← Ch.147 | Ch.149 → |
Biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm, tất cả tập trung ở sảnh đường.
Lão Mạc què cũng không phải một mình đến Trường Xuân, cùng tới với ông còn có Tiêu Lôi Tiêu thất gia được người ở thành phố Đông Đỉnh gọi là Tiêu Bán Thành, còn có một người khiến cho Cường Tử cảm thấy có chút bất ngờ, không ngờ là ông chủ cửa hàng thịt dê xiên que kia, lúc trước ở chỗ ông ta làm quen với bốn người bọn Triệu Long Tượng, Kim Tiểu Chu.
Vốn ngày đó Cường Tử có dự cảm người trung niên bán thịt dê xiên que tướng mạo xấu xí này chắc chắn không phải bạn bè thông thường đơn giản với Tiêu Lôi như vậy, nhung chưa bao giờ lần thứ hai qua lại nên cũng dần dần quên lãng vị đã từng được Tiêu Lôi gọi là Lý Ca này. Ấn tượng đầu tiên khi gặp vị Lý Ca này là người có vài phần hào khí, nhưng hôm nay trực tiếp tiếp xúc tỉ mỉ mới biết được, độ khó chịu của người này thậm chí còn hơn Chu Bách Tước.
Ba gã đàn ông trung niên, ngoại trừ lão Mạc què, hai người khác cộng lại phải bằng gã đàn ông tám mươi tuổi, uốn éo trên sô pha xem kênh truyền hình thiếu nhi say mê, cảnh tượng trước mắt này nói thế nào cũng có điểm khác người, điều này khiến cho Cường Tử cho rằng ngôi biệt thự này của mình hẳn nên đổi thành nhà trẻ dành cho người cao tuổi.
Triệu Long Tượng ăn xong bữa cơm tối, sau đó dẫn theo Triệu Bá, Cáp Mô rời khỏi nhà ngồi ở trong sân. Chính ngay cả Chu Bách Tước cũng không chọn ngồi uống rượu trên bàn, mà là giao hết không gian thời gian cho bốn người thầy trò Cường Tử cùng với Tiêu Lôi, Lý Ca. Bốn người bọn Triệu Long Tượng không chịu ngồi vào bàn tiệc, cũng không phải có ý chê bai gì mấy người bọn Tiêu Lôi và lão Mạc què, mà cuối cùng ngay cả Lý Ca cũng rời khỏi bàn tiệc. Chạy ra sân cùng bọn Chu Bách Tước Triệu Long Tượng uống bia, trong phòng ăn chỉ còn lại ba người lão Mạc què, Tiêu Lôi và Cường Tử.
Năm người uống rượu nói chuyện phiếm trong sân, Cáp Mô lắc đầu đề nghị chơi mạc trượt. Ngay lập tức Lý Ca vỗ tay vang lên miệng hô đồng ý, ông móc ra bóp tiền nhìn sau đó hỏi chơi như thế nào?
Cáp Mô cười cợt nhã:
- Chúng tôi chơi bình thường cũng có lẽ chú theo không được, tôi sợ khả năng đón nhận của chú không nổi.
Lý ca khoát tay áo nói:
- Đừng nói chuyện vô lý, nhớ năm đó lão tử cũng là nhân vật hô mây gọi gió. Không ăn qua thịt heo sao mà biết heo mỡ nhiều hay ít? Nói đi chơi bao nhiêu?
Triệu Bá nói thật thà:
- Bốn người đánh mạt chược a, tôi không chơi được, tôi về phòng khách xem Bé dê vui vẻ đây.
Bạn nói kênh truyền hình Chiết Giang làm cái gì cứ phát sóng từng ngày một bộ hoạt hình Bé dê vui vẻ và bà sói xám đây?
Cáp Mô nói:
- Cũng đúng ý của tôi, hạng người khờ như cậu ngu như con heo, đánh bài còn tinh ranh hơn con khỉ, lần trước thắng tôi ngay cả quần lót cũng cởi, thật không nhân tính.
Chu Bách Tước rùng mình một cái nói:
- Cáp Mô anh ngàn vạn lần đừng đề cập việc quần lót hàng hiệu kia, cả quần cũ của chú, cởi xuống đặt ở trên đất không ngờ không ngã xuống, còn lâu năm hơn so với nước hoa quá hạn sáu năm anh tặng cho tôi a?
