Vay nóng Tima

Truyện:Ác Bá - Chương 153

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 153: Anh ta là ai?
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)

Siêu sale Shopee


Lý Mặc là kẻ dưới rất biết làm việc, khiến cho gã vênh váo ra mặt rất khó. Gã là một cấp dưới tốt phàm việc gì cũng phải cân nhắc vô số lần khi đã xác nhận không có tổn hại đến ông chủ đến chính mình cũng mới phóng tay đi làm việc, nói cách khác gã là một người rất hợp làm kẻ hầu hạ người khác.

Cho nên Lý Nham mới có thể chỉ lưu lại mỗi mình gã trong đống thuộc hạ còn sót lại của Lý Bát Nhất, chỉ từ một điểm này có thể nói nhãn lực của Lý Nham phải cao xa hơn Lý Bát Nhất. Lúc đầu khi Lý Mặc làm thuộc hạ của Trịnh Kiến Huy cũng chỉ là một kẻ nhỏ bé không được coi ra cái gì, Lý Bát Nhất cũng không có phát hiện tài năng của kẻ này.

Ở cửa ra vào biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm, ngay khi Lý Mặc đỡ Tôn Văn Văn từ trong xe xuống, phản ứng đầu tiên của gã là muốn xem thử vẻ mặt của Cường Tử là gì. Gã là một người cẩn thận tỉ mỉ đến cùng, cho nên gã muốn nhìn rõ phản ứng của đối thủ. Gã ít nhất trước khi đến nghĩ ra mười mấy loại biện pháp như thế nào toàn thây rút lui nhưng lại phải từ bỏ từng cái một. Nếu như Cường Tử thật sự không chịu uy hiếp không quan tâm đến sống chết của Tôn Văn Văn, vậy gã cũng không nghĩ được mình còn có cách gì có thể sống trở ra.

Gã đang đánh bạc, đánh bạc với Cường Tử thà rằng tự mình chết cũng không đồng ý để phụ nữ của mình nhận lấy tổn thương.

Hai mắt Tôn Văn Văn bị bịt kín, trên gương mặt trắng nõn của nàng bay lên hai vệt đỏ ửng. Hơn nữa khoé miệng của nàng còn treo một nét cười nhàn nhạt lại càng khiến cho người ta trông có vẻ nàng bây giờ rất hạnh phúc, nàng bây giờ là con tin, một chân đã bước vào quỷ môn quan, nàng có cái gì hạnh phúc được đây?

Lý Mặc nhận ra mình không hiểu cô gái này cho lắm, cho dù bà vợ già cùng chung chăn gối với mình mấy chục năm qua gã cũng chưa bao giờ chân chính hiểu rõ được. Kẻ đến tuổi tác này như gã điều theo đuổi không phải tình yêu, cũng không tin những tình yêu nóng bỏng của bọn trẻ tuổi kia là thật, gã chỉ biết phụ nữ của mình có thể khi mình mỗi ngày về nhà làm một bàn thức ăn thật ngon, lúc đẩy cửa mở ra đi vào trong nhà đón chào mình là một gương mặt tươi cười ôn hoà.

Như vật là đủ rồi, không phải sao?

Gã cho rằng so với cái gọi là tình yêu với thực tế này, cũng không nghĩ ra được đây là cái tình gì.

Gã không rõ Tôn Văn Văn tại sao khi từ trong xe xuống trên thần sắc thật không ngờ có một loại vẻ mặt như trút được gánh nặng, dường như theo đuổi được cái gì, hoặc cũng có thể là cuối cùng mất đi cái gì.

Đây là một loại cảm giác rất khó nói rõ từng chút được, gã cho rằng Tôn Văn Văn là một phụ nữ không sợ chết. Dù rằng Tôn Văn Văn vẫn luôn biểu hiện rất lạnh nhạt, không khóc không làm loạn, thậm chí chưa từng hỏi qua tại làm sao. Từ sau khi bị gã bắt cóc ở thành phố Đông Đỉnh Tôn Văn Văn ăn uống bình thường, ngủ bình thường, bình tĩnh đến khiến người ta phải sợ.

