← Ch.175 | Ch.177 → |
Ánh mắt Cường Tử sáng ngời, trên tay biến trảo thành chỉ đánh về phía cổ tay gã đàn ông dáng vẻ phóng túng. Gã đàn ông dáng vẻ phóng túng sau khi nhìn thấy Cường Tử biến chiêu mau chóng, đôi mắt vốn híp cũng theo đó mở to ra. Động tác hai người đánh nhau liều mạng cũng không lớn chút nào, chỉ giới hạn chiêu thức trong lòng bàn tay, thậm chí ngay cả tiếp xúc trực tiếp vào nhau cũng không có.
Hai người trong lúc anh qua tôi lại không ngừng biến hoá chiêu thức, động tác cũng càng lúc càng nhanh. Đến cuối cùng đã nhìn không ra bộ dạng cánh tay, chỉ là hai đường bóng đen không rõ ràng nhanh đến chóng mặt không ngừng xoắn vào nhau. Phạm vi quấn xiết của hai cánh tay tuy rằng không lớn, nhưng lại giống như hai con nộ long rời bến quấn lấy nhau.
Hai người giữa lúc bay lên lật xuống đều là dùng tốc độ nhanh đến cực điểm, quỷ dị nhất là càng về sau càng ra tay sắc bén tạo thành làn gió phá không, không một tiếng động, chỉ còn hai đường bóng đen vô thanh vô tức đánh nhau sống chết!
Đây là lần giao thủ quỷ dị đầu tiên, hai người chỉ dùng một cánh tay lao vào chiến đấu các bộ phận khác trên thân thể giữ vững như núi. Nhưng tấn công phòng phủ có vẻ như thử thăm dò như vậy thật ra lại vô cùng mạo hiểm, nếu như người nào không cẩn thận sẽ bị đối phương nắm được mạch môn. Nếu như mạch môn bị đối phương bắt được, chẳng những cuộc tỷ đấu coi như thua tính mệnh của chính mình cũng theo đó giao vào trong tay đối phương.
Lúc đầu giữa vầng trán gã đàn ông dáng vẻ phóng túng có một loại tuỳ ý thoải mái thậm chí còn có một chút khinh thường lãnh đạm, nhưng càng về sau đầu lông mày của gã nhăn lại thần sắc bắt đầu ngưng trọng hẳn lên. Hai người phát huy chữ nhanh đến tận cùng mồ hôi đầm đìa, giờ đây mắt người bình thường đã hoàn toàn nhận không ra hình dạng cánh tay nữa rồi.
Thiên hạ võ công duy chỉ có chữ nhanh không phá được, cứng cáp không gì lay chuyển được, chữ nhanh nếu như có thể tu luyện tới cảnh giới cao nhất vậy càng đủ để ngạo thị tất cả quần hùng.
Cũng không biết hai người đánh nhau bao nhiêu lâu, cuối cùng cả hai không ai bảo ai cùng thu tay lại.
Gã đàn ông dáng vẻ phóng túng giờ đây đã ngồi thẳng người, thần sắc trang trọng nhìn Cường Tử. Cường Tử cũng giống như vậy, hắn cũng không nghĩ được gã đàn ông không biết từ đâu đến chui vào trong xe của mình không ngờ là một cao thủ. Hơn nữa cho tới bây giờ gã đàn ông này ra tay vẫn chưa có tận hết sức lực.
Hai người giúp nhau đánh giá đối phương ai cũng không có mở miệng nói chuyện trước, trầm mặc khoảng chừng sau mấy mươi giây ghế ngồi giữa hai người bất ngờ gãy rời vang động một hồi, từng đường từng đường vết rách giăng khắp nơi không ngừng xuất hiện ở trên chỗ ghế ngồi. Đến cuối cùng một tấm ghế ngồi trở nên hoàn toàn thay đổi, ghế ngồi bằng da thật bị khí kình giao thủ của hai người trước đó cắt vỡ thành một đám mảnh vụn.
- Rất tốt, cậu khiến cho tôi kinh ngạc.
Gã đàn ông dáng vẻ phóng túng mở miệng nói trước, gã lúc này nhìn trong ánh mắt Cường Tử có một loại tán thưởng không chút nào che giấu.
Cường Tử đau lòng nhìn ghế ngồi của mình, khoé miệng mếu máo nói:
- Không tốt, không tốt, tuy rằng anh cũng khiến cho tôi kinh ngạc.
