trâu làm ngựa."
Jack nghe câu này liền bật dậy khỏi giường: "Không! Cô không được theo tôi!"
Jack ở miền Tây nước Mỹ hết chăn gia súc đến đào vàng, kiếm được chút tiền xong lại lặn lội vạn dặm tới Trung Quốc buôn bán, chẳng gì là không vào sinh ra tử, nhưng chưa từng nghe qua chuyện gì đáng sợ nhường này: một cô gái đột nhiên nói về sau sẽ theo anh ta, ôi trời!
Jack khẩn thiết nhìn Thúy Ngọc, nghiêm túc nói: "Tuyệt đối không thể làm như vậy, cô biết không, tôi sắp phải lên đường đi tìm bạn gái tôi rồi."
Thúy Ngọc thấy Jack ngồi bật dậy thẳng thừng từ chối, liền ôm lấy anh ta, ghé đầu lên vai dịu dàng nói: "Jack thiếu gia, thì ngài cứ coi như mang theo một người ở thôi mà, việc gì tôi cũng biết làm, ngài bảo tôi làm gì cũng được..."
"Thôi thôi, đừng nói mấy lời ấy nữa, vô ích thôi, tôi sẽ không để cô đi theo tôi đâu, cô từ đâu đến thì về lại đó đi. Đúng rồi, cô là người ở đâu?"
Jack đẩy Thúy Ngọc đang ngả vào vai mình ra. Từ sau cuộc mây mưa đêm qua, anh ta hết lần này đến lần khác phải trốn chạy, chẳng có thời gian dừng lại tìm hiểu xem cô gái đi theo bên mình là người thế nào. Bỗng nhiên Jack hơi hiểu được tâm trạng của Lục Kiều Kiều: rất phiền muộn cũng rất cô độc, nhưng vẫn phải đối mặt với mọi chuyện.
Thúy Ngọc bị Jack đẩy ra liền thuận đà quỳ xuống đất ngước mặt lên, hai tay vẫn không buông khỏi Jack mà đổi thành vuốt ve chân anh ta. Jack tỏ vẻ dứt khoát: "Thôi đừng có rờ qua rờ lại nữa, bây giờ tôi không thích cô sờ mó nữa đâu..." Nói đoạn, anh ta đứng bật dậy đi tới một góc phòng, ngồi xuống ghế, chỉ Thúy Ngọc nói: "Cô chớ có lại đây, cứ ngồi lên giường đi, ngồi đó rồi nói, cô là người ở đâu? Vì sao phải làm trò bán mình này?... Đúng rồi, chuyện tối qua là thế nào, giữa cô và bọn họ quan hệ ra sao?"
Thúy Ngọc méo xệch miệng, lại định òa lên khóc. Jack phát hiện ngoài dáng người, cô ta còn có cái miệng rất giống Lục Kiều Kiều, nhưng anh ta chưa từng thấy Lục Kiều Kiều mếu máo thế này, không khỏi thầm nghĩ Lục Kiều Kiều mà làm vậy chắc cũng rất đẹp.
Thúy Ngọc đứng bên giường, cúi đầu thút thít, từng bước nhích dần về phía Jack, tựa như đứa trẻ mắc lỗi muốn xem liệu cha đã tha thứ hay chưa.
Jack thấy mình làm con gái nhà người ta khóc, cũng không nỡ hù dọa Thúy Ngọc nữa, để mặc cô nàng dịch đến bên cạnh.
Thúy Ngọc quỳ xuống vuốt ve đùi Jack, vừa khóc vừa líu ríu nói: "Thúy Ngọc là người Hán ở Vân Nam, mười lăm tuổi đã bị bán đến đây, bọn họ bắt tôi bán thân, còn ngày nào cũng ức hiếp tôi nữa."
Cô nàng miệng ấp úng nói, tay cũng không hề nhàn rỗi, cứ lần mò vào trong đùi Jack. Trong lòng Jack tuy rất không thích, nhưng anh cũng là người tôn trọng sự thật, cảm giác thoải mái là có thật, cơ thể không biết dối gạt, thôi thì cứ để mặc thế mà nghe trước vậy.
Jack vừa thở hổn hển, vừa trợn mắt lên nghe Thúy Ngọc kể chuyện quá khứ bi thương.
"Mới đầu bọn họ sợ tôi chạy, ngày nào cũng khóa tôi lại bắt tiếp khách, không cho ra khỏi cửa. Về sau thời gian lâu rồi, bọn họ thấy tôi vừa nghe lời lại biết hầu hạ, nên mới buông lỏng trông chừng, còn cho tôi làm mấy việc vặt, coi cửa trong quán... Những cô gái khác đều bị khóa trong phòng, chỉ mình tôi được phép đi lại một chút..."
