Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Bá - Chương 011

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 011: Nói năng khí phách
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)

Siêu sale Shopee


- Là cậu?

Cường Tử dùng tay sờ nắn vài cái trên... vòng eo mềm mại không xương của Bùi Nhược, sờ thì hắn không dám làm thiệt nhưng hắn thật muốn thế. Tuy nhiên Cương Tử không phải là một kẻ ti tiện, lời này coi như các bạn vẫn chưa nhìn thấy nhé. Hắn là một người ham món lợi nhỏ, nhưng cũng biết đạo lý thả dây câu dài bắt con cá lớn, vẫn còn phải giả trang quý ngài lịch lãm, bản sắc tạm thời vẫn không thể để lộ ra ngoài.

Cường Tử nhìn về phía có âm thanh, thì ra là Lý Vạn Thanh. Tự nhủ cái này khó làm đây, cô gái như hoa, như ngọc này lẽ nào là bạn gái của Lý Vạn Thanh? Người ta đều nói vợ bạn không thể khi dễ, không biết nếu như thực sự có sét đánh, nếu như không đánh... Cứ xem tình hình thế nào.

Cường Tử cười tỏ ra thật lòng, không phải là giả. Mối quan hệ của hắn và Lý Vạn Thanh cũng coi như là không đánh nhau thì không quen biết, mặc dù duyên cớ là như vậy nhưng vẫn có cảm tình phát ra từ tận đáy lòng, nói cách khác là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Từ trước đến nay Cường Tử rất tôn kính những người biết đánh nhau, đặc biệt là những người mình đánh không lại. Đầu tiên là y buông lỏng tay đặt lên bờ eo của Bùi Nhược. Vốn dĩ định diễn một vở anh hùng cứu mỹ nhân nhưng lại bị hớ. Nhưng, có vẻ đáng lý ra anh hùng cứu mỹ nhân là Lý Vạn Thành.

Cường Tử cười chào hỏi nói:

- Là huynh, đại ca!

Lý Vạn Thanh vuốt mái đầu cười nói:

- Cường Tử, cậu đến trường à!

Lúc này tên béo Chu Hạo Nhiên từ trong đám người đi ra vỗ bả vai Cường Tử nói:

- Huynh đệ, gặp lại nhau nhanh như vậy, huynh đệ ta thực sự có duyên đấy. Có câu thơ thế nào nhỉ? Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, môi con lừa cũng có thể đối với mồm con ngựa.

Cường Tử tự nhủ trong lòng, người có học vấn chính là có phong cách này sao, xuất khẩu thành thơ. Ở Nhất Trung thực đúng là ngọa hổ tàng long...Không biết bộ dạng ra sao. Hắn cũng vỗ vai Chu Hạo Nhiên nói:

- Háo Tử, tôi biết chắc chắn có thể gặp các cậu ở Nhất Trung, không cần hỏi tôi cũng biết Hạo Tử cậu ở Nhất Trung cũng chắc chắn là hảo hán uy phong lẫm liệt. Sau này phải dựa vào cậu bảo vệ tôi rồi.

Lý Vạn Thanh đi tới, đầu tiên là cười ra vẻ hiền lành với Bùi Nhược.

- Bùi Nhược, bạn không sao chứ, đây là huynh đệ tốt của mình tên là Lâm Cường. Sau này chúng tôi vào lớp ai còn dám bắt nạt bạn nữa?

Lý Vạn Thanh nói.

Bùi Nhược lườm gã một cái dựng xe đạp dậy rồi hung hăng nói:

- Anh em của bạn chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.

Cường Tử sững sờ, quay đầu lại nhìn Bùi Nhược. Cô gái kia cũng biết là mình đã nói sai nhưng lúc này lại giấu đi vẻ yếu đuối, hừ một tiếng rồi dựa xe vào cổng trường, nhìn đôi chân trắng trẻo khập khiễng kia. Cường Tử không nhịn được gọi từ phía sau:

- Tôi là thứ tốt, thật đấy!

Chu Hạo cười khì khì nói:

- Đừng để ý đến cô ta, cả ngày chỉ làm bộ như công chúa Bạch Tuyết, Vạn Thanh coi cô ta như bảo bối vậy.

Cường Từ đồng ý nhẹ nhàng gật đầu, sau đó thêm vào một câu:

- Đúng là bảo bối.

Lý Vạn Thanh không những không tức giận mà còn lôi tay Cường Tử nói:

- Đúng là anh hùng cùng chung mục đích.

