← Ch.126 | Ch.128 → |
Đề Thiền Thượng và Thạch Bách vào đấu trường để chuẩn bị, không nghe thấy Chu Chu thành tâm cầu khẩn, cũng không biết các sư đệ sư muội lấy ra toàn bộ linh thạch ủng hộ hắn. Nếu như biết rồi, chắc chắn sẽ cúi gập thắt lưng mà cười to đắc ý, rồi phun ra ba vạn chữ tự tâng bốc bản thân. Cao thủ Trúc Cơ hậu kỳ xuất chiến, ở Đấu Pháp đường Phần thành cũng không thấy nhiều, cho nên số lượng người xem còn nhiều hơn trận vừa rồi, cả thính phòng chi chít đều là người.
Đề Thiền Thượng và Thạch Bách vừa ra sân, rất nhiều quần chúng không rõ chân tướng vây xem rối rít lớn tiếng ồn ào —— đây không phải là rõ ràng lừa gạt tiền sao? Tại sao một đứa bé có thể là Tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ?
Tất cả đều quay ra bàn thu phí mà chửi bậy, khi Đề Thiền Thượng triển lộ ra khí thế thực lực chân chính, thì hết thảy đều hít vào một ngụm khí lớn, một vài Tu sĩ Trúc Cơ kỳ có mắt nhìn người hơn đã nhìn ra, tuổi thọ Đề Thiền Thượng tuyệt đối không thể nhìn qua bề ngoài nhỏ bé, hơn nữa vừa nhìn thấy trên thẻ tre của hắn là đệ tử phái Thánh Trí, những kẻ tin tức linh thông liền lập tức suy được thân phận của hắn.
Phái Thánh Trí từ trước đến giờ đều kín tiếng, nhưng những Tu sĩ thiên tài như Đề Thiền Thượng, Cơ U Cốc ở môn phái sớm có tin đồn. Hơn nữa một tháng trước trong hội Đoạn Tiên cốc xảy ra ngoài ý muốn, bốn phái dù không nguyện nhiều lời, nhưng vẫn có chút tiếng gió truyền tới. Mấy đệ tử Trúc Cơ của Nguyên Anh tổ sư phái Thánh Trí liên thủ khiêu chiến yêu thú cấp năm, mọi người mơ hồ đều nghe qua.
Số người biết chuyện tương đối nhiều, giờ mới hối hận mình đem tiền đặt trên người Thạch Bách là quá mạo hiểm. Trúc Cơ trung kỳ và Trúc Cơ hậu kỳ cũng không có xê xích quá lớn. Nếu như người trước có kinh nghiệm thực chiến phong phú, lại phối hợp thêm pháp bảo bùa chú, kết quả thắng cũng không phải là tuyệt không thể.
Đề Thiền Thượng và Thạch Bách nhìn nhau chán ghét. Trọng tài vừa hô bắt đầu, không có nửa câu nói nhảm lập tức động thủ.
Thạch Bách là Thổ – Mộc song linh căn, Trúc Cơ nhiều năm, tu vi vừa cao, kinh nghiệm thực chiến cũng phong phú, còn ngoài ý muốn có được một thượng phẩm bảo khí "Hậu Thổ Thạch Đằng Tiên". Hắn lẳng lặng không lên tiếng, quất thẳng xuống dưới, người bên ngoài sàn đấu chỉ nghe được âm thanh như tiếng sấm cùng với một cỗ gió mạnh mẻ vô cùng chà xát vào gương mặt đau nhức. Trong sân, Đề Thiền Thượng như gặp phải gặp sơn băng địa liệt*(tuyết trên núi lở), cơ hồ chân không đứng vững.
Dường như Trường tiên màu vàng muốn xé rách cả không khí. Thế không thể đỡ.
Hai tay Đề Thiền Thượng hợp lại, lúc này kết xuất một chiêu "Tiếu Hải Mạn Sơn Ấn", sức nước khổng lồ như bài sơn đảo hải*(rời núi lấp biển) đối chiến trực tiếp cùng với đối phương, cũng không có ý tứ né tránh.
Trong lòng Thạch Bách mừng thầm, chỉ nói tiểu tử thối này quá tự đại. Tu vi của mình vốn cao hơn hắn, lại có thượng phẩm bảo khí trợ giúp, lấy lực đấu lực, làm gì có nửa phần thắng?
Hắn còn chưa kịp cao hứng xong, chợt phát hiện có chút không đúng, song phương pháp lực chính diện đụng nhau cũng không kịch liệt như trong tưởng tượng của hắn, thế nước nhìn như cuồng mãnh chợt xoay chuyển kết thành nước xoáy khổng lồ, khiến cho pháp lực cùng với trường tiên điên cuồng lộn xộn.
Thạch Bách rùng mình, trường tiên vung lên xé đôi thế nước, ra sức quét ngang nước xoáy, ý muốn chặt đứt pháp lực của Đề Thiền Thượng.
Lần này ngoài dự tính mà thành công dễ dàng, vừa mới nhìn nước xoáy cường đại vô cùng lại bị hắn đánh tan, vô số bọt nước văng khắp nơi, khiến cho sân đấu như thể vừa mới mưa xong.
Thạch Bách cũng không thấy cao hứng chút nào, hắn dự cảm mãnh liệt sẽ có âm mưu gì đó đang chờ hắn. Pháp lực của Đề Thiền Thượng lại có thể ngưng kết ra nước thật, mà không phải là chỉ là ảo giác do pháp lực tạo thành, làm cho hắn khiếp sợ không thôi.
Thế nhưng hắn rất nhanh phát hiện hắn đã bị Đề Thiền Thượng đùa bỡn. Những thứ nước kia căn bản là do túi nước đối phương đã mang trên người trước đó, phối hợp pháp thuật vẩy ra.
