← Ch.187 | Ch.189 → |
Núi Điểm Phượng ở ngay cạnh Tiên thành, chỉ trong chốc lát một nhóm mười mấy người trong bọn họ đã bay đến đỉnh núi thứ tư nổi danh hung hiểm. Ngọn núi này thoạt nhìn hoàn toàn khác ba đỉnh núi còn lại, trên núi đều là quái thạch lởm chởm và rất nhiều động đá lớn lớn nhỏ nhỏ.
Những động đá này đa số đều là sào huyệt của Thiết Trảo Ma Điêu, may mà hiện giờ phần lớn bọn chúng đều đã bay về phương Nam, nếu không bọn họ cũng không dám lớn mật tùy tiện bay đến gần ngọn núi này.
Từ trên đỉnh núi nhìn xuống, thỉnh thoảng có một đám mây đỏ từ bên kia núi thổi qua, những thứ này không phải là mây thật mà là từng bầy Huyết Phong Điểu *(chim ruồi hút máu).
Mỗi con Huyết Phong Điểu đều chỉ lớn bằng đầu ngón tay, toàn thân màu đỏ như máu, mỏ của nó sắc bén hơn kim thiết, là một loại trùng hút máu ký sinh trên người Thiết Trảo Ma Điêu.
Chỉ một con Huyết Phong Điểu thì không có gì đáng sợ, vô ý bị nó mổ một cái cũng chỉ rách chút da mất chút máu, độc tố trên người nó cũng không phải là trí mạng. Nhưng mà nó là loài chim quần cư, mỗi lần xuất hiện đều trên vạn con, hơn nữa chúng lại hung hãn không sợ chết, không sợ trả giá lớn cũng phải đuổi tận giết tuyệt đối thủ của bọn chúng, vô cùng phiền toái.
Tài liệu về đỉnh thứ tư trên núi Điểm Phượng, Thạch Trực đã từng cho bọn họ mỗi người một phần, giờ phút này mười mấy Tu sĩ nhìn thấy những bầy Huyết Phong Điểu khổng lồ kia, đều cảm thấy da đầu run lên.
Phùng Khiết hừ nhẹ một tiếng, ngự kiếm bay xuống thấp, ngón tay ngọc thon dài nhấc lên. Một chiếc khăn lụa mềm mại màu hồng đón gió mở ra biến thành một mảng lớn dài đến mười trượng, nhẹ nhàng rơi xuống như mây bay, vừa vặn bao hết đám Huyết Phong Điểu bay qua từ bên kia núi.
Bầy Huyết Phong Điểu phát hiện có chuyện không ổn, nhanh chóng bay lượn lên trên xuống dưới hòng phá vòng vây, nhưng phạm vi chiếc khăn lụa khổng lồ giống như đã biến thành thiên la địa võng, những con Huyết Phong Điểu kia dù cố gắng tới cỡ nào cũng đều không thể thoát khỏi khống chế.
Phùng Khiết cười đắc ý, hai tay kết ấn khẽ kêu một tiếng "Thu", bốn góc của chiếc khăn lụa buộc vào gói chặt đám Huyết Phong Điểu trong đó, biến thành hình một nụ hoa khổng lồ.
"Thanh tuyền hóa sát!" Thủ ấn của Phùng Khiết biến hóa, mọi người ở bên cạnh nghe thấy tiếng nước chảy mãnh liệt truyền ra từ trong chiếc khă lụa. Có lẽ là nàng định dùng nước dìm chết những con Huyết Phong Điểu kia, quả nhiên một lúc lâu sau, nụ hoa khăn lụa rung lên mở ra, vô số thi thể Huyết Phong Điểu ướt đẫm rơi xuống chân núi, giống như một trận mưa máu.
Cả ngàn con Huyết Phong Điểu mà lại dễ dàng bị nàng giết sạch như vậy, Cao Xuyên Hiếu dường như cũng có chút vừa lòng đối với biểu hiện của nữ đệ tử này, vuốt chòm râu gật đầu mỉm cười.
