Vay nóng Tinvay

Truyện:Ác Bá - Chương 154

Ác Bá
Trọn bộ 301 chương
Chương 154: Không chơi
0.00
(0 votes)


Chương (1-301)

Siêu sale Shopee


Trần Tử Ngư nâng cổ tay trắng nõn xinh đẹp lên nhìn chiếc đồng hồ Patek Philippe tương đương giá một chiếc Porsche, thời gian hiển thị là sáu giờ ba mươi hai phút chiều. Cô ta ngồi ở trên ghế thưởng thức trà, nhẹ nhàng nói với Lý Nham:

- Chúng ta phải đi rồi, tôi cũng không muốn rơi vào trong tay người ta lần thứ hai.

Nói xong cô đứng lên sửa sang quần áo của mình, vấn chiếc khăn Hermes gọn gàng trên cổ. Cô mang ánh mắt hết sức khiêu khích làm cho Lý Nham có chút không thoải mái, đó là một loại cảm giác bị người ta khám phá rõ ràng nhục dục của thế giới nội tâm.

- Ha ha, có thể tự cho rằng đúng, nhưng ngàn vạn lần đừng ngu ngốc với đối thủ hoặc ngay cả với minh hữu. Đây không phải một thói quen tốt, tiểu đệ đệ.

Trần Tử Ngư cười nói.

Tiểu đệ đệ, ba chữ, như có thâm ý.

Lý Nham đứng lên, thoáng có chút mất tự nhiên lập tức bình phục lại. Hắn không phải một người bộ dạng giả tạo cho nên không bị người ta khám phá ra còn làm bộ làm tịch, như vậy rất không khôn ngoan. Khẽ cười một tiếng có chút tự giễu nói:

- Cô khi đối mặt với tôi tại làm sao luôn thông minh như vậy?

Khoé miệng Trần Tử Ngư mím lại, không có trả lời.

Lý Nham theo phản xạ liếc nhìn tách trà đã cạn sạch, khẽ nói:

-Đúng thật, cần phải đi rồi. Việc hắn am hiểu nhất cũng thích làm nhất, hình như chính là phản kích.

Trần Tử Ngư rất ưu nhã cầm lấy túi xách tay của mình cười uỷ mỵ, xoay người rời đi. Lý Mặc từ chỗ này rời đi đã được một giờ, không có tin tức trở về chỉ có thể nói rõ một việc. Ngồi chờ chết việc này ai cũng sẽ không thích, điều đó và ôm cây đợi thỏ là hai khái niệm. Ý nghĩa của ôm cây đợi thỏ là nói, anh có thể đợi một con thỏ mập mạp còn có chút ngu độn đụng vào gốc cây thêm đồ ăn cải thiện bữa ăn cho gia đinh anh, là điềm vui. Ý nghĩa của ngồi chờ chết thì sao? Cho dù kẻ đến thật sự chỉ là con thỏ, con thỏ ấy cũng có thể chơi đùa con sói đến chết.

Trần Tử Ngư lần đầu tiên đối mặt trực tiếp với Cường Tử có thể nói thua tan tác, điều tra nguyên nhân không phải do mình mà là ở đối thủ biết quá rõ mình, sau khi chịu thiệt lần đầu nếu như không nhớ lâu vậy cũng không có tư cách theo người ta chơi bời, hơn nữa trò chơi này một chút cũng không thú vị, còn là vấn đề chọn lựa, bốn chữ khái quát chính là anh chết tôi sống, hai chọn một.

Lý Nham nhìn chăm chú bóng lưng Trần Tử Ngư cười, nụ cười có chút mập mờ. Hắn đối với cô gái này cảm thấy rất vui vẻ, đêm qua còn mơ đến cô ta, mộng xuân.

- Sau này đừng gọi tôi là tiểu đệ đệ, bàn bạc một chút được không?

- Được! Ta thay cô ta đồng ý với anh.

Bỗng nhiên bất ngờ có chuyện xảy ra!

Trần Tử Ngư và Lý Nham gần như cùng lúc cứng đờ thân thể, hai người đã một trước một sau đi đến cửa căn phòng bất ngờ không sải bước tiếp được nữa. Đặc biệt là Lý Nham, vẻ mặt của hắn trong nháy mắt cứng lại giống như tượng đá.