Cường Tử liếc nhìn Chu Hạo Nhiên sau đó tỏ vẻ rất thỏa mãn.

Ba người nói chuyện rồi đi vào cổng trường, Cường Tử hỏi thăm Lý Vạn Thanh văn phòng của thầy Trương ở chỗ nào. Vốn vĩ hắn cho rằng chắc chắn những học sinh như Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên sẽ không có thiện cảm gì với thầy Trương. Nhưng không ngờ hai người đều rất yêu mến thầy Trương. Nói thầy Trương là người tốt, là giáo viên tốt. Hai người đều là học sinh trung học, nhưng không học cùng lớp. Lý Vạn Thanh học lớp 9, Chu Hạo Nhiên học lớp 7. Dẫn Cường Tử đến văn phòng của thầy Trương, hai người vẫy tay tạm biệt rồi đi lên lớp học của mình.

Cường Tử đứng ở cửa ra vào, tự nhiên lại thấy hơi buồn, hơn nữa có hơi sợ hãi. Dù sao cũng đã hơn ba năm chưa vào cổng trường, chưa vào văn phòng giáo viên. Trước kia vào văn phòng giáo viên để lại một nỗi ám ánh rất sâu trong lòng Cường Tử. Tin chắc rằng những đứa trẻ nghịch ngợm không chăm học... Bao gồm cả mình cũng biết văn phòng giáo viên là chỗ ra vào không tốt.

Cường Tử lấy hết dũng khí gõ cửa, một người nói với giọng khàn khàn hiền lành:

- Mời vào!

Cường Tử nhẹ nhàng đẩy cửa ra, thò đầu vào văn phòng nghĩ nghĩ không phải mình nhận nhầm chứ, rồi lại vội vàng rụt đầu lại.

Lưng thầy Trương có còng hơn, tóc bạc phơi nhìn mà giật mình. Quạt điện quay o o, nhưng trán ông giáo già vẫn đầy mồ hôi. Ông đang ngồi trước bàn làm việc hình như là đang chấm bài, cũng không ngẩng đầu mà hỏi:

- Có chuyện gì?

Trong lòng Cường Tử cảm động, nói với giọng run run:

- Thầy Trương, là em!

Thầy Trương ngẩng đầu lên, đầu tiên là nắm chặt kính quan sát Cường Tử một lúc lâu sau đó mới nhận ra Cường Từ. Ông chống eo cười ha hả nói:

- Lâm Cường phải không, thầy nhớ ra em rồi, hôm qua Tiêu tổng có gọi điện cho thầy, vết thương đã khỏi chưa?

Cường Tử nhớ đến lúc ở bệnh viện ông giáo già vỗ lưng mình mà hận đến ngứa răng.... Thực sự xin lỗi, tôi lộn rồi. Chắc là Cường Tử nhớ đến thầy giáo già ân cần quan tâm đến mình trong bệnh viện mà trong lòng cảm thấy ấm áp, hắn không khỏi cảm động nói:

- Cảm ơn thầy vẫn còn lo cho em, em khỏi rồi ạ!

Thầy Trương đi đến vỗ vỗ vai hắn nói:

- Bình phục là tốt rồi. Thanh niên sức khỏe quan trọng hơn bất cứ điều gì, chỉ cần có sức khỏe mới học tốt được. Chuẩn bị lên lớp chưa?

Cường Tử nhẹ nhàng gật đầu nói:

- Thầy cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe. Em chuẩn bị xong rồi, hôm nay em vào lớp được chưa ạ?

Thầy Trương cười ha ha nói:

- Thầy đã nói không nhìn nhầm em mà, với tinh thần siêng năng học tập của em, thầy tin em sẽ là niềm tự hào của Nhất Trung. Cảm ơn em đã quan tâm thầy, nhìn thầy già như vậy thôi chứ vẫn còn khỏe lắm. Tuy so với đám thanh niên các em thầy còn phải khiến các em ghét thêm mấy năm nữa đấy!

Cường Tử gãi gãi đầu nói:

- Đâu có ạ? Em biết các học sinh đều rất tôn trọng thầy.

Thầy Trương khoát khoát tay nói:

- Cái gì mà tôn trọng với không tôn trọng, thầy cũng chỉ là cậy vào mình già mà lên mặt thôi. Đi, thầy dẫn em đến phòng học.