Phùng Khiết thi triển thuật tinh lọc, chuẩn bị thu hồi chiếc khăn lụa sạch sẽ vào trong tay áo, làm ra vẻ lơ đãng nhìn về phía Doãn Tử Chương một cái, lại thấy hắn đang quay đầu nói cái gì đó với Chu Chu, không hề chú ý tới lúc nàng "đại triển thần uy", không khỏi có chút thất vọng.
Nói chuyện với xấu nữ thì có hay chứ? Hừ! Phùng Khiết căm giận rời tầm mắt.
Hai sư huynh Long Hổ Song Anh của nàng dẫn đầu lớn tiếng vỗ tay trầm trồ khen ngợi, những Tu sĩ khác cũng khen không dứt miệng. Tâm tình của Phùng Khiết cuối cùng cũng khá hơn một chút.
Mọi người vẫn còn đang reo hò mừng thắng lợi đầu tiên, bỗng nhiên nghe thấy Doãn Tử Chương hét lớn một tiếng: "Cẩn thận!"
Không ít người bị hoảng liền giật mình, định thần nhìn lại thì dường như con ngươi cũng muốn rơi ra ngoài, hằng hà sa số những con Huyết Phong Điểu giống như thủy triều tràn ra từ trên vách núi trong động đá, số lượng ít nhất cũng phải gấp trăm lần lúc nãy!
Bởi vì số lượng lớn Huyết Phong Điểu bay ra nên cả ngọn núi nhìn từ xa giống như đang chảy máu vậy, cánh của Huyết Phong Điểu lúc đang bay gây ra tiếng ong ong dồn lại với nhau, giống như tiếng thổi lành lạnh của kèn tử thần vang lên vậy.
Lúc Phùng Khiết đối phó với đám Huyết Phong Điểu vừa nãy, Cao Xuyên Hiếu ỷ vào thân phận của mình rời đi khá xa, cảm giác còn kém hơn cả Chu Chu đang dùng thần thức thăm dò tình hình của ngọn núi, nàng kéo tay Doãn Tử Chương rồi nói chuyện, chính là muốn nói cho hắn biết, trong sơn động có rất nhiều Huyết Phong Điểu, lúc nào cũng có thể bay ra ngoài.
Vô số bầy Huyết Phong Điểu nối đuôi nhau tạo thành một biển máu, bay về phía họ, mấy Tu sĩ lá gan hơi nhỏ một chút "Ối" một tiếng quay đầu bỏ chạy. Nhưng mà bọn họ mới chạy chưa được bao xa, chỉ thấy từ phía xa đã có hằng hà sa số Huyết Phong Điểu bay đến. Cũng không biết bọn chúng đến tột cùng là phát tin đi bằng cách nào, lại có thể gọi cả những con Huyết Phong Điểu đang đi ra ngoài kiếm ăn trở về vây đánh!
Một đám Tu sĩ kêu khổ thấu trời, phải chuẩn bị lên tinh thần đối phó.
Cao Xuyên Hiếu nhìn thấy một màn này cũng có chút ngoài ý muốn, có điều ông chỉ định mang mấy đệ tử ra ngoài lịch làm để cho bọn chúng gia tăng chút kinh nghiệm thực chiến mà thôi, cho nên cũng không vội ra tay, chỉ nhìn xem ba đệ tử sẽ xử lý như thế nào.
Phùng Khiết, Mã Tử Đạt và Tiết Thiết Long quả thật đã bị trận chiến này làm cho giật mình, hơn nữa Phùng Khiết từ đầu vốn hoàn toàn không ngờ đến mình nhất thời chủ quan giết một đám Huyết Phong Điểu lại dẫn đến sự phản kích đáng sợ như vậy, thật sự đúng là chọc vào tổ ong vò vẽ.