Xoay người qua cứng đờ, Lý Nham nhìn thấy trong ghế sô pha mình vừa mới còn ngồi đó, có người rất thoải mái ngồi lên, nụ cười của người này sáng rỡ, không đắc ý không cao ngạo ngang ngược cũng không có phát tán ra khí chó má rồng ngồi hổ cuốn gì, chỉ là ngồi ở chỗ đó, rút ra một bao Trung Nam Hải bốn đồng vẻ mặt mê mẩn.

- Không ngờ anh hiểu rõ tôi như vậy, phản công... Hai chữ này thật hay, anh vừa nói như vậy tôi theo đó thành cao nhân đắc đạo, hoặc cũng là tướng quân bách chiến bách thắng rồi hay sao?

Cường Tử hít một hơi thuốc lá nói.

Lý Nham phát hiện mình có chút sợ hãi người này, yêu nghiệt không thể giải thích này chui đâu ra hù doạ người, rốt cuộc là thần thánh phương nào?

- Anh...

Lý Nham thực ra muốn hỏi hắn là thế nào vào đây được, nhưng đột nhiên cảm thấy vấn đề này rất ngu ngốc bởi vậy nuốt trở lại, Đến hoàn cảnh này, vào đây bằng cách nào có vẻ đã không phải mấu chốt.

- Tôi từ cửa sổ vào đây, anh không khoá...

Cường Tử có chút ái ngại nói.

Hắn nói:

- Tôi thực ra muốn gõ cửa sổ, nghĩ gõ cũng không nói rõ được tôi có tính lịch sử nên cũng bỏ đi cho rồi. Anh khoan hãy nói, leo hai mươi chín lầu có chút mệt mỏi.

- Anh là người sao?

Lý Nham nhịn không được rốt cuộc hỏi một câu nhảm nhí, tuy rằng giọng điệu không mãnh liệt nhưng mang một chút đần độn. Điều đó thật giống như so với anh chơi trò chơi một mình đã được nguyên bộ trang bị cực phẩm hơn nữa còn thêm nữ thần chúc phúc, vốn cho là thắng lợi mình nắm chắc kết quả đụng phải một trò chơi cấp độ cao nhất là một ngàn cấp hắn leo lên xông một ngàn cấp, không biết được là một kẻ nào khác vượt qua rồi, anh còn bình tĩnh được nữa không?

Đây cũng không phải là việc gặp được việc dọa người ta mất hứng như vậy, mà là bản thân đối thủ của anh không thuộc về người thế giới này. Bò thẳng một mạch hai mươi chín lầu trên kính cửa sổ, đây là việc con người làm sao?

Cường Tử rất chân thành trả lời:

- Đúng! Từ trong ra ngoài đều đúng.

Trần Tử Ngư không xoay người cũng không quay đầu, cô ta đứng cứng ngắc tại chỗ như một tác phẩm hoàn mỹ nhất do bậc thầy điêu khắc ra. Một chút cũng không nhúc nhích, bóng lưng xinh đẹp lại hơi có vẻ xác xơ.

Lý Nham xoa huyệt thái dương nói:

- Có chứng minh của ngành y không?

Hai kẻ cừu địch ra vẻ sống chết không thể chung đụng, thế mà vẫn có tâm tình nói giỡn.

Cường Tử lắc đầu nói:

- Thật sự không có, nếu không anh đợi tôi chốc lát tôi đi làm một phiếu mang đến? Cam đoan toàn diện, được không?

Lý Nham bật cười nói:

- Không cần, trở lại truyện chính nha, Mặc thúc... Bỏ đi, kế tiếp anh dự định như thế nào đối phó chúng tôi?

Giọng nói có chút cam chịu, dường như chấp nhận.

- Đừng có bộ dạng đụng phải lưu mạnh phản kháng không được nhắm mắt lựa chọn bừa như vậy, không giống đàn ông. Thân phận người như anh đây nếu như không có mấy tên cao thủ bảo vệ, ông cố nhà anh chịu yên tâm để cho anh ra ngoài sao? Vẫn nên liều mạng một lần, bằng không sẽ có chút tiếc nuối, không phải sao?

Cường Tử vặn tắt lửa điếu thuốc trong tay trong gạt tàn thuốc, quét mắt nhìn Trần Tử Ngư đứng cứng ngắc ở trước cửa.