Cường Tử ra khỏi vào văn phòng, thầy giáo cố ý đi sánh vai với hắn, sau đó nói:

- Lâm Cường à, sự nhiệt tình và nghị lực học tập của em rất hiếm có, hi vọng em cố gắng cần cù. Sau này điều kiện học tập có tốt nhưng không thể buông lỏng đó nha. Chất lượng trường Nhất Trung chúng ta là tốt nhất toàn thành phố. Học sinh cũng là giỏi nhất, chỉ cần lơ là sẽ bị người khách vượt qua. Em không muốn đứng thứ nhất từ dưới lên đấy chứ!

Trong lòng Cường Tử tự nhủ, có hai tên đáng gườm như Lý Vạn Thanh và Chu Hạo Nhiên, mình có cố gắng hơn nữa thì cũng chỉ leo đến mức đứng thứ ba từ dưới lên mà thôi. Nhưng có đánh chết hắn cũng không dám nói như vậy, thực ra Cường Tử vẫn rất tôn trọng giáo viên (thầy chủ nhiệm trường trung học cũ dùng nước mắt rửa mặt). Hắn kính trọng nói với thầy chủ nhiệm:

- Thầy Trương, thầy yên tâm đi, em sẽ nhanh chóng lên lịch trình cho mình.

Thầy Trương tỏ vẻ hài lòng nhìn hắn một cái nói:

- Vẫn là trẻ con nông thôn ngoan hơn, bây giờ trẻ con thành phố mà còn ngoan được như em thực sự quá ít.

- Thầy sẽ xếp em vào lớp hai-một của khối trung học, là lớp học sinh khá giỏi của khối trung học. Toàn lớp có bốn mươi lăm học sinh. À! Tính cả em nữa là bốn mươi sáu người. Đều là những học sinh ưu tú nhất trong số những học sinh trung học, em cần phải cố gắng học tập thật nhiều, tranh thủ vượt qua đám học sinh thành phố không biết trời cao đất dày kia, cho nông thôn chúng ta nở mày nở mặt. Đúng rồi, thầy cũng từ nông thôn mà ra đấy.

- Còn có chuyện cần em phải chú ý, hôm nay có mấy giáo viên và học sinh của trường trung học nông nghiệp Nhật Bản có đến trao đổi về học tập. Em chỉ cần nghe, không cần tham gia thảo luận. Là là cơ hội tốt, phải nắm lấy.

Cường Từ khẽ gật đầu nói:

- Thầy Trương, thầy yên tâm đi, em biết phải tôn trọng bạn bè quốc tế mà.

Thầy Trương dẫn Cường Tử đến trước cửa phòng học ghi khối trung học lớp hai-một. Sau khi gõ cửa có tiếng của một giáo viên nhẹ nhàng đi ra. Giáo viên của đang ở trong lớp là cô giáo Chu chủ nhiệm của lớp hai-một khối trung học, còn là một phụ nữ xinh đẹp tài trí khoảng hơn 30 tuổi. Cường Tử thực sự không ngờ giáo viên chủ nhiệm lớp chọn của trung học lại là một người xinh đẹp như vậy. Cô cao khoảng một mét bảy, mái tóc quăn xinh đẹp, khuôn mặt trắng nõn, sáng sủa. Cường tử liếc nhìn vòng eo của cô chắc chắn không vượt quá một tấc chín, điều đặc biệt chính là... Cái mông rất tròn.

Cô Chu mặc một bộ váy đồng phục màu đen, sạch sẽ sang trọng. Cô rất tôn trọng thầy Trương, vừa ra khỏi cửa đã tươi cười nói với thầy Trương:

- Thầy Trương, thầy tìm em có việc gì ạ?

Giọng của cô rất êm tai, lại hơi khàn khàn nghe rất cảm động.

Thầy Trương giới thiệu Cường Tử với cô rồi nói:

- Đây là một đứa trẻ khốn khó, sự nhiệt tình và nghị lực học tập của nó khiến người ta ngưỡng mộ. Hi vọng, cô dạy dỗ nó thật tốt, tôi tin rằng nó sẽ không khiến cô thất vọng đâu.

Cô Chu cười kéo tay Cường Tử lại nói:

- Thầy Trương cứ yên tâm, em sẽ không để thầy thất vọng đâu ạ!

Cường Tử bị cô kéo tay, mặt hắn đỏ lên, cô Chu nhìn vẻ mặt của hắn liền cười ha ha:

- Tiểu tử kia, còn biết xấu hổ cơ đấy?