Jack phát hiện tay cô đã lần tới chỗ sâu nhất, lúc này cũng không thể kêu người ta dừng lại được nữa, hổn hển nói với Thúy Ngọc: "Kể... tiếp đi, đừng dừng lại..."
"Có lúc bọn họ đi đánh bạc uống rượu, tôi lại lén tiếp khách, định kiếm riêng chút vốn rồi bỏ trốn..."
Jack quả thực không thể kêu Thúy Ngọc dừng lại lúc này, vì một tay cô đã lần vào tận trong quần, anh đành dựa người vào ghế ngả đầu ra sau, mở miệng nói lớn: "Hôm qua... sao lại để tôi... đụng phải bọn họ... a..."
Hơi thở của Thúy Ngọc cũng càng lúc càng gấp gáp theo từng động tác: "Thời gian vốn cũng đủ... nhưng Jack... thiếu gia lại lâu quá... đúng một canh giờ... bọn họ trở về rồi ngài vẫn còn tiếp tục..."
Jack không còn sức đâu mà nói nữa, gắng lắm mới thốt được một câu: "Sorry... rất xin lỗi, là tôi làm liên lụy đến cô... á..."
Nói đến đây, Thúy Ngọc đã mặt đỏ bừng bừng cưỡi lên người Jack...
Lục Kiều Kiều và An Long Nhi ra khỏi bãi mía đã là canh ba nửa đêm, hai người tìm tới một hộ coi ruộng xin ngủ nhờ; lại làm rộ lên một tràng chó sủa khuya.
Người thôn quê tấm lòng lương thiện, có nghèo đến đâu cũng sẵn lòng giúp người, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi được sắp cho ngủ ở nhà để củi, đến khi tỉnh dậy đã là buổi trưa hôm sau.
Hai người ra bên máng nước của căn nhà tranh rửa mặt chải tóc xong, cũng là lúc lão nông tối qua cho hai cô cháu ngủ nhờ từ ruộng trở về.
Lục Kiều Kiều bước lên trước, giúp lão nông đặt quang gánh thùng nước xuống, rồi hỏi đồ ăn: "Bác ơi, lương khô chị em cháu mang theo ăn đường không đủ, bác bán cho chúng cháu ít đồ ăn được không?"
Lão nông chất phác cười ha hả: "Ôi chao tiền nong gì, cứ vào nhà rồi cùng ăn luôn thể, nhưng chỉ có cháo khoai lang thôi, ăn quen là được!"
Lục Kiều Kiều vội vàng nói: "Cảm ơn bác, bác ăn được đương nhiên chúng cháu cũng ăn được rồi."
"Nào vào đi, vào đi..." Lão nông vồn vã kêu họ vào gian nhà đất.
Bao lâu không được ăn đồ nóng, Lục Kiều Kiều và An Long Nhi bưng bát cháo khoai húp xì xụp, cảm thấy ấm áp đến tận cõi lòng.
Lục Kiều Kiều lựa lời hỏi lão nông: "Bác ơi, chị em cháu vốn định tới Thanh Thành nhờ vả người thân, nhưng bị lạc đường, không biết từ đây tới Thanh Thành phải đi hướng nào."
Lão nông đáp: "Tới Thanh Thành phải đi về hướng Bắc, men theo con sông này đi lên phía Bắc tới sông Đại Yên, sau khi qua sông Đại Yên lại men theo sông nhỏ đi thẳng về hướng Bắc thì tới Thanh Thành, mau lắm, đi bộ hai ba ngày là tới thôi."
"Nếu cháu đi Quảng Châu thì xa lắm phải không ạ..." Lục Kiều Kiều lại hỏi.
"Đi Quảng Châu thì không đi bộ được, nếu đi bộ phải mất chín mười ngày, muốn đi Quảng Châu bay phải ngồi thuyền, " lão nông nói.
"Đi hướng nào thì tới Quảng Châu ạ?" Lục Kiều Kiều vờ hỏi.
"Đi bộ thì hướng Đông Nam. Chính là hướng này..." lão nông đưa tay chỉ hướng Đông Nam nói."Chớ có đi sai, không lại vòng vèo oan, muốn đi thuyền thì từ đây đi lên Bắc kiếm thuyền ở sông Đại Yên, thuyền vòng qua Bắc Giang, mất ba ngày..."
Lục Kiều Kiều cố ý hỏi loạn lên điểm đến và phương hướng vì cô biết sau khi bọn họ rời đi, lão nông này hoàn toàn có thể kể ra hành tung của họ với kẻ bám đuôi tới sau, như vậy lợi dụng lão nông đánh lạc hướng đối phương là hay nhất.