Tôn Văn Văn từ đầu đến cuối chỉ hỏi gã một câu:

- Anh bắt tôi đến là vì muốn uy hiếp Lâm Cường sao? Là muốn từ chỗ của hắn có được cái gì hay là muốn mạng của hắn?

Lý Mặc không có nói gạt, gã thấy lừa gạt một phụ nữ như vậy là một việc làm tội ác nhất.

- Muốn mạng của hắn.

Tôn Văn Văn lúc ấy còn cười, rất giản dị. Nàng nói:

- Tốt, chúc anh thành công. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ tỉ lệ thành công của anh không lớn lắm.

Lý Mặc ngẫm nghĩ, không hiểu được lời này của Tôn Văn Văn là ý gì. Gã chỉ cho rằng đó là kỳ vọng trong lòng cô gái xinh đẹp này, bằng không còn có thể là cái gì?

- Cởi vải che mắt của tôi ra.

Sau khi xuống xe Tôn Văn Văn rất bình tĩnh nói.

Lý Mặc do dự một chút không từ chối, đã đến bước này còn có cái gì đáng giấu diếm nữa? Lúc trước gã bịt kín mắt Tôn Văn Văn chẳng qua là không muốn để cho nàng nhìn thấy Lý Nham, Tôn Văn Văn cũng không biết kẻ bắt cóc mình thực ra là học sinh của mình, còn là đứa học sinh bình thường rất ngoan ngoãn kia nữa.

Cho nên mới nói Lý Mặc là một đày tớ tốt, gã biết rõ Lý Nham dù làm chuyện sai trái gì cho dù có là chuyện trời đất khó dung đi chăng nữa, chỉ cần Lý thị thành phố Đông Đỉnh còn chưa rơi đài vậy y vẫn sẽ có một tiền đồ sáng ngời huy hoàng như trước, hoặc con đường công doanh sự nghiệp, hoặc làm kinh doanh dọc ngang nam bắc Đại Giang. Tuy rằng kết cục Tôn Văn Văn định sẵn trước một từ chết, nhưng gã cũng không muốn xảy ra chút bất ngờ nào. Để cho Tôn Văn Văn nhìn thấy Lý Nham, đó chính là sai lầm của gã kẻ thích hợp làm đày tớ phàm việc gì cũng cầu mong ổn thoả càng ổn thoả hơn nữa càng tốt.

Lý Bát Nhất là một người không đáng để gã bán mạng, mà Lý Nham, tuy rằng Lý Mặc tiếp xúc cũng không nhiều lại khác, gã xác định nếu như mình phải chết, vậy vẫn chưa đến mức người nhà không có cơm ăn áo mặc.

Từ cái ngày đi trên con đường xã hội đen này, Lý Mặc đã biết rõ mình sớm muộm gì cũng chết không yên lành. Có câu là nói thế nào đến thế ấy? Ra vào chỗ hỗn loạn, sớm muộn cũng phải trả giá.

Cởi vải đen bịt mắt ra, ngay khi dư âm ánh mặt trời chiều bắn thẳng vào trong đôi mắt của Tôn Văn Văn. Nàng bỗng cười uỷ mỵ, nụ cười này, điên đảo chúng sinh. Mà ngay cả Lý Mặc trong lòng đã sinh ra sát mãnh liệt ý tự cho rằng đã không còn chỗ suy nghĩ chuyện gì cũng không khỏi phải ngây ngốc nhìn, gã bây giờ rốt cuộc hiểu rõ bốn chữ hồng nhan hoạ thuỷ kia rất là chuẩn xác, bởi vì một khắc đó nhìn thấy Tôn Văn Văn cười, gã thậm chí có cảm giác hối hận.

Tôn Văn Văn đứng ở trước cửa chính Húc Nhật Nhất Phẩm, nhoẻn miệng cười.

- Lâm Cường! Ta đến rồi a!