Cáp Mô nói:
- Anh thì biết cái gì? Đó là vô thượng thần khí lão tử tổn hao tâm huyết cực lớn hao phí vô số tinh lực tế luyện N năm, pháp bảo phòng thân của ta, ta dám bảo đảm ai dám đá dưới đũng quần của lão tử chính là tự chuốc lấy cực khổ, không thương tổn gân cốt, cũng phải đau chân!
Triệu Long Tượng hừ một tiếng nói:
- Pháp bảo này anh giữ mà dùng đi, chúng ta hôm nay không đánh bạc cởi quần áo, lần trước xông vào mũi của tôi, bây giờ vẫn còn toả ra giống như mùi con heo.
Lý Ca nói:
- Càu nhàu cái gì a, nói coi chơi bao nhiêu.
Cáp Mô vẩy đầu nói:
- Một tỷ, ăn chót mười tỷ.
Lý Ca quay đầu rời đi, Cáp Mô một tay giữ chặt ông lại hỏi:
- Chú làm gì phải đi?
Lý Ca:
- Tôi đi quán tạp hoá đổi tiền lẻ, tiếp đến lạm phát khá nghiêm trọng, một tờ tiền mặt mệnh giá lớn cũng chỉ đủ đánh một ngày mạt trượt.
Cáp Mô cười:
- Tôi trêu chọc chú chơi thôi mà, chúng ta đánh bài chơi thế này.
Nói xong Cáp Mô quay người vào phòng, không lâu sau bưng ra một cái chậu rửa mặt, vừa chạy vừa vang lên tiếng lắc cắc.
Lý Ca hỏi:
- Vật gì đó?
Chu Bách Tước cười khúc khích nói:
- Anh sợ chết rồi à!
Đợi Cáp Mô sau khi trở lại chỗ ngồi Lý Ca dò xét nhìn vào trong chậu rửa mặt một cái, lập tức mặt xanh lè.
- Mẹ nó, các anh đều là người mới tốt nghiệp mẫu giáo à.
Triệu Long Tượng nói:
- Đánh cược lớn tổn thương thân thể, đánh cược nhỏ để lại tình nghĩa, chơi thử cái này, coi như giải trí.
Cáp Mô nhếch miệng vừa cười vừa nói:
- Đến đây nào, một người một vốc to, tự mình lấy nha, thua xong vẫn còn.
Tiền xu đầy cả chậu, mệnh giá lớn nhất không ngờ được chỉ có năm xu.
***
Cường Tử quỳ rạp xuống trước người Mạc Địch, cung kính dập đầu ba cái. Trán dập trên mặt đất vang lên bình bình, một chút sức lực cũng không giữ lại. Khi hắn thẳng lưng lên, trán đã sưng đỏ.
- Sư phụ! Uống trà!
Cường Tử quỳ bưng ngang một chén nước trà, khí nóng lượn lờ.
Tiêu Lôi cảm thán một tiếng lập tức cảm giác mũi có chút xót xa, ông đứng lên xoay người một vòng thuận tay kéo cái bàn ra lấy một bình rượu trắng tu ừng ực hết nửa chai. Sau đó lau miệng xách theo chai rượu đi ra ngoài.
- Thầy trò hai người tâm sự đi, tôi ra ngoài chơi với bọn họ một lát.
Tiêu Lôi là người trọng tình, đối mặt với khổ cực gian nan ông sẽ không cúi đầu nhận thua rơi lệ, nhưng đối mặt với phần tình cảm khó có thể vứt bỏ giữa thầy trò Mạc Địch và Cường Tử, Thất gia được xã hội đen chợ Đông Đỉnh tôn sùng bây giờ nghiễm nhiên thống nhất giang hồ làm ông chủ nửa thành phố, trong nội tâm dậy lên sóng gió cũng nhìn không ra. Vì không để cho mình rơi lệ trước người ta, ông chỉ đành chọn cách lảng tránh.
Ra khỏi cửa phòng ông quay đầu nhìn đôi mắt Mạc Địch cũng đỏ như vậy, ngăn không được thổn thức một tiếng. Huynh của ông Mạc Địch là hạng người gì, ngay cả ông cũng chỉ là hiểu được một nửa. Trước kia vừa mới ra khỏi hỗn loạn, Mạc Địch mang theo bảy người huynh đệ bọn họ quét ngang Ngưu - Quỷ - Xà - Thần, ra tay rất cay độc vô tình Mạc Địch càng khiến cho người ta kinh tâm động phách. Nhưng khi bọn họ đã đứng vững gót chân ở phía bắc chuẩn bị động tay động chân, huynh ông đột nhiên tự chặt một chân tuyên bố rời khỏi giang hồ.