- Phụ nữ thì bỏ đi, súng đồ chơi trong bao của cô kia thật sự không có tác dụng gì đối với tôi. Phát súng đầu tiên bắn không trúng tôi vậy cô hẳn hiểu rõ kết cục là cái gì. Đương nhiên, cô cũng có thể thử liều mạng một lần, tôi không có ý khinh thường phụ nữ.

Thân thể Trần Tử Ngư run rẩy nhè nhẹ một thoáng, tay cô ta lập tức vô lực rủ xuống.

Chỉ là vẫn không xoay người, dường như là không dám đối mặt Cường Tử bỗng dưng tăng lên khí thế lẫm liệt.

Lý Nham nhẹ gật đầu nói:

- Anh là quân tử, phụ nữ quả thật không nên chen vào trong cuộc chiến hận thù. Một khi liên luỵ đến phụ nữ hận thù đó sẽ thay đổi mùi vị, thành cũng tốt bại cũng tốt đều không có được phần thoải mái kia.

Y nói với Trần Tử Ngư:

- Trần tỷ, tôi vẫn luôn muốn gọi cô một lần như vậy. Tôi chưa hề thay mặt anh trai tôi xin lỗi cô. Nếu như may mắn tôi hôm nay không chết... Sau này đừng gọi tôi là tiểu đệ đệ nữa, bởi vì... Tôi muốn theo đuổi cô.

- Cô đi đi!

Y nói.

Trần Tử Ngư bóng lưng yếu ớt lần nữa run lên nhè nhẹ một thoáng, nhưng vẫn cố chấp không nhúc nhích như cũ.

Cường Tử đứng lên nói:

- Đi thôi, thừa lúc cơ hội khó có được tôi bị Lý Nham tiểu tử này cảm động. Tôi không có sức chống cự đối với phụ nữ xinh đẹp việc này tin tưởng hai người cũng điều tra ra được rồi, không đi tôi quả thật không dám chắc mình có phải cầm thú vừa đến đã trước gian dâm sau giết người hay không nữa.

Trần Tử Ngư vẫn không nhúc nhích, ra vẻ không chán nản không cảm xúc.

Lý Nham cười khổ một tiếng nói:

- Xem ra bất kể là anh hay là tôi, đối với nữ nhân chắc chắn không có biện pháp tốt gì.

- Anh cảm thấy anh là đang mở rộng lòng ôm lấy sự thiện tâm từ bi sao? Hay là căn bản xem thường tôi ả phụ nữ này? Anh là đang bố thí hay là đang thương hại? Phổ độ từ hàng cũng tất phải chiếu cố tôi ả phụ nữ đê tiện tàn hoa bại liễu này à, tôi không đi. Trừ phi anh giết tôi rồi mang xác của tôi ra ngoài!

Trần Tử Ngư rốt cuộc xoay người, cô ta trợn trừng mắt mà nhìn Cường Tử, không kiêng nể gì cả.

Cường Tử nhún vai nói:

- Tôi không có tấm lòng Phật kia, cô có phải tàn hoa bại liễu hay không cũng không liên quan tới tôi. Tôi sở dĩ cho cô đi chẳng qua là bởi vì tôi không nỡ xuống tay giết chết phụ nữ. Tôi không phải thiện nam tín nữ việc trảm thảo trừ cân tôi không ngại làm. Cô kiên cường như vậy tôi cũng sẽ không kiêu ngạo, giết thêm cô không phiền phức gì, thật đấy.

*****

Hắn đi về phía trước hai bước, giọng điệu bình thản.

Trần Tử Ngư lộ vẻ sầu thảm cười.

- Thì ra trong mắt của anh, tôi chẳng qua là phế vật có cũng được mà không có cũng không sao chơi xong thì vứt bỏ phải không? Hoá ra tôi căn bản cũng không có tư cách khiến cho anh nhìn thẳng vào tôi?

Cường Tử không có phủ nhận, hắn nói:

- Sự thật thật đúng là như vậy, cô chẳng qua là phụ nữ ngu xuẩn bị cừu hận che mờ đôi mắt mà thôi, tự cho rằng là đúng thôi.

Lý Nham bước lên trước một bước ngăn ở trước người Cường Tử nói:

- Đủ rồi! Tôi nhớ anh không phải đến nhục mạ kẻ khác, mà là tới giết người!