Tôn Văn Văn dùng hết sức lực hô lên, hô một câu này xong trong đầu kích động, giống như núi lửa phun trào. Đây là một câu chất chứa ở trong lòng, Lâm Cường đi bao lâu, nàng trông mong bấy lâu.

Nàng là một phụ nữ sẽ không dễ dàng có tình yêu với đàn ông, nhưng một khi có tình yêu với sẽ toàn tâm đặt vào đến cả bản than cũng quên mất. Nàng đã từng nói, tôi không phải một phụ nữ dễ dàng si mê ai, nếu như đã ngàn cây vạn đắng ra quyết tâm si mê rồi, phải không phụ tình cảm của mình.

Người đầu tiên từ trong biệt thự Húc Nhật Nhất Phẩm đi ra đứng ở cửa nhìn bọn họ không phải Cường Tử, mà là Chu Bách Tước. Bước chân của anh ta không lớn, từ trong nhà đi ra đến gần cửa ra vào đi mười chín bước, không vội vã, không hoảng loạn, khoảng cách giữa mỗi bước gần như không có khác biệt. Sắc mặt anh ta cũng bình tĩnh, thậm chí cũng không có nhìn sang Tôn Văn Văn.

Đi theo phía sau Chu Bách Tước là Triệu Bá thân cao vượt quá hai thước khiến cho người ta nhìn đều sẽ rung động với vẻ đẹp của đàn ông khỏe mạnh, cậu ta đung đưa bả vai đi sau lưng Chu Bách Tước, khoảng cách cũng y như vậy anh ta chỉ dùng mười một bước, nhưng đáng kinh ngạc là anh ta vẫn đi theo phía sau lưng Chu Bách Tước như vậy, không vượt qua.

Đi phía đằng sau nữa là Triệu Long Tượng, áo phẳng lì, mặt trầm như nước.

Chu Bách Tước đi tới cửa, không nhìn Tôn Văn Văn, mà là nhìn chăm chú Lý Mặc núp mình ở sau lưng Tôn Văn Văn.

- Anh quả thật muốn làm như vậy?

*****

Chu Bách Tước hỏi gã, mà không phải nàng.

- Ha ha, đều vì chủ của mình.

Lý Mặc mỉm cười trả lời.

Gã sửa lại quần áo cho ngay ngắn, quay đầu liếc nhìn thuộc hạ của mình. Khẩu súng chĩa vào sau đầu Tôn Văn Văn, phải hết sức cẩn thận. Gã biết rõ nếu như thật phải nổ súng, người chết tuyệt đối không chỉ một mình Tôn Văn Văn.

- Anh biết, mặc kệ là các anh, hay là Lâm Cường, cá nhân tôi không có cừu hận gì, nếu như thật có cừu sâu ngay từ khi mới bắt đầu vậy tôi thật phải xin lỗi Lâm Cường. Ban đầu ở thành phố Đông Đỉnh mấy lần đánh lén đầu tiên nhằm vào anh ta đều là do tôi bày ra, tin rằng lúc đó Lâm Cường còn bị che mờ trong bóng tối.

Lý Mặc nói vô cùng thật tế.

- Cho nên nói anh hỏi tôi những lời này thật sự hoàn toàn không có ý nghĩa, nếu như tôi không xác định, tôi cũng sẽ đến. Nói thật anh không cần phải đùng loại biểu hiện tự cho rằng rất trấn định đó để mê hoặc tôi, trong lòng chúng ta đều vô cùng lo lắng, không phải sao?

Lý Mặc nói.

Chu Bách Tước gật đầu:

- Anh nói không sai, trong tay anh có phụ nữ của Cường Tử, tôi hẳn nên hoảng hốt mới đúng.

Anh ta như rất thành khẩn, chỉ là bất kể biểu tình như thế giọng điệu cũng không có một chút xíu suy nghĩ hoảng hốt nào.

- Tôi nghĩ các anh cũng khẳng định hiểu rõ Cường Tử, hắn là một người đối với bằng hữu, huynh đệ, phụ nữ đều phải vượt hơn đối với bản thân của hắn. Cho nên cách anh dự định dùng phụ nữ của hắn muốn đến uy hiếp hắn, đây là một cách rất thông minh, nhưng không có lý trí.