Lục Kiều Kiều ăn no xong, lén đặt một trăm đồng dưới gầm bàn, cảm ơn lão nông rồi cùng An Long Nhi lên đường.
Đích đến của Lục Kiều Kiều chính là thôn Quan Tài ở Hoa Huyện, nằm giữa Hồ Đường và Quảng Châu, hay nói cách khác cứ đi thẳng hướng Đông Nam là sẽ tới Hoa Huyện.
Hành động của Lục Kiều Kiều hai ngày hôm nay đã tuyên bố rõ ràng với kẻ bám đuôi rằng: Trò chơi đuổi bắt long trọng bắt đầu. Đặt vào địa vị một kẻ theo dõi, nhất định sẽ nghi ngờ mỗi bước đi của Lục Kiều Kiều đều là giả vờ, trong tình hình này, cứ đi thẳng tới nơi mình muốn đến mới khiến kẻ theo đuôi rối loạn nhất.
Hướng Đông Nam là một rừng cây rậm rạp, Lục Kiều Kiều cùng An Long Nhi chậm rãi đi men theo đường cái quan.
Tuy đã vào thu, nhưng mùa thu ở Quảng Đông cũng chẳng đỡ hơn mùa hè là mấy, may mà phía trên nhiều cây cao nên không quá nắng. Hai người đầu đội mũ bện bằng lá cây, trông như hai cái cây con di động trên đường.
Lục Kiều Kiều vẫn suy tính mãi chuyện hôm qua.
*****
Kẻ theo dõi bọn họ, vì sao có lúc tưởng như đã bị cắt đuôi, vậy mà cuối cùng vẫn cứ bám theo được? Ví dụ như lúc đi trên sông thực rất kỳ quái, rõ ràng con đò đã chèo như bay trong đêm, rõ ràng phía sau không có thuyền, rõ ràng sau khi vào sông Đại Yên, bọn họ lập tức dừng lại phục kích kẻ theo dõi nhưng sao không hề thấy hắn theo sau?
Kẻ bám đuôi có thể làm được như thế, chỉ có một cách, đó là hắn không cần trông thấy Lục Kiều Kiều, nhưng vẫn biết cô định chạy đằng nào. Chỉ cần phương hướng không sai, chuyện hắn tìm ra Lục Kiều Kiều chỉ là sớm hay muộn.
Nói như vậy, kẻ này chẳng phải giống như chó săn hay sao? Lục Kiều Kiều bỗng thấy khiếp sợ trước những nghi vấn u ám này.
Đáng sợ hơn cả là, trong rừng mía, hắn không thấy được tình hình Lục Kiều Kiều nhưng vẫn có thể biết người bỏ đi không phải cô, mục tiêu của hắn vô cùng rõ ràng, hắn chỉ bám theo một mình Lục Kiều Kiều, nói cách khác, sắp xếp chia Jack đi đường khác là biện pháp hoàn toàn không cần thiết.
Lục Kiều Kiều hơi hối hận vì mình quá tự tin khinh địch, nếu giờ có Jack ở đây, cô đã có thể ngồi xe ngựa hút thuốc cho sướng thân rồi. Ôi chao, đúng là tự làm tự chịu.
Mưu mẹo nào cũng đều có sơ hở, cách lần trước làm không xong, có khi giờ làm ngược lại lại được.
Tối qua trong rừng mía, cô muốn dùng An Long Nhi dẫn dụ tên theo dõi ra mặt, còn mình chờ phục kích, kết quả bị y nhìn thấu âm mưu, nếu như... đổi ngược lại?
Đúng rồi, Lục Kiều Kiều vỗ bốp lên trán, cứ làm vậy đi.
Cô ghé tai An Long Nhi dặn: "Hôm nay khi mặt trời xuống núi, chúng ta lại sắp trận mai phục, lầy này để mày..."
An Long Nhi gật đầu nói: "Vâng, cô bảo cháu làm gì cũng được."
Lục Kiều Kiều chỉ tay về con sông nhỏ phía xa, nói: "Vậy giờ cứ nghỉ ngơi tại chỗ. Bên kia có sông, đi rửa mặt mũi rồi kiếm bóng cây mà ngủ, tối nay xem chừng lại không được ngủ đâu..."
An Long Nhi đi gom về một đống to cỏ khô vàng óng, chất dưới gốc cây thành một cái đệm cỏ thoải mái. Lục Kiều Kiều đi rửa mặt mũi tay chân trước, rồi về bỏ chân trần xắn ống quần nhảy tót vào đệm cỏ, sung sướng duỗi thẳng lưng, châm một tẩu thuốc nằm khểnh ra hút.