- Công phu của cậu hình như không phải luyện tập theo sư phụ của cậu, hình như ông ta một chút cũng không có dạy cậu, tuy rằng ra tay sắc bén như điện nhưng căn cơ không đủ, hơn nữa chiêu thức cậu dùng quá phức tạp không phải lộ võ công sư phụ cậu quen dùng.
Gã đàn ông dáng vẻ phóng túng nói xúc động vô cùng.
Cường Tử trong lòng rung lên:
- Anh quen biết sư phụ tôi sao?
- Ha ha!
Gã đàn ông dáng vẻ phóng túng cười ha hả nói:
- Năm năm trước không biết trời cao đất dày đuổi theo lãnh giáo sư phụ cậu, kết quả bị đánh thay đổi không còn gì. Sư phụ cậu, ra tay thực con mẹ nó không lưu tình a. Lúc ấy nếu như biết mình và ông ta căn bản không ở trên cùng một cấp độ, lão tử mới không đi tìm xui xẻo, thật đúng là không bằng chơi đùa tên tiểu tử ở Nội Mông Cổ kia. Tối thiểu nhất tiểu tử kia nếu như muốn đánh tôi một trận không dùng toàn lực là làm không được đâu nha.
Gã nói:
- Tôi tên gọi là Diệp Lạc, tuy nhiên đoán rằng sư phụ cậu cũng sẽ không nhắc qua tôi cho cậu. Nghe tên tiểu tử ở Nội Mông Cổ kia nói sư phụ cậu rất quan tâm cậu, cũng không muốn để cho cậu dính dáng vào trong cuộc ân oán đúng sai.
Nghe gã nói xong tên họ của mình, trong lòng Cường Tử nổ vang một tiếng như sấm rền!
- Diệp Lạc! Chính là Diệp Lạc đơn kiếm phá cửu luân kia phải không? Tuyệt thế cao thủ Diệp Lạc đứng hàng thứ ba trên Thiên Bảng phải không?
Hắn không thể tưởng nổi phát ra từ phế phủ, trợn tròn hai mắt dùng hết sức trừng to nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Lạc.
Diệp Lạc cười hào sảng nói:
- Xem ra tiểu tử ở Nội Mông Cổ kia cũng không nói ra hết sự thật a, cái gì mà đơn kiếm phá cửu luân đừng nhắc đến, tôi bây giờ đã quên kiếm dùng như thế nào.
Trong lòng Cường Tử quýnh lên một tay bắt lấy bàn tay Diệp Lạc nói:
- Không thể quên, đã quên cái gì cũng không thể quên kiếm pháp của anh!
Diệp Lạc ánh mắt lay động hỏi:
- Sao vậy?
Cường Tử tự biết rằng mình có chút thất lễ, hắn thu tay về cười ra vẻ hối lỗi nói:
- Cái cửu luân bị anh phá nhiều năm trước kia đã trở lại rồi!
Thần sắc Diệp Lạc thay đổi hỏi:
- Sao cậu lại biết?
Cường Tử nói:
- Trước đây không lâu tôi và một tên võ giả Đông Doanh giao thủ qua, kỹ sảo chiến đấu đối phương sử dụng chính là Nguyệt Hoa Cửu Luân, hơn nữa trong tay hắn còn có thanh yêu đao kia, rất không dễ đối phó. Người này là người tôi nhất định phải giết, cho nên anh có thể ngàn vạn lần đừng quên kiếm pháp.
Diệp Lạc bỏ qua câu nói kia của Cường Tử, hơn nữa có chút ngưng trọng suy tư.
- Người giao thủ cùng cậu bây giờ có thể thi triển mấy vòng nguyệt hoa nhận rồi?
- Ba vòng, nhưng tôi nghĩ hắn hẳn còn chưa có đến giới hạn cuối cùng.
Diệp Lạc gật đầu nói:
- Ba vòng nguyệt hoa trong tay còn có thể thi triển Thôn Chính yêu đao, đối thủ này của anh dường như còn có thiên phú hơn so với đối thủ kia của tôi mười năm trước. Suy đoán từ lời cậu nói người này nhất định là tự mình biến đổi thuật điều khiển Nguyệt Hoa Cửu Luân, nếu không căn bản cũng không có cách nào dùng đao cùng một lúc. Người tôi đã thấy tuy rằng có thể thi triển ra Cửu Luân Nguyệt Hoa, chẳng qua thuật điều khiển của hắn toàn bộ phải sử dụng hai tay.
- Người giao thủ cùng tôi là thiên tài, gã khẳng định đã đơn giản hoá thuật điều khiển có thể làm được chỉ bằng một tay. Tuy nhiên như vậy gã khẳng định cũng có chỗ thiếu sót, tôi nghĩ gã điều khiển một tay nhiều nhất chỉ có thể thi triển Lục luân nguyệt hoa.