Cường Tử đùa cợt nhìn Lý Nham nói:

- Tại sao không phải vậy? Bây giờ cán cân thắng lợi nghiêng hẳn về một phía tôi, mặc kệ là mắng chửi người khác hay là giết người, quyền chủ động đều ở trong tay tôi, tôi thích thế, tôi tận hưởng.

- Vẫn là câu nói kia, liều một lần đi, anh thắng tôi tha cho hai người một lần nữa, coi như tôi điên một bữa.

Lý Nham hung hăng liếc nhìn Cường Tử, y sải bước đi ra mở cửa.

- Tuyệt thúc thúc, anh vào đây đi.

Y nói một câu ngoài cửa.

Một gã đàn ông trung niên cất bước đi vào, thân thể gã tầm thước, cũng trên dưới một thước bảy lăm. Mặc một bộ quân trang đã lấy xuống phù hiệu và quân hàm, quân phục cũng không phải mới, tuy rằng giặt tẩy rất sạch sẽ rất thẳng thóm nhưng cũng có chút lâu năm rồi. Chỗ đầu gối và tay áo đã sờn trắng, dưới chân không ngờ là một đôi dép mủ màu xanh.

Người trung niên này để tóc húi cua, tướng mạo bình thường, mặc dù là trong biển người một ngày gặp qua gã hai ba lần có lẽ anh cũng sẽ không để lại ấn tượng khắc cốt ghi tâm gì với gã. Ngoại trừ đôi mắt sáng ngời khác người, gã thật giản dị giống như một nông dân bình thường nhất.

Chỉ là khi gã cất bước đi vào phòng, khí thế trong phòng bỗng biến đổi.

- Tôi chưa có xông vào, cũng không phải bởi vì tôi chưa có phát giác được cậu đến rồi.

Người trung niên nói ra.

Cường Tử nhẹ gật đầu nói:

- Tôi biết rõ, chú là quân nhân.

- Cám ơn!

Người trung niên nói.

- Nắm đấm tay trái của tôi lợi hại hơn tay phải, cậu chú ý.

Gã nói thật thành thật, cũng không có giấu giếm tuyệt chiêu của mình. Từ điểm này so ra, gã là quân tử. Tuy rằng cứng nhắc, lại đáng để người ta khâm phục.

- Ừ, tôi sẽ chú ý.

Cường Tử nói:

- Tôi sau khi đếm đến ba sẽ ra tay, hy vọng chú theo kịp được tốc độ của tôi.

Người trung niên lắc đầu nói:

- Không cần, bắt đầu đi.

Cường Tử không để ý đến gã, tự mình bắt đầu đếm số.

- Một, hai, ba...

Người trung niên biến sắc, sau khi chữ ba kia ra khỏi miệng thân thể của gã thật giống như dây cót lên đủ xuất ra tư thế phòng ngự. Gã không cố gắng nhìn chăm chú thân thể Cường Tử, mà là ngay lập tức đá ra một cước, sức mạnh trong cú đá thật kinh người!

Theo phản xạ ra tay, đây đã là biểu hiện cao thủ mới có.

Chỉ là, gã tuy rằng dự đoán trước quỹ tích vận hành của Cường Tử hơn nữa quyết đoán áp dụng cách ngăn chặn, nhưng trước ưu thế tốc độ tuyệt đối, hết thảy điều đó hoàn toàn là phí công.

Chát!

Cường Tử một cước đá trên bờ vai người trung niên, ngay lập tức đá bay gã ra ngoài!

Sau lưng người trung niên va chạm trên cánh cửa phòng sau khi đụng nát cửa bay ra khỏi cửa phòng, lần nữa đâm sầm vào trên vách tường bên ngoài.

Sau khi lưng nện cực mạnh ở trên tường thần sắc gã đàn ông trung niên tan rã, lông mày gã co giật một cái, thì thào nói ra hai chữ:

- Quá nhanh...

Cường Tử thu hồi chân, nhìn người trung niên dần dần mất đi ý thức hôn mê rồi, trên mặt hắn không có vẻ đắc ý gì, cũng không có niềm hân hoan thắng lợi gì.

- Quân nhân đều có một thói quen, đó chính là việc gì cũng tuân thủ quy định. Cảm giác tốt, động tác sắc bén, nhưng tiếc rằng... Đều có dấu vết lần theo.

Cường Tử tự nói với mình, không phải cười nhạo, mà là tiếc nuối.