An Long Nhi thấy Lục Kiều Kiều thả lỏng tinh thần, lòng cũng thấy vui. Mỗi khi được ở riêng cùng cô Kiều, thằng bé đều đặc biệt vui vẻ.
An Long Nhi tận mắt chứng kiến cha mẹ chết dưới họng súng người Tây, nên hoàn toàn không có chút cảm tình nào với Jack. Dù Jack luôn đối tốt với An Long Nhi, lại hay nói đùa chọc cho nó vui, nhưng thằng bé vẫn âm thầm ghét Jack, ghét anh ta cao lớn như vậy, ghét anh ta tóc vàng mắt xanh, ghét cả mùi hương chẳng biết từ đâu lúc nào cũng phảng phất trên người anh ta, mỗi lúc cười còn rất ồn ào... Đặc biệt là ghét anh ta cứ sán lại Lục Kiều Kiều!
Nhưng trong buổi chiều thu hôm nay, không có Jack, chỉ có mình thằng bé và Lục Kiều Kiều cùng ngồi bên bờ sông. An Long Nhi thấy vô cùng an toàn. Lục Kiều Kiều đang mặc quần áo của thằng bé, hai người ăn vận giống hệt nhau, điều này cũng khiến An Long Nhi cực kỳ hài lòng, cảm giác như có thể cùng Lục Kiều Kiều hòa thành một thể, lâng lâng một nỗi vui sướng kỳ diệu.
An Long Nhi lặng lẽ ngồi trên đệm cỏ bên cạnh Lục Kiều Kiều, lấy một quyển sách từ trong hòm mây ra đọc.
Lục Kiều Kiều nghe tiếng động, quay người lại hỏi An Long Nhi: "Đọc sách gì thế?"
"Giờ đang đọc Kinh Hám Long ạ." An Long Nhi lật bìa sách cho Lục Kiều Kiều xem.
Lục Kiều Kiều cười nói: "Thằng bé này thật là, ngày nào cũng chạy trốn mà còn mang cả sách theo đọc... Kinh Dịch đọc xong chưa?"
"Đọc xong rồi ạ, nhưng muốn vận dụng thuần thục thì còn phải thực hành nhiều."
An Long Nhi có vẻ luống cuống, lắc đầu đáp: "Là thế này ạ... vốn cũng đang đọc, giờ sau đấy cháu thấy cô phá giải Đảo Địa Mộc Tinh cục và Hùng Kê Đề Nhật huyệt, thấy phong thủy rất hữu dụng, lại có thể học luôn theo cô, nên cháu đọc sách phong thủy trước... Cô Kiều, cháu xin lỗi."
Lục Kiều Kiều "ừ" một tiếng, nói: "Thôi, đều là cái duyên của mày cả... Lần này cũng là cô kéo mày theo, đi đường chịu bao cực khổ, mày có trách cô không?"
An Long Nhi là đứa trẻ thật thà, cô Kiều hỏi nó, nó lại càng thật thà trả lời: "Lúc đầu thấy rất không thoải mái, lúc nào cũng phải ở nhà một mình, ra ngoài lại chỉ có hai người..."
"Đúng thế, mày ở chỗ lão Sái còn có anh em chơi cùng, đi theo cô lại phải làm kẻ ở..." Lục Kiều Kiều hút xong cữ thuốc, người đã bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
"Cháu ở nhà Sái thúc phải làm rất nhiều việc, đến nhà cô coi như được nhàn nhã, lại có thể đọc sách..." An Long Nhi đặt sách xuống, nhìn Lục Kiều Kiều, Lục Kiều Kiều rất hiếm khi nói chuyện với nó, song An Long Nhi lại rất trân trọng mỗi lần nói chuyện với cô.
"Đúng rồi, hồi ở trong gánh mãi võ chẳng có cô bé mặt bầu bầu múa roi chín đốt đối với mày rất tốt đấy ư? Ha ha..." Lục Kiều Kiều tự nói rồi tự phá lên cười.
An Long Nhi vội vàng phân bua: "Không phải, đó là con gái của Sái thúc, nó chơi rất hợp với bọn cháu."
"Giờ thì không còn em gái mặt bầu chơi cùng mày nữa rồi... ha ha ha... có cần cô kiếm cho mày một đứa không?" Lục Kiều Kiều đùa với An Long Nhi, tiếng cười nghe rất êm tai, ánh mắt nhìn An Long Nhi cũng mang nét quyến rũ hút hồn, khi cười cả hàm răng lộ ra, cắn nhẹ lên đầu lưỡi hồng.