- Lục luân? Một đao sáu vòng...
Cường Tử lâm vào trầm tư, sư phụ của hắn Mạc Địch tối hôm đó nói sơ với hắn lúc trước Diệp Lạc như thế nào dùng một kiếm phá Cửu luân nguyệt hoa của võ giả Đông Doanh, Cường Tử ghi tạc từng câu nói của Mạc Địch trong lòng. Nhưng rõ ràng tình hình bây giờ và năm đó có chút sai lệch.
Nghĩ nửa ngày Cường Tử dường như cảm thấy mình nắm được một điểm đầu mối lại lần nữa loé lên tức thì, Lúc hắn lấy lại tinh thần mới phát hiện Diệp Lạc giống như cười mà không phải cười đang nhìn mình. Hắn cười đầy vẻ hối lỗi nói:
- Bị phân tâm, thật sự xin lỗi.
Diệp Lạc khoát tay áo nói:
- Cậu nhất định phải giết gã à?
Cường Tử nhẹ gật đầu nói:
- Nhất định.
Diệp Lạc cười nói:
- Vậy cậu quá ngốc rồi.
Cường Tử sững sờ hỏi:
- Sao nói như vậy?
Diệp Lạc:
- Tôi ở trước mặt cậu, cậu không muốn đi theo tôi học tập thật nhiều sao? Tốt xấu gì năm đó cũng là tôi phá Cửu luân nguyệt hoa của tên kia a. Nói thêm con người này của tôi khá dễ chiêu đãi. Nếu như có người chịu mời tôi ăn bữa cơm ngon tôi nếu như uống quá nhiều thứ gì cũng nói ra hết. Có muốn thử chút hay không?
Cường Tử lúc này mới ý thức được mình thật là ngốc, ngốc đến cực điểm.
- Đi! Khách sạn nhà hàng quán cơm trong thành phố Trường Xuân này tùy ý chọn lựa
Cường Tử khó có được lần đầu tiên rộng rãi như vậy.
Diệp Lạc lắc đầu nói:
- Bỏ đi, con người tôi vẫn là khá thích cơm nhà, một nồi thịt kho tàu, một chậu cơm tẻ đủ dùng.
Cường Tử lập tức xoay người khỏi động xe:
- Vậy còn chờ cái gì, về nhà!
Lúc hai người về đến Húc Nhật Nhất Phẩm Mạc Địch không có ở nhà, điều này khiến cho Cường Tử ít nhiều có chút mất mát. Diệp Lạc cũng giống như vậy, trong lời nói cử chỉ của gã dường như rất tôn kính đối với Mạc Địch, không có gặp được Mạc Địch khó tránh có chút thất vọng.
Cường Tử sai Tôn Văn Văn chiêu đãi Diệp Lạc tự mình đích thân xắn tay áo bận rộn trong nhà bếp, tư thái hắn vén lên ống tay áo nghiêm túc làm cơm khiến cho ánh mắt Diệp Lạc sáng ngời. Đi đến tựa vào bên cửa phòng bếp, gã như rất có hứng thú xem Cường Tử nấu cơm như thế nào.
Tôn Văn Văn mặc một bộ quần áo ở nhà, phía trên mặc một chiếc áo sơ mi trắng không thể ngờ được là của Cường Tử, phía dưới mặc một chiếc quần dài vải bông rất thoáng mát, một mái tóc dài đen nhánh thả xuôi tuỳ ý xoã ở sau đầu. Bộ trang phục này tuy rằng không coi là tinh xảo nhưng lại tăng thêm vài phần uỷ mỵ của phụ nữ, ngay cả Diệp Lạc lúc vào cửa nhìn thấy nàng cũng trước mắt chói loà.
Cường Tử đặt một khối thịt đã rửa sạch ở trên thớt, cũng không ngẩng đầu giơ tay cầm con dao bếp trên kệ lên. Dao này dường như thật giống như một bộ phận thân thể của hắn, trong tay của hắn chuyển động như bay.
Diệp Lạc nhìn Cường Tử dùng dao bất ngờ lòng hết sức rung động, gã theo phản xạ giơ tay bắt chước thuận theo quỹ tích vận dụng dao của Cường Tử. Hai người một kẻ xắt thịt, một kẻ xắt không khí cảnh tượng có chút không hợp lý. Tôn Văn Văn đứng ở phía sau nhìn hai người bọn họ hé miệng cười, hai người say mê võ thuật một lớn một nhỏ.