- Còn có ai nữa không?

Cường Tử xoay người nhìn Lý Nham hỏi.

Lý Nham sắc mặt trắng bệch nói:

- Không còn, tôi ban đầu vẫn muốn thừa lúc các người giao thủ trốn đi, ha ha. Còn tưởng rằng cho dù đánh không thắng được anh cũng có thể cố gắng một lát, không ngờ được với thân thủ Tuyệt thúc thúc cũng không tiếp được anh quá một chiêu.

Cường Tử lắc đầu nói:

- Anh cũng có thói quen không tốt lắm, vô cùng không tốt.

Lý Nham lộ vẻ sầu thảm hỏi:

- Cái gì?

- Từ một nơi bí mật mưu đồ đại sự, khi đối địch cẩn thận quá đáng. Nếu như vừa mới rồi thừa lúc tôi ra tay với chú ấy anh từ phía sau tôi đánh lén, chưa hẳn đã không có khả năng thành công.

Hắn hỏi:

- Chú ấy là sư phụ anh à?

Lý Nham giống như trong nháy mắt đã bị rút sạch sức sống, y chán nản ngồi ở trên ghế sô pha, thì thào nói một mình:

- Quả nhiên không được sao? Lẽ nào người Lý gia chúng ta trời sinh ra đều do dự như vậy?

Cường Tử nhìn Trần Tử Ngư đã giơ khẩu súng lên nói:

- Cô quả quyết hơn anh ta, cũng thông minh hơn.

Cong ngón tay búng ra, một hạt dưa vốn đặt ở trên kỷ trà của căn phòng không biết lúc nào bị Cường Tử thu vào trong lòng bàn tay. Hạt dưa này kéo lê một đường ánh sáng nhỏ màu đen, thế như tia chớp đánh trên khẩu súng Trần Tử Ngư đã giơ lên cũng không biết tại sao chưa có bóp cò.

Pằng một tiếng, Trần Tử Ngư hai cánh tay nắm súng nắn bóp không ngừng, súng trong tay bị một hạt dưa đánh bay ra ngoài.

- Nếu như cô vừa rồi thật sự nổ súng, bây giờ cô đã chết rồi.

Cường Tử nói:

- Đối với phụ nữ, tôi vẫn là không thể ra tay giết người a...

Hăn khoát tay nói:

- Đi hết đi, từ chỗ nào đến thì đi về chỗ đó, tôi cũng xem như làm một màn kịch tiếu lâm khôi hài. Đánh đánh giết giết thật cách xa so với ngồi trên ghế bồi tiếp sư phụ què chân của ta đúng cờ mới là thực tế, nói thật, việc diệt cỏ tận gốc, ... Tôi thật làm không được.

- Một phụ nữ không tính là quá xấu, một học sinh giỏi có tương lai tốt đẹp. Ha ha, báo cừu a, giết người phóng hoả cái gì việc này không phải các người có thể làm, bây giờ có lẽ cũng cảm thấy được chỗ đạo lý chắc chắn phải có, tôi không giết hai người cũng ăn không ngon ngủ không yên. Nhưng đợi các người tỉnh táo lại ngày đó mới có khả năng phát hiện, mỗi ngày mở mắt đã thấy được mặt trời mọc, hoàn toàn thực tế hơn so với bất kỳ cái gì.

- Với trình độ của hai người giết cũng không giết được tôi, tôi còn phải hằng ngày đề phòng, các người không mệt tôi cũng mệt. Đi đi, tôi không giết Lý Mặc, y cũng không phải người việc ác nào không làm. Lý Bát Nhất tôi cũng không có tự tay giết hắn là vì cái gì? Bởi vì tôi không muốn tay của mình dính máu đồng bào của mình, rửa cũng rửa không sạch!

Cường Tử nói xong tự mình đi ra khỏi phòng đầu tiên, khi đi ngang qua bên cạnh người trung niên được Lý Nham gọi là Tuyệt thúc thúc. Hắn ngồi xổm xuống kiểm tra thương thế một thoáng, thấy chỉ là bị hôn mê sau đó cười thoải mái sau đó nữa đứng dậy sải bước đi ra ngoài, không quay đầu, không tiếc nuối.

Lý Nham và Trần Tử Ngư liếc nhìn nhau, hai người đều là một vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Điều này coi là cái gì?

Người ta không chơi.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-301)