Đó là trước đây mười năm, Mạc Địch vốn có ước hẹn gặp mặt cùng Hách Liên Xuân Mộ ngày nay đã nhất thống xã hội đen ba tỉnh Đông Bắc. Lúc chiều sau khi bị một người thần bí đón đi trở về có vẻ rất khác thường, ông sau khi quay về triệu tập tất cả mấy người bọn Tiêu Lôi lại chỉ nói một câu:
- Rời khỏi ba tỉnh Đông Bắc.
Các huynh đệ không hiểu chút nào, nếu như là thế lực Hách Liên Xuân Mộ khổng lồ, nhưng vào lúc ấy bảy huynh đệ tuy rằng không có danh vọng gì cũng có thể được xem là tảng đá khá lớn, huynh đệ đồng lòng có thể chặt cả vàng, Hách Liên Xuân Mộ vẫn không đến mức khiến cho Mạc Địch không đánh mà lui.
Buổi tối Mạc Địch một mình đi gặp Hách Liên Xuân Mộ, ai cũng không biết giữa hai người tiến hành một cuộc nói chuyện như thế nào. Chỉ là nghe nói về sau Hách Liên Xuân Mộ cung kính khom lưng lạy Mạc Địch tuổi tác so với mình phải nhỏ hơn không ít, nhưng sau đó xoay người rời đi. Mà ngay cả mẹ của Hách Liên Xuân Mộ, ở Đông Bắc được tôn sùng là Đoan Mộc Tú Lão Phật gia, ngày hôm sau đích thân đến thăm Mạc Địch sau đó tuyên bố nhận Mạc Địch làm nghĩa tử, lễ gặp mặt ngược lại chỉ cho Mạc Địch một con dao bếp, điều này khiến cho người có mặt lúc đó đều rất khó hiểu.
Ngược lại Hách Liên Xuân Mộ lúc nhìn thấy con dao bếp kia thở dài một tiếng, một lời cũng không nói.
Dao là một con dao bếp bình thường, hơn nữa đã dùng không ít năm. Mặc dù không có vết rỉ sét ngược lại sớm đã không còn sắc bén, đừng nói giết người, xắt thịt cũng khó khăn.
Mạc Địch lại cung kính dập đầu đối với con dao bếp, sau đó mang theo con dao bếp trở về thành phố Đông Đỉnh từ đó đóng cửa không ra ngoài.
Sau khi trở về thành phố Đông Đỉnh còn xảy ra một chuyện, đó chính là Mạc Địch vốn định giải tán các huynh đệ, hơn nữa sắp xếp xong đường ra cho các huynh đệ, nhưng sáu người khác bao gồm cả Tiêu Lôi đều không đồng ý. Trong đó có Lý Ca bán thịt xiên que kia, anh ta xếp hàng thứ ba trong bảy huynh đệ, tính tình táo bạo nhất anh ta ngay lập tức rời đi rồi sau đó đến thủ đô, bắt đầu tạo ra sóng gió trong hỗn loạn cuối cùng ngược lại không biết nguyên nhân gì lặng lẽ quay về Đông Đỉnh, cam long tình nguyện bán thịt xiên que, không hỏi chuyện giang hồ nữa.
Mạc Địch tự chặt một chân vào cái ngày huynh đệ bất hoà kia, tuyên bố rời khỏi giang hồ. Cuối cùng chỉ còn Tiêu Lôi và lão lục Vương Tú Sơn nghe xong lời nói của Mạc Địch, huynh đệ bọn họ đều chọn đơn độc bước chân vào chốn giang hồ. Tiêu Lôi lưu lại ở thành phố Đông Đỉnh theo nghề kinh doanh, về sau nữa bởi vì những nguyên nhân khác có liên lạc mật thiết với bộ cơ mật của chính phủ. Vương Tú Sơn đi xa đến Tây Tạng, mười năm chưa từng trở lại Trung Nguyên.
Sau ngày đó Mạc Địch biến mất bảy năm, sau bảy năm trở lại Đông Đỉnh mở quán ăn lớn Cật Hát Đổ kia. Mà con dao bếp dùng xắt rau kia, cũng là con dao cùn Cường Tử than phiền bao năm nay, chính là con dao Lão Phật gia tặng khi trước.