An Long Nhi chạm phải ánh mắt Lục Kiều Kiều, vội vàng nhìn ra hướng bờ sông, mặt nóng bừng, ngượng ngùng cười phụ họa: "Không cần đâu ạ... ha ha..."
Lục Kiều Kiều nhả một ngụm khói dài, phả hương thuốc phiện nồng đượm vào người An Long Nhi. Cô nói: "Số bạc trên người mày hiện giờ đủ để chuộc thân rồi, về sau đường đi trăm sông ngàn núi, không biết còn bao nhiêu nguy hiểm, nếu mày không thích thì có thể bỏ tiền lại rồi đi."
An Long Nhi lập tức tắt hẳn nụ cười: "Cô Kiều, cháu không đi."
"Mày thích đi với cô à?" Lục Kiều Kiều nói giọng uể oải.
An Long Nhi trả lời chắc nịch: "Thích."
Lục Kiều Kiều thích câu khẳng định này, huống hồ đây lại còn là lời một đứa trẻ như An Long Nhi nói ra, khiến cô càng thấy tin cậy, vững tâm, có điều cô vẫn muốn nghe thêm một lần nữa: "Gì cũng không sợ?"
"Không sợ, gì cũng không sợ!"
Lục Kiều Kiều nói chuyện phiếm với An Long Nhi thêm vài câu, rồi gối lên hòm mây ngủ thiếp đi dưới bóng cây. Đến khi thức dậy thì mặt trời đã lặn, hai người ăn chút lương khô, sắp xếp lại hành trang rồi lên đường xuyên đêm.
Nếu có thể đảm bảo an toàn, buổi tối đi trên đường cái quan dễ chịu hơn hẳn ban ngày, không còn ánh nắng gay gắt, thay vào đó là gió mát hiu hiu thổi, người đi đường cũng vô cùng thoải mái khoan khoái.
Lục Kiều Kiều đã hoàn toàn rũ bỏ bộ dạng thơ thẩn ban ngày, chân bước thoăn thoắt. Một là vì nghỉ ngơi xong tinh lực dồi dào, hai là cô muốn mau mau kiếm được địa hình thích hợp để bày cục, đặng bố trí cho An Long Nhi bắt người.
Cô không bàn kế hoạch với An Long Nhi lúc nghỉ ngơi bên bờ sông, vì dừng ở một nơi nói chuyện rất dễ bị người ta nghe lén, giờ hai người đều đang rảo chân đi bộ, cô mới đi sát lại An Long Nhi thì thầm căn dặn việc sắp tới phải làm.
"Long Nhi nghe này, lát nữa tới chỗ thích hợp, cô sẽ chỉ cho mày, mày nấp ở đó mai phục, còn cô tiếp tục đi thẳng, dẫn hắn ta ngang qua chỗ mày."
"Vâng."
"Mày nấp cho kỹ một chút, không được để hắn phát hiện, sau đó chuẩn bị sẵn dây thừng, nếu nhìn thấy một gã thanh niên độ hơn hai mươi tuổi, người cân đối, không quá cao, chừng hơn chúng ta nửa cái đầu, mặt mũi thô kệch, thì chính là hắn."
"Hiểu rồi ạ."
"Nếu hắn chỉ có một mình thì hẵng dùng thừng tóm hắn lại; còn nếu có hai người trở lên, mày tuyệt đối không được manh động, cũng không được ra mặt, ở nguyên tại chỗ, một canh giờ sau cô sẽ quay lại tìm mày."
"Được ạ."
"Nếu hắn có một mình, mà mày không đánh lại được hắn, thì không được liều mạng, mà phải chạy về phía cô, đuổi kịp cô là được, hắn sẽ không muốn xuất hiện trước mặt cô, nên đến chỗ cô là mày an toàn..." Lục Kiều Kiều cố tưởng tượng ra tình huống xấu nhất, cô phải hết sức bảo đảm an toàn cho An Long Nhi hoàn thành kế hoạch này."Còn nữa... Nếu đối phương có hai người, lại phát hiện ra mày, muốn bắt mày, thì mày phải cố hết sức chạy thoát, tới Hoa Huyện gặp Jack. Trong này là ngân phiếu mười lạng bạc, đủ cho mày phung phí trên đường, nên tiêu gì cứ tiêu, người nhất định phải an toàn đến Hoa Huyện, hiểu chưa?"
An Long Nhi nhận tấm ngân phiếu, tròng mắt nóng bừng lên, cơ hồ sắp khóc. Thằng bé đã quên mất bao lâu rồi không có người quan tâm nó như thế.