Cường Tử cười khì khì không nói gì, cố nén cảm giác dâng trào được tiếp xúc với mu bàn tay của cô Chu. Đây là sự khác nhau giữa thư ký và giáo viên nhân dân, không có liên quan tới bằng cấp. (Tình tiết cụ thể xin mời quay lại xem cuộc gặp với Trần Nhược trong chương trước)

Thầy Trương đi rồi, cô Chu kéo tay Cường Tử, tay cô âm ấm rất mềm.

- Lâm Cường phải không, cô tên là Chu Lâm Nhã. Sau này sẽ là giáo viên chủ nhiệm của em. Có gì khó khăn cứ nói cho cô biết, dù là học tập hay cuộc sống, cô đều sẽ giúp em.

Cường Tử tự nhủ đây là tố chất của nữ giáo viên chủ nhiệm khối trung học sao, thật tốt. Nhất là vấn đề về cuộc sống.

Cường Tử ra vẻ ngoan ngoãn, rụt rè gật đầu, mặt đỏ như quả dưa hấu, cô Chu tươi cười nói:

- Còn đỏ mặt nữa, thật đáng yêu. Đi, cô dẫn em vào.

Vào phòng học cô Chu giới thiệu Cường Tử một chút có đoạn nói thế này:

- Bạn Lâm Cường, sau một khoảng thời gian bỏ học vừa làm ở một quán ăn vừa tự học. Trong ba năm không những nắm chắc những kiến thức của cấp hai mà còn tự học toàn bộ chương trình học của trung học, mà có lẽ hoàn cảnh của bạn ấy còn khó khăn hơn tất cả mọi người. Cuộc sống của bạn ấy vất vả hơn mọi người, nhưng bạn ấy có tinh thần lạc quan hơn tất cả mọi người! Bạn ấy biết phương hướng của mình, còn sải bước đi tới không hề lùi bước, không hề oán giận! Tiền tiêu vặt một tháng của các em là bao nhiêu? Sáu trăm? Tám trăm? Một ngàn? Tiền lương một tháng của Lâm Cường chỉ có năm trăm đồng, hơn nữa tất cả đều dùng mua sách! Từ hôm nay trở đi, bạn ấy chính là tấm gương của lớp ta, hi vọng mọi người hãy nhiệt tình giúp đỡ Lâm Cường nhanh chóng hòa nhập đại gia đình của chúng ta, để tình cảm bạn bè của các em thêm ấm áp!

Cường Tử bị cảm động, các bạn học sinh bị cảm động. Cường Tử không khóc, thực ra hắn muốn phì cười. Thực sự không biết lão sư phụ lôi thôi kia đã nói gì, cần phải biết rằng tất cả sách liên quan tới việc học đều là do sư phụ hắn mua. Tiền của Cường Tử đều dùng để mua sách báo không liên quan tới việc học tập, ví dụ như các tác phẩm lịch sử nổi tiếng: Kim Bình Mai, Nhục Bồ Đoàn... Ví dụ như những sáng tác hiện đại: Độc giả, Cuộc sống – Phụ nữ. Còn có loại sách mỹ thuật riêng biệt như Ô Long Viện, nghệ thuật cơ thể con người...

Cô Chu dẫn Cường Tử ngồi ở bàn đầu tiên trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt của cả lớp, cậu bạn phải đổi chỗ cho hắn không nửa câu oán hận, thậm chí còn nhiệt tình như nữa. Điều khiến Cường Tử bất ngờ chính là Bùi Nhược cũng ở lớp này, cô bé là người duy nhất vỗ tay không nhiệt liệt. Có lẽ bạn của Lý Vạn Thanh, có khoảng cách rất lớn với những đứa trẻ tự vươn lên. Ngay lúc này, cô ta khó mà có thể gộp hai loại người này lại làm một.

Sau đó, cô giáo Chu nói với Cường Tử chuyện liên quan đến việc nghe giảng của các đại biển trường trung học Tạp Đạo Điền, nói rõ các mục hắn phải chú ý. Cường Tử đều cẩn thận nhớ kỹ, bài giảnh phải nghe là lịch sử cận đại, là một chương trình học rất xúc động nhưng không thể lảng tráng. Không biết bài giảng lịch sử này có phải nhà trường cố ý chuẩn bị sắp xếp như vậy hay là người Nhật Bản đặc biệt lựa chọn mà đến hay không.