Chu Bách Tước nói.

- Nếu như anh là trực tiếp nhằm vào hắn, có lẽ anh còn có đường sống. Nhưng tiếc rằng, các anh vẫn muốn đi vào con đường này.

Chu Bách Tước cảm khái nói.

- Anh hình như đang kéo dài thời gian phải không?

Lý Mặc đột nhiên hỏi.

Gã vẻ mặt ra chiều suy ngẫm nhìn Chu Bách Tước, đang chờ đối phương cho gã một câu trả lời xác nhận.

Chu Bách Tước thả lỏng tay ra nói:

- Không cần thiết.

Anh ta nói:

- Anh cảm thấy chính Cường Tử không ra đây, mà để cho ba người chúng ta ra đây là ý gì?

Chu Bách Tước bỗng cười hỏi.

Ánh mắt Lý Mặc lạnh lẽo, lập tức sắc mặt biến thành trắng bệch.

- Lẽ nào... lẽ nào hắn thật sự ngay cả phụ nữ của mình cũng coi thường? Lẽ nào hắn thật nhẫn tâm nhìn phụ nữ của mình chết trước mặt hắn?! Lẽ nào hắn là một người nhu nhược như vậy?!

Gã không cam lòng hỏi.

Chu Bách Tước không trả lời gã, mà là lần đầu quăng tầm mắt trên khuôn mặt Tôn Văn Văn.

- Thật xin lỗi, cô giáo Tôn.

Anh ta nói.

Tôn Văn Văn gật đầu cười, hình như rất vui vẻ.

- Không có chi, tôi chỉ muốn biết, hắn nhìn thấy tôi đến rồi sao?

Nàng hỏi.

Chu Bách Tước nhẹ gật đầu nói:

- Thấy rồi, Cường Tử vẫn đang nhìn cô. Hắn biết rõ cô đến rồi nhưng không thể gặp cô, hắn để cho tôi nói lời xin lỗi với cô.

Tôn Văn Văn cười, nước mắt chảy xuống.

- Anh nói cho Lâm Cường, tôi đã sớm nghĩ đến. Từ ngày hắn đi tôi đã nghĩ, vẫn luôn nghĩ luôn luôn nghĩ, chỉ là tôi không nghĩ được sẽ là gặp hắn trong tình hình như vậy. Hôm nay hắn không có ra để gặp tôi, tôi không để ý. Chỉ là không thể chính miệng nói với hắn tôi yêu hắn, là tiếc nuối duy nhất!

Nói xong, Tôn Văn Văn cười đầy vẻ xin lỗi nói với Lý Mặc:

- Tôi nhớ tôi đã từng nói với anh, anh dùng tôi tới uy hiếp Lâm Cường, tỷ lệ thành công không lớn. Anh biết tại làm sao không?

Nàng cười rất đẹp, đẹp khiến người ta không dám nhìn trực tiếp.

- Bởi vì, tôi không có dự định làm thứ để ra giá của anh.

Làm như đoán trước được nàng muốn làm gì, Lý Mặc đến gần phía trước muốn khống chế chặt nàng. Chu Bách Tước cũng biến sắc lập tức kêu:

- Anh đợi đã! Cô giáo Tôn, Cường Tử ở trên lầu nhìn cô, ở trên ban công!

Tôn Văn Văn đã xoay người muốn đâm đầu vào xe để chết, bị câu nói sau cùng của Chu Bách Tước thu hút chú ý. Nàng ngẩng đầu nhìn lên ban công biệt thự, quả nhiên thấy bóng hình quen thuộc kia, ở đằng sau cửa sổ bằng kính, kẻ khiến cho nàng nghĩ ngợi sớm chiều kia. Chỉ là không biết tại sao Cường Tử mang theo một cái mũ, che lại mái tóc bạc.