"Cô Kiều, cô yên tâm, cháu sẽ làm theo lời cô dặn."
Giờ đang là hạ tuần tháng Tám, Trung thu đã qua lâu, trăng phải đến quá nửa đêm mới mọc. Hai bên đường cái quan là hàng cây lớn cành lá sum suê, che khuất sao trời, khiến cả con đường tối om chẳng trông ra dáng người.
Lục Kiều Kiều cùng An Long Nhi đi lên một đoạn dốc vừa hẹp vừa thẳng, chỗ này trước không thấy thôn trang, sau không tỏ hàng quán, hai bên là sườn núi chênh chếch, cây cối cao lớn rậm rạp, càng khiến đoạn đường này tối đen như mực.
Lên đến một phần ba quãng dốc, Lục Kiều Kiều thấy đằng sau không có người, mới dùng tay ấn lên vai An Long Nhi, chỉ cái cây bên đường. An Long Nhi lập tức hiểu ý, tháo sợi thừng trên người xuống, mỗi tay cầm một đầu thừng, lật cổ tay thắt một cái thòng lọng lớn – mấy hôm trước Jack vừa dạy thằng bé cách thắt lọng của cao bồi miền Tây – sau đó kéo cho đầu thòng lọng rộng ra một chút, nhẹ nhàng đặt xuống giữa đường, vị trí người ta nhất định phải đi qua, trong bóng tối, hoàn toàn không nhìn ra sợi thừng được đặt chỗ nào.
Nhìn đến đây Lục Kiều Kiều đã hiểu kế sách của An Long Nhi, không khỏi mỉm cười, thầm nghĩ thằng nhóc tóc vàng này đúng là có thiên bẩm làm chuyện xấu.
An Long Nhi nhẹ nhàng kéo dài sợi thừng, tay nắm đầu thừng còn lại, bật người nhảy phóc một cái, khuất dạng trên cây. Lục Kiều Kiều không hề dừng chân, phăm phăm bước về phía trước.
An Long Nhi nhảy lên cây xong, mới thở chậm lại, nghe tiếng bước chân Lục Kiều Kiều leo lên sườn dốc càng lúc càng nhanh, càng lúc càng xa, mãi đến khi mất hút phía đầu kia dốc núi. Thằng bé cố gắng giữ bình tĩnh, chăm chú nghe ngóng con đường vừa đi qua, nhưng không có bất kỳ ai, ngoài tiếng côn trùng ếch nhái thỉnh thoảng vọng lên, trên đường không có tiếng động nào khác.
Được một lúc, có người đàn ông đánh xe trâu chạy qua. Người này trông có vẻ thô kệch, tay cầm một cành cây mềm còn cả lá, chốc chốc lại quật nhẹ vào mông con trâu phía trước. Theo An Long Nhi thấy, người này chắc chắn là nông dân bình thường, vừa cày xong ruộng, đang trên đường trở về nhà, nếu muốn theo dõi người, đã chẳng đánh cả cỗ xe trâu thế này...
Chắc không phải người này, An Long Nhi nghĩ vậy đưa mắt nhìn gã trai đánh xe trâu đi ngang qua.
Sau đó lại tới một bà bác gánh rau, vai quẩy hai gánh ú ụ rau xanh, gánh phía trước lấp loáng chút phản quang, lúc ngang qua gốc cây An Long Nhi đang nấp, thằng bé mới phát hiện ra đó là một bát nước, chắc dùng để tưới rau cho khỏi héo.
Có lẽ không phải bà gánh rau này, cô Kiều chẳng đã nói là đàn ông còn gì? An Long Nhi nghĩ, giờ mới qua ba khắc, cứ kiên nhẫn đợi xem sao.
Ba người này chắc chắn không phải kẻ theo dõi Lục Kiều Kiều. Có điều An Long Nhi phát hiện, khi theo dõi hoặc nghe trộm người khác, người ta sẽ có một cảm giác rất đặc biệt, vừa căng thẳng vừa không kìm được muốn làm tiếp, vì thằng bé giờ đang rất trông chờ người tiếp theo sẽ đi qua, rất muốn xem xem lần này lại là ai xuất hiện.
Không bao lâu sau, có hai người đàn ông đi từ dưới dốc lên, một người say khướt, một người miệng mắng sa sả dìu anh ta.
Khi bọn họ ngang qua gốc cây An Long Nhi nấp, thằng bé còn ngửi thấy mùi rượu chua chua, rõ ràng người này uống rượu say thật. An Long Nhi nghĩ, làm gì có ai uống say rượu rồi mới theo dõi người ta, nếu cô Kiều đột nhiên đổi sang cưỡi ngựa chạy mất tiêu, hắn ta thế này làm sao cản kịp, chắc không phải bọn họ.