"Giả thần giả quỷ! Để cho ngươi mở mang kiến thức, hãy nếm thử một chút 'Vạn Pháp Thiên Biến Tiên Pháp' của ta xem sao!" Thạch Bách gầm lên, huy động trường tiên, nhất thời trong sân hiện đầy tiên ảnh. Vốn là trường tiên bóng loáng tự dưng mọc ra rất nhiều sợi tơ dài nhỏ nhọn hoắc, hoặc đâm thẳng, hoặc rút ra đánh, hoặc triền cuốn đủ loại thế công vây quanh Đề Thiền Thượng, cũng không biết cái nào là thật cái nào là giả. Làm người ta không thể nào ngăn cản.
Đề Thiền Thượng không dám chậm trễ, từ trong ngực rút ra một xấp bùa ném ra ngoài. Mỗi một lá bùa biến thành một bàn tay nhỏ nghênh đón tiên ảnh đối nghịch tấn công, phần lớn bàn tay vừa đụng đến tiên ảnh, ảo ảnh liền lặng lẽ biến mất, có một đạo tiên ảnh ngay tại chỗ đem một cái tay vỡ ra thành các mảnh nhỏ —— đó chính là công kích núp trong huyễn tượng.
Đề Thiền Thượng ha ha cười một tiếng, rút ra một trường tiên quật tới. Trường tiên kia rõ ràng là pháp khí chế luyện thất bại của Thạch Ánh Lục, vốn định đặt tên là "Triền miên". Bên trên cây roi này còn có tính chất dính rất mạnh, lại am hiểu hấp thụ pháp bảo của địch nhân, bởi vì không thể hoàn thành những chức năng khác, cho nên không thể sánh bằng hạ đẳng pháp khí.
Hai cây roi đụng nhau, trường tiên của Đề Thiền Thượng bị chia thành vài đoạn, nhưng phần lớn cũng dính vào roi của đối thủ, thấy thủ đoạn của mình thành công, không nhịn được mà đắc ý.
Hắn còn chưa kịp thúc giục pháp chú, bỗng nhiên trên vai truyền tới một trận đau nhức, hắn cúi đầu vừa nhìn, một đoạn tiên màu nâu đen lại xuyên thủng bờ vai của hắn, máu tươi không ngừng chảy ra!
Chẳng những hắn, những kẻ trong khán phòng xem hai người tỷ thí cùng đám người Cơ U Cốc cũng bị sợ hết hồn, không nhịn được đứng dậy.
Thạch Bách cười ha ha nói: "Tiểu tử thối, ngươi không biết sao, Hậu Thổ Thạch Đằng Tiên của ta chính là Thư hùng song tiên*(hai cây roi đực và cái)!"
Đề Thiền Thượng tức gần chết, khó trách hắn chặn lại thế công dễ dàng như vậy, thì ra là đó là ngụy trang, còn có một roi ở phía sau chờ!
Thạch Bách vừa thu trường tiên lại, cây roi liền mang cả huyết nhục của Đề Thiền Thượng rút ra khỏi thân thể, dường như quyết phải rút hết máu thịt của Đề Thiền Thượng ra ngoài.
Chu Chu khẩn trương, cả người toát ra mồ hôi lạnh. Nàng biết tỷ thí hung hiểm, nhưng không nghĩ tới Đại sư huynh luôn luôn lợi hại như vậy, thế mà cũng gặp phải đối thủ như thế này. Chỉ hy vọng Đại sư huynh ngàn vạn không có chuyện gì!
Trên sân, Đề Thiền Thượng không kịp nhảy ra, trong lúc nguy cấp hắn dứt khoát ngồi chồm hổm ngay tại chỗ, cũng mặc kệ việc khó coi. Thạch Bách nhe răng cười thay đổi thế tiên, hướng hắn vào đầu hắn đánh.
Rất nhiều người xem kinh hô lên. Đang lúc mọi người cho là Đề Thiền Thượng lần này nhất định sẽ bị đánh trọng thương, thậm chí chết ngay tại chỗ, chuyện kỳ quái lại xảy ra......
Trên đài chợt điện quang lóe lên, vẻ mặt Thạch Bách đang đắc ý thì bỗng nhiên bị ánh sáng như điện giật lòe lòe vây quanh, cả người kịch liệt co quắp, trên người đùng đùng tiếng vang không dứt, tóc tai lông mày dựng ngược cả lên, kêu thảm một tiếng té ở trên đài.
Nước trên lôi đài càng gia tăng lực điện, Thạch Bách liên tục kêu thảm, ở trên đài quay cuồng giãy dụa, y phục bên ngoài rách ra, hai tay cổ nám đen một mảnh, cơ hồ không cách nào nhận ra tướng mạo ban đầu.
Đề Thiền Thượng che vết thương rút lui hai bước, hừ một tiếng: "Muốn ám toán Lão Tử?! Phi! Lão Tử đem ngươi giật thành đất khô gỗ mục!"
Người trong khán phòng trên cũng chưa rõ xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tình thế trong nháy mắt nghịch chuyển, Cơ U Cốc cũng biết là cái roi kia Đại sư huynh có gắn mười chín lá điện phù – một loại bùa chú pháp lực Lôi Điện cường đại.
Thạch Bách quay cuồng mấy cái rốt cục co quắp hôn mê, mấy đồng môn của hắn tỉnh ngộ lại, vội vàng thay hắn hướng trọng tài nhận thua. Trên khán đài, khán giả cược Thạch Bách thắng toàn bộ đều khóc thét.
← Ch. 126 | Ch. 128 → |