Khi Mạc Địch về Đông Đỉnh trong tay xách lấy thiếu niên ăn mặc cẩu thả kia, bây giờ đã lớn thành một gã đàn ông đúng mực. Năm đó thiếu niên mười bốn tuổi ấy chỉ biết mình từ đó có chỗ nương tựa, ngược lại cũng không biết sư phụ què của mình mỗi ngày lúc trời tối đều biến mất không thấy đâu một khoảng thời gian. Nó mỗi khi trời tối sau khi úm ở trong ngực sư phụ què ngủ say nồng nàn, Mạc Địch sẽ nhẹ nhàng đặt nó xuống sau đó khẽ bước chân đi ra khỏi quán ăn nhỏ, biến mất trong bóng đêm mênh mông.
Mạc Địch trước khi đi Tây Tạng, gặp Vương Tú Sơn.
Hai người mười năm sinh tử, một khi gặp lại nhau, không biết sẽ không biết được ngập ngụa trời đất hay không.
Trong thư phòng hương sắc cổ kính, Đại kiêu Đông Bắc Hách Liên Xuân Mộ ngồi ngay ngắn ở trong chiếc ghế bằng gỗ đàn nhắm mắt trầm tư. Đứng trước mặt của ông ta là một tên béo tướng mạo phú quý vẻ mặt hiền lành, tên mập này thân thể cao không quá một mét bảy, cân nặng ngược lại dư giả có hơn hai trăm bốn mươi cân. Thần sắc của y cung kính đúng ở trước bàn làm việc của Hách Liên Xuân Mộ, thời tiết dĩ nhiên lạnh nhưng hắn ngược lại không ngừng dùng tay lau mồ hôi trên mặt.
Y có chút khó thở, phía sau lưng mồ hôi đã ướt đẫm cả áo.
- Đông Lai, anh cũng nên giảm cân đi nha. Hoạt động một chút đã mồ hôi toàn thân, về sau già rồi anh sẽ biết, bệnh tật toàn thân đó.
Hách Liên Xuân Mộ mở to mắt nhìn thoáng qua gã mập tên gọi Bùi Đông Lai, cười khẽ một tiếng nói.
Chỉ là lông mày nhíu lại cũng biểu lộ ra tâm trạng không thoải mái lúc này của Đại kiêu Đông Bắc này.
- Cha của tôi ơi, ngài biết rõ. Tôi xuất mồ hôi là bởi vì mấy năm trước gặp phải nội thương, để cho người ta một chưởng xém tí nữa đập chết lưu lại di chứng về sau. Đừng nói mùa hạ, mùa đông người ta lạnh rung lẩy bẩy, tôi đây còn mồ hôi đầm đìa.
Hách Liên Xuân Mộ thở dài nói:
- Làm khó anh rồi.
Ông ngồi thẳng người tháo từ trên giá bút một cây bút lông sói, sau khi chấm mực vẩy trên tờ giấy tuyên ở trên bàn viết liền hai chữ to, bút đi như rồng như rắn, cứng chắc có thần.
Bùi Đông Lai tới lui nhòm ngó, nhìn thấy hai chứ viết trên giấy.
Mạc Địch.
- Ông ta đã trở lại...
Hách Liên Xuân Mộ thở ra một hơi thật dài tự nói với mình, thuận tay vứt bút lông sói trên mặt bàn. Văng lên một đoá hoa bằng mực, mực nước lốm đốm đen cũng văng đến trên mình của ông ta.
Bùi Đông Lai dè dặt liếc nhìn Hách Liên Xuân Mộ, không dám nói chuyện.
- Đông Lai, anh nói trong vòng mười năm trở lại đây thanh niên tài tuấn tôi gặp qua ai là người xếp đầu tiên?
Bùi Đông Lai đến đầu tiên nghĩ đến một người, nhưng không có lập tức nói ra mà là sau khi cân nhắc kỹ càng một phen mới hỏi:
- Trác Thanh Chiến chăng?
Hách Liên Xuân Mộ thở dài:
- Hai Trác Thanh Chiến, cũng còn kém so với Mạc Địch.
Tim Bùi Đông Lai đập nhanh một hồi trong ngực, lần này mồ hôi càng nhiều. Y không ngừng dùng tay lau mồ hôi không ngừng chảy ra trên trán, không tự chủ được nói thầm:
- Hai Trác Thanh Chiến, cả phương bắc cũng có thể nuốt sạch, Mạc Địch này là nhân vật như thế nào đây...
← Ch. 147 | Ch. 149 → |