Đến tiết thứ ba của buối học sáng, cả lớp đều không ra ngoài chơi, mà ngồi im lặng trên ghế chờ hàng xóm đến giảng bài. Cùng đi theo Phó hiệu trưởng và thầy giáo Trương, cô giáo Chu là một đoàn bảy người Nhật Bản mặc đồ rất chỉnh tề cùng đi vào phòng học. Nhìn có vẻ như ba người là giáo viên, bốn người là học sinh. Giáo viên toàn là nam, học sinh có ba nữ, một nam. Cường Tử không hứng thú đến những người nam, chủ yếu là bộ váy của cô nữ sinh giống như diễn viên trong phim kia thật khiến cho người ta mơ màng, đôi chân trắng như tuyết!

Giáo viên dạy môn lịch sử vừa mới bắt đầu mở cuốn sách ra, một thầy giáo Nhật Bản đã giơ tay nói:

- Thực xin lỗi, có thể giảng về lịch sử chiến tranh Thế Giới thứ hai ở chiến trường Châu Á không?

Quả nhiên không đơn giản a, đất nước lùn mã tử không an phận, , Cường Tử cám thán nói. Ngay cả thầy giáo Trương cũng nhíu mày, vẻ mặt của cô giáo Chu tỏ ra nghiêm túc. Phó hiệu trưởng không thể hiện gì chỉ nhẹ nhàng gật đầu, giáo viên lịch sử nói:

- Không vấn đề, đây là nhìn thẳng vào một giai đoạn lịch sử của nhân dân Châu Á, không thể trốn tránh được!

Trong lòng Cường Tử thấy có thiện cảm với giáo viên này, câu nói này hay lắm.

Lúc giáo viên giảng đến chiến tranh xâm lược Trung Hoa, một giáo viên Nhật Bản giơ tay nói:

- Thực sự xin lỗi đã làm phiền, xin hỏi tôi có thể lên bục giảng thể hiện quan điểm của mình không?

Giáo viên lịch sử giơ tay mời, nói thâm ý:

- Hoan nghênh ngài diễn thuyết, giai đoạn lịch sử này tất cả mọi người đều cần phải nhớ kỹ.

Giáo viên Nhật Bản lên bục giảng khoảng năm mươi tuổi, thấp lùn, tóc thưa, đội mũ cụp đeo một cặp kính dày cộp. Trán rộng, mũi và miệng to, ... Cường Tử nhìn thấy vậy lại liên tưởng đến cái mông, sau khi quan sát phủ nhận trực giác thứ nhất, sau đó lại liếc nhìn xuống dưới hắn không tự chủ được nhẹ nhàng gật đầu.

Ông này rất giỏi tiếng Hán, nói rất lưu loát. Chính vì như vậy mà quan điểm ông ta nói ra càng khiến mọi người phẫn nộ! Tất cả quan điểm mà ông ta nói chính là lý luận đổ lỗi cho cái gọi là huynh đệ. Sau khi chiến tranh Thế giới thứ hai kết thúc ở Đông Kinh (Tokyo), trên tòa án thẩm phán Quốc Tế, một tên tội phạm chiến tranh Nhật Bản nào đó đã nói một cách vô liêm sỉ như thế này, ông ta nói Trung Quốc và Nhật Bản như huyh đệ. Nhật Bản là anh, Trung Quốc là em. Em không nghe lời, làm xằng làm bậy. Vậy Nhật Bản làm anh phải dạy em đi theo con đường đúng đắn. Hơn nữa nói giết chóc, gian dâm, cướp bóc thành phương pháp dạy em hơi quá khích. Nói tóm lại Nhật Bản là ân nhân của Trung Quốc, chứ không phải là xâm lược. Cái gọi là cuộc thảm sát ở Nam Kinh chẳng qua là lời nói dối hoang đường của đứa em trai để đổi lấy sự đồng tình mà thôi, nhưng cho dù em hại anh như vậy thì anh vẫn cứ yêu thương em, không so đo, tính toán với em.

Lúc ông giáo sư Nhật Bản này một lần nữa lý luận về huynh đệ, cả phòng học yên tĩnh trở lại. Sắc mặt của học sinh và giáo viên đều trắng bệch, đến cả thầy Trương bình thường nói như nước chảy thì giờ lúc tức giận nói không lên lời. Có học sinh đã giằng lấy cơn tức giận, cục diện hiện giờ gần như mất đi sự khống chế. Không cần phải nghi ngờ gì nữa, mười lăn phút sau đã có vô số ghế đánh về phía giáo sư Nhật Bản kia.