Suốt một canh giờ, chỉ có bốn lượt người đi qua đoạn dốc tối tăm này, nhưng đều không phải gã trai trẻ xấu xí Lục Kiều Kiều nói đến. An Long Nhi nhẩm tính thấy thời gian cũng tương đối rồi, đành nhẫn nại ngồi trên cây đợi Lục Kiều Kiều quay lại.
Trong một canh giờ An Long Nhi ngồi canh trên cây chẳng có chuyện gì xảy ra, Lục Kiều Kiều lại chạy tới bán sống bán chết, thở hồng hộc không ra hơi.
Chia tay An Long Nhi, cô chạy chầm chậm lên đỉnh dốc, sau đó lại chạy từ đỉnh dốc xuống dưới, chạy bao xa không phải là vấn đề, chỉ cần phía trước không có mấy ngả đường tỏa ra, cô có thể chạy một mạch nửa canh giờ.
Di chuyển nhanh lợi ở chỗ có thể nhử kẻ bám đuôi phải đẩy nhanh tốc độ bám theo mình, như vậy khả năng đối phương bị An Long Nhi phát hiện sẽ càng cao hơn.
Thực ra với thể lực của Lục Kiều Kiều, vốn không thể chạy liên tục như vậy, chạy được ba khắc thời gian, cô đã phải ngồi xuống phiến đá bên đường thở hồng hộc.
Hút xong mấy hơi thuốc lấy tinh thần, Lục Kiều Kiều lại bắt đầu vòng lại đường cũ. Ban nãy chạy mất ba khắc, giờ đi lại phải mất bốn khắc, cộng thêm thời gian nghỉ ngơi, cả đi cả về vừa vặn hết một canh giờ.
Khó khăn lắm Lục Kiều Kiều mới quay lại được con dốc, tới gốc cây An Long Nhi nấp, nhìn quanh không thấy vết tích gì là đã xảy ra chuyện, cô bèn vỗ vỗ thân cây ra ý cho An Long Nhi nhảy xuống.
"Mệt chết mất thôi... Mệt chết mất thôi..." Lục Kiều Kiều cuối cùng cũng cất được lời, nhưng tiếng nói vẫn còn hổn hển.
"Tên chết băm chết vằm..." Lục Kiều Kiều bị kích động, không nhịn nổi buột miệng chửi bằng giọng quê, nhưng An Long Nhi chưa từng nghe cô Kiều chửi người, cũng không hiểu tiếng Giang Tây, vừa thu dọn dây thừng trên đường, vừa tiện miệng hỏi: "Cái gì ạ?"
"Tao mắng hắn là tên khốn kiếp, cứ để tao bắt được xem tao có cho hắn mấy cái bạt tai, kéo lê trên đường không..." Lục Kiều Kiều vẫn tiếp tục chửi rủa.
Câu này thì An Long Nhi hiểu, tiếng Quảng Châu cũng mắng người như thế.
Lục Kiều Kiều lấy lại hơi, kéo An Long Nhi trèo lên sườn núi bên đường, kiếm một phiến đá ngồi xuống.
"Vừa nãy có ai đi qua không?" Lục Kiều Kiều hỏi.
An Long Nhi trả lời: "Đầu tiên có một người nông dân đánh trâu chạy qua..."
"Người đó cô cũng thấy, anh ta đánh xe ngang qua lúc cô đang ngồi nghỉ." Lục Kiều Kiều loại luôn người đầu tiên.
"Sau đó có một bác gánh rau. Cháu thấy là đàn bà nên cũng mặc kệ..."
"Đàn bà? Cô không thấy bà nào đi qua... Sau đó thì sao?" Lục Kiều Kiều cảm thấy vấn đề chính là ở người đàn bà này, nhưng vẫn cần nắm rõ toàn bộ tình hình rồi mới tiến hành phân tích.
"Sau đó có ba người đàn ông đi dưới dốc lên, chính là đi ngược hướng với cô, cô có gặp bọn họ không?"
"Thấy, ba người này đi ngược lại với cô, mồm miệng còn chẳng sạch sẽ... hẵng không nói mấy chuyện ấy, còn người nào nữa không?" Lục Kiều Kiều cũng loại luôn ba người này.
"Cuối cùng có hai người đàn ông, một người uống say người kia phải dìu, đi rất chậm, lúc cô quay lại có thấy không?" An Long Nhi cũng bắt đầu bắt kịp tư duy của Lục Kiều Kiều, chỉ cần loại trừ những người nhìn thấy ở cả hai đầu thì có thể biết ai là kẻ theo dõi.