Thịt kho tàu là Cường Tử làm, những thứ cắt tỉa rau cải tinh xảo khác đều là Tôn Văn Văn làm. Sau khi Tôn Văn Văn rót đầy một chén rượu cho hai người biết bọn họ khẳng định có việc cần nói, lập tức nói hai câu đã đi lên lầu.
Diệp Lạc nhìn bóng lưng Tôn Văn Văn lên lầu cảm thán nói:
- Hà... Tiểu tử, mệnh của ngươi tốt hơn so với ta.
Cường Tử nhếch miệng nói:
- Chỉ là vấn đề cách ăn ở.
Diệp Lạc sửng sốt một chút lập tức cười ha hả, cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
Nhìn món ngon cả bàn, màu sắc tươi mới của thịt kho mới tàu muốn xông vào mũi, quả nhiên là chỉ xem có thể làm cho người ta thèm rỏ dãi. Một tô nhỏ thịt kho tàu này đặt ở chính giữa cái bàn, bốn phía là mấy món ăn khai vị. Mấy món khai vị này xanh xanh mơn mởn, hoặc là hồng trắng giao nhau làm cho người ta nhìn là muốn mở to bụng ra mà nuốt vào. Một nồi cơm trắng bốc hơi nóng, hương gạo xông vào mũi.
Diệp Lạc mấy ngày nay vội vã chạy đi cũng không có ăn qua một bữa cơm giống như vậy, giờ đây đối mặt với cả bàn đồ ăn tuy rằng đơn giản nhưng màu sắc hương vị đều đủ tinh xảo, lập tức cầm lòng không đặng.
Gã cũng không để ý tới Cường Tử, tự mình quơ tay xúc đầy một chén cơm sau đó kéo cái tô lớn thịt kho tàu kia tới trước mặt mình. Trong khi Cường Tử tròn miệng mặt ngốc Diệp Lạc một thoáng ăn liên tục ba chén cơm lớn, một tô lớn thịt kho tàu cũng bị gã làm sạch sẽ tiêu biến. Thậm chí những thức ăn khai vị tinh xảo kia cũng bị vùi hoa dập liễu đưa vào trong bụng, nhưng Cường Tử vẫn bưng chén rượu trong tay uống cũng không được, không uống cũng không được.
Sau khi ăn no Diệp Lạc ngồi thẳng người vỗ cái bụng của mình, sau khi ợ hơi mới nhìn thấy Cường Tử đã đơ mặt ở đó.
- Ặc... Rất là có lỗi, quên để một chút lại cho cậu.
Diệp Lạc nói hết sức ngượng ngùng.
Cường Tử nâng chén rượu trong tay lên uống một hơi cạn sạch, cười khúc khích nói:
- Ăn no chưa Diệp thúc?
- No rồi, cậu gọi tôi là gì?
- Diệp thúc a, không đúng sao?
Cường Tử nghi ngờ nói.
- Ừ! Đúng! Ha ha, nói như vậy sư phụ cậu là đại ca của tôi, khoái thật!
Diệp Lạc chợt cười to nói.
Cường Tử:
- Diệp thúc, ăn no rồi... Ta có phải nên làm chút gì đó hay không?
Diệp Lạc rụt thân thể về phía sau, giống như bị doạ làm cho hoảng sợ.
- Tuy nói no bụng ấm cật muốn làm chuyện đó... lời này nói không sai, cậu cũng là người khá xuất sắc lớn lên trong đám đàn ông, nhưng tôi... rất bình thường, cậu hiểu rồi nha?
Vẻ mặt Diệp Lạc rất không tự nhiên.
Cường Tử trên trán lộ ra một dãi màu đen, còn đang phiêu diêu đâu đó.
- Diệp thúc anh nghĩ cái gì vậy! Tôi là nói ăn no anh nên dạy tôi như thế nào một kiếm phá cửu luân đi!
Diệp Lạc ngượng ngùng cười nói:
- Hiểu lầm... hiểu lầm.
Cường Tử hèn mọn liếc nhìn gã, Diệp Lạc ứ ừ hai tiếng sau đó bày ra bộ dạng chính nhân quân tử ngồi nghiêm chỉnh. Gã bày ra một bộ dạng tư thái cao nhân đắc đạo hỏi Cường Tử:
- Được rồi, bây giờ nói cho tôi biết cậu luyện kiếm pháp gì?
Cường Tử:...
Diệp Lạc:
- Sao vậy?
Cường Tử:
- Chưa hề luyện qua...
← Ch. 175 | Ch. 177 → |