- Lâm Cường! Anh cái tên nhược phu này! Lẽ nào anh thật sự muốn trơ mắt nhìn phụ nữ yêu quý của mình đi chết sao!

Lý Mặc quát.

Gã thật sự không bằng lòng tin rằng mình thua cuộc, thật ra ngay từ đầu gã cũng không tin Lâm Cường sẽ không màn chuyện sống chết người phụ nữ của mình!

Nhưng, gã bây giờ phát hiện mình sai rồi.

Cường Tử nếu như là anh hùng, vậy Lý Mặc cũng đã đứng ở thế không bại rồi. Anh hùng chắc là sẽ không trơ mắt nhìn phụ nữ của mình đi tìm cái chết. Nhưng nếu như Cường Tử là kiêu hùng, ngay từ đầu cũng đã xác định rồi.

Phụ nữ, ở trong mắt kiêu hùng, cũng không phải chỉ có một người.

Cường Tử đứng ở sau cửa kính ban công vẫy tay với Tôn Văn Văn, như đang nói:

- Tạm biệt!

Tôn Văn Văn ở thời khắc này nước mắt rơi như mưa, giờ khắc này nàng đẹp như thế, đẹp thê lương!

Ngay một khắc này, Lý Mặc rống lên một tiếng:

- Nổ súng! Giết bọn chúng! Giết hết!

Gã cũng loạn thần kinh rồi.

Nhưng, sau khi gã rống xong, hết thảy đều không có thay đổi.

- Tôi nói cô gái của tôi, cô muốn vì tôi mà chết sao? Bị tư duy cũ tam tòng tứ đức của xã hội cũ nhiễm độc không chữa được a. Thế nào cũng phải trưng cầu thoáng qua ý kiến của tôi. Tự tung tự tác như vậy, nhất định phải dùng sức đánh đòn mới giải được cơn tức giận trong người tôi.

Một thanh âm ôn hoà vang lên ở phía sau lưng Lý Mặc đã khiến cho Tôn Văn Văn trong nháy mắt hầu như hoàn toàn sụp đổ, vô lại như vậy, ấm áp ...như vậy.

Lý Mặc sợ hãi, gã chợt xoay người nhìn về phía sau của mình.

Cường Tử cười hì hì ngồi ở trong xe, ba tay súng trong xe đều đã bị giải quyết vô thanh vô tức. Hắn vuốt vuốt một khẩu súng trường tấn công M24 do Mỹ chế tạo, nhắm tới nhắm lui sau đầu Lý Mặc.

Trên vị trí điều khiển chiếc xe ngồi một tên để đầu bổ luống, tướng mạo hèn mọn bỉ ổi đến cực điểm còn muốn bày đặt làm ra bộ dạng vung tóc tự cho rằng đẹp trai lắm. Trong tay y chơi một món đồ, là hy vọng cuối cùng của Lý Mặc, lá bài đồng quy vu tận. Chỉ chẳng qua bây giờ quả bom điều khiển từ xa đã bị huỷ đi dây dẫn, giờ đây tiếng vỡ tan tành của thứ đồ đó còn nhỏ hơn cái chén bị ném xuống mặt đất.

Điều khiển từ xa đang ở trong túi áo Lý Mặc, gã luôn nắm chắc.

Không có khả năng!

Đây là phản ứng duy nhất của Lý Mặc, từ khi nào hai người kia đến phía sau mình?!

Lúc này Lâm Cường đứng ở phía sau cửa kính trên ban công kia mở cửa sổ ra nhảy thẳng từ trên ban công xuống, làn gió thổi mũ trên đầu hắn bay về phía sau, lộ ra một bộ đầu tóc đen bóng như mực.

Anh chàng đẹp trai lãnh khốc lúc này không ngờ cũng có lúc biết cười, hơn nữa cười rất đắc ý.

- Thực xin lỗi a, ha ha, anh đã bị lừa.

Y nói với Lý Mặc.

- Không sao tôi tới đúng lúc, anh lần nữa thiếu nợ tôi một cái nhân tình.

Y nói với Cường Tử.

Anh ta là ai?


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-301)