"Con mèo say ấy giờ vẫn còn nằm bê bết bên đường kìa, có thấy, người bốc mùi rượu nồng nặc có vẻ là say thật, không phải hai người họ... còn ai nữa không?" Lục Kiều Kiều trên đường quay lại cũng chú ý kẻ nằm dưới đất, hắn còn nôn ra một bãi bẩn thỉu, bãi nôn ấy không thể giả được, người đã say đến mức đấy cũng có thể loại trừ.
An Long Nhi ái ngại: "Hết rồi ạ, chỉ có bốn lượt đó thôi, cô Kiều, chẳng phải cô nói không thấy người đàn bà gánh rau sao? Trên đường cô quay lại có ngã rẽ nào không?"
"Không có ngã rẽ... hai bên đường đều là núi, làm gì có người nào gánh rau lại leo lên núi? Mày tả kỹ bà ta xem nào." Lục Kiều Kiều trầm ngâm một thoáng, lấy túi da đựng nước trong hòm mây ra, uống một ngụm rồi đưa cho An Long Nhi.
An Long Nhi đón lấy cũng uống một ngụm, đoạn miêu tả: "Người đàn bà đó nhìn có vẻ ba mươi tuổi, mặc đồ làm đồng, ống quần xắn lên... ừm, đi giày..."
"Bà ta cao chừng nào?" Lục Kiều Kiều muốn biết mọi chi tiết.
"Có lẽ cao hơn chúng ta một chút."
"Có nhìn thấy chân to hay chân nhỏ không?" Lục Kiều Kiều hỏi.
"Tối quá cháu nhìn không rõ, nhưng bước đi rất vững."
"Bà ta gánh rau gì? Thúng to không?"
"Rau gì nhìn không rõ, thúng không to lắm, thấy gánh cũng không quá nặng."
"Rau đầy thúng ư?"
"Đầy thúng."
"Bên trên có đậy gì không?"
"Có, đúng rồi, trên rau có để một bát nước, cháu từ trên nhìn xuống có thấy lấp lóa phản quang nên nhớ kỹ."
"Một bát nước?" Lục Kiều Kiều ngừng hỏi, chậm rãi nhắm mắt lại cố gắng sắp xếp những hình ảnh An Long Nhi vừa cung cấp.
"Bát nước ấy có phải để giữ rau ẩm không? Cháu nghĩ là vậy..." An Long Nhi nói ra suy nghĩ của mình, thằng bé cũng muốn cùng Lục Kiều Kiều làm rõ mấy chuyện này.
Hồi lâu sau, Lục Kiều Kiều mở mắt nhìn xuống đường cái quan dưới sườn núi, quả quyết mà thâm trầm nói: "Mày đã nhìn thấy kẻ theo dõi rồi, đó chính là người đàn bà gánh rau!"
An Long Nhi tận mắt quan sát người đàn bà đó, chỉ thấy rất bình thường, giờ lại nghe Lục Kiều Kiều nói vậy, trống ngực liền đập thình thịch, tò mò hỏi: "Sao cô biết?"
Lục Kiều Kiều quay sang An Long Nhi, kề sát tai thằng bé mấp máy môi nói khẽ: "Rau hái buổi tối để đến ngày hôm sau sẽ không được tươi, người trồng rau muốn bán rau chỉ có cách dậy từ rất sớm hái rau, sau đó bán hết luôn trong ngày, vì vậy người bán rau tới buổi tối không thể vẫn còn nguyên một thúng rau để gánh qua gánh lại, đây là lý do thứ nhất; nếu muốn giữ rau tươi thì phải phủ khăn ẩm hoặc cỏ tươi, hoặc lá tươi lên rau, chứ không phải đặt một bát nước lên trên, đây là lý do thứ hai; người gánh rau thực sự, khi đi đường sẽ quải thúng đung đưa lên xuống, như vậy đỡ tốn sức hơn rất nhiều, nhưng làm vậy sẽ khiến nước trong bát vương vãi hết, mày cũng không nhìn thấy nước được nữa, điều này chứng tỏ người đó không quan tâm hai thúng rau nặng hay không, mà chỉ chú ý để bát nước không đổ, đây là lý do thứ ba; trời tối như vậy, thúng lại vẫn còn đầy rau, chỉ có thể chứng minh đám rau ấy là thứ ngụy trang phủ lên mặt thúng, trong thúng còn có đồ vật khác, có thể là hành lý của mụ ta... Đúng rồi, trên lưng người đó còn có đồ gì khác không?"
← Ch. 07 | Ch. 09 → |