Có điều bọn họ vốn xuất thân danh môn, trên người mang không ít pháp bảo bùa chú, tim đập loạn một trận rồi nhanh chóng ổn định tình thế, thần trí cũng ổn định, vừa ngăn cản đám Huyết Phong Điểu đang tấn công điên cuồng, vừa nghĩ cách xử lý.
Những con Huyết Phong Điểu này có số lượng nhiều đến dọa người, cứ giết như vậy chỉ sợ bọn họ kiệt sức vẫn không thể giết hết được. Xung quanh thỉnh thoảng truyền đến tiếng Tu sĩ kêu la thảm thiết, xem ra có không ít người đã bắt đầu không ngăn cản nổi rồi.
Đúng lúc Phùng Khiết đang thấp thỏm lo âu, bỗng nhiên nghe thấy Cơ U Cốc lớn tiếng nói: "Các vị mau lấy máu Huyết Phong Điểu vẽ loạn một chút lên người, phong bế hơi thở, sẽ tránh bị bọn chúng tập kích!"
Giọng nói của hắn trầm ổn, không ít Tu sĩ bị Huyết Phong Điểu vây công đến không chịu nổi rồi, trên người vốn dính không ít máu Huyết Phong Điểu, lập tức cũng không để ý lời Cơ U Cốc nói là thật hay là giả, vội vàng dùng phương pháp vận khởi quy tức, cố gắng thu liễm hơi thở trên người.
Một chiêu này quả nhiên hiệu quả, những con Huyết Phong Điểu kia bỗng nhiên giống như không tìm được mục tiêu, tìm loạn xung quanh giống như mấy con ruồi nhặng mù. Phùng Khiết, Mã Tử Đạt và Tiết Thiết Long tính tình cao ngạo, không muốn học theo những Tu sĩ kia vẽ loạn máu Huyết Phong Điểu lên người, mặc dù cũng thu liễm hơi thở, nhưng vẫn bị những con vật kinh khủng này đuổi cùng giết tận không buông tha, hơn nữa rất nhiều con Huyết Phong Điểu không tìm được mục tiêu cũng nhanh chóng chuyển sang vây công bọn họ.
Ba người không chịu được, cuối cùng đành bất đắc dĩ làm theo.
Áp lực của chúng tu sĩ giảm đi nhiều, không hẹn mà cùng nhích tới gần chỗ mấy người Cơ U Cốc, ngay cả Tề Á, Lâm Khẩn cũng không ngoại lệ.
Mọi người vây quanh ở một chỗ, thấy vẻ mặt đám người Cơ U Cốc thong dong, ăn mặc sạch sẽ khống chế pháp bảo của mình dừng ở giữa không trung, đều cảm thấy rất kinh ngạc, sao bọn họ lại không cần bôi máu Huyết Phong Điểu?
Phùng Khiết từ phía xa xa nhìn thấy một màn này, mùi vị chua chua trong lòng rất khó chịu, cho đến giờ trăng bị sao vây quanh vẫn luôn là nàng, hôm nay lại bị đổi thành một người khác.
Huyết Phong Điểu lượn lờ xung quanh ngọn núi thêm một vòng nữa cũng không phát hiện được mục tiêu để công kích, rốt cục từ từ lui về trong sơn động. Chúng Tu sĩ cẩn thận thối lui đến một khoảng cách an toàn, một Tu sĩ trong đó không nhịn được nói: "May mà có Cơ sư huynh nhắc nhở, nếu không hôm nay chúng ta đã bị phiền toái lớn."
Cơ U Cốc nở nụ cười ôn nhã (ôn hòa và nhã nhặn), phong độ mười phần: "Các vị khách khí rồi, chỉ là những con Huyết Phong Điểu này còn chưa bị diệt trừ, chỉ sợ chúng ta sẽ không có cách nào tới gần ngọn núi này thôi."
"Muốn giết nhiều Huyết Phong Điểu như vậy, kể ra cũng không dễ dàng! Chẳng lẽ ngươi định mời sư phụ ta xuất thủ sao?" Phùng Khiết không nhịn được mà nói.
← Ch. 187 | Ch. 189 → |