Một học sinh nam nhịn không được nữa đứng lên chất vấn thì nhận ra một học sinh nam cao gầy ngồi ở bàn đầu giơ tay lên, chậm rãi, ổn định.

Giáo sư Nhật Bản kia rất thỏa mãn vởi biểu hiện tức giận của những học sinh Trung Quốc này, mục đích của ông ta chính là như vậy. Lúc có người giơ tay lên, ông ta tự tin ngẩng đầu lên nói:

- Vị học sinh này có cách nhìn khác sao?

Cường Tử rất lễ phép nói cảm ơn, sau đó đứng lên nói:

- Tôi chỉ có một câu muốn thỉnh giáo ngài?

- Thỉnh giáo?

Cường Tử nhẹ nhàng hạ giọng, cố gắng ổn định tâm trạng hỏi:

- Xin hỏi, bản thân ngài có anh em không?

Sắc mặt của vị giáo viên Nhật Bản kia khó coi, nhưng ông ta vẫn trả lời:

- Có một em trai!

Cường Từ nhẹ nhàng gật đầu:

- Như vậy, em trai của ngài chắc chắn cũng đồng quan điểm với ngài, làm huynh trưởng muốn vạch ra cho em trai đi con đường đúng, hơn nữa phải khuyên can dạy bảo, là đúng như thế phải không? Thực ra, Trung Quốc có câu ngạn ngữ là "Huynh trưởng như cha", chắc ngài cũng biết.

Vị giáo viên Nhật Bản gật đầu nói:

- Nó quả thực cũng có cách nghĩ giống tôi, cậu cũng cho rằng huynh trưởng như cha như câu nói này sao?

Cường Từ cười khẽ, nét cười của hắn nhìn rất đẹp, nhàn nhạt, an nhiên.

- Tôi không có câu hỏi gì nữa rồi, xin ngài thay tôi bày tỏ thành ý của tôi đến em trai ngài, còn cả vợ ông ấy, con cái ông ấy, chi phiếu của ông ấy, bất động sản của ông ấy, nhà cửa của ông ấy, lợn, gà, chó, vịt của ông ấy... đều đáng để kính nể. Nhất là mẹ của ông ấy, ngài hiểu lời tôi chứ! Đúng rồi, tôi quên mẹ ông ấy cũng chính là mẹ ngài, tôi quên, thật có lỗi quá!

Cưởng Tử thản nhiên nói tiếp:

- Không biết vợ của ngài có thái độ thế nào với quan điểm của ngài? Nhưng tôi nghĩ mẹ và em trai, em gái của ngài đều không có quyền kháng cự. Tôi nghĩ vợ của ngài chắc chắn sẽ là một người phụ nữ tốt luôn cổ vũ và an ủi ngài. Xin hãy thay tôi thể hiện thành ý của mình đến bà ấy.

Vị giáo viên Nhật Bản tỏ ra xấu hổ nói sang chuyện khác:

- Không thể phủ nhận, sức mạnh của anh lớn hơn sức mạnh của em, cho nên em phải biết mà đồng tình. Nhưng đây không phải sự thật, Trung Quốc phải tự quẳng đi gánh nặng của mình để tỉnh táo trở lại.

Quẳng gánh nặng gì? Gánh nặng ông gọi đó có phải chỉ tội trạng rành rành Nhật Bản xân lược Trung Hoa sao? Là chỉ mấy mươi vạn đồng bào hài cốt cũng không còn của tôi ở Nam Kinh sao? Là chỉ vô số kể phụ nữ làm nô bao gồm cả phụ nữ Nhật Bản trong đó chết cũng không nhắm mắt sao? Là chỉ mấy trăm vạn quân dân Trungg Quốc uy vũ không chịu nhục đẫm máu sa trường trong tám năm kháng chiến sao? Là chỉ giả vờ ủng hộ nhà Mãn Châu dã tâm lang sói chia rẽ lãnh thổ Trung Quốc của chúng tôi sao? Là chỉ Nhật Bản từ nhà Minh đã bắt đầu thèm nhỏ dãi đối với lãnh thổ giàu tài nguyên của chúng tôi sao??

Nếu gánh nặng mà ông nói là những chuyện này, tôi có thể nói cho ông biết, gánh nặng này mãi mãi sẽ không bị vứt bỏ, cũng hi vọng các ông đừng vứt bỏ!

Nói năng khí phách lắm!


Khởi Nguyên Mobile

Chương (1-301)